Chương 16
Editor: Hang
----------------
Nam nhân trước mặt cười khẽ một tiếng, mang theo trầm thấp ưu nhã. Phảng phất như âm sắc của đàn cello làm cho thân thể như bị điện chạy thoáng qua có cảm giác tê tê dại dại.
" Bị tôi làm cái gì?"
Thẩm Minh Hiên ý vị thâm trường mà hỏi.
Ninh Thư cảm thấy nam nhân thật không biết xấu hổ, mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng.
" Em không nói sao chú biết được ý tứ của em là gì chứ?" Nam nhân dù bận vẫn ung dung, tây trang giày da bộ dáng tự phụ ưu nhã, quý khí.
Cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được một người ngày thường tồn tại trên đỉnh, dậm chân một cái liền có thể thay đổi thương trường sẽ đem thiếu niên theo vai vế là cháu đè ở trong xe, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia không ngừng mà đòi lấy.
Ninh Thư cảm thấy thẹn nói: " Bị ngài coi như nữ nhân giống nhau tiếp nhận."
" Nữ nhân có thể sinh em bé, Ninh Ninh cũng có thể sinh cho chú sao?"
Cậu không nghĩ tới hắn có thể không xấu hổ tới mức này, nói không ra lời chỉ có thể mở miệng nói: " Tôi vĩnh viễn sẽ không trở thành loại người như vậy."
Cậu tuy rằng Ninh gia sinh hoạt không quá dễ chịu nhưng cũng không đại biểu cậu nguyện ý đi theo nam nhân làm sủng vật cho hắn.
Thẩm Minh Hiên vươn tay khơi nhẹ cằm thiếu niên: " Những lời này là ai nói cho em?"
Hệ thống: "... lão nam nhân, chính là bổn hệ thống nói, anh có ý kiến gì sao? Hừ, hừ."
Ninh Thư trầm mặc: " Chẳng lẽ không vậy sao?"
Cậu cũng nghe qua vài sự việc như vậy, đơn giản chính là trở thành tiểu vật bị dưỡng của người. Nam nhân vô luận là địa vị hay thân phận, cậu đều cách xa quá nhiều. Đối phương nếu muốn khống chế cậu quả thực dễ như trở bàn tay.
" Nếu em cảm thấy như vậy, tôi còn phải phí thời gian bồi dưỡng tình cảm sao?" Thẩm Minh Hiên cười như không cười mà nói.
Ninh Thư có điểm mở mịt. Chẳng lẽ hệ thống nói không đúng sao?
Nguyên lai là đứa nhỏ sợ điều này. Thẩm Minh Hiên trong lòng có điểm buồn cười, hắn trông dọa người như vậy sao? Đem người dọa tới mức cho rằng hắn cùng mấy loại người thích cầm tù cưỡng gian không khác gì nhau?
Ninh Thư lấy hết can đảm nói: " Nhưng là anh bức tôi a."
Trong giọng nói của cậu mang theo một chút ủy khuất không dễ phát hiện dù chính bản thân cậu không có chú ý tới.
Thẩm Minh Hiên không nhanh không chậm nói: " Tôi nếu không bức em, chẳng lẽ em muốn tôi nhìn em cùng người khác hẹn hò sao?"
Ninh Thư không nói lời nào.
Thẩm Minh Hiên cong lưng, vuốt khuôn mặt người, tiếng nói trầm thấp: " Chú nếu là đem em trở thành vật chơi đùa thì buổi tối hôm đó đã sớm ăn sạch em."
Thấy nam nhân còn dám nhắc tới sự tình tối hôm đó hơn nữa ngữ khí còn dường như không có việc gì, Ninh Thư sắc mặt đỏ lên, tức giận không nhẹ.
Thẩm Minh Hiên thấy trêu người đủ rồi, sự việc chuyển biến tốt liền ngừng lại: " Sau khi tốt nghiệp có muốn tới công ty chú thực tập hay không?"
Ninh Thư vốn tính toán như vậy nhưng đó là trước khi biết tâm tư của nam nhân. Còn về phần nhiệm vụ, cậu không biết nên làm như nào nữa.
Thẩm Minh Hiên thấy thiếu niên không nói lời nào cũng không tiếp tục truy vấn. Đến tận thời điểm rời khỏi Ninh gia, hắn vẫn như cũ là Thẩm tổng lãnh đạm xa cách.
Ninh Thư phát hiện Tô Ngọc giống như cố ý xa cách chính mình, ánh mắt cũng đặc biệt áy náy cùng trốn tránh. Cậu ban đầu còn nghĩ rằng trong lòng Tô Ngọc còn băn khoăn mới như vậy cho nên cũng không có chủ động quấy rầy hay nói chuyện. Nhưng sau đó cậu mới biết được nguyên lai là kiệt tác của nam nhân, Ninh Thư thiếu chút nữa tức đến bật cười.
Thi đại học có ý nghĩa quan trọng, trong lòng cậu thực ra không có áp lực gì quá lớn, rốt cuộc đối với nơi này cũng chỉ là thế giới nhiệm vụ. Nhưng thực ra là Ninh An, từ khi nghỉ hè bắt đầu vẫn luôn có một loại hưng phấn quỷ dị.
Thẳng đến khi Ninh phụ nhắc tới việc đi thực tập ở công ty Thẩm thị, Ninh Thư mới nhớ là có chuyện như vậy. Nói cho cùng, ở tuổi này của bọn họ không có kinh nghiệm gì, chỉ dựa vào chỗ dựa sau lưng.
Ninh mẫu có dặn dò một ít chuyện, đối với con trai nhỏ cẩn thận tỉ mỉ, còn dặn dò cậu ta đến công ty đừng làm Thẩm tổng thất vọng.
Ninh An ngoài miệng đáp ứng, nhưng ai có thể nghĩ đến cậu ta đến công ty không phải để thực tập mà là câu dẫn nam nhân.
Ninh mẫu đối với việc Ninh Thư cũng đi thực tập trong lòng thập phần bất mãn, âm dương quái khí mà châm chọc nói: " Nhưng cũng đừng giống một số người nào đó, cả ngày đem tâm tư đặt ở chỗ khác, làm chuyện gì cũng không thành."
Ninh An ngọt ngào cười rộ: " Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi."
Ninh mẫu vừa lòng gật đầu. Bà ta đối với đứa con trai này luôn có niềm tin tưởng, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn ai thấy nó đều khen một câu thật biết nói ngọt nào sợ không chiếm được niềm yêu thích của Thẩm tổng đi. Ngược lại là Ninh Thư, không nói chuyện cũng sẽ không lấy lòng người khác, không biết thế nào là tạo niềm vui. Thẩm tổng đương nhiên sẽ không để bản thân không chú ý tới con trai nhỏ của bà ta mà lại đi chú ý tới tên sát tinh kia.
Ngày đầu tiên đi làm, Ninh An xịt nước hoa cùng trang điểm các loại, thoạt nhìn bồng bột lại có tinh thần phấn chấn, cười rộ lên cũng là ngọt ngào.
So sánh với cậu ta, Ninh Thư trông đơn giản hơn nhiều, giống như một sinh viên bình thường sắp vào đại học. Quần âu phục, sơ mi trắng cùng bộ dáng xinh đẹp tuấn tú làm cho nhân viên công ty không khỏi nhìn thêm vài lần.
Ninh An trong lòng có chút không thoải mái. Cậu ta tự nhận mình cùng anh trai so sánh với nhau thì cậu ta càng được hoan nghênh hơn một chút. Cậu ta nói ngọt, thực nhanh đem những chị gái cùng nhóm nói đến tâm hoa nộ phóng*
*: Tâm hoa nộ phóng: vui mừng, sung sướng.
Từ xa, một quản lý đi tới mở miệng: " Ninh thiếu gia, Thẩm tổng kêu cậu vào văn phòng một chuyến."
Ninh An tò mò mà mở to hai mắt: " Văn phòng tổng tài ở nơi nào?"
" Xin lỗi cậu, Thẩm tổng kêu một mình Ninh Thư thiếu gia."
Cậu ta không thể tin được, chỉ chỉ chính mình: " Chẳng lẽ Thẩm tổng không có nói đến tôi sao?"
Quản lý trước sau như một nhàn nhạt nói: " Công việc của Ninh An thiếu gia đã có an bài."
Ninh An cắn môi, ghen ghét mà nhìn chằm chằm lại đây.
Ninh Thư cũng không biết Thẩm Minh Hiên kêu mình qua làm việc gì. Xem ra việc đi cửa sau này quá mức rõ ràng, bị người đằng sau nói khó, cậu đi theo quản lý cùng nhau đến văn phòng tổng tài.
Quản lý gõ cửa, mở miệng: " Thẩm tổng, người đã kêu đến rồi."
Ninh Thư do dự một chút, sau vẫn là đi vào. Cửa phía sau lưng đóng lại.
Nam nhân ngồi chỗ bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy nhìn lại đây. Ninh Thư kêu một tiếng: " Thẩm tiên sinh."
Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt lên tiếng: " Em am hiểu những việc nào?"
Ninh Thư chần chờ, cậu mới vào đại học được hai năm liền ngoài ý muốn mà bỏ mình. Muốn nói chuyên nghiệp, tuy rằng đối với một số việc không còn mới lạ nhưng rốt cuộc cũng chưa từng trải qua thực tiễn, huống chi đây còn là một công ty lớn.
Do dự một hồi vẫn đem sự thật mà nói ra.
Nam nhân buông tay ánh mắt không chút để ý mà nhìn tư liệu trên bàn: " Điều em nói là công việc mà mỗi nhân viên cơ bản đều sẽ làm."
Ninh Thư cảm thấy có chút mất mặt, rũ mắt nói: " Tôi có thể đánh một ít hồ sơ..?"
Thẩm Minh Hiên nhướng mày: " Nếu Ninh tổng đã nói chuyện qua, tôi như thế nào có thể để con trai của ông ấy làm công việc đánh hồ sơ vặt vãnh?"
Ngừng một chút, nam nhân như có điều suy nghĩ: " Tôi nơi này còn thiếu một người."
" Không bằng em đến thay thế đi?"
Ninh Thư không nói lời nào. Cậu có cảm giác khi mình đáp ứng rồi sẽ có sự việc không tốt xảy ra, vì thế nhấp môi nói: " Tôi khả năng không đảm nhiệm được chức vị bên người của Thẩm tiên sinh."
Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt nói: " Em tới nơi này làm việc, nếu người khác làm được, em vì cái gì lại không được?"
Lời nói lãnh đạm xa cách như là biến thành một con người khác.
Cậu có điểm mờ mịt nhìn lê, phảng phất như trước đây không nhận thức qua nam nhân. Có điểm do dự cũng có chút chần chờ. Ninh Thư cũng không phải là người ngượng ngùng như vậy, ngược lại nếu phải làm một việc nào đó, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm.
Vì vậy cậu nói: " Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh."
" Tôi sẽ nhất định làm tốt."
Nhưng mà, khi Ninh Thư bắt đầu làm việc, công việc cậu làm lại là đi pha cà phê. Thẩm Minh Hiên đang cùng người nói chuyện với nhau, một ánh mắt cũng chưa phân cho cậu một chút. Phảng phất như lãnh đạm xa cách mới là bộ dáng chân chính của hắn.
Ninh Thư đem cà phê nóng đặt lên bàn, nói: " Thẩm tiên sinh, cà phê của anh."
Nam nhân vươn tay, bưng cà phê lên uống một ngụm: " Ở công ty không cần kêu tôi là Thẩm tiên sinh."
Ninh Thư ngốc lăng, đành phải nhẹ giọng kêu một tiếng Thẩm tổng.
Nam nhân nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu mày một chút: " Cà phê pha có chút đặc."
Sau đó buông ly, thần sắc lãnh đạm.
Ninh Thư tuy rằng không thích uống cà phê nhưng trước kia cậu cũng đã pha qua vài lần, hương vị cũng khá ổn. Cậu có điểm hoàng mang, không rõ chính mình bước nào làm không đúng.
Đành phải đi xuống pha một lý mới. Nhưng lần này nam nhân không vội uống chỉ nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: " Pha nhạt."
Mọi người có chút đồng tình mà nhìn thiếu niên một cái. Thẩm tổng có tiếng là mặt lạnh, công tác lại càng không một chút cẩu thả, nghiêm cẩn lạnh lùng.
Mà Ninh gia thiếu gia chưa ăn qua khổ bao giờ đến cà phê cũng pha không xong, trách không được Thẩm tổng sẽ cảm thấy bực bội.
Ninh Thư liên tiếp pha năm lần cà phê cũng chưa một lần làm nam nhân vừa ý.
Mà lúc này, trong công ty lan truyền một tin tức, cái gì mà cùng là Ninh gia thiếu gia nhưng Thẩm tổng đối xử người với người cũng không giống nhau. Ninh An đi làm bên bộ phận nhân sự, tuy rằng vị trí đơn giản bình thường nhưng tốt xấu cũng không đối mặt với Thẩm tổng mặt lạnh, chịu hắn trách mắng.
Còn Ninh An đâu?
Cậu ta vốn dĩ thập phần ghen ghét người anh này của mình, ghen ghét đến mức thiếu chút nữa muốn đem người cắn nát. Nhưng hiện tại, trong lòng cậu ta lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Đồng thời không khỏi có chút suy nghĩ miên man, gương mặt cũng trở nên ửng đỏ, chân dưới bàn làm việc cũng đều khép lại một chỗ.
Ninh Thư chỉ cảm thấy có chút ủy khuất. Cậu rõ ràng đã dựa theo phân phó của đối phương đi làm nhưng mỗi lần nam nhân lại tìm một thứ khác bắt cậu làm lại.
Cậu không khỏi hít sâu một ngụm. Đem ly cà phê cuối cùng đặt lên bàn, rũ mắt: " Thẩm tổng."
Thẩm Minh Hiên nâng lên đôi mắt, lãnh đạm nói: " Đặt ở kia đi."
" Cậu ra ngoài trước đi."
Ninh Thư sửng sốt một chút, cảm thấy đối phương đang nói mình. Cậu vừa mới xoay người sang chỗ khác thì phía sau truyền đến tiếng nói của nam nhân: " Tôi cho em đi rồi sao?"
Nam nhân ngồi tại chỗ nhìn về phía thư ký đang đứng một bên.
Thư ký lúc này mới phản ứng lại: " Thẩm tổng, tôi ra ngoài trước."
Cửa bị đóng lại, trong văn phòng tổng tài lúc này chỉ còn có hai người. Thẩm Minh Hiên nhìn về phía cậu, nói:
" Lại đây."
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro