Chương 51: Trăm năm hòa hợp

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

Tiệc cưới náo nhiệt đến tận ba giờ chiều mới tan, các tân khách tạm thời về phòng nghỉ ngơi. Buổi tối còn có một buổi vũ hội do vợ chồng Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn tổ chức, mời vài ngôi sao ca nhạc đang nổi đến biểu diễn, các tân khách có thể tự do giao lưu vui chơi, thâu đêm suốt sáng.

Dịch Tư Linh chắc chắn sẽ không tham gia buổi vũ hội tẻ nhạt như vậy, toàn là trưởng bối, cô đã sớm chuẩn bị xong bữa tiệc buổi tối, giới trẻ có chỗ vui chơi riêng của họ.

Vịnh đêm sau khi lên đèn vẫn náo nhiệt ồn ào như cũ, muôn màu đèn neon đan xen dưới bầu trời, những tòa nhà cao chọc trời dọc theo con sông Hương Giang uốn lượn vươn mình.

Đô thị quốc tế nổi tiếng thế giới này tựa như một vở ca kịch lộng lẫy đầy màu sắc, trang trọng mà không bao giờ hạ màn.

Mấy bến tàu gần đó neo đậu hàng trăm chiếc du thuyền, cũng có bến riêng dành cho du thuyền tư nhân. Trong giới phú hào Cảng Đảo, chơi xe, chơi đồng hồ, chơi biệt thự cao cấp chỉ là bước khởi đầu, máy bay trực thăng và siêu du thuyền mới là ranh giới phân chia đẳng cấp.

Khẽ cắn môi, mua một chiếc siêu xe vài triệu tệ không xót, nhưng mua du thuyền đồng nghĩa với mỗi năm tốn kém hàng triệu chi phí, phải nuôi thủy thủ đoàn, phải bảo dưỡng, phải ủy thác quản lý... Dù nghiến răng, cũng lực bất tòng tâm.

Dịch Khôn Sơn là người thích chạy theo mọi trào lưu, năm đó vì chúc mừng sinh nhật lần thứ 35 của vợ yêu Lương Vịnh Văn, ông vung tay tặng một chiếc du thuyền tư nhân xa hoa trị giá mười bảy trăm triệu tệ, được truyền thành một giai thoại, đến nay vẫn bị paparazzi lôi ra coi như một minh chứng cho sự thương yêu vợ của những phú hào lụy tình.

Đến bây giờ, chiếc siêu du thuyền này đã mười ba tuổi, neo đậu ở cảng gần Trung Hoàn, cứ nửa năm lại có chuyên gia đến bảo trì, bốn năm trước còn được trang hoàng lại một lần, dù đã cũ, nội thất vẫn xa hoa đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Dịch Tư Linh nhớ rõ lần đầu tiên lên thuyền là đêm trước sinh nhật lần thứ 35 của mẹ. Dịch Khôn Sơn lén đưa cô, em hai và em ba đến thuyền "khảo sát địa hình".

Năm ấy Dịch Tư Linh mười hai tuổi, tóc thắt nơ bướm, đi giày da màu hồng, vẻ mặt đầy tự tin bước lên boong tàu gỗ bạch dương sáng bóng, nghe thư ký của Dịch Khôn Sơn nói chiếc thuyền này trị giá mười bảy trăm triệu tệ, cô bé choáng váng cả người, cùng em hai ngồi xổm xuống, đếm xem mười bảy trăm triệu có bao nhiêu số không, tâm hồn non nớt đã chịu một cú sốc lớn.

Du thuyền rất lớn, nhưng phòng không nhiều lắm, tổng cộng có mười bảy phòng ngủ, phòng lớn nhất đương nhiên là để dành cho Lương Vịnh Văn.

Ba cô em gái tranh nhau muốn vào phòng lớn nhất khám phá, bị Dịch Khôn Sơn chậm rãi ngăn lại.

"Vì sao không được đi?" Dịch Tư Linh không vui bĩu môi.

Dịch Khôn Sơn hừ một tiếng, "Đây là ta tặng cho mommy các con, chứ không phải tặng cho các con."

Dịch Tư Linh lập tức giở giọng mè nheo: "Vậy ba cũng phải tặng cho con với Nhạc Nhạc, Hân Hân mỗi người một chiếc chứ!"

Dịch Khôn Sơn cốc đầu cô một cái, "Sau này tự kiếm tiền mà mua."

Dịch Tư Linh: "Con mới không rảnh đến mức mua một con thuyền chán ngắt như vậy, hơn nữa mười bảy trăm triệu cũng đắt quá, phải câu bao nhiêu cá mới kiếm lại được hả ba."

Trong mắt cô, thuyền chỉ dùng để đánh cá.

Dịch Khôn Sơn bật cười, lấy chiếc bật lửa gõ nhẹ vào đầu Dịch Tư Linh, "Vậy tìm chồng tương lai của con mà mua, tiêu tiền của hắn, không cần xót."

"Vậy nếu anh ta không mua cho con thì sao?" Dịch Tư Linh nghiêng đầu hỏi.

Dịch Khôn Sơn: "Vậy thì đá hắn xuống biển. Đến du thuyền cũng tiếc không mua cho con, hoặc là không mua nổi, loại chồng đó để làm gì? Chọc ba tức chết à?"

Ký ức tuổi thơ ùa về trong lòng Dịch Tư Linh khi cô một lần nữa đặt chân lên chiếc thuyền này.

Một đám thiếu gia tiểu thư từ Bắc Kinh muốn du ngoạn vịnh đêm, muốn hóng gió biển uống champagne, Dịch Tư Linh liền tìm Lương Vịnh Văn mượn chiếc siêu du thuyền mà mười hai tuổi cô vẫn nghĩ là dùng để câu cá.

"Du thuyền xa hoa quá, ngắm cảnh vịnh trên thuyền đúng là khác biệt thật..." Tạ Ôn Ninh tròn mắt kinh ngạc.

Nhờ có chị dâu nhỏ, cô đã trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên trong đời, đây lại là lần đầu tiên bước lên siêu du thuyền, trong lòng càng thêm tin tưởng, chị dâu nhỏ chắc chắn giàu hơn anh trai nhiều.

Anh trai không có siêu du thuyền, anh trai cũng không có hai mươi chiếc xe thể thao.

Nghe Dư Hàng bước lên boong tàu, dang rộng vòng tay ôm lấy gió biển lồng lộng, phát ra một tiếng cảm thán thoải mái. Hắn cũng từng nghĩ đến việc sở hữu một chiếc du thuyền xa hoa, đáng tiếc Bắc Kinh không giáp biển, đặt ở thành phố ven biển lân cận cả năm cũng chẳng đi được mấy lần, hơn nữa các loại thủ tục lại quá nhiều, cuối cùng đành từ bỏ.

Nghe Dư Hàng gọi Tạ Tầm Chi: "Tam ca, anh cưới được chị dâu đúng là phúc đức tu luyện từ kiếp trước, anh xem đi, trực tiếp có luôn siêu du thuyền!"

Tạ Tầm Chi hờ hững liếc hắn một cái, cảm thấy hắn ồn ào, ánh mắt rất nhanh chuyển đi, nhìn về phía Dịch Tư Linh.

Ngắm nhìn Dịch Tư Linh nhiều hơn, tâm trạng anh thoải mái hơn.

Dịch Tư Linh không hề hay biết có một đôi mắt trong bóng tối đang dõi theo mình, cô đang cùng một đám chị em bạn dì ngồi trên sô pha ở boong tàu nô đùa, ly champagne trong tay khẽ lắc lư.

Hôm nay cô thay đổi quá nhiều kiểu trang điểm, Tạ Tầm Chi thừa nhận, có chút hoa mắt.

Lúc này, cô mặc một chiếc váy dạ hội tua rua màu xanh lam ánh bạc, giữa những sợi tua thêu họa tiết chòm sao phức tạp mà lộng lẫy, trên đầu cài một chiếc trâm cài tóc hình lông chim kim cương rất khoa trương, giống như những minh tinh da đen nổi tiếng thời kỳ hoàng kim của nước Mỹ, nhưng lại càng thêm kiều diễm so với chiếc lễ phục vàng buổi chiều.

Khuôn mặt rạng rỡ tràn ngập ý cười, cả ngày hôm nay cô đều cười khanh khách, có thể thấy, cô thật sự rất vui khi gả cho anh.

Tạ Tầm Chi cảm thấy vui lây.

Gió biển ban đêm rất dễ chịu, thổi tung từng đợt sóng cuộn tròn, cũng làm lay động những sợi tua rua trên người Dịch Tư Linh.

Chú Mai bưng đến cho Tạ Tầm Chi một phần bánh Basque, hỏi anh có muốn ăn chút gì không, giữa trưa tiệc cưới bày biện đủ món, nhưng Tạ Tầm Chi chẳng ăn được mấy miếng, ngược lại uống cạn cả bụng nước.

Rượu mừng đương nhiên là nước khoáng.

Tạ Tầm Chi không thích đồ quá ngọt, bảo chú Mai tự ăn, chú Mai không khách sáo, lấy thìa xắn một miếng.

"Có chuyện..." Anh lên tiếng.

Chú Mai: "Dạ?"

"Chọn giúp tôi vài bộ quần áo trẻ trung hiện đại." Tạ Tầm Chi giọng trầm ổn, không nhanh không chậm phân phó, "Không cần quá lòe loẹt, không cần quá tùy tiện, không cần quá thời thượng, không cần màu sắc quá khoa trương, càng không cần quá ngây thơ, không cần kiểu Tiểu Khởi với A Hàng hay mặc, loại nhìn vào trông xứng đôi với Dịch Tư Linh ấy."

Chú Mai: "........"

Yêu cầu không phải là ít.

"Được chứ?" Tạ Tầm Chi liếc nhìn chú Mai một cái, "Chắc không khó đâu nhỉ, chú chẳng phải là chuyên gia sao?"

Chú Mai ngoài miệng thì mạnh mẽ tuân lệnh, nhưng trong lòng lại thầm cười gượng: "Không khó, thiếu gia. Tôi đảm bảo sẽ khiến ngài và thiếu phu nhân trông như đôi uyên ương trời định."

Thực ra, ông lại nghĩ, bây giờ trông cũng rất xứng đôi, có một vẻ đẹp đối lập thú vị, một vẻ đẹp đặc biệt mạnh mẽ. Trong giới thời trang, người ta gọi đó là "color blocking" (chơi màu tương phản).

Tạ Tầm Chi khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, chỉnh lại lời nói có chút sơ hở của chú Mai: "Bây giờ cũng vậy."

Chú Mai hài hước đáp: "Vâng vâng vâng, tất nhiên rồi! Hoàn hảo! Always!"

Du thuyền bày biện đồ ăn thức uống thịnh soạn, cũng có bàn bi-a và chiếu bạc để khách giải trí, thậm chí còn có một bộ thiết bị karaoke vô cùng sang trọng.

Dịch Tư Linh khẽ gắp từng miếng bánh Basque khoai tây thơm lừng, gió đêm thổi nhẹ, cô đưa tay vén những sợi tóc mai ra sau tai. Xung quanh cô là một đám bạn bè "plastic", cô thỉnh thoảng đáp vài câu, tiếng cười hi hi ha ha mang theo vẻ hờ hững.

Đêm nay lên du thuyền rất nhiều người, có bạn bè của cô ở Cảng Đảo, có bạn bè của Tạ Tầm Chi từ Bắc Kinh đến, cả nam lẫn nữ mấy chục người.

Hạ Gia Ngữ cũng đến, buổi sáng đón dâu cô không dám mặt dày đi theo, vì thế rất hối hận, buổi tối lấy hết can đảm nhờ anh trai đưa lên du thuyền, mắt mong chờ nhìn về phía Dịch Tư Linh, nhưng lại không dám mở lời, chỉ làm vài động tác ngầm, cố gắng thu hút sự chú ý của Dịch Tư Linh.

Ván bi-a kia cô thua tâm phục khẩu phục, sau đó bốn con queen của Dịch Tư Linh chẳng khác nào một quả bom, nổ tung khiến hồn vía cô bay mất. Những ngày Dịch Tư Linh không ở Bắc Kinh, cô chơi bi-a chẳng còn hứng thú.

Ở Bắc Kinh chẳng có cô gái nào khiến cô phải nể phục, Dịch Tư Linh là người đầu tiên. Cô còn muốn sau này thường xuyên cùng Dịch Tư Linh ra ngoài so tài bi-a, cũng muốn chơi cùng cô ấy. Chơi với cô ấy, nhìn thôi đã thấy thú vị hơn hẳn những người phụ nữ chỉ biết uống trà chiều đi dạo phố chơi mạt chược kia.

"Cậu đi tìm cô ấy nói chuyện đi." Tạ Tồn Anh thấy mà sốt ruột, "Cậu cứ lấp ló như vậy, chị dâu chưa chắc đã thấy cậu đâu."

Hạ Gia Ngữ ấm ức: "Nhưng tớ sợ chị ấy không thèm để ý tới tớ, thế chẳng phải tớ rất mất mặt sao."

Hạ Gia Ngữ hừ một tiếng, không chịu nổi bị kích thích, đi thẳng đến trước mặt Dịch Tư Linh, nhìn chằm chằm cô.

Lúc này Dịch Tư Linh không thể không chú ý đến Hạ Gia Ngữ. Việc "Cá Chiên Nhỏ" có thể đến Cảng Đảo tham dự hôn lễ, cô thật sự rất bất ngờ.

"Cá Chiên Nhỏ, cô thích tôi hả, sao cứ nhìn chằm chằm tôi thế?" Dịch Tư Linh đặt chiếc thìa xuống bên cạnh miếng bánh, trêu chọc cô nàng.

Hạ Gia Ngữ ngượng ngùng một thoáng, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Dịch Tư Linh, dính sát vào cô, "Chị đẹp thật đấy, nhưng tôi thích đàn ông."

Dịch Tư Linh cũng không đẩy cô ra, cứ thế nghiêng đầu liếc cô một cái, "Cô có phải quên gọi tôi là gì rồi không?"

Hạ Gia Ngữ ngượng đến muốn chết, vội vàng gọi một tiếng "tổ tông", sau đó khoác tay cô, "Sau này ở Bắc Kinh, chị sẽ đi chơi cùng tôi chứ?"

"Chơi gì? Bi-a hả?"

Hạ Gia Ngữ gật đầu: "Đúng vậy, chị dạy tôi đánh bi-a, chẳng lẽ tôi lại không gọi tiếng 'tổ tông' nào của chị sao? Thế thì tôi thiệt lớn. Anh tôi hôm nay đều gọi rồi, chị đừng không nể mặt."

Dịch Tư Linh véo má Hạ Gia Ngữ: "Được thôi, Cá Chiên Nhỏ, sau này ở Bắc Kinh, tôi dẫn cô đi chơi những chỗ còn hay hơn."

Trong lúc nhất thời thật ra không phân biệt được Bắc Kinh là sân nhà của ai.

Tạ Minh Tuệ một bên xem mà thán phục, Hạ Gia Ngữ, một cô tiểu thư ngang ngược không ai trị được, ở trước mặt Dịch Tư Linh lại ngoan ngoãn như cún con.

Cô bỗng nhiên liên tưởng đến một chuyện đáng sợ, anh cả ở trước mặt chị dâu sẽ là bộ dáng gì đây?

Cũng sẽ như thế... ngoan ngoãn? Hay là...

Tạ Minh Tuệ rùng mình một cái, không dám tưởng tượng anh cả biến thành bất kỳ bộ dáng nào khác, chỉ riêng tưởng tượng chuyện anh xòe đuôi như chim công thôi cũng đủ làm tam quan của cô vỡ vụn rồi.

------

Du thuyền lững lờ trôi trên sông Hương Giang, hai bên bờ những tòa nhà cao chọc trời được đèn neon nhuộm thành đủ màu sắc rực rỡ, tất cả đều phản chiếu xuống mặt nước, rồi bị gió và sóng thuyền xoa tan.

Đêm thật đẹp, thật dễ chịu.

Dịch Tư Linh duỗi người một cái, nửa phần bánh kem cuối cùng thật sự ăn không nổi nữa, cô chợt nảy ra một ý, bưng chiếc đĩa sứ lên, đứng dậy đi tìm Tạ Tầm Chi.

Cũng không biết anh bị đám bạn phù rể kéo đi đâu rồi, đang định gọi điện thoại, ngước mắt lên trong khoảnh khắc, liền thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông.

Anh đang đứng ở boong tàu tầng trên, tay cầm ly Whiskey, lỏng lẻo dựa vào lan can, không hề chớp mắt nhìn cô.

Ngực Dịch Tư Linh khẽ run lên.

Không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi, hình dáng hòa vào bóng đêm, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm mà bí ẩn, mang theo nhiệt độ khiến người ta kinh hãi.

Có lẽ từ tối nay trở đi, anh đã luôn nhìn cô. Dịch Tư Linh có một ảo giác như vậy.

Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra, Tạ Tầm Chi khẽ mỉm cười, nâng ly rượu về phía cô.

Lòng Dịch Tư Linh thắt lại, như lâm đại địch, hận không thể lập tức cướp lấy ly rượu trong tay anh, cô nắm chặt chiếc đĩa trong tay, nhanh chân đi đến chỗ cầu thang, leo lên hai tầng.

Một mảng mây dày đặc bị gió đẩy, vừa vặn che khuất ánh trăng đêm nay, trong khoảnh khắc, ánh sáng dịu dàng trở nên ảm đạm.

Bóng dáng yểu điệu của người phụ nữ trong ánh trăng lúc đậm lúc nhạt này, càng thêm tươi đẹp.

Tạ Tầm Chi lười biếng dựa vào cột buồm, thấy cô đi tới, cũng không tiến lên đón, cứ thế nhìn cô hùng hổ đi tới.

"Không được uống!" Dịch Tư Linh nhanh như chớp giật lấy ly rượu của anh, trời phù hộ, ngàn vạn lần không được để anh say.

Tạ Tầm Chi bật cười, dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay cô, lấy lại ly rượu trong tay cô, đặt xuống sàn, tránh cho cô một tay cầm ly một tay cầm đĩa, "Bà xã không thích anh uống rượu, sau này anh sẽ không chạm vào nữa."

"Tửu lượng anh mà tốt hơn một chút, em đã chẳng thèm quản." Cô nhớ tới dáng vẻ nổi điên sau khi uống say của Tạ Tầm Chi, mặt bất giác nóng lên, lầm bầm, "Tửu lượng không tốt, tửu đức cũng kém."

Uống say vào, đêm nay chắc chắn lại muốn bắt nạt cô.

Tạ Tầm Chi khẽ cười, rồi nhận lấy chiếc đĩa trong tay cô, lúc này mới nhẹ nhàng ôm eo cô, kéo cô lại gần, "Anh đảm bảo, sau này không uống nữa. Những trường hợp bắt buộc phải uống, cũng chỉ uống nhiều nhất là nửa ly. Được không?"

Dịch Tư Linh mím môi, cảm thấy có gì đó không đúng, thầm nghĩ cảnh này sao giống hệt như cảnh chồng lén ra ngoài uống rượu, về nhà bị vợ phát hiện, rồi chồng xin lỗi, hứa hẹn về sau sẽ không tái phạm.

Bọn họ mới tân hôn ngày đầu tiên, tính cả ngày đăng ký kết hôn cũng chỉ mới một tháng, sao lại có hương vị của vợ chồng già thế này?

"Bánh kem còn ăn không em?"

Dịch Tư Linh hoàn hồn, đối diện với mắt anh, cố nén nhiệt độ trên mặt, "Cho anh ăn. Em không ăn nổi nữa, anh giúp em ăn đi."

Giọng nói tự nhiên mang theo chút nũng nịu của Dịch Tư Linh khiến Tạ Tầm Chi cảm thấy xao động lạ thường. Không nên uống rượu, anh có chút hối hận.

Bây giờ mới tám rưỡi, ít nhất còn hai tiếng nữa mọi người mới tàn cuộc.

"Anh giúp em ăn." Anh khẽ nói.

Chiếc thìa bạc cán dài múc phần bánh kem chỉ còn lại một nửa, anh đưa miếng đầu tiên đến bên miệng Dịch Tư Linh. Dịch Tư Linh không ăn, khẽ đẩy ra, rồi tự mình ăn hết.

Vị ngọt ngào tan chảy trong khoang miệng.

Tầng boong này không có ai, mọi người đều đang hoạt động ở dưới lầu, trong không gian tĩnh lặng, gió biển hiu hắt quấn quanh họ, những âm thanh ồn ào kia dường như rất xa xôi.

Tạ Tầm Chi ăn bánh kem, Dịch Tư Linh nhìn anh ăn, hai người vậy mà đều cảm thấy ngon miệng.

Anh ăn uống rất tao nhã, không phải kiểu kệch cỡm cố tỏ ra thanh lịch như cô, mà là sự lưu loát, hòa hợp giữa cảnh và người. Ngón tay anh thon dài hữu lực, khi cầm chiếc thìa bạc, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, rồi lại giãn ra khi thả lỏng.

"Ngon không anh?" Dịch Tư Linh hỏi.

Tạ Tầm Chi khi ăn thường không nói, nuốt xuống xong mới đáp: "Không tệ."

Một tiếng "không tệ" này khiến lòng cô ngứa ngáy thèm thuồng, rõ ràng nửa kia là cô ăn rồi, hương vị lúc này vẫn còn vương vấn trên đầu lưỡi, chưa tan đi. Dịch Tư Linh thì thầm: "Đút em một miếng."

Chỉ còn lại miếng cuối cùng. Tạ Tầm Chi mỉm cười nhìn cô, "Không phải em bảo phần này cho anh sao?"

"Tuy là cho anh, nhưng em muốn ăn thì em ăn." Dịch Tư Linh mặc kệ những điều đó, cô muốn gì là phải có cái đó.

Trong đôi mắt trong veo của cô ánh lên một tia ngang bướng, giống như một đứa trẻ hiếu thắng, chỉ là một cái liếc mắt hờn dỗi, Tạ Tầm Chi vậy mà dâng lên một khát vọng mãnh liệt, cảm giác này dời non lấp biển.

Anh không lộ vẻ gì mà kìm nén lại, chỉ khẽ cười, đưa miếng bánh kem cuối cùng đến bên môi cô. Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cắn lấy miếng bánh, đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại thoáng qua, rất nhanh đã bị bánh kem dính vào, quấn lấy nhau.

Dịch Tư Linh tao nhã lịch sự ăn miếng bánh kem cướp được này, hoàn toàn không nhận ra, trong mắt Tạ Tầm Chi mây đen che phủ mặt trời, khi cô định nuốt xuống, anh đột ngột nâng cằm cô lên, không hề báo trước mà hôn xuống.

Nụ hôn mạnh mẽ xâm chiếm, thừa lúc cô hoàn toàn không phòng bị, hàm răng đều buông lỏng, khuấy đảo trong khoang miệng cô. Anh nếm được hương vị cuối cùng của miếng bánh kem, ngọt ngào mà không ngấy, lẫn chút hương hoa hồng, có lẽ là do trước đó cô đã uống đồ uống có vị hoa hồng.

Chiếc bánh kem chắc cũng không ngờ, mình lại bị đôi vợ chồng này dùng cách điên cuồng như vậy để "tra tấn" trêu đùa.

Bánh kem tan chảy hoàn toàn trên đầu lưỡi hai người, mềm nhũn, hóa thành vị ngọt ngào béo ngậy.

Hơi thở Dịch Tư Linh rối loạn, cả người mềm nhũn như khối bánh kem tan chảy trong vòng tay Tạ Tầm Chi, còn anh dễ dàng bế bổng cô lên, bàn tay nâng lấy chân cô cong lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Dịch Tư Linh bị anh ôm chặt lấy, bánh kem đã sớm trôi xuống bụng, chẳng biết ai ăn nhiều hơn ai.

Nụ hôn điên cuồng và mãnh liệt khiến Dịch Tư Linh cảm thấy như say sóng, tứ chi rã rời.

Tạ Tầm Chi tạm thời thỏa mãn, rời khỏi môi cô với hơi thở hổn hển, ánh mắt vẫn còn nồng đậm dục vọng, cứ thế nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Dịch Tư Linh mờ mịt chớp mắt, không hiểu anh đột nhiên hỏi vậy để làm gì, "...Không biết..."

Má cô nóng ran, hơi thở cũng nóng hổi, môi thì bị anh mút sưng, e lệ nhìn anh.

Tạ Tầm Chi hai tay ôm chặt lấy cô, không thể xem đồng hồ, chỉ nói: "Điện thoại của anh ở túi áo trong, em lấy ra xem giờ đi."

Dịch Tư Linh như bị ma xui quỷ khiến làm theo lời anh, tay mò vào túi áo vest trong của anh, sờ soạng vài cái mới chạm được điện thoại, đương nhiên, vô tình chạm vào lồng ngực nóng bỏng và rắn chắc của anh.

Cô ấn nút mở khóa, màn hình sáng lên, thời gian là 8 giờ 43 phút.

"8 giờ 43." Dịch Tư Linh bỏ điện thoại lại vào túi anh, "Sao vậy..."

Tạ Tầm Chi điều chỉnh nhịp thở, lại ôm chặt cô một lát, "Đứng được không?"

Dịch Tư Linh vỗ nhẹ vào vai anh một cái. Tạ Tầm Chi cười, buông cô xuống, đợi cô đứng vững rồi, anh che mắt cô lại.

"Lại làm sao nữa?" Dịch Tư Linh bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Tạ Tầm Chi một tay che mắt cô, một tay đỡ lấy cô, đưa cô đến bên lan can boong tàu, "Sắp xong rồi. Tặng em một món quà."

Lòng hiếu kỳ của Dịch Tư Linh bị khơi gợi, "Quà gì vậy?"

Tạ Tầm Chi điều chỉnh vị trí đứng của cô, sau đó đứng sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô, tiện thể liếc nhìn đồng hồ, "Còn mười giây nữa."

Du thuyền trong lúc bất tri bất giác đã hoà nhập vào trung tâm vịnh.

"Được rồi, có thể rồi." Tạ Tầm Chi buông tay ra.

Dịch Tư Linh mở mắt, một dải sương mù dày đặc xé toạc bầu trời đêm, ngay trên đỉnh đầu cô nở rộ, cùng với tiếng nổ lớn, chiếc du thuyền năm tầng cao này dường như muốn nghiêng ngả.

Một màn pháo hoa rực rỡ và hoành tráng diễn ra ngay giữa vịnh. Du thuyền lúc này neo đậu giữa biển, như thể được bao quanh bởi những bông hoa lửa lộng lẫy. Cô đứng giữa khung cảnh đó, bốn phương tám hướng đều là những đóa hoa vàng rực rỡ, bùm bùm nổ tung, vô tận, không ngừng sinh sôi.

Tiếng hoan hô vang lên từ boong tàu bên dưới, tất cả mọi người đều chạy ra, thưởng thức màn pháo hoa bất ngờ này.

"Đây là món quà anh nói sao?" Dịch Tư Linh không chớp mắt nhìn, hai tay nắm chặt vào nhau.

Tạ Tầm Chi ôm lấy cô, "Ừ."

Dịch Tư Linh không biết lấy đâu ra sức lực, liền thoát ra khỏi vòng tay anh, cũng trách anh ôm quá lịch sự. Tạ Tầm Chi cảm thấy lồng ngực trống trải trong một giây, có chút mất mát khó tả, giây tiếp theo, Dịch Tư Linh vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh.

"Em thích món quà này quá! Anh là thiên tài! Tạ Tầm Chi! Anh là thiên tài!"

Tạ Tầm Chi bật cười, hai tay ôm chặt lấy cô, không cho cô ngã xuống.

Dịch Tư Linh nhìn xuyên qua những bông pháo hoa, lại thấy hai bên bờ vịnh san sát những tòa nhà cao chọc trời. Trong đó, có vài tòa thuộc về Dịch gia, tòa nhà trụ sở tập đoàn Dụ Phong, khách sạn Tinh Đỉnh, khách sạn Tinh Toản, cao ốc Tinh Loan... Cũng có những tập đoàn, bất động sản, khách sạn mà tập đoàn Lam Diệu đầu tư cổ phần.

Mỗi một màn hình quảng cáo khổng lồ bên ngoài những tòa nhà cao chọc trời vào lúc này đều phát đi dòng chữ: 【 Chúc mừng phu nhân MIA tân hôn vui vẻ 】

"Còn có lời chúc phúc nữa!" Dịch Tư Linh hét lên, phấn khích lắc vai Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi ngửa đầu nhìn cô, "Có thích không?"

"Thích!"

"Phong cảnh thế nào, phu nhân Mia?" Anh lịch sự hỏi.

"Quá đẹp!" Đôi mắt Dịch Tư Linh sáng ngời, nhìn Tạ Tầm Chi, càng nhìn càng vừa lòng, liền cúi người hôn nhẹ lên má anh.

Cả thành phố nghiêng mình chúc phúc, niềm hân hoan tân hôn bao trùm. Cô, trong đêm nay, là đóa hoa rực rỡ nhất, không ai sánh bằng.

Màn pháo hoa kéo dài hai mươi phút, còn những lời chúc phúc trên màn hình lớn sẽ tiếp tục đến tận 0 giờ đêm nay, những lời chúc phúc và hứa hẹn của buổi hôn lễ này sẽ kéo dài mãi mãi.

Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm mới tan, từ trên thuyền xuống, trở về căn penthouse trên tầng cao nhất của khách sạn Tinh Đỉnh, từ phòng tắm đến chiếc nệm êm ái.

Dịch Tư Linh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vừa tắm xong coi như phí công. Má cô ửng hồng, trong bóng đêm nhìn Tạ Tầm Chi đang phủ lên người mình, nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh, là ở nhà hàng Thái của bạn, khi anh bước đến, cô cảm thấy anh như một vùng u ám, có thể hoàn toàn che khuất cô.

Lúc này, anh rõ ràng đang bao phủ cô, nhưng lại hòa mình vào cô. Khoảnh khắc anh chậm rãi tiến vào, pháo hoa trên vịnh nổ tung trong tâm trí cô.

Tạ Tầm Chi dịu dàng hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào tai, đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, "Du thuyền là của em?"

Dịch Tư Linh nhíu mày, có chút khó chịu cựa quậy, bị anh siết chặt, đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể thở dốc nói: "Không phải của em... là daddy tặng mommy..."

"Mommy nói chỉ cho em mượn thôi, không tặng cho em..." Cô thở hổn hển.

Tạ Tầm Chi khẽ bật cười, hóa ra là vậy. Không phải của cô, nên cô không muốn ở lại du thuyền. Vậy thì lần sau, anh sẽ tặng cô một chiếc thuộc về riêng cô.

Như vậy, họ có thể cùng nhau tận hưởng những đêm vui vẻ trên du thuyền của riêng mình. Bù đắp cho chút tiếc nuối nhỏ nhoi của đêm tân hôn.

Tạ Tầm Chi ngước lên, mạnh mẽ nhét món quà vào hộp quà, chiếc hộp nhỏ xinh màu hồng nhạt hoàn hảo, nhưng chứa một món quà có kích thước không vừa vặn, thật ra có chút miễn cưỡng.

Không sao, ép một chút, có thể nhét vừa khít.

"Muốn không?" Tạ Tầm Chi hỏi, khẽ kéo món quà ra một chút, sợi ruy băng lộ ra, cọ xát vào lớp lụa mềm mại như chocolate bên trong hộp.

Dịch Tư Linh khẽ rụt người, cảm thấy anh thật quá đáng, lúc này hỏi, là muốn cái gì? Muốn du thuyền, hay muốn thứ khác?

"Muốn du thuyền." Cô cố nén, hờn dỗi nói.

Tạ Tầm Chi giả vờ không hiểu, "Vốn dĩ chỉ hỏi em có muốn du thuyền không. Nếu không em còn muốn gì?"

Dịch Tư Linh khó khăn nhấc chân, đá nhẹ anh, bị anh dễ dàng nắm gọn trong lòng bàn tay.

Chiếc hộp quà lớn mở bung ra.

"Ông xã tặng em." Anh khẽ nói bên tai cô.

Đôi mắt Dịch Tư Linh ngấn nước, mười ngón tay sơn màu vàng lấp lánh như ngọc trai cố gắng khép lại lưng anh.

Cô nhớ lại năm mười ba tuổi, khi bước lên chiếc siêu du thuyền mới tinh kia, daddy đứng trên boong tàu, kẹp điếu thuốc, nói với các cô một đạo lý tuy có vẻ ngang ngược, nhưng lại rất có lý.

Lúc ấy cô còn nhỏ, trong lòng nghĩ daddy là đồ ngốc, chỉ có đồ ngốc mới mua du thuyền vô dụng, thà mua trang sức cao cấp, mỗi ngày có thể đeo có thể mặc, rồi lại nghĩ, sau này cho dù có người chồng mua du thuyền cho cô, cô cũng sẽ cảm thấy đó là đồ ngốc.

"Đồ ngốc..."

Dịch Tư Linh khẽ mắng người phía sau một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro