Chương 17

Editor: Hang

------------------

Ninh Thư không nói lời nào, đứng bất động tại chỗ, một hồi lâu mới nói: " Thẩm tổng có chuyện gì phân phó liền trực tiếp nói ra là được rồi."

Cặp mắt sâu thẳm của Thẩm Minh Hiên nhìn qua, dùng ngữ khí mệnh lệnh nói: " Muốn chú nói lại lần nữa sao?"

Thiếu niên nâng lên đôi mắt, nhấp môi đi qua. Lại bị một bàn tay to kéo lại.

Thẩm Minh Hiên đem thiếu niên ôm vào trong ngực, trầm thấp nói: " Tức giận với chú sao?"

Ninh Thư bị nam nhân ôm vào trong ngực, gương mặt lập tức đỏ bừng, không khỏi có chút tức giận: " Thẩm tổng, xin tự trọng!"

Cậu cố ý nhìn mặt hắn, ngữ khí cường điệu nói.

Thẩm Minh Hiên nghe thanh âm xấu hổ buồn bực của cậu, bắt lấy tay người thấp thấp khẽ cười một tiếng.

Ninh Thư mím môi. Cậu là một nam sinh liền cứ như vậy bị ôm vào trong ngực. Eo còn bị bàn tay đối phương nắm lấy.

Cậu đẩy đẩy người. Nam nhân vừa rồi bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng cấm dục lãnh đạm, cửa vừa đóng lại liền đối với cậu động tay động chân. Không khỏi hít sâu một ngụm: " Thẩm tiên sinh, anh nếu còn như vậy, tôi nghĩ tôi không có cách nào ở lại......"

" Ngô!"

Ngón tay thon dài kia nhéo lại đây, hơi thở nam nhân xâm lược, môi mềm của cậu lại một lần bị hắn hôn lấy.

" Ngoan, buổi sáng ăn cái gì? Để chú nếm thử."

" Ô..ô!"

Thẩm Minh Hiên đem đầu lưỡi duỗi đi vào!

Biến thái!!!

Thiếu niên bắt lấy tay người, dần dần trở nên mềm mại trượt xuống dưới. Khóe mắt cũng trở nên phiếm hồng, cậu giãy giụa nhưng chút sức lực này đối với nam nhân chỉ như gãi ngứa.

Chỉ có thể bị hắn hôn đến mức thở hồng hộc.

Thẩm Minh Hiên nhéo nhéo mặt cậu: " Bên trong Ninh Ninh thực ngọt a."

Loại câu nói sắc tình này bị nam nhân dùng một khuôn mặt lạnh lùng ưu nhã nói ra, có chút văn nhã bại hoại không nói nên lời.

Ninh Thư muốn khóc. Cậu không ngờ mình chỉ muốn làm nhiệm vụ cũng có thể bị nam nhân để ý tới. Cậu vô thố, không biết làm sao nữa.

Cố tình Thẩm Minh Hiên lại là đối tượng nhiệm vụ của cậu. Ninh Thư ngồi trên đùi hắn, đôi môi hồng nhuận như bị nhấm nháp quá mức. Hơn nữa, cậu còn nhìn thấy nơi đó của đối phương nổi lên một khối to.

Liền sắp đỉnh đến bụng cậu.

( chị em hiểu chứ ^v^)

Ninh Thư tức khắc cảm thấy thẹn không nói ra lời, cậu trầm mặc nhỏ giọng nói: " Để tôi đi xuống."

Thẩm Minh Hiên một bên thân thân mặt thiếu niên một bên nói: " Dọa tới em rồi sao?"

Cậu không dám nhìn tới đồ vật kia của hắn, mặc dù chính cậu cũng có. Cậu giật giật thân thể. Lại bị một bàn tay to vỗ vỗ mông, tiếng nói ưu nhã trầm thấp của nam nhân mang theo một chút ám ách: " Đừng nhúc nhích."

Hắn đại khái không nghĩ buông cậu xuống đất. Dùng một tay ôm cậu một tay làm việc, rõ ràng đồ vật phía dưới vẫn còn hưng phấn bừng bừng nhưng lại có thể ung dung nghe điện thoại cùng người bàn công chuyện.

Thẳng đến khi một tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Thư có chút khẩn trương mà nhìn qua, hơi hơi trợn trong đôi mắt. Cậu liếm một chút cánh môi, tim đập có chút nhanh, cũng có chút vô thố sợ hãi giây tiếp theo có người sẽ trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Thẩm Minh Hiên nhìn cậu một cái, thực ra cũng không có khó xử. Hắn sờ sờ mông cậu một chút, ý bảo đi xuống, lúc này mới nói: " Tiến vào."

Trợ lý đi đến đã thấy Ninh Thư đứng ở một bên. Cậu không nói lời nào nhưng môi có điểm hồng nhuận, khóe mắt cũng có chút ướt át. Trợ lý lộ ra biểu tình kinh ngạc, chẳng lẽ Thẩm tổng đem người mắng đến khóc sao?

Hắn đem tư liệu đẩy tới: " Thẩm tổng, doanh thu quý sau đã làm tốt."

Thẩm Minh Hiên lãnh đạm mà trả lời: " Bộ phân nhân sự phía dưới đã thông báo chưa?"

Ninh Thư thừa dịp thời điểm bọn họ nói chuyện, lên tiếng nói: " Thẩm tổng, không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước."

Không đợi nam nhân nói lời nào, cậu trực tiếp đi ra ngoài. Cũng mặc kệ người phía sau có phản ứng như thế nào.

Ninh Thư biết có rất nhiều người đang nhìn cậu, cậu ít nhiều có chút không được tự nhiên. Sau khi vào toilet, mới biết được vì sao mình bị để ý như vậy.

Trong gương phản chiếu một thiếu niên đôi mắt hồng hồng, người không biết còn tưởng rằng cậu bị khi dễ.

Ninh Thư nhìn miệng mình, nhan sắc có chút diễm lệ. Thời điểm bị nam nhân hôn, hắn luôn thích liếm cắn khối thịt mềm mại này. Thiếu niên chỉ cảm thấy cả người mình đều tê rần cả. Cậu có chút không chịu được chính mình lại mẫn cảm như vậy.

Ninh Thư có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào gương một hồi cho đến khi một đạo âm thanh châm chọc truyền tới: " Anh trai, em nghe nói anh bị Thẩm tổng mắng đi?"

Cậu nhìn qua thấy Ninh An kiêu căng ngạo mạn đang ôm ngực, đứng ở nơi đó có điểm khinh thường mà nhìn cậu.

Ninh Thư không nói lời nào, biểu tình lãnh đạm mà nhìn cậu ta: " Quản tốt chính mình đi."

Ninh An cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: " Em còn tưởng rằng anh đến nơi Thẩm tổng làm việc gì, nguyên lai là đánh hồ sơ, còn làm không tốt, trách không được bị Thẩm tổng trách mắng. Anh à, anh nhìn xem, ngày thường cũng chỉ có thể lấy lòng Thẩm tổng trên giường, nhắc đến công việc thì cái gì cũng không biết a." 

( chỗ này ghi là dốt đặc cán mai mà mk thấy nó thô thiển quá nên để như trên cho mượt hơn, mn thấy từ nào hợp thì bình luận góp ý nhé >.<)

Ninh Thư lười cùng cậu ta nói lời vô nghĩa, một bên lau nước trên khuôn mặt sau đó đi ra ngoài. Nhưng cậu không nghĩ tới là Ninh An trực tiếp tặng cho chính mình một cái tát. Tiếng vang ở trong WC có chút chói tai.

Thiếu niên có điểm giật mình mà nhìn qua.

Nam sinh đột nhiên che lại khuôn mặt chính mình, đáng thương hề hề mà nói: " Anh, anh vì cái gì mà đánh em? Em biết từ nhỏ anh vẫn luôn không thích em nhưng... nhưng công việc này của em cũng là Thẩm tổng an bài, không phải do em mở miệng nói ra a..."

Cùng lúc đó, phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Hai nam nhân viên nhìn một màn trước mắt này, lộ ra một biểu tình cao thâm khó đoán.

Ninh An che lại mặt, tựa hồ như mới phát hiện bọn họ. Ngậm nước mắt đi ra ngoài còn mang theo một chút ủy khuất. Lưu lại một mình Ninh Thư đứng tại chỗ.

" Oaaaa, ký chủ, đứa em trai này của anh quá không biết xấu hổ rồi!"

Ninh Thư mở miệng nói: " Ninh Hi so với cậu ta còn hơn nhiều lắm."

Ninh An cùng đối phương so sánh chắc cũng chỉ như trò trẻ con thôi.

Cho nên trong lòng Ninh Thư ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, còn thực bình tĩnh.

( rất mún xem thế giới gốc của bé để xem mẻ Ninh Hi thảo mai cỡ nào :>>>)

Không đến một lát sau, một bộ phận người của công ty đều nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.

Ninh An mặt có chút sưng, một chị gái trong công ty đang bôi thuốc cho cậu ta. Nam sinh thấy cậu, cắn cắn môi, ánh mắt có chút trốn tránh.

Những người đó nhìn lại đây, thấp giọng thảo luận.

" Nguyên lai chính là cậu ta a, đều là anh em, như thế nào lại đối xử tàn nhẫn với em trai mình như vậy?"

" Đúng vậy a, thoạt nhìn lớn lên còn khá xinh đẹp, không nghĩ tới tâm tư lại ác độc như vậy. Em trai mình còn có thể đánh, chỉ bởi vì Thẩm tổng an bài công việc không đúng ý cậu ta liền lấy em trai trút giận sao?"

" Tôi còn nghe nói, vị đại thiếu gia này tính tình còn không tốt lắm. Thẩm phu nhân vẫn luôn coi cậu ta là con trai ruột mà yêu thương đó, không nghĩ tới lại là một tên bạch nhãn lang."

Ninh Thư nghe những lời này, hơi khựng một chút nhưng cũng không dừng lại bước chân.

Cậu vừa định tiến vào văn phòng tổng tài lại thấy một người đem tư liệu trên tay đưa tới, thái độ có chút cao ngạo nói: " Đem mấy cái này in tốt đi, đợi lát nữa phải dùng."

" Mấy thứ này đều là Thẩm tổng phân phó sao?"

Người nọ khinh thường đáp: " Bằng không thì sao? Thẩm tổng đã đi mở họp, tôi khuyên cậu nhanh chân đem công việc hoàn thành tốt đi. Cậu đừng tưởng rằng mình là Ninh gia thiếu gia, tới nơi này còn có thể bộc phát tính tình. Tốt nhất đi chuẩn bị đi, đừng có cọ tới cọ lui."

Ninh Thư tiếp nhận tư liệu, nhìn thoáng qua yêu cầu chuẩn bị. Trừ bỏ một ít phần đơn giản, những thứ khác cậu không quá hiểu rõ.

Thiếu niên do dự một chút, vẫn là quyết định làm tốt những điều hiểu rõ đã, sau đó lại đi hỏi người khác. Nhưng là Thẩm Minh Hiên cùng thư ký và trợ lý đều không có bên cạnh, Ninh Thư không tìm thấy người quen đành phải nhờ một đồng nghiệp gần nhất.

Nhưng đối phương đối với cậu thực không kiên nhẫn, có lệ mà nói vài câu. Ninh Thư nhìn ra được, cậu định bước chân rời đi, nhưng không biết vì cái gì đối phương lại thay đổi chủ ý, nói cho cậu.

Ninh Thư không nghĩ nhiều, rốt cuộc đều là đồng nghiệp trong công ty, hơn nữa cậu vừa mới tới sẽ không đắc tội với người nào. Nhưng không qua bao lâu, cậu liền nhận ra văn kiện kia có vấn đề.

Người đưa tư liệu cho cậu mặt đen xì, đem Ninh Thư mắng đến máu chó đầy đầu: " Cậu như thế nào mà chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong? Cậu cho rằng cậu tới Thẩm thị là để chơi sao?"

Ninh Thư có điểm kinh ngạc. Nghĩ tới đồng nghiệp chỉ dẫn cậu kia, lúc này mới nhận ra vấn đề. Theo bản năng nhìn qua thì thấy đồng nghiệp đó đang cùng người khác cười đùa, đại khái là người bên cạnh phát hiện ra cậu nên cùng đối phương nói cái gì đó. Đồng nghiệp nghe xong lộ ra biểu tình không để bụng.

Ninh Thư trong lòng trầm xuống, không rõ bản thân nới nào đắc tội đối phương. Cậu nghe người đối diện đang nói lời nhục mạ, không khỏi nói: " Lần sau tôi sẽ chú ý."

Cậu hiểu rõ, cho dù cậu có giải thích cũng là vô dụng. Cậu ở công ty không có quan hệ, cái gì cũng không có, ngược lại là những người này, nếu muốn tìm cậu gây phiền toái quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng người này lại cao cao tại thượng, cười lạnh nói: " Thái độ của cậu là thế nào đây? Cậu cảm thấy không sao cả, cũng chỉ là văn kiện tư liệu nhỏ bé không đáng kể, dù sao cậu cũng được Thẩm tổng mang vào? Nhưng cậu có biết hay không, chỉ cần cậu làm sai, tâm huyết mọi người đều uổng phí. Đại thiếu gia à, cậu đại khái không hiểu được nhân gian khó khăn đi?"

" Cậu thật cho rằng mình đến đây trải nghiệm sinh hoạt à?"

Ninh Thư nhìn anh ta: " Vậy anh muốn thế nào?"

Cậu cảm thấy thái độ đối phương có chút không đúng, phảng phất giống như vẫn luôn nhằm vào cậu. Người này còn muốn nói gì đó, liền nghe được một đạo âm thanh nhàn nhạt từ phía sau: " Chuyện gì đây?"

Ninh Thư nhìn lại.

Thẩm Minh Hiên đại khái là vừa từ phòng họp trở ra, phía sau còn mang theo trợ lý.

Người này vừa thấy người đến là Thẩm tổng, thái độ cao thượng xem thường người liền thay đổi, có chút lấy lòng nịnh nọt nói: " Thẩm tổng, tôi vừa rồi giao cho cậu ta một ít việc, không làm tốt còn xảy ra sai lầm."

Thẩm Minh Hiên cười như không cười nhìn hắn ta: " An bài cậu ấy làm việc?"

Hắn từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói: " Đây là người của tôi hay người của cậu?"

Người này sửng sốt, sau lưng chợt lạnh, không rõ Thẩm tổng có ý tứ gì. Không phải nói Ninh đại thiếu gia này, Thẩm tổng vẫn luôn nhìn không thuận mắt sao?

Ngược lại đối với Ninh nhị thiếu gia, bọn họ còn nghe cậu ta nói Thẩm tổng vài lần đến Ninh gia dùng cơm. Chính vì như vậy, bọn họ mới có thể lấy lòng Ninh An, mới có thể tìm thiếu niên gây phiền toái.

Nhưng nhìn đến thần sắc lúc này trên mặt Thẩm tổng.....

Sau lưng người này chảy mồ hôi lạnh, cảm thấy sự tình có chút không đúng.

------------------------ 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro