Chương 78

[Mong muốn trong lòng]

Editor: Gấu Gầy

Thú đồng trấn thủy "ục ục" phun nước nóng, phòng tắm mù mịt hơi nước. Lạc Tư nhìn Minh Trạc một lúc, đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt nóng bỏng: "Ngươi nghĩ tại sao ta lại muốn hôn ngươi, cắn ngươi, làm chuyện hạ lưu với ngươi?"

Hai tay hắn nâng lên, giữ chặt mặt Minh Trạc, mặc kệ khăn rơi xuống. Y phục ướt dính vào người làm đường nét vai ngực hắn càng thêm rõ ràng, cả người như mãnh hổ đang rình mồi.

"Vì ngươi là Bán thần? Vì ngươi có Hối Mang?" Hắn không còn vẻ lười nhác nguỵ trang, đôi mắt thâm trầm giống hệt lúc hôn người ta, đều mang khí thế ngang tàng chiếm hữu, "Hay vì ta là một tên dâm đãng, thích làm vậy với người ta?"

"Không biết," Minh Trạc ra vẻ nghiêm túc, "Có khi đều có cả."

Cách y hỏi khác với Lạc Tư, Lạc Tư ép người ta phải trả lời, còn y lại nhẹ nhàng đá quả bóng sang, kiên nhẫn lạ thường. Vẻ tò mò trên khuôn mặt y không hề giảm, giống như đây là một câu hỏi hóc búa mà y rất muốn biết đáp án.

"Không có 'đều có'," Lạc Tư nói rõ ràng, "Chỉ có ta muốn thôi."

Muốn chính là muốn, cần chính là cần, không liên quan gì đến Bán thần hay Hối Mang. Lạc Tư thẳng thắn tiến lại gần, coi những vết cào trên cánh tay, dây xích chó trên cổ, và chút ngọt ngào trong nước là câu trả lời của Minh Trạc.

"Ta muốn hôn, muốn cắn, muốn làm chuyện hạ lưu với ngươi," hắn nhìn chằm chằm Minh Trạc, "Lần này được, lần sau còn được không?"

Câu trả lời trần trụi, không hề che giấu. Hắn ép sát Minh Trạc, muốn Minh Trạc đáp lại mình, một lần không đủ, hai lần không được, ba lần, bốn lần... hắn muốn nhiều hơn.

Minh Trạc trêu đùa: "Để sau hẵng tính."

Y vẫn nắm cổ tay Lạc Tư, trong quá trình bị đòi hỏi này, quan sát dục vọng và sự lỗ mãng của Lạc Tư. Sự tò mò của y thực ra bốn phần là giả, bởi vì ai đến bên y cũng có mục đích, chỉ có điều, mục đích của Lạc Tư là đặc biệt nhất.

Lạc Tư vậy mà lại muốn y.

Đây là câu trả lời kỳ lạ nhất mà Minh Trạc từng nghe. Dù là Minh Hàm hay Thôi Thuỵ Tuyền, những kẻ đó muốn y đều vì máu hoặc vì thân phận của y. Chỉ có Lạc Tư chẳng cần gì, chỉ cần y.

Muốn y cúi đầu trao một nụ hôn, còn muốn y hạ mình kéo dây xích chó.

Lạc Tư hỏi: "Để sau hẵng tính là khi nào?"

Minh Trạc lại nhìn yết hầu Lạc Tư, dường như đang tìm dây xích. Y không trả lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng - dù sao cũng không phải bây giờ.

Phòng tắm quá ngột ngạt, tóc và quần áo mãi không khô. Lạc Tư không tiến lại gần nữa, hắn quay người vén màn che, dẫn Minh Trạc ra ngoài. Khả năng điều khiển hỏa chú của hắn đã đạt đến mức thượng thừa, khi màn buông xuống, cả hai đều đã khô ráo.

Minh Trạc thắt chặt dây lưng, chú Huyết Gia trên xương quai xanh mờ đi một chút. Y kéo cổ áo lên, ngửi ngửi: "Tán Hoàn Quân thường đến đây sao?"

"Trước kia lúc cha ta còn sống, bà ấy thường đến đây uống rượu," Lạc Tư nói, "Sau khi cha ta mất, bà ấy ít khi đến."

Nghe giọng điệu của hắn, dù Giang Sương Khách ít khi đến, nhưng quan hệ của hai bên cũng không vì thế mà xa cách.

"Ngươi bằng lòng cho bà ấy mượn chú, tức là tin tưởng bà ấy." Minh Trạc buông lỏng cổ áo, "Ta nghe nói bà ấy từng có hôn ước với Lâm Thị Phi của núi Đông Chiếu, sao lần này ta giết Lâm Thị Phi, bà ấy cũng không tức giận?"

"Vì hôn ước của bà ấy và Lâm Thị Phi vốn chỉ là một món nợ ân tình, hai người thực ra không có giao tình gì." Lạc Tư nắm rõ ân oán tình thù của tứ sơn, hắn đi đến bên giường, cúi người nhặt lọ sứ nhỏ lên, "Sư phụ của Giang Sương Khách tên là Giang Lâm Trai. Nhiều năm trước, Giang Lâm Trai dẫn đệ tử xuống núi ngao du, ai ngờ thất thủ ở Quang Châu, may nhờ tộc trưởng Lâm Trường Minh của tộc Khổ Ô cứu giúp mới sống sót. Nhưng đáng tiếc là, năm đệ tử đi cùng ông ấy đều hy sinh."

Minh Trạc hỏi: "Đều hy sinh cả sao?"

"Ừ, Giang Sương Khách xếp thứ sáu trong số các sư huynh đệ đồng môn, nhờ lĩnh ngộ chậm nên may mắn thoát nạn. Chỉ có điều, sư phụ Giang Lâm Trai của bà ấy sau chuyện đó suy sụp tinh thần, không dùng kiếm nữa." Lạc Tư ném lọ sứ nhỏ vào hộp, "Bà Sa môn một lúc mất đi sáu cao thủ, mười mấy đệ tử còn lại tư chất bình thường. Các tông môn bèn lấy Thiên Hải làm cớ, yêu cầu Bà Sa môn nhường núi Bắc Lộ."

"Nhường ngôi lui núi là nỗi nhục lớn," Minh Trạc nói, "Bà Sa môn chắc chắn sẽ không đồng ý."

"Đúng vậy, Bà Sa môn không đồng ý," Lạc Tư nói, "Nhưng tình thế bức bách, không cho phép bọn họ không đồng ý, vào thời khắc quan trọng, Giang Tư Cố đã xuống núi."

Giang Tư Cố là sư phụ của sư phụ Giang Sương Khách, lúc đó bà đã già yếu, nằm liệt giường từ lâu.

"Giang Tư Cố giao chiến ba lần với các tông môn dưới chân núi, bảo vệ danh tiếng của Bà Sa môn. Lâm Trường Minh khâm phục khí phách của bà nên đã hứa hôn với bà trước mặt mọi người, nhân đó chứng minh 'tứ sơn một thể' không phải lời nói suôn." Lạc Tư tiếp tục nói, "Đó là nguồn gốc hôn ước của họ. Chỉ là năm đó Giang Sương Khách đi từ hôn, dưới thành Xá Tội, Lâm Thị Phi vừa gặp đã yêu, từ đó bên ngoài đều đồn họ là thanh mai trúc mã."

"Bà ấy chỉ học được một chiêu của Nghiệp Hỏa Kiếm kiếm pháp," Minh Trạc không hứng thú với Lâm Thị Phi lắm, y lại ngửi tay áo, cảm thấy chỗ nào cũng có mùi của Lạc Tư, "Sao lại dạy được một đồ đệ lợi hại như vậy?"

Lạc Tư đẩy hộp gỗ về chỗ cũ: "Lần sau ngươi cho tiểu cô nương mượn áo rồi hỏi chẳng phải sẽ biết sao."

"Dễ thôi," Minh Trạc nói, "Chỉ là không biết chừng nào muội ấy mới lên đây nữa."

Lạc Tư thấy y ngửi tới ngửi lui áo của mình, ánh mắt cũng di chuyển theo: "Mấy ngày tới không có cơ hội đâu, ngươi và ta có việc phải làm."

Minh Trạc ngẩng mặt lên: "Chuyện gì?"

Lạc Tư nói: "Võ sĩ Bạch Vi."

"Ồ..." Minh Trạc như vừa sực nhớ ra, "Ngươi muốn điều tra chuyện này sao? Vậy phải đợi vài ngày mới được, giờ cửa thành Bái Đô toàn là kẻ đòi mạng, dù ngươi và ta có đi cũng không tìm được manh mối."

"Các tông môn lần lượt điều tra, hung thủ chắc chắn sẽ không để lại nhiều dấu vết ở Bái Đô," Lạc Tư nói, "Muốn tìm manh mối, chỉ cần tìm một người."

Phó Chinh.

Sau khi rời khỏi Bái Đô, Phó Chinh đã trở về phía nam Nhị Châu, hiện đang ở trên núi Nam Hoàng cùng với các tông môn khác. Gã nói chính mắt chứng kiến võ sĩ Bạch Vi giết người, nhưng cụ thể giết thế nào, mấy người giết, Thôi Trường Đình không nói rõ.

"Tìm hắn cũng vô dụng," Minh Trạc nói, "Ta đoán hắn nói thật với các tông môn, hắn thật sự đã nhìn thấy võ sĩ Bạch Vi giết người."

Lúc đầu nghe tin, Minh Trạc cũng nghĩ Phó Chinh nói dối. Nhưng giờ y đã thay đổi suy nghĩ, vì điểm mấu chốt của chuyện này nằm ở câu nói của Lạc Tư trong hội khách đường - người chết phải nghiệm thi, vết thương không thể giả.

Có phải võ sĩ Bạch Vi giết hay không, các tông môn chỉ cần nghiệm thi là biết. Chuyện lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không bị lừa vì vài câu nói của Phó Chinh, nên lời Phó Chinh nói rất có thể là thật. Đêm đó lúc chạy ra khỏi Bái Đô, gã thật sự đã nhìn thấy võ sĩ Bạch Vi.

Minh Trạc nói: "Ta nghĩ đến hai khả năng, một là những võ sĩ Bạch Vi này là thật, trên đời này vẫn còn người của Minh thị; hai là những võ sĩ Bạch Vi này là giả, giống như người giấy của ta, đều là con rối. Dù là khả năng nào, đối phương đều rất hiểu Minh thị và rất ghét ta. Người như vậy nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, có một người rất phù hợp."

Y nói đến đây, đột nhiên nghiêng người, giọng điệu xấu xa.

"Không phải ngươi muốn tìm Minh Hàm sao? Giờ cơ hội đến rồi, chúng ta đi đào ba thước đất, xem hắn còn đó hay không."

Lạc Tư xoay người áp sát lại, không vội trả lời mà hỏi một câu hỏi đã canh cánh trong lòng từ lâu: "Bộ y phục này thơm hơn ta à?"
  
—---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro