Chương 79

[Phân biệt thật giả]

Editor: Gấu Gầy

Minh Trạc chưa từng ngửi mùi của người khác.

Trước đây khi Minh Hàm còn sống, trong Thần cung thường đốt một loại hương liệu tên là "Bảo Lạc", Bảo Lạc là loại hương đặc biệt của núi Tây Khuê, khi đốt có thể làm hài lòng thần linh, Minh Hàm thường dùng loại hương này để giúp Hối Mang đang kích động bình tĩnh trở lại. Minh Trạc không ghét mùi hương đó, vì mẹ y cũng có mùi hương này, nhưng cũng không thích, bởi vì ngửi thấy sẽ nhớ đến chuyện cũ trong Thần cung.

Mùi của Lạc Tư rất khác với hương Bảo Lạc, không giống hương liệu, nhè nhẹ thanh thanh, nếu không ngửi kỹ rất dễ bỏ qua. Minh Trạc để ý như vậy là vì y thường xuyên ở cạnh Hoa thừa tướng, trên người chưa từng có mùi của người khác nên rất nhạy cảm. Bây giờ tay áo, cổ áo, thậm chí toàn thân y đều có mùi này, như thể lãnh thổ bị xâm chiếm, vẫn chưa quen được.

"Ngươi giống như xiêm y vậy," chóp mũi Minh Trạc chạm nhẹ, men theo mùi hương thoang thoảng đó, ngửi đến trước mặt Lạc Tư, "Thơm hơn Hoa thừa tướng một chút."

Y hoàn toàn không ý thức được, không hề để ý tư thế này có ý nghĩa gì. Chóp mũi y nhẹ nhàng lướt qua vạt áo trước của Lạc Tư, ngửi kỹ người hắn, dường như khá hài lòng với mùi hương này.

Lạc Tư kéo dài giọng: "Hóa ra ta chỉ thơm hơn Hoa thừa tướng 'một chút' thôi sao."

"Hoa thừa tướng một ngày liếm mình tám trăm lần," Minh Trạc nói, "Ngươi cũng muốn so với nó sao?"

Lạc Tư nhớ đến mùi nước miếng của Hoa thừa tướng khi liếm mặt, không bình luận gì. Hắn nhìn Minh Trạc: "Bây giờ kêu ta đi đào mộ, nhưng ta còn không biết Minh Hàm chôn ở đâu."

"Dễ tìm lắm," đôi mắt màu hổ phách của Minh Trạc né ánh sáng, màu sắc đậm hơn bình thường, y thẳng người dậy, "Ngoại ô Bái Đô có ba tòa tháp Trấn Hung, Minh Hàm dưới đó."

Tháp Trấn Hung có ba tòa, mà Minh Hàm chỉ có một, Minh Trạc không nói rõ chôn ở tháp nào, vậy thì chỉ có một khả năng: Cả ba tòa tháp đều có, y đã chia Minh Hàm ra chôn.

"Nếu lúc hạ táng hắn đã bị chia xác," Lạc Tư uyển chuyển nói, "Vậy thì theo lẽ thường, hắn tuyệt đối không thể sống lại."

Tháp Trấn Hung là tháp được khắc bùa chú trấn hung, thường được đặt trên đất của tông môn để mọi người dễ dàng giám sát. Chỉ là tháp Trấn Hung của người khác đa phần trấn áp hung tà còn sống, còn Minh Trạc lại trấn áp Minh Hàm đã chết. Điều này chứng tỏ y coi Minh Hàm là hung tà, ngay cả làm ma cũng không cho Minh Hàm làm.

"Người chết không thể sống lại," Minh Trạc nói, "Nhưng nếu thật sự có người muốn Minh Hàm làm điều ác, không cần phải làm hắn sống lại, chỉ cần biến hắn thành con rối là được."

Y nói đến đây, nhẹ nhàng búng ngón tay. Người giấy bay ra từ tay áo y, rơi xuống đất, biến thành công công mặt phấn đeo đao.

"Thuật điều khiển rối của tộc Hồ Quỷ biến hóa khôn lường, con rối càng tốt càng giống thật," Minh Trạc liếc mắt, nhìn công công mặt phấn, "Ngươi xem hắn đi, có phải rất giống thật không?"

Công công mặt phấn đứng giữa hai người, che miệng cười khúc khích, ánh mắt hắn ta đảo qua đảo lại, trông không khác gì người thật.

"Giống thì giống," Lạc Tư đánh giá công công mặt phấn, "Nhưng nhìn kỹ vẫn còn chút quỷ khí."

Minh Trạc lại búng ngón tay, công công mặt phấn lập tức cao lên, khí thế thay đổi đột ngột, biến thành Ngự quân Thiên Hải mặc giáp bạc. Ngự quân giả và Ngự quân thật vóc dáng tương đương, lại có mũ giáp che khuất, không nhìn ra sự khác biệt về ngoại hình, khí chất cũng học được bảy tám phần.

"Minh Hàm có một quyển sách ghi chép bí pháp của tộc Hồ Quỷ, trong đó từng nhắc đến, cảnh giới cao nhất của thuật điều khiển rối chính là khó phân biệt thật giả," Minh Trạc đỡ lưng Ngự quân giả, gọi một tiếng, "Lạc Tư."

Lạc Tư trong lòng khẽ động, nhìn Ngự quân giả giơ bàn tay thon dài lên. Hắn ta bắt chước Lạc Tư rất giống, ngay cả chiếc nhẫn chữ 卍 (Vạn) trên ngón tay cũng giống hệt. Trên mặt đất đột nhiên sáng lên một vòng sáng bạc, hắn ta triệu hồi ra một hỏa chú nhỏ. Đáng tiếc hỏa chú này tan biến rất nhanh, chớp mắt đã mất.

Lạc Tư không đổi sắc mặt: "Điều khiển con rối còn dùng được chú pháp của người khác à?"

"Truyền thuyết kể rằng, cao thủ điều khiển con rối của tộc Hồ Quỷ chẳng những có thể sử dụng chú pháp của người khác mà thậm chí còn có thể trộm long tráo phụng." Minh Trạc giơ hai ngón tay lên, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón tay, "Con rối của ta là người giấy, không chịu được hỏa chú của ngươi, muốn giả dạng giống hơn thì phải tiêu hao nhiều linh năng hơn, đáng tiếc giờ ta bị khóa lại rồi, không thể cho ngươi xem. Nhưng ngươi chỉ cần biết, nếu đổi người giấy này thành một người, hoặc một thi thể, ta dùng linh năng tương tự để điều khiển thì nó có thể giả dạng giống hơn."

Đó chính là tầm quan trọng của một con rối tốt, người giấy của Minh Trạc là do mẹ y cắt cho y chơi để dỗ dành y vui vẻ, tuy có linh năng của y chống đỡ, nhưng so với con rối thật sự thì hiệu quả vẫn kém hơn.

Lạc Tư nghe lời nói hiểu ý: "Ngươi nghi ngờ đám võ sĩ Bạch Vi giết người đêm đó là do một cao thủ điều khiển rối mượn thi thể Minh Hàm triệu hồi ra."

"Đúng vậy, đối với một cao thủ điều khiển rối mà nói, chuyện này không khó lắm, hắn chỉ cần đào Minh Hàm lên, dùng thuốc nước tôi luyện vài ngày là được." Minh Trạc nói, "Nếu không phải thế, ta không nghĩ ra còn cách nào khác để triệu hồi võ sĩ Bạch Vi."

"Xem ra ngôi mộ này nhất định phải đào." Lạc Tư nhìn Ngự quân giả, "Vừa rồi ngươi gọi Lạc Tư, là gọi hắn hay gọi ta?"

Minh Trạc hỏi: "Có gì khác nhau sao?"

Trên mặt đất đột nhiên sáng lên một vòng sáng bạc, chữ 卍 (Vạn) hiện ra trong nháy mắt, màn che trong tẩm điện lập tức bị kinh động, hỏa chú trên đó lần lượt sáng lên. Ngự quân giả sợ lửa, "bụp" một tiếng biến trở lại thành người giấy nhỏ bay theo gió.

"Khác nhau như vậy đấy," Lạc Tư đón lấy người giấy nhỏ, kẹp giữa ngón tay, "Nếu ngươi gọi ta thì hỏa chú được dùng như thế."

Minh Trạc nhìn hắn một lúc, lấy người giấy nhỏ trở lại, thầm mắng một tiếng "so đo". Lạc Tư không phản bác, coi như thừa nhận - so đo thì so đo, dù sao người được gọi là Lạc Tư, chỉ có thể là hắn.

Hai ngày sau, ngoại ô Bái Đô. Trời đang mưa lất phất, mấy đệ tử tông môn mặc đồ trắng cầm ô đi dọc theo con đường quan đến một quán rượu nhỏ ven đường để tránh mưa.

Một người cất ô, gọi vài chén rượu, nói với các đồng môn bên cạnh: "Dù gì chúng ta cũng là tông môn có máu mặt, giờ lại ra nông nỗi này, không chỉ phải liệm xác cho người ta mà còn phải khiêng quan tài cho người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?"

Một người khác nhận chén rượu: "Giờ các nhà đều thiếu người, nhờ chúng ta giúp đỡ cũng là bất đắc dĩ. Tối qua ngươi không thấy sao? Đệ tử của tứ sơn cũng đang khiêng thi thể."

Người kia nói: "Ngươi nói Càn Khôn phái sao? Hừ, nếu không phải xảy ra chuyện này, bọn họ đâu có thèm nhìn tới chúng ta! Lần trước khu của chúng ta gặp tai họa, chúng ta tìm đến cầu cứu, bọn họ chỉ coi chúng ta như ăn mày rồi đuổi đi, giờ nghĩ lại ta vẫn còn tức!"

Một người khác khuyên nhủ: "Vào lúc này, ngươi tuyệt đối đừng có gây chuyện. Càn Khôn phái lần này coi như gặp nạn, trong môn phái không có ai gánh vác, cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không trấn áp được phía nam Nhị Châu, đến lúc loạn lên, không biết ai sẽ gặp xui xẻo."

Người kia uống rượu, im lặng một lúc, rồi nói: "Ta không hiểu, bọn họ suốt ngày cãi nhau ỏm tỏi làm gì."

"Có người chịu thiệt, có người không hài lòng, người trên đời này ganh ghét nhau chẳng phải chỉ vì chút chuyện đó sao?" Đồng môn bưng chén rượu, "Vốn tưởng Ngự quân Thiên Hải là người sáng suốt, không ngờ hắn cũng là kẻ hồ đồ, vậy mà lại cùng với Vĩnh Trạch..."

Bọn họ đang nói chuyện thì ở đầu kia quán cũng có hai người đến tránh mưa. Người cao hơn tóc đen buộc cao, mặc đồ đen, hình như nghe thấy gì đó, liếc nhìn bọn họ.

Mấy đệ tử không rõ lai lịch của hắn, thấy hắn hơi nhấc ô, một người cũng mặc đồ đen từ dưới ô chui ra. Người sau trông khoảng mười tám mười chín tuổi, vừa xuất hiện đã khiến mấy đệ tử im bặt.

"Một chén rượu, hắn trả tiền." Minh Trạc quay đầu, mỉm cười với mấy đệ tử, "Mấy vị... bằng hữu, sao không nói tiếp nữa? Ngự quân Thiên Hải là kẻ hồ đồ, rồi sao nữa?"

Tên đệ tử đang cầm chén rượu bảo: "Toàn là lời nói nhảm lúc say, mong đừng để tâm. Ta thấy công tử lạ mặt, xin hỏi là đệ tử nhà nào?"

Minh Trạc ngập ngừng: "Ta à..."

Tên đệ tử kia tưởng y không muốn tiết lộ tông môn, nên cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Vậy nên xưng hô thế nào cho tiện?"

"Ta tên là..." Minh Trạc suy nghĩ một chút, định mượn danh Bà Sa môn, "Giang Trạc, chính là họ Giang của núi Bắc Lộ."
  
—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro