Chương 9: Freud

Editor: Kẹo Chupachups

--------------

"...?"

Ai sẽ không vui cơ chứ?

Dịch Tư Linh ngơ ngác nhìn Tạ Tầm Chi, gò má nóng ran từng đợt. Hai mươi bốn năm cuộc đời, cô chưa từng rơi vào tình cảnh quẫn bách đến thế, đầu óc gần như trống rỗng.

Không phải vậy, cô làm gì có người bạn trai nào đang "nồng nhiệt yêu đương"? Vậy thì ai sẽ không vui?

Trong ký ức mông lung của cô chợt hiện lên một hình ảnh.

Hình như có một nhân viên phục vụ nào đó đầu óc choáng váng đã hỏi, có vị Tạ tiên sinh muốn mời cô đến phòng riêng một lát. Mà lúc ấy tâm trạng cô tệ hại đến cực điểm, chỉ muốn tìm ai đó để trút giận, thế là cái anh Tạ tiên sinh kém may mắn này đã trở thành vật tế thần bị cô vớ bừa.

—— "Đi nói với cái gã Tạ tiên sinh kia, tôi đã có bạn trai, đang trong giai đoạn yêu đương say đắm, chẳng có hứng thú đâu mà trò chuyện với người lạ. Bảo hắn xéo xéo sang một bên cho khuất mắt tôi."

Đầu óc Dịch Tư Linh hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông trước mặt, lặng lẽ quan sát vài giây, cuối cùng cũng xâu chuỗi những mảnh ký ức rời rạc thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

"...Anh... chính là cái anh Tạ tiên sinh đó?"

Tạ Tầm Chi không đáp lời, coi như ngầm thừa nhận.

Dịch Tư Linh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của đối phương, cảm giác xấu hổ và quẫn bách phút chốc tan biến.

Sự tự tin trong cô lại trỗi dậy mạnh mẽ, giọng nói cũng trở nên đanh thép hơn: "Hay cho anh, Tạ tiên sinh. Còn dám nói anh đến Cảng Đảo không phải để thăm dò chuyện của tôi, rõ ràng là đồ dối trá. Còn dám trước mặt bao nhiêu người mời tôi đến phòng riêng để 'trò chuyện'... Anh có biết hành động đó khiến tôi mất mặt đến nhường nào không hả!"

Tạ Tầm Chi cảm thấy giọng điệu tranh cãi của cô cũng mềm nhũn đến lạ, không chút sức lực chống đỡ, chỉ muốn nói lời xin lỗi.

Ngày hôm đó tình huống đặc biệt, quả thực không tìm ra được phương pháp nào tế nhị hơn, chỉ có thể mời cô đến phòng riêng một lát. Đến nỗi hành động đó gây ra sự mất mặt nào cho cô, anh thực sự không hiểu rõ. Không rõ cũng không sao, điều đó không ảnh hưởng đến ý định xoa dịu cô của anh.

Cô lúc này trông như một con mèo xù lông, sẵn sàng vồ lấy cắn anh bất cứ lúc nào.

Dịch Tư Linh quay ngoắt đầu đi, vẫn còn giận dữ: "Xin lỗi vô ích!"

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ, rõ ràng đang nói chuyện của cô, lại bị cô ngang ngược kéo sang chuyện của anh, còn phải dỗ dành cô, "Vậy như thế nào mới có tác dụng?"

"Tôi nguyện ý để tiểu thư hủy hôn trong yên bình, như vậy đã đủ chưa?" Giọng anh bình tĩnh lạ thường, ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc.

Dịch Tư Linh ngẩn người, khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, "...Anh... anh vừa nói gì?"

"Tôi nguyện ý tác thành cho Dịch tiểu thư và người bạn trai của cô, không phải tốt sao?" Anh hờ hững liếc nhìn cô một cái.

Dịch Tư Linh đã hiểu. Anh ta muốn cùng cô hủy hôn.

Người đàn ông này muốn hủy hôn với cô, vậy mà lại có người đàn ông không muốn kết hôn với cô.

"Không tốt!"

Một lời từ chối dứt khoát.

Dịch Tư Linh cả đời lần đầu tiên nổi giận đến vậy, sự xấu hổ và quẫn bách vừa rồi còn chưa đủ để khiến cô tức giận, chỉ là bực bội thoáng qua. Nhưng hiện tại, cô bị Tạ Tầm Chi làm cho tức đến đầu ngón tay cũng run rẩy, đôi mắt vốn dĩ quyến rũ giờ phút này trừng trừng nhìn anh đầy vẻ dữ tợn.

"Tôi căn bản không có bạn trai nào hết, anh tác thành cho tôi cái gì? Hay là anh muốn cùng nhà tôi đề nghị hủy hôn? Nằm mơ!" Hơi thở cô dồn dập, "Vả lại, ngày đó tôi nói chẳng qua chỉ là lời từ chối lịch sự thôi, bằng không ai cũng có thể sai một tên tạp vụ đến mời tôi, vậy còn ra thể thống gì?"

Cô vốn dĩ không muốn gả đi xa như vậy, nhưng bị đàn ông từ hôn thì lại càng không thể chấp nhận.

Cái thể diện này, Dịch Tư Linh không dám vứt, Dịch gia cũng không dám vứt.

Tạ Tầm Chi nhìn vẻ mặt cô vừa giận dữ, vừa ấm ức, lại như muốn làm ầm ĩ một trận, nhất thời lại không biết nên nói gì để dỗ dành, chỉ nhớ mãi câu "Tôi căn bản không có bạn trai nào hết" của cô.

Không hiểu vì sao, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một góc nào đó vốn căng thẳng trong đáy lòng anh khẽ buông lỏng.

"Anh không tin lời tôi nói sao?" Dịch Tư Linh thấy anh im lặng, siết chặt nắm tay.

"Tôi tin." Tạ Tầm Chi khẽ mỉm cười, "Nhưng theo những gì tôi biết, Dịch tiểu thư đối với cuộc hôn nhân này cũng không mấy hài lòng."

Dịch Tư Linh khẽ hừ một tiếng, vẻ ấm ức lộ rõ, "Tôi không hài lòng, nhưng anh cũng không thể là người nói lời hủy hôn."

Tạ Tầm Chi: "..."

"Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Dịch tiểu thư. Nếu Dịch tiểu thư có ý định hủy hôn, tôi sẽ phối hợp. Với bên ngoài sẽ nói là cô không hài lòng nên đề nghị hủy hôn, không cần bận tâm đến thể diện, những chuyện này tôi sẽ gánh vác."

Một phen nói năng kiên nhẫn lại chu toàn, bất kỳ ai nghe xong cũng phải khen một câu phong độ nhẹ nhàng, không làm khó người khác.

Nhưng Dịch Tư Linh nghe không lọt tai, chỉ ấm ức nói: "Nhưng anh chủ động nói chuyện này với tôi, tôi đã mất mặt trước anh rồi."

"?"

"Sao anh có thể là người nói ra chuyện hủy hôn trước chứ? Muốn nói thì cũng phải là tôi nói trước, anh tỏ vẻ không chấp nhận. Tôi uy hiếp anh vài câu, anh không thể không đồng ý... Phải là như vậy chứ... Sao bây giờ lại thành ra anh không muốn..."

Cô nói đến câu cuối cùng, gần như lầm bầm lầu bầu, đôi mắt tươi đẹp ủ rũ rũ xuống, như thể anh vừa bắt nạt cô.

"..."

Tạ Tầm Chi coi như đã hiểu rõ cái logic ngang ngược của cô. Cô có thể không muốn kết hôn với anh, nhưng anh phải bằng lòng, anh còn phải dỗ dành cô, nhường nhịn cô, rồi bị ép bất đắc dĩ chấp nhận lời hủy hôn của cô, thậm chí còn phải tỏ ra đau khổ vì bị từ hôn.

Sự kiêu hãnh của cô không cho phép bất kỳ người đàn ông nào xâm phạm và thử thách.

Cô tận hưởng cảm giác được mọi người vây quanh ngưỡng mộ.

Tạ Tầm Chi thực sự là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ có tính cách như vậy, vừa bất đắc dĩ, lại không thể không trấn an cô, bằng không cô sẽ cứ mãi vướng mắc chuyện này, lải nhải bên tai, khiến cả căn phòng không yên tĩnh.

"Được, tôi không muốn hủy hôn, Dịch tiểu thư." Giọng Tạ Tầm Chi trầm ấm, nhưng ẩn chứa vài phần hài hước và nhường nhịn, "Là tôi nghĩ cô có bạn trai, nên mới phải dùng hạ sách này. Tôi rất sẵn lòng kết hôn với cô."

Anh dường như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Dịch Tư Linh nuốt khan, đôi môi lại hơi hơi chu ra, không muốn bị người ta coi là trẻ con, anh ta đâu phải trưởng bối, làm gì phải bày ra cái vẻ bao dung như vậy.

Thế là cô trợn mắt: "Anh muốn lui hay không thì tùy. Dù sao tôi không có bạn trai, ai biết có phải vì anh có bạn gái, anh muốn hủy hôn, nên mới đổ cái nồi đen này lên đầu tôi không."

Hai nhà đã đạt thành hôn ước lại hủy hôn, đây không phải chuyện nhỏ.

Tạ Tầm Chi: "..."

"Tôi không có bạn gái."

"Ai mà tin, anh còn nói anh không đến Cảng Đảo để thử tôi đấy thôi."

Tạ Tầm Chi không tranh cãi với cô, anh đã sớm biết cô là người không nói lý, nếu cứ cố cãi, có lẽ đến sáng cũng chưa xong.

Cả hai đều im lặng, phòng ngủ đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tạ Tầm Chi vén chăn lên, ngồi dậy, vốn dĩ chỉ là giả vờ ngủ, cho nên vẫn mặc bộ đồ dự tiệc, áo sơ mi quần tây, ngay cả áo khoác ngoài cũng chưa cởi. Cổ tay áo và cổ áo đều buông lỏng, quần có thêm vài nếp gấp, bớt đi vẻ chỉnh tề, lộ ra vài phần lười biếng.

Xỏ giày xong, Tạ Tầm Chi bật đèn chính lên.

Dịch Tư Linh vẫn còn hờn dỗi, không quen với ánh sáng đột ngột, khẽ nheo mắt, trong ánh sáng còn lại, người đàn ông kia xắn tay áo sơ mi lên rồi lại từ từ thả xuống, che đi cánh tay rắn chắc mà thon dài, cúi người cầm lấy đôi khuy măng sét kim cương đặt trên tủ đầu giường, cài lại cổ tay áo kiểu Pháp đang xòe ra, động tác thong thả ung dung, đẹp như một bức tranh, sau đó lại cài chiếc cúc áo sơ mi ở cổ đang bung ra, đối lập với yết hầu đầy đặn.

Cả người anh một lần nữa trở về vẻ chỉn chu không một tì vết.

Dịch Tư Linh khẽ nhếch môi, cảm thấy anh ta thật quá nghiêm chỉnh. Trong lòng cô cũng thoáng muốn làm cho quần áo mình chỉnh tề như vậy, nhưng lại không biết phải ra vẻ đoan trang cho ai xem.

Khó trách ba cô lại thích Tạ Tầm Chi, ba luôn hy vọng cô cũng có thể như vậy, theo đúng khuôn phép.

"Dịch tiểu thư, đồ của cô." Tạ Tầm Chi chỉnh trang lại vẻ ngoài, cúi người nhặt cành hoa quế rơi trên giường lên, đưa cho cô. Chính là thứ vừa nãy còn cọ tới cọ lui trên mặt anh.

Ngón tay với đốt xương rõ ràng nhiễm hương hoa quế.

Dịch Tư Linh bỏ cuộc, "Tôi lấy ở chỗ anh đó."

Tạ Tầm Chi cũng không nói nhiều, tùy tay cắm nó vào bình hoa. Bình nhữ diêu màu xanh thiên thanh, phối với hoa quế thật tao nhã lịch sự.

Giống như con người anh vậy.

Dịch Tư Linh nhìn thêm, thầm nghĩ bình hoa này cắm Freud liệu có đẹp không.

Có lẽ là khó coi.

Hoàn toàn không hợp.

Tạ Tầm Chi khẽ hắng giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Dịch tiểu thư, về chuyện này, tôi nghĩ chúng ta vẫn cần nói lại. Đến phòng trà nói chuyện được không?"

Bọn họ hiện giờ chưa xác định quan hệ, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng ngủ, không hợp lễ nghi.

Dịch Tư Linh ngơ ngác, nhìn Tạ Tầm Chi bước ra ngoài, dường như thấy cô không động tĩnh, người đàn ông lại dừng bước quay đầu nhìn cô.

"Dịch tiểu thư?" Ánh mắt anh bình thản, ôn hòa.

Vẻ mặt Dịch Tư Linh phức tạp, gợn sóng vô vàn.

Trong lòng cô nghẹn ứ một cảm xúc kỳ lạ, anh càng lịch sự cô lại càng bực bội. Không nói rõ được bực bội điều gì, đại khái là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên chủ động, lại vấp ngã. Thật là mất mặt.

Anh không chịu ở riêng với cô trong phòng ngủ thêm một phút nào, thà giả vờ ngủ để trốn tránh cô. Anh còn tính chuyện hủy hôn, hoàn toàn không muốn kết hôn với cô, mỹ danh là muốn tác thành cho cô.

Cô được hàng vạn người đàn ông vây quanh yêu mến, vẻ đẹp của cô bách chiến bách thắng, vậy mà ở chỗ anh lại như gươm gãy cát vùi.

Cô hiện tại thật sự có chút tin, Tạ Tầm Chi không giống những người đàn ông khác.

Những người đàn ông khác đều rất tinh mắt, nhưng Tạ Tầm Chi thì không. Đây là điểm khác biệt lớn nhất.

"Dịch tiểu thư." Tạ Tầm Chi lần nữa gọi cô, giọng trầm hơn.

Dịch Tư Linh đột nhiên liếc xéo anh một cái rõ dài, khoanh tay trước ngực, giày cao gót nện xuống sàn hùng hổ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lạnh lùng, không nói một lời lướt qua bên cạnh anh.

Tạ Tầm Chi nhíu mày, không hiểu cô gái này vừa rồi còn tốt đẹp, sao lại giở chứng trẻ con.

------

Dịch Hân Linh sốt ruột, đợi hơn một tiếng vẫn không nhận được tin tức gì của Dịch Tư Linh, liền tính trước đến khách sạn Vân Hề. Kỹ thuật lái xe của cô không tốt, từ trước đến nay chỉ dám lái những chiếc xe địa hình dễ điều khiển, chiếc Ferrari của Dịch Tư Linh làm cô bó tay, hơn nữa trời lại mưa, nên cô dứt khoát gọi xe đến.

Đến khách sạn, cô ngồi ở đại sảnh đợi nửa tiếng, Dịch Tư Linh mới chậm rãi xuất hiện.

Đi bên cạnh Dịch Tư Linh còn có một người đàn ông. Vest giày da, đôi giày da không vướng chút bụi trần của một quý ông.

Gương mặt đại mỹ nhân thì lạnh lùng, người đàn ông lại thần sắc bình thản, tư thái thong dong.

Dịch Hân Linh vội đứng dậy, vẫy tay về phía cô, "Công chúa! Bên này!"

Dịch Tư Linh bước nhanh hơn, bỏ Tạ Tầm Chi lại phía sau khá xa, không nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.

Công chúa.

Tạ Tầm Chi lặng lẽ lặp lại, đáy mắt thêm vài phần sâu thẳm.

"Lạnh không chị?" Dịch Hân Linh xoa xoa cánh tay trần của Dịch Tư Linh. Cái cô chị này, vì đẹp mà chẳng màng gì cả.

Hôm nay trời rất lạnh, đặc biệt là về đêm, bên ngoài mưa gió mịt mù, lạnh thấu xương, cô còn cảm thấy mình mặc thiếu, lạnh đến run người.

"Không lạnh." Dịch Tư Linh quật cường ưỡn ngực ngẩng đầu, hàm răng khẽ va vào nhau.

Cô vốn dĩ ở trong phòng trà ấm áp như mùa xuân, lúc lên thang máy đã cảm thấy lạnh đến chịu không nổi rồi.

Tạ Tầm Chi vừa đến đã nghe thấy hai chữ "Không lạnh", không lộ vẻ gì nhìn lướt qua làn da trần của cô, trên đó nổi lên một lớp da gà rất nhỏ.

"Tôi có xe, để tôi đưa hai người về trước."

"Không cần, em gái tôi có xe, nó đến đón tôi đấy." Dịch Tư Linh nhìn về phía cô em gái đang ngẩn người, "Xe đâu?"

Dịch Hân Linh vừa nãy còn đang khẽ meo meo đánh giá Tạ Tầm Chi, bị hỏi bất ngờ, cô ngượng ngùng thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Em gọi xe đến. Cái xe Ferrari kia của chị em lái không quen."

Dịch Tư Linh trừng mắt liếc cô một cái. Đồ vô dụng! Lái một chiếc xe cũng không xong!

Dịch Hân Linh làm bộ không thấy, ánh mắt chỉ mang theo vẻ ám muội, "Đây là ai vậy?"

"Tạ Tầm Chi." Dịch Tư Linh khô khan nói.

Tạ Tầm Chi lễ phép chào hỏi, "Chào cô, tôi là Tạ Tầm Chi, là... bạn của chị gái cô." Anh không lộ dấu vết mà ngừng lại một chút.

Dịch Hân Linh khoa trương mở to hai mắt.

Tin vào lời Dịch Tư Linh nói một nửa, cô thật sự cho rằng Tạ Tầm Chi là một gã đàn ông vừa xấu vừa già vừa dầu mỡ, kết quả người thật không những không dầu mỡ, mà còn rất lịch sự nho nhã, khí chất phi phàm, cực cho cô lo lắng cả đường!

Mắt nhìn của ba mẹ vẫn khá tốt, trông đáng tin hơn cái gã bạn trai cũ tra nam kia.

Dịch Hân Linh phát ra một tiếng cười quái dị, "Oa nga ——" giơ tay vẫy vẫy, "Thì ra là anh rể, hi, em là cô Ba nhà họ Dịch. Cứ gọi em là Faye nhé."

Dịch Tư Linh không ngờ cái tên này trở mặt nhanh như vậy, vội vàng véo cô một cái, "Ăn nói linh tinh gì đấy!"

Dịch Hân Linh kêu á một tiếng, ôm lấy mông, không dám nói bậy nữa.

Tạ Tầm Chi vẫn không hề dao động, cũng không thừa nhận cũng không phủ nhận, mỉm cười chào hỏi: "Rất vui được gặp cô, tam tiểu thư."

"Con bé vẫn còn trẻ con, đừng nghe nó nói bậy." Dịch Tư Linh xấu hổ chết đi được, không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

"Không sao." Tạ Tầm Chi nhận thấy má cô lại đang dần ửng hồng. Cô rất dễ đỏ mặt, chắc là vừa kiêu kỳ vừa da mặt mỏng. Cũng không biết ai mới là trẻ con nữa.

"Nếu không có xe, vậy vẫn là tôi đưa hai người đi." Tạ Tầm Chi khéo léo chuyển chủ đề. Anh nhìn ra bên ngoài, mưa rơi tí tách, "Trời mưa, lại là cuối tuần, khó bắt xe lắm."

Dịch Tư Linh còn muốn làm bộ kiêu kỳ, bị Dịch Hân Linh ôm chặt vào lòng, vừa dỗ vừa dụ: "Thôi nào, có xe riêng không chịu ngồi, chẳng lẽ muốn đứng giữa mưa gió mà chờ taxi hả? Cái đôi giày da dê đế cao của chị, cái túi xách hàng hiệu kia, ướt hết thì toi công."

Cuối cùng Dịch Tư Linh cũng bị cô em đẩy đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Hỏng thì mua cái mới..."

"Thế đồ trang điểm của chị bị mưa làm nhòe hết, không sợ bị người ta chụp ảnh xấu à?"

"..."

"Chị đúng là đồ phản bội..."

"Em thấy anh ấy đẹp trai hơn cái tên họ Trịnh kia."

"Xì xì... Anh ấy ở đằng sau kìa... Nghe thấy hết rồi đấy!"

Tạ Tầm Chi đi theo sau hai cô gái, giữ một khoảng cách vừa phải, thỉnh thoảng nghe được tiếng ríu rít khe khẽ của họ, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.

Một chiếc Maybach Pullman màu đen đã đỗ sẵn ở cửa chính khách sạn, mưa bụi xiên xéo, lớp sơn xe bóng loáng ánh lên những hạt bạc li ti.

Khi bước ra khỏi cửa xoay, Tạ Tầm Chi gọi Dịch Tư Linh lại, cởi áo vest ngoài, đi đến bên cạnh cô.

Giữa ánh đèn vàng vọt mờ ảo, Dịch Tư Linh khó hiểu nhìn anh.

"Nơi này không như Cảng Đảo, ban đêm lạnh lắm, cô mặc phong phanh quá." Giọng anh và vẻ mặt đều nhàn nhạt, tiến gần cô, nhẹ nhàng khoác chiếc áo vest lên vai cô, "Bằng không cô bị cảm lạnh, cũng là do tôi tiếp đãi không chu đáo."

Chiếc áo vest hoàn hảo về chất liệu, ngay cả lớp lót bên trong cũng là lụa tơ tằm mềm mại, thấm đượm hương thơm và hơi ấm của người đàn ông, khi khoác lên người, tựa như một vòng ôm dịu dàng, bao bọc lấy cô.

Bắp chân Dịch Tư Linh căng thẳng, hơi thở khẽ khựng lại.

Dịch Hân Linh thu trọn cảnh tượng ấy vào đáy mắt, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hai người này quả nhiên có điều ám muội. Chẳng rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì, mà tình cảm lại tiến triển nhanh đến vậy.

Đổi lại gã đàn ông khác, dám tự tiện khoác áo ngoài lên người Dịch Tư Linh, sớm đã bị cô hất cho không còn mảnh giáp.

__
Editor: Bình chọn ⭐️ để mình có thêm động lực ra chương mới nhe ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro