Chương 20
Editor: Hang
----------------------
Ninh phụ không khỏi sửng sốt, Thẩm tổng? Đối phương lúc này đến Ninh gia làm cái gì?
Ninh mẫu cũng là vội vàng nói: " Ông xã, ngàn vạn lần không thể để Thẩm tổng biết Ninh gia chúng ta có một đứa con mất mặt như này."
Ninh phụ nghe vậy liền mở miệng: " Không cần bà nói tôi cũng biết."
Ông ta vội vàng sai người hầu dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, lúc này mới sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nhìn qua thiếu niên: " Làm điều mất mặt xấu hổ, còn không mau cút lên phòng cho tao!"
Nam sinh bị Ninh An mang đến nhìn một màn vở diễn này không ngại chuyện lớn còn thêm tưới thêm dầu: " Chú à, con biết chú nhất thời khó có thể chấp nhận quan hệ của con cùng Thư Thư, nhưng chúng con là thật lòng thương nhau......"
Ninh phụ lộ ra biểu tình ghê tởm, đen mặt: " Nếu cậu ở trước mặt Thẩm tổng nói bậy một chữ, tôi liền lột da cậu!"
Ninh Thư mặt có chút bỏng rát cùng cảm giác đau râm ran. Cậu giơ tay lên sờ nhẹ liền phát hiện có chút sưng.
Nam sinh nhìn vậy đau lòng đem tay sờ lại đây: " Bảo bối, bị đánh đau sao?"
Thiếu niên nhấp môi, kháng cự vô cùng mà đem bàn tay hắn hất văng. Cặp mắt tròn tròn vì đau mà phiếm một chút ướt át: " Đừng chạm vào tôi!"
Biểu tình tuy rằng lạnh nhạt nhưng trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia lại càng gợi lên ham muốn chính phục của nam nhân. Rốt cuộc cũng không phải tính cách lạnh lùng, bộ dáng giận lên cũng chỉ giống như mèo con giận dỗi.
Môi hồng nhuận, làn da trắng nõn, đôi mắt cũng là mềm mại ướt át khiến người hận không thể đem cậu đè dưới thân, muốn làm gì thì làm. Trong lòng nam sinh không thể khống chế hiện ra một ít tà niệm. Hắn híp đôi mắt, nguyên bản quan hệ của hắn cùng Ninh An chỉ đơn giản là đôi bên tình nguyện, không nghĩ tới người anh trai này của cậu ta chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Thời điểm ở trên giường, con mắt hồng hồng, phát ra tiếng khóc nỉ non như mèo nhỏ...
--- đích thực mê người, càng đừng nói dáng người thiếu niên nhìn qua thực mềm mại.
--- nhất định sẽ vừa ngọt vừa mềm, chỗ nào đó lại càng mê người.
Nam nhân đi vào trong Ninh gia liền nhìn thấy bảo bối của hắn bị một người dùng ánh mắt ghê tởm chú ý. Biểu tình liền trở nên lạnh lùng. Mà Ninh phụ còn ở một bên nịnh nọt lấy lòng: " Thẩm tổng, bên này."
" Không biết Thẩm tổng hôm nay đột nhiên tới là có chuyện gì?"
Ninh Thư nghe thấy động tĩnh, không khỏi nâng mắt lên nhìn lại. Đối diện với tầm mắt của nam nhân cậu cảm thấy gương mặt càng thêm bỏng rát, nhịn không được đem ánh mắt rời đi, đáy lòng có chút nan kham*
* Nan kham ý chỉ lòng khó chịu đựng nổi
Mà Ninh phụ nhìn thấy bộ dáng này của thiếu niên, trong lòng càng tức giận, trực tiếp lạnh lùng nói: " Còn không mau đi lên lầu, đỡ phải mất mặt xấu hổ!"
Tuy rằng thiếu niên đem mặt thật nhanh quay đi nhưng Thẩm Minh Hiên vẫn thấy được gương mặt trắng như ngọc kia một bên hơi sưng đỏ. Đáy mắt hắn kết thành băng vụn, biểu tình trên mặt càng trở nên lãnh đạm cùng cao thâm khó đoán.
" Ninh Ninh, lại đây."
Tiếng nói trầm thấp vang lên trong phòng khách Ninh gia.
Ninh Thư ngốc lăng.
Nam sinh bên cạnh cậu vội vàng nói: " Nếu như ba em nói vậy thì chúng ta trước tiên rời Ninh gia đi." Hắn ta tự nhận săn sóc nói: " Dù tính không có Ninh gia, anh cũng sẽ nuôi em."
Nam sinh nói xong liền cảm thấy một tầm mắt lạnh băng dừng trên người mình làm hắn mạc danh rùng mình. Hắn ta cùng không biết quan hệ của nam nhân với thiếu niên là gì, chỉ cảm thấy ánh mắt đó mang theo trần ngập công kích cùng cường đại, đè ép hắn tới không thở nổi.
Thẩm Minh Hiên sắc mặt không rõ nói: " Cậu cùng Ninh Ninh là quan hệ gì?"
Ninh An đứng ở một bên lập tức đi đến, vui sướng khi người gặp họa mở miệng: " Thẩm tổng, hắn ta là dã nam nhân mà anh trai mang về nhà."
Hắn nghe vậy liền cười như không cười mà nói: " Nga? Tôi thật ra không biết Ninh Ninh khi nào lại có thêm một người bạn trai đó?"
Nam sinh không nghe được ẩn ý trong lời của hắn. Hắn ta hiện tại hận không thể lập tức đem người trở về, sau đó hảo hảo mà hưởng thụ tư vị của cực phẩm này, lập tức lên tiếng tuyên cáo chủ quyền: " Tôi là bạn trai của em ấy!"
Ninh phụ nghe xong giận điên người: " Hỗn trướng! Thật không biết xấu hổ! Toàn bộ đều cút ra ngoài cho tôi!"
Nam sinh liền lộ ra một mạt tươi cười, một bên duỗi tay muốn kéo cánh tay của thiếu niên: " Thư Thư, chúng ta đi thôi."
Ninh Thư không nói lời nào, lui về phía sau một bước.
Cậu không biết vì sao Thẩm Minh Hiên lại xuất hiện ở đây nhưng hiện tại cậu cảm thấy thật không chịu nổi, đặc biệt là một bên mặt bị đánh nguyên bàn tay sưng tấy. Thiếu niên không khỏi nhấp môi, đem đầu cúi thấp đến lợi hại.
Gia đình vẫn luôn là vết sẹo trong lòng Ninh Thư, không có người nào lại nguyện ý chủ động cho người khác xem vết sẹo của chính mình. Dù cho Ninh gia ở thế giới này không phải Ninh gia trước kia nhưng cách đối xử với Ninh Thư là cỡ nào tương tự.
Cậu có điểm vô thố trước nay chưa từng có. Thật giống như đem toàn bộ điều không chịu nổi này đều bại lộ trước mặt nam nhân.
Nam sinh nọ trước mặt mọi người bị làm mất mặt mũi, trên mặt cũng có điểm không dễ nhìn. Hắn ta không khỏi đen mặt, có chút cường ngạnh đi đến kéo tay thiếu niên: " Đừng náo loạn nữa, chúng ta hai ngày trước còn không phải rất tốt sao?"
Lại không nghĩ rằng, nam nhân nguyên bản đứng bên kia đã đi tới trước mặt bọn họ, thân ảnh cao lớn mang theo áp bách.
Hắn ta trong lòng không hiểu vì sao có chút hốt hoảng.
Chỉ thấy cặp mắt thâm thúy của đối phương rũ xuống, lãnh đạm nói: " Lại đây cùng chú."
Hắn ta đại khái cảm thấy mặt mũi mình bị khiêu chiến, nhíu mày hỏi: " Tôi là bạn trai em ấy, anh là ai chứ?"
Ninh mẫu hoàn toàn xem không hiểu sự việc đang xảy ra trước mắt, bà ta chỉ chán ghét nhíu mày, cảm thấy thiếu niên thực sự đem thể diện Ninh gia ném sạch, hơn nữa còn là trước mặt Thẩm tổng.
Ninh phụ đại khái cùng cảm thấy thật xấu hổ, trầm giọng nói: " Bất quá chỉ là một chuyện xấu hổ nhỏ, không đáng để Thẩm tổng quan tâm."
Lại không nghĩ rằng câu nói tiếp theo của nam nhân lại làm cho bọn họ đứng hình tại chỗ.
" Tôi là nam nhân của Ninh Ninh."
Thẩm Minh Hiên vân đạm phong khinh: " Em ấy trong thời gian này vẫn luôn đi theo bên người tôi, cậu thì tính là cái gì chứ?"
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Đặc biệt là Ninh An, quả thực ghen ghét đến phát cuồng luôn rồi!
Cậu ta miễn cưỡng cười vui vẻ, vội vàng mở miệng: " Chính là anh trai hôm nay mang nam nhân trở về, bị chính mẹ em bắt gặp....."
Trong giọng nói còn cố ý cường điệu tính nghiêm trọng.
Thẩm Minh Hiên lãnh đạm: " Người của tôi, chính tôi còn không rõ ràng sao? Đến lượt cậu xen mồm vào?"
Ninh An trên mặt lập tức mất đi huyết sắc. Cậu ta đứng tại chỗ không cam lòng mà cắn môi. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà anh trai cậu ta lại được Thẩm tổng ưu ái? Cậu ta có điểm nào kém Ninh Thư chứ?
Ninh Thư cũng là ngây ngẩn cả người, hơi trợn tròn đôi mắt. Thẩm Minh Hiên đang làm cái gì? Ở trước mặt Ninh phụ Ninh mẫu nói cậu là của hắn?!
Thẩm Minh Hiên đem người kéo qua, vươn bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng sờ nhẹ lên mặt cậu, đôi mắt lạnh lùng: " Đau không?"
Cậu do dự một chút vẫn là thành thật gật đầu. Bàn tay to lớn của đối phương mạc danh cho cậu một chút an tâm.
Nếu xưa kia Ninh Thư đã sớm tránh khỏi nhưng hiện tại, cậu lại sinh ra chút cảm xúc luyến tiếc.
Thẩm Minh Hiên không cần hỏi cũng biết là ai đánh. Dám động đến bé con nhà hắn...
--- từng người, từng người chờ hắn thu thập đi.
Trên người nam nhân không tiếng động tản ra khí tức nguy hiểm, ngay sau đó phân phó trợ lý đi theo sau người: " Biết xử lý như nào rồi chứ?"
Trợ lý nhìn thoáng qua nam sinh nọ, không khỏi bội phục dũng khí của hắn, dám động đến bảo bối nơi đầu tim của Thẩm tổng.
" Thẩm tổng yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."
Mà trong lòng nam sinh bắt đầu trở nên hoảng loạn, hắn đột nhiên cảm thấy nam nhân anh tuấn ưu nhã trước mắt nhìn có chút quen mắt, không khỏi nhớ lại là nơi nào gặp qua.
Đột nhiên, hắn ta mở to đôi mắt.
Thẩm Minh Hiên?! Tổng tài tập đoàn Thẩm thị?!!
Mồ hôi lạnh trên người hắn đều rớt xuống dưới, hắn ta nếu biết anh trai Ninh An là người của Thẩm tổng, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đặt chủ ý lên người thiếu niên!
Lập tức mở miệng nói: " Thẩm tổng!!! Tôi sai rồi! Tôi là được Ninh An mang về nhà. Nhìn đến bảo bối của ngài mới nổi lên tà niệm! Cầu xin Thẩm tổng tha cho tôi!!!"
Hắn ta là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào. Mà Ninh phụ cùng Ninh mẫu ngược lại mở to hai mắt, chịu thêm một đả kích thật lớn khác. Thân mình Ninh phụ lảo đảo muốn ngã xuống, Ninh mẫu cũng suýt nữa thì ngất xỉu.
Ninh phụ được người đỡ lấy, mắng to: " Hỗn trướng!!! Hỗn trướng!!"
Ninh An khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cậu ta không thể tin nổi, có chút kinh hoảng oán hận nhìn thoáng qua anh trai mình, lập tức nói: " Ba ba, không phải như vậy đâu, hắn nói đều là giả!!"
Nam sinh cười lạnh một tiếng: " Trên người cậu có một viên lệ chí, ở dưới bụng một chút. Tôi còn từng trên giường của cậu mà liếm qua. Cậu nói cậu muốn luyện tập kỹ năng giường chiếu nên mới tìm tới tôi, nói tôi kinh nghiệm phong phú. Nếu sự việc thành công liền đưa tôi 20 vạn thù lao, này chẳng lẽ không phải cậu nói?"
Nghe những lời nói dơ bẩn, hạ lưu này, hơn nữa còn có đầu có cuối, Ninh phụ suýt chút tức chết. Con trai nhỏ dưới bụng có một viên lệ chí, ông ta cùng Ninh mẫu đều biết.
Tay run đến lợi hại: " Nghịch tử!!! Tao hôm nay phải đánh chết mày!" Nói xong liền tiến lên đánh người. Mà Ninh mẫu một bên sắc mặt đại biến, trực tiếp ngăn cản nói: " Đây là con của ông a, ông xuống tay với nó được sao?"
Ninh Thư nghe những lời này, trong lòng cảm thấy thực bi ai. Nhưng cậu cũng liền không để ý. Cậu chỉ cảm thấy Ninh mẫu không phải mẹ đẻ chính mình, bà ta che chở con trai của mình cũng là xuất phát từ tình mẫu tử.
Nhưng là gia đình của cậu trước kia thì sao? Đều cùng một mẹ sinh ra, Ninh Hi bị chút bệnh vặt, ba cùng mẹ liền đau lòng muốn chết. Ngược lại là cậu dù có chết ở trên giường cũng sẽ không có ai để ý tới.
Ninh Thư cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nâng mặt lên mở miệng: " Thẩm tiên sinh, dẫn em đi đi, đi đâu cũng được."
Cậu không muốn lại nhìn thấy một nhà mấy người này.
Thiếu niên cảm thấy thực mờ mịt cùng mỏi mệt. Vì cái gì ngay cả khi đi làm nhiệm vụ rồi cũng có thể đến một gia đình cùng gia đình trước kia của cậu giống nhau?
Thẩm Minh Hiên duỗi tay đem thiếu niên ôm lên, trầm thấp nói: " Chú mang em về nhà."
( tuii đã chớt trên sự dịu dàng này >~<)
Ninh Thư tuy rằng thẹn thùng nhưng lúc này cậu đã không rảnh nghĩ đến chuyện gì. Chỉ muốn thực nhanh rời khỏi địa phương này.
Mà Ninh phụ nhìn đến Thẩm tổng ôm đứa con lớn của mình, lòng dạ lại là một trận không xong. Nhưng vị trước mặt này chính là Thẩm tổng! Ai cũng không đắc tội nổi.
Ninh phụ không rảnh lo đến con trai nhỏ, vội vàng mở miệng: " Thẩm tổng...."
Nhưng nam nhân làm lơ ông ta kêu to, biểu tình hờ hững lãnh đạm ôm thiếu niên ly khai Ninh gia.
-------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Chú Thẩm đem em về nhà ◊(== ==*)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro