Chương 61: Trăm năm hòa hợp

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

Không khí phòng họp không hiểu vì sao có chút ngưng trệ, im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người đều như có như không đuổi theo người phụ nữ phía sau Tạ Tầm Chi.

Rõ ràng an tĩnh ngoan ngoãn đi theo Tạ Tầm Chi, có vẻ cố gắng che giấu bản thân, nhưng dáng đi lại quá mức ưu nhã, lưng thẳng vai mở, nơi cô đi qua lưu lại một mùi hương hoa hồng cao cấp.

Dịch Tư Linh trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích, không ngờ ngụy trang lại thành công đến vậy, càng cố gắng cụp mi rũ mắt, che giấu bản thân. Cô còn chú ý đến chi tiết, đợi Tạ Tầm Chi ngồi xuống rồi mình mới ngồi, diễn rất giống một cô thư ký nhỏ của lãnh đạo.

Một đám quản lý cấp cao cứ nhìn Dịch Tư Linh ưu nhã ngồi xuống, nhìn cô tháo chiếc túi Chanel đen trên vai, tùy ý đặt bên chân, hai chân duyên dáng xếp lại, hai tay hờ hững khoanh trước người, một vẻ lười biếng lại không chút cẩu thả lan tỏa khắp cơ thể.

Đào đâu ra một cô thư ký còn có khí chất hơn cả ông chủ thế này?

Tạ Minh Tuệ: "........"

Cô muốn khen chị dâu hôm nay chỉ đeo một chiếc Chanel, chứ không phải chiếc Kelly da hiếm nạm đầy kim cương, còn đeo một chiếc kính râm chẳng để làm gì, thật là chú trọng chi tiết.

Không thể tin vào mắt khi thấy hai người này diễn trò trước công chúng, Tạ Minh Tuệ mở tài liệu trước mặt, giả vờ đọc.

Tạ Xuân Hoa liếc nhìn Tạ Kính Hoa đối diện, hai người chạm mắt nhau, trao đổi ánh nhìn — Dịch Tư Linh sao lại đến đây?

Những người khác không nhận ra không phải là không biết mặt Dịch Tư Linh, ảnh chụp của cô tràn lan khắp nơi, dù hôm nay trang điểm khác ngày thường, nhưng gương mặt kia sao có thể ngụy trang được?

Chẳng qua là không dám nhận, bị Tạ Tầm Chi trắng trợn "chỉ hươu bảo ngựa".

Tạ Tầm Chi bình tĩnh tự nhiên, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, ra hiệu cuộc họp bắt đầu. Chủ trì cuộc họp là một trong những cánh tay đắc lực của Tạ Tầm Chi, giám đốc nhân sự tập đoàn, tổng thư ký hội đồng quản trị - Ngụy Triệu Dương.

Quan hệ giữa Ngụy Triệu Dương và Tạ Tầm Chi không hề nông cạn, không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn học và bạn bè. Năm năm sau khi tốt nghiệp Cambridge, anh được Tạ Tầm Chi chiêu mộ từ giới đầu tư Phố Wall, về nước làm việc cho Lam Diệu.

Lúc anh quen Tạ Tầm Chi, cả hai đều mới mười tám mười chín tuổi, anh là một công tử nhà giàu có chút tiếng tăm, quan niệm ra nước ngoài là phải chơi cho đã, sau khi quen Tạ Tầm Chi lại bị ngày ngày lôi kéo đến thư viện, kết giao nhân mạch làm đầu tư, mấy năm sau tiền kiếm được còn nhiều hơn cả cha mẹ làm cả đời, nhưng một người bạn gái cũng không có.

Trong mắt Ngụy Triệu Dương, Tạ Tầm Chi luôn là tượng đài cao ngất. Dù bị tung clip hôn môi nóng bỏng khắp mạng, anh vẫn một mực tin tưởng Tạ Tầm Chi là người đứng đắn, quân tử đường hoàng, công tư phân minh rạch ròi.

Nhưng giờ phút này, giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly.

Hóa ra, Tạ Tầm Chi cũng chẳng hơn ai, công tư lẫn lộn, mang cả vợ đến họp, còn bày trò ông chủ - thư ký ám muội không đứng đắn. Uổng công anh còn xem Tạ Tầm Chi là trụ cột đạo đức, muốn cả đời noi theo.

Ngụy Triệu Dương trộm liếc nhìn ông chủ đang sụp đổ hình tượng một cách phức tạp, lúc này mới hắng giọng, "Được rồi, cuộc họp bắt đầu thôi, chúng ta tranh thủ thời gian, không làm trễ giờ nghỉ trưa của mọi người."

Vấn đề chính được đưa ra, không khí trong phòng họp thoáng bớt căng thẳng, có người đổi tư thế ngồi, có người mở notebook, có người bật bút điện tử.

Tạ Tầm Chi nghiêng đầu, liếc nhìn Dịch Tư Linh, mặt không chút biểu cảm, trầm giọng nói: "Notebook."

Dịch Tư Linh vội vàng đưa notebook trong tay cho anh.

Hai người hờ hững chạm mắt, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Dịch Tư Linh hoàn toàn không dám nhìn Tạ Tầm Chi, một vệt hồng chậm rãi lan từ gò má trắng nõn của cô lên, cô giống như học sinh trung học trốn tránh ánh mắt chủ nhiệm lớp gọi trả bài, vội vàng dời tầm mắt.

Chỉ là cơ thể cô nóng ran, nóng đến muốn nổ tung, Dịch Tư Linh cảm thấy mặt mình sắp đỏ bừng, cô cố gắng bình tĩnh, cố gắng làm tim đập chậm lại.

Tạ Tầm Chi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, thấy bìa notebook có vết nhăn, còn có một vệt ẩm ướt rất nhỏ, là mồ hôi rịn ra từ lòng bàn tay cô, dính trên bìa da.

Có thể tưởng tượng cô trên đường đi, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khẩn trương đến nhường nào.

Tạ Tầm Chi không lộ vẻ gì khẽ nhướng đuôi mày, ngón tay khẽ chạm vào vệt ẩm ướt kia, tựa như vuốt ve đôi môi ướt át, gò má nóng bỏng của cô, rồi bình tĩnh mở notebook ra.

--------

Thứ hai có rất nhiều cuộc họp, hết cuộc này đến cuộc khác, cuộc họp biểu quyết điều động nhân sự này được xếp trước giờ ăn trưa, chỉ là hình thức giơ tay cho xong, kỳ thực mọi người đã sớm thống nhất về việc bổ nhiệm.

Dịch Tư Linh ban đầu hứng thú bừng bừng, sau đó thấy bọn họ không ngừng giơ tay, hạ xuống, rồi lại tiếp tục giơ tay, mí mắt cô bắt đầu sụp xuống, thật buồn chán, muốn ngủ gật quá đi.

Hôm nay cô dậy quá sớm, vốn dĩ đã không ngủ đủ giấc.

Tạ Tầm Chi thừa dịp nhân viên phục vụ rót trà, quay đầu nhìn thoáng qua cô thư ký lâm thời đang ngái ngủ.

Dịch Tư Linh vừa chậm rì rì ngáp một cái, đôi mắt hơi ướt vì nước mắt sinh lý, một vẻ lười biếng từ tận xương tủy lan tỏa.

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ, cô thật đúng là còn giống bà chủ hơn cả anh.

Dịch Tư Linh vừa ngáp xong, có chút ấm ức híp mắt, không hiểu mình đang làm gì, dường như đang mơ, chợt nhận ra Tạ Tầm Chi đang quay đầu nhìn mình.

"........"

Dịch Tư Linh vội vàng đặt hai tay đoan trang lên đùi, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, hàng mi khẽ run rẩy lộ vẻ ngoan ngoãn và vô tội. Ánh mắt Tạ Tầm Chi thoáng hiện một nụ cười, tiếp tục cuộc họp.

"Tạ tổng, nửa tháng nữa Sầm tổng sẽ được điều đi nước ngoài, nếu tổng giám đốc mới của Em Bé Phúc Lành vẫn chưa xác định, e là đến lúc đó giao tiếp sẽ khó khăn, ảnh hưởng đến việc vận hành."

"Đúng vậy, Tạ tổng, chuyện này thực sự không thể chậm trễ. Nếu ngài đã có người được chọn, chúng ta cũng đừng ngại quyết định ngay hôm nay."

Trong chương trình nghị sự hôm nay không có mục thảo luận về tổng giám đốc tân nhiệm của Em Bé Phúc Lành, không biết ai khơi mào trước, nhất thời mọi người nhao nhao lên tiếng.

Xem ra mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này, hoặc là, rất sốt ruột muốn đốt cháy giai đoạn.

Tạ Tầm Chi không chút biểu lộ thu lại ý cười trong mắt, khuôn mặt trầm tĩnh khiến người khác không đoán ra cảm xúc.

"Không vội."

Giọng anh rất nhạt, "Người được chọn tôi vẫn đang cân nhắc."

Một số người có lợi ích liên quan đến chuyện này đều không khỏi nhíu mày. Tạ tổng rốt cuộc giấu giếm tâm tư gì? Một cái chức tổng giám đốc của Em Bé Phúc Lành nhỏ bé không đáng kể, sao lại cần mười ngày nửa tháng cân nhắc? Trước đây thay người đều là cấp dưới đề cử, Tạ tổng trực tiếp ký tên bổ nhiệm, lần này vậy mà liên tiếp hai cuộc họp đều không quyết định, khiến người không khỏi sinh nghi.

Dịch Tư Linh cuối cùng cũng nghe thấy Tạ Tầm Chi nói chuyện, anh khi họp hành thuộc kiểu ít lời trầm mặc, khác một trời một vực với ba cô.

Dịch Khôn Sơn họp hành luôn là kiểu nhiệt tình dào dạt, vội vàng hấp tấp, hận không thể sắp xếp mọi việc đến nơi đến chốn. Mỗi người có một sở trường riêng, kiểu nhiệt tình như Dịch Khôn Sơn dễ bị người xúi giục, dễ xúc động, còn kiểu như Tạ Tầm Chi dễ khiến cấp dưới hoảng sợ.

Cuộc họp kết thúc đúng 12 giờ.

Tạ Minh Tuệ cuối cùng phức tạp liếc nhìn anh cả và chị dâu, buồn bã rời đi, bây giờ cô chỉ nghĩ đến cơm, nãy giờ bị hai người này dọa cho đói bụng.

Hoàng Uy cũng lại lần nữa đánh giá người phụ nữ ngồi sau Tạ Tầm Chi một cái, lúc này mới vội vàng đuổi theo bước chân Tạ Xuân Hoa.

"Hoa đổng, sao lại thế này? Tạ tổng có phải có tính toán khác không?"

Tạ Xuân Hoa nhăn mày, không nói gì, hai người một trước một sau vào thang máy, đợi đến văn phòng, Tạ Xuân Hoa mới lên tiếng: "Chuyện nhỏ nhặt thế này, Tầm Chi chắc chắn sẽ không so đo với chúng ta."

Nhưng về những chuyện khác, Tạ Xuân Hoa không dám kết luận. Cháu trai càng lớn, ông càng khó đoán được tâm tư, mấy năm nay ông đã nếm trải vài lần, cũng bắt đầu học cách kiềm chế.

"Chính là khoản thiếu hụt của chúng ta cần phải bù vào. Tiền của Em Bé Phúc Lành không về tài khoản, chúng ta phải nghĩ cách khác, chuyện này thật là..." Hoàng Uy nghĩ đến chuyện này liền đau đầu nhức óc.

Nếu không phải tài chính của Em Bé Phúc Lành là tài chính chuyên nghiệp của tập đoàn, phê duyệt nhanh, tiền về nhanh, ông cũng sẽ không nghĩ đến chủ ý này.

Tạ Xuân Hoa không vui liếc nhìn ông ta, nhỏ giọng mắng: "Vậy ông cũng không thể tỏ ra quá sốt ruột. Tầm Chi thông minh như vậy, nó có thể không biết những mánh khóe này sao? Chỉ là không nói ra thôi, mấy năm nay nó mở một mắt nhắm một mắt, chúng ta cũng coi như ăn no, đừng có há miệng quá lớn. Đối xử công bằng với cấp dưới của ông, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến việc kiếm chênh lệch bỏ túi riêng."

Hoàng Uy tuy rằng khôn khéo có năng lực, trung thành với ông, nhưng quá tham lam và háo sắc, ông cần phải nhắc nhở thích hợp.

Hoàng Uy cười nói: "Tôi biết rồi, Hoa đổng. Tôi làm việc rất cẩn thận, mấy năm nay chúng ta lúc nào cũng nghiêm chỉnh, ngài yên tâm đi."

Nói xong chuyện chính, ông ta lại nói đùa: "Đúng rồi, người phụ nữ vừa nãy ở trên cuộc họp, tôi thấy sao quen mắt quá...? Ngài có nhận ra không? Là phe nào nhét vào người vậy, tìm cô bé xinh đẹp như thế, Tạ tổng mới kết hôn, đây chẳng phải thêm phiền sao."

Tạ Xuân Hoa: "Đó là Dịch Tư Linh."

Hoàng Uy chấn kinh, đầu óc không kịp phản ứng, "... Phu nhân của Tạ tổng?"

"Cậu ta mang vợ đến họp làm gì? Không lẽ là để vị đại tiểu thư này đến tập đoàn đi làm sao?"

Tạ Xuân Hoa cân nhắc một chút, "Có lẽ chỉ là thú vui giữa vợ chồng. Đi làm thì không đến mức, Dịch Tư Linh bản thân còn một đống việc, huống chi cô ta nổi tiếng ham chơi, chẳng có tâm trí nào đến Lam Diệu."

Hoàng Uy thở phào nhẹ nhõm, ông ta có dự cảm không tốt lắm.

--------

Trở lại văn phòng, Dịch Tư Linh cuối cùng cũng gỡ chiếc kính chết tiệt xuống, áo khoác cũng cởi ra, tùy tiện ném lên ghế, cả người lười biếng ngả vào chiếc sô pha mềm mại thoải mái.

Cô thở phào một hơi.

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ đi tới, nhặt chiếc áo khoác bị trượt xuống từ ghế, treo lên giá treo áo mũ, sau đó đi đến bên cạnh Dịch Tư Linh, không ngồi xuống, từ trên nhìn xuống, ánh mắt hờ hững lướt qua.

Dịch Tư Linh mở to mắt, còn chưa ý thức được điều gì không ổn, đắc ý cười với anh, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Em diễn giỏi lắm đúng không! Em cá là Tuệ Tuệ cũng không nhận ra em!"

Tạ Tầm Chi: "........"

"Em hai nói chuẩn ghê, em đeo kính vào hoàn toàn giống một người khác, lúc em trốn paparazzi ở Cảng Đảo, đều đeo loại kính này. Không ngờ hôm nay hiệu quả tốt như vậy, thật kích thích! Thật vui! Chỉ là trên đường đi hơi chán..."

Tạ Tầm Chi: "........"

Dịch Tư Linh thấy anh không nói gì, cứ nhìn mình sâu thẳm nặng nề, không biết đang nghĩ ngợi gì, liền có chút bực bội, dùng mũi giày nhọn khều vào đầu gối anh, "Nói chuyện đi mà."

"Kỹ thuật diễn không tệ." Tạ Tầm Chi nói dối lương tâm.

Anh dám chắc, hôm nay trong phòng họp, một nửa người đều nhận ra cô là ai. Minh Tuệ càng là người nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, cả buổi vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp lại khó hiểu, chỉ là anh không vạch trần thôi.

Ngay từ đầu anh đã không định giấu, cái trò thư ký cấp trên chỉ là để dỗ cô vui, không ngờ cô còn nhập vai sâu như vậy.

"Cho nên bọn họ đều không nhận ra em." Dịch Tư Linh xoay người, lười biếng nằm nghiêng trên sô pha, ôm gối vào lòng, nũng nịu nhìn anh.

"Mấy vị cao quản của anh ngốc thật. Hai người, bác hai và bác ba của anh cũng ngốc, Tuệ Tuệ cũng vậy, tối nay về nhà em sẽ nói cho Tuệ Tuệ biết đó chính là em, dọa cho em ấy nhảy dựng luôn."

Tạ Tầm Chi rất khó nhịn cười, bình tĩnh khen ngợi cô: "Bà xã của anh là thông minh nhất. Bọn họ đều không bằng em."

"Muốn ăn cơm chưa? 12 giờ rồi." Tạ Tầm Chi nhìn đồng hồ.

"Lát nữa ăn, bây giờ không đói. Sáng 10 giờ mới ăn mà."

Tạ Tầm Chi hiểu ý, cúi người cởi giày cao gót của Dịch Tư Linh ra, đặt trên thảm, nâng hai chân cô lên, ngồi xuống cuối sô pha, để cô gác chân lên đùi anh.

Bàn tay hờ hững nắm lấy cổ chân cô, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn chân bóng loáng vì tất chân, rồi thong thả vuốt dọc theo đường cong bắp chân, ngón cái dùng lực vừa chậm rãi vừa mạnh mẽ, xoa ấn huyệt vị cho cô.

Vừa nãy ở phòng họp anh đã muốn làm như vậy rồi.

Ai bảo vị trí của bọn họ xen kẽ, chỉ cần chân cô duỗi về phía trước, anh liếc mắt xuống là có thể thấy cổ chân thon thả, mu bàn chân duyên dáng của cô, kỳ thực anh không chú ý cũng không thấy được, nhưng cả buổi họp anh tâm tư xao động, vừa làm việc vừa tìm cơ hội thưởng thức phần thưởng ngẫu nhiên mà cô lộ ra.

Ngón chân Dịch Tư Linh ngượng ngùng cuộn tròn lại, rồi lại duỗi ra, bị anh ấn đến thật sự rất thoải mái, tê tê dại dại, vì thế cũng lười quản, chỉ lười biếng hừ một tiếng, giống một con mèo được vuốt ve đến híp mắt.

Hai người cứ ngồi như vậy trên sô pha, một người hờ hững chơi đùa, một người ôm chặt gối trong lòng.

"À đúng rồi." Dịch Tư Linh bỗng nhiên đạp anh một cái.

Tạ Tầm Chi nhìn qua.

"Cái gì mà Em Bé Phúc Lành... Rốt cuộc là chuyện gì vậy, em thấy mọi người đều rất quan tâm." Dịch Tư Linh hai chân giẫm mạnh trên đùi anh, ánh mắt vì tò mò mà sáng lên.

Tạ Tầm Chi: "Một công ty con thuộc sở hữu tư nhân hoàn toàn. Tổng giám đốc trước đây muốn điều đến chi nhánh Nhạc Tuyền ở nước ngoài, vị trí đó vẫn chưa có người thay thế."

Dịch Tư Linh "ồ" một tiếng, "Công ty này nổi tiếng lắm sao?"

"Không nổi tiếng lắm, một công ty nhỏ thôi."

"Vậy tại sao bọn họ đều tranh nhau cái vị trí đó, còn thúc giục anh nhanh lên vậy?"

Tạ Tầm Chi thấy ánh mắt cô lóe lên, giống như một đóa hoa tươi đẹp dưới ánh mặt trời, tay anh càng xoa bóp không theo quy tắc, từ mát xa nhẹ nhàng thành vuốt ve suồng sã, vị trí cũng dần dần hướng lên trên, chỉ là cô quá nghiêm túc, không phát hiện ra.

"Em thấy hứng thú sao?" Anh hỏi.

"Đương nhiên. Em thích hóng hớt. Chắc chắn có chuyện mờ ám ở đây." Dịch Tư Linh cười rất quyến rũ.

Tạ Tầm Chi bật cười, nhéo chiếc tất chân của cô, rồi lại bắn nhẹ một cái, nghe tiếng "tạch" nhỏ cùng tần số với tiếng pháo hoa nổ trong lò.

Anh thản nhiên nói: "Không có chuyện gì đâu."

"Anh mau nói đi. Chắc chắn là có, không thì sao anh lại kéo dài thời gian."

"Giỏi thật đó, Chiêu Chiêu, đến cái này em cũng nhìn ra." Tạ Tầm Chi cười, cúi người hôn lên đầu gối cong của cô.

"Kỳ thực không có gì, chỉ là công ty này sử dụng tài chính tương đối tự do, bọn họ muốn chia một chút lợi nhuận, cho nên mới dòm ngó. Anh kéo dài thời gian thuần túy là muốn nhìn bọn họ sốt ruột, không có ý gì khác."

Chỉ khi cảm thấy nóng nảy, mới có thể tự làm rối loạn trận tuyến, mới có thể vắt óc suy nghĩ xem anh rốt cuộc đang nghĩ gì, anh có phải đã biết gì rồi hay không, sau đó hoảng loạn thu dọn dấu vết, đây vẫn có thể xem là một cách thăm dò không tốn sức.

Anh chơi trò này rất thuần thục.

"Vậy anh sẽ chọn người họ đề cử sao?"

"Có thể. Nhưng không chắc chắn." Tạ Tầm Chi cười đầy ẩn ý.

Dịch Tư Linh nhíu mày, không vui dẫm chân anh, bàn chân dùng sức, hoàn toàn dán sát vào bắp chân căng chặt của anh, "Tạ Tầm Chi, anh nói chuyện với em đừng có cao siêu khó đoán như vậy, em không thích đâu."

Tạ Tầm Chi cụp mắt xuống, rất khó chịu đựng cảm giác bị cô đạp xuống như vậy, ban đầu nhẫn nại bao nhiêu tàn nhẫn, giờ phút này hứng thú thiêu đốt bấy nhiêu mãnh liệt, nhưng hiện tại cô đang hỏi chuyện nghiêm túc, anh không thể vô sỉ như vậy.

Nuốt xuống cổ họng khô khốc, giọng anh cũng khàn đi, "Nếu không có người được chọn nào ưng ý nhất, có lẽ sẽ chọn người họ đề cử."

"Nhưng anh biết rõ bọn họ sẽ kiếm chênh lệch bỏ túi riêng, tại sao còn muốn dung túng..."

Tạ Tầm Chi cảm thấy cô thật ma mị, là yêu tinh, tại sao vừa đạp anh vừa muốn hỏi chuyện công việc, ép suy nghĩ của anh chia năm xẻ bảy, "Không phải dung túng... Chiêu Chiêu, Lam Diệu quá lớn, chỉ riêng công ty con đã có hơn ba mươi cái, công nhân hơn cả trăm nghìn, mỗi công ty con đều có không ít cấp cao, chỉ riêng lãnh đạo cấp trung đã có hơn trăm người, những người này, có người của anh, có người của bác hai và bác ba, có người của ba anh, có người của phe phái khác, động vào một người sẽ ảnh hưởng đến cả dây chuyền. Chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục, một vài nhánh nhỏ không cần phải can thiệp quá sâu, nước quá trong thì không có cá, anh phải cho họ lợi ích, bằng không không ai chịu liều mạng làm việc."

Dịch Tư Linh gật đầu, nghĩ đến tầng cao của khách sạn Tinh Đỉnh, một vài động tác nhỏ cô cũng biết, chỉ là ảnh hưởng không lớn, cô cũng không quá trách móc nặng nề, "Cũng có lý. Chỉ sợ bọn họ ăn uống càng ngày càng quen miệng, ảnh hưởng đến cả tập đoàn."

Cô không biết là ngón chân ngứa, hay là không thoải mái, hai bàn chân chồng lên nhau, nhẹ nhàng xoa. Tất chân cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt, giống như con sâu nhỏ chui vào cơ bắp anh, theo cơ bắp, bò đến nơi không thể nói.

"Ăn nhiều không quan trọng." Tạ Tầm Chi nuốt xuống yết hầu, đôi mắt đen tối nhìn nơi khác, "Nuôi cho béo rồi thịt cũng không muộn. Bây giờ còn dùng được, cứ giữ lại làm việc."

Dịch Tư Linh: "............"

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một mặt khác của Tạ Tầm Chi.

"Anh đúng là! Người xấu!" Cô giãy dụa ngồi dậy từ trên sô pha, tóc tai rối bời, gương mặt hồng hồng, trừng mắt nhìn anh.

Tạ Tầm Chi: "Xấu chỗ nào?"

"Chính là xấu đó."

Dịch Tư Linh bĩu môi, "Em biết ngay anh tâm cơ thâm trầm. Đúng là đồ tư bản."

Anh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhìn cô, "Đừng có phê bình anh như vậy, bà xã. Nhà tư bản không phải từ hay ho gì. Anh là thanh niên tốt do quốc gia bồi dưỡng."

"............"

Nhìn anh nhắm mắt nói xạo kìa! Giả vờ giống hệt con sói đuôi to.

Dịch Tư Linh rất nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, lực chú ý hoàn toàn đặt vào nơi khác, cũng chưa phát hiện tay anh đã lan đến gần khu vực nhạy cảm vài centimet, giống như râu, giống như dây leo, từng chút một bò đến che kín vùng cấm địa của cô.

"Em Bé Phúc Lành là làm cái gì vậy, tại sao lại sử dụng nguồn tài chính tự do như vậy?" Cô cảm thấy cái tên này rất quen tai.

"Công ty thực phẩm, sản xuất kẹo bánh ngọt linh tinh. Là ông nội anh một tay sáng lập, khi ông ấy qua đời đã dặn dò, công ty này có quy trình điều lệ riêng, tài vụ và nghiên cứu phát triển không chịu sự quản lý của tổng bộ." Tạ Tầm Chi dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, giọng cũng khàn đi.

Tài vụ và nghiên cứu phát triển độc lập, chính là để kiên trì giữ lại công thức vốn có, truyền thừa hương vị ký ức xuống, bất luận muốn đốt bao nhiêu tiền, chỉ cần có một người nguyện ý ăn, công ty này sẽ không đóng cửa.

Dịch Tư Linh rất nghiêm túc lục lọi trong đầu, vậy mà đến cả vùng hông nhạy cảm cũng mất cảnh giác, tùy ý kẻ xâm nhập qua lại ngửi, qua lại tìm kiếm.

"Em nhớ ra rồi!" Hai mắt cô sáng ngời, nhào tới, ngồi quỳ trên đùi Tạ Tầm Chi, hai tay đặt lên vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thì ra là Em Bé Phúc Lành, thần kỳ thật, cái nhãn hiệu này là của nhà anh sao? Bà ngoại em hồi nhỏ hay mua cho em! Em nhớ rõ hồi đó nhãn hiệu này nổi tiếng lắm đó, ở Cảng Đảo chúng em bán rất chạy."

Động tác của Tạ Tầm Chi dừng lại, đối diện với cô, trầm mặc vài giây, anh mới nói: "Em từng ăn rồi."

Là một câu khẳng định.

Dịch Tư Linh khẽ gật đầu, ký ức ùa về, cô nhớ rõ hồi đó mình bị sâu răng, Lương Vịnh Văn không cho cô ăn đồ ngọt, mỗi lần chỉ khi đến nhà bà ngoại, cô mới được ăn đủ loại bánh kem kẹo.

"Có phải có một loại bánh táo, trên mặt còn rắc vụn hoa quế, cắn xuống rất giòn, không quá ngọt. Chỉ là trông không đẹp, xấu xấu."

Tạ Tầm Chi: "Đó là bà nội làm theo khẩu vị anh thích."

Anh thích táo.

Đỏ rực, một miếng cắn xuống mọng nước, không ngọt ngấy như các loại trái cây khác, vị thanh mát vừa phải.

Táo phương bắc rất ngọt, sau khi lớn lên anh mới biết, thì ra táo phương nam cũng rất ngọt, cũng rất nhiều nước.

Dịch Tư Linh chính là quả táo phương nam đó.

Dịch Tư Linh trợn to mắt: "Trời ơi, thì ra đó là khẩu vị anh thích, hồi nhỏ em từng ăn rồi đó."

Thật kỳ diệu, hóa ra hồi nhỏ họ từng cùng nhau thưởng thức một món điểm tâm.

Lồng ngực Tạ Tầm Chi phập phồng, một dòng cảm xúc trào dâng trong anh. Khẽ nheo mắt, anh giữ yên lặng vài giây rồi bất ngờ nâng niu gương mặt cô trong tay, trao một nụ hôn sâu, mạnh mẽ đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

Dịch Tư Linh ngơ ngác hé môi, để mặc anh chiếm đoạt, xâm chiếm. Cô không hiểu, chỉ một món điểm tâm thôi, sao lại có thể khiến anh kích động đến vậy.

Đầu gối cô quỳ trên người anh, eo bị siết chặt đến tê dại, hoàn toàn mất đi điểm tựa. Anh như con sư tử đực tuần tra lãnh thổ, muốn đánh dấu chủ quyền lên mọi ngóc ngách, hôn đến khi môi lưỡi cô tê rần, nước mắt cũng lăn dài.

Tư thế ngồi kỳ lạ khiến chiếc áo len đen bó sát khó chịu, không có điểm tựa, cô bất cẩn ngả người ra sau, cả hai chật vật ngã xuống sô pha.

Tạ Tầm Chi chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, rút ngón tay ra, giữ trước mặt cô, giọng ép hỏi: "Chuyện từ khi nào?"

Đôi mắt Dịch Tư Linh mơ màng, ngượng ngùng cắn môi.

"Vừa nãy lúc họp đã thế rồi." Tạ Tầm Chi khẽ nheo mắt, vừa nhìn cô vừa dò xét, giọng điệu đầy khẳng định.

Dịch Tư Linh giơ tay đánh nhẹ lên vai anh, "Tạ Tầm Chi..."

Tạ Tầm Chi dùng bàn tay ẩm ướt giữ chặt cổ tay cô, bình tĩnh hỏi: "Không phải do em mang tất sao, sao lại không được?"

Dịch Tư Linh vừa tức vừa xấu hổ, đôi mắt ướt át, đầu mũi cũng ửng hồng, "... Anh đừng hỏi mấy chuyện đó! Liên quan gì đến anh!"

"Được. Vậy món bánh táo đó ngon không?" Anh lại hỏi một câu chẳng liên quan, dường như cố tình đảo lộn mạch chuyện.

Dịch Tư Linh làm sao dám nói không ngon, chỉ muốn nhanh chóng cho qua chuyện, để anh rời đi. Sự mạnh mẽ của anh khiến cô có chút sợ hãi, đặc biệt là ánh mắt chăm chú như muốn nuốt chửng, khiến cô cảm giác như con mồi bị mãnh thú một ngụm ăn sạch.

"Ngon... ngon lắm, có được chưa..."

Tạ Tầm Chi khẽ cười, "Anh cũng thấy ngon."

Anh cúi đầu, ngậm lấy quả táo ngọt ngào thuộc về anh, đến từ tận Cảng Đảo xa xôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro