Chap 2 : Không thể quay trở lại

Câu chuyện này bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, khi ấy Kim Taehyung và Park Jimin chưa tròn mười tám tuổi...

Trong sòng bạc ồn ào, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Park Jimin trong bộ đồ sơ mi trắng và quần bò đen, nhíu mày, tay nặn từng quân bài. Quân Át cơ như giọt máu đỏ tươi từ đôi mắt lấp lánh của hắn trượt xuống. Hắn nhếch lông mày, liếc nhìn anh cả Mịn đang rất hưng phấn ngồi đối diện, kiềm chế bức xúc muốn xé nát tất cả quân bài, rồi mở bài của mình ra...

Trong tiếng la hét chói tai, một xấp tiền hôi hám được đẩy đến trước mặt hắn, cô gái ngồi bên cạnh cười tít mắt, cọ sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay hắn. Park Jimin thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn, mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta làm hắn thấy buồn nôn. Hắn đẩy xấp tiền về phía cô ta, cô ta lập tức buông tay hắn ra, tươi cười vơ lấy tiền bỏ vào túi.

Đây chính là xã hội đen, tội ác và dục vọng trần trụi, khiến người ta không thể chịu đựng nổi!!!

Tay Park Jimin đặt dưới bàn nắm chặt lại. Hắn không thể giấu được nỗi buồn bực trong lòng nữa, vừa định đứng dậy rời đi thì vài tên tay chân dẫn một thanh niên đi vào.

Chàng thanh niên ấy mặc áo sơ mi trắng trong rất sạch sẽ và chiếc quần bò xanh đã bạc màu. Trong bầu không gian u ám, bộ quần áo sáng sủa, sạch sẽ của cậu ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của Park Jimin. Hắn quan sát từ đầu đến chân chàng thanh niên, nhìn nước da nhẵn nhụi và ngũ quan sáng sủa thì có thể đoán cậu ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng với chiều cao 1m85, cơ bắp săn chắc và cái vẻ cao ngạo, không ai có thể phủ nhận cậu ta trông rất chững chạc!

"Đại ca!" Một tên đưa cậu ta đến trước mặt anh cả Min, cúi người xuống và nói: 

"Người mà đại ca cần đã đến rồi, hắn tên là Kim Taehyung  ."

Anh cả Lôi liếc mắt nhìn, tỏ vẻ hài lòng. Hắn vứt bộ bài xuống và đứng lên, nhìn chàng thanh niên tên Kim Taehyung ấy một lúc. Kim Taehyung nhìn anh cả Min rồi đưa mắt nhìn đám tay chân vây quanh mình, ánh mắt không chút sợ hãi.

"Anh tìm tôi có việc gì?"

Anh cả Min không trả lời, vuốt vuốt ống tay áo khoác màu xám, nhìn bọn tay chân. Bảy, tám tên lập tức hiểu ý, xông vào đánh Kim Taehyung.
Sự việc bất ngờ khiến Park Jimin giật mình. Theo phản xạ, hắn bật dậy định ngăn lại, không ngờ Kim Taehyung không hề sợ hãi, nhanh chóng ra quyền đánh trả. Quyền pháp của cậu ta có tính toán trước sau, lực rất mạnh, xuất chiêu có tiến có lùi, rất nhịp nhàng, khác hẳn với kiểu đánh bạt mạng của dân xã hội đen bình thường. Đương nhiên, bảy, tám tên kia không phải đối thủ của cậu ta. Trong chớp mắt, chúng đã nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi.

"Khá lắm!" Anh cả Min vỗ tay tán thưởng.

 "Những cú đánh chuyên nghiệp như thế mà để đánh thuê cho bọn chủ sòng bạc vô nhân tính kia thì thật lãng phí!"

Kim Taehyung đan mười ngón tay lại xoay xoay, không nói gì.

Anh cả Min lấy một chiếc túi du lịch từ dưới gầm bàn ra, vứt trước mặt Kim Taehyung, nói: 

"Đây là mười nghìn won, sau này hết tiền thì cứ đến tìm anh."

 Kim Taehyung cúi xuống nhìn túi tiền, cầm lên và hỏi: 

"Anh muốn tôi giúp việc gì?"

"Đi theo anh, anh sẽ không đối xử tệ với chú mày đâu."

"Tôi không giúp anh giết người!!!"

Anh cả Min không giấu được vẻ thích thú, nhìn Kim Taehyung.

"Chú em yên tâm, những việc chú em không thích làm anh tuyệt đối không ép."

Kim Taehyung nhướn mày.

"Dù anh có ép thì tôi cũng không làm."

Vì câu nói này mà Park Jimin bắt đầu thấy quý mến cậu ta, khá dũng cảm và thẳng thắn!

Anh cả Min vỗ vai cậu ta, nói với đám đệ tử của hắn trong sòng bạc: 

"Sau này tất cả chúng mày phải gọi nó là anh Taehyung."

"Anh Taehyung!" Lũ tay chân của hắn đồng thanh hô to, kể cả mấy tên vừa bị Kim Taehyung đánh cho nằm sóng soài ra đất.

Anh cả Min nhìn sang Park Jimin từ nãy đến giờ im lặng không nói gì, ngập ngừng giây lát rồi hỏi: "Jimin, mày bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám!"

Thực tế, còn ba tháng nữa hắn mới tròn mười tám tuổi. Kim Taehyung nhìn hắn, chớp chớp mắt, cười rồi đưa tay ra: "Anh Jimin!"

Park Jimin nắm chặt bàn tay mạnh mẽ của cậu ta. Hắn không nói gi, lại nhin Kim Taehyung một lượt từ đầu đến chân, một chàng trai chưa đến mười tám tuổi mà có tài như vậy, thẳng thắn và nhanh nhạy như vậy, nếu gia nhập xã hội đen thì tiền đồ thật rộng mở!

Tối hôm đó,  Kim Taehyung ngồi xem bọn họ đánh bài. Lúc bọn họ chìm đắm trong khát vọng tiền bạc, cậu ta khẽ bước đến bên cạnh Park Jimin, nhếch miệng: 

"Anh Jimin, em mời anh đi uống vài chén nhé!"

Park Jimin đưa mắt nhìn Kim Taehyung , nụ cười của cậu ta khiến người khác thấy dễ chịu, ánh mắt quảng đại như chứa đựng cả bầu trời, tuyệt đối không phải là hạng hèn hạ tầm thường.

"Được!"

Kim Taehyung không nói thêm gì nữa, khoác túi du lịch trên lưng và đi ra. Park Jimin chào anh cả Min một tiếng rồi ra theo. Gió đêm thổi đi mùi hôi hám trên cơ thể, hắn bỗng cảm thấy người nhẹ bẫng, khoan khoái hít thở.

Hắn đuổi theo Kim Taehyung, hỏi: 

"Sao lại mời anh uống rượu?"

"Vì anh đẹp trai, nhìn vừa mắt."

Park Jimin không nói gì. Quá ba tuần rượu, Kim Taehyung mới nói thật với hắn: 

"Vì lúc em bị bọn chúng bao vây, chỉ có mình anh đứng dậy."

Park Jimin nâng cốc, rượu đang sôi lên trong từng mạch máu, từng dòng nóng bỏng chảy vào khoang ngực cô đơn của hắn.

Đêm đó,Park Jimin uống rất nhiều, kể cho Kim Taehyung nghe rất nhiều chuyện trong giới giang hồ. Khi ấy, xã hội đen đang cực kì hỗn loạn, băng đảng có thế lực lớn nhất là Bigvil Chúng bá chiếm địa bàn bến tàu, chủ yếu là kinh doanh thuốc phiện và vũ khí quân sự. Đại ca trên danh nghĩa của Yoovil là Yoogo :v . Hắn lăn lộn trong giới xã hội đen đã hơn bốn mươi năm, mọi người thường gọi hắn bằng cái tên kính trọng là Chú Yoo. Vài năm gần đây, hắn không quan tâm quá nhiều đến việc trong bang, mà người quản lý là con trai độc nhất của hắn – Yoo Seungho.  Yoo Seungho là một tên rất hung ác, nham hiểm, kẻ không thể đắc tội nhất trong giới giang hồ.

Ngoài Yoovil, thế lực của anh cả Min và đại ca Hwang cũng rất mạnh. Nhưng vì bọn họ có chút mâu thuẫn về địa bàn hoạt động nên vài tháng nay như nước với lửa, các anh em trong băng đảng động một tí là đánh nhau, chết rất thảm. Vì thế anh cả Min đang rất cần người...

 Kim Taehyung chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu từng chữ.

"Có người nói với em, tiền dưới lưỡi dao rất dễ kiếm nhưng không dễ tiêu."

"Một khi dao đã chém xuống, ắt để lại sẹo." Park Jimin thở dài.

 "Xã hội đen cũng giống như một vũng bùn, một khi dính bẩn rồi rất khó rửa."

Kim Taehyung rót đầy một cốc, uống cạn một hơi rồi nói, giọng khàn khàn: 

"Hôm nay, bạn em bị người ta đánh chết trên sàn đấu... Trước khi lên sàn, nó đã ký giấy sinh tử, đến khi nó chết không được một đồng bồi thường nào. Mẹ nó đau lòng quá mà ngã bệnh, đang nằm trong viện, con trai nó mới được hai tuổi..."

Park Jimin nhìn chiếc túi du lịch trong lòng Kim Taehyung, tay trái cậu ta cầm chặt dây túi. Đây là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng Park Jimin thấy túi tiền đó.

"Em không muốn đi đánh quyền thuê nữa, em không muốn lúc gần chết rồi vẫn có người ném đồ lên người mình, chửi là đồ rác rưởi!!!" Kim Taehyung nói.

"Chọn con đường này thì liệu có tốt hơn không?"

 Kim Taehyung cười nói: "Ít nhất thì cũng được sống phong lưu, chết anh hùng."

Có lẽ vì tuổi ngang nhau, tính cách tương đồng nên từ hôm đó trở đi, tình cảm giữa họ ngày càng thân thiết. Nửa tháng sau, họ dọn đến ở cùng nhau, cùng học cách hút thuốc, cùng học cách luyện dao, cùng uống rượu và nói chuyện đến tận khuya, gắn bó với nhau như hình với bóng.

---

Hộp đêm, nghe nói đó là thiên đường của đám đàn ông.

Kim Taehyung cứ nghĩ đến nơi đó lại thấy đau đầu. Những ánh đèn mờ càng chuyển động càng khiến người ta chóng mặt. Mùi son phấn nồng nặc của những cô gái trộn lẫn với mùi cơ thể của đàn ông, ngửi mà buồn nôn. Đáng sợ nhất là khi những cô gái ấy lại nhìn thấy hắn là bổ nhào đến, sờ mó khắp người, rồi những thân hình đầy thịt đó đè lên người hắn, còn kinh khủng hơn cả bị người ta chém.

Cái "thiên đường" này có lẽ không phải dành cho những anh chàng đẹp trai, một khi phụ nữ đã "háo sắc" thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông.
Một hôm, khi trời nhá nhem, họ nhận được điện thoại của anh cả Lôi và nhanh chóng đến hộp đêm. Kim Taehyung vừa mới thích nghi với ánh đèn trong đó thì có vài vũ nữ đi đến. Theo phản xạ, hắn định chạy ngay ra ngoài, nhưng hắn tự nhủ, dù sao cũng là một thằng đàn ông, phải bình tĩnh! Thế là hắn nhanh nhẹn đứng nấp đằng sau Park Jimin, nói nhỏ: "Cô gái kia trông cũng được, em không tranh với anh đâu!"

Nói xong, hắn liền đẩy Park Jimin lên trước rồi nhanh chóng chạy vào phòng. Năm phút sau, Park Jimin chỉnh lại quần áo và bước vào phòng, vẫn giữ nét mặt ấy, chỉ có điều trán đẫm mồ hôi.Anh cả Min nhìn hai người họ, cười sảng khoái: "Hai đứa mày thật là xấu mặt, để mấy đứa con gái đó làm cho toát hết cả mồ hôi hột thế kia."
Park Jimin ngồi xuống bên cạnh Kim Taehyung, mặt tỉnh bơ, đá vào chân hắn. Lực đá không mạnh, chỉ là muốn thể hiện sự không vừa ý mà thôi.

Anh cả Min vừa cười vừa chỉ vào hai cô gái bên cạnh: "Trình độ lên giường của hai đứa này cũng khá đấy, tí nữa tao sẽ bảo hai đứa nó dạy cho chúng mày biết thế nào là cực lạc chốn nhân gian."

Hai cô gái nghe thấy vậy thì cười tươi như hoa.

Kim Taehyung đổ mồ hôi lạnh!

"Đại ca, anh tha cho em!"Kim Taehyung lắc đầu dứt khoát, liếc nhìn Park Jimin, hắn đang mân mê điếu thuốc, mặc dù không từ chối, nhưng vẻ mặt không giấu được sự bất mãn.

Thời gian quen biết Jimin cũng không phải là ngắn, nhưng Kim Taehyung không thể hiểu tại sao Jimin luôn phải che giấu sự bất mãn của mình. Không thích hút thuốc, không thích đàn bà, ghét đánh bạc và rượu mạnh, ghét việc chém giết, nhưng điều này không có gì to tát, cũng chẳng có ai bắt ép, nhưng tại sao Jimin cứ phải giả vờ là thích?

"Taehyung..." Anh cả Min cười to, đùa hắn. 

"Tao thấy thường ngày mày rất đàn ông, sao gặp phụ nữ lại kém cỏi thế?"

"Đám người ấy cũng gọi là phụ nữ sao?" Kim Taehyung than thở. 

"Cô nào cũng như sói dữ ấy, chỉ muốn xông vào ăn thịt em!"

Đám tay chân xung quanh cười phá lên. Kim Taehyung hoàn toàn không để ý, thản nhiên nói: "Cười cái gì? Làm sao bọn mày hiểu được nỗi khổ của những anh chàng đẹp trai chứ..." Nói rồi hắn huých huých khuỷu tay vào Jimin đang trầm tư bên cạnh.

 "Đúng không, anh Jimin?"

Park Jimin lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc: 

"Anh không đẹp trai, không hiểu được!"

Mọi người lại cười phá lên.

Một tên đàn em bỗng hét lên như ngộ ra điều gì: "À, em biết rồi... anh Taehyung thích kiểu con gái như nai tơ cơ, tốt nhất là cứ để anh ấy "thú tính bộc phát", tự vồ lấy và chén người ta!"

"Ấy! Nói có lý đấy!" Kim Taehyung dựa vào chiếc sofa và tưởng tượng một cô gái có mái tóc dài mượt mà, khuôn mặt xinh xắn, thuần khiết, cười thẹn thùng, nghe thấy hắn nói hơi quá đáng một chút là mặt đỏ bừng như trái đào mật... Chỉ mới nghĩ đến thôi hắn đã muốn "phạm tội" rồi.

"Anh Taehyung, anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà cười ngây ngất thế?"

"Con gái nhà lành!"

Tiếng cười lại vang khắp phòng, vọng ra cả hành lang.

Họ đang cười vui vẻ thì bỗng cửa mở toang, một người đàn ông hơi thấp, nặng nề bước vào.

Vừa bước vào hắn liền nở nụ cười: "Anh cả Min, lâu lắm không gắp"
"Anh Chawoo... lâu rồi không gặp!" Anh cả Min đứng dậy nghênh tiếp.

Chawoo vừa cười vừa bước đến, ôm cả anh Min rất thân mật.

"Nghe nói là anh phát tài rồi?"

"Đâu có! Đủ nuôi sống anh em thôi!"

Họ cùng ngồi xuống. Báo liếc mắt nhìn Kim Taehyung và Park Jimin, nói mát: 

"Ồ! Ở đâu ra hai trai đẹp thế này... Lẽ nào anh cũng theo trào lưu nuôi trai bao sao?"

"Hai người anh em đắc lực của tôi đấy..."

Nghe thấy thế, tay  Kim Taehyung đang cầm chai rượu bỗng nắm chặt,Jimin lập tức nắm lấy tay hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ:

 "Muốn ra tay, đợi lát nữa tìm chỗ không có người."

"Không ai nhìn thấy thì em đánh hắn có ý nghĩa gì chứ?"

Jimin buông tay, kéo vai Kim Taehyung, cười nói: 

"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."

"Trí nhớ của em không tốt!"

"Không sao." Khóe miệng Jimin cong lên. "Trí nhớ của anh tốt!"

Kim Taehyung buông chai rượu. Một tên thuộc hạ của Báo chỉ vào Jimin, nói: 

"Anh Chawoo, anh nhìn thằng kia xem, có phải là hơi giống Hyukie không?"

Chawoo ngẩng lên nhìn, vẻ mặt dửng dưng, rõ ràng đã quên mất Hyukie là ai. Anh cả Min cũng liếc nhìn, sắc mặt không hề biến đổi, khoác vai Chawoo, nói:

 "Nào, anh em mình lâu lắm mới có dịp hội ngộ, tối nay phải uống thật say. Mọi người cứ uống thoải mái, tôi mời..."

Rượu càng uống càng hưng phấn, người đẹp hát càng lúc càng say lòng người... Jimin đến ngồi cạnh tên thuộc hạ chừng ngoài bốn mươi vừa lên tiếng lúc nãy, vui vẻ bắt chuyện:

 "Chào! Xưng hô thế nào nhỉ?"

"Anh Jung."
"Anh chính là anh Jung?" Jimin rót một cốc rượu đưa cho hắn ta. "Em nghe tên anh đã lâu rồi, nghe nói anh gia nhập xã hội đen đã hơn hai mươi năm, mọi người đều nói anh là người có nghĩa khí nhất."

"Vậy sao?"

"Vâng! Chẳng ai là không biết chuyện anh Jung."

"Tao đây chẳng có ưu điểm gì, chỉ có mỗi nghĩa khí thôi..." Jung đã ngà ngà say, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về quá khứ huy hoàng của hắn ta.

Kim Taehyung nhẫn nại nghe hắn ta kể chuyện hơn một tiếng đồng hồ, uống với hắn ta đến nửa chai rượu, rồi vờ hỏi vu vơ: "Vừa rồi anh nói em giống một người, em và người ấy rất giống nhau sao?"

"Mày rất giống một người anh em trước kia của tao."

"Khi nào rảnh rỗi cho em gặp mặt cái nhé!"

"Mẹ kiếp, nó đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi." Jung đã chuếnh choáng, tiếp tục cạn chén.

"Người đó... sao lại chết?"

"Ôi!" Hắn thở dài và nhớ lại. "Hyukie rất có nghĩa khí, cũng là người tốt, chỉ mỗi cái thích đánh bạc, một khi đã đánh thì không để ý tới bất cứ cái gì, vay tiền lãi suất cao cũng chơi, suốt ngày bị người ta đến đòi tiền, anh Báo đứng ra giúp nó hai lần, sau đó cũng chẳng quan tâm nữa."

"Rồi sao?"

"Mẹ kiếp, dù sao lúc chết nó vẫn còn được vui vẻ một chút... Hôm đó, nó thắng nhà cái rất đậm, nói với tao rằng có tiền rồi, vợ nó không phải chạy theo người ta nữa, con trai nó cũng không coi thường nó nữa, nó phải kinh doanh để vợ con nó có cuộc sống tốt hơn. Nó vừa mới nghĩ thế thì đến hôm sau, có người phát hiện ra thi thể nó bị người ta đâm mười mấy nhát dao..."

Jimin cúi xuống nhìn cốc rượu, ánh đèn đỏ vàng đan xen chiếu vào mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Anh cả Min liếc mắt nhìn hắn rất nhanh, rồi lại quay ra uống rượu với Báo...
 Kim Taehyung vẫn nhìn hắn.

Một lúc lâu sau Jimin mới ngẩng lên, cười hỏi: "Người của sòng bạc giết phải không?"

"Cái đó còn phải hỏi!"

"Ra tay dã man như thế, có vẻ giống với cách của Yoovil."

"Còn gì nữa, chính là Ông Lee, người của Yoovil."
 nắm chặt cốc rượu, khẽ hắng giọng.

Ngoài Kim Taehyung, không ai nghe rõ, đó là: Ông Yoo.

Tối hôm đó Park Jimin uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, miệng cứ lẩm bẩm hai từ đó.

Từng từ đầy nỗi căm hận!

Đến nửa đêm thì hơi cồn bớt đi, cơn đau đầu bắt đầu hành hạ. Hắn nằm trên giường, trằn trọc, ra sức đấm mạnh vào đầu, trong đầu hắn cứ hiện lên cảnh tượng đó...

Hôm hắn cùng mẹ đi nhận xác, khuôn mặt cha hắn bị chém bê bết máu, tay vẫn nắm chặt một bức ảnh – bức ảnh cả gia đình hắn. Mẹ sợ hắn bị ám ảnh nên đưa hắn ra khỏi đó. Hắn cứ cầm tay cha không chịu buông, vì hắn biết, nếu buông tay ra, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy cha nữa...

"Cha ơi... con không coi thường cha đâu! Con chưa bao giờ coi thường cha..."

Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần thì cha hắn cũng không thể nghe thấy nữa rồi.

Không biết lúc đó là mấy giờ, Park Jimin bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, rồi lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Tiếng nước chảy như xối mạnh vào tri giác nhạy cảm của hắn, kéo đứt tất cả dây thần kinh của hắn, giằng xé cơn đau đầu đang hành hạ hắn... nhưng hắn thà chịu đau đớn như thế còn hơn là phải nhớ lại hồi ức với hình ảnh khuôn mặt dính đầy máu của cha.

Cuối cùng Park Jimin cũng chịu đựng được đến khi trời sáng. Hắn mệt mỏi bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng tắm và nói với Kim Taehyung: 

"Taehyung, anh có chút việc phải ra ngoài một lát."

Kim Taehyung quấn khăn tắm đi ra, làn da màu đồng của hắn đỏ ửng lên, mắt cũng đỏ hoe, dáng vẻ còn "hồn bay phách lạc" hơn cả Park Jimin.

"Chú không sao chứ?" Jimin lo lắng hỏi.

 Kim Taehyung không trả lời, ngồi trên sofa, nói giọng yếu ớt: 

"Em không muốn đi ra ngoài, anh mua giúp em một túi sữa đậu nành Family được không?"

"Được!" Jimin cầm chiếc áo khoác đi ra. Mua xong đậu nành ở quán Family, vừa định bước ra khỏi quán thì hắn nghe thấy một tin cực sốc: Tối qua Ông Yoo bị giết. Sát thủ rất chuyên nghiệp, ra tay gọn nhẹ, một đao chí mạng, không để lại dấu vết gì. Điều kỳ lạ duy nhất là sát thủ không dùng súng mà... dùng dao, đây không phải là thói quen của một sát thủ chuyên nghiệp!

Jimin trở về nhà, lúc mở cửa vẫn thấy Kim Taehyung ngồi trên ghế, tư thế không hề thay đổi. Nước trên mái tóc hắn nhỏ xuống từng giọt, ướt đẫm cả một khoảng sofa màu trắng.

Hắn bước từng bước đến bên Kim Taehyung, càng tiến lại gần hắn càng thấy không khí trong căn phòng lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân hắn phát run.

Ngay cả giọng của hắn cũng run lên: "Anh nghe nói Ông Yoo bị giết rồi... là chú ra tay?"

 Kim Taehyung bỗng ngẩng đầu, đôi mắt bất thần pha chút sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Biểu hiện đó của Kim Taehyung đã cho hắn biết câu trả lời.

Jimin lùi lại phía sau, run rẩy dựa lưng vào tường để đứng vững, túi đậu nành trong tay rơi xuống đất, chất lỏng màu trắng ngà lênh láng khắp nhà.

"Đúng là chú đã ra tay?" Jimin tròn mắt nhìn Kim Taehyung. 

"Tại sao? Chú có biết là giết người sẽ phải đền mạng không?"

Kim Taehyung hít vào một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: 

"Đại ca bảo em nói với anh, không cần biết là anh có coi anh ấy là đại ca không, nhưng anh ấy luôn coi anh như anh em... Bây giờ, anh ấy đã giúp anh báo mối thù giết cha, anh không muốn dấn thân vào xã hội đen thì cũng đừng miễn cưỡng, giờ quay đầu vẫn còn kịp."

"Việc của anh để tự anh giải quyết, không cần chú giúp."

Kim Taehyung cúi xuống nhìn tay mình, nhếch mép cười chua xót:

 "Đại ca cho em nhiều tiền như thế, che chở cho em như thế, không phải là để em đứng trông coi hộp đêm rồi thu tiền. Em đã nhận tiền của đại ca, sớm muộn gì thì em cũng phải đi con đường này. Anh Jimin, em biết anh không muốn dấn thân vào xã hội đen, giờ vẫn còn kịp, đừng vì thù hận mà bước vào con đường không lối thoát này..."

Jimin xông đến trước mặt hắn, lo lắng nắm chặt tay hắn.

"Taehyung, quay lại đi, con đường này không có kết cục tốt đẹp đâu..."

Kim Taehyung nhắm mắt, lắc đầu:

 "Quay lại ư? Anh phải hiểu đại ca hơn em chứ! Liệu đại ca có dễ dàng bỏ qua cho em không?"

"Anh có thể xin anh ấy tha cho chú."

"Không cần đâu!" Kim Taehyung kiên định nói: 

"Anh Jimin, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đại ca là một người tham vọng, anh ấy không chỉ muốn có địa bàn của Hoắc Đông mà là thâu tóm cả giới giang hồ. Bây giờ anh ấy đang rất cần một người có thể tin tưởng, đây là cơ hội tốt nhất cho em."

"Anh ấy tin tưởng chú, trọng dụng chú thì sao nào? Chú phải bỏ cả mạng sống của mình đấy! Chú không nhìn thấy anh Bian chết thảm thế nào sao? Cả những người anh em khác nữa... Sớm muộn gì chú cũng sẽ như họ thôi!"

Anh Bian là một tay chân được anh cả Min rất trọng dụng, vài ngày trước vừa bị bắn chết thảm thương trên phố.

"Em nhìn thấy rồi. Em đã nghĩ kỹ, khi lựa chọn xã hội đen, nhất định em sẽ phải để lại tiếng tăm... Em muốn trở thành ông trùm của giới xã hội đen!"

"Taehyung!" Jimin nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh ngạc, không dám tin người đứng trước mặt mình mới cách đây hai tháng vẫn chỉ là một thanh niên vô tư, trong sáng.

"Anh Jimin, giới giang hồ sắp hỗn loạn rồi, anh đừng dấn thân thêm nữa, nhân lúc còn kịp, hãy thoát ra đi."

Jimin ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, lòng hắn rối bời. Hắn thực sự không muốn dấn thân vào con đường này, không muốn sống cuộc sống phải giết người và bị người ta giết.

Nhưng nếu bây giờ thoát ra, hắn thật có lỗi với anh cả Min, càng có lỗi hơn với Kim Taehyung...

Hắn dùng đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, cơn bỏng rát từ đầu ngón tay lan ra khắp người, rồi ngưng tụ nơi ngực hắn. Chỉ có sự đau đớn thể xác mới giúp hắn tỉnh táo.

"Giúp anh cả Min trừ bỏ Hwang Kyu xong, anh sẽ rút khỏi gới giang hồ."

 Kim Taehyung gật gật đầu... Từ đó về sau, không bao giờ thấy hắn mặc quần áo màu trắng nữa, tất cả những thứ hắn dùng đều màu đen.

Màu đen u ám.

Đúng như  Kim Taehyung tính toán, với dã tâm rất lớn của mình, ông trùm Min đã nhanh chóng châm ngòi cuộc chiến đẫm máu trong giới xã hội đen. Qua mấy lần giao chiến ác liệt, cả quân của ông trùm Min và Hwang Kyu đều bị thiệt hại nặng nề, huynh đệ thương vong thê thảm. Để bảo toàn lực lượng, ông trùm Min đành chọn cách "hoạt động ngầm", cử Kim Taehyung đi thực hiện việc ám sát. Nào ngờ có kẻ tiết lộ thông tin, Hwang Kyu đã nhanh chóng biết được và bỏ trốn, lại còn phái rất nhiều người truy sát Kim Taehyung.

Bề ngoài, giới giang hồ có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng kỳ thực bên trong lại có những đợt sóng ngầm điên cuồng chảy xiết, có thể nhấn chìm con người bất cứ lúc nào...

Một buổi sáng sớm, Kim Taehyung vẫn đang trốn trong nhà kho bỗng nhận được điện thoại. Là Park Jimin gọi, giọng gấp gáp.

"Taehyung, mau đưa người đến tầng hầm tòa nhà B số 130 phố xx..."

 Kim Taehyungcòn chưa kịp hỏi thêm gì thì Jimin đã tắt máy.

Kim Taehyung nhíu mày nhìn một tên đàn em của Park Jimin, hỏi: 

"Mày có biết chuyện gì không?"

"Em cũng không rõ lắm. Tối qua em thấy anh Thần cứu một cô bé học sinh bị ức hiếp ở cửa hộp đêm, rồi anh Jimin đưa cô bé ấy về trường..."

"Cô bé?"

Kim Taehyung càng ngạc nhiên. Từ trước tới giờ, Park Jimin không thích dây dưa đến phụ nữ, tại sao đang ở thời điểm có thể bị giết bất cứ lúc nào như thế này hắn lại một mình qua đêm với một cô gái, trừ phi...

Kim Taehyung linh cảm là có chuyện, hắn không có thời gian triệu tập đàn em, lập tức mang theo mấy tên bảo vệ hắn, chạy đến tầng hầm Park Jimin đã nói.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng nhìn thấy khi cùng bọn đàn em bí mật xông vào nơi trú ẩn ẩm ướt của Hwang Kyu. Ở đó có khoảng mười mấy người, một cô gái mặc áo đồng phục trắng tinh nằm trên vũng máu, cơ thể đẹp đẽ của cô ta đã cứng lại, mắt vẫn mở to.

Còn Park Jimin nằm co rúm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nửa người phía trên bê bết máu. Trên mặt đất, ngoài sợi dây thừng và một chiếc dùi cui đã gãy còn có một ống kim tiêm, vết máu chưa kịp khô...

Hwang Kyu túm tóc hắn, lớn tiếng quát: "Nói, Kim Taehyung đang ở đâu?"

"Tao không biết..." Park Jimin nói không thành tiếng, động mạnh ở cổ nổi lên xanh tím, rõ ràng bọn chúng đã tiêm quá nhiều thuốc kích thích.

"Mẹ kiếp, tiêm cho nó một liều nữa. Tao không tin là nó không chịu nói ra."

 Kim Taehyung điên cuồng lao vào. Trong cơn phẫn nộ, từng tên ngã xuống trước mũi súng của hắn, từng mạng sống kết thúc giữa những vũng máu đỏ tươi, lý trí của hắn bị nỗi hận thù tột độ làm cho tê liệt...

"Anh Jimin!" Hắn lao đến kéo Park Jimin đứng lên. Ánh mắt Jimin yếu ớt, hắn nôn thốc nôn tháo. Trong cơn mê sảng, hắn vẫn lẩm bẩm: "Tao không biết..."

 Kim Taehyung liền cõng Jimin chạy đến bệnh viện gần đó. Trên đường đi, hắn mới thấy thấm thía câu nói: Là huynh đệ - chỉ có kiếp này, không có kiếp sau!

Đứng ngoài phòng cấp cứu,  Kim Taehyung mới biết thực hư mọi chuyện. Hóa ra cô gái mà Jimin cứu là một trong những người tình của Hwang Kyu. Cô ta cố tình hóa trang thành một nữ sinh để lừa Jimin. Cả đêm, cô ta nghĩ cách quấy rầy Jimin để moi thông tin Kim Taehyung đang trốn ở đâu. Cô ta không ngờ rằng ngoài sự chăm sóc hết lòng,Jimin không hề có ý nghĩ xấu xa. Đến sáng thứ hai, vài phút trước khi Hwang Kyu xuất hiện, cô ta thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương một người thật thà, lương thiện như hắn, nên nói rõ chân tướng sự việc với hắn, bảo hắn mau chạy trốn. Hàn Trạc Thần đã hỏi nơi ẩn náu của Hwang Kyu
Jimin vội vã chạy xuống tầng hầm gọi điện choKim Taehyung .Kim Taehyung vừa nhấc máy thì Hwang Kyu tóm được hắn, cô gái ấy cũng bị Hwang Kyu đánh chết...

Khi biết rõ chân tướng sự việc, Kim Taehyung vô cùng đau khổ. Hắn úp hai bàn tay vấy đầy máu lên mặt, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói như tuyệt vọng của Jimin:

 "Tao không biết... Tao thực sự không biết."

Park Jimin không biết nơi hắn trốn? Jimin không biết thì ai biết? Bởi kho hàng nơi hắn trốn chính là Jimin sắp xếp!

Cũng may là Jimin vẫn còn trẻ, sức khỏe tốt, lại được cấp cứu kịp thời, nên sau hai giờ cấp cứu, bác sĩ đã mang được hắn từ địa ngục trở về.

Ba ngày sau, Park Jimin qua được cơn nguy hiểm. Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy Kim Taehyung, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi:

 "Tên khốn nạn đó chết chưa?"

Kim Taehyung mở miệng nhưng không nói được, đành gật gật đầu.

"Có chém thêm mấy nhát dao giúp anh nữa không?"

"Ừ, có!"Kim Taehyung xoa xoa mặt, gượng cười. 

"Em giúp anh băm chúng thành từng mảnh, nặn thành nhân bánh bao rồi. Tính ra chỗ đó đó cũng đủ cho anh ăn trong một tháng."

"Được!"

Hắn nhìn toàn thân bị băng bó của Jimin, hỏi:

 "Anh Jimin, sao anh không nói?"

Jimin cười đau khổ: "Nói thì cũng chết."

"Ít nhất thì cũng chết tử tế hơn chút!"

"Anh tin là chú sẽ đến!"

Trong phòng bệnh u ám lạnh lẽo, họ lại cất lên tiếng cười như thường ngày. "Anh em" – từ này đối với họ đã sớm không chỉ là một danh từ.

Sau nửa tháng nghỉ ngơi, những vết thương trên người Jimin đã lành, nhưng có những thứ đã ngấm sâu vào máu hắn, làm tổn thương tâm hồn hắn. Hắn bắt đầu mê muội và căm ghét hai thứ, đó là thuốc phiện và phụ nữ...

----

Chap 3 là sẽ xuất hiện nữ chính JiYeon nha ^^ . Mong mọi người hãy vote để tui có tinh thần edit chap tiếp theo nhé =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro