Chương 3

Editor: Hang


Ninh Thư đi ở trung tâm vũ trường, trong tay cầm rượu quý cao cấp. Người phục vụ ở Kim Hoàn đều không phải là người tầm thường, có thể ở chỗ này làm việc đầu tiên yêu cầu bề ngoài cùng khí chất nhất định phải có. Nhưng khuôn mặt thiếu niên trắng nõn thanh tú, hàng mi dài ôn nhuận rũ xuống che đi đôi mắt đen láy như ngọc. Còn có hơi thở quá mức mềm mại khiến cho không ít người chú ý đến. Nhưng chính bản thân Ninh Thư lại không biết điều đó.

Ninh Thư đem rượu buông xuống, ánh mắt đảo một vòng lại không nhìn thấy thân ảnh mà mình muốn tìm kia. Thiếu niên không khỏi nhấp môi.

" Ký chủ, anh sao vậy?"

Ninh Thư lắc đầu: " Anh chỉ suy nghĩ khả năng suy đoán mình có lẽ sai rồi." Nói không chừng Kim Hoàn cũng không phải là địa phương mà Thẩm Minh Hiên sẽ xuất hiện.

" Ký chủ đừng nản chí a, Linh Linh cảm thấy suy nghĩ của anh thực tốt đó."

Ninh Thư vừa mới xoay người liền bị một âm thanh gọi lại. Câu xoay người nhìn người vừa đi qua, hơi khom lưng hỏi: " Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì sao?"

" Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?" Nam nhân uống say chuếnh choáng, đôi mắt có điểm say khướt nhìn qua, một bên đối với cậu động tay động chân.

Thiếu niên ngốc lăng, có chút xấu hổ mà né tránh, nhưng chính mình lợi dụng Tô Ngọc để đến đây liền không thể mang đến cho cậu ấy phiền toái, vì thế nhẹ giọng nói: " Đã thành niên."

Trên thực tế là còn 2 tháng nữa mới đủ tuổi.

Nam nhân nhếch miệng, thần sắc có chút mụ mị mà nhìn dáng người thiếu niên bị vây lấy trong bộ đồ phục vụ. Giống như một gốc cây tùng trúc, làn da trắng nõn mịn màng.

" Ra một cái giá đi."

Ninh Thư ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại. Đối phương đem cậu trở thành đồ vật mà buôn bán, cậu không khỏi cường điệu nói: " Tiên sinh, ngài nhận sai rồi, tôi không phải loại người như vậy. Hơn nữa, tôi là nam."

" Nam thì làm sao?"

Nam nhân vô sỉ nói: " Cực phẩm giống như cậu, nên bị người ấn ở trên giường, qua một lúc chẳng phải d** th** liền nhiều sao?"

( đọc nhiều truyện H rui mà khi edit đến những đoạn này lại không biết dịch sao :(( sầu:<)

Ninh Thư thấy hắn nói càng lúc càng quá đáng cũng không khỏi có chút buồn bực: " Tiên sinh, xin ngài hãy tự trọng."

" Cậu đến loại địa phương này còn muốn tôi tự trọng?"

Nam nhân đại khái là chưa thấy ai không biết tốt xấu như vậy, từ trên người lấy ra một xấp tiêng giấy, hướng tới túi áo của thiếu niên, đáy mắt lộ ra khinh thường: " Mua cậu một buổi tối, cậu cũng có thể đi theo tôi, tôi mỗi tháng cho cậu 10 vạn tiền tiêu vặt, thế nào?"

Ở ngoài cửa Kim Hoàn, máy chiếc xe con màu đen sang trọng ngừng lại. Bảo an tự mình đi đến mở cửa xe, Lý tổng mang theo một mặt tươi cười nịnh nọt mở miệng: " Thẩm tổng, mời vào trong."

Nam nhân gật đầu, bước chân vào Kim Hoàn.

Thực nhanh có người tiến lên đón: " Lý tổng, Thẩm tổng, ghế lô ở bên này."

Lý tổng cùng người vừa đến nói chút chuyện, đột nhiên nhìn đến nam nhân, không khỏi nheo tầm mắt nhìn theo, dò hỏi: " Thẩm tổng?"

Tầm mắt Thẩm Minh Hiên dừng ở trên người thiếu niên, bộ đồ phục vụ ở trên người cậu cực kỳ thích hợp, đem vòng eo tinh tế toàn bộ phác họa. Trên cánh tay thiếu niên đang bị một nam nhân bụng phệ kéo lấy, đối phương còn bày ra biểu tình dâm dục.

Thẩm Minh Hiên nhìn thấy hết thảy, sắc mặt liền tối sầm xuống.

" Bên kia có người quen của Thẩm tổng sao?"

" Xin lỗi, hiện tại tôi không tiếp chuyện được một chút." Thẩm Minh Hiên mở miệng, đi qua.

Ninh Thư cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ gặp phải loại chuyện này. Đối phương sức lực rất lớn, cậu nhất thời không tránh thoát được, sắc mặt liền nhất thời tức giận đến đỏ bừng: " Vị tiên sinh này, nếu ngài không buông tôi ra, tôi sẽ kêu người đến đó!"

Nam nhân hừ cười một tiếng: " Cậu kêu đi, tôi cũng không tin là có người dám quản chuyện của tôi."

Người xung quanh nhìn qua, hiển nhiên là biết thân phận của đối phương. Thế nhưng không ai muốn đi lên hỗ trợ, hoặc là tập mãi đã thành quen chuyển dời tầm mắt, hoặc là ngồi xem náo nhiệt.

Ở lúc kẻ nhà giàu kia muốn đem người ôm vào trong ngực, một bàn tay xương khớp rõ ràng duỗi lại đây.

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: " Buông hắn ra."

Ninh Thư nghe được âm thanh trầm thấp giàu từ tính này, không khỏi ngốc lăng. Quay mặt nhìn lại, có điểm kinh ngạc kêu lên: " Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Minh Hiên không nói gì, chỉ là rũ mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ kia.

Kẻ nọ chỉ cảm thấy địa phương bị nam nhân nắm kia xương cốt như muốn nứt ra. Hắn ta ngẩng lên muốn mắng người, vừa nhìn đến liền thay đổi sắc mặt: " Thẩm tổng!"

Ở giới thượng lưu của Thành phố A, sẽ không có người không biết đến Thẩm Minh Hiên. Đối phương chính là đại biểu cho quyền lực cùng tiền tài vô kể, phảng phất như một cây đại thụ, ai cũng muốn đối phương cấp cho mặt mũi.

Kẻ nhà giàu như thế nào biết chính mình chỉ coi trọng một tên kiểu bạch kiểm mà lại có thể nhận thức được Thẩm Minh Hiên. Vội vàng mở miệng, cười làm lành nói: " Thẩm tổng, tôi uống say quá, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Đến nỗi phải là hiểu lầm hay không thì trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Thẩm Minh Hiên lộ ra biểu tình cười như không cười, thu hồi ánh mắt nhìn về phía thiếu niên: " Tôi tuy rằng so với ba cậu trẻ hơn nhưng luận về bối phận, cậu hẳn phải kêu tôi một tiếng Thẩm thúc thúc."

Ninh Thư nhấp môi.

Từ đôi mắt cùng bề ngoài của nam nhân thật sự khó có thể kêu ra hai tiếng " thúc thúc".

Lý tổng nhìn về phía thiếu niên, ông ta nguyên bản cho rằng Thẩm tổng nhận thức là kẻ giàu kia, lại không nghĩ rằng...... Không khỏi có chút tò mò: " Không biết vị này là?"

Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt nói: " Một tiểu bối thôi."

Lý tổng lưu tâm, theo ông ta biết, Thẩm Minh Hiên cũng không phải loại người xen vào chuyện của người khác. Vì thế cho người tìm giám đốc Kim Hoàn, dặn dò nhiều lần, đợi chút nữa cho thiếu niên đến ghế lô của bọn họ phục vụ.

" Ký chủ, anh thật thông minh nha, Thẩm Minh Hiên thật sự xuất hiện."

" Là trùng hợp mà thôi."

Cậu rốt cuộc cũng là đánh cược vào vận khí của mình, không nghĩ tới vận khí sẽ tốt như vậy.

Nhưng cậu có chút mờ mịt, không nói đến việc xoát hảo cảm, vừa rồi đã là thiếu nam nhân một ân tình còn là ân tình không nhỏ. Khi Thẩm Minh Hiên xuất hiện, Ninh Thư ngược lại không rõ vì cái gì mà nam nhân giúp cậu. Cậu sợ mục đích của mình quá  rõ ràng sẽ khiến cho đối phưng cảm thấy phản cảm.

Lần trước tới Ninh gia ăn cơm, đối phương có thể là người có thói ở sạch. Ở thời điểm Ninh Thư khó khăn, cơ hội liền đưa tới cửa.

Giám đốc nói cậu đi đến ghế lô phục vụ, mới đầu Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến khi bước vào thấy nam nhân, cậu không khỏi sửng sốt.

Thẩm Minh Hiên ngồi ở vị trí đầu tiên, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, hơi thở lãnh đạm mà ưu nhã.

Lý tổng nhìn thấy thiếu niên tiến vào, mở miệng nói: " Lại đây, đêm nay cậu liền phụ trách rót rượu cho Thẩm tổng."

Lý tổng không khỏi cẩn thận mà nhìn thoáng qua nam nhân, nhìn thấy đối phương không biểu lộ ra thần sắc bất thường nào mới yên tâm.

Xem ra hành động lần này của ông ta cũng không phải là thông minh bị thông minh hại*, ít nhất Thẩm tổng sẽ không để ý.

* " thông minh bị thông minh hại" ý chỉ thông minh, khôn lanh quá đôi khi bị phản tác dụng.

Ninh Thư đi qua.

Thẩm Minh Hiên hai bàn tay đan chéo, ánh mắt dừng trên người cậu, không nói gì thêm.

Lý tổng lúc này mới đem chính sự đêm nay nói ra: " Không biết Thẩm tổng nghĩ như nào về khai phá dự án kia?"

Ninh Thư đứng ở một bên, khi thấy ly rượu gần chạm đáy sẽ đi lên rót một ly. Nam nhân âm thanh nói ra không nhanh không chậm, trầm thấp dễ nghe lại không thiếu đi một chút ưu nhã đạm mạc.

Dù Ninh Thư không phải các nữ sinh ngoài kia cũng cảm thấy nam nhân như Thẩm Minh Hiên quá mức hoàn mỹ, rất khó có người nào có thể chống lại mị lực của hắn.

Thiếu niên ánh mắt buông xuống, nhìn thấy ly rượu đã chạm đáy liền tiến lên một bước, hơi hơi cúi người. Ninh Thư đứng bên người nam nhân, trong tay cầm bình rượu. Không biết có phải cố tình hay không, bàn tay của nam nhân duỗi lại đây, không cẩn thận đụng vào eo cậu.

Thiếu niên liền ngốc lăng.

Đến khi nghe được tiếng ho khan của Lý tổng từ bên ghế kia truyền đến cậu mới hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện, thiếu chút nữa rượu tràn rồi.

Sắc mặt không khỏi có điểm xấu hổ, thấp giọng nói: " Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh."

Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt nói một tiếng không sao. Ninh Thư thở dài một hơi nhẹ nhõm, đứng lui sang bên. Không biết vì cái gì mà địa phương vừa rồi bị nam nhân chạm vào giống như mang theo tia điện rất nhỏ, có điểm tê dại.

Không biết qua bao lâu, chai rượu cũng đã thấy đáy, nam nhân cũng đứng lên, thân ảnh cao lớn hiên ngang.

Lý tổng vội vàng đứng dậy, phân phó thiếu niên: " Mau đưa Thẩm tổng đến nhà vệ sinh." ( cần đưa sao???:>>>>)

Ninh Thư nhìn về phía nam nhân , đối phương cũng đang nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy như ẩn chứa thứ gì đó, sắc mặt lãnh đạm nói: " Không cần."

Hắn dẫn đầu đi ra ngoài.

Ninh Thư do dự một chút, nhìn đến Lý tổng cho cậu một cái thủ thế vì vậy cũng đi theo.

Thiếu niên đi phía sau nam nhân, vào phòng vệ sinh mới mở miệng kêu một tiếng " Thẩm tiên sinh".

Nghe vậy, hắn quay đầu nhìn cậu một cái: " Lần trước sao cậu không tự mình đem trả lại đồ vật? Là sợ tôi sao?"

Ninh Thư sửng sốt, khi phản ứng lại mới hiểu là đối phương đang muốn nói đến chiếc đồng hồ, liền lắc đầu.

Thẩm Minh Hiên cũng không hỏi nhiều, chỉ là thu hồi tay dùng khăn giấy lau một chút. Hắn hơi rũ đôi mắt hòi thiếu niên trước mắt: " Cậu rất thiếu tiền sao?"

Ninh Thư không rõ những lời này là có ý gì. Liền nghe được nam nhân tiếp tục nói: " Bằng không Ninh gia sao có thể đồng ý cho cậu đến địa phương này làm việc?"

Gương mặt cậu nóng lên, không thể nói là chính mình vì đối phương mới đến, đành phải lắc đầu nói: " Tôi tới nơi này chỉ vì giúp một bạn học cùng lớp thôi."

Thẩm Minh Hiên không nói nữa, chỉ là vẫn đứng ở nơi đó.

Cậu có điểm nghi hoặc mà nhìn lại, thử mở miệng: " Thẩm tiên sinh, anh say sao?"

Nam nhân buông mắt, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, không nặng không nhẹ mà ừ một tiếng.

" Chắc vậy đi."

Ninh Thư do dự đi qua.

" Vậy tôi đỡ anh trở về nghỉ ngơi một lát nhé?"

Hắn cũng không có cự tuyệt. Thân hình nam nhân cao lớn, hơi thở còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá. Ninh Thư không khỏi nghĩ đến, thời điểm vừa tiến vào ghế lô nhìn thấy cảnh tượng kia, cậu vẫn cho rằng đối phương là người trầm ổn lãnh đạm. Nhưng nam nhân tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt mang theo một chút xâm lược khiến cậu ảo giác mình là con mồi đang bị sư tử nhìn trúng.

Cường đại và không thể xâm phạm.

Bước chân nam nhân không giống với khi nãy trầm ổn, Lý tổng từ ghế lô đi ra nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngốc lăng một chút liền chạy nhanh tới: " Thẩm tổng say sao? Vậy phiền toái cậu đưa hắn lên xe nhé."

Tác giả có chuyện nói:

Thẩm tổng tính toán hết cả rồi, thời điểm ra tay giải vây giúp Ninh Thư cũng đã nghĩ đến Lý tổng thông minh nên biết làm thế nào, kết quả vẫn là một Thẩm thúc thanh bạch :>>>

Editor: Lão Thẩm tâm cơ ghê nơi :)))

Haizzz, edit rui mới thấy vốn từ của mình nghèo nàn quá ạ :<<





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro