Chương 45: Kim ngọc lương duyên
Editor: Kẹo Chupachups
--------------
Trong máy bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhỏ xíu, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn đỏ rực như vàng tan chảy.
Dịch Tư Linh mở mắt trong một vùng ánh sáng dát vàng, trước mắt không phải chiếc giường Bạt Bộ gỗ tử đàn, mà là một cabin xa hoa sáng ngời. Cô ngạc nhiên vài giây, chống tay ngồi dậy trên ghế sofa, mái tóc dài như thác nước xõa xuống bên người.
"Tạ Tầm Chi?"
Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, buột miệng gọi tên anh.
Trong tiềm thức, dường như cô đã bắt đầu ỷ lại.
"Anh đây."
Tạ Tầm Chi tháo tai nghe, giơ tay dừng đoạn video hội nghị, đứng dậy bước tới.
Dịch Tư Linh vốn đang mơ màng, nhìn thấy Tạ Tầm Chi liền bừng tỉnh. Cô chớp mắt hỏi: "Đây là đâu?"
"Máy bay."
"Máy bay??"
Đôi môi Dịch Tư Linh hé mở: "Bay đi đâu vậy?"
Tạ Tầm Chi nhíu mày, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, tầm mắt ngang với đôi mắt cô: "Em nói xem mình đi đâu?"
Dịch Tư Linh: "........"
"Luân Đôn." Anh khẽ phun ra từ này bằng giọng trầm ấm.
Dịch Tư Linh nhìn anh hồi lâu, ngắm khuôn mặt thanh tú ôn nhã của anh, đầu óc dần dần tỉnh táo. Cô đột nhiên kêu lên một tiếng: "Sao em lại lên đây được!"
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ: "Anh ôm em lên."
"Vậy hành lý của em, trang sức của em, giày cao gót của em, em........." Cô dần mất bình tĩnh.
Trang sức là để phối với váy cưới.
"Đều mang theo." Tạ Tầm Chi nắm lấy tay cô, ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô, xoa dịu: "Đều mang theo hết, không thiếu một món. Thiếu thì chúng ta mua ở Luân Đôn."
Ngực Dịch Tư Linh phập phồng, được anh trấn an dịu dàng, bình tĩnh lại: "Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ, vừa bay chưa đến một tiếng."
Bảy giờ.
"Buổi tối? Buổi sáng?" Dịch Tư Linh ngơ ngác. Cô ngủ lâu vậy sao?
Tạ Tầm Chi muốn cười nhưng lại thấy bất đắc dĩ, sao cô ngốc nghếch vậy, im lặng một lát rồi mới nói: "Buổi tối."
Anh giơ tay lên, khẽ gõ đầu cô, như đang nghiên cứu: "Bà xã, tối qua anh có đụng đầu em không?"
"........"
Mặt cô lập tức đỏ bừng, đẩy Tạ Tầm Chi một cái, quay mặt sang một bên, giọng rất nhỏ: "Đồ biến thái, anh tránh ra."
Cô không quên những hình ảnh tối qua, cũng không thể quên những lời yêu đương sến súa anh lặp đi lặp lại bên tai cô... Sến chết được.
Tạ Tầm Chi nắm tay cô, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, hạ giọng: "Có còn đau không?"
Dịch Tư Linh không nói gì, trừng mắt nhìn anh.
Tạ Tầm Chi cười, nhịn không véo má cô: "Anh tìm bác sĩ kê thuốc rồi, có cần dùng một liều không?"
Thuốc bôi lạnh giảm sưng, một liều lại một liều, khi bôi thuốc cần đẩy sâu vào bên trong.
Dịch Tư Linh: "......... Tạ Tầm Chi!"
"Ừ, anh đây."
"Vậy hay là ăn chút gì trước nhé?" Tạ Tầm Chi mở đôi dép lê mới bên cạnh, đặt dưới chân cô.
Dịch Tư Linh chẳng buồn để ý đến anh, đặc biệt là thấy vẻ mặt tươi rói của Tạ Tầm Chi, cô cứ cảm thấy anh có một niềm vui sướng khó tả. Cứ thế mà thuận theo anh đến mức thân mật nhất, thật khiến cô có chút bực bội, tối qua đáng lẽ không nên mơ màng đồng ý với anh, để cái lão già cổ hủ này chiếm tiện nghi.
Dịch Tư Linh xỏ dép bông, hất mạnh tấm thảm nhung, vừa đứng dậy liền phát hiện hai chân mình nhũn ra, đầu gối như chứa một dòng cát chảy, không đứng vững, ngã thẳng vào lòng Tạ Tầm Chi.
"........"
Tạ Tầm Chi thuận thế ôm trọn cô vào lòng, giọng đứng đắn, nặng nề nói: "Ăn chút gì trước đã, rồi bôi thuốc."
"Hay là em có muốn đi vệ sinh không? Anh có thể bế em đi."
Anh vô cùng lịch sự, trầm ổn, giọng nói ôn hòa nhưng không giấu được sự thỏa mãn và vui sướng quá mức.
Dịch Tư Linh tức giận cắn mạnh một miếng lên vai anh. Vết thương cũ chồng lên vết thương mới, ý cười của Tạ Tầm Chi không đổi, coi những đau đớn nhỏ nhặt này không đáng kể.
Bị cô cắn một cái, cào một cái, cũng khá thú vị.
--------
Lại dỗ dành lừa phỉnh bôi thuốc xong, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Bữa ăn trên máy bay cũng rất tinh xảo, nguyên liệu chủ yếu là hải sản, vì phương pháp chế biến hạn chế, hơn nữa đầu bếp là người Nhật, món ăn mang đậm phong cách Nhật Bản.
Tạ Tầm Chi trong ẩm thực vô cùng truyền thống, không thích đồ sống lạnh, không ăn sashimi, là kiểu đàn ông đến trứng gà cũng phải nấu chín chiên kỹ, nên hoàn toàn không hứng thú với đồ Nhật.
Anh nhìn Dịch Tư Linh ăn phần cơm với trứng lòng đào và thịt bò tái, lòng đỏ trứng chảy sánh bao bọc miếng thịt chưa chín kỹ, đưa vào miệng, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, rồi thu lại ánh mắt.
Rất nhanh, đầu bếp đẩy chiếc xe thức ăn nhỏ đến bên cạnh hai người, trên xe bày một miếng cá ngừ vây xanh tươi rói, từ khi câu được ở Đại Tây Dương đến khi lên bàn ăn, không quá 24 giờ. Đầu bếp tại chỗ xẻ các bộ phận của con cá ngừ, theo các cách chế biến khác nhau, trực tiếp nấu nướng.
"Cá này tươi ngon thật đấy, sao anh chẳng ăn miếng nào vậy?" Dịch Tư Linh ăn xong phần mình, nhìn đĩa của Tạ Tầm Chi, miếng sashimi nào cũng còn nguyên.
Tạ Tầm Chi đẩy đĩa của mình qua, đặt trong tầm tay cô, cười cười: "Anh thích ăn thịt chín kỹ."
Dịch Tư Linh ngạc nhiên, nhưng rất nhiều loại thịt ngon nếu nấu chín sẽ mất đi hương vị, ví dụ như bò Wagyu thượng hạng, tái ba phần là ngon nhất.
Cô đảo mắt, thấy phần bò bít tết bảy phần chín vừa dai vừa khô trước mặt Tạ Tầm Chi, bỗng nhiên nói: "Tạ Tầm Chi, có phải anh hơi cổ hủ, không chấp nhận có loại thịt có thể ăn sống không?"
Tạ Tầm Chi thật sự có chút nghẹn lời, may mà đầu bếp này không hiểu tiếng Trung, nếu không thì mất mặt ném ra tận mấy cái quốc đảo nhỏ bé rồi.
Anh thong thả đặt dao nĩa xuống, nhìn Dịch Tư Linh: "Anh chỉ thích ăn một loại thịt tươi ngon nhất."
"Loại nào?" Dịch Tư Linh tò mò, lẩm bẩm: "Đồ ngon mà anh cũng không chia sẻ cho em một chút. Keo kiệt."
"Mỗi một bộ phận của Chiêu Chiêu, anh đều thích ăn sống." Tạ Tầm Chi ôn tồn lễ độ nói.
"........"
Cái người này! Ở trên mây mà ăn nói chẳng kiêng dè gì cả!
Dịch Tư Linh vẫn còn đang gắp miếng cá ngừ, tay cầm đũa run run, miếng cá lại rơi tõm vào bát. Mặt cô đỏ bừng, nhớ lại đêm qua, bị anh hết xoay qua lộn lại thưởng thức, từ môi đến môi, từ răng đến lưỡi...
Tạ Tầm Chi gắp miếng cá lên cho cô, chấm thêm chút tương và mù tạt, đưa đến tận miệng cô: "Thấy chưa, anh đâu có cổ hủ."
Dịch Tư Linh liếc xéo anh một cái, vẫn cắn một miếng nhỏ, phần bụng cá ngừ béo ngậy tan chảy trên đầu lưỡi.
Bụng cá ngừ vây xanh là phần béo nhất, khách thường chỉ ăn hai ba lát là thấy ngán, nên không thể ăn nhiều, ở nhà hàng Nhật, một miếng nhỏ xíu cũng có giá cả trăm tệ.
Miếng sashimi vừa vặn, nhưng Dịch Tư Linh ăn uống có vẻ kiểu cách, cứ thích mím môi nhấm nháp từng chút một, thế nên miếng cá bé xíu mà cô cũng phải chia làm hai lần ăn. Tạ Tầm Chi nhìn nửa miếng cá còn lại, im lặng vài giây rồi đưa vào miệng mình.
Anh nói không ăn đồ sống, nhưng lại ăn phần thừa của cô, Dịch Tư Linh cứ cảm thấy anh chẳng có ý tốt lành gì, bĩu môi.
Tạ Tầm Chi ăn rất chậm, như thể đang cảm nhận hương vị tuyệt hảo của nguyên liệu quý hiếm từ Thái Bình Dương, nuốt xong, anh dịu dàng nhìn Dịch Tư Linh, đưa ra đánh giá: "Kém xa Chiêu Chiêu."
Bất kể là hương vị, độ ngọt, độ mềm, hay lượng nước sốt, tính tương tác giữa đồ ăn và người ăn, đều kém xa. Chiêu Chiêu càng ăn sẽ càng ướt át, chảy tràn mật ngọt, bao phủ vị giác và khứu giác của anh.
Anh đã nếm trải hương vị tuyệt vời như vậy, nên mọi mỹ thực trần gian đều trở thành nhai sáp.
Dịch Tư Linh xấu hổ và tức giận đặt mạnh đôi đũa xuống, cơm này không nuốt trôi nữa rồi!
Thời gian tiếp theo sẽ rất khó khăn. Mười tiếng bay dài, nếu ngủ một giấc thì cũng qua, nhưng Dịch Tư Linh ban ngày ngủ quá nhiều, đã ngủ đủ giấc rồi, thế nên xem liền ba bộ phim nghệ thuật vẫn không thấy buồn ngủ.
Ánh đèn trong khoang máy bay từ lúc nào đã chuyển sang chế độ ngủ. Dịch Tư Linh dừng phim, tháo tai nghe, vươn vai lười biếng, lụa nhung xanh dưới ánh sáng dịu nhẹ có vẻ yên tĩnh và u buồn lạ thường.
Bốn phía im lặng, đêm tối thăm thẳm, nhất thời chỉ cảm thấy trống trải vô cùng.
Dịch Tư Linh quay đầu, tìm kiếm Tạ Tầm Chi.
Anh ngồi ở chiếc ghế hàng không đối diện, đã ngủ say, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, cuốn Schopenhauer trên đầu gối khép hờ, không biết trước khi ngủ anh đã đọc đến trang nào.
Dịch Tư Linh theo bản năng khẽ thở.
Anh ngủ say thật, khuôn mặt dịu dàng, không giống vẻ uy nghiêm thường thấy khi tỉnh giấc. Chiếc đèn đọc sách chiếu xuống đỉnh đầu, vầng sáng nhạt nhòa bao phủ, anh chìm đắm trong đó.
Dịch Tư Linh thấy dáng vẻ ngủ của anh thật tuấn tú, khẽ nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra, màn hình nhắm ngay, chụp lại khoảnh khắc anh đang say giấc.
Nhanh như chớp, lén lút ấn nút chụp.
Chụp xong, Dịch Tư Linh cũng không dám ngắm nghía, lại tự mắng mình sao lại làm cái trò trẻ con này, đúng là bịt tai trộm chuông, vội khóa điện thoại lại.
Luân Đôn tháng mười hai, thời tiết thật chẳng ra gì. Bình minh muộn, hoàng hôn sớm, cả ngày chỉ có bốn năm tiếng là ban ngày.
Liên tiếp hai ngày trời âm u. Sương mù, hơi nước mờ mịt, giăng mắc trên dòng sông Thames trầm mặc, ánh mặt trời bị mây đen dày đặc bao phủ, thành phố càng thêm nặng nề, cổ kính. Chiếc xe điện màu đỏ xuyên qua màn mưa đêm, những người phụ nữ đi tất chân và giày cao gót tay cầm ô, vội vã bước vào những tòa kiến trúc cổ kính đối diện.
"Mùi hương quen thuộc quá." Dịch Tư Linh hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.
Tạ Tầm Chi che chiếc ô đen lên đầu cô: "Mùi gì?"
Dịch Tư Linh chớp mắt: "Mùi hoang đường mà kích thích."
Hoang đường. Kích thích.
Cả hai từ đều chẳng phải tốt đẹp gì.
Tạ Tầm Chi không hiểu ý cô, suy tư vài giây, khóe môi khẽ cười: "Ở Luân Đôn có kỷ niệm hoang đường nào sao? Hay là ở Luân Đôn đã nói những lời yêu đương kích thích?"
"Đừng có ám chỉ lung tung." Dịch Tư Linh hừ nhẹ, gót giày cao gót suýt giẫm lên giày da của anh, vội rụt chân lại, lẩm bẩm: "Sau này sẽ không giẫm anh nữa. Tránh cho anh được nước làm tới."
Đôi mắt Tạ Tầm Chi u ám như bầu trời đêm tím đen, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Không có ám chỉ lung tung. Là anh rất tò mò về mọi thứ của em, em không nói cho anh, anh chỉ có thể suy nghĩ vẩn vơ. Huống chi đầu óc anh không linh hoạt, tưởng tượng cũng chỉ nghĩ ra mấy thứ nhàm chán này thôi."
Dịch Tư Linh giận liếc anh một cái: "Ai nói hoang đường và kích thích thì nhất định phải là yêu đương? Dù sao cũng không phải yêu đương..." Cô bĩu môi, có chút nũng nịu nói.
Nhiếp ảnh gia đi theo sau hai người, tìm ánh sáng và góc độ, một mặt cảm thán trai xinh gái đẹp đúng là dễ chụp, tùy tiện chụp một đoạn cũng ra MV đậm chất nghệ thuật.
Bầu không khí giữa hai người này thật tuyệt vời, bất kể là vóc dáng hay khí chất, trong ảnh đều hài hòa đến thế. Người đàn ông tuấn tú quý phái, người phụ nữ kiều mị gợi cảm, lại thêm khung cảnh Luân Đôn cổ kính mà u buồn, gần như không cần cố sức cũng có thể ra ảnh đẹp.
Huống chi, nhiếp ảnh gia phát hiện một điểm rất thú vị. Lần chụp này thuận lợi hơn rất nhiều so với hai ngày trước ở Bắc Kinh, không hề cần anh phải chỉ đạo từng động tác, từng dáng vẻ.
Trong khung hình, hai người ôm nhau, nắm tay, trao nụ hôn đều tự nhiên đến lạ, dường như có một thứ gì đó giữa họ lặng lẽ nảy mầm, bùng nổ thành vô vàn tia pháo hoa rực rỡ. Mỗi khi đối diện, đều phảng phất có sợi dây vô hình móc lấy, quấn lấy cả hai, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng muốn bùng cháy.
Tạ Tầm Chi giơ chiếc ô đen, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc mai bên tai cô, ở nơi ống kính không thấy được, khẽ nói: "Đó là tại em ở Luân Đôn không nghe lời, không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi."
Dịch Tư Linh trợn tròn mắt, bị anh vạch trần, xấu hổ bực bội véo nhẹ mu bàn tay anh, đương nhiên, cũng ở nơi ống kính không nhìn thấy.
Trong khung hình, họ vẫn cứ duy trì một khoảnh khắc rung động lòng người.
"Anh mới chơi ấy, anh ngày nào cũng chơi."
Tạ Tầm Chi khẽ cười một tiếng: "Nếu gặp được em, có lẽ anh ở Luân Đôn đã ngày nào cũng chơi rồi."
Cũng chẳng cần vùi đầu vào viết luận văn, đọc những tác phẩm gốc tiếng Anh khô khan khó hiểu, hay vất vả kiếm những đồng tiền đầu tiên nhàm chán nữa. Tập đoàn Tìm Xa Tư Bản do một tay anh gây dựng ở kiếp trước chính là bắt đầu từ Luân Đôn.
Dịch Tư Linh biết Tạ Tầm Chi tốt nghiệp Cambridge, tính ra anh vẫn là đàn anh khóa trên của cô... chỉ là đàn anh hơn cô sáu khóa.
Khi cô còn là cô em khóa dưới mới chân ướt chân ráo đến Cambridge, anh đã về nước từ lâu, lăn lộn ở tập đoàn Lam Diệu, tỏa sáng trên vũ đài danh lợi ở Bắc Kinh, trở thành người trẻ tuổi nắm giữ cả quyền lực lẫn tài sản trong tay.
"Cho dù chúng ta cùng nhau học ở đó, em cũng chẳng thèm dẫn anh đi chơi. Anh quê mùa lắm, chơi không lại em đâu." Dịch Tư Linh kiêu ngạo nói, khi nhiếp ảnh gia hô "Tuyệt vời!", cô linh hoạt thoát khỏi vòng tay anh, dừng nụ hôn chỉ còn cách vành tai anh vài milimet.
Không khí thật nguy hiểm.
Chỉ là bị anh nhẹ nhàng ôm eo, mà cô cảm giác như bị một con sư tử đực đè dưới chân. Toàn thân anh tỏa ra một thứ khí chất vừa thâm trầm lại vừa nồng nhiệt, sau những tiếp xúc thân mật của họ, càng trở nên rõ ràng hơn.
Dưới ánh đèn mưa đêm, khuôn mặt Tạ Tầm Chi như tạc tượng, bộ vest đen kiểu Anh càng tôn lên vẻ tự phụ của anh, trông anh vẫn cấm dục, trang nghiêm, nhưng luôn có điều gì đó khác biệt.
Dịch Tư Linh quyết định, vẫn nên tỉnh táo tinh thần, nên phòng thủ thì cứ phòng thủ, bằng không... Cô sợ là sẽ rơi vào kết cục bị anh ăn sạch sẽ. Cô mơ hồ có dự cảm.
Anh muốn ăn trọn cô, không chỉ thể xác mà còn cả tình cảm, tâm lý.
Tạ Tầm Chi không để ý đến những động tác nhỏ của cô, chỉ lịch sự che ô cho cô, đi theo cô, hai người dọc theo sông Thames, ngắm những ngọn đèn dầu soi xuống mặt sông, tất cả đều nhòe nhoẹt.
"Em ở Luân Đôn thường chơi những gì?"
Dịch Tư Linh: "Nhiều lắm, toàn những thứ anh không biết chơi."
Tỷ như đua xe, Snooker, poker, phi tiêu, cưỡi ngựa, còn có uống rượu nhảy Disco, cùng một đám bạn bè chẳng ra gì, quậy tung trời đất.
"Ví dụ như?"
"Không nói cho anh, anh còn chưa mở khóa được, chỗ em không cho phép biết trước đáp án."
Tạ Tầm Chi nhìn cô sâu sắc: "Vậy anh có cơ hội mở khóa không?"
"Xem tâm trạng của em đi. Em phải vui vẻ đã. Anh làm em tức giận, em sẽ chẳng cho anh cơ hội đâu." Dịch Tư Linh đắc ý nhướng mày, giọng ngọt ngào trong bóng đêm sâu thẳm, như cà phê sữa thêm thật nhiều đường.
Tạ Tầm Chi gật đầu: "Được, tối nay sẽ làm em vui. Ngày mai cho anh một cơ hội mở khóa nhé."
Dịch Tư Linh ngơ ngác sửng sốt vài giây, sau mới nhận ra ý tứ trong lời anh: "Ê! Tạ Tầm Chi! Tối nay em sẽ không ngủ với anh!"
Tạ Tầm Chi chỉ cười, liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý, có chút vô tội. Dịch Tư Linh bị anh nhìn đến ngực nóng lên, có cảm giác vụng về như sắp lâm trận.
-------
Sau khi chụp ảnh xong, cả đoàn trở về khách sạn, Dịch Tư Linh còn muốn dẫn mọi người đi ăn nhà hàng Michelin, nhưng thấy ai nấy đều mệt mỏi, lại dính mưa, nên từ bỏ, đổi thành chi trả tiệc đứng trong khách sạn.
Hai ngày ở Luân Đôn, khách sạn họ ở là Bulgari, cả đoàn chẳng ai muốn la cà ngoài đường, chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn ngâm bồn tắm, tận hưởng hương thơm cao cấp.
Khách sạn Bulgari trong mưa, vẻ ngoài thẳng tắp lưu loát càng thêm tinh xảo, mang một vẻ cao ngạo lạnh lùng khó gần.
Dịch Tư Linh và Tạ Tầm Chi về phòng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, định cùng nhau xuống nhà hàng tầng một dùng bữa tối.
Sáu chiếc vali hành lý của cả hai đều đặt trong phòng quần áo.
Dịch Tư Linh mặc áo ngủ, ngồi xổm trên sàn, lục tung vali, tìm ra một chiếc váy hai dây thoải mái và chiếc áo khoác dệt kim đen vàng, khi xách ra, tiện tay cầm theo hai đôi tất chân mới tinh nhét ở tận đáy.
Tiểu Tuệ quả nhiên đáng tin cậy, đến tất chân cũng không quên lấy cho cô hai đôi.
Dịch Tư Linh vui vẻ thay váy, căng chiếc tất ra, đang chuẩn bị cúi người đi tất, một giọng nói phía sau ngăn cô lại.
"Anh giúp em."
Tạ Tầm Chi đột nhiên xuất hiện, khiến tim Dịch Tư Linh khẽ run lên, nhìn anh như một bóng đen bao trùm xuống, nhận lấy chiếc tất trong tay cô, ngồi xổm xuống.
Anh đã ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt cô, như một con sư tử thuần phục, cô không nói nên lời từ chối, chỉ có thể để anh nâng bàn chân cô lên, đặt trên đầu gối anh. Chiếc tất căng ra, theo những ngón chân thon dài đáng yêu, từng chút từng chút một kéo lên.
Động tác của anh dịu dàng, chậm rãi. Toàn bộ chân Dịch Tư Linh đều căng thẳng.
Bàn tay anh dọc theo chiếc tất, kéo lên đến đỉnh, Tạ Tầm Chi cũng theo đó đứng lên một chút, cho đến khi màu đen trong suốt bao trọn lấy vòng hông tròn trịa của cô.
Hô hấp của Dịch Tư Linh như nghẹn lại.
"Xong rồi." Tạ Tầm Chi mỉm cười, bàn tay không hề suồng sã, khéo léo rời đi, anh lùi lại.
"Đi thôi, bà xã. Đi ăn chút gì nào."
Mưa mỗi lúc một lớn, nhà hàng lại sáng rực ánh đèn dầu, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa dầm dề dai dẳng. Những vị khách nước ngoài đang chuyện trò rôm rả, trong không khí thoảng hương champagne và pho mát nồng nàn, góc phòng có dàn nhạc chơi, bầu không khí thật say đắm.
Dịch Tư Linh đặt một bó hoa hồng Freud còn ướt mưa trên ghế, cô vui mừng ôm vào lòng, khuôn mặt sau khi tắm gội có vẻ thanh thuần và quyến rũ đan xen tuyệt đẹp: "Hôm nay vậy mà cũng có!"
Anh đã nói ở Cảng Đảo có, sẽ có rất nhiều, nên ngày nào cũng tặng. Bất kể là ở Cảng Đảo, hay ở Bắc Kinh, không ngờ, giờ đến Luân Đôn cũng không gián đoạn.
Có khi là một bó rất lớn, có khi là bó hoa tinh xảo, có khi là một đóa đặt bên gối cô.
Tạ Tầm Chi cảm thấy bắp chân bị một lực rất nhẹ nhàng mềm mại cọ qua, rũ mắt, liếc xuống dưới bàn ăn, cô tao nhã vắt chéo chân, chiếc giày cao gót đỏ rực lơ đãng đặt trên bắp chân anh.
Đôi chân tuyệt đẹp ấy đã được anh tự tay đi tất bao bọc, giam cầm. Đẹp đến vô song, lại mờ ảo quyến rũ.
Anh khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm, "Anh hứa với em, ngày nào cũng sẽ có."
Dịch Tư Linh mím môi, bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên.
Bữa ăn diễn ra rất tâm đầu ý hợp, hài hòa lãng mạn, chỉ đến khi gần kết thúc, có một người đàn ông tiến đến, phá vỡ thế giới yên tĩnh của hai người.
Không thể nói là một người đàn ông xa lạ, mà là học trưởng của Dịch Tư Linh khi cô học ở Luân Đôn.
"Mia! Miss you so much! Lâu lắm không gặp em! Em đến Luân Đôn khi nào vậy?" Một người đàn ông đeo kính đen, vẻ ngoài doanh nhân thành đạt nhận ra Dịch Tư Linh, rõ ràng rất kích động, nói chuyện lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh lơ lớ.
Dịch Tư Linh cũng không ngờ lại gặp được học trưởng thời đại học ở đây, cô cười nói: "Đàn anh, lâu rồi không gặp. Em đến đây chụp ảnh."
Người đàn ông đeo kính giơ ngón tay cái lên: "Luân Đôn khí chất nhất hợp với em, elegant (quý phái)... classical (cổ điển)... a little maverick (một chút cá tính)! Wow! Đây chính là Mia hoàn hảo trong lòng anh!"
Tạ Tầm Chi khẽ nhíu mày, thong thả nâng ly rượu vang trắng lên, nhấp một ngụm, dư quang đảo qua người đàn ông kia, sau đó tự phụ thu về.
Bốn mắt chạm nhau. Nhìn ra 1m77. Chú lùn. Ồn ào.
Dịch Tư Linh không hề nhận ra vẻ lạnh lùng chế giễu trong đáy mắt Tạ Tầm Chi, nói chuyện vài câu với học trưởng, rồi giới thiệu Tạ Tầm Chi, cô nói: "Đây là chồng em, anh ấy là Tạ Tầm Chi."
Người đàn ông đeo kính lúc này mới lưu luyến phân ra một nửa sự chú ý, chuyển sang Tạ Tầm Chi, khi đánh giá Tạ Tầm Chi, anh ta theo bản năng ưỡn thẳng người, cố gắng tăng thêm khí thế: "Đây là chồng em? Tôi nghe bạn bè nói em kết hôn rồi, chỉ là không ngờ chồng em lại trẻ tuổi và tuấn tú lịch sự như vậy."
Anh ta lấy ra vẻ tự nhiên khéo léo thường thấy trong giao tiếp xã giao: "Hello, tôi là học trưởng của Mia ở Cambridge, tôi tên Issac."
Tạ Tầm Chi mỉm cười ôn hòa, đứng lên, phong thái nhẹ nhàng đưa tay ra: "Chào anh, tôi là chồng của Mia."
Anh không giới thiệu tên họ mình, giấu đi phần thuộc về Tạ Tầm Chi, chỉ nói, anh là chồng của Dịch Tư Linh.
Thân hình cao lớn của anh, vào khoảnh khắc đứng lên, người đàn ông đeo kính không khỏi ngước nhìn, tươi cười có chút gượng gạo: "Nghe danh Tạ công tử đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, anh rất nổi tiếng trong giới tài chính Luân Đôn, ngưỡng mộ đã lâu."
"Từ khi trở thành chồng của Mia, quả thật nổi tiếng hơn trước không ít." Tạ Tầm Chi nhẹ nhàng nói đùa.
Dịch Tư Linh không nhận ra làn sóng ngầm vi diệu giữa hai người đàn ông, sau đó lại trò chuyện thêm vài câu với người đàn ông đeo kính, hẹn khi nào rảnh sẽ cùng nhau ăn cơm, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Loại hẹn ăn cơm này phần lớn chỉ là lời nói xã giao, ai biết có thực hiện được hay không.
Người đàn ông đeo kính đi rồi, Tạ Tầm Chi mỉm cười nhìn Dịch Tư Linh: "Anh ta là học trưởng cùng khoa với em sao?"
Dịch Tư Linh ăn miếng tháp cá hồi, vừa nói: "Không phải cùng khoa, quen nhau ở câu lạc bộ. Anh ấy hình như học tài chính hay luật gì đó? Em không nhớ rõ lắm."
Tạ Tầm Chi khẽ nhướng mày, làm bộ lơ đãng nói: "Anh cũng tốt nghiệp Cambridge. Khoa tài chính và khoa lịch sử, song bằng."
Dịch Tư Linh sửng sốt, không hiểu vì sao, cảm thấy anh có chút khoe khoang mình là học bá: "... Em biết mà. Anh học giỏi, không cần thiết phải nhấn mạnh vậy đâu."
Cô chu môi lên.
Đôi mắt Tạ Tầm Chi tối lại, không nói gì nữa.
------
Về đến phòng, Tạ Tầm Chi vào thư phòng xử lý một số công việc, Dịch Tư Linh nằm trên giường tập thể dục cho chân thon.
Cô lười biếng, chỉ cởi áo khoác, đến váy và vớ cũng chưa cởi.
Hai ống chân thon dài thẳng tắp không ngừng đung đưa trong không trung, đều đặn có nhịp điệu, tay cô cầm điện thoại, đang chat nhóm sôi nổi, hoàn toàn không nhận ra, Tạ Tầm Chi đã xong việc, đi đến cửa phòng ngủ.
Dịch Tư Linh đăng những ảnh hậu trường chụp hôm nay lên 【Đội hộ vệ Mia】, ba người còn lại lập tức nhảy ra.
Em hai: 【 Anh đẹp trai mỹ nhân đúng là tuyệt phối 】
Em ba: 【 Bộ ảnh cưới trong mưa này có bầu không khí quá đỉnh a a! Có phải đã làm tỷ phu mê mẩn đến điên đảo, tối về nhà hung hăng tăng ca hiệp phụ không! 】
Em tư: 【 Ghen tị với cuộc sống ban ngày có người yêu chiều, buổi tối có người ôm ngủ này quá đi. 】
Em hai: 【.........? 】
Em hai: 【 Dịch Quỳnh Linh, chú ý lời ăn tiếng nói, em mới mười lăm tuổi thôi......】
Em tư: 【 Mười lăm tuổi thì không được nói bậy à! 】
Sau khi vận động, cơ thể Dịch Tư Linh đã nóng lên, cô gõ chữ: 【@Della, đừng có dạy hư em ba, dạo này nó nói chuyện càng ngày càng tục tĩu......】
Cô em ba vô tội bị điểm tên, tức giận đến không thèm gõ chữ, trực tiếp gửi giọng nói: "Mia chị nói chuyện thật là tổn thương em! Sao có thể nói em tục tĩu chứ, em có tục tĩu cũng không bằng anh rể! Ít ra em sẽ không thừa lúc chị ngủ mà trộm mút ngực chị!"
Nói xong, Dịch Hân Linh liền hối hận. Thảm rồi. Bán đứng anh rể, chiếc vòng tay thủ công phiên bản giới hạn Ninh Ninh tặng vẫn còn bày trên đầu giường cô kìa.........
Giọng nói lớn vang vọng khắp phòng ngủ.
Tạ Tầm Chi: "........"
Trước mắt Dịch Tư Linh tối sầm lại, Tạ Tầm Chi thừa lúc cô ngủ, mút... ngực cô? Động tác tập luyện dừng hẳn, cô chợt nhận ra một ánh mắt nóng rực bên trái, chậm rãi quay sang, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Tạ Tầm Chi.
Tạ Tầm Chi dưới tình huống bất ngờ vẫn giữ được bình tĩnh, anh bước tới, ngồi xuống bên chân Dịch Tư Linh, giải thích: "Không phải mút, bà xã, anh không hạ lưu đến thế."
"Anh chỉ hôn một cái, chỉ vậy thôi."
Dịch Tư Linh: "........"
"...Vậy tại sao, em gái em lại biết?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Tạ Tầm Chi còn bình tĩnh và chắc chắn hơn cô: "Có lẽ là, lúc đó không để ý, để lại một chút dấu vết nhỏ."
"...Ai tin! Rốt cuộc anh đã làm gì sau lưng em!...... Anh!" Dịch Tư Linh tức giận đạp một chân lên ngực Tạ Tầm Chi, ngay lập tức, bị cái nóng rực ấy làm cho rụt chân lại.
Hơi ấm xuyên qua lớp vớ mỏng manh không chút che chắn, thẳng đến lòng bàn chân cô.
Lập tức, chân cô mềm nhũn ra, như bị kích hoạt công tắc, những xấu hổ bực bội, những ký ức khiến người ta hận không thể trốn vào chăn đều ùa về.
Không khí im lặng trong một khoảnh khắc. Dịch Tư Linh ảo não, không nên đạp anh.
Ánh mắt Tạ Tầm Chi rõ ràng sâu thẳm và đen tối, chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt.
Giọng Dịch Tư Linh hơi run: "...... Anh đừng nhìn em như vậy......"
Tim cô đập nhanh hơn, có thể cảm nhận rõ ràng, không khí chảy trôi giữa họ đang dần đặc lại.
Tạ Tầm Chi tự trấn tĩnh, vì sao cô chỉ chạm nhẹ vào anh một chút, mà đối với anh, lại có sức sát thương lớn đến vậy. Cơ bắp anh đều căng thẳng trong khoảnh khắc ấy, hưng phấn đến hung mãnh.
Có lẽ là anh thật sự sa đọa, nếm được một lần liền bắt đầu đáng xấu hổ mà nghiện, có lẽ, Dịch Tư Linh là chất gây nghiện của anh.
Anh nuốt khan, dịu dàng nắm lấy chân Dịch Tư Linh, dùng lòng bàn tay áp lên lòng bàn chân cô, trước tiên thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, hiện tại anh cảm thấy có chút không ổn. Nếu lát nữa hành vi có gì khác thường, em có thể ngăn anh lại."
Mặc dù ngăn lại cũng vô ích.
Dịch Tư Linh bị anh nắm chân, đầu óc trống rỗng trong một khoảnh khắc, không biết vì sao anh đột nhiên xin lỗi, giây tiếp theo, anh cúi người dựa lại gần, hôn lên môi cô.
Hơi thở ấm áp bao phủ lấy cô.
Tí tách tí tách, hạt mưa như những viên pha lê treo trên tường vách, từng viên lăn xuống, vẽ nên những đường cong hỗn loạn, không có hình thù. Ngón tay dài tắt đi chiếc đèn chính, nhưng căn phòng cũng không tối, bởi vì trên đường phố giăng đầy đèn neon chuẩn bị cho Giáng Sinh sắp đến, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu vào, chiếu khắp căn phòng những vệt sáng màu mè.
Rõ ràng giây trước còn giận dỗi, giây sau đã bị hôn đến mềm nhũn, móng tay bấu chặt vào tấm ga giường thuộc về cô, vệt loạn xạ, không có hình thù.
Sau nụ hôn, giọng Tạ Tầm Chi khàn khàn, lộ ra một tia thỏa mãn.
Dịch Tư Linh gặm cắn bờ vai anh, đồng tử tan rã.
Trong không gian u ám tĩnh lặng, ngọn núi lửa nóng rực từ từ hồi phục, đi vào chu kỳ sinh động, nham thạch bên trong không ngừng vận động dữ dội, không biết khi nào sẽ phun trào ra mặt đất.
Cả người cô căng thẳng, nhưng lời anh thì thầm bên tai lại mềm mại đến thế, khiến cô thư giãn, mang theo hơi thở nóng rực: "...... Chúng ta đều tốt nghiệp Cambridge."
"........"
Dịch Tư Linh không hiểu, hôm nay anh đã ám chỉ đến lần thứ ba. Anh cũng tốt nghiệp Cambridge, cô biết, cô biết, cô biết mà......
Cánh tay Tạ Tầm Chi vươn tới, trong bóng đêm chăm chú nhìn khuôn mặt cô mềm nhũn nóng lên.
"Vậy anh cũng nên là học trưởng của em chứ? Bà xã." Anh dịu dàng khẽ nói, rồi bất ngờ không kịp phòng bị, hung hãn tiến vào.
Tạ Tầm Chi cảm thấy cô như một dòng suối nước nóng, ấm áp đến thế, sóng sánh đến thế, còn anh như một con sư tử lạc lối trong bóng đêm, đâm loạn khắp nơi.
"........"
Dịch Tư Linh trong nháy mắt cắn chặt môi.
Tất cả, phun ra, rồi tất cả, lấp đầy. Giống như hít một hơi thật sâu, hút đến tận đáy phổi.
"Vậy em có thể, gọi anh một tiếng học trưởng không?"
"........"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro