Chương 50: Trăm năm hòa hợp

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

Giày cao gót màu đỏ, đính đầy những đóa hoa bằng đá quý màu đỏ, gót giày nhỏ nhắn mà gợi cảm, dường như không chịu nổi chút trọng lượng nào.

Tạ Tầm Chi nhẹ nhàng nâng chân Dịch Tư Linh, cẩn thận xỏ giày vào. Thật đẹp, mu bàn chân cô trắng nõn, thon dài, được màu đỏ của châu báu tôn lên, càng thêm tinh xảo.

Xung quanh đều ồn ào muốn cô dâu chú rể hôn nhau một cái.

Tạ Tầm Chi khẽ nhéo mắt cá chân Dịch Tư Linh, vẫn giữ tư thế quỳ một gối, từ dưới lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, mang theo sức xuyên thấu.

Anh trông như một thần tử thần phục dưới chân nữ thần, tao nhã ôn hòa như vậy, nhưng động tác nắm lấy mắt cá chân cô lại rất mạnh mẽ, dường như tùy thời tùy chỗ có thể vật cô xuống.

Dịch Tư Linh bị anh nhìn chằm chằm đến tim đập thình thịch, bốn phía đều là người, cảm giác vừa bí ẩn vừa kích thích lan khắp cơ thể.

"...... Không được làm lem son môi của em." Cô nhỏ giọng nói.

Tạ Tầm Chi được chấp thuận, xuất quân có danh nghĩa, lúc này mới thản nhiên đứng lên, đưa bó hoa cho Dịch Tư Linh, trong khoảnh khắc cô nhận hoa, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh nhớ lại cảm xúc lần đầu tiên hôn cô. Trong cái chỗ chật chội, u ám đó, anh lần đầu tiên nếm trải vị ghen tuông, lần đầu tiên muốn một người phụ nữ nghiêm túc nhìn anh.

Tạ Tầm Chi hôn thật dịu dàng, thật thong thả, xung quanh đều là người, anh không thể để mình trông giống như một kẻ ngốc mới biết yêu, càng không thể làm lem son môi của cô —— đã hứa với cô rồi.

Đây là lần đầu tiên hôn môi trước mặt nhiều người như vậy, trông thì tự nhiên tùy ý, nhưng Dịch Tư Linh và Tạ Tầm Chi đều có chút khẩn trương khó hiểu, loại khẩn trương này chỉ có hai người họ biết.

Dịch Tư Linh nhận thấy cơ thể anh căng thẳng, anh không ngừng nuốt nước bọt, Tạ Tầm Chi bao lấy bàn tay cô đang nắm chặt thành nắm đấm.

Sau nụ hôn, son môi của tân nương vẫn bị lem một chút, may mà không bị lem ra ngoài, nhưng sắc hồng trên mặt đã lan xuống tận cổ.

Tạ Tầm Chi ghé vào tai cô nói: "Nắm chặt anh." Sau đó, một tay bế ngang cô lên.

Dịch Tư Linh khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng vòng tay ôm cổ anh.

Một đám người theo sát phía sau, bao lì xì vẫn tung bay rợp trời, Tạ Minh Tuệ và Tạ Tồn Anh lần đầu tiên cảm thấy tung bao lì xì lại vui vẻ đến vậy. Mấy ngày nay, chỉ riêng việc chuẩn bị bao lì xì thôi đã khiến mấy chục người trên dưới Tạ viên mệt đến kiệt sức.

Ra đến ngoài là nghi thức sửa miệng, kính trà.

Lương Vịnh Văn ngược lại rất ổn, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng nở nụ cười đoan trang, chỉ là sâu trong đáy mắt có ánh lệ trong suốt lấp lánh. Dịch Khôn Sơn thì quá khích, khi uống chén trà sửa miệng do Tạ Tầm Chi dâng lên, kích động đến mức làm nghiêng cả chén, may mà Tạ Tầm Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ lại.

Lương Vịnh Văn vừa buồn cười vừa ghét bỏ, khẽ dùng khuỷu tay đẩy Dịch Khôn Sơn một chút, ý bảo ông xung quanh còn có truyền thông đấy.

Dịch Khôn Sơn làm bộ làm tịch uống xong trà, nắm chặt tay hai người, đặt chồng lên nhau: "Sau này phải tốt với nhau, mọi việc đều cùng nhau bàn bạc, nhường nhịn nhau, tôn trọng nhau, bảo vệ nhau."

Tạ Tầm Chi nắm chặt mu bàn tay Dịch Tư Linh, trịnh trọng nói: "Con sẽ, ba. Ba yên tâm."

Sau đó, Tạ Tầm Chi một đường bế Dịch Tư Linh ra khỏi nhà họ Dịch. Đoàn xe Rolls-Royce đã được sắp xếp ổn thỏa, theo thứ tự lúc đến, xe chủ hôn dừng ở cửa chính biệt thự, sau đó lần lượt là xe phù rể phù dâu, xe bạn bè thân thích.

Bóng dáng đen huyền ảo phối hợp vẻ đẹp kiều diễm của hoa Freud, tạo nên hiệu ứng thị giác mãnh liệt, tựa như một tay xã hội đen lịch lãm ôm bó hoa hồng.

Chú Mai kéo cửa xe ra, Tạ Tầm Chi cẩn thận đỡ Dịch Tư Linh ngồi vào, rồi cúi người chỉnh lại tà váy cho cô.

Dịch Tư Linh hỏi: "Em có nặng lắm không?"

Tạ Tầm Chi nhặt mấy mảnh kim tuyến vỡ vụn trên đầu cô xuống, là tàn pháo hoa vừa nãy bắn rơi, "Có, nặng lắm chứ, nặng đến mức anh có thể ôm em chạy bộ buổi sáng đấy. Về Bắc Kinh thử xem nhé? Sáng sớm 5 giờ, anh ôm em chạy bộ."

"........."

"Mơ tưởng!"

Dịch Tư Linh trừng mắt nhìn anh. Hôm nay bốn giờ sáng đã phải dậy, muốn lấy mạng cô rồi.

Tạ Tầm Chi khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ vành tai phấn nộn của cô, lúc này mới vòng sang bên kia lên xe.

Phù dâu và phù rể theo đội hình đã sắp xếp, lần lượt lên xe.

Dịch Quỳnh Linh mỉm cười nhìn Trì Hoàn Sinh trước mặt, có chút khó nói nên lời.

Trì Hoàn Sinh lớn lên không xấu, thừa hưởng vẻ phong lưu phóng khoáng của anh trai, chỉ là vóc dáng to lớn hơn, lại thích tập thể hình, nên trông rất cường tráng, khi cười rộ lên, hàm răng trắng sáng làm chói mắt người.

"Em gái nhỏ, chúng ta ngồi xe này nhé, em muốn ngồi bên trái hay bên phải?" Trì Hoàn Sinh gãi gãi ót, không biết lắm làm sao để giao tiếp với cô em rõ ràng chỉ mười lăm tuổi, nhưng trông lại khôn khéo và quyến rũ như vậy.

Dịch Quỳnh Linh thở dài, cô không thích kiểu kiêu ngạo, nhưng cũng không thích kẻ ngốc mà... Cái tên to con này, nhìn là biết ngốc nghếch rồi, không phải gu của cô.

Dịch Nhạc Linh được phân ngồi cùng xe với Trì Hoàn Lễ. Cô vốn tính cách lạnh lùng, không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là với đàn ông, quả thực là lời không hợp ý, nửa câu cũng ngại nhiều. Từ Dịch gia đến khách sạn mất nửa tiếng đi xe, Dịch Nhạc Linh lo lắng không khí sẽ lạnh lẽo, ánh mắt vô tình liếc đến Tạ Minh Tuệ.

Cô chợt nảy ra một ý, đi qua nắm chặt tay Tạ Minh Tuệ: "A Tuệ, chúng ta ngồi chung xe đi."

Tạ Minh Tuệ nhìn Dịch Nhạc Linh, lại thấy Trì Hoàn Lễ cao lớn như hổ rình mồi phía sau cô, cảm thấy sao mình xui xẻo thế.

Dịch Nhạc Linh đã lên tiếng, cô bé không thể từ chối, chỉ có thể đi theo, cùng Trì Hoàn Lễ lên chung xe.

Hôm nay người đông, náo nhiệt, chuyện xưa cũng nhiều, tất cả mọi thứ đều nảy sinh và phát triển trong hôn lễ long trọng này, mỗi người đều có niềm vui nhỏ của riêng mình.

Đoàn xe đúng 9 giờ 18 phút xuất phát, không sai một li. Giống như sự chắc chắn của Tạ Tầm Chi, hôm nay mọi thứ sẽ hoàn hảo không một sai sót.

Tạ Tầm Chi thu ánh mắt từ đồng hồ, nhìn sang Dịch Tư Linh đang phấn khích bên cạnh.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, chẳng màng gió sẽ làm rối mái tóc búi tinh xảo của mình, hơi nghiêng đầu ra ngoài, ngoái nhìn Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn vẫn đứng dưới mái hiên.

Cô khẽ cười và vẫy tay với họ, không khóc.

Tạ Tầm Chi cũng quay người theo, xuyên qua cửa sổ kính đen của đuôi xe, thấy Dịch Khôn Sơn vừa vẫy tay, vừa ôm mặt, dường như đang khóc.

Cho đến khi đoàn xe hoàn toàn rời khỏi cổng Dịch gia, Dịch Tư Linh không còn nhìn thấy gì nữa, lúc này mới ngồi thẳng lại.

"Anh cứ tưởng em sẽ khóc." Tạ Tầm Chi nắm lấy tay cô, mỉm cười nhìn cô.

Trong những cảnh chia ly thế này, cô dâu rất dễ khóc thành người lệ, huống chi cô còn là gả đi xa, phải theo anh về Bắc Kinh. Anh nghĩ có lẽ cô sẽ khóc, nên đã chuẩn bị một gói khăn giấy trong túi áo vest, nhưng không cần dùng đến.

Dịch Tư Linh chỉ cười, thoải mái dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh, mang theo một vẻ quyến rũ kiều diễm.

"Nếu em khóc, daddy chắc chắn sẽ khóc dữ hơn. Ông ấy chỉ là một con hổ giấy mạnh miệng mềm lòng thôi. Em muốn cho ông ấy biết em rất hạnh phúc, ông ấy mới yên tâm."

Tạ Tầm Chi lặng lẽ nhìn cô, bàn tay dùng sức, dùng một lực kiên định đan mười ngón tay vào tay cô.

"Vậy anh nhìn em làm gì chứ," Dịch Tư Linh hơi bối rối, đôi mắt ngượng ngùng chớp chớp.

Anh khẽ cười, nói: "Hóa ra Chiêu Chiêu cũng biết thương người."

Cô không chỉ biết ăn chơi trác táng, dùng sự non nớt làm vũ khí của một tiểu thư, cô còn có sự tinh tế, sự trưởng thành, sự thấu đáo của riêng mình.

Dịch Tư Linh khẽ mím môi dưới, không hiểu sao bị anh làm cho rất ngượng ngùng, vội vàng tránh ánh mắt anh, nghiêm túc nhấn mạnh: "Đó là ba mẹ em, em đương nhiên phải thương họ."

"Ừ," Tạ Tầm Chi gật đầu, "Sau này chúng ta cùng nhau hiếu thảo với họ."

Dịch Tư Linh: "Đương nhiên, anh nhận của họ hai mươi vạn tiền mừng rồi, đương nhiên phải thương họ."

Tạ Tầm Chi khẽ cười, xoa bóp bàn tay mềm mại của cô, rồi lần lượt ngắm nhìn từng chiếc móng tay trong suốt, sáng bóng của cô, khẽ nói: "Nhưng anh chắc chắn thương em nhất. Em là vợ của anh."

Tim Dịch Tư Linh khẽ run rẩy, phiền anh luôn nói ra những lời âu yếm sáo rỗng như vậy, nhưng nghe lại rất chân thành, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ có thể rụt tay về, khẽ lẩm bẩm một tiếng "sến quá đi".

Cô nói vậy, nhưng chân vẫn không tự chủ được nhích về phía anh. Đôi giày cao gót đỏ gần như chạm vào giày da của anh.

-------

Khách sạn đã bố trí tốt nhân viên tiếp đón, đều là anh chị em của Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn. Một dịp hiếm có để hàn huyên ôn lại chuyện cũ như vậy, không ai từ chối.

Đoàn xe đón dâu có lối đi riêng, khác với lối vào sảnh tiệc của khách khứa. Hàng loạt siêu xe nối đuôi nhau tiến vào cổng khách sạn, hoặc là những chiếc xe thương vụ cao cấp kín đáo, hoặc là những chiếc siêu xe phóng khoáng tùy ý, hay là những chiếc xe bảo mẫu sang trọng chở không biết là vị siêu sao thiên vương nào.

Đường phố tắc nghẽn, khách sạn phải huy động toàn bộ nhân viên, còn sử dụng lượng lớn nhân viên an ninh, không ngừng duy trì trật tự, còn phải ngăn chặn những tay săn ảnh khó lường. Từ sáu giờ sáng đến giờ, đội bảo an đã gỡ xuống mười tám chiếc flycam, sau khi hạ xuống, vẫn nguyên vẹn đặt ở quầy thất lạc, lịch sự bồi thường tiền đi lại và kẹo mừng phong phú.

Đám paparazzi tuy rằng công việc không có tiến triển, nhưng bắt được kẹo mừng của Dịch đại tiểu thư, đương nhiên là vui vẻ, không quên đăng lên mạng xã hội khoe khoang một phen, lại ngấm ngầm chế nhạo những minh tinh danh viện keo kiệt.

Người qua đường gần đó không biết chuyện gì xảy ra, đều sôi nổi móc điện thoại ra quay video, rất nhanh, trên mạng lan truyền hình ảnh đoàn xe rầm rộ của buổi hôn lễ này.

Hai mươi chiếc Rolls-Royce đen nối đuôi nhau tiến vào, dẫn đầu đoàn xe nhiếp ảnh là hai chiếc Ferrari đỏ rực, theo sau cuối cùng là một chiếc Rolls-Royce Phantom trắng.

Ngụ ý cô dâu chú rể ở bên nhau từ tóc đen đến bạc đầu.

Thời gian gấp rút, Dịch Tư Linh dừng lại ở khu vực tiếp khách hai mươi phút, chụp một vài bức ảnh rồi vội vã đi phòng nghỉ thay bộ váy cưới chính.

Từ cổng khách sạn, màu sắc hoa hồng Freud nở rộ như pháo hoa, cây thông Noel cao mười ba mét cũng được thay thế bằng một vòng đu quay ngựa gỗ làm từ bốn vạn đóa hoa hồng, khi ngựa gỗ xoay tròn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Bốn phía đều treo đầy ảnh cưới của họ.

Ở Tạ viên, họ mặc sườn xám và áo dài. Ở Cố Cung, họ mặc hỉ phục đời Minh, đứng dưới mái điện rộng lớn, hai người nhìn nhau đắm đuối. Ở London trong mưa, cô mặc một chiếc váy dài nhung đen, nắm tay anh, đi dọc bờ sông Thames. Ở Budapest trong đêm, tòa nhà Quốc hội vàng son lộng lẫy, chẳng qua chỉ là phông nền của họ.

Tạ Tầm Chi thay một bộ lễ phục đen trang trọng hơn, đồng hồ cũng đổi thành chiếc đồng hồ đính kim cương anh đeo lần đầu tiên Dịch Tư Linh nhìn thấy, xắn tay áo lên, mặc thêm chiếc áo choàng cùng tông màu, cuối cùng cài một chiếc trâm cài áo bằng vàng hồng đính kim cương.

Tạ Minh Tuệ vừa xuống xe đã nhanh chóng tránh xa Trì Hoàn Lễ, đi theo Tạ Tầm Chi vào phòng thử đồ. Thấy Tạ Tầm Chi đi ra, mắt cô sáng lên, cười trêu ghẹo: "Như vậy mới xứng với chị dâu. Anh một viên, chị ấy một viên, hai người tâm đầu ý hợp."

Tạ Tầm Chi đứng trước gương chỉnh lại nơ, "Sao không ra ngoài tiếp khách?"

Tạ Minh Tuệ: "Không thiếu một mình em."

Tạ Tầm Chi cười, nhìn cô đầy ẩn ý, nhắc nhở: "Hôm nay tuy vui, nhưng em đừng uống nhiều. Cẩn thận có người xấu."

Tạ Minh Tuệ: "........"

Một phòng nghỉ khác, Dịch Tư Linh đã thay xong váy cưới chính, vương miện được lấy ra từ két sắt, chuyên gia tạo hình cẩn thận đội lên đầu tân nương.

"Đẹp quá!" Chuyên gia tạo hình chân thành thốt lên, "Rất hợp với ngài. Lần đầu tiên nhìn thấy vương miện kim cương mà viên chủ lại là màu đỏ, tuyệt vời."

Dịch Tư Linh nhìn mình trong gương, ánh sáng lấp lánh bốn phía, vẫn có chút không thể tin được, hôm nay mình là cô dâu.

Cô dâu của Tạ Tầm Chi.

Cô thong thả nâng tay lên, chạm vào viên kim cương đỏ rực kia. Kim cương có đại biểu cho tình yêu của anh hay không cô không biết, nhưng khi chạm vào viên kim cương này, cô cảm giác như chạm vào một trái tim đang thổn thức.

Trái tim của Tạ Tầm Chi.

Trong đêm yên tĩnh ở Tạ viên, cô từng được anh ôm vào lòng, cánh tay anh rắn chắc, ngực ấm áp và rộng lớn, đủ để bao bọc cả người cô, cô nghiêng tai, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ.

Dưới lớp vỏ bọc kiên cố, bất khả xâm phạm, che chở mọi người khỏi gió mưa của anh, ẩn giấu một trái tim nóng bỏng và dịu dàng.

"Đã đến giờ rồi đấy cô dâu."

"Phải xuất phát thôi."

Vài lời khẽ khàng của trợ lý kéo Dịch Tư Linh về thực tại. Cô khẽ nhấp một ngụm nước trong ly, cổ họng trôi xuống thứ chất lỏng mát lạnh, rồi từ tốn đứng lên. Vạt váy cưới lộng lẫy như đóa hoa khổng lồ nở rộ phía sau.

Dịch Khôn Sơn đã lặng lẽ đứng chờ ngoài phòng nghỉ. Bước chân ông trên hành lang khơi gợi bao cảm xúc, một điếu thuốc được đưa lên môi như để nén lại dòng suy nghĩ miên man. Đến khi cánh cửa hé mở, hình ảnh cô con gái yêu kiều chậm rãi hiện ra, đôi mắt người cha chợt nóng ran, lệ trực trào.

Lời vợ dặn văng vẳng bên tai: Lão Dịch, lát nữa dắt con lên lễ đường, ông mà khóc nhè là cả Cảng Đảo cười cho đấy.

Nhưng trái tim ông vẫn nghẹn ngào. Thư ký vội vã dúi vào tay chủ tịch chiếc khăn giấy, thầm nghĩ hôm nay quả là chuyện lạ. Một người đàn ông thép đá trên thương trường, khi gả con gái cũng mềm yếu đến thế.

Nhìn dáng vẻ nghẹn ngào của cha, lòng Dịch Tư Linh cũng trào dâng nỗi xót xa khó tả, cổ họng nghẹn ứ. Cô khẽ lay tay ông, giọng nũng nịu: "Ba thật là... đừng như vậy mà, làm ơn..."

Dịch Khôn Sơn vội lau vội giọt lệ, khuôn mặt tuấn tú in hằn dấu vết thời gian càng thêm vẻ uy nghiêm. Đôi mắt hơi đỏ không hề làm mất đi khí chất mạnh mẽ của người đàn ông, ngược lại, sự mềm mại thoáng qua ấy càng tô đậm thêm vẻ rắn rỏi, quyến rũ lạ thường.

Ông bật cười khẽ, giọng nghẹn ngào: "Ba nhớ cái ngày con mới lọt lòng, bé tí xíu như con mèo con ấy, y tá trao con vào tay ba mà ba còn run không dám bế. Chớp mắt một cái... Chiêu Chiêu của ba đã thành thiếu nữ, còn sắp sửa về nhà chồng... Ba chỉ là... xúc động thôi mà..."

Dịch Tư Linh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, khẽ khoác tay ông, giọng tinh nghịch: "Vậy Tạ Tầm Chi có phải là chàng rể tuyệt vời nhất mà ba chọn không?"

"Đương nhiên rồi." Dịch Khôn Sơn tự tin vào con mắt nhìn người sắc sảo của mình.

Ông khẳng định chắc nịch.

Hai cha con chậm rãi bước về phía sảnh tiệc chính.

Hành lang dẫn lối tĩnh lặng và xa hoa, ánh đèn dịu dàng hắt lên vách tường cẩm thạch xanh ngọc bích cùng mặt sàn bóng loáng, tựa như mặt hồ thu phẳng lặng. Tà váy cưới của Dịch Tư Linh khẽ lướt trên sàn, như cánh thiên nga mềm mại chạm mặt nước.

"Tha thứ cho ba, con gái. Lần đầu gả con đi, ba có chút... không kìm được." Dịch Khôn Sơn khẽ vỗ mu bàn tay con gái, giọng nghẹn ngào, "Nghĩ đến còn phải...mất mát thêm ba lần nữa, lòng ba... càng thêm khó chịu."

Dịch Tư Linh tinh nghịch trêu chọc: "Có lẽ chỉ còn hai lần thôi ba? Ba cũng biết Della nhà mình không mặn mà chuyện chồng con mà."

Dịch Khôn Sơn: "Con bé dám!"

Dịch Tư Linh: "Con nói giúp nó, nó siêu dám luôn."

Dịch Khôn Sơn: "........"

Lời trêu chọc của con gái khiến Dịch Khôn Sơn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông nhớ lời vợ dặn, cả Cảng Đảo đang dõi theo ông, dõi theo con gái ông, ông không thể để xảy ra sơ suất.

Trong sảnh tiệc cưới, hơn nghìn khách mời đã an vị, khung cảnh náo nhiệt nhưng không hề xô bồ. Chỉ có khách sạn Tinh Đỉnh mới đủ sức chứa một sự kiện trọng đại như vậy, bởi lẽ khi xây dựng khách sạn này, Dịch Khôn Sơn đã nghĩ đến ngày con gái mình kết hôn, nhất định phải mời những nhân vật quyền quý nhất, vì vậy cần phải có một sảnh tiệc lớn nhất.

Tâm nguyện năm nào, hôm nay cuối cùng đã thành hiện thực.

1888 chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh treo cao trên trần, tầng tầng lớp lớp, tựa như ánh trăng chìm nổi trên mặt biển đêm. Ánh sáng chỉ tỏa ra từ một hàng đèn phía ngoài, gần 900 chiếc ở giữa vẫn im lìm. Bất chợt, hàng đèn đang sáng cũng vụt tắt.

Toàn bộ sảnh tiệc chìm trong bóng tối tĩnh mịch.

Tạ Tầm Chi đứng ở cuối con đường hoa, một mình lẻ bóng, dáng người thẳng tắp toát lên vẻ cô độc.

Nhưng rất nhanh thôi, anh sẽ không còn đơn độc, bởi vì sẽ có người sánh vai cùng anh bước đi.

Bản nhạc du dương bên dòng Danube lại vang lên, Tạ Tầm Chi nghe khúc ca hoa lệ, trầm lắng mà da diết ấy, lòng chợt trào dâng nỗi xót xa.

Hóa ra, câu hỏi cô hỏi anh trên chuyến tàu định mệnh ấy là vì bài hát này.

Cánh cửa sảnh tiệc chậm rãi mở ra, hơn nghìn chiếc đèn chùm thủy tinh đồng loạt bừng sáng, như một nghi thức trang trọng và huyền ảo. Tất cả khách mời đều không khỏi nghẹn thở.

Dịch Tư Linh khẽ khoác tay cha, tay nâng bó hoa, trên khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười tao nhã.

Cô ngước mắt, một thoáng nhìn đã thấy Tạ Tầm Chi ở cuối con đường.

Anh cũng đang nhìn cô.

Nhiều năm về sau, khi hồi tưởng lại khoảnh khắc này, Dịch Tư Linh nghĩ, đó có lẽ là lần đầu tiên tận sâu trong đáy lòng, cô thừa nhận mình yêu người đàn ông này.

Là bởi vì yêu, nên cô nguyện ý gả cho anh.

Không phải vì hôn lễ này lộng lẫy đến đâu, cảnh sắc tuyệt vời thế nào, náo nhiệt ra sao.

"Ô ô ô, tim em đau quá, công chúa thật sự khóc rồi, công chúa của em, chị ấy lại rơi lệ trên lễ đường..." Dịch Quỳnh Linh tuyệt vọng gục vào lòng Dịch Nhạc Linh, như một chú cún con đau khổ.

Dịch Nhạc Linh nhét chiếc bánh hoa hồng vào miệng em gái, "Chị ấy chỉ chảy có hai giọt nước mắt thôi. Kệ đi. Khóc một chút lên ảnh lại có cảm xúc hơn."

Dịch Nhạc Linh nói trúng tim đen.

Dịch Quỳnh Linh nuốt vội miếng bánh, bĩu môi, "Nhưng đó vẫn là khóc. Chị ấy khóc vì đàn ông đấy!"

Dịch Nhạc Linh cạn lời, thở dài, "Della à, em vì mấy tên người yêu cũ mà khóc những hai lần một tháng đấy."

Dịch Quỳnh Linh tức giận ngồi thẳng dậy, "Nước mắt của em không rẻ tiền!"

Cả bàn người: "........"

Rời khỏi sảnh tiệc, Dịch Tư Linh lúc này mới thực sự trút bỏ gánh nặng trong lòng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tạ Tầm Chi chào hỏi vài người bạn xong, liền tiến đến, vòng tay ôm lấy eo cô.

"Có mệt không em?" Nụ cười của Tạ Tầm Chi cũng mang theo vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, một màn kết thúc đẹp đẽ cho bao nhiêu công sức chuẩn bị.

"Có một chút. Váy cưới nặng thật, vương miện cũng nặng." Dịch Tư Linh mệt đến chẳng muốn bước, dứt khoát tựa hẳn vào người anh, như một cọng rong biển lười biếng.

Tạ Tầm Chi nửa đẩy nửa ôm cô, đưa cô về phòng nghỉ. Cô còn cần thay lễ phục để đi mời rượu, sau đó nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn có afterparty, một đám bạn bè đã rục rịch muốn du ngoạn vịnh đêm, chiếc du thuyền riêng đã được chuẩn bị tươm tất, neo đậu ở cảng.

Đương nhiên, còn có một bất ngờ mà tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng Dịch Tư Linh là chưa hay.

Vào phòng nghỉ, Tạ Tầm Chi khẽ ra hiệu, những chuyên viên trang điểm tạo hình đi theo phía sau hiểu ý, không bước vào.

Cánh cửa khép lại, Tạ Tầm Chi áp Dịch Tư Linh vào tường, cúi người xuống, môi khẽ chạm vào chóp mũi cô.

Trong khoảnh khắc, hơi thở hai người hòa quyện.

"Vừa nãy trên lễ đường, lời em nói là thật lòng chứ?" Tạ Tầm Chi khẽ hỏi.

Dịch Tư Linh bị anh dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, hai tay chống lên ngực anh, quay mặt đi, không cho anh hôn, lầm bầm: "Trên lễ đường em nói nhiều như vậy, em còn chẳng nhớ anh đang hỏi câu nào nữa là..."

"Câu 'đầu bạc răng long' ấy." Nụ cười Tạ Tầm Chi dịu dàng, anh vẫn giữ khoảng cách áp sát như vậy, nhìn cô.

Trên lễ đường, người chủ trì cười hỏi Dịch Tư Linh, có từng nghĩ đến chuyện cùng chồng đầu bạc răng long không?

Dịch Tư Linh hiếm khi trước bao nhiêu người lại ngượng ngùng như vậy, lộ ra vẻ e thẹn của một cô gái nhỏ, nhưng vẫn gật đầu, giọng ngọt ngào pha chút kiêu kỳ vang lên từ micro:

Nghĩ rồi.

Giờ nhớ lại, Dịch Tư Linh sắp ngượng đến nghẹt thở, mặt nóng bừng từng lớp, lại bị anh dồn ép khiến tim đập loạn nhịp.

"Anh thật phiền, Tạ Tầm Chi!"

"Anh cũng nghĩ đến chuyện đó." Tạ Tầm Chi nắm lấy bàn tay đang loạn xạ của cô, không mạnh không nhẹ siết chặt.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt khiến cơ thể Dịch Tư Linh mềm nhũn, trong khoảnh khắc cô chẳng nghĩ được gì, rồi lại im lặng.

Mười lăm ngày không được ở riêng thân mật với anh, đột nhiên thế này, cô chỉ cảm thấy trong người khô khát lạ thường.

"Anh cũng muốn cùng em đầu bạc răng long." Tạ Tầm Chi thì thầm những lời vừa nãy trên lễ đường, chỉ để riêng mình cô nghe thấy.

"........Ừ, em biết rồi."

Dịch Tư Linh nghẹn lời.

Tạ Tầm Chi hôn nhẹ lên má cô, ghé vào tai hỏi: "Lát nữa chuyên viên trang điểm sẽ dặm lại son cho em, bây giờ hôn một chút, không sao chứ?"

Nụ hôn trên lễ đường vừa nãy không đủ sâu, chưa thỏa mãn. Lòng cả hai đều như bị treo lơ lửng, khoảnh khắc môi rời nhau, ánh sáng trong veo khiến cả hai đều khô môi khô miệng.

Nhưng dưới sảnh khách quý chật kín, nếu họ hôn quá nồng nhiệt, e là không tiện.

"Nếu em nói có sao, anh sẽ buông em ra, rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài sao?" Dịch Tư Linh coi như nhìn thấu, vẻ lịch lãm của anh nhiều khi chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.

Tạ Tầm Chi khẽ cười: "Có lẽ không tốt lắm. Vẫn muốn hôn em trước đã."

Dịch Tư Linh khẽ nuốt khan, ngước mắt nhìn anh, đối phương cũng cụp mắt nhìn xuống, chỉ trong chớp mắt, cánh môi hai người đã quấn lấy nhau, chẳng rõ là ai hôn ai.

Váy cưới và vest dán chặt vào nhau, lớp voan ren cổ điển trên tay cũng bị vò nhàu.

Trái ngược với sự nồng nhiệt bên trong, ngoài cửa, đội ngũ trang điểm và tạo hình chìm trong sự buồn tẻ, họ rôm rả bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ món bào ngư, trứng cá muối tôm hùm, canh hải sâm đến bánh hoa hồng. Cuối cùng, khi mọi thứ dường như đã được mổ xẻ xong, cánh cửa khẽ động.

Cuối cùng, sau khi "liêu" xong một bàn đồ ăn, cửa mở.

Chuyên viên trang điểm thấy son môi của Dịch Tư Linh hoàn toàn lem luốc, trong lòng gào thét muốn xỉu.

Toàn bộ lớp nền quanh môi đều phải dặm lại từ đầu!

Tạ Tầm Chi giấu đi dục vọng sâu trong đáy mắt, chỉnh lại những nếp nhăn nhạt màu do Dịch Tư Linh nắm trên áo vest, khuôn mặt tuấn tú cố tình giữ vẻ lạnh lùng, khiến đường cằm căng ra thật lạnh lẽo, nhưng khóe miệng lại vương chút ửng hồng, làm cho vẻ nghiêm nghị vừa rồi có chút giả tạo.

"Tôi đi thay quần áo trước, bà xã giao cho các cô." Tạ Tầm Chi lịch sự nói.

Dịch Tư Linh nhìn mình trong gương, ngơ ngác, tuyệt vọng hỏi chuyên viên trang điểm: "Có cứu vãn được không?"

Chuyên viên trang điểm: "Được chứ, Dịch tiểu thư! Tôi đảm bảo sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu!"

Mười lăm phút sau, lớp trang điểm phục hồi hoàn hảo như lúc ban đầu. Dịch Tư Linh thay chiếc lễ phục lụa vàng nhạt ôm sát cơ thể, thiết kế cổ yếm, những đóa hoa kim sắc đính ngọc trai trên ngực mang đậm phong tình ngoại quốc, tựa như một nữ thần Hy Lạp cao quý. Lễ phục so với váy cưới thì uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng tôn lên vóc dáng cao ráo, gợi cảm của cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Gặp Tạ Tầm Chi ở hành lang, đối phương cũng đã thay âu phục. Không phải màu đen trầm mặc cấm dục quen thuộc của anh, mà là màu trắng nhã nhặn, sạch sẽ, lại đầy tự tin.

Dịch Tư Linh lần đầu tiên thấy Tạ Tầm Chi mặc âu phục trắng, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

Âu phục trắng rất kén người mặc, mặc không khéo dễ thành luộm thuộm, nhưng Tạ Tầm Chi hoàn toàn không như vậy.

Dịch Tư Linh khẽ vén váy, nhanh chân bước tới, vây quanh Tạ Tầm Chi đánh giá từ trên xuống dưới, tặc lưỡi hai tiếng, "Sao lúc nghi lễ anh không mặc bộ này? Anh mặc màu trắng đẹp mà."

Tạ Tầm Chi thu hết lời khen của vợ vào lòng, nụ cười thật dịu dàng, "Màu đen không sai được, anh tương đối bảo thủ, ổn thỏa là trên hết."

Dịch Tư Linh trợn mắt, biết ngay anh chàng này cổ hủ. Cô nói "cổ hủ" không phải vì phong cách quần áo, diện mạo khí chất bên ngoài của anh, mà là cảm thấy tính cách anh cổ hủ, làm việc lại theo lối cũ, kín kẽ không một kẽ hở, giống như một món đồ cổ truyền thống.

"Ai là chuyên gia tạo hình của anh vậy, em phải lì xì cho cô ấy!"

Tạ Tầm Chi: "Chú Mai."

Dịch Tư Linh nghẹn họng: "Chú Mai?"

"Chú ấy tốt nghiệp Học viện Thời trang Paris." Tạ Tầm Chi giải thích.

Chính vì lý lịch bất thường này mà Dương Xu Hoa đã chọn chú Mai, chỉ là muốn Tạ Tầm Chi quá nghiêm chỉnh có thêm chút sức sống, dù là bề ngoài thời thượng hoạt bát hơn một chút cũng tốt. Ai ngờ, tủ quần áo của Tạ Tầm Chi vẫn một màu vest đen trang trọng đến mức cứng nhắc.

Dịch Tư Linh: "........"

Cô trợn to mắt, "Quản gia của anh làm về thời trang, sao anh vẫn cứ như vậy —"

Lời còn chưa dứt, Tạ Tầm Chi bình tĩnh ngắt lời: "Bà xã."

Dịch Tư Linh cắn môi, vô tội nhìn anh, chớp chớp mắt.

"Hôm nay là đại hôn của chúng ta, đừng nói cái chữ đó, anh sợ sau này nhớ lại sẽ thấy khó chịu." Tạ Tầm Chi giơ tay, dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào giữa trán cô.

Dịch Tư Linh hừ nhẹ, "Không nói thì không nói, khen anh là ông chủ đẹp trai là được rồi chứ gì."

Tạ Tầm Chi khẽ cười, biết cô nàng miệng lưỡi sắc sảo, dù sao không để anh nghe thấy, anh cũng chẳng bận tâm trong lòng cô nghĩ gì. Anh nắm tay cô, hai vợ chồng cùng nhau tiến về phía cửa sảnh tiệc.

Hơn nghìn khách khứa, việc mời rượu quả là một công trình lớn.

"Cẩn thận giày cao gót, anh sẽ luôn nắm tay em."

Suốt chặng đường, anh đều nắm chặt tay cô, đi qua những tiếng chúc mừng ồn ào như thủy triều.

Vận mệnh thật kỳ diệu.

Hơn hai tháng trước, cô còn oán thầm gã đàn ông phương xa chẳng biết mặt mũi, giờ đây đã cùng anh nên duyên vợ chồng.

Bàn tay anh khô ráo mà ấm áp, biết cô đi giày cao gót, bước chân không nhanh, vì thế anh cố ý bước chậm lại. Khi cô mời rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bàn tay mười ngón đan chặt của họ, nhớ lại những lời kết thúc đầy ý nghĩa trên lễ đường:

Hôm nay lễ thành, lương duyên vĩnh kết.

Hai tình bền lâu, sớm sớm chiều chiều.

Phu thê đồng lòng, bách niên hảo hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro