Chap 17

[Nồi lẩu thịt cừu được bày ra khắp nơi. Những người bạn có cùng khẩu vị tụ tập lại, người thì bỏ vào đường viên và cà ri, người thêm củ dền và rượu trắng, hoặc cho phô mai, giăm bông, saffron, ...
 
*Saffron là một loại gia vị được sản xuất từ nhuỵ hoa của cây nghệ tây.

Dan Kazuo, dần dần mất đi nụ cười.JPG.
 
Trước khi anh đặt dao thái thịt xuống, cầm dao phay lên, thịt cừu tươi ướp lạnh đã tuôn ra từ bếp như nước chảy. Thế là, anh buộc phải bỏ hết dao xuống, cầm lấy đũa, ngăn cản những kẻ không đợi được mà định ăn luôn thịt sống.]
 
Nakajima Atsushi không nhịn được lên tiếng: "Vì sao lại cho mấy thứ kỳ lạ như vậy vào lẩu chứ! Đến mức làm đầu bếp nổi giận rồi kìa!"
 
"Đúng đó! Ít ra cũng phải thêm chút nấm dại chứ ~" Dazai Osamu cũng vẻ mặt tán thành.
 
Kunikida Doppo: "Không, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu bỏ nấm lạ vào lẩu đâu Dazai!"
 
[Ayatsuji Yukito vội vàng bước vào cửa, bộ kimono đã thay vẫn còn dính lông mèo. Bên cạnh hắn là Edogawa Ranpo và Yumeno Kyusaku, hai kẻ đã giúp hắn tạm thời trốn thoát khỏi mí mắt của Sở Năng Lực Đặc Biệt, cả hai không hề có ý thức về việc mình đã làm chuyện nguy hiểm như thế nào — không, họ rất rõ, vậy nên mới càng cao hứng hơn.
 
"Yukito!" Koizumi Yakumo hét lớn lao tới, "Chuyện thú vị như vậy sao không dẫn tôi đi cùng!"
 
Anh ta nói gì vậy hả.
 
"Chẳng có gì thú vị cả, bốn tháng trước anh đã xuất hiện ở văn phòng của tôi rồi, đi nữa sẽ rất dễ bị chú ý." Ayatsuji Yukito trợn mắt trắng, cơ thể yếu đuối của hắn thực sự không thể phản kháng, đành mặc cho người ngoại quốc nhiệt tình này ôm tới ôm lui, "Được rồi, được rồi, chẳng phải tôi đã đến kịp rồi sao."
 
"Yakumo!" Ranpo Thư viện mắt sáng rực rỡ tiến tới, "Đoán xem tôi thấy tên ai này?"
 
Koizumi Yakumo đứng ở góc độ của anh ta suy nghĩ một chút: "Allan Poe?"
 
"Không không không, là người trong nước!"
 
"Vậy... Oguri Mushitaro? Takemoto Kenji?"
 
"Không đúng không đúng, là người cùng thời với Ayatsuji Yukito-san!" Yumeno Kyusaku giúp bổ sung.
 
Ayatsuji Yukito: "Nếu các người dù chỉ còn một chút ý thức về bảo mật và khái niệm quyền riêng tư, thì nên biết hành động thảo luận những chuyện này trước mặt tôi ngu xuẩn đến cỡ nào, thậm chí khiến tôi bật cười."
 
Koizumi Yakumo hoàn toàn không bị nọc độc của hắn bắn đến: "Yêu cầu không thảo luận trước mặt anh á? Nhưng chẳng phải anh cũng liếc mắt một cái là nhìn ra ngay sao — tôi biết rồi, là Kyogoku Natsuhiko!"
 
Ranpo và Kyusaku ra sức vỗ tay cho anh.
 
Ayatsuji Yukito: "..."]
 
"Cảm giác vị Ayatsuji-san này giống thành viên ngoài biên chế của Thư viện nhỉ!"

"Kyogoku Natsuhiko lại là ai vậy?"
 
Sakaguchi Ango và cấp trên liếc nhìn nhau, sau khi được Taneda Santouka đồng ý mới lên tiếng: "Kyogoku Natsuhiko là một tội phạm dị năng cực kỳ nguy hiểm, dị năng của ông ta tên là 'Thiên Ma Trụy Lạc', Ayatsuji-san đã giao chiến với ông ta nhiều lần, có thể coi là kẻ thù cũ."

 
Anh đẩy gọng kính rồi nói tiếp: "Người này không thường đến Yokohama, không có liên hệ gì với mọi người, tôi chỉ nói đến đây thôi, sau này có lẽ còn có thể thấy ông ta trong phim."
 
Yumeno Kyusaku ngồi ở phía Mafia Cảng từ nãy giờ yên tĩnh không nói gì, lặng lẽ nhìn đồng vị của mình trên màn hình, nó siết chặt con búp bê trong lòng bằng hai tay, đây là một tôi khác sao? Vết thương trên cánh tay lại khẽ giật, nhưng không ai có thể vì điều này mà bị thương, bởi dị năng "Dogra Marga" không thể kích hoạt ở đây, thật đáng ghét~
 
Trong lòng thầm niệm "đáng ghét", nhưng tinh thần của Yumeno Kyusaku trong không gian này lại hiếm khi có được sự bình tĩnh.
 
[ Hắn hít một hơi thật sâu: "Ông ta là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, tốt nhất các người đừng không biết tự lượng sức mình-"
 
"Được rồi, được rồi, Tết nhất không bàn chuyện của ông ta nữa," Koizumi Yakumo ra sức ôm lấy vai hắn, "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, bạn thân và kẻ thù truyền kiếp, vừa đồng hành vừa phản bội, toàn là những đề tài siêu hot, đương nhiên, biểu cảm của cậu thiếu niên ngưỡng mộ tiền bối phát hiện ra đối phương sau khi đồ sát rồng lại trở thành ác long cũng sẽ rất thú vị, đặc biệt là trong truyện ma quái..."
 
Ayatsuji Yukito: "Anh câm miệng."
 
Koizumi Yakumo: "Oa, cậu đang xấu hổ sao?"
 
Khi Ayatsuji Yukito bị ép ấn vào chỗ ngồi của hắn, vẫn còn thao thao bất tuyệt châm chọc trình độ cận thị lúc cao lúc thấp của Koizumi Yakumo, theo kiểu mà người bình thường nghe xong sẽ tức đến sùi bọt mép ném hắn ra khỏi cửa, nhưng Koizumi Yakumo không những không dao động, thậm chí còn bắt đầu ghi chép: "Thì ra thám tử ở đây nói chuyện bằng cách này sao?"
 
Yumeno Kyusaku trầm mặc hồi lâu: "Cái này... ừm... nói sao nhỉ...”
 
Có nên phản bác không, nhưng cảm thấy chẳng có gì để phản bác cả.
 
"Hình như cũng là một đề tài thịnh hành không tồi?" Allan Poe không biết từ đâu xuất hiện, "Nghe nói bên Anh đang chuẩn bị làm lại phiên bản hiện đại của 《Holmes》, chính là kiểu này, cái từ đó nói thế nào nhỉ, à đúng rồi, thiết lập nhân vật."
 
"Thật sao? Vậy chúng ta có phải lén ngài Doyle xem trộm không?" Yumeno Kyusaku dùng ngón trỏ chạm vào môi, lâm vào trầm tư.
 
"Tôi nghĩ thầy ấy sẽ không để ý đâu," Allan Poe tùy ý nói, "Tuy rằng Holmes từng bị xâm thực, nhưng chuyện cũng qua rồi mà, còn tiễn đối phương xuống thác nước lần nữa."
 
Ayatsuji Yukito – người bị bọn họ vây quanh, bắt nghe một đống câu chuyện chứa đựng lượng thông tin khổng lồ: "...Đủ rồi!"]
 
"Loại bản lĩnh có thể hoàn toàn phớt lờ sự chế giễu của đối phương này... Thật đúng là lợi hại..." Kunikida Doppo cạn lời nói, vứt luôn đánh giá ban đầu về độ đáng tin cậy của Koizumi Yakumo vào sọt rác, nói đúng hơn, Thư viện có người nào hoàn toàn đáng tin cậy không vậy?
 
Nakajima Atsushi cũng phàn nàn theo: "Phóng viên trở thành nhà văn đều như vậy ư..."
 
Nhìn thấy cảnh sau Edgar Allan Poe đột nhiên phóng ra, Louisa ngồi ở đằng sau kêu lên: "Là đồng vị thể của Poe kìa! Khác với Poe của chúng ta, trông có vẻ là một người lớn hoạt ngôn!"
 
Nghe thấy hai chữ “hoạt ngôn", Edgar Allan Poe ôm chặt Karl, có chút hoảng hốt nghĩ: Một tôi, thế giới khác?!
 
"Còn người kia nữa, đúng chính xác là đồng vị thể của Kyusaku rồi!" Dù đã chấp nhận sự thật về sự khác biệt rất lớn giữa các đồng vị thể, nhưng vừa nhìn thấy, mọi người trong Mafia Cảng vẫn rất ngạc nhiên.
 
Không ít người không nhịn được nhìn về phía Yumeno Kyusaku, nó lúc này vẫn yên lặng, không hề cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn tới, chi bằng nói việc nó yên lặng như vậy cũng rất dị thường, suy cho cùng với trạng thái tinh thần của nó thì đáng lẽ đã sớm phát bệnh rồi.
 
[Hắn bắt đầu lần lượt bộc phát chuẩn xác: "Conan Doyle chắc chắn sẽ không để ý, người nên để ý là Holmes mới đúng, có những đối thủ không đâu vào đâu như các người, phong cách của anh ta sẽ mất hết, còn vị này nữa, hừ, thật sự nhìn không ra anh là người Mỹ đấy, tổ chức của các người có thể thay đổi diện mạo con người, nhưng hoàn toàn không có cách nào cải tạo tâm tính, tửu lượng kém tệ hại mà vẫn cùng với những người khác từ châu Âu vận chuyển ưm ưm ưm..."
 
Koizumi Yakumo bình tĩnh tiếp tục nhét bánh kem: "Chúc mừng, năm mới! Chúng ta nói chuyện an toàn thôi."
 
Yumeno Kyusaku bất lực đỡ trán. Allan Poe cũng khâm phục nói: "Thật lợi hại, khiến tôi cũng muốn đi gặp đồng vị thể của mình rồi."
 
Ayatsuji Yukito kiên cường nói: "Anh muốn gặp cũng không gặp được đâu... Này, tôi không ăn nữa! Đợi đã đợi đã đợi đã, anh còn chưa phát hiện ra sao, Ranpo mà anh quen đã chuồn đi tìm một Ranpo khác rồi!"
 
Koizumi Yakumo khiếp sợ nhìn quanh: "Hả?! Ranpo-sensei thật sự, chuồn đi từ lúc nào vậy, quá xảo quyệt!"
 
Yumeno Kyusaku có chút lo lắng: "Còn chưa biết liệu có giống như trong truyền thuyết về doppelganger hay không, sau khi hai đồng vị thể chạm vào nhau sẽ biến mất, to gan quá rồi."
 
"Dù sao cũng là Ranpo-sensei... Chúng ta lén tìm thầy ấy xem sao, trước mắt đừng làm kinh động Thủ thư —"
 
Cả ba người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Ayatsuji Yukito.
 
"Các người xem tôi là thám tử hạng ba chuyên điều tra ngoại tình hả, huống chi lo lắng của các người hoàn toàn không cần thiết... Trong sân.”]
 
"Ranpo Thư viện kia muốn tìm Ranpo-san ư?" Giọng điệu của Nakajima Atsushi có chút ngập ngừng.
 
Izumi Kyouka nhìn về phía Nakajima Atsushi: "Có vấn đề gì sao? Atsushi."
 
"Ừm, chỉ là cảm giác Ranpo Thư viện kia không giống người tốt..."
 
Edogawa Ranpo nằm ườn trên ghế, nghe thấy cậu nói vậy thì hơi ngẩng đầu lên: "Chỉ là tên ngốc thôi! Không cần lo lắng!"
 
Edgar Allan Poe, người đã xếp đồng vị thể vào loại nói nhiều, có chút hoảng hốt, bản thân kia thật sự muốn đến tìm mình sao? Không hiểu sao anh ta bắt đầu lo lắng cho chính mình ở thế giới song song.
 
[Khi bọn họ chen chúc lại gần, vừa hay nhìn thấy Edogawa Ranpo vươn tay giật lấy chiếc áo choàng màu trắng tuyết của Ranpo Thư viện, tay còn lại thì lục lọi trong ngực: "Đáng ghét! Tôi không tin! Quá vô lý!"
 
Ranpo Thư viện cũng tức giận: "Nói cái gì vậy, tôi đã trở thành một nhà văn được kính trọng, hơn nữa tên của tôi chính là Edgar..."
 
"Aaa không được nói! Đó chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi!"
 
"Rõ ràng ngay cả tiểu thuyết cậu còn chưa từng viết — không đúng, cậu học xong đại học chưa?"
 
"Anh cũng có bằng đại học đâu?!"
 
Hai người đánh nhau như học sinh tiểu học.
 
Những người khác cứng đờ ở một bên không biết có nên ngăn cản hay không: "..."
 
“Ừm... Ranpo vẫn tràn đầy sức sống như vậy." Yumeno Kyusaku hàm súc nói.
 
"Vậy là đồng vị thể gặp nhau sẽ không biến mất, nhưng có lẽ sẽ bị lây tính cách của đối phương...”
 
"Chắc thế..."]
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xem phim đều có chút cạn lời.
 
"Cảm giác, nếu là Ranpo-san, thì đúng là chuyện có thể đoán được!"
 
Yosano Akiko: "Ranpo-san vốn dĩ không giỏi cãi nhau mà."
 
"Nói thật, họ cãi nhau vì cái gì vậy?"
 
Edogawa Ranpo bị mọi người nhìn chăm chú che mắt lẩm bẩm: Chỉ là tên ngốc thôi! Tên ngốc! Tôi mới không....
 
Kẻ bại trận dưới tay Ranpo-san - Edgar Allan Poe đang ngồi tự kỷ ở đằng sau, đột nhiên thông minh lên: Chẳng lẽ, hai Ranpo-kun đang cãi nhau vì mình sao! Sau đó anh ta nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Edogawa Ranpo ở phía trước.
 
[Hai Ranpo đang quấy phá nhau bị lôi trở về.
 
Ngay cả Nakahara Chuuya đang chống cằm cùng Rimbaud nghe Kusano Shinpei đọc thơ, cũng nhịn không được ngạc nhiên nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy."
 
Còn có người gây rối ở Thư viện sao?
 
Kusano Shinpei cũng quay đầu nhìn theo: "Ừm...”
 
Anh đột nhiên nhận ra một vấn đề.
 
"Nếu lát nữa có ai uống say đến đánh cậu, cậu cứ đánh trả lại là được."
 
Nakahara Chuuya há hốc mồm: "Hả?"
 
Đây chẳng phải là Tết sao? Đó không phải là bạn của anh à? Dù anh giúp một người bạn như tôi tôi rất cảm động, nhưng làm vậy có thật sự ổn không?
 
"Kẻ say xỉn không nói lý được đâu, để cậu ấy ra ngoài tuyết cho bình tĩnh thì thực tế hơn." Kusano Shimpei thoải mái nói, "Thậm chí cậu ấy có chĩa súng vào cậu cũng không cần lo, ở Thư viện dù bị trúng vết thương chí mạng cũng không sẽ chết, nên cứ không nể nang gì đá đạn trả lại đi...”
 
"Tôi đâu có dễ bị người khác chĩa súng vào... Cũng không cần thiết, tiêu trừ súng trong tay anh ta là được rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm sao, còn muốn trải nghiệm cái chết.”
 
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Chuuya cực kỳ chín chắn, hiểu chuyện và săn sóc, đã học được cách nghĩ cho bạn bè — đánh đồng bọn của người khác đến tàn phế ở địa bàn của họ, dù có lý do cũng không lễ phép lắm.
 
Rimbaud lạnh nhạt nói: "Lát nữa đề nghị Thủ thư tịch thu vũ khí bên người của mọi người đi."
 
Dù sao uống quá chén liền trực tiếp bắt đầu biểu diễn màn chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, vì đồ đạc trong nhà, tốt nhất là nên dứt khoát loại bỏ vấn đề từ gốc rễ.]
 
Nhìn thấy lời nhắc nhở của Kusano Shimpei, Nakahara Chuuya có chút cạn lời: Tên đồng vị thể kia... không đến mức thế chứ!
 
"Uống quá chén liền diễn cảnh chém giết lẫn nhau, cho nên mới cần phải cấm rượu!" Nakajima Atsushi hạ quyết tâm sau này tuyệt đối không làm ma men, suy cho cùng dị năng của cậu một khi mà mất kiểm soát thì rất nguy hiểm.
 
"Ở Thư viện sẽ không chết... Đây là năng lực của thuật giả kim sao? Cũng quá đáng sợ rồi đi!" Sakaguchi Ango nhìn bí mật mà Kusano Shimpei vô tình nói ra, trong lòng chấn động, nếu trạng thái này được áp dụng cho Sở Năng Lực Đặc Biệt thì...
 
Mori Ogai cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
 
[Tuy chỉ đơn giản tịch thu những cuốn sách có thể biến thành vũ khí, cũng không thực sự giải quyết được vấn đề đánh nhau...
 
Khả năng cao sẽ giống như Ranpo biến thành hai con gà mờ mổ nhau vậy.
 
Từ xa vẫn còn nghe được hai Ranpo cãi nhau.
 
"Anh là đồ ngốc!"
 
"Cậu mới là đồ ngốc!"
 
"Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!"
 
"Đồ đại ngốc!"
 
... Hai người một là nhà văn, một là thám tử, cãi nhau có cần phải vô bổ đến thế không.
 
Người nuôi dưỡng Fukuzawa Yukichi thậm chí không biết có nên ngăn cản hay không, dù sao sau khi Ranpo không còn rảnh miệng, tần suất ăn đồ ngọt cũng giảm đi... Khụ, tóm lại hai người họ hình như rất tận hưởng trong chuyện đó.
 
Nakahara Chuuya gần như là người duy nhất đến giờ vẫn chẳng hay biết gì: "Vậy nên họ cãi nhau về việc gì?"
 
Kusano Shinpei: "Có lẽ là bất mãn với nghề nghiệp của đối phương?" Đột nhiên có thêm một bản thân từ thế giới khác, không quen cũng là bình thường thôi.
 
Rimbaud: "Tôi thấy rất mới lạ." Thật thú vị, tính cách và trải nghiệm hoàn toàn không giống nhau.
 
"Đúng vậy, quen biết một người hoàn toàn khác biệt, vừa quen thuộc vừa xa lạ."
 
"Ừm."
 
Nakahara Chuuya: "...Mấy người đang chơi đố chữ năm mới à?"
 
Sao càng nói càng khiến người ta khó hiểu vậy!]
 
"Chuuya vậy mà còn chưa phản ứng lại sao? Cũng ngu ngốc quá đi! Không hổ là đầu óc của con sên mà ~" Dazai Osamu cười hì hì lên tiếng.
 
Khốn kiếp! Nakahara Chuuya bất mãn nhìn bản thân trên màn hình, nhưng chuyện này ai mà nghĩ ra được chứ! Tên đồng vị thể kia của mình vì chuyện của Rimbaud mà trông không giống như có thể nói chuyện tử tế với mình.
 
"Có thể biến sách thành vũ khí..." Sakaguchi Ango múa bút thành văn: "Xem ra đây chính là dị năng đặc biệt của thành viên Thư viện." Không biết còn có năng lực nào khác không, nói mới nhớ hiện tại vẫn chưa thấy được thành viên Thư viện chiến đấu, dù rất nguy hiểm, nhưng quả thực là một tổ chức rất hòa bình.
 
[Trong đại sảnh Thư viện đã được dọn dẹp cẩn thận, Thủ thư đứng trên bậc thềm, dùng thìa bạc gõ gõ ly thủy tinh.
 
"Tôi xin nói vài lời đơn giản." Cô mở đầu bằng câu nói như vậy.
 
Đám đông với bề ngoài trẻ tuổi phát ra âm thanh thở dài "hầy".
 
Thủ thư mắt không rời ly cocktail, khẽ hắng giọng: "Năm vừa qua là một năm đặc biệt khó khăn đối với chúng ta. Ao cá đóng băng, cây cỏ khô héo, ngay cả bò của Sachio-sensei cũng bị đông lại; việc nghỉ hưu như đã hứa, chưa sắp xếp được cho các thầy, đã biến thành một kiểu sinh tồn nơi hoang dã khác, còn bắt mọi người tự lo cho bản thân, thân là Thủ thư, tôi rất xấu hổ."
 
Không khí nhất thời yên lặng.
 
"Nhưng dù xấu hổ tôi cũng sẽ không đồng ý mở rộng hầm rượu đâu, một số người đừng hòng."
 
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng cười ồ.
 
"Thủ thư không phát khoản bồi thường nào sao!" Có người nhìn vào chén đĩa kêu la.
 
"Bồi thường! Bồi thường!" Mọi người sôi nổi giơ tay vỗ tay.
 
"Bồi thường thì đi tìm Thư viện Đế quốc mà đòi, liên quan gì đến một Thủ thư nhỏ bé như tôi! Tôi đã xin lỗi rồi thì đương nhiên không có lỗi!" Cô hợp tình hợp lý mà một tay chống nạnh, một tay cầm ly, luyện thành trận đã được bố trí phát động, bên ngoài cửa sổ vốn tối đen, đột nhiên hiện lên từng chùm pháo hoa sáng rực.
 
"Nhưng có thể cùng mọi người đón năm mới, có thể ăn mừng, tôi rất vui! Hơn nữa còn quen được những người bạn mới, quả thực là kỳ tích mà! Hy vọng năm mới có thể tiếp tục cùng nhau tiến bước, cảm ơn mọi người!"
 
"Cạn ly!"
 
"Cạn ly!!!"
 
Thủ thư ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch ly cocktail đầy màu sắc:
 
"Chúc mừng năm mới!"
 
Trong tiếng thủy tinh vỡ, những người hiếm khi có cơ hội quang minh chính đại uống rượu hoan hô: "Yeah!"
 
Yosano Akiko không kìm được lòng hỏi thiên tài nhỏ tuổi ngồi bên cạnh mình, Edogawa Ranpo: "Thủ thư-san... là mafia?"
 
Thật sự có khí chất của một đại tỷ bí ẩn...
 
"Có lẽ cũng gần vậy," Edogawa Ranpo nói không rõ tiếng vì bị đồng vị thể nhét đầy mì soba vào miệng, "Những người này, đều là người nhà của cô ấy mà."]
 
Thư viện Đế quốc, cái tên mới xuất hiện này không nghi ngờ gì là tên đầy đủ của tổ chức Thư viện, chỉ là không biết tiền tố "Đế quốc" tượng trưng cho điều gì.
 
Có vẻ là một cơ quan chính phủ nhỉ. Mấy người thuộc Sở Năng Lực Đặc Biệt yên tâm hơn một chút, dù không biết vì sao khí chất lại mafia đến vậy.
 
Không, một chút cũng không mafia. Mori Ogai mỉm cười gạch một dấu chéo trong lòng, quá hòa bình rồi, mafia không có cảm giác gia đình như thế này. Hơn nữa dù có vài kẻ khó giải quyết, nhưng đại đa số thành viên đều lương thiện quá mức.
 
Nakajima Atsushi cũng có chút cảm khái: "Thư viện đã tới lâu như vậy... Bọn họ vốn chuẩn bị đi nghỉ hưu, nhưng lại gặp phải nhiều chuyện như vậy." Nói đến đây cậu lộ vẻ đồng cảm: "Nhưng may mắn là bạn bè vẫn còn, chỉ là không biết người thân sẽ làm sao bây giờ."
 
Dazai Osamu: Atsushi-kun, tôi thấy tương lai của Yokohama đáng được đồng cảm hơn đấy.
 
Izumi Kyouka chắp tay trước ngực: "Hy vọng Thư viện năm sau cũng có thể bình an tiến bước."
 
Những người không có nhiều toan tính đều gửi lời chúc phúc đến Thư viện.

---

Edogawa Ranpo:

Yumeno Kyusaku:

Edgar Allan Poe:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro