[Văn Bút Tượng. "Huynh đệ tốt, khẩu khí lớn thật đấy."]
Editor: Gấu Gầy
Ra khỏi hẻm, người trên đường phố tấp nập, nối liền không dứt. Giang Trạc rẽ trái rẽ phải, cảm thấy nơi nào cũng lộng lẫy, treo đèn kết hoa, nhìn đến hoa cả mắt. Y đang khó xử, bỗng nhiên thấy bên đường có một quán trà, liền nói: "Còn phải đi một lúc nữa, ta mời ngươi uống trà!"
Nói xong, không đợi Lạc Tư trả lời, Giang Trạc lập tức kéo hắn đi qua. Chủ quán thấy có khách đến, vội vàng rụt cái đầu đang xem náo nhiệt lại, mời hai người họ ngồi xuống.
Quán trà kiểu này ở Di thành rất phổ biến, đều là dựng tạm, bán chút trà thuốc giúp người ta giải khát. Giang Trạc gọi hai chén trà, nhân lúc Lạc Tư đang uống, lặng lẽ hỏi chủ quán vị trí của phố Tử Hư.
Chủ quán suy nghĩ một lúc: "Không giấu gì khách quan, nhà tiểu nhân ở gần Tây Miếu, vì tối nay có trận tranh nguyên mới được bày quán bán trà ở đây. Phố Tử Hư mà ngài nói, tiểu nhân thật sự chưa từng nghe qua, có lẽ là nơi ở của quý thân tiên tông."
Giang Trạc nói: "Quý thân tiên tông là gì? Bọn họ ở chỗ nào?"
Chủ quán nói: "Khách quan là người đến từ phía bắc phải không? Hai châu gần phía nam chúng ta đã phân chia hộ tịch từ lâu rồi. Bây giờ kỹ nữ, đồ tể, công nhân, thương nhân đều gọi là 'tiện hộ', tiểu nhân chính là tiện hộ. Những vị như Đào công chính là 'quý thân', còn 'tiên tông', nói một câu mạo phạm khách quan, ngài chính là tiên tông đấy ạ!"
Ông ta thấy Giang Trạc có vẻ hứng thú, bèn kể tỉ mỉ về việc phân chia hộ tịch. Thì ra từ khi Thiên Mệnh ti đóng quân ở hai châu gần phía nam này, đã phân chia người ở hai châu thành sáu cấp bậc, lần lượt là tảng nô, tiện hộ, lương dân, quý thân, tiên tông và Đại Tắc Quan. Trong đó tảng nô là đáng thương nhất, không chỉ phải làm nô bộc cho người ta mà còn bị mua bán. Còn tiện hộ, ngày thường đều bị hạn chế ở ngoại ô, không được phép đi lại lung tung.
Giang Trạc đã hiểu, trước kia y chưa từng thấy cách phân chia như vậy, càng không ngờ Thiên Mệnh ti lại trơ trẽn như thế, coi người khác là nô lệ, là tiện dân, còn tự phong mình là người cao quý nhất, tôn quý nhất.
Chủ quán cũng sợ họa từ miệng mà ra, nói xong việc phân chia hộ tịch liền chuyển chủ đề, chỉ nói với Giang Trạc: "Khách quan cứ đi dọc theo con phố này, đến phía trước xem thử, bên đó đều là nơi ở của quý thân tiên tông, có lẽ có phố Tử Hư mà ngài tìm."
Giang Trạc cám ơn rồi quay trở lại, thấy Lạc Tư vừa uống cạn ngụm trà cuối cùng, y hỏi: "Ngon không?"
Lạc Tư chia chén trà ra uống mười mấy ngụm, cuối cùng cũng đợi được người quay lại. Hắn nhấc mí mắt lên, nhìn Giang Trạc: "Cũng được, chúng ta tiếp tục đi sao?"
Giang Trạc nói: "Đi... ừm, đi về phía trước."
Lúc này, người xung quanh càng lúc càng đông, như một cái xoáy nước, suýt chút nữa lật đổ quán trà. Hai người đừng nói là đi về phía trước, ngay cả muốn bước ra ngoài cũng khó. Lạc Tư sát cánh cùng y, đột nhiên hỏi: "Người đến từ phía đó cũng là bạn của ngươi sao?"
Giang Trạc uống quá nhiều rượu, không hiểu rõ "phía đó" là phía nào, nhìn quanh một vòng, mới thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông. Khuôn mặt đó vừa nhìn thấy Giang Trạc liền cau mày mắng: "()&@!%?"
Giang Trạc khó hiểu: "Hắn nói gì?"
Lạc Tư nói: "Khen ngươi đấy."
Tiểu Đào Công vẫn đang mắng nhiếc không ngừng, thấy hai người không phản ứng, bỗng nhiên vung tay lên, chỉ vào bọn họ, hét lên với đám người hai bên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chết hả, bắt lấy bọn chúng cho ta!"
Lạc Tư nói: "Câu này ngươi đã nghe rõ chưa?"
Giang Trạc một tay nắm lấy cánh tay Lạc Tư, một tay rút quạt xếp ra: "Nghe rõ rồi, Đốn––"
Y vốn định hô "Đốn Hãm", nhưng xung quanh toàn là người, nếu đất sụp xuống, dân thường biết làm sao? Chần chừ một chút, quỷ sư mà Tiểu Đào Công phái đến đã tới nơi!
"Đồ đáng ghét, đồ chó rơi xuống nước," Giang Trạc kéo Lạc Tư né tránh sang hai bên, cười nói, "Đi theo thiếu gia làm gì, muốn xin xương xẩu gặm sao?"
Tiểu Đào Công mắng: "Ta ghét nhất cái miệng của hắn, cắt lưỡi hắn cho ta!"
Bốn quỷ sư mới đến đều là cao thủ, bọn họ lao đến như sói, đứng thành hình vuông bao vây Giang Trạc và Lạc Tư, sau đó cùng nhau niệm chú: "Thúc Hồn!"
Đến một người Giang Trạc không sợ, đến hai người y cũng không lo, nhưng đến ba bốn người thì thật sự phiền phức, hơn nữa trên đường này người qua kẻ lại, y căn bản không thể thi triển! Trong lúc nguy cấp, y mở quạt xếp ra, niệm: "Thái Phong!"
Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, đẩy tất cả dân chúng xung quanh ra xa, lấy quán trà làm trung tâm, tạo thành một khoảng trống. Bốn quỷ sư bị gió tấn công, bất đắc dĩ phải cùng nhau lùi lại, nhưng bọn họ đều là tinh anh, chẳng những không hề hoảng loạn mà còn phản công: "Quấn Thân!"
"Quấn Thân" cũng là chú quyết của quỷ sư, có thể triệu hồi vong hồn trợ giúp, quấn chặt người bị yểm chú, khiến hai tay họ bị trói buộc, chỉ có thể đứng im mặc cho người ta chém giết.
Chú thuật này vừa thi triển, tay chân Giang Trạc quả nhiên nặng trĩu, y bèn đổi chú quyết: "Phần Hôi!"
Tay áo, vạt áo của y lập tức bốc cháy nghiệp hỏa, cá lửa lấp lánh, thiêu cháy sạch sẽ những vong hồn dám chạm vào y. Y vung tay áo, phủi bụi: "Có câu "đường hẹp gặp nhau, ai gan thì thắng", các ngươi đứng xa như vậy làm gì? Lại đây đi!"
Vừa dứt lời, bốn quỷ sư cảm thấy mắt cá chân nặng trĩu, giống như bị thứ gì đó túm lấy, ngay sau đó bốn người lần lượt "bịch" một tiếng ngã xuống đất, bị kéo thẳng về phía Giang Trạc!
Một quỷ sư nói: "Không ổn, là chú 'Tương Phùng', trúng kế hắn rồi!"
"Tương Phùng" cũng là một loại chú quyết, nhưng vì chú quyết này xuất xứ thần bí nên rất ít người biết. Nghe nói Tương Phùng có thể điều khiển một loại linh quan, khiến chúng ẩn dưới đất bắt người, người sử dụng chú quyết hung hãn nhất có thể kéo người ta đi xa trăm dặm.
Giang Trạc nói: "Không ổn không ổn, trúng kế kỳ quái rồi, hối hận cũng không kịp."
Mỗi khi y nói một chữ, quỷ sư lại mở to mắt hơn một chút, sợ y lén lút niệm chú trong lời nói, thật là lo lắng không yên!
Giang Trạc nói: "Các ngươi không cần sợ, ta biết rất ít, cái gì mà Phá Hiêu, Lệnh Hành, ta chỉ biết một chút mà thôi."
Giọng điệu y bình thường, cũng không niệm chú, như đang tán gẫu. Nhưng các quỷ sư lại như gặp phải kẻ thù mạnh, sợ nghe thấy sấm sét vang trời–– may mà đêm nay trời quang mây tạnh, trên trời không có động tĩnh gì. Bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhận ra Giang Trạc đã không còn ở chỗ cũ.
Một người kinh ngạc: "Lệnh... Lệnh Hành là thật!"
Nhìn lại Tiểu Đào Công, đã bị Giang Trạc xách trên tay. Mấy quỷ sư bị y đùa giỡn đến mức muốn hộc máu, bọn họ tự cho mình là gian trá, vậy mà lại bị vấp ngã ở đây–– Kẻ này thật sự là một tên yêu nghiệt, thật thật giả giả, chỉ thích đùa bỡn lòng người!
Một quỷ sư thoát khỏi chú quyết "Tương Phùng", vội vàng hô: "Đừng làm hại Tiểu Đào Công!"
Giang Trạc dẫm lên kiệu của Tiểu Đào Công, xách gã lơ lửng trên không trung. Cổ áo Tiểu Đào Công siết chặt cổ gã, hai chân co lại, giống như củ cải vừa mới nhổ, chỉ biết chửi rủa: "Lũ ăn hại, vậy mà lại để một tên ất ơ như hắn đánh hai lần. Nuôi các ngươi không bằng nuôi một con chó! Tối nay về nhà, ta sẽ bảo cha ta giết sạch các ngươi!"
Gã bị chiều hư quá mức, không hề có chút hối lỗi nào, lúc thì nói muốn giết Giang Trạc, lúc lại nói muốn chặt ngón tay cô gái mù đàn tỳ bà, miệng toàn những lời lẽ tục tĩu, thật sự rất đáng ghét.
Giang Trạc nghe được một nửa thì mất kiên nhẫn, đang định đá Tiểu Đào Công xuống, bỗng thấy trên không trung "vèo" một tiếng bay đến một mũi tên băng.
Mũi tên đó cắm ngay bên cạnh Tiểu Đào Công, trong hai nhịp thở, từ mũi tên lan ra một lớp băng mỏng. Lớp băng này nhìn thì vô hại, nhưng lạnh đến kỳ lạ–– Bà Sa môn lấy nghiệp hỏa làm nguồn, lại là hậu duệ của Nhật Thần, sợ nhất là lạnh!
Cá lửa trên người Giang Trạc tối sầm lại, đá văng Tiểu Đào Công, liên tục lùi về phía quán trà. Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay chìa ra, y quay đầu lại, thấy là Lạc Tư.
Lạc Tư vịn vào hòm gỗ, đang uống trà, thấy y quay lại, liền đưa chén trà uống dở cho y: "Uống hai ngụm cho đỡ lạnh."
Giang Trác nhìn chén trà, rồi nhìn hắn: "Sao lúc nãy ngươi không chạy?"
Lạc Tư không đổi sắc mặt: "Tôi sợ quá nên chạy không nổi."
Trong lúc hai người nói chuyện, một người áo trắng bay xuống, chính là Tắc Quan ở quán rượu lúc nãy. Người này nhìn thấy Giang Trạc thì mỉm cười, chắp tay hành lễ: "Vị bằng hữu này, lại gặp nhau rồi!"
Lạc Tư thản nhiên nói: "Ồ, đây cũng là bằng hữu của ngươi sao?"
Giang Trạc chưa uống hết trà đã xua tay nói: "Không quen."
Người kia cũng không ngại, giọng điệu rất ôn hòa, phong độ nho nhã: "Chẳng phải có câu không đánh không quen sao, ngươi không quen ta, nhưng ta lại muốn kết giao với ngươi từ lâu rồi. Nếu ngươi không uống rượu với người của Thiên Mệnh ti, vậy trà..."
Hòm gỗ của Lạc Tư nghiêng một cái, đổ lên quán trà, quán trà làm sao chịu nổi? "Rầm" một tiếng đổ sập xuống. Trà bên trong vốn đã chẳng còn bao nhiêu, bây giờ một giọt cũng không còn.
Người kia dù không hiểu cũng nhận ra điều gì đó. Hắn ta quay sang nhìn Lạc Tư, nụ cười nhạt đi vài phần: "Vị bằng hữu này xưng hô thế nào?"
Lạc Tư không thèm liếc hắn ta lấy một cái, vẫn chăm chú nhìn Giang Trạc: "Hắn dùng tên băng bắn ngươi, ngươi có sợ không?"
Giang Trạc bưng chén trà, say đến mức lười biếng: "Nói không sợ thì không đúng, thật ra cũng hơi sợ, hắn khắc ta mà."
Khóe môi Lạc Tư khẽ nhếch lên: "Có ta ở đây, không ai khắc chế được ngươi."
Giang Trạc nói: "Huynh đệ tốt, khẩu khí lớn thật đấy, ngươi định làm gì?"
Lạc Tư nói: "Đưa tay cho ta."
Giang Trạc khó hiểu giơ tay lên, đưa bàn tay có "sợi dây đỏ" cho hắn. Lạc Tư cầm lấy, trước tiên dùng một ngón tay chấm chút trà còn sót lại dưới đáy chén của Giang Trạc, sau đó vẽ vài nét trên lòng bàn tay y.
Vết trà loang ra trên lòng bàn tay, Giang Trạc nhất thời không phân biệt được là hơi ấm của trà hay là nhiệt độ từ đầu ngón tay Lạc Tư, tóm lại từng vòng từng vòng, nóng bỏng ngứa ngáy.
Lạc Tư vẽ xong, như sợ người ta nhìn thấy, nhẹ nhàng che lòng bàn tay Giang Trạc lại, không hề nắm chặt–– nhưng bàn tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, che trên lòng bàn tay Giang Trạc giống như đang nắm tay y vậy.
Giang Trạc thò đầu ra: "Đây là cái gì?"
Lạc Tư nói: "Là Hung Phái."
"Hung Phái" là chú quyết cổ xưa của tộc Khổ Ô, nghe nói có thể triệu hồi sóng lớn ngập trời. Giang Trạc chưa học qua, dĩ nhiên cũng chưa từng dùng, nhưng sau khi Lạc Tư nói xong, cảm giác tê dại ngứa ngáy trên lòng bàn tay y đã biến thành một luồng khí lạnh mạnh mẽ. Luồng khí lạnh này chạy dọc theo cánh tay y lên trên, trong nháy mắt, y đã có cảm giác "biết dùng" rồi.
Người kia thấy không ổn, tiến lên vài bước: "Hai vị––"
Giang Trạc nổi hứng chơi đùa: "Hung Phái!"
Dưới chân đột nhiên dâng lên tám con sóng lớn, cuồn cuộn đánh về phía Tắc Quan áo trắng! Tắc Quan cũng không ngờ ở đây lại có Văn Bút Tượng ẩn mình, bị sóng nước cao hơn đầu người đánh trúng, lập tức ướt sũng cả người. Nhưng vẫn chưa xong, từng đợt sóng liên tiếp đánh tới, khiến hắn ta trở tay không kịp, đợi hắn ta hoàn hồn thì hai người kia đã chạy mất rồi!
Giang Trạc thi triển xong "Hung Phái", không quên đền tiền cho chủ quán, ném tiền xong lại kéo Lạc Tư liên tục thi triển ba lần "Lệnh Hành". Hai người thoát khỏi đám đông, vừa lúc gặp đài Nam Hoàng bắn pháo hoa chiếu sáng cả một vùng. Y bèn lấy nơi này làm điểm tựa, trước tiên hít sâu một hơi, sau đó hét to lên trời: "Thiên! Nam! Tinh!"
Chữ "Tinh––" kéo dài rất lâu, không biết y đã dùng chú pháp gì, khiến tiếng hét này vang dội cả trời đất. Mọi người xung quanh đều bịt tai lại, chỉ thấy từ xa có một cô nương nhảy ra, dẫm nhẹ lên cờ hiệu của các cửa hàng, nhanh chóng đến trước mặt bọn họ.
Thiên Nam Tinh ôm kiếm, vừa chạm đất đã ngẩn người: "Ai vậy?"
Giang Trạc nói: "Huynh đệ tốt của ta!"
Thiên Nam Tinh nghiêng đầu, có chút khó hiểu: "Tứ ca, huynh đệ tốt của huynh nhiều thật đấy."
Lạc Tư lại hứng thú: "Ồ? Nhiều là bao nhiêu?"
Giang Trạc đoán Tắc Quan kia không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ đuổi theo, vì vậy không đợi hai người nói xong, vội đẩy Lạc Tư về phía trước, thuận miệng đáp: "Năm sáu bảy tám người gì đó! Tiểu sư muội, đi nhanh lên, nếu không là phải đánh nhau đấy!"
—---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro