Chương 25

Editor: Hang

-------------------------------------- 

Ninh Thư cũng không biết nhân duyên chính mình vẫn luôn thực tốt. Lớn lên tuấn tú xinh đẹp, làn da trắng mềm, tính cách lại tốt, hơn nữa năng lực bản thân lại ưu tú, tự nhiên không kém người muốn kết bạn. Nhưng là bản thân cậu lại không có ý thức được điều đó.

Mỉm cười có lễ phép đối với mỗi một người mang theo thiện ý đối với cậu. Vì vậy mà Ninh Thư được mời đi tụ tập với mọi người. Cậu không có cự tuyệt, tuy rằng trong lòng có điểm kinh ngạc. Rốt cuộc thì thời điểm đại học trước kia rất ít người chủ động mời cậu.

Ninh Thư không biết bản thân ở kiếp trước tuy rằng bộ dáng mềm mại nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa cách. Mọi người muốn tới gần cậu nhưng cũng không có cách nào. Mà Ninh Thư hiện tại, khí chất ít nhiều cũng trở nên biến hóa, càng trở nên ôn hòa, cho nên người muốn kết bạn với cậu trở nên nhiều hơn.

Cậu cũng không có cự tuyệt, dù sao đó cũng là sinh nhật của đối phương. Cậu thấy cự tuyệt thì có vẻ không tốt lắm vì thế liền đáp ứng.

Nhưng cậu thật nhanh liền trở nên thấp thỏm, không biết nói chuyện này với Thẩm Minh Hiên như nào.

Ninh Thư cảm thấy chính mình bị nam nhân thao túng rồi. Có chuyện gì đều theo bản năng mà nghĩ hắn trước tiên. Cậu hơi nhấp môi dưới, cảm thấy đây không phải việc làm người quá cao hứng.

Thiếu niên có chút phát ngốc, cậu không biết có chuyện gì mà hảo cảm của nam nhân vẫn luôn dừng ở giai đoạn kia, cũng không biết nên làm gì tiếp theo mới tốt.

Thẩm Minh Hiên bên ngoài thì tây trang giày da, ưu nhã tự phụ, trầm ổn lãnh đạm. Thời điểm ở nhà, sau khi cởi quần áo liền biến thành một Thẩm tiên sinh mà người ngoài không biết đến.

Thời điểm đang thất thần, Ninh Thư cảm thấy bản thân bị bế lên. Nam nhân tựa hồ thực thích như vậy, luôn xem cậu tiểu hài tử mà ôm ấp. Cho dù cậu đã thành niên nhưng so sánh với đối phương một thân cơ bụng rắn chắc với thân thể mềm mại tuyết trắng, đúng là không đủ xem.

" Suy nghĩ cái gì?"

Thẩm Minh Hiên sờ sờ eo cậu, sau đó thò qua hôn lên cổ. Ninh Thư sợ ngứa, không nhịn được co rúm một chút, do dự một hồi sau đó mở miệng nói: " Thẩm tiên sinh, em có thể cùng bạn học gặp mặt không?"

Ninh Thư lấy lệ mà dò hỏi ý kiến của nam nhân nhưng chính ngữ khí của cậu lại làm bại lộ ý nghĩ của chính mình.

Đôi mắt nam nhân tối đi một chút, ánh mắt nhìn lại, trầm thấp lên tiếng: " Bạn học? Quan hệ thật tốt sao?"

Cậu có chút khẩn trương mà lắc đầu: " Chỉ là bạn học bình thường, đơn giản gặp mặt trò chuyện với nhau..."

Thẩm Minh Hiên cười như không cười: " Sợ chú sao?"

" Không sợ." Ninh Thư tiếp tục lắc đầu, nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân, lấy hết can đảm nói: " Em có thể đi không, tiên sinh?"

Hắn không nói lời nào, vẫn chăm chú hôn cậu. Thiếu niên đôi mắt có chút ướt át, thẹn thùng đến mức muốn cuộn trong ngón chân lại với nhau. Hơi hơi né tránh, lại sợ bản thân bị rơi xuống đất, chỉ có thể gắt gao ôm lấy đối phương.

Thẩm Minh Hiên vỗ vỗ mông cậu, làm cậu càng thêm ôm chặt. Ninh Thư bị hắn khiêu khích đến mức đỏ bừng luôn rồi. Cậu không biết vì sao mà nam nhân lại thích thân mật cậu đến vậy, chỉ có thể vươn chân gắt gao quấn chặt eo hắn.

Hơi thở gấp gáp, lông mi bất an mà rung động. Thẩm Minh Hiên lúc này mới thuận miệng hỏi một câu: " Ở đâu?"

Ninh Thư thiếu chút nữa buột miệng thốt ra nhưng thực nhanh cậu đem lời này nuốt xuống. Cậu quên mất rằng nam nhân không thích cậu đến những nơi như quán bar này. Đành phải nói dối tên một quán ăn gần đó.

Thẩm Minh Hiên thần sắc nhàn nhạt nói: " Tôi đưa em đi."

Cậu nghe vậy vội vàng cự tuyệt. Tâm tình có chút thấp thỏm, giải thích: " Rất gần, anh không cần đưa em..."

Dưới ánh nhìn chằm chằm của nam nhân, cậu dần im bặt không lên tiếng.

Lần gặp mặt đó, Ninh Thư cùng mấy bạn học đó đi quán bar, có nam có nữ, đại khái cũng khoảng mười mấy người. Cậu tuy rằng không thường đến quán bar nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không biết.

Chỉ là không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà thấy trong đó có một bạn nữ nhìn cậu thật lâu là lâu. Xuất phát từ lễ phép cậu cũng ngẩng mặt hướng bạn đó cười một chút. Bạn nữ đó thấy vậy liền đỏ mặt, làm bộ quay sang chỗ khác cùng bạn học khác nói chuyện.

Lúc này, một nam sinh khoác lên vai cậu, mở miệng: " Nhìn nữ sinh đối diện sao? Muốn tớ giúp cậu giới thiệu không?"

Người này tên Triệu Kiệt, cũng xem như là một người bạn của cậu. Ninh Thư ngây ngốc một chút, ăn ngay nói thật rằng mình không có tính toán muốn kết giao bạn gái.

Bầu không khí trong quán bar không tính quá tốt nhưng cũng không đến mức kém. Tụ tập với nhau, không thiếu chính là muốn uống rượu.

Ninh Thư kỳ thật không có muốn uống rượu nhưng các bạn nói dữ nên cũng uống một, hai ly. Sau đó mặt liền đỏ. Cậu kỳ thực cảm thấy mình là nam sinh, uống một, hai ly liền không có vấn đề gì lớn. Rốt cuộc thì nam sinh so với nữ sinh thì an toàn hơn một chút.

Vừa rồi, nữ sinh vẫn luôn nhìn lén cậu nhích lại đây, bên cạnh còn có người ồn ào. Ninh Thư hơi khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cô.

Cô gái bị cậu nhìn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn can đảm nhỏ giọng hỏi: " Ninh Thư, cậu có thể cho tớ phương thức liên lạc được không? Cậu hiện tại không nghĩ yêu đương cũng không sao, chúng ta có thể làm bạn bè trước."

Thiếu niên nhấc lên hàng mi dài, nhìn cô một hồi lâu.

Nữ sinh bị nhìn đến cũng có chút ngây người. Cô vẫn luôn biết thiếu niên lớn lên rất đẹp nhưng không nghĩ tới lại đẹp như vậy. Làn da như ngọc bạch, trắng nõn trong sáng. Bộ dáng tuấn tú xinh đẹp, ngay cả đôi môi cũng là màu đỏ nhạt mê người.

Ninh Thư cũng không chú ý tới đối phương nói cái gì. Cậu uống xong hai ly rượu liền cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Đành phải ngại ngùng hỏi nữ sinh một lần nữa.

Nữ sinh cũng không có tức giận, đem lời ban nãy nói lại một lần. Ninh Thư sững sờ, vừa định nói gì đó điện thoại liền nhận được một tin nhắn.

Là Thẩm Minh Hiên.

Nam nhân hỏi cậu khi nào thì trở về. Cậu thấy được nữ sinh vẫn đang nhìn mình thì đành phải hướng cô ấy nói câu xin lỗi, sau đó trả lời tin nhắn.

Một lát sau trả lời nữ sinh: " Chúng ta còn rất nhiều điều còn chưa quen thuộc nhau, khả năng tôi không thích hợp với cậu."

" Cậu có bạn gái rồi sao?" Nữ sinh nhịn không được hỏi. Cô thật sự có chút không cam lòng, bắt đầu suy đoán tin nhắn vừa gửi tới thiếu niên có phải hay không là bạn gái gửi.

Ninh Thư lắc đầu.

Nữ sinh thấy cậu không muốn nhiều lời, cắn cắn môi, không nói chuyện.

Cậu cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, có thể là do vừa rồi uống rượu nên đứng lên vào toilet rửa mặt.

Ngay sau đó tiếng chuông điện thoại cậu vang lên. Mà nữ sinh nghe được tiếng điện thoại di động nhìn một chút liền phát hiện cậu quên mang theo. Cô có chút tò mò, đặc biệt là đối với tin nhắn vừa rồi. Hơn nữa tiếng chuông điện thoại còn vang lên không dứt.

Nữ sinh nghĩ thầm, khả năng đối phương có chuyện gấp cũng không chừng. Cô không kháng cự được dụ hoặc mà cầm điện thoại lên nhìn đến cái tên trên màn hình, phát hiện chỉ có 3 chữ đơn giản- Thẩm tiên sinh.

( dù biết chỉ là trong chuyện thui nhưng mà thấy vô duyên ghê nơi :<<<)

Nữ sinh trong lòng có điểm mừng thầm, ấn uống nút nghe, mở miệng nói một tiếng " Alo"

Bên kia liền truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp: " Ninh Ninh đâu?"

Cô ngốc lăng một chút. Tiếng nói nam nhân ưu nhã lại dễ nghe, cô thề là đời này còn chưa có nghe qua thanh âm hay đến như vậy đâu. Nhưng đối phương xưng hô thân mật như vậy.... làm nữ sinh không khỏi có cảm giác kỳ quái nhưng vẫn tận trách giải thích: " Cậu ấy đi WC, ngài có chuyện gì có thể cùng tôi nói, tôi giúp ngài truyền đạt."

Nam nhân không nói chuyện sau đó đem điện thoại cắt đứt.

Nữ sinh nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp, đem nó đặt lại chỗ cũ sau đó xoay người đem bạn học kêu qua. Chờ đến thời điểm thiếu niên trở về đã đem chuyện này quăng ra sau đầu.

Ninh Thư cảm thấy mình không nên uống rượu. Cậu hiện tại có điểm choáng váng còn có điểm phát ngốc.

Triệu Kiệt cũng mấy người khác thấy cậu giống như say, liền kinh ngạc phát hiện tửu lượng của cậu không quá tốt. Đồng thời thấy là cùng là nam sinh với nhau, nhìn trên mặt trắng nõn của đối phương nhiễm một chút đỏ ửng, hàng mi dài buông xuống thế nhưng đáng chết lại có điểm miệng khô lưỡi khô!!

Trong đó có một nam sinh nhịn không được cấp tốc thu tầm mắt trở về, khụ khụ một tiếng: " Nếu không, chúng ta đợi một chút rồi gọi người nhà của cậu ấy tới đón đi."

Thiếu niên say rượu cũng không có ầm ĩ, cùng ngày thường an an tĩnh tình không có gì khác biệt. Đừng nói là nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng cảm thấy, nếu không phải bọn họ đang ngồi chỗ này, chỉ cần chớp mắt cái thôi Ninh Thư có thể bị người khác ôm đi mất rồi.

Bọn họ đại khái cũng cảm thấy có điểm nguy hiểm cho nên kết thúc tụ hội. Thời điểm ra khỏi quán bar liền bắt đầu thương lượng đem thông tin người nhà Ninh Thư kêu tới đón.

Nhưng bọn họ lục tìm thông tin người nhà Ninh Thư cũng chỉ có một người thoạt nhìn giống trưởng bối_ Thẩm tiên sinh, liền do dự. Thông thường cảm thấy trưởng bối mọi nhà đều không đồng ý cho bọn họ tới mấy địa phương như này vì thế mấy nam sinh liền nghĩ cách, trước đem Ninh Thư đến nhà ai đó. Dù sao cũng đều là nam sinh, không vấn đề gì.

Một nam sinh họ Lục trong đám người nhìn Ninh Thư liếc mắt một cái, yết hầu hơi lăn lộn một chút, lên tiếng: " Vậy tới nhà tôi đi, nhà tôi hiện tại cũng không có người."

Ninh Thư tuy rằng hiện tại đầu óc choáng váng nhưng cũng không phải không biết họ nói cái gì. Cậu lắc lắc đầu, mở miệng: " Tôi phải về nhà."

Gương mặt có chút ửng đỏ, có chút xinh đẹp không nói nên lời.

Nữ sinh vừa rồi thấy bộ dáng của cậu, nhịn không được rút ra một tờ khăn giấy đưa tới, lo lắng hỏi: " Cậu có cảm giác muốn nôn hay không a?"

Ninh Thư hướng nàng lộ ra một cái mỉm cười, mềm mại lắc đầu, nói một tiếng cảm ơn.

Nam sinh họ Lục kia nuốt một chút nước miếng nói: " Đã trễ như này rồi, cậu trở về cũng bị mắng. Bằng không đến chỗ tôi đi, tôi có nhà ở."

Ninh Thư liếc mắt nhìn đến đối phương một cái, có điểm mờ mịt. Cậu cùng hắn ta cũng không có quen biết, hắn ta hẳn là cùng mấy người kia qua lại.

Lắc đầu, cự tuyệt.

Đối phương lại không buông tha, tiến lên kéo tay cậu: " Không cần khách khí a, Triệu Kiệt chính là bạn của tôi đó."

Ninh Thư không nói lời nào, vùng vẫy muốn tránh ra nhưng lại không có tý sức lực nào.

Triệu Kiệt thấy cậu không muốn, mở miệng can ngăn tên họ Lục kia: " Ninh Thư không muốn thì thôi đi, cậu đừng làm khó dễ cậu ấy, trước tiên vẫn nên tìm cách đưa cậu ấy về đi."

Tên nam sinh kia có điểm không cao hứng, thậm chí nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vài thiếu niên.

Ninh Thư bắt đầu lục tìm điện thoại của mình. Cậu có điểm mờ mịt mà nghĩ, không biết về muộn như này Thẩm Minh Hiên có thể sinh khí hay không? Nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Nữ sinh thấy vậy dò hỏi: " Cậu tìm điện thoại sao?"

Cậu gật gật đầu.

Đối phương đem điện thoại của cậu đưa tới. Vốn muốn nói cho cậu biết lúc nãy có một nam nhân gọi tới đây nhưng lại thấy một chiếc xe dừng bên cạnh. Mọi người không khỏi nhìn lại đó.

---------------------------------- 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro