Chap 28
["Đây là cái gì?"
Không thể trách Mori Ogai đã đặt ra nghi vấn này. Cá chạch được mệnh danh là lươn của người nghèo, dùng để nấu lẩu cũng không hiếm thấy, nhưng chưa nói đến việc chóp mũi ngửi được *khí vị kì lạ, chỉ nhìn thứ nước canh đặc quánh màu đen lộ ra dưới nắp nồi thỉnh thoảng bị hơi nước đẩy lên thôi, là đã khiến người ta cảm thấy hết sức bất ổn rồi.
*Khí vị: Từ cũ của mùi vị; cái vẻ riêng người ta cảm thụ được (thường để nói về thơ văn)
"Là món lẩu Yanagawa do chính tay tôi làm, trước đây chỉ có Katai và bọn họ từng ăn." Shimazaki Toson vừa nghịch than củi vừa trả lời.
Kitamura Tokoku nghe vậy, lập tức giơ tay lên như học sinh tiểu học: "Tôi cũng muốn."
"Không thành vấn đề, thêm vài người nữa cũng hoàn toàn đủ ăn."
Đợi đến khi nắp nồi được nhấc lên, hai người họ nhất thời mất ngôn ngữ.
Trên lớp rễ *ngưu bàng thái sợi hơi mỏng được xếp chồng, những con cá chạch hầm nấu lâu ngày nằm im lìm, thân hình không đầu giống như những tia tử thần phân tán, cũng giống như con quái vật không thể nhìn thẳng đang gào rống không tiếng động. Shimazaki Toson múc hỗn hợp trứng đã được đánh đều, rất thành thạo đổ xuống, tạo thành một tầng chăn đắp vàng óng, vừa vặn bao phủ lấy cá chạch, chỉ chừa lại nửa thân trên của cá chạch nhô cao hơn lớp trứng ở giữa, đang lúc đóng lúc mở trong ngọn lửa nhỏ sôi sục.
*Ngưu bàng là một thực phẩm lành mạnh và giàu dinh dưỡng được sử dụng để chữa bệnh, có thể chống viêm, chống ung thư, chống đái tháo đường, tác dụng kháng khuẩn và kháng vi rút (dưới là ngưu bàng thái sợi)
Có một mức độ tương đồng nhất định với *bánh Stargazy ở bên kia đại dương.]
*Bánh Stargazy:
"Cái này cái này cái này, cái này thật sự có thể ăn được sao?!" Không ít người có mặt đều bịt miệng lại, cảm thấy mùi vị đã tràn ra khỏi màn hình.
"Haha, ăn một hơi hết chỗ này chắc chắn có thể nhìn thấy được địa ngục nhỉ~" Dazai Osamu ha ha vài tiếng, ngay sau đó lộ ra biểu cảm chán ghét: "Nhưng tiếc là *tín điều của tôi là phải tự sát một cách thoải mái! Tự sát bằng ẩm thực hắc ám thế này chẳng phù hợp với mỹ học tự sát của tôi chút nào cả~"
*Tín điều: Điều do tôn giáo đặt ra để tín đồ tuân theo; điều được tin theo một cách tuyệt đối
"Đừng có tùy tiện đi tự sát nữa! Dazai!"
"Làm sao đây? Dazai-san thật sự sẽ ăn ư?" Nakajima Atsushi vẻ mặt hoảng sợ.
[Mori Ogai và Dazai Osamu đều có chút e ngại, dù cả hai đều từng nếm trải khổ cực, nhưng nếu có thể cũng không muốn ăn phải chất độc không rõ nguồn gốc.
Họ đang ở trong phòng riêng, nhà ăn ở *phụ cận phố Suribachi, dù có bị hạ gục, gần đó không chỉ không có người thường, còn có hai địa điểm phi tang xác tuyệt vời là phố Suribachi và biển cả...
*Phụ cận: (khu vực) gần sát xung quanh.
Về phần Dazai Osamu, suy nghĩ của hắn đúng lúc lại trái ngược với Mori Ogai, cái nồi này mà đối phương dám mang ra, chứng tỏ sẽ không ăn đến chết người, nhưng nói không chừng sẽ rất đau đớn, hắn tuyệt đối không muốn.
Vì thế họ lịch sự và khiêm nhường, nhìn Kitamura Tokoku với vẻ mặt đầy hạnh phúc nhận lấy món ăn do Shimazaki Toson đích thân múc ra, và là người đầu tiên ăn.
Shimazaki Toson: "Hương vị thế nào? Lần làm trước là hai năm về trước rồi."
Kitamura Tokoku: "Dường như tôi đã ăn một hương vị quen thuộc... Cảm giác này, lẽ nào là..."
Kitamura Tokoku từng bị Xâm Thực Giả lây nhiễm một đoạn thời gian cầm đũa chìm vào trầm tư.
Shimazaki Toson lại chờ mong nhìn về phía hai vị khách. Một màn giao tranh khốc liệt và vô hình đang bay lả tả trên bàn ăn, Dazai Osamu thất bại đáng tiếc trước con cáo già, không vui vẻ bưng bát lên, ăn một miếng lớn.
Dazai Osamu: "À... tôi đã thấy được... thiên đường... Những con quái vật đó, là đến đón tôi đi nhỉ..."
Hắn thanh thản nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau, hô hấp ngày càng chậm, độ cong phập phồng của lồng ngực cũng ngày càng nhỏ...
Mori Ogai khiếp sợ: "Dazai-kun?!"
Elise như chính cung vừa xử lý xong tiểu tam chặn hắn ta lại: "Không được qua đó! Rintarou! Anh mà chạm vào hắn là em liền sẽ biến mất đấy!"
"Nhưng mà-"
Kitamura Tokoku đặt bát đũa xuống, đưa tay thăm dò mạch đập của Dazai Osamu, hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Thật sự ngày càng mỏng dần, làm sao bây giờ?"
Shimazaki Toson cảm thấy khó hiểu, tuy cá chạch quả thật là vớt được từ trong những cuốn sách bị ăn mòn trước đây, nhưng thứ ăn vào đâu phải là Xâm Thực Giả, đã xảy ra chuyện gì vậy: "Tôi cũng là lần đầu gặp tình huống này, có phải nên thúc đẩy cho nôn ra trước không, hay tôi đi hỏi Thủ..."]
"Thật sự ăn rồi!" Nakajima Atsushi ngồi không yên: "Dazai-san sẽ không gặp chuyện thật đấy chứ!"
"Thủ thư!" Tay Kunikida Doppo cầm bút cũng có chút run rẩy: "Thủ thư-san sẽ không để cậu ta gặp chuyện... Yên tâm đi tên này mạng lớn lắm."
Mặc dù phần lớn thành viên của Công ty Thám tử Vũ trang đều rất lo lắng, nhưng do tiếng tăm của Dazai Osamu từ ngày xưa, không thiếu những kẻ hả hê khi người gặp họa, ví dụ như vị thao túng trọng lực nào đó đã luôn bị hắn hãm hại sau khi vào không gian này.
"Hahahaha! Mi cũng có ngày hôm nay à, cá thu xanh!" Nakahara Chuuya cuối cùng cũng có thể thả ga cười lớn một trận, anh thì lại rất tự tin vào mức độ mạng lớn của tên này, chỉ hy vọng những chuyện nhỏ nhặt tương tự có thể xảy ra nhiều hơn.
"Chậc," Dazai Osamu khó chịu quay đầu đi: "Giá treo mũ cứ ngoan ngoãn đứng đúng vị trí của mình đi, phát ra âm thanh nhớp nháp giống như con sên thật là khó coi!"
"Hừ!" Lúc này Nakahara Chuuya lại ngồi yên bất động, im lặng chờ xem trò hề của Dazai Osamu.
Vẫn còn người kinh ngạc cảm thán: "Vị Kitamura-san kia vậy mà cứ thế ăn vào! Trông có vẻ không có chuyện gì cả!"
"Dạ dày của cậu ta làm bằng thép sao..."
[Kitamura Tokoku đã bắt đầu hành động ngay khi nghe thấy "thúc đẩy cho nôn ra", quả quyết tiến lên, chạm vào cuốn sách treo bên eo. Khi đôi tay thon dài trắng muốt như ngà voi đó một lần nữa xuất hiện ở trên bàn, đã cầm lấy một khẩu súng lục cán gỗ có bánh răng bằng đồng thau, và giáng thật mạnh vào dạ dày yếu ớt của người nào đó.
*Súng của Kitamura:
Dazai Osamu đang giả chết khẩn cấp ngửa ra sau, suýt chút nữa không thể tránh kịp: "Anh... Oái!"
Tốc độ của Kitamura Tokoku nhanh vượt ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng đang mặc chiếc váy không tiện hành động, vẫn xoay người như gió, một chân giẫm lên vạt áo đang lật của Dazai Osamu: "Dazai-kun, cậu muốn giả vờ trúng độc, để vu oan món ăn hiếm hoi mà Toson làm ra khó ăn tới mức khiến người ta qua đời?"
Dazai Osamu: "Nó đúng là dở tới mức... Khoan đã! Tôi sai rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, sao có thể khó ăn được chứ, hương vị cổ xưa như vậy, quả thực như một cuốn sử thi đầy ý nghĩa thâm sâu, chắc chắn ông chú tồi tệ đằng kia nhất định sẽ cực kỳ thích, và có thể hiểu rõ chân ý trong đó!"
Kitamura Tokoku vẫn còn cầm súng từ từ nâng mi mắt lên, đôi mắt màu tím phấn không chớp nhìn thẳng Mori Ogai.
Mori Ogai hơi hơi rịn mồ hôi trán: "Tuổi của tôi không đến mức đó... Không, tuyệt đối không có ý nói các vị tuổi đã cao. Mỹ vị thế này quá hiếm gặp, tôi chỉ là có chút bất ngờ thôi."
Kitamura Tokoku bình tĩnh mỉm cười, như một cây hoa lan duyên dáng yêu kiều, đẩy dụng cụ ăn vừa suýt bị rơi khỏi bàn về phía trước mặt hắn ta: "Xin mời dùng."
Mori Ogai không nói gì cầm đũa lên, mắt thấy đối phương ngồi trở lại một cách quy củ, điềm đạm và nho nhã, tay đặt xuống dưới bàn, khẩu súng lục tạo hình kỳ quái liền biến mất trong lòng bàn tay "cô".
... Vậy là giấu ở đâu, dưới váy?
Hắn ta đưa con cá chạch vào miệng.
Mori Ogai: "..."
Shimazaki Toson phát hiện ra đồng tử của họ đang run rẩy, chậm chạp nhận ra: "Cho nên hai người có thể đồng cảm... A, không đúng. Thật sự khó ăn đến vậy?"
Kitamura Tokoku nghiêm túc lắc đầu, nghiêm túc uốn nắn: "Hẳn là do thời đại thay dổi khiến khẩu vị khác đi. Tôi không thấy khó ăn, Katai và bọn họ hồi đó cũng ăn rất vui vẻ mà."]
"Phù~ Hóa ra chỉ đang giả chết..." Nakajima Atsushi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Khốn kiếp! Dazai!" Kunikida Doppo cảm thấy sâu sắc bị lừa dối tình cảm cầm cuốn sổ gõ lên đầu Dazai Osamu: "Tôi biết ngay không thể tin cái kiểu giả bộ của tên này mà!"
"Kunikida thật quá đáng nha~ Rõ ràng đó là một tôi khác, cũng phải đổ nồi này lên đầu tôi sao?" Dazai Osamu vẻ mặt oan ức.
Kunikida nghẹn lời.
"Tên đó! Dám đối xử với Dazai-san như vậy!" Akutagawa Ryunosuke đã xù lông mèo: "Không thể tha thứ!"
"Ặc, nhưng mà, anh ta vậy mà thật sự ăn được kìa!" Tachihara Michizou vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, xét đến độ tin cậy của Dazai Osamu, hơn nữa Thủ lĩnh cũng không ăn... Lẽ nào, thật sự không khó ăn đến thế?
Thấy đoạn cuối đồng vị thể của Katai cũng ăn rất vui vẻ, Kunikida Doppo cũng nảy sinh ý nghĩ có phải không khó ăn như vẻ ngoài hay không, dù sao thì không thể nào cả một nhóm người lớn như vậy đều mù vị giác chứ...
Một bên khác, những người làm tình báo điên cuồng bắt đầu phân tích nguyên lý vận hành năng lực của các thành viên Thư viện, xét đến thông tin trước đó, hơn nửa khả năng là có thể biến sách thành vũ khí, và e rằng còn có những năng lực chưa biết khác.
[Tayama Katai đến mang theo các món tráng miệng đủ màu và trà đã trở thành vị cứu tinh. Ngay cả Dazai Osamu vốn coi thường wagashi cũng đặc biệt gặm thêm hai cái, trong vị ngọt đậm đà cảm nhận vẻ đẹp và sự hài hòa của cuộc sống.
Hắn và Elise, một người ngồi bên trái Mori Ogai, một người ngồi bên phải Mori Ogai, cúi đầu ăn đến phồng má, hệt như những con sóc tội nghiệp đói suốt mùa đông.
Shimazaki Toson đi lấy thực đơn, mời họ gọi món lại, về phần lẩu Yanagawa kia, thì do anh và Kitamura Tokoku cùng nhau tiêu diệt sạch - vì Tayama Katai nói rằng anh đã ăn rồi và no đến không thể ăn thêm được nữa.
Mori Ogai uống vài ngụm trà, cảm thấy lấy lại được hơi sức, mới dám nhìn vào thực đơn viết tay kia, cũng không kìm được chăm chú nhìn "Cơm chan trà bánh bao đậu đỏ" ở trên cùng trong hai giây.
Đây là ẩm thực hắc ám gì vậy, nhà ăn này rốt cuộc làm sao mà mở được thế.
Nhưng Tayama Katai đã hiểu lầm ánh mắt của hắn ta: "Ngài muốn gọi món này... món chính sao, xin hãy yên tâm, độ ngọt của đậu đỏ của chúng tôi tuyệt đối sẽ khiến ngài hài lòng."
"Tôi không thích đồ ngọt, cho tôi một phần teishoku cá hồi nướng bình thường là được." Mori Ogai lạnh nhạt từ chối.
Những người đang ẩn mình trong Thư viện nghe lén từ xa thở dài không biết là tiếc nuối hay may mắn: "Quả nhiên rất khác biệt."
Trên cơm đặt màn thầu ngọt rồi rót trà lên để làm cơm chan trà, đó chính là món Mori Ogai Thư viện yêu thích nhất.
Tsubouchi Shoyo: "Nhưng dị năng thể tên Elise đó thích ăn đồ ngọt, còn có thể đồng cảm với Ogai này."
Đây rốt cuộc là thích ăn hay không thích ăn.
"Thứ dị năng thể ăn vào sẽ đi vào bụng của ai? Thủ thư biết không?"
"Chắc phải hỏi Kouyou-san nhỉ, 'Kim Sắc Dạ Xoa' của cô ấy cũng là hình người."
"Nhưng cô ấy sẽ không cho 'Kim Sắc Dạ Xoa' ăn... Rốt cuộc dị năng là nguyên lý gì vậy."
Một đám sinh mệnh giả kim chuyên về văn học ngu ngơ lắc đầu.]
Cho nên, Thủ lĩnh rốt cuộc thích ăn đồ ngọt hay không thích ăn đồ ngọt? Người của Mafia Cảng cũng vẻ mặt ngu ngơ.
Ozaki Kouyou cũng bắt đầu suy nghĩ "Kim Sắc Dạ Xoa" ăn sẽ có cảm giác gì, nếu không sau này ra ngoài thử cho ăn xem sao~
"Ông chú biến thái đã thích loli lại còn thích ăn đồ ngọt, thật ghê tởm~" Dazai Osamu "chậc" một tiếng, phát ra âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Một bên khác, Gojo Satoru còn khá đồng tình phụ họa: "Đây là quả quýt thối rữa nhỉ~ Dù chưa đến mức độ đó!"
Hai người trước đó ngấm ngầm nhìn không thuận mắt nhau về mặt này đạt được ý kiến thống nhất.
Mori Ogai: Vậy nên tại sao người bị thương lại là tôi, tôi thừa nhận tôi thích đồ ngọt thì làm sao chứ~ Ông chú có tuổi thì không thể thích đồ ngọt ư?
[Elise đang vùi đầu ăn bánh kem tò mò ghé lại, nhìn vào chữ trên thực đơn: "Cái gì cái gì, đây là món gì vậy? Ngon không?"
Tayama Katai cũng chưa từng thử qua sự kết hợp này nghẹn họng: "Nó không phải... ngon hay không, nó là kiểu... ngọt chồng ngọt, ừm, 'ngọt ngào thuần túy'."
Elise có chút mờ mịt nghiêng đầu, bỗng nhiên nói: "Vậy em muốn ăn món này!"
"Không thành vấn đề." Tayama Katai rút bút ra, Mori Ogai vô thức nhìn sang. Tuy không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng giống như của Shimazaki Toson, đều là những cây bút máy cao cấp, đừng nói là mang theo chạy lung tung rồi còn dùng để ghi thực đơn, nó thậm chí không nên xuất hiện ở bất kỳ đâu ngoài bàn viết.
Dazai Osamu bĩu môi không vui: "Đã hứa là bữa trưa ăn xong sẽ chết mà..."
"Chúng tôi là nhà hàng có giấy phép kinh doanh hợp pháp, sao có thể giữa ban ngày ban mặt bưng lên thứ như vậy chứ, " Tayama Katai phát ngôn như một người bình thường, bỗng nhiên chuyển hướng câu chuyện, "Nhưng nếu cậu thực sự muốn."
"Ừm?"
"Có thể tự mình nấu thử, ví dụ như đi bắt một con cá nóc về làm rồi ăn, nếu xử lý không tốt thì chỉ cần nửa tiếng là có thể chết, cậu có thể duy trì sự tỉnh táo suốt quá trình, chờ đợi tử vong."
Dazai Osamu phấn khởi: "Thật sao thật sao? Có khó chịu lắm không, tôi không thích đau đớn."
Mori Ogai: "Chờ chút, làm ơn đừng xúi giục người khác tự sát."
"Chỉ là một vài gợi ý cá nhân thôi, nếu thực sự rất muốn chết, có một lựa chọn nhẹ nhàng thì sẽ tốt hơn nhỉ, " Tayama Katai thật ra lại chẳng bận tâm bị chỉ trích, nói đúng hơn anh đã quen rồi, "Chẳng qua tôi cũng rất tò mò ý tưởng của Dazai-kun, nếu có thể lấy tư liệu-"
"Không thể."
Anh và Shimazaki Toson đồng thời thở dài.]
"Tại sao lại vừa xúi vừa dạy người khác tự sát vậy? Katai!"
"Đó không phải là tôi mà, Kunikida-san!"
Cho nên phóng viên của Thư viện quả nhiên đều có vấn đề nhỉ? Sao cái gì cũng muốn lấy tư liệu vậy!
Dazai Osamu ôm hai vai ớn lạnh một cái: "Nếu Kunikida mama cũng là phóng viên biến thái sẽ điên cuồng tìm kiếm bí mật thì..."
"Đừng có tưởng tượng ra những chuyện không tồn tại được không hả?" Kunikida Doppo gõ hắn một cú bằng bút máy: "Dù cho đồng vị thể Thư viện có là vậy, bọn tôi cũng đâu phải cùng một người?"
Tayama Katai: Rõ ràng vừa nãy cậu còn nhầm lẫn tôi...
"Chẳng qua," Dazai Osamu giây tiếp theo hồi phục trở lại: "Dùng cá nóc tự sát, không biết cảm giác sẽ thế nào đây~"
[Shimazaki Toson: "Tôi đã đưa ra lời đề nghị phỏng vấn và theo dõi Dazai-kun, bị cậu ấy từ chối rồi."
Tayama Katai: "Theo dõi thì quả đúng là rất quá đáng, ngồi xuống tâm sự uống chút rượu không phải tốt hơn sao?"
"Chỉ nghe người khác kể lại thì không được..."
"Chính vì thế, Akutagawa-san mới cự tuyệt cả việc nói chuyện phiếm để phỏng vấn với cậu đấy."
Vụ án đã được giải. Không phải Shimazaki Toson có vấn đề, mà là bọn họ nguyên nhóm người này đều không bình thường.
Anh phát ra giọng thúc giục và bất lực: "Dazai-kun, trước tiên vẫn nên chọn vài món bình thường đi."
Dazai Osamu rầm rì: "Có cá không."
Tayama Katai dừng câu chuyện, lật xem thực đơn, nghiêm túc đọc tên món: "Có cá hồi nướng muối, cá cam sốt teriyaki, lươn nướng, cá thu nướng, cá bơn rim sốt, mì soba cá trích, lẩu Ango và chả cua chiên giòn."
"Loại cá nào có nhiều xương hơn?"
Tayama Katai cạn lời: "Đừng lúc nào cũng muốn ăn vạ chúng tôi chứ... Hết hy vọng đi, chỉ cần lỡ nuốt phải xương cá thì tôi cũng có thể lấy ra giúp cậu ngay tại chỗ, tay tôi vững lắm."
Vừa nghĩ đến cảnh đối phương thò tay vào miệng mình, Dazai Osamu không khỏi rùng mình: "...Cá cam vậy."
Shimazaki Toson: "Là cá cam sao." Món yêu thích nhất của Akutagawa.
Tayama Katai: "Là cá cam à." Thế mà lại không phải cá hồi.
Kitamura Tokoku: "Cá cam~" Cứ tưởng Dazai-kun sẽ thích cá thu, bị lời đồn làm hiểu lầm rồi.
Dazai Osamu: "...???"
Dazai Osamu tuổi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được rằng, lúc này, tâm trạng của hắn lúc này, là sự tức giận và bối rối của người bình thường khi gặp phải *Riddler.
*Trong các tác phẩm của DC Comics, Riddler (xuất hiện lần đầu năm 1948) là một trong những kẻ thù đầu sỏ và lâu năm của Batman. Nhân vật này thường sử dụng câu đố và trò chơi chữ để gây khó khăn cho Batman và những người khác. Ngoài ra, Riddler còn có thể chỉ bất kỳ ai thích đố, giải đố, hoặc có tính cách thích đặt câu hỏi khó hiểu, hoặc gây khó khăn cho người khác bằng cách sử dụng ngôn ngữ phức tạp, khó hiểu.
Thủ thư đang nghe lén cũng dùng hai tay che mặt, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi: "Thà rằng cứ trực tiếp suy xét đến chuyện ra nước ngoài đi..."
Như vậy ngay cả khi nói ra vài lời nghe thần thần bí bí và cực kỳ khả nghi, cũng có thể thoải mái đổ cho việc "không giỏi ngoại ngữ".]
"Riddler rời khỏi Yokohama!" Dazai Osamu hừ hừ nói.
"Dazai-san..." Nakajima Atsushi một lời khó nói hết, vẫn là Edogawa Ranpo nói ra tiếng lòng cho cậu.
"Cậu còn không phải là (một trong những) Riddler lớn nhất à? Muốn dọn đồ đạc rời đi không?"
"Cho nên cá cam có vấn đề gì?" Có người thắc mắc.
"Cá cam không ngờ lại là món yêu thích nhất của Akutagawa-senpai!" Higuchi Ichiyo vô cùng đau đớn: "Chuyện quan trọng như vậy mà tôi không biết!"
"Hãy yên tâm Akutagawa-senpai! Em nhất định sẽ làm ra món cá cam ngon nhất dâng lên anh trước khi tạ tội!"
Akutagawa Gin: Biến thái tránh xa anh hai ra!
Akutagawa Ryūnosuke vẻ mặt trí tuệ: Dazai-san vậy mà lại ăn món tôi thích!
Xem đến cuối, không ít người đều thở dài trong lòng, giá mà Thư viện có thể thật sự đi nước ngoài thì tốt rồi, một quả bom hẹn giờ lớn như vậy chôn ở nơi này, nghĩ thế nào cũng khiến người ta không yên tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro