[Cuối cùng là cố nhân về] _ 102


...

< không biết trải qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được dẫn dắt từ sâu trong linh hồn, loạng chà loạng choạng đứng lên, hướng phía Loạn Táng Cương mà đi.

Lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, hắn cũng không có phát hiện, bên người có một con hung thi muốn đem móng vuốt tanh hôi của nó cào lên người mình.

Vẫn luôn chú ý hắn Lam Vong Cơ thấy thế, không để ý đến bản thân gần như linh lực khô kiệt, ngự kiếm chém chết hung thi kia, khập khiễng đến bên cạnh hắn, đem Ngụy Vô Tiện kéo lên Tị Trần, cố chống đỡ dẫn hắn hướng Loạn Táng Cương mà đi. >

Mọi người sững sờ, nguyên lai Ngụy Vô Tiện rời đi bằng cách này.

Vừa nghĩ như thế, đại khái bọn họ đã có thể đoán được vết giới tiên trên người Lam Vong Cơ là như thế nào mà có.

< Gần đến Loạn Táng Cương, linh lực Lam Vong Cơ đã không đủ để chống đỡ ngự kiếm, hai người đột nhiên từ trên thân kiếm ngã xuống.

May mắn, bởi vì linh lực Lam Vong Cơ vốn gần như khô kiệt, kiếm này cũng không có bay cao được bao nhiêu, coi như ngã xuống cũng không bị trọng thương, ít nhất, đối với hai người bọn họ, thật sự không tính là gì.

Ngụy Vô Tiện sớm đã không cảm giác được gì nữa, diện vô biểu tình nằm. Lam Vong Cơ gắng sức kéo qua thân thể gầy nhom của thanh niên, tựa như trân bảo cả đời mình ôm vào trong ngực. Gắt gao không chịu buông tay.

Vừa mới khôi phục một chút linh lực, Lam Vong Cơ lần nữa ngự kiếm.

Lần này, hai người cuối cùng cũng đến được Loạn Táng Cương. Tuy rằng Lam Vong Cơ lại một lần nữa tiêu hao linh lực.

Không còn cách nào khác, Lam Vong Cơ đành đem Ngụy Vô Tiện vào một cái sơn động dưới chân núi, cẩn thận từng li từng tí ôm hắn thả trên một tảng đá, nắm chặt tay của hắn, chỉ cần khôi phục một chút xíu linh lực liền chuyển vào cơ thể Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đôi mắt tràn đầy tinh thần vẫn lạc (sao trời ngã xuông), đám mây tỏa ra ánh sáng lung linh bị gió thổi tán, chỉ lộ ra một mảnh tuyệt vọng xám trắng, chỉ cảm thấy cả trái tim đều bị nắm chặt, phảng phất có người nhào nặn trái tim mềm mại yếu ớt không chút lưu tình .

"Ngụy Anh, ngươi thế nào rồi?" Lam Vong Cơ cố gắng thả giọng thật ôn nhu, lo lắng nói.

Ngụy Vô Tiện mắt đỏ thẫm, tựa như từ hồng ngọc thuần túy nhất trên thế giới chế tạo thành, nhưng lại rỗng tuếch như gương nhẵn bóng, khiến cho người ta không khỏi hoảng hốt.

Lam Vong Cơ nuốt nước bọt, khó khăn nói:

"Ngụy Anh..."

"... Cút..."

Lam Vong Cơ tim đập mạnh, cầm tay Ngụy Vô Tiện không tự giác nắm thật chặt.

Hồi lâu, hắn lại mở miệng nói: "Ngụy Anh, cùng ta về Cô Tô có được không, ta sẽ che chở ngươi."

"... Cút..." >

"... Được..."

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong ngực mở hai mắt ra, đang chuyên chú nhìn hắn.

"Ngụy Anh, ngươi đã tỉnh."

Ngụy Vô Tiện vẽ ra một nụ cười tái nhợt, nhẹ gật đầu: "Nhị ca ca ra tay thật là tàn nhẫn, cổ ta hiện tại còn đau đây."

"Ngụy Anh, ta..."

"Lam Trạm, " Ngụy Vô Tiện gắt gao ôm lấy Lam Vong Cơ, "Ta cùng ngươi về Cô Tô, ngươi che chở ta có được không."

"Được."

< "Ngụy Anh, ta không phải là muốn bắt ngươi vấn tội, chỉ là quỷ đạo tổn hại sức khỏe, ta lo lắng thân thể của ngươi." Lam Vong Cơ cố gắng giải thích.

"... Cút..." >

"Ta biết." Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói.

< Lam Vong Cơ mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ngụy Anh, ngươi tặng ta con thỏ ta hảo hảo nuôi tốt, ngươi đưa ta hoa ta cũng giữ, ta mua cho ngươi Thiên Tử Tiếu, ta sẽ không lại phạt ngươi."

"... Cút..." >

"Ta biết."

< Lam Vong Cơ gục đầu vào lồng ngực Ngụy Vô Tiện, nói khẽ: "Ngụy Anh... tâm ta duyệt ngươi..."

"Cút!" >

"Ta cũng thế." Ngụy Vô Tiện khóc.

< càng không ngừng biểu hiện tâm ý, lại chỉ có thể đổi lấy một chữ 'cút', Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim bị hung hăng đạp nát, tan thành tro bụi.

Đúng vậy, hắn không thích nam nhân.

Lam Vong Cơ cẩn thận từng li đem Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng ngực, thay hắn vận linh lực, tay chưa từng buông lỏng.

Mặc dù Ngụy Vô Tiện không phản kháng, nhưng Lam Vong Cơ đã không còn có tâm tư khác, chỉ thâm tình chuyên tâm nhìn hắn, dùng ánh mắt một lần lại một lần miêu tả dung nhan hắn, phảng phất như muốn đem gương mặt này in dấu vào nơi sâu nhất trong linh hồn, trải qua thương hải tang điền vẫn bất diệt. >

"Nhị ca ca, ta thích ngươi." Ngụy Vô Tiện khịt mũi, "Thật sự, thật sự rất thích ngươi."

"Ta biết." Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, giống như ôm lấy trân bảo hiếm có.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, " Lam Cảnh Nghi khóc thút thít, "May mắn Ngụy tiền bối trở về."

Bọn Lam Tư Truy, Kim Lăng đều dùng sức gật đầu.

May mắn Ngụy Vô Tiện trở về, may mắn Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tâm ý tương thông, may mắn bọn hắn cuối cùng tu thành chính quả.

Giang Trừng nhìn Nhiếp Hoài Tang cầm cây quạt che mặt, đột nhiên có chút cảm kích gia hỏa này trù tính để Ngụy Vô Tiện trở về.

"Quá tốt rồi." Tàng Sắc Tán Nhân tựa trong ngực Ngụy Trường Trạch, nhàn nhạt mỉm cười.

< "Lam Vong Cơ!"

Âm thanh tức giận quen thuộc truyền đến, Lam Vong Cơ rốt cục đem ánh mắt từ trên người Ngụy Vô Tiện dời đi, ở cửa sơn động thấy được hơn ba mươi người. Càng là thấy được các loại ánh mắt chấn kinh, cuồng nộ, thất vọng.

Lam Khải Nhân cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng căm hận nói: "Lam Vong Cơ, đây là chuyện gì? !"

"Chính là như vậy."

"Ngươi!" Lam Khải Nhân cơ hồ bị tức đến phun máu, "Ngươi điên rồi, ngươi đoạn tụ còn chưa tính, Ngụy Anh người này là tà ma ngoại đạo!"

Lam Vong Cơ đứng dậy ngăn ở trước mặt Ngụy Vô Tiện, mặc dù một thân chật vật vẫn thẳng tắp như tùng, làm cho không người nào có thể đem hai chữ 'chật vật' gắn lên người hắn.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt đông đảo trưởng bối, ý muốn bảo hộ người phía sau rõ ràng sáng tỏ.

"Lam Vong Cơ! Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đem Ngụy Anh giao ra!"

"Không có khả năng!"

"Ngươi. . . Ngươi. . ."

Lam Hi Thần nhìn thúc phụ nhà mình một bộ muốn bị tức chết, tranh thủ thời gian đứng ra khuyên giải nói: "Vong Cơ, hiện tại Ngụy công tử đã không phải là Ngụy công tử năm xưa, hắn sớm đã tâm tính đại biến. Ngươi làm sao khổ. . ."

"Huynh trưởng!" Lam Vong Cơ đánh gãy Lam Hi Thần, chữ chữ trịch địa hữu thanh (nói năng mạnh mẽ), "Ngụy Anh chính là Ngụy Anh."

"Vong Cơ. . ."

"Đủ rồi!" Lam Khải Nhân hét lớn, "Lam Vong Cơ, ngươi khiến ta quá thất vọng!"

Réo rắt kiếm quang sáng lên, là Lam Khải Nhân xuất thủ trước.

Lam Vong Cơ nhìn lưỡi kiếm ép lên tới, nói một tiếng "Đắc tội" lần nữa cầm lấy Tị Trần.

Các vị trưởng lão khác tất nhiên là sẽ không đứng, cũng nhao nhao gia nhập chiến đoàn.

Trong hỗn loạn, Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện chẳng khác nào tượng gỗ đờ đẫn, liều mạng thụ nội thương, cưỡng ép đả thương các vị trưởng lão, phá vòng vây mà đi. >

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro