Chap 29
[Khắp nơi trên thế giới đều có cùng một câu nói, rằng mùa xuân đôi khi còn lạnh hơn cả mùa đông.
Rõ ràng đã đến thời điểm hoa tươi bắt đầu nở, lá xanh đâm chồi, nhưng những cơn gió bất chợt vẫn sẽ khiến người ta lạnh tới mức run rẩy.
Randou – Rimbaud – tên nào cũng được, hắn nghĩ vậy.
Yokohama có một lượng không nhỏ người nước ngoài, hắn cũng chẳng qua là một người không mấy nổi bật trong số đó. Điểm duy nhất được tính là đặc biệt, có lẽ là hắn là dị năng giả, mà còn đang làm việc trong Mafia Cảng, thậm chí đã trở thành Quản lý dự bị.
... Nhưng điều này cũng không có gì đáng để khen ngợi. Thân là Siêu việt giả, làm việc nhiều năm như vậy cũng chỉ là Quản lý dự bị, đại khái là vì tiềm thức mách bảo bản thân không thể phô trương, không thể bị bại lộ, không thể bị người của Cục Tình báo phát hiện...
Một luồng gió biển lạnh lẽo thổi qua, hắn càng dùng sức ôm chặt hai tay. Nhưng vô ích, bản thân hắn đã lạnh như băng, dù có co mình như thế nào cũng không thể tìm được sự ấm áp trên người mình, ngay cả khi dùng dị năng bao bọc lấy bản thân cũng không được, chỉ có thể nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút...
Leng keng.
Randou theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chuông nhỏ màu vàng treo cao trên cửa đang lay động, tựa như vụn băng trong khe núi va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu lành lạnh. Liên tưởng như vậy vốn dĩ sẽ khiến cơ bắp hắn đông cứng, nhưng bay ra ngoài cửa cùng với tiếng chuông, còn có khí nóng bốc lên của phòng xông hơi, và mùi hương câu hồn đoạt phách, thu hút tâm trí người ta.
Nếu ăn một chút gì đó... có thể sẽ không còn lạnh như thế nữa chăng...
Randou sống ở bên kia biển của phố Suribachi, bình thường sẽ không đi đến bên này. Tuy rằng với tư cách là điệp viên bản năng khiến hắn từ ngày đầu đã chú ý đến nhà ăn này, nhưng sau khi phát hiện họ là người ngoài liền phớt lờ, cũng chưa bao giờ đặt chân đến.
Ngày qua ngày hắn lang thang ở phố Suribachi, cố gắng tìm lại ký ức đã mất của mình, hoặc bất kỳ manh mối nào khác. Đôi khi hắn muốn dứt khoát từ bỏ quá khứ, cho dù nó đau khổ hay tươi đẹp, chuyên tâm đối mặt với hiện tại, nhưng những ký ức vụn vặt không chịu buông tha hắn, từng bước một ăn mòn tương lai của hắn.
Ngọn lửa mãnh liệt kia, dường như tuôn tràn từ địa ngục, thiêu đốt linh hồn khuyết thiếu của hắn. Cái rét lạnh đó, giống hồn ma than khóc, như hình với bóng, không chịu buông tay.]
"Bạn thân..." Verlaine ngơ ngác nhìn Rimbaud trên màn hình, lúc ấy Rimbaud lại là như vậy sao?
Nakahara Chuuya nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã, “chậc” một tiếng, lại nhìn về phía màn hình.
Izumi Kyoka: "Trông anh ấy đau khổ quá..."
"Thế giới này là vậy đấy, có đôi khi từ bỏ mới là lựa chọn đúng đắn~" Dazai Osamu không có ký ức tốt đẹp gì về Rimbaud, thấy màn hình chuyển cảnh liền lập tức thả lỏng, chuyện lần này hẳn sẽ không còn liên quan gì đến hắn.
"Tôi nhớ hắn là..." Sakaguchi Ango nhìn Mori Ogai.
"Không sai," Mori Ogai thản nhiên nói: "Vốn là nhân viên tình báo Pháp, sau khi mất trí nhớ và lưu lạc đến Yokohama thì gia nhập Mafia Cảng."
Nakajima Atsushi lẩm bẩm: "Vì mất trí nhớ, nên mới đau khổ đến vậy sao?"
["Hoan nghênh ghé thăm." Chàng thanh niên ngồi sau quầy bar có một khuôn mặt đẹp đến mức đủ để tự phụ, dù có khách bước vào cũng hoàn toàn không thèm bận tâm, thuận miệng chào đón một câu rồi lo ăn bánh su kem của mình. Rõ ràng cực kỳ thất lễ, nhưng khi nhìn anh ta, một chút kem dính ở khóe miệng giống như đám mây tụ lại cũng giống như đồ trang trí, chiếu rọi mái tóc ngắn bạc trắng cùng màu, khiến người ta quên mất sự không vui.
Yamada Bimyo cẩn thận nâng cằm lên, chú ý thấy Randou rụt vai bước vào, đứng dậy, chậm rãi nói: "Quý khách xem thực đơn trước nhé?"
Randou trầm mặc một lúc lâu, rồi ngồi thẳng xuống quầy bar. Nhà ăn không quá vắng người, nhưng hắn là người đầu tiên ngồi vào chỗ này.
"Vị tiên sinh này, là mới từ Pháp về?"
Yamada Bimyo vừa đưa thực đơn vừa nói: "Vâng, trông ngài cũng là người nước ngoài nhỉ, lẽ nào là người Pháp?"
"... Không hẳn, tôi chỉ ở Paris một thời gian."
"Vậy cũng coi như có duyên," Anh ta nhếch khóe môi, cười như hoa xuân mới nở, "Chúng tôi cũng cung cấp các món ăn nước ngoài chính gốc, ngài có cần thực đơn đặc biệt không?"
"Không cần, tôi muốn gì đó nhanh hơn... ấm áp hơn..."
Yamada Bimyo khẽ rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu và chiếc bịt tai lông xù của Rando - người đang cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn, thở dài không tiếng động.
"Ăn *Oden thì sao? Vừa mới nấu xong, còn chưa kịp bán."]
*Oden, hay lẩu Oden, thường bao gồm đậu phụ rán, cá viên chiên và rau, chả cá viên, konjac, củ cải và trứng luộc kỹ, được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Món ăn này đặc biệt phổ biến trong mùa đông.
"Sao cảm giác có dự cảm chẳng lành."
"Loại dự cảm này còn ít à?"
Nakahara Chuuya không chắc chắn nói: "Nếu là Randou, chắc sẽ không sao đâu ha?" Dù nói thế nào thì cũng là cấp độ Siêu việt giả, ngay cả khi mất trí nhớ, sức chiến đấu vẫn vô cùng đáng nể.
Nakajima Atsushi: "Nhưng tôi cứ có cảm thấy ánh mắt của vị Yamada Bimyo-san kia nhìn Randou-san có chút không đúng..."
"Bạn thân sẽ không sao." Verlaine khẳng định chắc nịch, gã rất tin tưởng vào thực lực của bạn thân của mình.
["A, tôi thật là thiên tài mà, phải làm sao bây giờ." Yamada Bimyo dùng ngón trỏ vuốt tóc mái, cảm than như vậy.
Những người có mặt đều im lặng, dù không muốn thừa nhận, cũng phải nói rằng vận may của người này thực sự tốt.
——Goethe-san và bọn họ thậm chí đã bắt đầu tính dùng đại trận giả kim để tìm kiếm Rimbaud của thế giới này, vậy mà cậu ta lại tự chủ động tìm đến cửa rồi!
"Cho cậu ta ly rượu pha thêm gì đó?" Có người đề nghị.
"Lỡ không thành công hạ gục thì sao? Dù sao cũng là Rimbaud-san..." Có người lo ngại.
"Không, điều cần suy nghĩ nhất chính là phải làm gì nếu cậu ta tỉnh lại sau khi bị hạ gục? Đó là dị năng hệ không gian đấy, là hệ không gian đấy, phải đối xử với cậu ta như một nhà văn bị xâm thực... Chi bằng chúng ta trói cậu ta vào cuốn sách bị xâm thực?"
Thủ thư khẩn cấp gia nhập: "Mấy thầy đang bàn chuyện nguy hiểm gì vậy, người ta chỉ là khách ghé ăn thôi mà."
Đừng khiến nhà ăn của họ trông như *hắc điếm, cô còn chưa thèm chấp nhặt mấy cái ảnh tài liệu đóng đầy **dấu chìm "Tuyệt mật" không biết từ đâu ra kia nữa.
*Hắc điếm (từ cũ): Nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp.
**Dấu chìm:
Dostoevsky chống cằm, lười biếng nói: "Đây là vì Nakahara Chuuya của thế giới này, cô nỡ lòng nào để cha con họ gặp nhau mà không nhận ra, rồi bỏ lỡ, rồi hiểu lầm, cuối cùng để lại thống khổ và tiếc nuối vô tận sao?"
Thủ thư cảm thấy mình đã bỏ lỡ 99 tập phim, vẻ mặt kinh hãi: "Thầy đang nói lung ta lung tung gì thế, gì mà cha con? Chuuya là con của Randou? Sao tôi không biết... Không đúng, anh ta sao có thể mang con đến đây làm nhiệm vụ, thầy nói rõ cho tôi xem nào!"
Dos: "Ồ, không có gì, tôi bịa ra thôi, dù sao tên Baudelaire kia đã ủy thác tôi làm cô phân tâm, với lời cảm ơn là đồng vàng."
Thủ thư: ???]
"..." Mọi người im lặng một hồi.
Thư viện, các người đang làm gì vậy hả! Thủ thư-san đâu rồi? Cứu cứu!
Sau đó họ được xem cảnh Dos bịa chuyện để giữ chân Thủ thư-san, nhiều người có mặt đã nhìn Fyodor với ánh mắt trách móc.
Fyodor: Hehe.
"Chẳng lẽ họ đã làm giao dịch với tổ chức nào đó của Pháp, bắt vị cựu điệp viên này về sao?" Sakaguchi Ango vặn rìa mắt kính, suy nghĩ điên cuồng xoay chuyển.
Nakajima Atsushi tự mình an ủi mình: "Thủ thư-san nhất định sẽ ngăn cản họ mà!"
"Dẫu có như thế nào, họ đang biểu hiện ra rất quan tâm đến Randou-san!" Dazai Osamu cũng phân tích một phen: "Dù cho không có cuộc gặp gỡ tình cờ này thì cũng phải dùng cách khác để tìm." Hắn lập tức nhớ lại chưa có phần kế tiếp chuyện Thư viện tìm kiếm chân tướng về Arahabaki của Rimbaud trước đó.
Không giống với các hành vi khác của Thư viện, hành vi của Thư viện đối với Rimbaud là quy mô lớn, chủ động xuất kích từ nhiều phía hơn nữa mục tiêu rõ ràng, cho nên là vì cái gì?
Nakahara Chuuya: Vì vậy tại sao tôi lại trở thành con của hai tên đó nữa hả? Anh nhìn trái nhìn phải, hình như lần này mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ về động cơ của Thư viện, thế là thở phào nhẹ nhõm, coi như thoát được kiếp bị hãm hại rồi.
[Tiếng gầm giận dữ trong Thư viện tạm thời Baudelaire không nghe thấy, gã đang mặc trang phục đầu bếp, mang theo nụ cười nhẹ nhàng đến mức tùy tiện, vui vẻ chào hỏi bằng tiếng Pháp với người đang ngồi thẫn thờ.
Ngón tay Randou theo phản xạ run lên, nhưng khuôn mặt vẫn không hề biến sắc, lộ ra vẻ hơi mê mang: "Tiếng Pháp của tôi không được tốt lắm..."
"Xin đừng bận tâm! Người bạn thân mến," Hứng thú của gã đang vô cùng dâng cao, là kiểu dâng cao mà cho dù uống quá chén bị người ta ném vào cơn mưa to tầm tã, cũng sẽ đá nước mưa nhảy múa. "Tôi nghe người bạn ở quầy lễ tân nói cậu từng ở Paris một thời gian, nên mới đặc biệt ra gặp cậu— Oden phải không? Chờ một chút nhé."
Nồi Oden nhiều ngăn ban đầu được đặt trong bếp, nhưng được gã nhẹ nhàng xách toàn bộ ra quầy bar, nói: "Muốn ăn gì xin cứ tùy ý lấy."
Rando bị hơi nóng phả vào mặt choáng váng đến mức ánh mắt bần thần, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, bắt đầu đánh giá người đàn ông tóc highlight cực kỳ ngông nghênh này.
Mặc dù đang mặc trang phục đầu bếp, nhưng rất rõ ràng không phải là đầu bếp. Mái tóc dài đến khó tin, dường như không được chăm sóc tử tế lắm; áo sơ mi lụa chắc hẳn giá thành rất đắt lộ ra một góc, nhưng cũng bị gã mặc một cách tùy tiện; trước đó trên tay có lẽ còn đeo găng tay, nên trên da có vết hằn nhỏ... Gã đi giày cao gót ư? Giày cao gót phối cùng màu với mái tóc màu xanh lục xen vàng của gã?
Randou có chút mơ hồ cầm lấy một chiếc que tre, đưa vào miệng mới nhận ra đây là một xiên chả cá viên. Tươi ngon và mềm mại hoàn toàn khác với đồ đóng gói trong cửa hàng, cắn một miếng sẽ bị hấp dẫn sâu sắc.
Rất ngon, nhưng vừa nghĩ đến việc đó là cá, anh liền theo bản năng liên tưởng đến hình ảnh lạnh lẽo thấu xương nào đó.
Baudelaire trèo qua quầy bar, rất không có khoảng cách xã giao mà ngồi bên cạnh hắn, mặt mày đầy ý cười: "Thấy lạnh à? Nếm thử chai tương ớt này đi, nó nóng bỏng đến mức có thể khiến cậu liên tưởng đến cô gái Do Thái đang duỗi mình trên bờ cát, nỗi đau mang theo sự xảo trá sung sướng, như thể trực tiếp thấy được mặt trời khốc liệt..."
Randou: "..."
Không biết có phải vì bị kỹ thuật ví von siêu phàm của đối phương đánh thủng lớp phòng tuyến hay không, Rando như con rối dây giật nhận chai tương ớt đó, múc ra hai muỗng. Hương thơm phong phú có thứ tự kích thích người ta muốn ăn, chỉ là khi nhìn màu sắc sẫm như ngọn lửa kia, cũng đã khiến người ta cảm thấy ấm áp về mặt thị giác...
Hắn lại ăn thêm một miếng cá viên.
... Hắn cùng với cá viên, dưới ánh mặt trời khốc liệt hóa thành tro bụi.]
"Thư viện lại làm ra ẩm thực hắc ám gì vậy!"
Verlaine đã *Nhĩ Khang vươn tay, gã cố gắng đứng dậy, sắc mặt kinh hãi nói: "Bạn thân! Những kẻ này lại dùng phương pháp hèn hạ như vậy để mưu đồ hãm hại bạn thân sao?"
*Nhĩ Khang vươn tay:
"Đừng, đừng có nguyền rủa chứ! Randou còn chưa chết đấy!" Nakahara Chuuya cố gắng sắp xếp lời nói.
"Baudelaire," Không ít người chú ý đến cái tên này, Mori Ougai vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Vị này chính là kẻ trước đó đã tiếp nhận Mimic gốc, không ngờ đã đi vào Yokohama rồi sao?" Nhân vật nguy hiểm tại Yokohama ngày càng nhiều lên rồi.
Dazai Osamu cũng đặc biệt chú ý đến người này, sự xuất hiện của Baudelaire, rất có thể sẽ thay đổi bí mật của Odasaku, nhưng kẻ nguy hiểm như vậy ở lại Yokohama, xem ra sau này sẽ khó mà bình yên được.
---
Yamada Bimyo:
Charles Baudelaire:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro