Chương 59: Trăm năm hòa hợp

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

Dịch Tư Linh chính xác mà nói là quá nghịch ngợm.

Ở Cảng Đảo ba ngày, cô như cá gặp nước, như chim sổ lồng, nhận lời mời đến vô số buổi tiệc năm mới, khi thì ở biệt thự trên đỉnh Thái Bình Sơn, khi thì ở trang viên Vịnh Thiển Thủy, lúc lại ở hộp đêm Hồng Khám.

Cô trang điểm lộng lẫy, trang sức lấp lánh, còn giống công chúa hơn cả những nàng công chúa hoàng gia châu Âu, ngồi trên chiếc Bentley ánh tuyết của mình, hưng phấn rời khỏi Dịch gia, và khi trở về đã là đêm khuya, trên người vương vấn hương hoa nồng nàn, như những đóa hoa xoay tròn rực rỡ.

Trong mỗi buổi tiệc rượu, vũ hội, hay party, Tạ Tầm Chi đều có mặt. Anh luôn giữ vẻ hờ hững, không bước chân xuống sàn nhảy, không tham gia trò chơi, cũng chẳng màng đến những lời xu nịnh hay cố gắng tỏ ra thanh cao. Anh chỉ lặng lẽ ngồi ở nơi có thể nhìn thấy Dịch Tư Linh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mơ hồ như sương khói, nụ cười nhạt nhòa trên môi khiến những người đến bắt chuyện không thể đoán được tâm tư anh, anh ít nói và cũng không hề lạnh nhạt. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không vì Dịch Tư Linh, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở những chốn xa hoa trụy lạc như thế này. Áo sơ mi anh phẳng phiu, không một chút cẩu thả, luôn thắt cà vạt lịch sự, anh có thể đi thẳng đến các hội nghị tài chính quốc tế.

Anh trông có vẻ lạc lõng giữa đám đông, và dường như cũng không hợp với Dịch Tư Linh. Nhưng khi Dịch Tư Linh chếnh choáng dựa vào lòng anh nũng nịu, người đàn ông lại ôm chặt lấy eo cô đầy chiếm hữu, mu bàn tay nổi gân xanh mạnh mẽ, khung cảnh ấy mãnh liệt và đầy cảm xúc, khiến không ai có thể trái lương tâm mà nói họ không xứng đôi.

Anh lãng phí ba tiếng đồng hồ quý báu ở những nơi này, chỉ để cuối cùng đưa cô về nhà.

Dịch Tư Linh bị bạn bè chuốc cho hơi say, ra ngoài đòi ngồi xe mui trần, Tạ Tầm Chi đành phải cho tài xế lái một chiếc xe bốn chỗ mui trần đến. Chiếc xe màu đỏ rực lao đi vun vút, Dịch Tư Linh ngốc nghếch dựa vào người anh, một tay lười biếng giơ lên vuốt ve làn gió đêm, ánh đèn neon huyền ảo khiến đôi mắt cô mơ màng và rực rỡ.

Trong đêm rực rỡ màu sắc và ánh sáng lung linh, chiếc xe mui trần băng băng từ Hồng Khám về Vịnh Thiển Thủy, khung cảnh lãng mạn như một thước phim thập niên 70.

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ ôm lấy cô, giọng trầm thấp tan vào trong gió, nghe không rõ ràng.

"Em như vậy làm sao anh yên tâm để em về Cảng Đảo ở?"

Cảnh phố xá vụt qua nhanh chóng, Dịch Tư Linh nhíu mày, gió thổi rối mái tóc cô, tạt vào mặt, "Tạ Tầm Chi, anh nói gì?"

Tạ Tầm Chi thở dài, "Anh nói..." Anh gom những sợi tóc bay loạn trong gió của cô lại, không dùng dây buộc, mà dùng tay nhẹ nhàng giữ chúng.

"Năm mới vui vẻ, Chiêu Chiêu."

Nguyện ước năm mới của anh là: Dịch Tư Linh bớt nghịch ngợm, người nhà hai bên bình an vô sự.

------

Trở lại Bắc Kinh, những chuyến thăm hỏi người thân bạn bè cũng kéo theo liên tiếp mấy buổi tiệc. Dịch Tư Linh, một cao thủ giao tiếp, cũng cảm thấy game over, quá mệt mỏi đi. Từ Cảng Đảo chơi đến Bắc Kinh, cuối cùng cô cũng không còn kêu chán nữa, điều này khiến Tạ Tầm Chi rất hài lòng. Nhưng rất nhanh, sự hài lòng của anh chuyển thành nỗi bất an lớn hơn.

Sau mùng chín Tết, các cơ quan đơn vị, xí nghiệp nhà máy đồng loạt khởi công, kỳ nghỉ ngắn ngủi đáng thương kết thúc, tựa như khoảnh khắc hoa quỳnh nở rồi tàn.

Tạ Tầm Chi trở lại đồng hồ sinh học dậy sớm 5 giờ rưỡi, còn Dịch Tư Linh ngủ cùng giường với anh lại lệch múi giờ.

Khi anh rời giường, trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời xanh thẳm vừa mới ửng lên vệt trắng ở chân trời, bên cạnh Dịch Tư Linh vẫn còn say giấc nồng, hơi thở rất khẽ, đều đặn và ngoan ngoãn.

Khi Dịch Tư Linh rời giường, Tạ Tầm Chi đã bận rộn cả buổi sáng và đang ngồi ăn trưa một mình trong nhà ăn cao cấp của tập đoàn.

Tạ Tầm Chi kết thúc một ngày làm việc bận rộn trở về Tạ viên, thường thì không thấy bóng dáng Dịch Tư Linh đâu. Cô không phải đang tụ tập với Hạ Gia Ngữ, thì cũng kéo theo Dịch Hân Linh và Tạ Ôn Ninh đi tìm niềm vui, các câu lạc bộ lớn nhỏ đều coi cô là khách quý, bị cô chơi đến nháo nhào.

Tạ Tầm Chi xã giao bên ngoài đến 9 giờ tối, Dịch Tư Linh thì muốn chơi đến 10 giờ tối mới về.

Nghiêm trọng nhất là tuần trước, cô không một lời báo trước, cùng Hạ Gia Ngữ chạy đến Paris xem tuần lễ thời trang, đợi anh từ Bắc Thành đi công tác về, mới được chú Mai hưng phấn báo cho, thiếu phu nhân đã tiêu hết một ngàn vạn ở Paris.

"Thiếu phu nhân nói, bảo ngài đừng lo lắng, cô ấy nhất định sẽ mang quà về cho ngài."

Tạ Tầm Chi: "........"

Anh không hề mong ngóng món quà vô lễ kia.

Đương nhiên, Dịch Tư Linh cũng có những lúc nghiêm túc, chắc hẳn là cuộc gọi video báo cáo công việc từ khách sạn Tinh Đỉnh, chỉ khi làm việc cô mới thu lại vẻ tùy hứng thường ngày.

Tạ Tầm Chi cảm thấy nghẹn lửa trong lòng bởi cái kiểu sinh hoạt rõ ràng tối ngủ chung, ngày lại chẳng thấy bóng dáng Dịch Tư Linh này.

Anh thường nghĩ, có lẽ mình đã cưới một con bướm tinh.

Chú Mai nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ thở dài, ngày ngày pha cho đại thiếu gia một ly trà kim ngân hoa cúc thanh nhiệt giải độc, lại thêm chút tâm sen đắng ngắt, miệng đắng nhưng lòng không khổ.

"Trà gì đây?" Tạ Tầm Chi nhíu mày, vị chua chát vẫn còn vương lại trong miệng.

Chú Mai: "Tâm sen, giải nhiệt, dạo này trời khô hanh, cậu uống nhiều một chút, tâm tình sẽ tốt hơn."

Lời chú chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, Tạ Tầm Chi lười để ý, tiếp tục xem văn kiện trên xe, một lát sau lại hờ hững hỏi: "Hôm nay Dịch Tư Linh có lịch trình gì?"

Chú Mai và dì Lật giữ mối quan hệ khá tốt, hai người ngầm thường xuyên giúp đỡ nhau, tuy dì Lật vẻ ngoài dễ nói chuyện, kỳ thật lại kín kẽ vô cùng, bảo vệ Dịch Tư Linh toàn diện.

Chỉ là về lịch trình, dì Lật vẫn sẽ tiết lộ cho anh.

"Buổi chiều cùng Hạ tiểu thư đến trường đua ngựa cưỡi ngựa, buổi tối ăn cơm ở nhà hàng Winke, sau khi ăn cơm tối..."

Sau bữa tối còn có hoạt động? Tạ Tầm Chi nhíu chặt mày.

"Sau khi ăn tối đi xem bộ phim mới chiếu, tên là 《Người vợ vô hình》, một bộ phim trinh thám, ngài có muốn đi xem không?"

Người vợ vô hình.

Khuôn mặt Tạ Tầm Chi âm trầm như tro, anh mỗi ngày đều đang diễn một bộ phim trinh thám, tối ngủ chung, ngày không thấy, chẳng phải là phim trinh thám sao?

"Không rảnh." Hai chữ đơn giản, anh giơ tay nới lỏng cà vạt, nút thắt Windsor thắt quá chặt, thực sự khó chịu.

Chú Mai nhận ra không khí trầm lắng, ân cần an ủi: "Đợi thiếu phu nhân chơi đủ rồi, sẽ trở về thôi."

Tạ Tầm Chi: "........"

Áp suất trong chiếc Maybach càng lúc càng thấp.

Một nơi khác, Dịch Tư Linh vừa mới cưỡi ngựa xong hai vòng, trên người đổ mồ hôi.

Con ngựa này không giống con ngựa ôn huyết Hà Lan mà cô thường cưỡi ở Cảng Đảo, mà là con ngựa Akhal-Teke màu vàng kim Tạ Tầm Chi nuôi ở câu lạc bộ này, trong nước gọi là hãn huyết mã. Dưới ánh mặt trời, bộ lông nó ánh lên màu bạch kim, thân hình cường tráng, sức mạnh phi thường, điều khiển nó khiến cô tốn không ít sức lực.

Dịch Tư Linh xoay người xuống ngựa, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mông ngựa, "Lần sau mà không nghe lời, không mang theo mày ra ngoài chơi nữa."

Hạ Gia Ngữ: "Nó chịu cho chị cưỡi đã là nể mặt lắm rồi đấy, lần trước anh trai tôi muốn cưỡi, nó suýt chút nữa hất anh tôi xuống luôn."

Dịch Tư Linh lập tức thấy con ngựa này thuận mắt hơn nhiều, dịu giọng nói: "Vậy chắc chắn nó sẽ cho tôi cưỡi rồi, ngựa của Tạ Tầm Chi mà, đương nhiên tôi cưỡi được."

Lời còn chưa dứt, trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên một câu, ngay cả Tạ Tầm Chi còn "cưỡi" được, huống chi là ngựa của anh...

Cô đột ngột im bặt, trên mặt thoáng ửng hồng, sao cô lại có thể nghĩ đến những chuyện này giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ.

Hạ Gia Ngữ là người vô tư, căn bản không nhận ra sự bối rối của Dịch Tư Linh, chỉ nói: "Hôm nay tôi cùng chị cưỡi ngựa, ngày mai chị với tôi chơi Snooker được không?"

Trong đầu cô ta toàn là bida.

Ngón tay thon dài của Dịch Tư Linh khẽ vuốt ve bộ lông con ngựa, "Ngày mai không được đâu."

Hạ Gia Ngữ bĩu môi: "Vì sao thế?"

Dịch Tư Linh khẽ động vai, không hiểu sao cảm thấy hơi mệt mỏi, "Ngày mai là cuối tuần, tôi phải dành chút thời gian cho Tạ Tầm Chi nữa."

Mấy ngày nay tâm trạng Tạ Tầm Chi không tốt, buổi tối làm cô rất hung hãn không buông tha người, hỏi cũng không nói, cô nên tranh thủ thời gian quan tâm anh.

Quả thật, gần đây cô có hơi lơ là anh, ngay cả dì Lật cũng đã tế nhị nhắc nhở, không thể như vậy.

"Đại tiểu thư, phu nhân dặn, cô dù thế nào cũng phải quan tâm cậu chủ nhiều hơn, không thể quá thờ ơ."

Thực ra cô rất ấm ức, rõ ràng cô có quan tâm Tạ Tầm Chi, ở Paris còn nhớ mua quà cho anh, một ngàn vạn tệ thì hai trăm vạn tệ là tiêu vào người anh rồi.

"Ngày mai chị không chơi với tôi, sau này sẽ không được chơi nữa..." Hạ Gia Ngữ sắp khóc.

Dịch Tư Linh mơ màng chớp mắt, "Sao vậy hả, cá nhỏ?"

"Anh trai tôi muốn tôi về tập đoàn làm việc! Tôi sẽ chết mất!"

"........"

Dịch Tư Linh lộ ra vẻ đồng cảm, xoa xoa đầu cô bạn, "Đi làm đúng là sẽ chết người. Tôi đồng cảm với cô. Tan làm tôi sẽ đến đón cô đi shopping xả stress."

Hạ Gia Ngữ: "Chị an ủi tôi còn tệ hơn là không an ủi."

Dịch Tư Linh thở dài, "Thật ra đi làm cũng khá thú vị mà."

Hạ Gia Ngữ: "........ Đủ rồi."

"Cũng không thể nói như vậy. Chắc là công việc lên hay ho, nhưng đi làm thì không hay ho. Làm tạp vụ càng chán. Cô không nói tôi còn không cảm giác, vừa nói tôi lại nhớ những ngày mỗi tuần đều đi khách sạn." Dịch Tư Linh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, chiếc mũ cưỡi ngựa trên đầu khẽ rũ xuống, phủ lên gương mặt một bóng râm nhàn nhạt.

"Vẫn là nên có việc gì đó để làm."

Dịch Tư Linh tổng kết hai tháng chơi bời lộn xộn này, vì sao càng chơi càng mất hứng.

"Chắc chắn rồi, bằng không vì sao nhiều cậu ấm cô chiêu đều phải tự mình gây dựng sự nghiệp, chẳng qua là tìm chút việc để làm." Hạ Gia Ngữ nhún vai.

"Tôi thì lại không có khả năng gây dựng sự nghiệp." Dịch Tư Linh mỉm cười.

"...... Vì sao?" Hạ Gia Ngữ tò mò, "Chị không nghĩ tạo một cái nhãn hiệu cá nhân nào sao? Chị vừa có fan vừa có chủ đề vừa có độ chú ý, lại còn có tiền, nếu chị làm nhãn hiệu trang sức, nhãn hiệu quần áo, chắc chắn sẽ hot."

Dịch Tư Linh lắc đầu: "Daddy nói rồi, mấy đứa rich kid làm táng gia bại sản chính là vì cứ thích khắp nơi gây dựng sự nghiệp rồi đầu tư lung tung. Rõ ràng chẳng hiểu gì, còn tưởng mình thông minh lắm."

"........ Daddy của chị giải thích hay thật."

Dịch Tư Linh rất kiêu ngạo, "Đó là daddy của tôi mà, nhân vật tiếng tăm ở Cảng Đảo đó. Cây ATM số một của tôi."

Hạ Gia Ngữ cười khanh khách, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ thiếu nữ, "Tam ca cũng là nhân vật tiếng tăm. Vậy là cây ATM số hai của chị."

Dịch Tư Linh ngượng ngùng, trừng mắt nhìn cô một cái, "Tôi lười nói chuyện với cô."

Cô quay đầu bước đi, người huấn luyện bên cạnh lập tức dắt con ngựa đến, Hạ Gia Ngữ nhanh chân theo sát, giày da giẫm trên cát phát ra tiếng sột soạt.

"Dù sao thì tôi thà đến Lam Diệu thực tập, cũng không muốn về nhà...... Dù sao Lam Diệu ở CBD, dưới lầu chính là trung tâm thương mại, trụ sở nhà tôi ở ngoại ô phía bắc cơ, vùng quê á! Cơm cũng không ngon bằng Lam Diệu...... Trai xinh gái đẹp cũng không nhiều bằng Lam Diệu...... Chỗ chúng tôi toàn là người già thôi..."

Trụ sở chính của nhà họ Hạ chuyên chế tạo ô tô và thuyền, không thể so sánh với Lam Diệu, một tập đoàn tài chính lớn quốc gia có cổ phần chi phối, trụ sở được đặt tại khu công nghiệp mới phát triển ở phía bắc thành phố.

Dịch Tư Linh khẽ dừng bước, "Lam Diệu nhiều trai xinh gái đẹp lắm sao?"

Hạ Gia Ngữ: "Đúng vậy, chị không biết người ngoài nói thế nào đâu, những người trẻ tuổi tài năng, có ngoại hình, có tiền đồ đều bị Lam Diệu đào hết rồi, có rất nhiều người trẻ tuổi. Dù sao thì tam ca vẫn là người đẹp trai nhất, nổi tiếng là sếp tổng vừa đẹp vừa giỏi."

Dịch Tư Linh: "........"

"Cơm cũng ngon?"

"Đúng vậy! Cơm siêu ngon, tôi đi ăn ké anh tôi một lần rồi, tôi thích cánh gà chiên trứng muối, còn có cá diêu hồng om cay xé lưỡi, cả thịt bò hầm rượu vang đỏ nữa! Hương vị còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi làm nữa đó."

"Còn có thể đi dạo trung tâm thương mại?"

"Đúng vậy, vị trí Lam Diệu siêu tốt, tòa nhà bên cạnh chính là trung tâm thương mại Tân Diệu, nơi hội tụ năm hàng xa xỉ hàng đầu Bắc Kinh đó...... OMG, đừng nói chị chưa từng đến đó nha?"

"Từng đến rồi, nhưng không biết Lam Diệu ở bên cạnh."

Hạ Gia Ngữ kinh ngạc, "Chị chưa từng đến Lam Diệu sao? Tập đoàn nhà chị đó, chị cũng chưa từng đến?"

Dịch Tư Linh cắn môi.

"Dù sao thì bây giờ tôi có hơi muốn đi." Dịch Tư Linh lại tươi cười rạng rỡ, bộ đồ cưỡi ngựa đen trắng trên người cô trông thật oai phong, cổ áo cài một chiếc trâm vàng hình rồng và cá bảo thơ, chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh như vảy cá.

"Địa bàn của Lão Cổ Hủ, tôi còn chưa đến thăm thú. Cái này hay ho."

Hạ Gia Ngữ lập tức hiểu ra, ái muội nói: "Đi tuần tra anh ba hả? Tuy anh ba bùng kèo tôi, tôi rất ghét anh ấy, nhưng nhân phẩm anh ấy đúng là không có gì để chê, chỉ là hơi nhạt nhẽo. Tôi cũng không hiểu sao chị lại thích anh ấy."

Dương Xu Hoa đã giải thích cho Dịch Tư Linh rồi, chuyện Hạ Gia Ngữ và Tạ Tầm Chi hiểu lầm nhau, cô nghe xong cười đến đau cả bụng. Thì ra trước khi gặp cô, Tạ Tầm Chi chẳng hề được các cô gái yêu thích, ngay cả con cá nhỏ này cũng chẳng ưa anh, chê anh già cả.

Nếu là Tạ Tầm Chi bùng kèo cô, cô sẽ nhớ thù cả đời.

Dịch Tư Linh véo má Hạ Gia Ngữ một cái, bước chân nhẹ bẫng như giẫm trên bông, mềm mại đến mức muốn lún xuống, cô vẫn rất khẩu thị tâm phi mà phản bác một câu: "... Ai nói tôi thích anh ấy."

-------

Sự tò mò của Dịch Tư Linh bị khơi dậy, cô là người muốn làm gì thì phải làm ngay. Đến thứ hai, cô phá lệ 9 giờ rưỡi đã rời giường, việc đầu tiên khi thức dậy là tắt tám chiếc đồng hồ báo thức trên điện thoại.

Kế hoạch được tiến hành bí mật, yêu cầu kín đáo, vì thế cô còn cố ý đeo một chiếc kính đen siêu to, đeo vào rồi, ngay cả dì Lật cũng ngẩn người hồi lâu.

"Ngài đây là?"

"Đến tập đoàn của anh ấy, xem suốt ngày anh ấy làm những gì. Con bé cá nhỏ nói cơm công ty họ ngon lắm, tôi đến nếm thử." Dịch Tư Linh đánh giá tạo hình mới của mình, có chút không quen.

Cô không đeo kính áp tròng, cũng rất ít khi mặc như thế này... Kín đáo, cũng không đeo trang sức cao cấp, ngay cả giày cũng là đôi giày cao gót màu đen đứng đắn.

Dì Lật cười: "Hôm nay cô trang điểm giống office lady quá, đây là trò chơi nhỏ gì của vợ chồng son sao? Hay là không yên tâm cậu chủ, đi kiểm tra?"

Dịch Tư Linh giận liếc dì một cái, "Đừng nói bậy, ai thèm kiểm tra anh ta... Tôi mặc thế này để không gây chú ý, bằng không bị người phát hiện thì tôi mất mặt lắm."

Dì Lật không biết mất mặt của Dịch Tư Linh là kiểu gì, cô luôn có đủ kiểu mới lạ cổ quái để cảm thấy mất mặt.

Dịch Tư Linh bước đi uyển chuyển, chiếc vòng cổ ngọc bích nhỏ nhắn trên cổ phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, vừa ra khỏi đình viện thì vừa vặn gặp chú Mai từ công ty trở về vội vã, tay cầm chiếc cà vạt.

Chú Mai nghi ngờ mình hoa mắt, "Thiếu phu nhân? Sao giờ này cô đã dậy rồi?"

Dịch Tư Linh ra hiệu im lặng với chú, "Đến chỗ Tạ Tầm Chi làm việc dạo một vòng. Đừng nói cho anh ấy biết."

Chú Mai bật cười, lập tức hiểu ý, vừa gật gù vừa nhỏ giọng: "À à, cô đi kiểm tra cậu chủ. Yên tâm, tôi tuyệt đối không nói."

Dịch Tư Linh: "........"

Chú Mai đưa chiếc cà vạt trong tay cho Dịch Tư Linh, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ nhân viên, "Cà vạt của thiếu gia không cẩn thận bị cà phê làm bẩn, tôi về lấy cho cậu ấy, hay là nhờ thiếu phu nhân giúp tôi mang qua đi vậy."

Dịch Tư Linh cảm thấy chú Mai quả là quá quen tay, cho cô một lý do đường hoàng. Thẻ nhân viên là của chú Mai, dòng chức vụ ghi: Trợ lý đặc biệt của Chủ tịch điều hành.

"Đây là?"

Chú Mai bày mưu tính kế: "Thẻ của tôi có thể quẹt mở bất kỳ cửa nào của ban giám đốc, thiếu phu nhân có thể đi lại tự do."

Dịch Tư Linh nhướng mày, nắm chặt chiếc thẻ. Hóa ra chú Mai dễ mua chuộc như vậy, một phong bao lì xì năm mới đã bán đứng Tạ Tầm Chi sạch ráo.

Tất cả đều nhờ có chiếc thẻ nhân viên này, bằng không Dịch Tư Linh đã không qua được cửa ải đầu tiên. Trụ sở Lam Diệu an ninh nghiêm ngặt, người đến làm việc yêu cầu phải hẹn trước, thông tin được nhập vào hệ thống, quẹt thẻ tạm thời mới có thể vào, không có hẹn trước thì cần thông báo ở quầy lễ tân, gọi điện thoại thông báo cho nhân viên liên quan.

Tòa nhà Lam Diệu sừng sững giữa những tòa cao ốc san sát ở CBD, toàn thân màu bạc trắng, dưới rộng trên hẹp, tựa như cánh buồm trên biển.

Giữa trưa 11 giờ, còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa. Trong sảnh chính rộng rãi sáng sủa, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng những mỹ nhân công sở vội vã, trang phục chỉnh tề thanh lịch, trong khoảnh khắc bước vào thang máy, để lại một bóng hình xinh đẹp khó nắm bắt. Đúng như lời Hạ Gia Ngữ, nơi này có rất nhiều người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống mới mẻ, tất cả đều tinh thần phấn chấn.

Hương cà phê các loại thoang thoảng trong không khí. Tòa nhà văn phòng sát bên trung tâm thương mại, xung quanh một vòng đều là cửa hàng, riêng cửa hàng bán cà phê đã có bốn cái.

Dịch Tư Linh đỡ gọng kính, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất đen, chiếc áo khoác dạ trắng kiểu vest kín đáo như vậy, chiếc túi xích trên vai cũng là kiểu dáng đơn giản nhất, cô tự nhận là vô cùng kín đáo, không có bất kỳ khác biệt nào so với những mỹ nhân công sở khác.

Nhưng trông vẫn cứ lạc lõng.

Cô không giống như một nhân viên văn phòng, mà giống một nữ minh tinh, một tổng biên tập tạp chí thời trang, giống như cả tòa tập đoàn này đều là của nhà cô, dáng đi mang một vẻ thong dong ưu nhã khó tả.

Ngón tay cô khẽ vuốt ve chiếc cà vạt màu sắc và họa tiết nổi bật, cố tình che giấu nhưng lại lộ ra. Cô đứng ở khu vực kiểm tra thẻ ở tầng trệt, không biết đang tìm kiếm gì.

Những nhân viên đi ngang qua không tự giác đều hướng mắt về phía cô, xem chất liệu quần áo trên người cô, xem đôi chân thon dài mềm mại của cô, xem đôi giày cao gót không dính một hạt bụi, xem chiếc cằm hơi hếch lên của cô, cả người toát ra một khí chất tự phụ dù dùng toàn đồ hiệu cũng không che giấu nổi.

Trong nhóm chat 【Tám giờ sáng nay đi phục kích không?】 lại náo nhiệt hẳn lên.

【Nhanh lên! Bắt sống được một mỹ nữ đỉnh cấp! Siêu cấp quý phái! Có cái kiểu khí chất như thể cả cái tòa nhà này là của nhà mình!】

【Ở đâu!? Thật á? Có ảnh chụp không!】

【Không tiện chụp! Tớ đang đợi thang máy, từ từ, tớ lại quan sát xem cô ấy muốn đi đâu.】

【Có phải mặc áo khoác trắng không? Tôi vừa vào cửa đã chú ý tới cô ấy! Chiếc áo khoác đó nhìn qua gu thời trang đỉnh của chóp! Khí chất ngời ngời luôn á á! Nhưng mà sao mỹ nữ lại đeo kính đen vậy chứ! Arghh, muốn tháo kính của cô ấy ghê!】

【Vào được rồi! Tôi cùng cô ấy vào thang máy! [khóc][khóc] Người cô ấy thơm quá thơm luôn...】

Người phụ nữ mỉm cười lịch sự, ấn tầng của mình, thực ra lén liếc nhìn thẻ nhân viên trong tay Dịch Tư Linh.

Không nhìn rõ, nhưng thấy Dịch Tư Linh quẹt thẻ rồi ấn tầng cao nhất.

Chỉ có tầng của ban giám đốc mới cần quẹt thẻ để lên.

Người phụ nữ nội tâm gào thét, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím: 【Mỹ nữ đi tầng cao nhất! Tôi có một suy đoán siêu cấp táo bạo!】

【Tầng cao nhất??? Sáng nay sếp đổng ở tập đoàn hả?? Đây là dưa gì vậy!】

【Tôi mãnh liệt nghi ngờ cô ấy là bà chủ...... Trời ơi, có ai đánh thức tôi với......】

【Không thể nào, báo chí Cảng đảo không phải nói, bà chủ dắt chó đi dạo cũng phải mặc hàng hiệu cao cấp, sao có thể chỉ đeo một chiếc Chanel da thường!】

【Nhưng cô ấy thật sự... kiểu khí chất đại tiểu thư ấy [khóc] cô ấy làm tôi cảm thấy chiếc Chanel kia là phiên bản giới hạn [khóc]】

【Nói không chừng là bà chủ đến kiểm tra chồng?? Ngụy trang một chút?】

【Có lý!】

【Có lý +10086】

【Cười ngất, chắc chắn là Tạ tổng dạo này trang điểm lồng lộn quá nên đại tiểu thư không yên tâm!】

【Xí xí, tôi coi như không biết gì.】

Dịch Tư Linh cho rằng mình ngụy trang vô cùng hoàn hảo, tuyệt đối sẽ không ai đoán ra cô chính là Dịch Tư Linh, nhưng ngay khi cô bước ra khỏi thang máy, đi vào khu văn phòng ban giám đốc, tất cả mọi người đều biết bà chủ đã đến.

Cô thư ký ở quầy lễ tân vô cùng bình tĩnh tiến lên nghênh đón: "Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"

Dịch Tư Linh rũ mắt xuống, chiếc kính đen siêu to gần như che khuất nửa khuôn mặt cô, "Tôi đến đưa cà vạt cho Tạ Tầm... Tạ tổng. Là trợ lý đặc biệt Mai bảo tôi đến."

Suýt chút nữa thì lỡ miệng gọi Tạ Tầm Chi.

Cô giơ tay lên, đưa cà vạt và thẻ nhân viên cho thư ký xem.

Thư ký gần như chắc chắn đây là Dịch Tư Linh, thẻ nhân viên của trợ lý đặc biệt Mai không phải ai cũng có thể lấy được.

"Vâng, thưa cô. Văn phòng của Tạ tổng ở cuối hành lang bên trong."

Dịch Tư Linh bình tĩnh nói cảm ơn, rồi theo bản năng đỡ kính, cô thật sự không ngờ kiểu ngụy trang vụng về này lại hiệu quả đến vậy.

Bước chân cô càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, vai thẳng, lưng thon thả, giống như một con thiên nga thanh lịch, dùng một mẹo nhỏ đã lừa được mọi người, lòng cô như nở hoa.

Không nghĩ nhiều, cô thậm chí không gõ cửa, trực tiếp quẹt thẻ rồi mở cửa văn phòng.

Tạ Tầm Chi đang phê duyệt văn kiện, không chú ý cửa mở, có người đi vào, dù sao cũng không có ai không chào hỏi mà tự xông thẳng vào văn phòng anh.

Giày cao gót của Dịch Tư Linh giẫm trên nền gạch men bóng loáng, cố gắng bước thật nhẹ, nhưng vẫn có tiếng lộp cộp khe khẽ, càng đến gần, tiếng bước chân càng rõ, quấy rầy người đàn ông đang tập trung làm việc.

Khuôn mặt Tạ Tầm Chi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, không vui đặt bút máy xuống, xem ra anh rất coi trọng kỷ luật và quy tắc ở khu văn phòng ban giám đốc.

Cũng muốn nhắc nhở đám lão già trong hội đồng quản trị kia, đừng tụ tập ở tầng của anh.

Mang theo tâm trạng lạnh lùng, anh ngẩng đầu lên, giữa mày khẽ giật.

Một người phụ nữ đeo kính đen siêu to bước tới, trên tay cầm một chiếc cà vạt màu vàng kim.

"?"

Tạ Tầm Chi nhất thời ngơ ngẩn, không phải không nhận ra đó là Dịch Tư Linh, mà là quá kinh ngạc, kinh ngạc đến mức cả người cực độ bình tĩnh, cứ như vậy im lặng nhìn người phụ nữ bước tới, trên mặt cô còn nở một nụ cười vô tội.

Người vợ vô hình.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến bộ phim trinh thám đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro