Chương 33
[Lời nói giữa chừng]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc hỏi: "Vì sao?"
Y hỏi vậy, là bởi vì y thật sự không biết. Sau khi giết Cảnh Vũ, y lại trải qua một chuyện kinh khủng, nếu sư phụ không đến kịp, có lẽ y đã không về được núi Bắc Lộ. Hai mươi năm trên núi, y dành một nửa thời gian để dưỡng thương, vì vậy không biết gì về chuyện dưới núi, ngay cả thanh kiếm kia cũng do đại sư tỷ chuyển giao.
An Nô đáp: "Thì ra huynh không biết? Lôi Cốt môn dùng thanh kiếm đó chứng minh Lý Vĩnh Nguyên trong sạch, các thủ lĩnh môn phái lập tức hoảng sợ. Vì bọn họ đã thừa cơ hãm hại, sợ Lôi Cốt môn tính sổ, bèn kêu gọi điều tra lại chuyện này, cuối cùng điều tra tới điều tra lui, lại điều tra đến bọn ta!"
Giang Trạc nói: "Lạ thật! Các người quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa, chuyện này sao lại liên quan đến các người?"
An Nô thở dài, cúi đầu: "Là thanh kiếm đó."
Giang Trạc kinh ngạc: "Thanh kiếm đó?"
An Nô đáp: "Trên thân kiếm đó có dấu vết bị chân hoả thiêu đốt."
Giang Trạc rất bất ngờ: "Sao lại thế được?!"
Y đã dùng thanh kiếm đó, nếu nói trên thân kiếm có gì, y là người rõ nhất. Dấu vết chân hoả thiêu đốt không hề nông, nếu thật sự có, y đã biết từ lâu rồi.
An Nô cay đắng nói: "Bọn ta chưa từng đến thành Tiên Âm, cũng chưa từng gặp Lý Vĩnh Nguyên, chỉ thấy chuyện này thật vô lý. Nhưng từ khi Đào huynh chết, ở Nhị Châu thường có tin đồn, nói bọn ta lúc phụng sự chân hoả đã phát điên, không chỉ giết người mà còn tàn sát cả thành. Dù bọn ta có muốn giải thích cũng không ai tin... Cuối cùng tin đồn càng đồn càng sai, ngay cả cái chết của Lý Vĩnh Nguyên cũng quy cho bọn ta."
Thảo nào hắn kể lại mọi chuyện từ đầu, hoá ra vì biết thân phận của Giang Trạc, muốn minh oan cho tộc nhân bị oan khuất của mình.
Giang Trạc hỏi: "Sau đó thì sao?"
An Nô đáp: "Sau đó, Lý Tượng Lệnh ra mặt, nói chuyện này quá kỳ lạ, không thể kết luận vội vàng, nên bọn ta mới tránh khỏi sự trừng phạt. Bọn ta vốn có chút thành kiến với bà ấy vì chuyện của Đào huynh, không ngờ bà ấy lại thông tình đạt lý như vậy, khiến bọn ta rất hổ thẹn. Nhưng từ đó về sau, các môn phái đều coi chúng ta là tà đạo, không cho chúng ta tự ý ra vào các thành ở Nhị Châu."
Chuyện đến đây chỉ mới là lâm nguy nhưng chưa đến mức "vạn kiếp bất phục". Giang Trạc đoán chắc còn chuyện sau đó, An Nô tiếp tục kể: "Sau khi trải qua những chuyện này, Đại Tế Ti thường nói lòng người hiểm ác, không cho chúng ta ra khỏi đầm lầy nữa. Từ đó bọn ta sống tách biệt với đời, không màng chuyện thế sự. Cứ như vậy mười năm trôi qua, mọi thứ vẫn yên bình, một hôm, bỗng nhiên xuất hiện một người lạ."
Lạc Tư nói: "Là Cảnh Luân?"
An Nô đáp: "Phải! Lúc đó bọn ta không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi, chỉ coi hắn là Thông Thần Giả vô tình lạc vào đầm lầy. Đại Tế Ti vốn định đuổi hắn đi, nhưng hắn bị thương, không đi được, bọn ta bèn tụ tập lại, dùng chân hoả trị thương cho hắn."
Giang Trạc phe phẩy quạt, thở dài: "Hỏng rồi."
Rõ ràng y đã từng gặp Cảnh Luân và có ấn tượng rất sâu về gã.
Lạc Tư hỏi: "Sao lại hỏng rồi?"
Giang Trạc nói: "Công pháp của Cảnh Luân rất tà môn, ngươi dùng gì đối phó với hắn, hắn đều có thể dùng lại để đối phó với ngươi. Ta đoán hắn giả vờ bị thương, mục đích là để lừa tộc Tự Hỏa triệu hồi chân hoả."
An Nô nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói đúng, hắn đã lừa bọn ta! Bọn ta chữa thương cho hắn, khi nghi thức đến lúc quan trọng, hắn đột nhiên lấy ra một cây sáo xương thổi về phía bọn ta. Tiếng sáo kỳ quái, như khóc như than, không chỉ làm rối loạn nghi thức mà còn khiến bọn ta đều hộc máu, điều đáng sợ hơn là chân hoả cũng mất kiểm soát, quay lại tấn công bọn ta!"
Chiêu này thật ác độc, vì tộc Tự Hỏa phụng sự chân hoả, nhìn thấy lửa cũng như nhìn thấy Húc Liệt, đột nhiên bị thiêu đốt, tuyệt đối sẽ không lập tức phản kháng.
An Nô nói: "Bọn ta chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời đều ngây người, chỉ có Đại Tế Ti còn giữ được lý trí, vung trương Chúc Hỏa bảo vệ bọn ta, đồng thời quát Cảnh Luân lui xuống. Nhưng Cảnh Luân cười lớn mấy tiếng, mắng Đại Tế Ti là đồ ngu ngốc, lại thổi sáo xương. Tiếng sáo vừa vang lên, chân hoả liền bùng cháy dữ dội. Đại Tế Ti đứng gần nhất, bị bỏng nặng nhất, bọn ta liên tục lùi lại, hoàn toàn không thể chống đỡ!"
Giang Trạc nói: "Lúc ta gặp hắn, hắn chỉ tà môn chứ không lợi hại. Sao mấy năm không gặp, hắn lại mạnh như vậy?"
An Nô đáp: "Vì cây sáo xương!"
Lạc Tư chợt nhớ ra điều gì, nhíu mày: "Cây sáo xương ngươi nói, chẳng lẽ làm từ xương của huynh trưởng hắn?"
Thiên Nam Tinh bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng, vì nàng tu luyện Nghiệp Hỏa kiếm pháp khác với người thường. Nhưng dù sao nàng cũng còn nhỏ, nghe chuyện đêm nay đã mất bình tĩnh nhiều lần. Lúc này nàng kinh hãi nói: "Không thể nào!"
Nhưng An Nô gật đầu: "Đúng vậy!"
Giang Trạc nói: "Bọn họ huynh đệ tình thâm, chuyện này cũng không có gì lạ, ngươi cứ kể tiếp đi."
An Nô nói: "Cảnh Luân dùng chân hoả đốt cháy cả đầm lầy, lại đuổi bọn ta vào bãi săn gần đó. Từ đó bọn ta bị coi là nô lệ bẩn thỉu, để cho người ta luyện chú thuật và săn đuổi ở bãi săn..."
Mỗi lần nhắc đến bãi săn, hắn đều run rẩy, có thể thấy hắn đã chịu rất nhiều sự tra tấn.
Thiên Nam Tinh nói: "Ta có một điều không hiểu, chuyện lớn như vậy, bên ngoài sao lại không có một chút tin tức gì."
Nếu không phải họ tự mình đến đây, e rằng vẫn tưởng tộc Tự Hỏa đang lánh đời. Giang Trạc lại nói: "Ban đầu ta cũng không hiểu, nhưng bây giờ đã rõ. Thứ nhất, Thiên Mệnh ti độc tôn, nếu Cảnh Luân muốn phong tỏa tin tức, ai dám trái lệnh hắn? Thứ hai, đầm lầy hẻo lánh, bình thường ít ai lui tới."
Thực ra còn một điểm nữa, Giang Trạc không nói. Vì thanh kiếm kia, tộc Tự Hỏa trở thành kẻ thế tội cho vụ thành Tiên Âm, các môn phái coi họ là tà đạo, đương nhiên sẽ không qua lại với họ nữa. Cảnh Luân chính là lợi dụng điểm này mới dám làm càn.
An Nô nói: "Bọn ta ở bãi săn mấy năm trời, sống rất khổ sở. Cảnh Luân thường lấy việc săn đuổi bọn ta làm trò tiêu khiển, tộc nhân người chết kẻ bị thương... Khi hắn vui, hắn nói với bọn ta, nếu bọn ta giao ra chân hoả thì hắn sẽ thả bọn ta đi, nhưng chân hoả không có cách nào chuyển giao, dù hắn có giết thêm bao nhiêu người, bọn ta cũng không làm được. Thấy không cướp được chân hoả, cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, giết sạch bọn ta!"
An Nô kể hết đầu đuôi câu chuyện, ngọn lửa trong hốc mắt cũng mờ đi vài phần. Nghĩ cũng tội nghiệp cho An Nô, trước khi chết chứng kiến tộc nhân lần lượt bị tàn sát, vất vả lắm mới sống lại, cứ tưởng ông mai là người đáng tin, ai ngờ cũng là kẻ lừa gạt.
Lạc Tư đột nhiên hỏi: "Đất Thái Thanh là do ông mai đưa cho ngươi?"
An Nô gật đầu lia lịa: "Đây là bí thuật trong môn phái của hắn, nói là có thể triệu thỉnh Thái Thanh. Ban đầu ta không tin, nghĩ Thái Thanh là... là nhân vật thế nào chứ!"
Hắn định nói "ác thần", nhưng vừa chạm ánh mắt của Lạc Tư thì vội vàng đổi giọng. Thật kỳ lạ! An Nô thầm nghĩ: Vị bằng hữu này không mắng mình, cũng không hung dữ với mình, sao mình lại sợ hắn như vậy? Chỉ cần hắn nhìn một cái, mình đã thấy lạnh sống lưng!
Lạc Tư hỏi: "Hắn nói với ngươi thế nào?"
An Nô vốn không muốn nói chi tiết, nhưng sau khi Lạc Tư hỏi xong, ba hồn bảy phách của hắn như bông lúa bị gió thổi, không tự chủ run lên, theo bản năng khai hết: "Hắn nói mình là đệ tử Sóc Nguyệt tông, thờ phụng Thái Thanh, nên biết rất nhiều bí thuật liên quan đến Thái Thanh. Ban đầu ta không tin, nhưng hắn móc tim đưa cho ta, nói đây chính là một trong những bí thuật..."
Giang Trạc nói: "Khoan đã, sao hắn cũng móc tim!"
An Nô nói: "Ta cũng hỏi hắn, hắn nói vì các đệ tử trong tông phái của hắn trước khi tu luyện đều uống nước của một dòng suối thần, nên tim có thể dùng làm thuốc. Hắn còn nói, vị công tử áo trắng mà Đào huynh gặp năm xưa, cũng là đệ tử trong tông phái của hắn."
Thật là trùng hợp!
Thiên Nam Tinh trầm ngâm: "Sóc Nguyệt Sóc Nguyệt, cái tên này chắc là lấy từ 'Sóc Nguyệt Ly Hỏa' của Thái Thanh... Thì ra trên đời này thật sự có tông môn thờ phụng Thái Thanh!"
Lạc Tư nói: "Việc thờ phụng phải được thần linh đáp lại mới tính."
Ý hắn là, Sóc Nguyệt tông này chỉ đang lừa bịp.
Giang Trạc nói: "Đúng vậy, nếu Thái Thanh thật sự đáp lại bọn họ thì bây giờ cũng không đến lượt Thiên Mệnh Ti xưng bá lục châu, mọi người đã bị ly hỏa thiêu rụi từ lâu rồi."
Thiên Nam Tinh thấy có lý: "Ta nhớ sư phụ từng kể một truyền thuyết."
Ánh mắt Lạc Tư khẽ chuyển: "Truyền thuyết gì?"
Giang Trạc tiếp lời: "Một truyền thuyết mà ai cũng từng nghe khi còn nhỏ, ngươi không biết sao? Về Thái Thanh."
Thấy Lạc Tư thật sự không biết, Giang Trạc bèn nằm nhoài lên hòm gỗ, nói với hắn: "Truyền thuyết kể rằng, Thái Thanh sinh ra ở lạch trời, các vị cổ thần đến chúc mừng, trong đó có một vị tên là Hối Mang, Hối Mang ngươi biết chứ? Chính là vị Nguyệt Thần mà Lôi Cốt môn thờ phụng, ngài thích âm nhạc, rất thích náo nhiệt nên chạy nhanh nhất, là vị thần đầu tiên đến lạch trời. Lúc đó ngài ôm đàn tỳ bà, cầm trống, định hát cho Thái Thanh nghe một khúc. Ai ngờ khi ngài bước vào lạch trời, Thái Thanh vừa mở mắt, ly hỏa bùng cháy, trong nháy mắt thiêu rụi Hối Mang thành tro!"
Lạc Tư ánh mắt sâu thẳm, hơi cúi đầu nhìn Giang Trạc, dường như câu chuyện này không có gì thú vị, mà Giang Trạc mới là người thú vị: "Ồ, thì ra là câu chuyện này."
An Nô bên cạnh dùng ngọn lửa trong hốc mắt biểu đạt sự kinh ngạc: "Cái gì? Thái Thanh thiêu chết Nguyệt Thần!"
Giang Trạc cạn lời: "Sao ngươi cũng không biết?!"
An Nô đáp: "Ta, tộc Tự Hỏa bọn ta chỉ nghe truyền thuyết về Húc Liệt..."
Thiên Nam Tinh ôm kiếm, ra vẻ thâm trầm: "Đây chính là nguồn gốc của câu "không thể nhìn thẳng vào Thái Thanh"."
Thuỷ tổ của thế gian là Giao Mẫu, mà Nhật Nguyệt song thần là đôi mắt của bà, nên hai vị thần này cũng rất được tôn sùng trong các vị cổ thần, rất nhiều truyền thuyết về Nguyệt Thần tuy có phần hoang đường, nhưng địa vị của ngài không thể chối cãi. Thái Thanh chỉ mở mắt đã thiêu rụi ngài thành tro, làm sao người đời không sợ chứ?
An Nô nghĩ đến đất Thái Thanh trong lăng mộ, không khỏi rùng mình: "May mà ông mai lừa ta..."
Giang Trạc nói: "Những lời hắn nói đều là giả, ngươi tưởng hắn thật sự là đệ tử Sóc Nguyệt tông sao? Thực chất chỉ là giả vờ thôi."
Thấy ba người đều nhìn mình, Giang Trạc cũng không vòng vo, tiện tay cắm cây quạt vào thắt lưng: "Ông mai không phải đệ tử Sóc Nguyệt tông gì cả, hắn là con rối, hơn nữa còn là con rối của tộc Hồ Quỷ. Ta đã giao thủ với hắn vài lần, phát hiện hắn chỉ biết dùng chú thuật của tộc Hồ Quỷ, chuyện này không thể giả được, nên ta có thể khẳng định, kẻ điều khiển ông mai là người tộc Hồ Quỷ."
An Nô ngạc nhiên hỏi: "Vậy tại sao hắn lại lừa ta nói mình là đệ tử Sóc Nguyệt tông?"
Lạc Tư thản nhiên nói: "Chuyện này phải hỏi Đào huynh của ngươi rồi."
Vừa nãy nghe chuyện hắn rất ít nói, hóa ra đã sớm nhận ra điểm bất thường trong đó.
Giang Trạc tán thưởng: "Đúng vậy, hắn dùng chuyện móc tim để lấy lòng tin của ngươi, chính vì hắn biết ngươi từng nghe Đào huynh kể chuyện tương tự."
An Nô càng kinh ngạc hơn: "Nhưng... nhưng làm sao hắn biết?!"
Giang Trạc nói: "Có lẽ hắn quen Đào huynh, hoặc quen vị công tử áo trắng kia, nhưng dù quen ai, hắn cũng hiểu ngươi hơn ngươi tưởng. Hay nói cách khác, hắn hiểu rõ hơn những chuyện mà tộc Tự Hỏa các ngươi đã trải qua."
Thiên Nam Tinh hỏi: "Vậy tại sao hắn không thể là người do Thiên Mệnh Ti phái đến?"
Giang Trạc đáp: "Hai mươi năm trước, Thiên Mệnh ti diệt toàn bộ tộc Hồ Quỷ, hắn là người tộc Hồ Quỷ, sao lại nghe lệnh của Thiên Mệnh ti?"
An Nô vội hỏi: "Nếu vậy, tại sao hắn lại lừa ta? Nói thật thân phận với ta, chẳng phải tốt hơn sao?"
Giang Trạc nhìn trăng: "Trong lăng mộ, ta cũng đã từng nói, hắn dẫn bọn ta đến đây là vì tam hỏa, mà khi hắn tìm được ngươi, tộc nhân của ngươi đã chết hết. Cho nên ta nghĩ, lý do hắn lừa ngươi là để chân hoả bùng cháy trở lại."
Cách thông thường không làm được thì phải dùng cách âm hiểm, kỳ quái hơn là, hắn biến An Nô thành như vậy, coi như đã thành công.
An Nô hỏi: "Mục đích của hắn là gì?"
Giang Trạc vô tội: "Không biết."
Y thật sự không biết. Lúc đầu, y tưởng ông mai dẫn bọn họ đến đây là để triệu hồi thần linh, nhưng ra ngoài nhìn, thần linh mà ông mai triệu hồi chỉ là một con quái vật lăng mộ biết bò. Một kẻ mang mối thù máu sâu nặng tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức vì chuyện như vậy, ông mai chắc chắn còn mục đích sâu xa hơn, chỉ là Giang Trạc tạm thời chưa nghĩ ra.
An Nô không ngờ ông mai lại có nhiều bí mật như vậy. Đáng lẽ hắn phải hận ông mai lật lọng, nhưng sau khi biết ông mai là con rối của tộc Hồ Quỷ lại có chút cảm giác đồng cảm, nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang, không khỏi thở dài: "Hai~..."
Thiên Nam Tinh thấy bộ xương trắng đáng thương, bèn đưa một tay vỗ lên lưng hắn, an ủi: "Huynh cũng đừng—"
Nàng vừa chạm vào An Nô, An Nô liền ngã nhào, rã thành từng khúc! Thiên Nam Tinh giật mình, vội nói: "Tứ... Tứ tứ tứ ca!"
Giang Trạc chỉ vào bộ xương: "Áhh! Tiểu sư muội, muội làm hắn rã ra rồi!"
Thiên Nam Tinh nói: "Ta ta ta không cố ý!"
Giang Trạc định hù nàng thêm chút nữa, nhưng thật sự không nhịn được cười. Y vừa cười, Thiên Nam Tinh lập tức hiểu ra: "Giang Tri Ẩn!"
Thấy nàng định rút kiếm, Giang Trạc vội vàng nấp sau lưng Lạc Tư: "Hắn kể chuyện lâu như vậy, đương nhiên là mệt rồi, bây giờ đang ngủ!"
Y đã thấy An Nô rã rời trong lăng mộ, biết đó là trạng thái gì nên không lo lắng.
Thiên Nam Tinh rõ ràng tức giận, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nàng ôm kiếm nhìn chằm chằm hai người, nghiến răng một lúc rồi mới nói: "Hai người các huynh, thù mới hận cũ!"
Nói xong, nàng không thèm để ý ai, xoay người ngồi quay lưng về phía bọn họ.
Lạc Tư khuyên nhủ: "Tiểu sư muội."
Giang Trạc cũng nói: "Tiểu sư muội."
Tiểu sư muội thấy bọn họ ồn ào, bèn ném ngọc bội ngọc san cho Giang Trạc, sau đó kết ấn rồi tạo một kết giới ngăn cách bản thân với bọn họ. Lúc này yên tĩnh hẳn, cả hai người đều bị ghét bỏ.
Lạc Tư quay đầu lại: "Thù mới là của ngươi, hận cũ là của ta?"
Giang Trạc nói: "Trí nhớ tốt thật đấy, thù mới là ta chọc muội ấy giận, hận cũ là ngươi bỏ quên muội ấy ở trấn nhỏ."
Lúc này đêm đã khuya, vì nghe chuyện nửa đêm, Giang Trạc cũng thấy buồn ngủ, y ngáp một cái, thò tay vào tay áo.
Lạc Tư hỏi: "Tìm gì vậy?"
Giang Trạc đáp: "Vật bất ly thân khi du ngoạn."
Lạc Tư nói: "Tay áo ta không có."
Giang Trạc cúi đầu ngẩn ra: "Hả? Ừ... Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Người buồn ngủ, mắt cũng quáng gà."
Y rút tay về, Lạc Tư không động đậy, chỉ là nhiệt độ xung quanh hơi tăng lên. Giang Trạc móc ra một lá bùa từ trong tay áo, nhẹ nhàng vẫy, chưa kịp dùng nghiệp hỏa đã nghe Lạc Tư nói: "Ta giúp ngươi."
Câu nói này giống như chú quyết, lá bùa lập tức bốc cháy giữa không trung. Một chút ánh lửa lập lòe cháy giữa hai người, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
Giang Trạc thổi tàn tro: "Cám ơn, tối nay mời ngươi ngủ cùng."
Hóa ra lá bùa này là bùa chiếu, cái gọi là "vật bất ly thân khi du ngoạn" chính là không phải ngủ dưới đất. Giang Trạc xoay người nằm xuống, nhường một nửa cho Lạc Tư. Tuy nhiên, chiếu có to cũng chỉ đến thế, nằm hai người khá chật chội.
Giang Trạc vốn định nhắm mắt ngủ luôn, nhưng y và Lạc Tư tay chạm tay, chân chạm chân, thật sự rất kỳ lạ. Thế là y lấy ngọc san hô từ trong ngực ra, đưa lên trước mặt nhìn: "Ra ngoài phải mang theo cái này mới yên tâm."
Lạc Tư nhìn lướt qua ngọc bội san hô: "Ngươi dựa vào nó để biết đường à?"
Giang Trạc nói: "Đúng vậy, cái này là sư phụ tặng cho ta."
Lạc Tư hỏi: "Là vị sư phụ dung mạo xuất trần, thoát tục như tiên đó sao?"
Giang Trạc cười: "Câu này nói lén thì được, đừng nói trước mặt sư phụ ta, người ghét nghe người ta khen mình đẹp lắm."
Lạc Tư khiêm tốn hỏi: "Ồ? Tại sao vậy?"
Giang Trạc đáp: "Vì có mấy kẻ rảnh rỗi cứ thích bịa đặt chuyện về người. Dù người làm gì cũng chỉ nói người đẹp, người nghe nhiều đương nhiên cũng thấy chán."
Y nói đơn giản, thực ra những tin đồn đó có rất nhiều chuyện rất khó nghe. Thời Ý Quân say mê luyện kiếm, sau khi kế nhiệm chức chưởng môn càng ít xuống núi, nhưng những lời đồn đại về bà lại chưa bao giờ biến mất. Mỗi lần bà nhận một đệ tử, thiên hạ lại đồn bà sinh con, thậm chí còn có kẻ vì muốn tìm cha cho mấy đồ đệ này đã bịa ra đủ thứ chuyện về những anh hùng hào kiệt trên đời, còn in thành sách, đặt tên là "Loạn Hoa Mỹ Nhân Lục".
Lạc Tư nói: "Vậy thì thật đáng ghét, đáng bị đánh."
Giang Trạc nói: "Đã đánh rồi, nhưng không phải ta đánh, mà là đại sư tỷ của ta."
Lạc Tư "ừm" một tiếng bằng giọng mũi, tỏ ra hứng thú: "Kể cho ta nghe với."
Giang Trạc xoay xoay ngọc bội san hô, chìm vào hồi ức: "Lúc đó sư phụ vừa mới mang ta về, cuốn sách mà người ta in lậu dưới núi đã lan truyền khắp nơi. Người xem xong không tức giận, nhưng ta lại rất sợ."
Lạc Tư dừng lại một lúc lâu ở chữ "sợ": "Sợ cái gì?"
Giang Trạc cười: "Sợ người chán ghét, không thích ta nữa thì sao?"
Y nói nhẹ tênh, như thể đứa trẻ lo lắng bất an không phải là y.
"Đại sư tỷ nghe xong thì lén xuống núi, không chỉ đánh người mà còn đốt cả sách in lậu của họ. Tỷ ấy không sợ trời không sợ đất, đốt xong sách còn cướp rượu của người ta, say khướt trở về, cả người lem luốc bẩn thỉu. Bọn ta thấy mặt tỷ ấy xanh chành, tay cũng tím bầm, mới biết tỷ ấy cũng bị đánh, nhưng tỷ ấy không có vẻ gì là đau, ngược lại còn rất đắc ý. Nguyệt Minh sư bá lúc đó còn chưa đến Thiên Mệnh Ti, phạt đại sư tỷ đóng cửa tự suy ngẫm. Vì cảm kích, ta đặc biệt mang cơm đến cho tỷ ấy. Tỷ ấy rất vui bèn nói thật, thực ra tỷ ấy cũng rất sợ, bởi vì bọn ta đều do sư phụ nhặt về."
Khi nhắc đến núi Bắc Lộ, ánh mắt y rất dịu dàng. Lạc Tư im lặng lắng nghe, vì quá yên tĩnh, Giang Trạc gần như tưởng hắn đã ngủ, đang định quay đầu nhìn hắn thì mắt đã bị che lại.
Lạc Tư nói: "Ai lại nỡ bỏ ngươi chứ."
Hắn nói từng chữ rất rõ ràng, như thể khi nghe câu chuyện này, trong lòng đã nói câu này cả vạn lần.
Giang Trạc hơi cong môi, giọng điệu rất tùy ý: "Vậy sao?"
Lạc Tư nói: "Ừm, ngủ đi."
Giang Trạc nói: "Ngủ thì được, nhưng ta còn một câu hỏi."
Lạc Tư nói: "Câu hỏi gì?"
Giang Trạc hơi ngẩng cằm, hơi thở rất nhẹ, nhưng lời nói lại rất thẳng thắn: "Ta vừa gặp đã gọi ngươi là huynh đệ, sao ngươi không tức giận?"
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro