Chương 21
Editor: Hang
-------------------------
Nam nhân đem cậu bế lên, lên xe rồi cũng không có buông tay ra. Ninh Thư ngồi trong lòng hắn ngược lại có chút ngượng ngùng mà lôi kéo quần áo: " Thẩm tiên sinh, anh buông em xuống."
Thẩm Minh Hiên ngược lại không có buông ra mà mở miệng nói: " Đừng nhúc nhích."
Nam nhân như là trời sinh để làm vương giả, miệng lưỡi mang theo mệnh lệnh cường thế làm người sợ hãi. Thời điểm ánh mắt thâm thúy kia nhìn lại mang theo cảm giác áp bách. Mà lúc này lại rũ mắt, nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt thiếu niên, ngón tay thon dài sờ nhẹ lên: " Nhất định là rất đau đi."
" Chú đều luyến tiếc làm đau em mà bọn họ lại dám."
Gương mặt Ninh Thư không hiểu sao có chút nóng lên, cậu nhấp môi, có chút không được tự nhiên mà giật giật thân mình.
Thẩm Minh Hiên vỗ vỗ mông cậu: " Thành thật chút."
Cậu chỉ cảm thấy càng thêm thẹn thùng, không khỏi liếc mắt nhìn qua tài xế một chút, cổ mảnh khảnh đều nhiễm một màu đỏ ửng.
Thẩm Minh Hiên vươn tay, khều nhẹ cằm thiếu niên đem cậu xoay qua. Nhìn thấy vết thương đáy mắt càng thêm lạnh băng. Ngay cả Ninh Thư cũng nhận ra cảm giác áp bách.
Thẩm Minh Hiên tuy rằng không nói lời nào nhưng là ai cũng có thể nhận ra tâm tình lúc này của hắn không được tốt lắm. Ninh Thư có chút bất an mà mở miệng: " Thẩm tiên sinh?"
Hắn thu liễm lại thần sắc trên khuôn mặt. Như là một con sư tử đang nổi giận, thời điểm đối mặt với bạn lữ sẽ tự động thu hồi hơi thở đáng sợ, sợ rằng tiểu bạn lữ không muốn đến gần hắn nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Thư đến Thẩm gia. Quản gia thấy trên mặt cậu bị thương không khỏi lắp bắp kinh hãi. Lại nhìn thoáng qua thần sắc không rõ của nam nhân, ông một câu hỏi thăm cũng không dám nói ra.
Thẩm Minh Hiên ở trước mặt người gọi đi một cuộc điện thoại, đứng ở cửa sổ sát đất hút điếu thuốc: " Mười phút, nếu cậu không đến được thì chính mình liền nghỉ đi."
Bên kia không khỏi nói: " Cậu cho là tôi là hỏa tiễn à, muốn tới liền....."
Lời còn chưa nói xong đã bị cúp điện thoại.
Bác sĩ trừng mắt nhìn di động, đã quen bạn tốt luôn là bộ dáng trầm ổn đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mất kiên nhẫn như vậy. Không khỏi tò mò, lúc này đã hơn nửa đêm lại vội vàng gọi hắn qua, đến tột cùng bảo bối ở Thẩm gia là ai vậy?
Bác sĩ thật nhanh đi đến. Lúc nhìn đến người mà chính mình cần phải điều trị mắt không khỏi sáng ngời. Đứa nhỏ này lớn lên thật không tồi nha, trắng trắng nộn nộn, lại rất xinh đẹp.
Thẩm Minh Hiên đã hút xong điếu thuốc, nhấc lên mí mắt cười như không cười mà nhìn lại: " Cậu muốn chết sao?"
Bác sĩ tựa hồ minh bạch cái gì, lắc đầu nói: " Chậc chậc chậc, liền chuyện này cũng đổ dấm được, cũng không sợ dọa người ta chạy mất..."
Y ngồi xuống: " Chỗ nào sinh bệnh? Phát sốt hay cảm mạo?"
Thẩm Minh Hiên rũ mắt: " Trên mặt, cậu không nhìn ra sao?"
Bác sĩ nhìn đến đứa nhỏ đối diện, đối phương cũng đang nhìn hắn tựa hồ có điểm quẫn bách. Gương mặt xấu hổ đến phiếm hồng.
" Chào cậu, tôi tên Lâm Hàn, là bằng hữu 8 năm của lão Thẩm."
Ánh mắt của y dừng trên gương mặt bị đánh sưng của đứa nhỏ liền lắp bắp kinh hãi, quay phắt đầu lại: " Cậu đánh??!!"
Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn y.
Bác sĩ nói giỡn hận không thể tự tát chính mình một cái. Nam nhân mà, mặt mũi trên giường không thể bỏ xuống được.
Nhưng mà y sai rồi. Nam nhân trên giường, xác thực là văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú.
Ninh Thư vẫn là lần đầu nhìn thấy bạn bè của Thẩm Minh Hiên. Cặp mắt tròn tròn nhìn qua, có điểm ngượng ngùng: " Làm phiền anh rồi."
Lâm Hàn nhịn không được hỏi: " Lão Thẩm, cậu từ nơi nào mà tìm được đứa nhỏ ngoan ngoãn vậy hả?"
Thẩm Minh Hiên nhíu mày, không nhìn nổi y nhìn chằm chằm vào người của mình, nhàn nhạt nói: " Liên quan quái gì đến cậu?"
Ninh Thư không khỏi nâng mặt nhìn lên, có chút kinh ngạc. Đây vẫn là lần đầu cậu nghe được nam nhân từ trước tới nay luôn tự phụ ưu nhã nói lời thô tục.
Thẩm Minh Hiên cũng nhìn lại đây, lời nói lại nói với Lâm Hàn: " Nhanh lên, tay cậu không thể đụng đến mặt em ấy."
Lâm Hàn: "..........."
Y nhịn không được mắng nhỏ một câu " Cậu nói đùa hả?"
Thẩm Minh Hiên cười như không cười: " Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
Thời điểm y chữa vết thương trên mặt thiếu niên, nam nhân liền đứng ở một bên như hổ rình mồi. Lâm Hàn có điểm áp lực lên tiếng: " Tôi nói này lão Thẩm, tôi lại không thích nam nhân, cậu sợ cái gì?"
Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt: " Trước khi cậu nói mấy lời này, Ninh Ninh nhà tôi cũng có mấy người như vậy theo đuổi."
Bác sĩ: ".............."
Ninh Thư thấy có điểm ngượng ngùng, cậu nhấp môi. Miệng vết thương đã được xử lý tốt cũng không còn đau như ban đầu nữa.
Lâm Hàn cũng đứng lên. Có thể bởi vì trong lúc ngủ bị gọi dậy nên y nhịn không được oán giận: " Lão Thẩm, tôi nói này, cậu cần phải làm đến mức vậy sao? Còn không phải chỉ là một bàn tay....."
" Ân?"
Y yên lặng đem lời nói còn lại nuốt xuống: " Ai đánh vậy chứ? Xuống tay tàn nhẫn như cậy? Còn dám động đến bảo bối của cậu?"
" Dám động thủ thì cần phải trả một cái giá thật lớn."
Lâm Hàn biểu tình thu liễm. Y có thể cảm nhận được bạn tốt đang rất nghiêm túc. Nếu đúng như vậy thì chứng minh đối phương thực xui xẻo.
Ninh Thư cũng cảm thấy vết thương trên mặt không quá đáng ngại. Cậu đứng lên nói: " Thực xin lỗi bác sĩ Lâm, muộn như vậy rồi mà còn làm phiền anh."
Đứa nhỏ nghiêm túc xin lỗi như vậy làm y ngược lại có chút ngượng ngùng: " Uiii, không sao mà. Tôi chỉ đùa một chút thôi. Cậu chú ý đến vết thương, mấy ngày nay không được ăn mấy đồ ăn có chút kích thích, thực nhanh liền có thể tiêu sưng."
Lâm Hàn thật ra còn muốn bát quái một chút về quan hệ của hai người nhưng nam nhân bên cạnh như hổ rình mồi, y sao có thể ngu ngốc ở lại, liền phóng nhanh khỏi Thẩm gia.
Trong phòng khách còn dư lại hai người. Nam nhân liền mở miệng: " Lại đây ngồi cùng chú."
Ninh Thư có điểm mờ mịt, nhưng vẫn đi qua sau đó liền bị ôm lên.
" Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Minh Hiên cúi đầu nhìn cậu, trầm thấp nói: " Bác sĩ Lâm đẹp như vậy sao? Đến nỗi em nhìn chằm chằm hắn như vậy?"
Cậu mẫn cảm nhận thấy được tâm tình nam nhân hiện tại có chút không tốt nhưng vẫn là mở miệng trả lời hắn: " Bác sĩ Lâm khá xinh đẹp."
Cậu nói chính là lời thật. Thẩm Minh Hiên là loại anh tuấn lãnh đạm, mang theo chút tự phụ cùng với bác sĩ Lâm Hàn nhiều hơn sự ôn văn nho nhã, có điểm bất đồng rất lớn.
Cậu trước kia đối với những người làm giáo viên, bác sĩ hay cảnh sát đều có một cảm giác sùng kính rất lớn. Bác sĩ Lâm tuy rằng ngoài miệng oán giận nhưng vẫn rất chuyên nghiệp mà xử lý vết thương cho cậu. Lại không nghĩ rằng, bàn tay đang ôm hông cậu hơi buộc chặt lại.
Nam nhân ý vị không rõ mà nhìn lại đây: " Em cảm thấy hắn rất đẹp?"
Mà bác sĩ Lâm trên đường về nhà bỗng hắt xì một cái thật lớn.
Dù cho tính tình Ninh Thư chậm chạp cũng biết tâm tình nam nhân lúc này không tốt, cậu cũng không rõ mình trả lời có gì sai nhưng đối phương xác thật là sau khi cậu nói Lâm Hàn đẹp, sắc mặt liền trầm xuống.
Thiếu niên có điểm không biết làm sao.
Vào thời điểm cậu bối rối, hệ thống liền ngoi lên mách nước.
" Ký chủ, anh mau nghĩ biện pháp dỗ dành hắn nha!"
Ninh Thư ngốc lăng, có điểm mờ mịt: " Dỗ dành?"
Hệ thống thấu tình đạt lý mà nói: " Đúng nha, ký chủ! Tình huống như vậy, anh không mau dỗ hắn, rất có khả năng lão nam nhân này sinh khí sau đó đem anh ném ở trên giường, tiếp đó là như vầy rồi như vầy nè..."
Thiếu niên ngây ngẩn cả người, cũng có chút khẩn trương: " Anh, anh đã bị thương như này, Thẩm Minh Hiên hẳn là không cầm thú như vậy đi?"
Hệ thống khịt mũi coi thường: " Anh không được xem nhẹ thú tính của nam nhân. Ký chủ, anh mà làm không tốt còn bị nhốt trong phòng tối nữa ó! Anh nhanh đi dỗ dành hắn đi, không muốn cũng không được, ô ô ô. Đều là Linh Linh vô dụng, không bảo vệ được anh, huhuhu. Ký chủ, ủy khuất anh rồi!"
Nhìn bộ dáng tự trách của hệ thống như vậy, Ninh Thư vội vàng an ủi: " Không có liên quan gì đến em, anh biết em muốn tốt cho anh.." Cậu do dự một chút, dò hỏi: " Nhưng là anh không biết dỗ dành hắn như thế nào."
" Rất đơn giản nha! Ký chủ, anh chỉ cần nói lời hắn muốn nghe là được rồi."
Ninh Thư có điểm không hiểu rõ.
Hệ thống nha nha nói: " Chính là lão nam nhân này vì nguyên nhân gì mà tức giận?"
Thiếu niên nghĩ nghĩ, nam nhân tựa hồ là sau khi cậu nói Lâm Hàn đẹp liền tức giận...
Cho nên.... đối phương là để ý chính mình cảm thấy bác sĩ Lâm so với hắn càng đẹp hơn sao?
Ninh Thư cảm thấy có điểm kỳ quái nhưng lòng tự trọng của nam nhân đôi khi khó hiểu như vậy đấy.
Nhưng cái cậu quan tâm chính là vì sao hệ thống ngày càng thuần thục trong khoản này vậy?
Linh Linh thẹn thùng mà nói: " Bởi vì em đi sang hệ thống đam mỹ cách vách bổ sung kiến thức nha."
" Em biết đến một đồ vật thật tốt aaa! Ký chủ, Linh Linh cảm giác chính mình mở ra một thế giới mới!!"
Tâm tình Ninh Thư có chút phức tạp. Thời điểm trước kia cậu còn đi học cũng không biết đam mỹ là gì. Nhưng cậu biết trong lớp có mấy nữ sinh đều xem loại tiểu thuyết nam nam này, có đôi khi còn nhắc tới tên của cậu.
Ngày từ đầu cậu không biết đó là gì, thẳng đến một ngày cậu nhặt được truyện tranh của một người không cẩn thận làm rơi liền thấy được hình ảnh hai nam sinh hôn môi. Lúc đó cậu ngây ngẩn cả người.
Ninh Thư tuy rằng không có cảm giác bài xích những vẫn cảm thấy có thể xem được loại tiểu thuyết này đều yêu cầu thật lớn dũng khí. Nếu như bị người khác phát hiện, không chừng sẽ bị nhìn với ánh mắt khác thường.
Cậu không khỏi có chút áy náy: " Linh Linh, vất vả cho em rồi."
Hệ thống không biết vì cái gì ký chủ lại nói như vậy nhưng vẫn vui sướng không thôi: " Không vất vả, không vất vả."
Nó ngay từ đầu tuy rằng là cự tuyệt nhưng về sau khi xem nhiều rồi... ừm, có chút dứt không ra....
Ninh Thư không biết hệ thống trong sáng của mình đang dần lệch hướng quỹ đạo, hơn nữa còn đang chạy như điên không muốn quay về. Hiện tại trong đầu cậu chỉ toàn ý nghĩ làm sao có thể dỗ dành nam nhân.
Ninh Thư không khỏi nhíu mày. Cậu chưa từng có bạn gái đương nhiên không biết như thế nào để dỗ người, nhưng cậu cũng biết thời điểm nữ sinh tức giận nhất định phải tặng lễ vật, sau đó chủ động nhận sai.
Nhưng là, Thẩm Minh Hiên không phải nữ sinh mà là một người nam nhân. Cho nên cậu chỉ cần nói một ít lời đối phương thích nghe là được.
Vì thế, thiếu niên ngồi thẳng dậy trong lồng ngực nam nhân, tự hỏi một chút sau đó nhìn qua nói: " Bác sĩ Lâm tuy rằng lớn lên thực đẹp mắt nhưng Thẩm tiên sinh so ra trông càng đẹp hơn nha ."
Ninh Thư nói cũng không có sai, luận về diện mạo vẫn là Thẩm Minh Hiên càng đẹp hơn. Rốt cuộc thì dung nhan anh tuấn như vậy rất khó làm người ta rời mắt.
Cậu có điểm thấp thỏm, không biết chính mình có dỗ dành người ta đúng hay không nữa.
-----------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro