Chap 20

["Phát tiết ra cũng tốt," Ayatsuji Yukito rất rõ ràng đã đoán ra điều gì đó, thản nhiên nói, "Ác ý giấu trong lòng, sẽ chỉ hóa thành ác quỷ."
 
Một sơ suất nhỏ, cũng có thể bị cái ác lợi dụng.
 
Fukuzawa Yukichi im lặng, ngược lại Thủ thư vẻ mặt thờ ơ nâng ly rượu: "Ayatsuji-san nói đúng, nên phát tiết nhiều vào, nếu có điều kiện thì trói luôn người đến để Akiko-san tự tay đâm vài nhát, có tôi ở đây, đảm bảo không chết được đâu —"
 
Fukuzawa Yukichi: "Ta không lo Mori Ogai sẽ chết, đây không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyết như vậy."]
 
"Có thể phát tiết ra thì tốt..." Nhưng Thủ thư-san đang nghĩ cái gì vậy!
 
Mọi người dường như nhìn thấy chữ "nguy" cắm trên đầu Mori Ogai.
 
Yosano Akiko đã khui sâm panh luôn rồi.
 
[Thủ thư mắt lờ đờ vì say đột nhiên tỉnh táo lại, ý tứ sâu xa nói: "Mori Ogai à, tôi hiểu, tôi hiểu…"
 
Các văn hào có thính giác tốt khác: "..."
 
Cô hiểu cái gì mà hiểu.
 
Fukuzawa Yukichi: "…Tóm lại, không cần kích thích Akiko thêm đâu."
 
Mà là cần an ủi.
 
“Ừm, ừm, đến tuổi rồi, có thể thử yêu đương xem sao," Thủ thư nghiêm túc gật đầu, tùy tiện đưa ra những lời khuyên vượt xa kiến thức của cô, "Tôi thấy Akiko rất quý cái kẹp tóc của cô ấy, là bạn tặng cho à? Có thể thử phát triển..."
 
Fukuzawa Yukichi lại lần nữa im lặng.
 
"Ặc, xin lỗi," Thủ thư rõ ràng cũng đã ngà ngà say nhưng vẫn vô cùng nhạy bén, "Là chiến hữu à?"
 
Edogawa Ranpo bỗng nhiên nói: "Anh ta họ Tachihara."]
 
Chữ "Tachihara" vừa thốt ra, ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn về phía Tachihara Michizou.
 
Lúc này Tachihara Michizou đang trong tư thế tự kỷ, nhận ra ánh mắt mới chậm rãi ngẩng đầu: "A... sao vậy? Sao lại nhìn tôi?"
 
"Này! Cậu không xem hả? Tachihara! Ở trên nhắc đến cậu kìa!" Higuchi Ichiyo ngồi cạnh muốn lay cổ áo cậu ta cho cậu ta tỉnh táo lại.
 
Yosano Akiko đặt ly sâm panh xuống, nhìn về phía Tachihara Michizou, ánh mắt này vừa vặn chạm phải ánh mắt của cậu ta: "Quả nhiên... cậu là em trai của anh ấy nhỉ..."
 
"Ớ, bác sĩ Yosano và Tachihara của Hắc Thằn Lằn hóa ra lại có mối liên hệ như vậy sao?"
 
"Atsushi, trước hết đừng nói gì cả."
 
["Ồ... à? À... Tachihara Michizou... à..." Thủ thư hai mắt đăm đăm, hiển nhiên đã chìm sâu vào hồi ức, một lúc lâu sau, mới khẽ đọc trong tiếng oán trách "Trình độ quốc văn của cô so với thân phận thủ thư có phải là tệ quá rồi không":
 
"Hoa tươi bao quanh cao nguyên,
 
Trong rừng trên đồng cỏ chim nhỏ vui vẻ hát.
 
Tiếng ca mỹ lệ của chim,
 
Từng tiếng truyền đến bên tai tôi đang mơ màng."
 
Miyoshi Tatsuji cách đó không xa nhẹ giọng tiếp lời:
 
"Chúng tôi ngắm nhìn mặt bên kia ngọn núi,
 
Lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trên bầu trời.
 
Mây nhạt lềnh bềnh như lụa mỏng,
 
Trời xanh lóa mắt như kim cương."
 
Kajii Motojiro nhìn cậu một cái, thế nhưng cũng tiếp lời bài thơ của vị hậu bối chết vì bệnh lao phổi khi còn trong tuổi xuân như mình này:
 
"Hạnh phúc ở nơi nào?
 
Ở trên trời xanh phía bên kia ngọn núi,
 
Ở ngôi làng nhỏ bé và xa lạ dưới gầm trời."
 
Miyoshi Tatsuji yên lặng cười, dùng sức vỗ vào vai Kajii Motojiro, suýt chút nữa làm người ta ngã xuống đất.
 
Đợi đến khi thủ thư mỉm cười đọc đến "Hy vọng cùng mộng/ Chim nhỏ cùng hoa", Yosano Akiko bất tri bất giác đã mơ màng buồn ngủ, ánh mắt trống rỗng, tay lắc lư sắp đổ chai rượu vang đỏ.
 
"Còn nói cái gì mà… Đây là vinh dự… ha ha ha…"]
 
Bên tai còn văng vẳng tiếng thơ, Yosano Akiko ánh mắt sắc bén nhìn Tachihara Michizou đang cúi gằm mặt.
 
"Cho nên... tại sao cậu lại muốn đến Mafia Cảng? Cậu là đồ ngốc sao?"
 
Akutagawa Ryūnosuke không nhịn được ngắt lời: "Chuyện của Mafia Cảng không đến lượt một bác sĩ của Công ty Thám tử Vũ trang như cô quản!"
 
"Im miệng!" Yosano Akiko giận dữ đáp trả: "Cậu có biết anh trai cậu..."
 
"Người nên im miệng là cô mới đúng! Cô dựa vào cái gì mà quản tôi!" Tachihara Michizou đột ngột ngẩng đầu trừng mắt lại Thiên Sứ Cái Chết thường luôn xuất hiện trong thư của anh trai mình.
 
"Tôi muốn làm gì, đều là ý chí của riêng tôi, tôi thích đi đâu thì đi đó, liên quan gì đến cô!"
 
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
 
Nakajima Atsushi: Thật... thật đáng sợ.
 
Higuchi Ichiyo cũng không nhịn được rùng mình một cái: Bình thường cũng không phát hiện Tachihara dũng cảm như vậy... Vậy nên rốt cuộc sao lại thế này!
 
"Thế cậu có biết Mori Ogai chính là người đề xuất và thực hiện Quân Đoàn Bất Tử không?" Yosano Akiko không chút do dự lôi Mori Ogai xuống nước.
 
Vai Tachihara Michizou run lên: "Tôi biết... dù sao xem đến đây cũng đã biết rồi..." Nhưng tôi là nằm vùng của quân cảnh mà.
 
Những người không rõ chân tướng: Quân Đoàn Bất Tử là cái gì? Tại sao họ lại cãi nhau vậy!
 
Vậy nên tất cả đều là lỗi của ông. Yosano Akiko lại chuyển hận thù về phía Mori Ogai.
 
Lúc này Mori Ogai ôm đầu, cực kỳ đau đầu với tình hình hiện tại, sau buổi xem phim này, ý định dụ dỗ quân cảnh đã hoàn toàn tan thành mây khói rồi, không biết còn khả năng cứu vãn nữa hay không.
 
["Sinh mệnh so với vĩnh hằng chỉ là khoảnh khắc," Tolstoy thì thầm an ủi, "Chỉ là một cái chớp mắt…"
 
Hai người bọn họ đồng thời ngã sang hai bên như robot bị ngắt điện.
 
Fukuzawa Yukichi mắt nhanh tay lẹ, ôm chặt lấy nhân viên nhà mình, Tolstoy cũng được một thanh niên tóc xám đỡ lấy, bất lực nói: "Sao tửu lượng càng uống càng kém vậy."
 
Giọng đọc khiến người ta buồn ngủ của Thủ thư chợt im bặt, cô giống như bị chạm vào công tắc nào đó mà bỗng nhiên thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa say, khom lưng, nhặt lấy chai rượu bị Tolstoy giấu dưới bàn nhìn một cái: "Vậy Fyodor-sensei giải thích cho tôi chút, tại sao ở đây lại có vodka 72 độ? Còn không chỉ một chai?"
 
Fyodor Mikhailovich Dostoevsky, người nhập cư trái phép rượu nồng độ cao vào: "Để chúc mừng chúng ta còn sống sót đón năm mới...?"
 
"Uống như thế này, nói không chừng không còn năm sau đâu."
 
Thủ thư yếu đuối bình tĩnh siết chặt chai thủy tinh trong tay, rất nhanh nó đã tan chảy trong lòng bàn tay cô, không sót lại chút gì, như tuyết trắng dưới ánh mặt trời: "Fyodor-san, tốt nhất thầy đừng để tôi biết ai đã đưa rượu cho thầy..."
 
60 độ đã là giới hạn chịu đựng của cô rồi! Vậy mà dám mang loại 72 độ về?!
 
Các văn hào ngoại quốc cách đó không xa đồng loạt lộ ra ánh mắt lảng tránh. Ngoại trừ Lovecraft, anh ta vẫn vô cảm ôm bình chia thịt ăn từng miếng.
 
Thủ thư tỉnh táo được một lát, rồi lại bất lực và áy náy nhìn Fukuzawa Yukichi: "Thư viện có giường bệnh và phòng trống, hay để tôi kiểm tra cho Akiko-san trước đã, tránh bị ngộ độc rượu…"
 
Fukuzawa Yukichi trầm ổn gật đầu: "Không sao, đa tạ các hạ."]
 
Cuộc so kè khiến người ta đau đầu vẫn tiếp tục, nhưng cũng có người không mấy hứng thú với sự cắn xé lẫn nhau giữa thành viên Mafia Cảng và Công ty Thám tử Vũ trang.
 
Đồng vị thể này của Ác quỷ, thật ra lại rất phù hợp với nhận thức chung của mọi người về người Nga. Dazai Osamu hiện tại vô cùng mong chờ phòng chiếu này có thể phơi bày hết gốc gác của con chuột Siberia nào đó.
 
"Rượu 72 độ, uống vào thật sự không chết sao? Bác sĩ Yosano kia sẽ không sao nhỉ?" Nakajima Atsushi nhỏ giọng lo lắng nói.
 
"Dù gì cũng là người Nga mà… nghe nói trong máu người Nga đều chảy vodka."
 
Người Nga - yếu đuối và bất lực - Fyodor bày tỏ, tiếc là tôi không uống được loại rượu mạnh như vậy, có lẽ vì tôi là người Nga giả chăng.
 
[Edogawa Ranpo còn đặc biệt đeo kính lên, mặc dù tay cậu đang rất thiếu thuyết phục bóc hạt dẻ cười như sóc: "Akiko chắc không sao đâu, phòng y tế vẫn khỏi cần đi."
 
Cũng đúng, phòng y tế thường do Mori-sensei phụ trách.
 
Thủ thư u ám liếc nhìn Mori-sensei nhà mình: Đồng vị thể của thầy rốt cuộc đã làm cái gì đây.
 
Mori Ogai sau khi về Yokohama xem tài liệu liền đoán ra được tám chín phần mười: Hết sức chuyên tâm dùng đũa gắp *trứng cá trích.
 
*Trứng cá trích đỏ - 鲱鱼子:

 
Tsubouchi Shoyo nhìn không nổi nữa ôm trán, vắt óc tìm chủ đề: "Nói mới nhớ… Rohan, cậu nói Koyo nữ ở bên này, dị năng tên là 《 Kim Sắc Dạ Xoa 》?"
 
Ozaki Koyo mỉm cười nâng ly: "Nghe nói là hình người cầm trường đao, tiếc là chưa được tận mắt nhìn thấy."
 
Koda Rohan đã hiểu ý anh: "Muốn đoán tên dị năng của mọi người bên này sao?"
 
Natsume Soseki chống cằm thở dài: "Cảm giác chỉ có ta và Ryunosuke có đồng vị thể dễ đoán tên dị năng nhất."
 
Mọi người xấu bụng cười hahahaha.]
 
"Xem ra dị năng của chúng ta chính là tên những cuốn sách do đồng vị thể viết, điểm này có thể khẳng định rồi." Sakaguchi Ango tổng kết.
 
"Không biết độ mạnh của dị năng có mối liên hệ gì với sách không?" Bất chấp ánh mắt giết người, Mori Ogai vẫn mặt không đổi sắc mở lời.
 
Không hổ là Boss, khả năng chịu đựng thật mạnh. Nakahara Chuuya phức tạp nghĩ.
 
[Đám người này quen đá đểu nhau rồi, từng có những lần cãi nhau cả trên tạp chí lẫn ngoài đời cũng là chuyện thường gặp, chế nhạo nhau xong cũng có thể thản nhiên tiếp tục uống rượu — Futabatei Shimei là ngoại lệ, ông không dám uống rượu, một ly là gục.
 
Nhưng lần này, Mori Ogai dẫn đầu lộ ra vẻ trầm tư: "Nếu chủ động chia sẻ gánh nặng với Thủ thư..."
 
Liệu có thể bớt khiến Thủ thư dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm ông được không.
 
Tsubouchi Shoyo nhắc nhở: "Người của chính phủ cũng đang ở trong bữa tiệc."
 
Ozaki Koyo bổ sung: "Còn là thám tử."
 
Futabatei Shimei gắp miếng thịt bò, nhúng vào thứ nước chấm hỗn hợp khó mà nói là dùng cho sukiyaki hay lẩu cừu; "Dị năng rất phiền phức."
 
Nếu không nắm rõ thông tin liên quan, rất dễ bị gài bẫy. Đối với họ, còn dễ mắc phải *chủ nghĩa kinh nghiệm — nhìn Fukuzawa Yukichi xem, nhìn Edogawa Ranpo xem, họ không nói, ai mà đoán được họ đều không có dị năng. (Dị năng của Fukuzawa Yukichi: hello?)
 
*Chủ nghĩa kinh nghiệm là một quan điểm triết học cho rằng kiến thức chủ yếu đến từ trải nghiệm thay vì lý luận thuần túy. Nó nhấn mạnh vai trò của cảm giác, quan sát và thực nghiệm trong việc hình thành hiểu biết về thế giới. Nói đơn giản, chủ nghĩa kinh nghiệm tin rằng chúng ta học được mọi thứ từ trải nghiệm thực tế, chứ không phải từ các ý niệm bẩm sinh hay suy luận thuần túy. Ví dụ, bạn biết lửa nóng vì đã từng chạm vào nó hoặc thấy người khác bị bỏng, chứ không phải vì ai đó chỉ nói với bạn rằng "lửa nóng".
 
"Nhưng nếu Thủ thư biết Baudelaire-sensei đang ở Pháp làm cái gì..."
 
"Cũng không thể hoàn toàn trông chờ một mình Thủ thư gánh vác."
 
Sẽ bị nhốt vào phòng tối nhỉ. Chắc chắn sẽ bị nhốt vào phòng tối nhỉ.
 
Họ nhìn nhau, rồi cúi đầu uống rượu.]
 
Thành viên của chính phủ trong lòng không khỏi hỏi chấm, vậy nên đồng vị thể Mori Ogai kia muốn làm gì?
 
Cái người tên Baudelaire kia lại làm gì ở Pháp vậy!
 
Edogawa Ranpo đeo kính lên, rồi lại soạt một cái tháo xuống: "Bọn họ... chắc sẽ không thành công đâu. Chỉ cần Thủ thư đủ vững vàng..."
 
Nghĩ thế nào vẫn cảm thấy xác suất thành công của họ rất cao, phụ huynh nuông chiều rất dễ thỏa hiệp với con cái đòi hỏi mà.
 
[Thủ thư lắc lắc đầu, xác nhận không thấy thêm chai rượu mạnh nào nữa, mới bắt đầu đưa Akiko đến phòng cho khách. Lúc trở về không nhịn được, nghiêng đầu lặng lẽ hỏi: "Fukuzawa-san, ngài có biết dị năng của Mori… Ogai, tên là gì, hình thái ra sao không?"
 
Fukuzawa Yukichi rơi vào một loại trầm mặc cao thượng nào đó: "…"
 
Thủ thư nghi hoặc lại thò đầu nhìn về phía Edogawa Ranpo cách đó không xa, ý muốn tìm kiếm câu trả lời.
 
Edogawa Ranpo rất hiểu chuyện tránh nặng tìm nhẹ: "Cô xem tài liệu của ông ta rồi chứ? Cô bé bên cạnh ông ta chính là dị năng của ông ta."
 
"Hả?!"
 
Mấy người đang uống rượu ở cách đó không xa: "…"
 
Thủ thư còn khiếp sợ hơn tất cả những người có mặt: "Tôi cứ tưởng đó là con ông ấy… nhưng cái đó còn có thể như vậy sao?!"
 
Cẩn thận ngẫm lại, việc ông ta bịa đặt ra một đứa trẻ không tồn tại, còn đáng sợ hơn cả việc chưa kết hôn mà đã có thai, càng nghĩ càng thấy khủng bố.
 
Edogawa Ranpo sẽ không thấy xấu hổ thay người khác, huống chi đối phương là kẻ địch của ông chú, tương lai còn là kẻ địch của Công ty Thám tử Vũ trang bọn họ: "Tên đó có thể tùy ý sửa đổi ngoại hình và tuổi tác của dị năng hình người của mình, nhưng bởi vì ông ta tự nhận rằng phạm vi bảo vệ của mình là bé gái dưới 12 tuổi——"
 
Ozaki Koyo mỉm cười: "Là để hòa nhập với Mafia chăng."
 
Tsubouchi Shoyo dời mắt: "Ừm, ừm."
 
Koda Rohan không khách khí: "Dùng thứ này làm cái cớ cũng đủ tệ rồi."
 
Natsume Soseki lịch sự nói: "Tôi đột nhiên phát hiện yokan ăn với kẹo lạc cũng rất ngon."
 
Mori Ogai: “...”]
 
Nghe được bí mật như vậy, các thành viên Mafia Cảng không khỏi chấn động trong lòng, hóa ra Elise chính là dị năng của Boss sao?
 
Họ lại chuyển sang nghĩ, vậy chẳng phải ngày thường đều là Boss cùng bản thân xấu hổ *play? Sao cảm giác còn biến thái hơn trước nữa!
 
 
Nhận thấy ánh mắt kỳ quái của cấp dưới, nụ cười của Mori Ogai sắp không giữ được nữa rồi, bên cạnh còn có Dazai Osamu đang phá rối càng lúc càng quá đáng bằng cách bổ sung thêm lịch sử đen.
 
"Không chỉ có vậy đâu ~ Mori-san còn..." Yosano Akiko nghe xong liên tục gật gù tán thưởng, Mori Ogai cảm thấy đường chân tóc của mình sắp lùi lại một mảng lớn rồi.
 
Có được đồng vị thể như vậy, Nakajima Atsushi cũng không nhịn được mà thắp nhang cho văn hào Mori Ogai kia.
 
[Bên kia, Edogawa Ranpo sau khi phơi bày một đống phốt về nhân phẩm và tam quan của ai đó, đã đưa ra kết luận của mình: "Tóm lại, là một kẻ xấu. Với thủ đoạn của hắn, có được Mafia Cảng chỉ là vấn đề thời gian."
 
Thủ thư chậm chạp tiếp nhận thông tin, vẻ mặt chấn động... Hả? Hả? Hả??? Những từ ngữ cảm thán luân phiên vang vọng trong đầu cô, quả thực giống như một bản hùng ca tráng lệ về "*Sự sụp đổ của thành Thebes"…
 
*Thành Thebes có hai phiên bản nổi tiếng trong lịch sử:
- Thebes ở Ai Cập: Đây là một thành phố quan trọng của Ai Cập cổ đại, từng là thủ đô của vương triều thứ 11 và 18. Nó nổi tiếng với các công trình như Thung lũng các vị vua, đền Karnak và đền Luxor. Sự suy tàn của Thebes diễn ra khi nó mất dần vị thế chính trị và bị tàn phá bởi các cuộc xâm lược.
- Thebes ở Hy Lạp: Thành phố này từng là một trung tâm quân sự và văn hóa mạnh mẽ. Nó bị đánh bại trong Trận Chaeronea năm 338 TCN, khi vua Philip II của Macedonia đánh bại liên minh Athens-Thebes, đánh dấu sự kết thúc của thời kỳ độc lập của Thebes
 
Nakahara Chuuya ở bên cạnh đang lén vểnh tai nghe ngóng tình báo, lúc này cũng đầy vẻ phẫn nộ "cặn bã như vậy sao còn có thể tồn tại trên đời", nếu để ông ta có được Mafia Cảng, chẳng phải là họa vô đơn chí, so với hiện tại còn tệ hơn sao?!
 
Mafia thật đáng ghét!
 
Thủ thư rất cố gắng duy trì một chút lý lẽ: "…Bởi vì có lý do để Mafia Cảng cần phải tồn tại, cho nên Mori, Mori-san đã chủ động dấn thân vào đó...”
 
Nghe thì vĩ đại thật đấy, nhưng tổ chức chính phủ của các người có thể hăng hái tranh đua hơn chút được không?! Trong cái thế giới tràn ngập dị năng giả này mà không chiêu mộ được người, không giải quyết được lực lượng vũ trang tư nhân, phúc lợi công chức tệ đến mức nào vậy?!
 
Dị năng giả ở phía bên kia địa cầu, châu Âu, ngay cả việc cưỡng chế giải quyết chiến tranh thế giới cũng có thể làm được!
 
Thủ thư: "Suy cho cùng, vẫn là do mấy người không biết cố gắng."]
 
Dazai Osamu phức tạp ngậm miệng, sao cảm giác Ranpo-san biết còn nhiều hơn cả mình... Không hổ là Ranpo-san nhỉ.
 
"Khụ." Nakahara Chuuya xấu hổ giải thích: "Thủ lĩnh, đó không phải ý của tôi, không thể vơ đũa cả nắm với thế giới song song được."
 
Không, ta cảm thấy cậu cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua Mori Ogai cảm thấy dù sao lịch sử đen cũng nhiều như vậy rồi, phần lịch sử đen nhất cũng gần như bại lộ hết rồi, giờ còn lại chỉ là chuyện nhỏ thôi.
 
Những người khác ở Mafia Cảng cũng ráng tự tẩy não, dù sao chúng ta là Mafia, Boss là một tên biến thái cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
 
Suy cho cùng cũng không thể từ chức được, Higuchi Ichiyo nghĩ vậy, Akutagawa-senpai không đi thì tôi cũng không đi.
 
Còn Akutagawa Ryunosuke, lúc này cậu ta đang nhìn màn hình với ánh mắt đầy trí tuệ.
 
Nhưng mặc kệ thế nào, Canh Ba Tư Tưởng vẫn phải tiếp tục tồn tại, mèo tam thể liếm liếm móng vuốt, ít nhất đồ đệ này của thầy vẫn một lòng với Yokohama.
 
Mọi người trong Sở Năng Lực Đặc Biệt xem đến cảnh sau: Thật sự xin lỗi, đều là do chúng tôi không biết cố gắng.
 
"Nếu Nhật Bản có siêu việt giả thì hoàn toàn khác rồi." Taneda Santoka bất đắc dĩ nói, giải quyết chiến tranh thế giới cũng là nhờ sức mạnh của siêu việt giả mà.
 
[Ngay cả với bộ óc của Edogawa Ranpo và Ayatsuji Yukito, cũng phải mất nửa giây mới hiểu cô đang nói gì.
 
"Đã bảo đừng liên hệ những mức độ hiện thực khác nhau với nhau rồi mà!"
 
Nhưng Ayatsuji Yukito tò mò hơn: "Vậy trình độ văn học như thế nào mới tính là ‘cố gắng’?"
 
Cho mượn xem đi, đừng chỉ nói mà không có bằng chứng.
 
Thủ thư: "Ayatsuji-san."
 
Trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một dự cảm không lành.
 
"Ayatsuji-sensei ở chỗ chúng tôi học một mạch lên tiến sĩ Đại học Kyoto, còn là người dẫn đầu một trào lưu văn học."
 
*Đại học Kyoto là trường đại học top 2 của Nhật Bản (sau Đại học Tokyo), top 14 trên thế giới (năm 2020), được thành lập vào năm 1897.
 
Edogawa Ranpo hoảng loạn đến mức hai tay loạn xạ: "Đợi đã—"
 
"Ranpo-sensei còn chăm chỉ hơn khi tự học và thi đỗ vào *lớp dự bị của đại học Waseda, tuy rằng vì công việc quá nhiều quá bận mà không thể lấy được bằng, nhưng vẫn luôn kiên trì nỗ lực sáng tác văn học, cuối cùng còn nhận được *huân chương khen thưởng của Thiên Hoàng."
 
*Lớp dự bị của Đại học Waseda (早稲田大学予科) từng là một hệ thống giáo dục đặc biệt, đóng vai trò quan trọng trong việc chuẩn bị cho học sinh trung học muốn theo học tại trường đại học danh tiếng này, tức là thay vì học cấp ba thì thi vô đây học, nếu hoàn thành được chương trình học tại đây thì sẽ được coi là đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn học thuật để tiếp tục theo học các khoa của trường.
 
*天皇褒奖章 - Huân chương khen thưởng của Thiên Hoàng. Thông tin cụ thể (nguồn: baidu): Năm 1961, để ghi nhận những đóng góp của Edogawa Ranpo cho tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản, Thiên hoàng đã trao tặng ông Huân chương Ruy băng tím (紫绶褒章) – Một loại huân chương của Nhật Bản chỉ được trao tặng cho những người có thành tích đặc biệt xuất sắc trong nghiên cứu học thuật và nghệ thuật sáng tạo.

 
 
Fukuzawa Yukichi bị sặc ngụm rượu trong cổ họng, suýt chút nữa thất lễ mà ho khan ra, và quả nhiên bắt đầu suy nghĩ có nên đưa Ranpo đi học hay không. Dù sao Ranpo bây giờ vẫn đang trong tuổi học cấp ba… nên đi thì hơn!
 
Edogawa Ranpo: "Không có chuyện đó!! Tuyệt đối không!!!"
 
Ayatsuji Yukito: "Mấy người bình tĩnh một chút."
 
Đừng giết loạn, việc này không có lợi cho ai cả.
 
"Nhưng nếu từ bây giờ mọi người cố gắng, chúng ta cùng *buff chồng hai lên, thế giới tiếp theo có lẽ sẽ đánh thắng?"
 
* "叠buff" (叠 nghĩa là chồng chất lên nhau) ban đầu là thuật ngữ trong game, chỉ việc sử dụng các kỹ năng hoặc vật phẩm đặc biệt để tăng hiệu ứng có lợi cho nhân vật hoặc đồng đội, ví dụ như tăng sức tấn công, phòng thủ, tốc độ và các thuộc tính khác nhằm giành lợi thế trong chiến đấu. Trong ngôn ngữ mạng, ý nghĩa của nó đã được mở rộng, không còn giới hạn ở các hiệu ứng tăng cường trong game nữa, mà được dùng để mô tả tình huống một sự vật được tăng cường hoặc nâng cao ở nhiều khía cạnh, hoặc để hình dung việc ai đó thể hiện rất xuất sắc ở một số mặt, tương tự như hiệu ứng của việc "chồng" nhiều "buff" trong game.
 
Hai người đồng tâm hiệp lực, đồng thanh: "Cô đã uống nhiều quá rồi đấy!"
 
Cũng cấm chỉ *Matryoshkan!!]
 
*Matryoshkan là tên loại búp bê này

 
Mọi người có mặt không nhịn được mà đếm những người thất học trong tổ chức của mình.
 
Higuchi Ichiyo: "Tôi tôi tôi tốt nghiệp đại học rồi đó!"
 
Anh em Akutagawa bỏ học từ trong bụng mẹ: *Aba aba aba.
 
*啊巴啊巴啊巴 – Aba aba aba (tại phiên âm đọc như vậy), ý nghĩa: Giả câm giả điếc, hoặc tỏ vẻ dễ thương. Đây là từ lóng trên Internet, được giới trẻ Trung sử dụng nhiều ở một khoảng thời gian trước.
 
Nakahara Chuuya cũng chưa từng đi học: ...
 
"Kunikida-san từng là giáo viên toán mà nhỉ." Vậy nên Atsushi, cậu và Kyouka đều chưa hoàn thành việc học! Gen giáo viên của Kunikida Doppo đột ngột trỗi dậy.
 
"Tôi và onii-san cũng không từ bỏ việc học mà!"
 
"Này! Tachihara! Việc học của cậu thì sao?"
 
"...Trước hết nói xem bản thân cô có bằng cấp gì đi đã!"
 
Fukuzawa Yukichi cũng suy nghĩ có nên giúp Edogawa Ranpo lấy một tấm bằng không, với trí thông minh của Ranpo và mối quan hệ của mình, không đi học cũng có khả năng lấy được bằng đại học.
 
Mori Ogai, người đã nhận ra dị năng có liên quan đến tác phẩm của các văn hào ở thế giới song song, không khỏi cân nhắc sau khi rời khỏi đây có nên đăng ký lớp học cho đám dị năng giả thất học trong tổ chức của mình hay không.
 
Nhóm thất học trong Mafia Cảng, nguy!
 
---
 
Fyodor Mikhailovich Dostoevsky:
 

H. P. Lovecraft (Howard Phillips Lovecraft):
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro