Chap 16

[Nếu nói đến lẩu Nhật Bản, nổi tiếng nhất chính là *Sukiyaki.

*Sukiyaki:

Mà thêm định nghĩa của Thư viện vào trước chữ lẩu, thì sẽ xuất hiện lẩu Ango, lẩu *bánh gạo, lẩu cá voi, lẩu củ cải, lẩu cá chạch... vân vân vô vàn ghi chép về những món ninh vô cùng kì lạ.

*Bánh gạo là tên gọi chỉ chung các loại bánh mặn và bánh ngọt được làm từ bột gạo. Một chiếc bánh gạo bất kỳ làm từ bất cứ loại gạo nào đã được định hình, cô đặc hoặc kết hợp thành một loại duy nhất có vị ngọt hoặc mặn hoặc tự nhiên.

Nhưng vì có thịt cừu thượng hạng (cũng như hiếm thấy), Kazuo Dan, người trở về sau kỳ nghỉ quyết định trổ tài tuyệt kĩ sở trường của mình, sau khi anh cẩn thận nghiên cứu, nghiêm túc nêm nếm, nhìn khắp Yokohama thậm chí cả Nhật Bản cũng không có nơi nào làm món này chính thống hơn anh, *lẩu cừu Bắc Kinh cổ.

*Lẩu cừu Bắc Kinh cổ (老北京涮羊肉):

Lẩu cừu, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Đối với đảo quốc mà nói, phần khó nhất vẫn là có được thịt cừu tươi ngon, tiếp theo mới cần cân nhắc nên chế biến như thế nào.

Lẩu Thành Cát Tư Hãn của Hokkaido* là một biến thể kiểu Nhật của món thịt cừu nướng Mông Cổ, nhưng gia vị chấm và đồ ăn kèm vẫn chưa đủ tinh tế.

*Lẩu Thành Cát Tư Hãn của Hokkaido:


Ví dụ như nước chấm độc quyền của ma ma Dan, bao gồm dầu mè, vừng trắng rang, đậu phộng, óc chó, hạt điều, hạt thông, hạnh nhân, *kỷ tử, hành tây, gừng tươi, tép tỏi, ớt đỏ, cùng với nước cốt chanh, nước tương và cùi táo; cuối cùng thêm vừa phải hành lá, rau mùi, giấm hoặc nước trái cây họ cam quýt, rồi điều chỉnh thêm tùy theo khẩu vị của từng người trong Thư viện.

*Kỷ tử:

Về kỹ năng dùng dao, trình độ của các vị "lưỡi kiếm" đều ngang nhau, vấn đề duy nhất là phần lớn mọi người không dám nhìn thẳng vào con cừu vẫn còn nguyên vẹn, phải nhờ Ito Sachio và những người khác cắt thịt sao cho không còn nhìn ra hình dáng ban đầu mới dám xuống tay; về rau gia vị, tuy rằng đất đai rộng lớn không còn, nhưng gần một năm nay các thầy cũng lác đác trồng vô số chậu hoa, chỉ chờ đến bữa cơm tất niên để tỏa sáng rực rỡ; thậm chí vì chiếu cố bạn bè ngoại quốc, mấy người bôn ba bên ngoài cũng vô tình hoặc cố ý mở ra một vài đường dây buôn lậu nhỏ, đặc biệt đưa một ít rượu brandy, vodka và *vang đỏ khô, cộng thêm hải sản, rau củ và hương liệu...

*Rượu vang đỏ có lượng đường dư tối thiểu (lượng đường còn sót lại trong rượu) được gọi là rượu vang đỏ khô. Thông thường, bất kỳ loại rượu nào có độ ngọt dưới 1% (ít hơn 10g đường dư trong một lít) được gọi là “khô”.

Thủ thư: Lần đầu tiên nhận được lô hàng bí mật từ Vongola, phô mai cao cấp cố ý tránh Mafia Cảng mà đến, trên tàu còn tặng kèm mấy chai dầu nghêu đặc chế, tôi thật sự chấn động.

Và món ăn năm mới nhất định không thể thiếu, *Osechi-ryori, cũng đang được gấp rút chuẩn bị.

*Osechi-ryori là bữa cỗ mừng Tết Nhật Bản. Truyền thống này khởi đầu từ thời kỳ Heian (794-1185). Osechi là thức ăn đặc biệt của người Nhật cả về hình thù lẫn nội dung đựng vào một tráp sơn để mở ra ăn dần vào mấy ngày đầu năm.

Nơi sinh khác nhau, tập tục cũng khác nhau, người này nói nhớ canh măng Aomori, người kia nói muốn ăn bánh dày Akita, còn có người nói chúng ta đều ở Yokohama rồi, gọi món ở nhà hàng *Heichinro không ngon sao, Tanizaki ở bên cạnh nhàn nhạt bổ sung "Thật sự đặt hết đồ ăn ở đó cho mọi người thì Thủ thư sẽ phá sản trong một đêm mất"... vân vân những nội dung khiến người nghe nổi gân xanh.

*Heichinrou (聘珍樓) là một nhà hàng Trung Hoa tọa lạc tại khu phố Tàu của Yokohama. Đây là một nhà hàng tư nhân và là nhà hàng Trung Hoa lâu đời nhất còn hoạt động tại Nhật Bản.

Tóm lại, cực kỳ náo nhiệt, giống như hai thế giới so với bên ngoài cánh cửa.]

"A, đã đến Tết rồi sao?" Nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, Nakajima Atsushi ngạc nhiên thở ra: "Cảm giác thời gian trôi nhanh quá."

Kunikida Doppo: "Đáng tiếc bộ phim này không hiển thị ngày tháng, đôi khi không theo kịp sự chuyển cảnh."

Dazai Osamu ngửa đầu khẽ lẩm bẩm: "Tết ư? Ngày cuối cùng của một năm, cũng là ngày thích hợp nhất để tự sát nhỉ..."

"Này! Dazai đáng chết, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tự sát nữa! Tết là ngày đoàn viên rất quan trọng, tôi không muốn vào những ngày này còn phải vội vàng đi dẹp mớ hỗn độn của cậu đâu!"

"Đừng có nghiêm túc như vậy mà~ Kunikida mama-chan~"

Sakaguchi Ango vẫn đang ghi chép thông tin: Có thể bí mật giao hàng tránh được Mafia Cảng, chưa từng nghe nói đến tổ chức này! Có thể kết nối được với Thư viện, vậy thì không phải là hạng người lương thiện rồi.

"Nói mới nhớ, nếu Mafia Cảng chúng ta cũng có một cái Tết như vậy thì tốt biết mấy..."

Mọi người trong Mafia Cảng đồng loạt nhìn về phía Higuchi Ichiyo vừa lên tiếng.

"A, a! Ý tôi là..."

Akutagawa Ryūnosuke: "Tết, căn bản không có ý nghĩa gì! Không bằng để tôi đi làm nhiệm vụ."

Đồng tử Higuchi Ichiyo chấn động dữ dội: Akutagawa-senpai QAQ

"Đây chẳng phải là một ý kiến khá hay sao?" Mori Ogai cười nói xen vào, "Vào cuối năm, cùng Alice-chan trải qua một ngày thật tuyệt vời~"

Hirotsu Ryuro cũng vẻ mặt hiền từ nói: "Chỉ cầu mong mình còn sống sót qua năm sau."

"Tôi muốn mở tiệc chanh toàn tập!"

"A... vậy thì không cần đâu, nếu là Tết, tôi uống thêm vài ly rượu vang đỏ là được."

[Chiếc bàn trước mặt Yosano Akiko chất đầy đủ loại đồ ăn vặt hoa hòe lòe loẹt từ cà phê, matcha, *bancha, trà sữa đến coca cola, kem, soda, từ bánh pie táo, bánh sừng bò, macaron, *soufflé cho đến wagashi, dango nướng, oden, *kuzumochi,... để cô vừa tùy ý thưởng thức vừa xem một đám người chơi bóng chày trong sân. Nói là chơi bóng, nhưng thực chất không tuân theo luật gì hết - cũng không có đủ chỗ rộng để họ thực hiện theo luật. Toàn bộ sân chỉ lớn chừng đó, còn có mấy cậu thiếu niên đang cười đùa đá cầu, ai thua thì phải dùng bút lông vẽ lên mặt; ngoài rìa sân có đám người vây quanh cái thùng gỗ rất lớn rót rượu vào, thảo luận xem hương vị có ngon bằng năm ngoái không, lại bị dặn dò không được uống nhiều; người giã bánh dày giã được vài cái đã kêu tay mỏi, lè lưỡi muốn trốn việc, bị người bạn đang yên tĩnh gọt khoai tây ngăn lại; còn có người ngồi cạnh cô, vẽ hoa văn lên chồng thiệp chúc Tết, xem ra đây thực sự là một công trình không nhỏ.

*Bancha là 1 loại trà xanh của Nhật Bản:

*Soufflé là 1 loại bánh truyền thống của Pháp:

*Kuzumochi:

Người nọ chú ý tới ánh mắt của Yosano, mỉm cười hỏi: "Yosano-san muốn vẽ không? Có người nhận được sẽ rất vui."

"...Tôi không biết vẽ." Rất lâu sau, cô mới miễn cưỡng đáp lại một câu như vậy.

"Vậy thì đề hai bài *waka cũng được," đối phương không để ý nói, "Tôi đi lấy hai tập hòa ca đến nhé, được không?"

*Waka là một thể loại văn học cổ của người Nhật Bản, là thể thơ 31 âm tiết, xuất hiện vào thời đại Nara cách đây khoảng hơn 1000 năm. Để dễ hiểu hơn, Waka đối với người Nhật cũng giống như thơ lục bát với người Việt Nam.

Khi Takamura Kotaro tưởng rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, anh nghe thấy một tiếng "ừm" khẽ khàng.

Anh mỉm cười.]

Kunikida Doppo: "Thư viện vậy mà có nhiều trẻ con như vậy sao? Tuổi còn trẻ mà đã là nhà văn lớn rồi!"

Nakajima Atsushi: "Tuy là vậy nhưng, bọn họ e rằng cũng giống như Rimbaud-san không phải trẻ con thật sự đâu..."

"Chẳng lẽ...” Izumi Kyouka chợt nhận ra, “Bọn họ là tác giả truyện cổ tích ư!"

"A... chẳng lẽ thế giới của họ có lời nguyền gì đó cứ viết truyện cổ tích là không lớn lên được sao..."

Fukuzawa Yukichi: "Xem ra Yosano ở Thư viện rất tốt."

"Hừ! Bởi vì cô Thủ thư kia khát khao có bạn bè là nữ giới đó! Akiko đừng để bị lừa, tuyệt đối đừng gia nhập Thư viện!" Edogawa Ranpo vẫn còn nhớ thương chuyện Thư viện muốn *đào góc tường.

*Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v… Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám.

[Khi Thủ thư dẫn Fukuzawa Yukichi và Edogawa Ranpo được mời đến, Takamura Kotaro đang dạy Yosano Akiko điêu khắc.

Chẳng qua công cụ lại là dao khắc chưa mài lưỡi, và những chiếc *bánh tổ thất bại, ăn vào dai như cao su.

*Bánh tổ (tên khác là bánh gạo) là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. (Ảnh dưới là bánh tổ Quảng Đông)

"Akiko!" Edogawa Ranpo từ xa vẫy tay với cô, "A, có *yokan kìa, tôi cũng muốn ăn."

*Yokan:

Vốn dĩ phải là họ đến viện điều dưỡng đón Akiko tới đây, không ngờ người đưa cơm lại đưa cô bé đến trước, nhận được điện thoại, họ cũng dứt khoát tới sớm luôn.

Fukuzawa Yukichi bất lực: "Ranpo, chúng ta đến làm khách." Không phải đến gọi món.

"Cũng có khác gì nhau đâu," Edogawa Ranpo lẩm bẩm vừa vén vạt áo ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn thấy phong bao lì xì còn đang phơi, "Ô, đây là cái gì? 'Dãy núi rung chuyển, mặt trời đỏ mọc lên từ phía đông’...”

Thủ thư theo bản năng nói: "Tất cả phụ nữ đang ngủ say hiện giờ cần phải tỉnh giấc, hành động lên, đây là dấu hiệu cho thấy tạp chí phụ nữ đầu tiên của Nhật B..."

Fukuzawa Yukichi: "Phụ nữ đầu tiên...?”

"...Tạp, tạp chí dùng bìa sách, ở Thư, Thư viện đã thành mốt," Thủ thư lắp bắp, bản thân cũng không biết mình đang nói bậy cái gì, ánh mắt mù mịt, "Ây da tôi đi lấy yokan đây...”

Edogawa Ranpo cạn lời nhìn cô: "Sao cô không dứt khoát mời luôn đám người đang ăn yokan kia đến đây đi."

Dù lần đầu tiên cậu còn vì thiếu thông tin mà cho rằng họ là người lưu vong hải ngoại, nhưng sau khi đến nhà hàng nhiều lần như vậy, đương nhiên đã sớm phát hiện ra bí mật nhỏ khó có thể che giấu cũng không có cách nào che giấu của họ.

Thủ thư nhàn nhạt nhìn lại cậu: "Đợi đến khi nào các cậu túm được vị Natsume-san kia đến chỗ chúng tôi rồi hẵng nói chuyện."

Edogawa Ranpo nghẹn họng: "Cô đúng là người tính toán chi li."

Hừ, nếu không cho tôi gặp được Natsume Soseki ở thế giới này một ngày, thì đừng hòng chép đáp án từ dị giới một ngày.

Trước khi yokan đến, lại có người khác bưng khay điểm tâm tới: "*Canh bánh tổ đậu đỏ vừa nấu xong, muốn dùng chứ?"

*Canh bánh gạo đậu đỏ - 红豆年糕汤:

Edogawa Ranpo điên cuồng gật đầu: "Chắc cũng nướng bánh bao đậu đỏ rồi đi? Bánh bao đậu đỏ đâu?"

"Bị Kyouka mang đến cảng... " Thanh niên tóc đen ngượng ngùng dừng lại một chút, mới tiếp tục nói dưới ánh mắt hiểu rồi của Edogawa Ranpo, “Cảng bên đó, chắc đến tay bạn của Thủ thư rồi."

Ăn Tết mà vẫn phải tăng ca, Kouyou-sensei ở thế giới này thật thảm.

"Vậy tôi đợi mẻ sau... mẻ sau cũng bị đặt rồi á? Sao mấy người nhiều bạn thế."

Fukuzawa Yukichi đỡ trán.

Thanh niên luôn không nhịn được nhíu mày lại chỉ hiền lành nói: "Còn rất nhiều đồ ngọt khác, đợi các cậu ăn gần xong tôi sẽ mang ra sau nhé."

Anh đặt bát canh đậu đỏ xuống, bánh tổ bên trong còn cái làm thành hình bánh răng nho nhỏ, có cái hình như làm thành avatar chibi, Edogawa Ranpo vớt một cái bánh tổ đội mũ lên nhìn đi nhìn lại, không nhịn được ghét bỏ: "Đây là ai vậy."

Tokuda Shusei lấy khay che mặt, xoay người bỏ đi.

Yosano Akiko im lặng nhìn, phát hiện bát của mình toàn là hình chữ nhật bình thường, nhưng lại in những danh từ khác nhau, gì mà《*Cây Quạt Nhỏ》,《*Tóc Rối》, còn có 《*Nàng Vũ Công》...

*小扇 (tạm dịch là Cây Quạt Nhỏ) và 乱发 (tạm dịch là Tóc Rối): Tác phẩm của Yosano Akiko

*Nàng Vũ Công: Tác phẩm của Mori Ogai

Cô cũng không hiểu sao lại ghét bỏ nó, múc miếng bánh tổ cuối cùng viết 《Nàng Vũ Công》 lên nhìn trái nhìn phải, rồi bỏ vào đĩa không.

Fukuzawa Yukichi lặng lẽ dời mắt đi, mặc kệ hai người kia gắp những chiếc bánh tổ không muốn ăn ra ngoài. Chỉ trong lòng thầm quyết định, nhất định phải đến ủng hộ nơi này nhiều hơn.]

Vị Thủ thư-san này rất để ý đến thầy ở thế giới song song sao? Hai đệ tử của Natsume Soseki nghĩ trong lòng. Không, hoặc nói tất cả các đồng vị thể của tổ chức Thư viện vị tiểu thư này đều rất để ý thì đúng hơn.

"Thành viên của Thư viện đều rất đa tài đa nghệ nhỉ... Nói mới nhớ, bảo là nhà văn học, nhưng sau khi vào phòng chiếu phim này cũng không thấy mấy người họ viết lách gì..." Nakajima Atsushi đột nhiên phát hiện ra điểm mù.

Kunikida Doppo sờ cằm trầm ngâm: "Hình như đúng thật... Nấu ăn thì khỏi nói, còn có nhà báo điều tra, chơi mạt chược, đi du lịch, câu cá, theo dõi tình báo nữa chứ..."

Mọi người: Nói hay lắm rồi văn hào đâu?!

Nhìn thấy cảnh đồng vị thể của Izumi Kyouka tặng bánh bao đậu đỏ cho Ozaki Kouyou ở thế giới song song, tuy rằng không phải là mình, nhưng Ozaki Kouyou vẫn hết sức vui vẻ: "Xem ra bất kể ở thế giới nào, Kyouka nhỏ cùng thiếp thân cũng đều chung sống rất hòa hợp ~"

"Kouyou-sensei vẫn luôn đối xử rất tốt với em." Izumi Kyouka nghiêm túc nói câu này, Ozaki Kouyou là người duy nhất thật lòng tốt với cô bé ở Mafia Cảng, chỉ là cô bé không muốn ở lại trong bóng tối.

Mori Ogai nhìn cảnh Yosano Akiko vứt bánh tổ ở phần sau, nụ cười có chút cứng lại, không hiểu vì sao, ông cảm thấy cái 《Nàng Vũ Công》 kia có liên quan đến mình.

["Home run!"

Một quả bóng chày đập vào hàng rào, lướt qua tường sân, trực tiếp bay thẳng về phía phương xa không tên, nhìn lực đánh này, nói không chừng sẽ phi thẳng xuống biển.

Nếu giữa đường không bị một bàn tay quen thuộc chặn lại.

"Chuuya!" Kusano Shinpei bỏ dở nước lẩu đang pha được một nửa, cao hứng chạy tới, "Không phải cậu nói phải canh giữ ở phố Suribachi à? Sao lại đến đây?"

Nakahara Chuuya tung hứng quả bóng chày trong tay hai cái, tiện tay ném về phía Masaoka Shiki, người sau đó lộ ra nụ cười phấn khích, theo bản năng vung gậy đánh bóng —

Lại bị Nakahara Chuuya nhảy lên không trung bắt lại, vô cùng tiết kiệm.

"Đều tại cái tên này," Vừa nhắc đến người này là Nakahara Chuuya tỉnh cả ngủ, chỉ tay vào Rimbaud đang mặc kimono đứng bên cạnh lớn tiếng phàn nàn, "Tết nhất mà chạy đến nơi như phố Suribachi, bị bọn Shirase nhìn thấy... Cái áo choàng rách nát trước kia thì thôi đi, đổi thành bộ này ai nhìn mà chẳng muốn cướp!"

Rimbaud vô tội nói: "Tôi chỉ nghi ngờ nếu 'Rimbaud’... cha tôi còn sống, có lẽ sẽ nhân dịp năm mới tới phố Suribachi tra xét... Xem ra kimono đắt thật."

Người bản địa đều lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi kiểu "A cậu câu này chẳng phải nói thừa sao".

"Aiya, kệ đi, đến cũng đến rồi, ăn lẩu rồi đi," Kusano nắm lấy tay áo cậu ta, "Tôi cũng chuẩn bị kimono cho cậu rồi, mau đi thay đi!"

"Cái gì, anh chuẩn bị từ khi nào...?"

Rimbaud nhìn theo bóng họ đi xa, như suy tư điều gì mà sờ cằm: "Có dịp cũng tặng Chuuya một bộ vest mới được." Tuyệt đối không thể thua kém.

Chuuya của Thư viện đứng bên cạnh thùng rượu chứng kiến tất cả: ... Mấy người tưởng tôi sẽ nói là tôi ghen tị hả! Đáng ghét, tôi chính là rất ghen tị đó!

Thủ thư làm bộ không thấy sắc mặt dữ tợn của Chuuya khi siết chặt chiếc cốc gỗ sa mu đến mức kêu kẽo kẹt, "Rimbaud-sensei, đai lưng và cổ áo của thầy bị lệch rồi kìa."

"Cái bộ đồ này gò bó quá," Rimbaud cũng không nhịn được phàn nàn một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tìm người giúp chỉnh lại, trước khi đi, cậu nhớ ra gì đó, hỏi: "Baudelaire-sensei đã về chưa?"

"Hoàn toàn chưa, chỉ gọi điện thoại vào ngày Giáng Sinh hôm ấy thôi."

"Goethe-sensei…"

"Có nhớ gửi thiệp chúc mừng trước, nhưng hình như cũng có việc bận, dù sao cũng cách biệt đại dương, rất khó đảm bảo liên lạc được."

Rimbaud thở dài, xách vạt áo đi về phía Thư viện, Thủ thư vẫn còn gọi vọng theo từ xa "Nhớ đấy tối nay thầy và tất cả Chuuya tối đa chỉ được uống ba *hộc rượu thôi nhé", Rimbaud thì vừa nói "Thật không hiểu cách đo lường này" vừa như trốn chạy mà rời đi.

*合 (Hộc): Là đơn vị đo lường cổ, thường dùng để đo chất lỏng, một hộc bằng khoảng 180ml.

"Chậc." Thủ thư phát ra âm thanh ghét bỏ vi diệu, quay đầu đã là vẻ mặt tươi cười dịu dàng đón Tết.]

"Uwa~ Hai chú lùn trông sắp đánh nhau rồi kìa, chỉ nghĩ đến cảnh hai con sên đánh nhau thôi đã là tôi thấy như gặp ác mộng rồi!"

Kunikida Doppo vội vàng cắt ngang hành vi lôi kéo thù hận của Dazai Osamu: "Này này, cô Thủ thư kia chắc sẽ không để họ đánh nhau đâu..." Tuy rằng vừa mới bắt đầu nói thì rất khẳng định, nhưng sau đó nhớ lại cảnh Thủ thư-san đổ thêm dầu vào lửa lần trước, anh lại không chắc nữa.

Nakajima Atsushi: "Rimbaud-sensei ngoài ý muốn thiếu một ít thường thức nhỉ..."

Không, cũng khả năng là cố ý. Nakahara Chuuya mặt không cảm xúc, vậy mà nghĩ đến chuyện tặng vest, cái tên này thật sự coi tôi kia là em trai à?

Còn nữa... tại sao còn nhằm vào tôi mà cấm rượu! Tốt xấu gì năm mới cũng nên cho uống thêm một chút chứ!

[Yosano Akiko lẩm bẩm: "Rượu..."

Cô cũng rất muốn uống.

Tuy rằng còn lâu mới đến tuổi uống rượu, nhưng cũng giống như cô còn lâu mới đến tuổi ra chiến trường vậy, bối rối loại chuyện này không có ý nghĩa gì. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của Mori Ogai, nhưng ở trong quân đội, cô vẫn luôn có thể uống rượu.

Bởi vì...

"Akiko, có muốn uống *glogg không? Tuy rằng thường là Giáng Sinh mới uống, nhưng lúc Giáng Sinh đám người ngoại quốc kia đều đi uống rượu nguyên chất rồi, nguyên liệu làm glogg vẫn còn rất nhiều."

*Glogg là một loại rượu vang nóng, thường có cồn, gia vị hoặc rượu chưng cất có nguồn gốc từ Thụy Điển.

Giọng của thủ thư cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Glogg ư… Dù chưa uống bao giờ, nhưng nghĩ cũng biết, họ sẽ không cho cô uống rượu sake.

Vậy nếm thử một thứ mới cũng không tệ.

"Khẩu vị của mấy người Tây hóa thật."

"Dù sao chúng tôi cũng là Thư viện, ừm, cậu hiểu mà, Ranpo-san?"

"Vậy nên mới nói mấy người trông lúc nào cũng lạc quẻ hết, không tương thích với thế giới này đến đáng sợ."

"Lúc này sẽ có rất nhiều người chọn cách lên án mạnh mẽ những lãnh đạo cấp cao không đáng tin cậy."

"Tôi đã nỗ lực xóa bỏ sự khác biệt này一一"

"Đương nhiên cũng đã lên án rồi, nhưng trách nhiệm là của họ, cuộc sống là của tôi, huống chi còn một đống tên chưa lớn không khiến người ta bớt lo phải nuôi, mỗi ngày có thời gian rảnh mắng họ mười phút coi như tôi giải trí rồi."

"Ngày tháng, còn dài lắm."

Gió hơi lạnh, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào. Cô nhìn Edogawa Ranpo ăn đến mức bên miệng còn dính vụn đậu đỏ, Fukuzawa Yukichi lén ăn thêm hai hạt dẻ mật ong, Thủ thư đang đấu tranh bóp vỏ *hạt thông, và Takamura Kotaro đang nghiên cứu xem nên dùng dao như thế nào để cắt bánh tổ cho phù hợp, cô đưa tay sờ sờ chiếc kẹp tóc hình bướm bằng kim loại nặng trịch trên đầu.

*Hạt thông:

Qua năm mới, cô sẽ mười lăm tuổi.

一一Cuộc đời chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu.]

"Cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu à..." Yosano Akiko hài lòng cười, bây giờ thiện cảm của cô đối với thư viện đã đạt đến cấp độ MAX level rồi.

Edogawa Ranpo có chút xoắn xuýt nhìn màn hình, trong số những người ở đây, có lẽ anh là người biết nhiều thông tin nhất về Thư viện, cho nên anh cũng có chút suy đoán về những chuyện sẽ phát sinh sau này.... Thôi kệ, thuận theo tự nhiên đi~ Dù có chuyện gì xảy ra, Thủ thư-san đều sẽ giải quyết được thôi.

Edogawa Ranpo không quá tin tưởng các văn hào của Thư viện, nhưng anh lại vô cùng tin tưởng cô Thủ thư mà anh chưa từng tiếp xúc thực sự này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro