Chương 3: Freud
Editor: Kẹo Chupachups
--------------
Nửa đêm ở biệt thự nhà họ Dịch, gà bay chó sủa.
Cũng may cô hai và cô út ở phòng phía tây, không nghe thấy, bằng không cùng nhau ra xem náo nhiệt thì thật không biết đến bao giờ mới yên.
Cô ba đang học đại học ở Bắc Kinh, càng không thể nghe thấy.
"... Cái gì mà 'ông già nơi khác' chứ?"
Dịch Khôn Sơn nhíu mày, bất đắc dĩ mắng một câu.
"Con nói sai sao? Con đã đồng ý giao chuyện hôn sự cho ba mẹ toàn quyền quyết định, nhưng sao ba mẹ có thể bán con đến Bắc Kinh chứ! Nhà họ Tạ cho ba mẹ bao nhiêu lợi lộc rồi?"
Dịch Tư Linh ném chiếc gối ôm hình hồ lô về phía Dịch Khôn Sơn, gối ôm trúng đích rồi nảy ngược lại rơi xuống đất.
"Ba đừng nói với con là Dịch gia muốn thâm nhập thị trường đại lục, nên mới tìm nhà họ Tạ làm người dẫn đường, rồi đem con làm quà tặng cho nhà họ! Ba! Bán con gái! Đạo đức tuổi già của ba vứt đi đâu hết rồi!"
Dịch Khôn Sơn vốn dĩ không cảm thấy mình sai, nghe những lời này, ông chột dạ sờ sờ mũi.
Quả thật là xa, đi máy bay cũng mất hơn hai tiếng.
Nhưng cái gì mà quà cáp hay không quà cáp, bán hay không bán con gái, đạo đức tuổi già khó giữ...... Toàn là nói lung tung.
Con nhóc chết tiệt này cứ nhằm đúng chỗ đau mà xỉa xói ông.
Ông vẫn không dám nhìn thẳng, khẽ hắng giọng: "Đâu thể nói như vậy được con...... Chiêu Chiêu à, Bắc Kinh đâu phải là nơi thâm sơn cùng cốc gì, đó là thủ đô, là hoàng thành mà."
"Đừng có gọi con là Chiêu Chiêu!"
Chiêu Chiêu là tên hồi nhỏ của Dịch Tư Linh.
Khi cô sinh ra vừa lúc rạng sáng, mặt trời từng chút từng chút nhô lên từ phương đông, Dịch Khôn Sơn đứng canh ở ngoài phòng sinh, nhìn ra cửa sổ từ màu đen sâu thẳm đến khi ánh bình minh lóe sáng như vảy cá vàng, ông chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời mọc nào đẹp đến thế.
—— "Chiêu Chiêu sáng như nhật nguyệt."
Dịch Khôn Sơn vì cô con gái lớn được nâng niu trong lòng bàn tay này mà đặt tên nhũ danh là Chiêu Chiêu.
"Chiêu Chiêu...... Đừng cãi nhau với ba con nữa. Hai người bớt giận đi thôi." Lương Vịnh Văn ra hòa giải.
Dịch Tư Linh còn muốn cãi, nhưng thật sự không còn sức lực, ngồi xuống thì đầu óc ong ong choáng váng: "...... Nơi tốt đẹp như thế sao hai người không đến ở, cứ muốn co đầu rụt cổ ở cái nơi chật hẹp nhỏ bé này."
Cái gì mà hoàng thành thủ đô, dưới chân thiên tử quan to hiển quý tụ tập, tất cả đều không tốt bằng Cảng Đảo, không tốt bằng ở nhà.
Cảm xúc của cô dâng trào, mắt đỏ hoe, cô bứt những hạt châu trên váy: "Thà gả cho nhà họ Trịnh còn hơn, ít nhất không phải đi lấy chồng xa."
Lương Vịnh Văn thở dài, bà đương nhiên tiếc con gái phải gả xa, nhưng...... Bà ngồi xuống bên cạnh Dịch Tư Linh, nắm lấy tay cô: "Con yêu, mẹ nói thật, những cậu ấm công tử trong giới của chúng ta, thật sự không ai sánh được với Tạ Tầm Chi. Bắc Kinh cũng không xa, đi máy bay riêng cũng chỉ hai tiếng, ba con sẽ cho con dùng chiếc 'Liệp Ưng' kia, muốn về nhà lúc nào thì về."
Dịch Tư Linh im lặng.
"Cậu con trai nhà họ Trịnh kia tuy rằng gia thế và ngoại hình cũng không tệ, nhưng cao ngạo tự phụ, tính tình thất thường, thích trăng hoa ong bướm, con sống với nó thế nào được? Tạ Tầm Chi thì khác, đứa bé đó —— thật sự rất tốt!"
Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi.
Trong đầu Dịch Tư Linh toàn là cái tên xa lạ này.
"Có ảnh chụp không, ít nhất cũng cho con xem mặt mũi thế nào, trai xấu thì miễn giùm." Cô miễn cưỡng nói, nể mặt mẹ, quyết định nhượng bộ một bước.
Lương Vịnh Văn vẻ mặt khác thường, dùng nụ cười che giấu: "Có có có...... Là một anh chàng đẹp trai đó!" Bà lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
"Con xem, có phải là dáng vẻ đường hoàng không?"
Dịch Tư Linh liếc mắt một cái, bị tấm ảnh chụp qua loa này làm cho tức cười: "Còn dáng vẻ đường hoàng, hai người đang cho con xem phong cảnh đấy à?"
Lương Vịnh Văn xấu hổ trừng mắt liếc Dịch Khôn Sơn, ông ta bất đắc dĩ giả vờ uống trà.
Đây là lúc Lương Vịnh Văn đến nhà họ Tạ, thừa dịp người nhà họ Tạ không chú ý, tùy tay chụp một tấm ảnh.
Chụp thật sự rất xa, nói là chụp người chi bằng chụp phong cảnh, phóng to mới thấy được một chút. Bên hồ nước sơn minh thủy tú, người đàn ông tay cầm một chiếc hộp đựng cần câu gỗ đàn hương, đường cong khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ, toàn thân khí chất rất ôn hòa, tao nhã như rừng trúc.
Dịch Tư Linh nhìn chằm chằm bức ảnh này, trong lòng có thứ gì đó xao động, từng chút từng chút một. Cô rất khó tưởng tượng một người xa lạ sẽ trở thành chồng mình, một nơi xa xôi sẽ trở thành ngôi nhà sinh sống sau này của mình.
Cô không thể chấp nhận cái tin sét đánh giữa trời quang này.
"Nhìn không rõ mặt, coi như mọi người đang lừa con." Cô tuyệt đối không thừa nhận người đàn ông này anh tuấn, dời mắt đi, đẩy điện thoại ra.
Lương Vịnh Văn đá nhẹ vào chân cô: "Nói chuyện cho đàng hoàng! Mẹ tận mắt thấy rồi, không lừa con đâu."
"Bởi vì con không phải là con rối cũng không phải là bù nhìn. Mẹ lừa gạt con cũng không cần cảm thấy tội lỗi."
"Cái miệng của con, sao mà độc địa thế." Lương Vịnh Văn vừa tức vừa buồn cười, lại đánh nhẹ vào người cô một cái: "Người ta tốt xấu gì cũng là thái tử gia đường đường của nhà họ Tạ, bị con ghét bỏ đến vậy, trong khi bao nhiêu cô gái tranh nhau muốn có, con lại ở đây chướng mắt người ta à."
Dịch Tư Linh không quá hiểu biết về đại lục, nhưng cũng biết nhà họ Tạ.
Ông nội của Tạ Tầm Chi, tiên sinh Tạ Nhân Hoa, là một nhà tư bản đỏ* lừng lẫy danh tiếng, nhân vật phong vân một thời dân quốc, hai lần đem gia sản không chút do dự quyên góp cho quốc gia. Tổ tông vinh quang có thể viết vào sử sách, tích lũy hàng trăm năm, tài phú, quyền thế, nhân mạch, tài nguyên... Đến tai thiên tử, không phải đôi ba lời có thể nói rõ.
*Nhà tư bản đỏ (红顶商人 - hóngdǐng shāngrén): những doanh nhân giàu có và quyền lực ở Trung Quốc, những người có quan hệ chặt chẽ với Đảng Cộng sản Trung Quốc và hưởng lợi từ mối quan hệ này.
"Có rất nhiều phụ nữ thích anh ta, vậy thì anh ta cứ đi tìm những người phụ nữ đó đi, tìm một đứa con gái ở nơi khác như con làm gì." Dịch Tư Linh hừ một tiếng.
Dịch Khôn Sơn hết cách, đặt chén trà xuống: "Vậy thì kế thừa gia nghiệp đi, ngày mai ba sắp xếp cho con đến tập đoàn làm việc, hôn lễ đổi cho em Hai đi. Dù sao chúng ta cũng đã hứa với nhà họ Tạ là tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ."
"Em hai kế thừa tập đoàn thì không cần liên hôn, chẳng phải đã nói thế rồi sao?"
Cô chỉ muốn làm một con cá muối xinh đẹp, ba cô em gái sẽ kiếm tiền cho cô. Cuộc sống thật tươi đẹp.
"Vậy thì con gả đi."
"......"
"Vậy thì ba sắp xếp cho con vào tập đoàn."
"......"
"...... Bố già, ba đừng có quá đáng!"
Dịch Tư Linh cảm thấy mình bị ép đến đường cùng rồi.
Đi về phía trước, gả đến Bắc Kinh, gả cho một người đàn ông không quen biết, lùi một bước thì phải chịu kế thừa gia nghiệp, ngày ngày ngồi tù, có lẽ chết cũng không nhắm mắt.
Đằng nào cũng chết, đằng nào cũng thảm.
"Trừ khi hắn thật sự tốt như những gì hai người nói, bằng không con không bao giờ gả xa. Có bản lĩnh thì cho con điều tra." Dịch Tư Linh chợt nảy ra một ý, nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Dịch Khôn Sơn vô cùng tự tin vào con mắt nhìn người của mình. Ông lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, tài nhìn người đoán việc không phải là chuyện đùa. Chỉ cần nhìn một cái là biết đối phương là yêu quái hay là người tốt.
Ông dựa vào sô pha, nhấp một ngụm trà: "Được, nếu hắn là một tên công tử trăng hoa giả dối, ba tuyệt đối sẽ không nói nửa lời."
Đàn ông Cảng Đảo nổi tiếng trăng hoa, có tiền càng biết chơi hơn. Dịch Tư Linh từ nhỏ đã chứng kiến những chuyện này, căn bản không tin có người đàn ông tốt nào.
Ngay cả ba cô, Dịch Khôn Sơn, người mà giới truyền thông gọi là "nô lệ của vợ", trước khi kết hôn cũng là một người phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ vô số. Lương Vịnh Văn có thể thu phục được ông, chỉ có thể đẳng cấp và thủ đoạn của Lương Vịnh Văn cao hơn ông, chứ không thể nói Dịch Khôn Sơn là người thành thật.
"Ba chỉ nhắm trúng vì nhà hắn có quyền thế thôi, con còn lạ gì cái tính toán nhỏ mọn của ba, ghen tị với lão già Trần Duy Kỳ được bầu vào nghị viên Cảng Đảo lần này, còn ba thì chịu cảnh bị loại!" Dịch Tư Linh đâm thêm một nhát dao, xoay người bỏ đi.
Những gia tộc giàu có thô lỗ ở Cảng Đảo nhiều không kể xiết, nhưng giàu có tám đời cũng chỉ là người làm ăn, cho nên mới nói nhà họ Tạ khác biệt, Dịch Tư Linh cũng hiểu điều đó.
Lịch sử lâu đời, tổ tông phù hộ, con cháu tranh đua, hơn nữa còn có những cuộc hôn nhân phức tạp khó gỡ với các giới, mới tạo nên địa vị hiện tại của nhà họ Tạ. Khi mới thành lập nước, đại lục vẫn còn trăm bề khó khăn, tiên sinh Tạ Nhân Hoa dưới sự nâng đỡ của cấp trên đã sáng lập công ty Trung Diệu, chính là tiền thân của tập đoàn Lam Diệu. Phát triển đến nay, có thể nói đây là một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu có lịch sử lâu đời nhất ở đại lục.
Nhà họ Trần có thể được bầu vào nghị viên Cảng Đảo lần này, chính là dựa vào việc liên hôn với nhà họ Trang, ông Trang có ảnh hưởng không nhỏ trong giới chính trị Cảng Đảo. Dịch gia muốn có một chỗ đứng nhỏ trong giới chính trị tại Cảng Đảo, không có chỗ dựa vững chắc thì căn bản không xoay sở được.
Dịch Khôn Sơn bị cô chọc tức đến lệch cả mũi: "Cái đó của ba gọi là nhường nhịn, cái gì mà chịu cảnh bị loại...... Ba chỉ cho con nửa tháng, đến lúc đó coi như con cam chịu chuyện hôn nhân này."
Vốn dĩ định cho một tháng, nhưng con nhóc chết tiệt này cứ nhất quyết chọc tức ông.
Dịch Tư Linh bịt tai lại, chạy trốn rất nhanh.
——
"Địa vị của nhà họ Tạ không cần tôi phải nói nhiều, chỉ nói riêng về Tạ Tầm Chi, 23 tuổi chủ trì kế hoạch thu mua Mplunk, 24 tuổi thành lập quỹ đầu tư Tìm Xa, đầu tư vào tập đoàn Phong Diệp và xe điện Lăng Độ, tài sản cá nhân trong vòng vài năm ngắn ngủi tăng gấp 40 lần, giới bên ngoài đều rất coi trọng anh ta."
"Huống chi anh ta là người đoan chính, không có thói hư tật xấu, cũng không lăng nhăng chuyện nam nữ, bao nhiêu năm nay không một vụ tai tiếng nào, trong sạch rõ ràng."
"Bất luận là năng lực hay nhân phẩm đều thuộc hàng nhất đẳng, gia thế thì càng không cần phải nói, bằng không ba con dám yên tâm để con tự tung tự tác sao?"
Giọng nói vẫn tiếp tục phát tin tự động, hết cái này đến cái khác.
Đêm dài núi tĩnh, xa xa tiếng sóng biển vỗ vào chân núi, gió thổi vào phòng ngủ mang theo một chút âm thanh trầm lặng của biển.
Dịch Tư Linh vùi đầu vào gối, khoang mũi như nhét đầy bông gòn, nghẹn ngào.
Một miếng vải nhỏ chạm vào mắt đã hơi ướt.
Tạ Tầm Chi.
Bốn phương tám hướng đều là cái tên này.
Ghét cái tên, ghét người, ghét Bắc Kinh, ghét một vụ liên hôn.
Càng nghe người ta nói anh ta tốt, nói anh ta hoàn hảo không tì vết, cô càng không tin, những cảm xúc phản nghịch trong lòng như tơ vò, trào dâng lên, nổi loạn như cô em gái 15-16 tuổi.
Cô hận không thể lập tức tìm đến người đàn ông này, lột mặt nạ giả tạo của anh ta xuống.
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Dịch Tư Linh càng bị Tạ Tầm Chi "xâm chiếm", cô hoàn toàn không nhận ra điều này, cả người như lên gân, hóa thân thành Sherlock Holmes, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
Đáng tiếc kết quả khiến cô rất sốt ruột.
"Tôi muốn ảnh chụp, ảnh chụp cá nhân của anh ta, làm ơn, những thứ các người tìm được là cái gì vậy hả?"
"Tôi không cần Bách Khoa Baidu của anh ta, càng không rảnh xem cái loại phỏng vấn toàn khen ngợi cá nhân anh ta suốt ngày, tôi muốn là drama, tai tiếng, scandal tình ái của anh ta! Một người đàn ông 30 tuổi, các người nói với tôi là anh ta không có bạn gái cũ á??"
"Vậy có đào được chuyện bao nuôi tình nhân không, có lên giường với ngôi sao mạng hay hot girl nào không, hoặc là có bệnh kín gì không, có thói hư tật xấu gì không!"
"Không có? Vậy thì chắc chắn là yếu sinh lý!"
Dịch Nhạc Linh đã chai sạn với cảnh tượng như vậy, bình tĩnh cắt miếng bít tết cho Dịch Tư Linh đang thở phì phò.
Dịch Tư Linh buông điện thoại, chọc nhẹ vào chiếc khăn lông nóng: "Mấy tay paparazzi này chẳng phải rất giỏi đào tin vỉa hè sao? Sao hả? Đụng tới Tạ Tầm Chi thì lại vô dụng à? Lãng phí ba ngày rồi, đến một tấm ảnh chụp cũng không đào ra!"
Dịch Nhạc Linh nghĩ ngợi rồi trả lời: "Nghe nói nhà họ Tạ bảo vệ người thừa kế này rất kỹ, ở những nơi công khai sẽ không có truyền thông nào dám chụp ảnh anh ta đâu. Thật sự muốn tìm thì chỉ có thể hỏi bạn bè bên cạnh anh ta, vấn đề là, bạn bè của anh ta không cùng giới với chúng ta, có quen biết anh ta cũng xa lạ đến mức không thể chụp ảnh."
Dịch Tư Linh nhướng mày: "Đâu chỉ ảnh chụp, Instagram, Weibo, Twitter, Facebook toàn bộ đều không có, anh ta không chơi mạng xã hội! Đúng là đồ cổ!"
Dịch Nhạc Linh đổi miếng bít tết đã cắt xong sang trước mặt Dịch Tư Linh, nói: "Một người cầm lái cả một tập đoàn lớn, mỗi ngày chỉ họp thôi cũng không đủ thời gian, lấy đâu ra thời gian chơi mạng xã hội, huống chi lĩnh vực kinh doanh của họ chẳng cần tới truyền thông." Điểm này cô rất thấm thía, cô hiện tại bất quá chỉ là một tổng tài cấp cao ở trụ sở, đã có vô số cuộc giao tiếp và hội nghị rồi.
"Cách nhau sáu tuổi lận..."
"Ờ thì cũng tàm tạm, em nhớ anh Trịnh Khải Quân cũng hai mươi tám."
"Chị Mộng bảo chồng chị ấy là người già đời, cổ hủ, chán phèo."
"Nguyên văn lời chị Mộng là, anh Tạ trong công việc thì nghiêm túc lắm, chẳng thích ăn nhậu chơi bời gì sất, nên chồng chị ấy chả biết đường nào mà lấy lòng anh ta. Đến mặt mũi còn chưa thấy nữa là."
Không khí chùng xuống, im thin thít.
Nhà hàng Michelin sang trọng vắng vẻ, khách khứa lèo tèo, tiếng chân phục vụ biến mất trong tấm thảm dày phía sau, họ bưng ra kem dâu tằm và bánh mì nướng vị dừa Nam Dương thơm lừng.
Dịch Tư Linh thất thần nhai miếng bò bít tết, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn báo đốm to tướng, chói lóa.
Mãi đến khi cuối cùng thấy có gì sai sai, đầu ngón tay vừa khẽ rụt lại, cô liếc xéo sang: "Này, Nhạc Linh, bên em sao thế?"
Dịch Nhạc Linh khép hai ngón tay, day day thái dương: "Em thề có trời đất, em luôn bênh chị."
Dịch Tư Linh nuốt vội miếng thịt bò còn ứ nước: "Chị nghi em bán chị rồi."
Dịch Nhạc Linh lạnh lùng nhìn chị: "Em bán chị em được cái gì?"
Không những chẳng được gì, còn phải dỗ ngọt. "Em làm việc cho chị muốn sấp mặt rồi, chị không nghĩ em còn rảnh hơi tranh cử nghị viên Cảng Đảo đấy chứ?"
Dịch Tư Linh khổ sở, lẩm bẩm: "... Em ăn hiếp chị."
Dịch Nhạc Linh làm sao dám ăn hiếp chị, lép vế còn chưa đủ sao, cái mặt lạnh tanh, khó gần, không cảm xúc trong mắt nhân viên tập đoàn, dưới sự "bày trò" của Dịch Tư Linh, giờ đây lộ rõ vẻ bất lực sâu sắc.
Cô thở dài: "Chị thử nghĩ thoáng ra xem sao."
"...... Thoáng kiểu gì?" Dịch Tư Linh mệt rã rời, chống cằm bằng mu bàn tay, mắt lờ đờ rũ xuống. Mấy ngày nay thức khuya dậy sớm điều tra anh Tạ kia, cả người phờ phạc, ngủ cũng chẳng yên.
"Chưa đến cái nước phán quyết cuối cùng đâu. Trước mắt thì thấy, cái anh Tạ này hơn đứt anh chàng họ Trịnh kia rồi." Dịch Nhạc Linh nhận xét khách quan và công bằng.
Mấy ngày nay, cô xem xét các bản tin thương mại, kinh tế, tài chính liên quan đến Tạ Tầm Chi, có thể thấy anh ta rất có "gu" trong giới kinh doanh, hành động mạnh mẽ, quyết đoán lưu loát, chỉ là phẩm chất và đời tư cá nhân còn cần kiểm chứng. Nếu hai điểm này cũng vượt qua được thử thách, thì cuộc hôn nhân này thật sự không tệ ——
Ít nhất về lý thuyết là như vậy.
Dịch Tư Linh nhìn chằm chằm em gái, không nói gì, cắn cắn môi.
Dịch Nhạc Linh giọng khàn khàn, thật là không thể chịu được vẻ làm nũng của cô chị, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Vậy thế này đi —— chị tự mình đến Bắc Kinh mà kiểm chứng, chẳng phải hơn là ngồi đây tìm ảnh của anh ta sao?"
——
Cuối tháng mười, Bắc Kinh đã vào thu, ánh mặt trời nhuốm chút vẻ tiêu điều, liễu rủ bên Hậu Hải bắt đầu ngả vàng. Một chiếc Maybach màu đen từ gara phía đông nam nhà họ Tạ lái ra, rẽ vào con ngõ nhỏ không mấy rộng rãi.
Ngõ Trăm Chim là một trong những con ngõ dài nhất khu này, cũng là nơi có ít hộ gia đình nhất. Có người đi bộ ngang qua đây, dừng chân, nhìn chiếc Maybach kia với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
Cánh cổng gỗ sơn son khép lại, bịt kín khe hở duy nhất.
Lúc này người qua đường mới chú ý, hóa ra toàn bộ bức tường phía bên phải con ngõ là của một nhà, tường gạch xanh cao ngút, dài cả trăm mét. Bên trong tường cao còn có lớp thực vật và lau sậy tạo thành bức tường thứ hai cao hơn.
Nếu muốn nhìn cảnh quan bên trong tường thì căn bản không thể, chỉ có thể từ trên tường cao và mấy góc mái hiên cong vút nhìn thấy một phần nhỏ của những ngôi nhà cao cửa rộng.
Đây là một tòa tứ hợp viện siêu cấp ẩn mình giữa phố thị, địa thế như vậy, khí phái như vậy, không đơn giản là hai chữ "giàu có" có thể diễn tả hết.
Ngõ hẹp, Maybach đi không nhanh, thân xe gần sáu mét so với những chiếc xe bình thường càng thêm uy nghi, nếu không vì yêu cầu đi trong ngõ nhỏ mà thân xe không nên quá dài, chiếc xe này hẳn phải đeo biển số vàng.
Ngồi ở ghế sau, Tạ Tầm Chi nghe những lời trách móc trong điện thoại, khuôn mặt trầm tĩnh, không hề thiếu kiên nhẫn, cũng không tỏ ra quá nghiêm túc.
Ngón tay thon dài ấn xuống nút hạ cửa sổ xe.
"Con cũng nên chủ động một chút, tuần trước con đi công tác Cảng Thành, rõ ràng có thể gặp Tư Linh, tại sao không gặp? Chẳng mấy tháng nữa là kết hôn rồi, đến mặt vị hôn thê còn chưa thấy, con nói xem có ra gì không."
"Lúc trước mẹ đưa ảnh cho con xem, hỏi con được không, con nói được, mẹ mới chọn cuộc hôn nhân này cho con, nói đi nói lại, đây cũng là ý nguyện của con...... Chẳng lẽ con hối hận?"
Dương Xu Hoa không phải người hay cằn nhằn, nhưng cứ đụng đến chuyện này là bà lại không thoải mái nếu không nói nhiều.
Tạ Tầm Chi hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ: "Con không hối hận, mẹ đừng nghĩ lung tung."
Dương Xu Hoa: "Vậy thì con chỉnh đốn lại thái độ đi, lần này tiếp đãi cho tốt, phải làm cho Tư Linh cảm thấy con là người đáng tin cậy, đừng để con bé lần đầu tiên đến Bắc Kinh đã có ấn tượng không tốt."
Giữa mày Tạ Tầm Chi hơi nhíu lại, dừng một chút rồi mới nói: "Cô ấy đến Bắc Kinh?"
Dương Xu Hoa càng thêm bất mãn với Tạ Tầm Chi.
Vị hôn thê của mình đến Bắc Kinh mà anh lại chẳng biết gì.
"Hôm qua bay rồi, sớm phải đến rồi chứ, cũng không biết ở khách sạn nhà ai, bà thông gia cũng chưa nói. Con phái người đi điều tra đi. Ăn ở chơi bời...... Còn cả tài xế nữa, đều phải sắp xếp cho tốt." Dương Xu Hoa dặn dò từng việc.
Tạ Tầm Chi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện này không vội. Còn chưa biết cô ấy đến làm gì, nếu cô ấy đến Bắc Kinh vì chuyện khác, con mạo muội sắp xếp những thứ này chỉ thêm đường đột."
Một phen nói thật sự chu đáo, nhưng Dương Xu Hoa không thích nghe những lời này. Bà lên giọng: "Con bé đến Bắc Kinh không phải vì con thì vì ai? Con ngược đời thật, để con gái người ta chủ động trước!"
Có lẽ là cùng người bạn trai đang yêu say đắm đến Bắc Kinh nghỉ phép cũng nên. Tạ Tầm Chi chợt nảy ra ý nghĩ này, ánh mắt khẽ giật, rất nhanh liền không nghĩ nữa.
Nghĩ những chuyện này thì có vẻ trông anh rất ngu ngốc. Anh cũng không có quá nhiều thời gian rảnh để quản cô gái đó quen bao nhiêu bạn trai.
"Vâng, con sẽ xử lý ổn thỏa." Anh nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Trong lúc nói chuyện, phía trước là một chiếc Ferrari màu đỏ. Ngõ nhỏ chật hẹp, hai chiếc xe gần như lướt qua nhau.
Đầu dây bên kia, Dương Xu Hoa chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, "Mẹ nghe không rõ, con trai, con vừa nói gì?"
Con ngõ nhỏ này rất ít xe lạ đi vào.
Tạ Tầm Chi cầm điện thoại, khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc Ferrari mui trần, là xe mới, chỉ có giấy phép tạm thời. Ghế lái là một người phụ nữ trẻ tuổi, ánh nắng thu ấm áp chiếu vào mái tóc xoăn dài như tơ lụa của cô.
Cô đeo chiếc kính râm gọng đồi mồi cỡ lớn, che khuất đôi mắt, nhưng lại làm nổi bật vầng trán bóng loáng, chiếc cằm tinh xảo, cùng với đôi môi đỏ mọng, quyến rũ.
Có lẽ không quen đường, cô vừa lái xe vừa xem bản đồ, nghiêng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng ngần.
Đi thêm một chút nữa là đường cụt.
Con đường này là do nhà họ Tạ bỏ tiền ra xây để tiện cho xe cộ đi lại ở cổng sau nhà họ Tạ.
"Chú Mai, lái chậm một chút."
Tạ Tầm Chi khẽ nheo mắt, hạ điện thoại xuống, bình tĩnh ra lệnh cho tài xế.
Chiếc Maybach giảm tốc độ. Tạ Tầm Chi nghiêng nửa người trên ra sau.
Chiếc Ferrari phát hiện không có lối đi, chỉ có thể dừng lại. Tắt máy xong, người phụ nữ không xuống xe, không biết đang cúi người làm gì, có lẽ là đang đổi giày, hoặc là nhặt đồ.
Sau đó cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài, mảnh khảnh bước ra trước, gân chân nổi rõ, da chân trắng ngần.
Đôi xăng đan màu vàng kim, kiểu dáng cực kỳ phức tạp, nạm đầy đá quý quấn quanh bàn chân đến mắt cá chân, giống như một thứ trang sức đẹp đẽ, lại giống như con rắn vàng đang trườn, nhìn có vẻ gợi cảm phá cách, nhưng lại không thoải mái cũng không tốt cho sức khỏe.
Giữa mày Tạ Tầm Chi khẽ nhíu lại.
Loại giày này... Không phải là không thể đi sao?
Người phụ nữ không chút để ý dựa vào siêu xe, ngửa đầu, đánh giá hồi lâu bức tường gạch xanh cao lớn kia, sau đó, cô giơ điện thoại lên, di chuyển lên xuống trái phải.
Đại khái là đang chụp ảnh.
Cũng không biết chụp cái gì ở bức tường bao quanh nhà anh.
Vài chiếc lá bạch quả rơi xuống vai cô, rồi trượt xuống.
Điện thoại vẫn chưa tắt, Dương Xu Hoa vẫn tiếp tục gọi anh: "Con trai, con trai...... Tạ Tầm Chi!"
Tạ Tầm Chi thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng người, bộ âu phục tinh tế trên người không một nếp nhăn. Lúc này anh mới cầm điện thoại lên, áp vào tai, "Con nghe đây."
Dương Xu Hoa trách anh thái độ hời hợt, "Mấy ngày nay con cứ dẹp công việc qua một bên đi, phải tiếp đón cô bé mới đúng, con bé mới đến, lạ nước lạ cái, đừng để con bé chịu ấm ức, thông gia sẽ trách chúng ta thất lễ."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, hiếm khi không nghe theo lời mẹ, "Mẹ lo lắng nhiều rồi. Cô ấy lợi hại như vậy, ai dám làm cô ấy chịu ấm ức chứ."
__
Editor: Bình chọn ⭐️ để mình có thêm động lực ra chương mới nhe ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro