Chương 67

[Mưa như trút nước]

Editor: Gấu Gầy

Hối Mang bịt mắt, dường như vô thức gảy lên một khúc nhạc ngắn. Tiếng đàn như ngọc châu rơi, từng hạt từng hạt rơi vào tai hai người, còn nặng nề trầm đục hơn cả tiếng mưa ngoài kia.

Minh Trạc rất đau.

Chú văn của chú Huyết Gia phức tạp khó hiểu, là thứ Minh Hàm học được từ bí thuật của Minh thị. Mỗi lần phát tác, chú văn sẽ kết thành xích sắt, từ trong xương máu Minh Trạc trồi ra, trói chặt y tại chỗ.

Y không hề tỏ ra khuất phục, lại phun ra một chữ : "Cút."

Lạc Tư làm như không nghe rõ: "Cái gì?"

Minh Trạc nói: "Ta bảo ngươi—"

Ngón cái đang đặt trên môi đột nhiên dùng sức, nhét thẳng vào miệng y. Nhân lúc y đang nói, Lạc Tư cạy mở hàm răng, dùng khớp tay chặn lại.

Minh Trạc bị xúc phạm, giãy giụa kịch liệt: "Ta giết..."

Lạc Tư xoay ngón cái, chọc vào sâu hơn. Gai nhọn trên nhẫn lạnh buốt va chạm lạch cạch giữa hàm răng. Minh Trạc muốn cắn, nhưng đầu lưỡi quá mềm, bị ngón tay ép chặt, ngay cả giọng cũng ú ớ mơ hồ.

Đồ khốn!

Trong màn sa tối om, vì không có nến, Minh Trạc như một lưỡi dao mỏng được bọc trong gấm vóc, từ cổ trở xuống, cơ thể hơi cong thành một đường cung đầy đe dọa.

Lạc Tư không chút dịu dàng: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."

Cằm Minh Trạc vẫn bị bóp, y vô cùng thảm hại, nhưng thần thái vẫn ngạo mạn, lặp lại với Lạc Tư: "...Cút!"

Hối Mang đột nhiên gảy một dây đàn, kết thúc khúc nhạc. Tiếng mưa ngoài điện rối loạn, giữa sấm chớp đùng đoàng, ngực Lạc Tư như bị đâm trúng, truyền đến một cơn đau nhói thấu tim!

Là Minh Trạc làm!

Y nhớ ra chuyện hồn phách tương thông – mình đau thì Lạc Tư cũng đau. Vì vậy y giật mạnh xích sắt, để cơn đau tấn công Lạc Tư gấp bội. Tay Lạc Tư buông lỏng, Minh Trạc lập tức thoát ra. Nhưng y không chạy mà lao thẳng vào Lạc Tư.

"Keng!"

Bàn bị húc đổ, Minh Trạc gần như bật dậy, xoay người đá vào cổ Lạc Tư.

"Vút!"

Cú đá hụt mất, chỉ có tấm lụa trắng bị hất tung lên, lơ lửng giữa hai người, mềm oặt bất lực. Sát ý ngập tràn, tiếng xích sắt khẽ vang – Hối Mang sắp tiêu tán. Chỉ cần ngài biến mất, chú Huyết Gia sẽ mất hiệu lực, xích sắt cũng lỏng dần—

Lạc Tư phản công, định bắt lấy Minh Trạc, nhưng Minh Trạc phản ứng rất nhanh. Y dùng mũi chân hất cái bàn lật nhào, đá mạnh về phía Lạc Tư.

"Rầm!"

Cái bàn vỡ tan, Minh Trạc lùi mấy bước, định tấn công tiếp, nhưng Lạc Tư không cho y cơ hội. Trong bóng tối, tiếng "ầm, ầm" vang lên liên tục, hai người giao đấu mấy chiêu. Minh Trạc càng lùi càng nhanh, ngay sau đó, chân y bị móc trúng.

Hỏng rồi!

Minh Trạc lập tức ngã nhào. Màn sa phủ lên mặt, y túm lấy màn sa, định kéo ra khỏi mắt, ai ngờ cánh tay bị siết chặt, cả người bị kéo qua!

Trong điện tối om, Minh Trạc đâm sầm vào một vòng tay. Y giãy giụa dữ dội, vừa giơ tay đã bị ghì chặt, vừa nhấc chân đã bị đè xuống.

Hai người quá gần nhau, chỉ có Minh Trạc đang thở dốc. Lạc Tư đã cởi giáp, mặc thường phục tay hẹp màu đen, nhưng dù vậy, khi ép sát Minh Trạc, lồng ngực hắn vẫn cứng như đá.

Hối Mang đã biến mất, những sợi xích lại biến thành chú văn, từ vai và cánh tay Minh Trạc, tất cả rút hết về ngực y.

Lạc Tư nhìn theo chú văn trượt xuống: "Đau thì kêu đau đi."

Trên sàn trải thảm, còn có bình rượu vỡ nát, rượu chảy lênh láng làm ướt cả người Minh Trạc. Y bị đè xuống, hơi ngẩng cằm lên, khiêu khích nói: "Cút!"

Lạc Tư bảo: "Dấu tay của ta vẫn chưa tan."

Hoá ra bạo quân không chịu nổi việc bị người ta bóp cằm. Lạc Tư chỉ dùng ba phần sức, chưa tới một nén nhang đã để lại dấu vết đỏ ửng trên mặt Minh Trạc. Giờ y ngẩng đầu lên, khí thế thì có nhưng cũng thật đáng thương.

Dù là "của ta" hay "dấu tay", đều đã chọc tức Minh Trạc. Lưng y căng cứng, như một con báo dễ nổi khùng, tiếc là không có đuôi để quật cảnh cáo Lạc Tư.

Lạc Tư hỏi: "Năm nay ngươi mười chín?"

Minh Trạc lạnh lùng đáp: "Ta chín mươi."

Lạc Tư tháo nhẫn ra, đeo vào tay Minh Trạc. Dây xích trên nhẫn cọ vào y, chữ "卍" (vạn) sáng lên, như một cấm chú khóa chặt y lại.

Minh Trạc hỏi: "Ngươi làm gì đấy?!"

Đôi mắt Lạc Tư cuộn trào bão táp: "Trói lại."

Minh Trạc dùng sức, đầu ngón tay lóe lên tia sét tím, nhưng chẳng mấy chốc đã tắt ngóm. y bảo: "Chẳng phải ngươi nói cấm chú không có hiệu quả sao!"

Lạc Tư bế bổng người lên: "Nguyên câu ta nói là 'ngươi có thi triển cấm chú lên ta một trăm lần, một vạn lần cũng vô dụng', chứ không phải ta thi triển lên ngươi."

Minh Trạc bảo: "Khế ước vẫn còn đó!"

Lạc Tư nhướng mày: "Ta cũng đâu có dùng cấm chú."

Hắn dùng bảo vật bí mật, chiếc nhẫn chữ "卍" (vạn) này ở trên tay hắn là vũ khí, nhưng trên tay Minh Trạc lại thành pháp khí phong ấn linh lực. Vì quá to, nó treo lủng lẳng trên ngón tay Minh Trạc, nhưng dù Minh Trạc có tháo thế nào cũng không ra.

Mưa ngoài điện vẫn rơi, Lạc Tư bước qua xác Thôi Thụy Sơn đi ra ngoài. Xa xa văng vẳng tiếng báo gầm, Thần cung rộng lớn trống rỗng, hai bên tường cao ngất. Minh Trạc đã lang thang nơi đây vô số lần, chưa bao giờ rời đi.

Mỗi lần chú Huyết Gia phát tác xong, ngực Minh Trạc đều đau nhói, nhưng hôm nay thì không. Có lẽ nhờ phúc lành từ nhẫn chữ "卍" (vạn), y thấy hơi nóng, ngay cả cơn đau dữ dội vừa nãy cũng tan biến. Vì dầm mưa, y không phân biệt được rốt cuộc là ngực Lạc Tư quá nóng, hay mình bị trúng tà.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro