Chương 68: Chim liền cánh

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

Thang máy đã đến.

Tạ Tầm Chi lúc này mới thoát khỏi sự ngỡ ngàng đột ngột, không chân thật, nhưng lại tràn ngập ngọt ngào và ẩn chứa điều gì đó sâu xa trong tin nhắn kia.

Đúng, ẩn chứa điều gì đó sâu xa.

Tạ Tầm Chi quá hiểu Dịch Tư Linh, cô nhóc tinh quái mười tám ban võ nghệ đều tinh thông này sẽ không chủ động gọi "chồng ơi" dễ dàng, trừ phi......

Cô có chỗ nào đó cần anh "làm trâu làm ngựa".

Tạ Tầm Chi khẽ nheo mắt, sải bước ra khỏi thang máy, hướng về phía phòng suite đi đến.

Chú Mai không hiểu sao anh đột nhiên đi nhanh như vậy, khổ sở theo sau, "Thiếu gia, có muốn mang chút đồ ăn khuya lên không? Tôi thấy ngài ở bữa tiệc rượu cũng không ăn gì nhiều."

Bữa tiệc rượu thực nhàm chán, một đám tinh anh giả danh các đại gia nâng ly rượu khắp nơi giao thiệp, chẳng có thời gian rảnh để ăn cơm. Huống chi đồ ăn buffet trông thì tinh xảo ngon miệng, kỳ thực toàn là sushi nguội, salad giăm bông hun khói và đồ ngọt, đồ ăn kiểu Tây rất khó nuốt.

Tạ Tầm Chi là một cái dạ dày thuần túy kiểu Trung Quốc, ngay cả món thịt nướng kiểu Ý anh còn ăn không quen. Nhưng Dịch Tư Linh thích ăn những món cầu kỳ lòe loẹt, anh cũng sẽ chiều theo cô ăn một chút.

Chú Mai: "Hay là tôi nấu cho ngài một bát mì nhé."

"Không cần phiền thế, kẻo Dịch Tư Linh lại nói tôi đối xử tệ với chú." Tạ Tầm Chi cũng không đói, buổi tối ăn nhiều khó tiêu.

Chú Mai cười đến rất đắc ý, anh chính là "fan cứng" của thiếu phu nhân, chút ưu đãi này vẫn phải có, "Lần sau tôi báo cáo công việc với thiếu phu nhân, nhất định sẽ nói tốt cho ngài nhiều hơn!"

Tạ Tầm Chi lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, mở cửa phòng suite riêng, chú Mai muốn theo vào, để giúp anh chuẩn bị bộ vest cho hội nghị ngày mai. Tạ Tầm Chi ngăn ông lại bên ngoài, "Bây giờ tôi có việc, một tiếng sau chú hãy quay lại."

Chú Mai hiểu ý, "À à, vâng, vậy tôi chuẩn bị nước tắm cho ngài nhé?"

"Không cần."

Tạ Tầm Chi dứt khoát đóng cửa lại, chú Mai bị bỏ lại bên ngoài, có chút không hiểu ra sao.

Phòng suite mang phong cách thiền vị phương Đông thực yên tĩnh, giữa khu náo nhiệt phồn hoa, tựa như một ốc đảo xa xỉ. Tạ Tầm Chi cởi áo vest, tùy ý ném lên lưng ghế sofa, ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo sơ mi chỉnh tề, lơi lỏng thở ra một hơi.

Tuy rằng biết Dịch Tư Linh "có ý đồ", nhưng hai chữ "chồng ơi" vẫn khiến anh dâng lên một tia khô nóng.

Vốn dĩ nỗi nhớ nhung cô được anh kiềm chế hoàn hảo ở mức một trăm phần, giờ khắc này đã vượt quá giới hạn, anh cảm thấy rất khó nhịn.

Trong phòng không bật đèn, hoàn toàn nhờ ánh đèn vàng rực rỡ của thành phố ngoài cửa sổ chiếu sáng, ban công tựa như nằm giữa khe hở của những tòa nhà cao tầng, nhìn ra xa, tựa như lạc giữa rừng thép.

Tạ Tầm Chi bình ổn lại, giữ cho mình tỉnh táo, gọi điện thoại cho Dịch Tư Linh.

Dịch Tư Linh đang cùng các đồng nghiệp trò chuyện phiếm, cố gắng chuyển hướng sự chú ý, nhưng đáy lòng vẫn nóng ran vì câu "chồng ơi" ngọt ngào kia. Điện thoại của Tạ Tầm Chi đột nhiên gọi đến, khiến cô giật mình.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, che đi ba chữ "Lão Cổ Hủ" tùy tiện trên màn hình.

"Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát. Mọi người cứ ăn đi." Dịch Tư Linh giữ vẻ bình tĩnh, đứng dậy, nhanh chóng đi về phía cửa nhà hàng.

Đồng nghiệp nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trên mặt hiện lên vẻ hóng hớt, "Đoán một phen, chắc chắn là Tạ đổng!"

"Đại tiểu thư họp hành có điện thoại đến còn không né tránh, ăn một bữa cơm lại phải ra ngoài nghe điện thoại, tôi cược là Tạ đổng!"

"Thật muốn nghe lén họ yêu đương..."

"Tôi muốn nghe đại tiểu thư nũng nịu với Tạ đổng..."

"Tôi muốn nhìn họ hôn nhau... Cái ảnh động lan truyền trên mạng lần trước ấy."

"Bạo dạn lên! Tôi muốn nhìn họ..."

Trương Tinh thấy đề tài càng lúc càng lệch, vội vàng khụ khụ, "Đủ rồi nhé! Ăn cơm thì nói chuyện có chừng mực thôi!"

Dịch Tư Linh đi thẳng đến phía sau cánh cửa chống cháy ở giữa trung tâm thương mại, lúc này mới bắt máy.

"Đang làm gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp gợi cảm từ ống nghe truyền ra, Dịch Tư Linh cảm giác vành tai mình như bị hơi thở nóng bỏng của anh bao trùm.

Mặt Dịch Tư Linh đỏ bừng, ngoan ngoãn nói: "Đang ăn trưa cùng đồng nghiệp."

"Ăn cơm cũng nhớ anh sao?" Tạ Tầm Chi khẽ cười, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Người xưa nói ngàn dặm cùng thuyền quyên, là bởi vì không biết khoảng cách xa xôi đến thế, ngay cả ánh trăng cũng chẳng thể cùng ngắm trọn vẹn. Lúc này, bên Dịch Tư Linh hẳn là mặt trời đã lên cao.

Dịch Tư Linh cảm thấy vô cùng xấu hổ, hàm hồ đáp: "...... Vâng."

"Tìm chỗ nào yên tĩnh không người, bà xã, chúng ta trò chuyện."

Dịch Tư Linh: "Chỗ này chính là không có ai!"

Tạ Tầm Chi khẽ cười, lúc này mới không nhanh không chậm truy hỏi: "Vậy rốt cuộc là nhớ hay không nhớ? Em vừa nói chung chung quá, anh không hiểu lắm, bà xã."

Dịch Tư Linh cắn môi, cảm thấy anh thật phiền, nhưng vẫn rất ngoan: "Nhớ..."

"Nhớ ai?" Tạ Tầm Chi nắm chặt điện thoại, bất giác cúc áo sơ mi đã bị anh cởi đến chiếc thứ hai.

Kỳ thực đây là cuộc đối thoại hết sức bình thường giữa vợ chồng, cố tình Dịch Tư Linh trong lòng có quỷ, trên mặt và trong lòng đều nóng bừng, giọng nói phát ra cũng mềm mại như bông, "Nhớ anh, được chưa..."

"Không phải nhớ chồng sao?" Yết hầu Tạ Tầm Chi khẽ động.

Giọng anh trầm ấm êm tai, như một ly Bordeaux ủ lâu năm, hơn nữa còn cố ý đè thấp, tựa như tannin chưa tỉnh hẳn, chín chắn mà dày dặn.

"Tạ Tầm Chi... anh thật phiền mà..."

Dịch Tư Linh bị anh dẫn dắt, cũng hạ giọng, giống như đặc vụ đang giao dịch bí mật.

Kỳ thực xung quanh cả hai đều không có ai, cũng không biết có phải kiểu nói chuyện lén lút nhỏ giọng như vậy sẽ càng kích thích hơn không.

Tạ Tầm Chi im lặng vài giây, bỗng nhiên mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng ra lệnh: "Chiêu Chiêu, nói em nhớ chồng."

Nhiệt độ trong cơ thể Dịch Tư Linh như sắp bốc hơi, khẩn trương đứng thẳng: "Tạ Tầm Chi......!"

Đối diện không còn tiếng nói, tiếng hít thở rõ ràng mà chậm rãi, tiếp đó, Dịch Tư Linh nghe thấy một tiếng "phanh" trầm đục.

Trong bóng đêm, chiếc thắt lưng da đen bóng bị Tạ Tầm Chi rút mạnh ra khỏi đỉa quần, ném sang một bên, khóa kim loại vô tình chạm vào mặt bàn trà bằng kính, phát ra một tiếng "cạch".

Tạ Tầm Chi cứ như vậy ngồi trên sofa, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ rừng thép, bình tĩnh kéo khóa quần xuống hết cỡ.

"Chỉ cần nói một câu thôi, Chiêu Chiêu. Em nói, muốn quà gì anh cũng mang về cho em." Hơi thở anh vì quá độ kiềm chế mà trở nên có chút khàn đặc, nghe có vẻ hung trầm, mang theo chút hơi thở đen tối.

"Muốn gì cũng được sao?" Dịch Tư Linh hoàn toàn không biết hình ảnh ở bên kia là gì, chỉ là suy nghĩ lan man, nghĩ đến mấy chục triệu tệ kinh phí cũng được sao?

Chuyện công việc, có thể đùa như vậy sao? Tạ Tầm Chi có thể chiều theo cô mọi chuyện, nhưng CEO của Lam Diệu thì sao?

Tạ Tầm Chi: "Được."

Một bàn tay nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi gân xanh vì dùng sức, một tay khác tiến vào khu vực nguy hiểm không người, chất vải cotton mềm mại co giãn bên cạnh mu bàn tay bị kích động, cũng siết chặt xuống cổ tay, kéo ra trong nháy mắt, một bóng đen đậm đặc thẳng đứng bắn ra từ lồng sắt, rốt cuộc không thể khép lại, hung hăng chỉ thẳng lên trần nhà.

Nghe thấy cô nói, "Em nhớ anh lắm... chồng ơi...", trong khoảnh khắc ấy, cơ thể anh căng thẳng như một cánh cung đã giương hết cỡ.

Anh nắm lấy món quà thuộc về Dịch Tư Linh.

Từng tầng từng lớp xâm nhập sâu vào linh hồn.

Tạ Tầm Chi nặng nề thở hắt ra một hơi, hàng mày lạnh lùng nhíu chặt, anh nhắm mắt lại, không dám nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo cao trên không trung.

Giống như Dịch Tư Linh đang nhìn anh, nhìn anh một mình u ám trốn ở một nơi khác trên địa cầu, điểm mấu chốt đạo đức đã mục ruỗng.

Chiếc áo sơ mi trên người anh phẳng phiu đến mức kỳ lạ, không một nếp nhăn, cúc áo làm bằng xà cừ, trong bóng đêm lấp lánh ánh sáng, ống quần tây ôm sát đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ của anh, chỉ có một góc bị mở rộng, bại lộ sự suy đồi dưới vẻ ngoài chỉnh tề.

Đôi giày da bóng loáng đạp trên thảm, vì căng thẳng mà dẫm rất mạnh, phần đế màu đỏ không để lộ chút manh mối nào.

Tựa như con người anh, sẽ không dễ dàng bại lộ mặt khác của mình.

Nhưng trước mặt cô, đã bại lộ quá nhiều.

"Nói lại lần nữa, Chiêu Chiêu." Hô hấp Tạ Tầm Chi có chút nặng nề, giọng nói rõ ràng nhiễm một tầng nghẹn ngào khó tả.

"Nói em nhớ anh."

Gian cầu thang thực yên tĩnh, may mắn không có ai qua lại, bằng không sẽ thấy vẻ lúng túng của cô.

Dịch Tư Linh dựa vào tường, hai chân đan vào nhau, hai tay rũ bên người khẩn trương nắm chặt vạt váy, cô nghe ra giọng Tạ Tầm Chi có chút không ổn, thử dò hỏi: "Anh sao vậy? Có phải công việc mệt mỏi quá không?"

Đối diện không nói gì, chỉ có tiếng hít thở càng thêm nặng nề.

Dịch Tư Linh không chịu nổi một chút lạnh nhạt nào, Tạ Tầm Chi không đáp lời cô, điều này khiến cô rất nôn nóng, khẽ hừ một tiếng.

"Em quên mất... bên anh đã nửa đêm rồi. Anh đi ngủ đi, Tạ Tầm Chi. Em cúp máy đây." Dịch Tư Linh không vui mà bĩu môi. Kỳ thực cô còn muốn nói.

"Không được cúp máy!"

Tạ Tầm Chi đột nhiên siết chặt bàn tay, tựa như tự ngược mà tăng thêm lực đạo, giọng nói giống như tiếng báo săn mồi đột ngột vang lên, mang theo vài phần cường thế và hung hãn.

Dịch Tư Linh giật mình, ủy khuất mà nổi giận: "Tạ Tầm Chi anh dám hung dữ với em!! Anh đi đến một nơi khác liền dám hung dữ với em!"

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ bật cười, chỉ cần nghe được giọng cô là tốt rồi, tự trách mình quá mất kiểm soát, giống như một cậu học sinh trung học ngây ngô và hạ lưu.

Không, hồi anh học trung học không phải như vậy. Anh là đại diện học sinh ưu tú đứng trên bục chủ tịch, bình tĩnh đọc bản thảo mà thầy cô giao. Sự giáo dục nghiêm khắc đã rèn anh thành một người trưởng thành chín chắn, sớm đã loại bỏ sự nông nổi và tùy tiện của tuổi trẻ.

"Không có hung dữ với em mà, Chiêu Chiêu. Tha thứ cho anh nhé?" Anh dịu dàng xin lỗi.

Bàn tay càng lúc càng nhanh, nhanh nhẹn hơn.

Bàn tay anh vì quanh năm vận động mà chai sạn, hoàn toàn không sánh được với đôi tay mềm mại trắng nõn của cô, cũng không sánh được với sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, sau khi tắm còn thoa một lớp kem dưỡng dày, càng không sánh được với làn da mịn màng như suối nước nóng trong rừng sâu.

Nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy, New York là một nơi tồi tệ, khiến anh chỉ có thể cách xa vạn dặm Thái Bình Dương, lắng nghe giọng cô, tưởng tượng đủ mọi dáng vẻ của cô.

Tưởng tượng cũng tốt.

Có thể tùy ý sa đọa.

Hơi thở Tạ Tầm Chi thực hỗn loạn: "Bà xã..."

Dịch Tư Linh không đến mức giận đến mất trí, càng không đến mức tiếng thở dốc hỗn loạn trong ống nghe mà cô không hiểu, tiếng "bà xã" này, vừa nghẹn nén lại vừa sung sướng, âm cuối gần như nghẹn lại ở đầu lưỡi.

Cô hoàn toàn hiểu rõ.

"Anh...!"

Mặt Dịch Tư Linh đỏ bừng, cổ cũng đỏ ửng, cả người đứng thẳng như bị điện giật, chân tay luống cuống nhìn quanh gian cầu thang vắng người.

"Tạ Tầm Chi!" Dịch Tư Linh nắm chặt ống nghe, tại chỗ đi đi lại lại, chiếc váy hồng nhạt xòe ra, giống như gương mặt cô lúc này.

Cô vừa xấu hổ lại vừa giận dữ mắng anh, "Đồ đáng ghét nhà anh!"

Bởi vì cô đã chọc thủng lớp giấy mỏng manh kia, phía đối diện cũng không cần giả vờ nữa, dứt khoát thẳng thắn và lạnh lùng đổ lỗi: "Là em quyến rũ anh trước, bà xã. Cái loại người đạo đức đã chạm đáy như anh không chịu nổi em trêu chọc đâu."

Dịch Tư Linh phát điên, anh còn dám nói lý.

"Em quyến rũ cái gì!"

"Em nói em muốn anh, em gọi anh là chồng, em còn gửi biểu tượng tình yêu." Tạ Tầm Chi rành mạch nói, bàn tay lại không rành mạch chút nào, mà là hoạt động gần như điên cuồng.

Anh cứ như vậy đoan chính ngồi trên sofa, nửa trên thanh lãnh cấm dục, nửa dưới buông thả mất kiểm soát.

Dịch Tư Linh: "............"

Đó là bởi vì em muốn tìm anh đòi tiền! Không phải muốn quyến rũ anh!

Tạ Tầm Chi không biết Dịch Tư Linh đang nghĩ gì, bản thân anh còn khó giữ mình, đại não bị đủ loại hình ảnh lộn xộn nhét đầy, hoàn toàn đoán không được tâm tư cô, cuối cùng lý trí chỉ dùng để duy trì lịch sự, "Nói thêm một tiếng chồng ơi nữa đi, Chiêu Chiêu. Sắp đến rồi."

Dịch Tư Linh bị giọng anh khàn khàn lại mang theo chút tính toán kia làm cho nóng bừng mặt, cảm giác thanh âm bức đến đổ mồ hôi, lại tưởng tượng đến hình ảnh anh giờ phút này, tim đập càng nhanh, muốn uống nước.

Rõ ràng chỉ là một gian cầu thang trống trải vắng người, lại bình thường không có gì đặc biệt trong trung tâm thương mại, nhưng bầu không khí đã bị một cuộc điện thoại quấy đến nồng nặc.

Anh có biết hay không, anh ở tây bán cầu, cô ở đông bán cầu, bọn họ cách nhau cả Thái Bình Dương.

"Bà xã."

Người đàn ông đến lúc này vẫn có thể duy trì phong độ, không thúc giục, chỉ gọi cô, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm.

Dịch Tư Linh nhắm nghiền mắt, khoang mũi phảng phất ngửi thấy mùi hormone nướng táo, không kiên nhẫn lại nóng nảy nói, "...Vậy... nhiều nhất một câu... nhiều hơn nữa là không có đâu! Tạ Tầm Chi!"

"Ừ."

Anh trầm giọng đáp, không chút cảm xúc, cảm giác được điểm giới hạn, đóng băng dưới lớp băng rắn chắc.

"Chồng ơi..."

Ngay khi âm thanh ngượng ngùng, mềm mại như tơ của cô vừa thoát ra, ở đầu dây bên kia, Tạ Tầm Chi nhắm nghiền mắt, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đầy dục vọng không thể kiềm chế bật ra. Cánh tay và những đường gân xanh dưới da đều đang run rẩy kịch liệt, lướt qua mã mắt không phải ngón tay cái thô ráp, mà là đuôi mèo, là ấm áp, là đôi môi thoa son tinh tế.

Anh chỉ ở nơi không người, suy nghĩ một chút, chỉ thế mà thôi.

Điện thoại rơi vào im lặng, nhưng không ngắt kết nối, hai người như bị một sợi dây vô hình quấn lấy. Tạ Tầm Chi hít sâu vài giây, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy, ánh mắt đặc quánh như mực, anh rút một tờ khăn giấy, vô thức lau đi thứ chất lỏng nhớp nháp trên tay.

Dịch Tư Linh thật sự không chịu nổi loại im lặng quỷ dị này, cô cảm giác mình bị Tạ Tầm Chi làm cho trở nên kỳ lạ.

Tâm lý và cơ thể đều bắt đầu trở nên kỳ lạ.

"Em ghét anh chết đi được!"

Cuối cùng cô ủy khuất thốt lên, cô không muốn phải nhẫn nhịn đến mức này.

Đầu dây bên kia quả nhiên giọng nói cuối cùng cũng trở lại bình thường, "Là anh không khống chế được, mấy ngày nay quá nhớ em. Xin lỗi, Chiêu Chiêu, tha thứ cho anh một lần hoang đường này, đừng giận. Anh sẽ nhanh chóng trở về, mang tất cả quà của em về, được không?"

"Anh mà không mang mỗi loại một vị về thì cũng đừng có mà trở lại!"

Dịch Tư Linh tức giận, nhanh chóng cúp điện thoại, một mình ở trong gian cầu thang im ắng này hít thở vài phút, lúc này mới chậm rì rì đi ra ngoài.

Cô nhắn tin cho Trương Tinh, bảo Trương Tinh mang túi xách của cô ra. Cô như vậy, hoàn toàn không muốn vào nhà hàng thịt nướng nữa, khả năng giao tiếp xã hội đã bị Tạ Tầm Chi làm hỏng hết rồi, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Chiếc Ferrari lao vút trên đường, bám sát tốc độ giới hạn mà bay đi, hung hãn hướng về Tạ viên. Dì Lật kinh ngạc hỏi Dịch Tư Linh sao đã về rồi.

Dịch Tư Linh giận dỗi trẻ con, không nói một lời, bĩu môi suốt đường đi về phòng ngủ. Đóng sầm cửa lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi quần áo ra.

Cái nơi kia quả nhiên trong trẻo mát lạnh, thực trơn bóng, khó chịu đến mức cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than nóng.

Dịch Tư Linh chán nản ngã xuống giường, vùi mặt vào gối, "Phiền chết đi được..."

--------

Ở New York ngày cuối cùng, Tạ Tầm Chi nhận lời mời tham gia nghi thức cắt băng khánh thành viện bảo tàng mới thuộc tập đoàn WG, giữa trưa lại là bữa cơm xã giao nhàm chán, buổi chiều thì hủy bỏ một phần lịch trình, dành thời gian đi mua quà cho Dịch Tư Linh.

Khu đại lộ số 5 Manhattan gần khách sạn chính là nơi tập trung những cửa hàng flagship xa xỉ bậc nhất New York, nơi hội tụ những trung tâm thương mại hàng đầu, có thể nói là vườn thượng uyển của giới siêu giàu.

Tạ Tầm Chi không hiểu mua sắm, anh rất ít khi xuất hiện ở trung tâm thương mại tự mình lựa chọn đồ dùng cần thiết, tất cả đồ dùng của anh, bao gồm vest, áo sơ mi, cà vạt, giày da, phụ kiện, thậm chí là tất, keo xịt tóc và những vật nhỏ khác, đều do chú Mai xử lý. Anh thích cái gì, chú Mai cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất mang đồ đến tay cho anh.

Lần gần nhất anh đi dạo phố, là cùng Dịch Tư Linh chọn quần áo mùa đông.

Kỳ thực anh rất muốn cùng Dịch Tư Linh đi dạo phố, nhưng dường như, đối phương không quá muốn kéo anh đi cùng, cô có quá nhiều người có thể cùng cô đi dạo phố, anh là người được chọn đứng cuối danh sách, không đáng nhắc đến nhất.

Chú Mai rành rẽ các trung tâm thương mại ở New York như lòng bàn tay. Mỗi lần theo Tạ Tầm Chi đến New York công tác, phu nhân và hai tiểu thư đều gửi cho ông một danh sách dài dằng dặc, và ông luôn mua sắm đầy đủ không thiếu món nào. Lần này mua sắm, chú Mai dẫn theo Tạ Tầm Chi, len lỏi qua đủ loại cửa hàng xa hoa lộng lẫy, cảnh tượng có chút buồn cười. "Thiếu gia, đến rồi." Chú Mai nghiêm túc theo sát danh sách thiếu phu nhân gửi đến, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, không bỏ sót một món.

Trước khi đến, chú Mai đã liên hệ trước với nhân viên bán hàng. Họ còn chưa tới, nhân viên bán hàng đã đứng đợi sẵn bên ngoài cửa, khúm núm cung kính đón họ vào.

Tạ Tầm Chi ngồi ở phòng VIP, thờ ơ nhấp ngụm trà đen.

Nhân viên bán hàng ôm một chồng hộp lớn đi tới, nửa quỳ xuống đất, theo lệ thường lấy từng chiếc túi ra để khách hàng kiểm tra, xem có vết bẩn hay trầy xước gì không, đảm bảo món đồ giao cho khách hàng hoàn hảo không tì vết.

"Ba chiếc túi xách này là kiểu dáng tiểu thư Dịch chỉ định, tiên sinh, ngài xem qua, nếu được, tôi sẽ gói lại cho ngài."

Chú Mai không quên nịnh hót: "Thiếu phu nhân có gu thẩm mỹ tuyệt vời, dám dùng màu sắc táo bạo như vậy, chỉ có thiếu phu nhân nhà chúng ta đeo mới xinh đẹp!"

Tạ Tầm Chi chăm chú nhìn chiếc túi màu xanh lục non mơn mởn kia, cầm trên tay giống như một trái cây kỳ lạ khổng lồ, rồi lại nhìn sang chiếc túi da cá sấu màu hồng neon chói lóa đến nhức mắt, anh im lặng một lát, quay đầu nhìn chú Mai: "...... Chú chắc chắn là hai màu này chứ?"

Chú Mai nghiêm túc trả lời: "Thiếu gia, tôi mạnh mẽ nghi ngờ ngài đang chê bai gu thẩm mỹ của thiếu phu nhân đấy. Mùa xuân đến rồi, gu thẩm mỹ của thiếu phu nhân cũng chuyển sang mùa xuân rồi. Nếu ai cũng giống ngài, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy màu đó, thì chán chết!"

Tạ Tầm Chi lạnh lùng liếc cảnh cáo ông một cái: "Chú im miệng thì không ai bảo chú câm đâu."

"Gói lại đi."

Tạ Tầm Chi thong thả đứng dậy, ghi nhớ gu thẩm mỹ hiện tại của Dịch Tư Linh đã chuyển sang "mùa xuân".

Trong những lần dạo phố tiếp theo, tất cả quần áo, giày dép mà anh cho rằng có liên quan đến "mùa xuân", anh đều tao nhã và bình tĩnh bảo nhân viên gói lại.

Chú Mai theo sau năm lần bảy lượt muốn ngăn cản, nhưng không có kết quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn những món đồ có lẽ treo trong tủ kính cả năm trời không bán được, những thiết kế mà chắc chỉ có nhà thiết kế uống rượu say khướt mới nghĩ ra, vừa đắt vừa xấu, toàn bộ đều bị thiếu gia nhà mình "hốt" sạch.

Mua những thứ xấu xí này về chắc chắn sẽ bị mắng...

Chú Mai tuyệt vọng nhắm mắt lại, thôi kệ, dù sao người bị mắng cũng không phải ông.

Trước khi lên máy bay, chú Mai và vệ sĩ được phái đi mua bánh kem. Dịch Tư Linh chỉ định mua tất cả các loại bánh kem của nhãn hiệu đó, mỗi loại hai phần.

Tạ Tầm Chi thì cảm nhận được niềm vui tự tay lựa chọn quà cho vợ, vẫn nhàn nhã dạo bước trong trung tâm thương mại.

Một phần quần áo của Dịch Tư Linh đến từ các nhãn hiệu lớn, một phần là hàng đặt may cao cấp, yêu cầu trải qua rất nhiều lần chỉnh sửa và thử đồ mới có thể đạt được hiệu quả hoàn hảo nhất, còn một phần đến từ mấy tiệm may tư nhân mà cô ưng ý. Cô có nhà thiết kế riêng, thiết kế những kiểu dáng độc nhất vô nhị cho cô, điều này thường linh hoạt hơn cả các nhà thiết kế nổi tiếng.

Cho nên rất nhiều tài khoản marketing khi tổng kết cách ăn mặc của cô, vắt óc cũng không tìm ra được xuất xứ từ nhãn hiệu nào.

Tạ Tầm Chi cảm thấy vui sướng khi tủ quần áo của vợ mình có thể chứa đầy những món đồ anh chọn. Nếu Dịch Tư Linh có thể mặc những bộ quần áo anh chọn đi làm, thì đó chính là điều khiến anh thỏa mãn trăm phần trăm.

Quần áo, giày dép, phụ kiện và túi xách đều đã có, Tạ Tầm Chi đang nghĩ xem còn nên chọn thêm thứ gì khác, ví dụ như nước hoa, son môi......

Ánh mắt anh dừng lại ở một cửa hàng chuyên bán đồ lót.

Đôi mắt đen bình tĩnh sâu thẳm thêm vài phần, Tạ Tầm Chi đứng yên vài giây, sau đó bình tĩnh tự nhiên bước vào. Mười phút sau, anh đi ra, tâm trạng vô cùng vui vẻ, ngón tay thon dài xách theo ba chiếc túi giấy, động tác xem đồng hồ cũng lộ ra vẻ phong lưu phóng khoáng.

------

Dịch Tư Linh không biết ở New York đã xảy ra chuyện gì, cũng không rảnh để nghĩ, cô có quá nhiều việc cần phải giải quyết. Chuyện người đại diện, chuyện kinh phí bổ sung, cùng với đợt quảng bá thử nghiệm đầu tiên của Em Bé Phúc Lành.

Tập đoàn Lam Diệu cung cấp ba bữa ăn, bữa tối là dành cho những nhân viên tăng ca ở công ty, không muốn gọi cơm hộp hay chạy ra ngoài ăn.

Đồ ăn cung cấp tuy không phong phú bằng bữa trưa, nhưng vẫn là một bữa tiệc buffet đầy màu sắc, còn có trái cây tráng miệng, sữa chua và đồ uống nước ép của công ty.

Hiện giờ, nhà ăn còn thêm một phần đồ ngọt tráng miệng sau bữa tối, do Em Bé Phúc Lành cung cấp. Trưởng bộ phận hậu cần nịnh bợ Dịch Tư Linh, cố ý đi cửa sau, mở một chiếc tủ kính nhỏ.

Dịch Tư Linh tính toán tận dụng triệt để chiếc tủ kính nhỏ xinh này, biến nó thành nơi trưng bày "gương mặt" mới của Em Bé Phúc Lành, vừa tiện cho nhân viên dùng thử trong giờ nghỉ, lại chẳng bỏ lỡ cơ hội thu hút sự chú ý nào.

Hai ngày nay, căn tin công ty náo nhiệt hẳn lên, Em Bé Phúc Lành và cái tên Dịch Tư Linh nghiễm nhiên chiếm lĩnh vị trí đầu bảng trên các diễn đàn bàn tán. Mọi người tụm năm tụm ba, chủ đề chính vẫn xoay quanh cơn sốt "hot search" vừa qua.

# Dịch Tư Linh Em Bé Phúc Lành #

# Tổng tài Em Bé Phúc Lành #

# Đại tiểu thư hạ phàm bán bánh kem #

"Tôi đã nói rồi mà, Tạ đổng nhà chúng ta làm việc có khi nào đi sai đường bao giờ, đại tiểu thư còn chưa kịp ra tay, chỉ một thông báo nhậm chức thôi mà đã nghiễm nhiên "leo" lên hot search, hai ngày nay đâu đâu cũng râm ran chuyện Em Bé Phúc Lành sắp thay đổi diện mạo."

"Cô thấy sắc mặt Vương Diệp không, hai ngày nay khó coi kinh khủng, tội nghiệp cô trợ lý bé nhỏ của cô ta, một ngày bị cô ta làm khó đến 800 lần."

"Cô ta còn lén lút nói xấu sau lưng người khác, bảo cô ta mà quản Em Bé Phúc Lành chắc chắn giỏi hơn cái đại tiểu thư bụng rỗng kia, kết quả bị vả mặt đau điếng, người ta chỉ một thông báo nhậm chức đã có thể gây bão hot search."

"Tôi nghe nói... tâm trạng Phạm tổng hai ngày nay cũng không tốt..."

"Cô ta tranh chức tổng tài Em Bé Phúc Lành với Vương Diệp, bị đại tiểu thư nửa đường cướp mất, chắc chắn không vui rồi, là tôi tôi cũng chẳng vui, bình thường thôi."

Một cô gái xinh đẹp lướt điện thoại, bỗng nhiên trợn tròn mắt, "Mọi người xem này xem này! Đại tiểu thư vừa mới chia sẻ lại! Còn đăng một cái video nữa!"

"Thật á? Tôi vừa mới lướt Weibo, không thấy gì cả!"

"Ba phút trước đăng, bây giờ đã hơn một vạn lượt thích rồi!"

Hai người ghé sát vào nhau, nhấp mở video ——

Hình ảnh là văn phòng của Dịch Tư Linh, trên bàn bày đầy sản phẩm và logo của Em Bé Phúc Lành, người phụ nữ mặc một bộ trang phục màu đỏ xinh đẹp, tao nhã mà vẫn trẻ trung, rất hợp với tông màu chủ đạo của Em Bé Phúc Lành.

Trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai to bản đặc trưng, trong video vô cùng bắt mắt.

Gương mặt trang điểm tinh xảo mỉm cười với ống kính, đôi mắt đen láy như hạt châu, sáng ngời:

"Chào mọi người, tôi là Dịch Tư Linh, rất vinh hạnh được mời làm CEO mới của Em Bé Phúc Lành...... Đây là một nhãn hiệu lâu đời với bề dày lịch sử, tôi nhớ lần đầu tiên ăn bánh ngọt Em Bé Phúc Lành, tôi còn là một cô bé con, bé tí tẹo, còn bị sâu răng nữa chứ......"

"Tôi biết, thương hiệu này hiện giờ đang dần bị mọi người lãng quên, tôi cũng biết, đây là kết quả tất yếu...... Mọi người chê Em Bé Phúc Lành quê mùa, khó ăn, hương vị đơn điệu, bao bì xấu, ừm, tôi cũng chê, còn chê thậm tệ hơn các bạn nhiều."

"Nhưng đồng thời với việc chê bai, tôi thực sự cảm thấy mất mát. Sáng lập một thương hiệu không hề dễ dàng, có thể duy trì một thương hiệu kéo dài cả trăm năm, giữ vững bản chất ban đầu trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng lại càng khó khăn hơn."

"............"

"Tôi chân thành mời tất cả mọi người, trong vài tháng tới, hãy cùng chúng tôi chứng kiến sự lột xác một lần nữa của thương hiệu trăm năm này."

Trong video, Dịch Tư Linh cầm lấy chiếc thìa, ăn một miếng sản phẩm chủ lực của Em Bé Phúc Lành, sau khi nuốt xuống, cô cười nói, "Lần sau các bạn ăn chúng, sẽ không còn như vậy nữa đâu."

Video rất ngắn, chỉ có ba phút, bất kể là bối cảnh, ánh sáng, hay đoạn lời của Dịch Tư Linh, đều mộc mạc, chân thành, lay động lòng người.

"Tuyệt vời... Đại tiểu thư thật sự tuyệt vời... Tôi cứ tưởng cô ấy không hạ mình làm những việc này! Cô ấy vậy mà! Cô ấy vậy mà còn quay video! OMG! Tôi thật sự! Sao tôi có thể đồng cảm với một đại tiểu thư giàu hơn tôi cả trăm triệu lần chứ, có phải tôi phế rồi không......" Một nữ công nhân oà khóc ngã vào lòng đồng nghiệp.

Nữ đồng nghiệp bình tĩnh an ủi cô, "Có lẽ, đại tiểu thư giàu hơn cậu cả tỷ lần ấy chứ?"

"............"

------

Chiếc Gulfstream G550 sau mười mấy tiếng bay, hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh. Tạ Tầm Chi nghỉ ngơi trên máy bay rất đầy đủ, cho nên sau khi xuống máy bay, chiếc Maybach liền trực tiếp đến tập đoàn.

"Cô ấy đang làm gì?" Tạ Tầm Chi nhìn điện thoại, mấy tin nhắn gửi đi đều chìm nghỉm, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi.

Biết lịch trình của Dịch Tư Linh phải thông qua chú Mai hoặc Trương Tinh, anh thực sự rất khó chịu.

Chú Mai được nhắc đến, vui vẻ ra mặt rời mắt khỏi điện thoại, xoay người, nhìn Tạ Tầm Chi ở ghế sau, "Thiếu gia, thiếu phu nhân lên hot search bùng nổ rồi!"

"Mấy vạn bình luận toàn là khen cô ấy xinh đẹp!"

"............"

Tạ Tầm Chi khẽ nheo mắt, "Mấy vạn bình luận?"

Chú Mai: "Ngài tự xem điện thoại đi! Thiếu phu nhân nhà chúng ta đúng là cỗ máy thu hút ánh nhìn!"

Tạ Tầm Chi: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro