Chương 7

Editor: Hang

Beta lại nên thấy thúc thúc không hợp với bối cảnh hiện đại lắm nên từ chương này trở đi mk sẽ thay xưng hô của lão Thẩm nhé :>>>

Mọi người đọc truyện thấy chỗ nào không phù hợp thì để lại bình luận góp ý nhaaa >.<


------------------------------

Có rất ít nam sinh sẽ không chơi bóng rổ. Thời điểm sơ trung, cũng không phải là không có người mời Ninh Thư cùng chơi, lúc ấy thiếu niên có chút hâm mộ nên đã đồng ý.

Nhưng là Ninh phụ không cho phép cậu đem chính mình cả người đều là mùi hôi thối cùng những nam sinh khác cùng một chỗ lêu lổng. Ninh Thư cự tuyệt, nói bọn họ biết chính mình sẽ không chơi bóng rổ, đồng thời nhận thấy được sự châm biếm của mấy nam sinh, thiếu gia nhà có tiền, chỉ sợ bóng rổ cũng không dám chạm vào, là ngại bẩn đi.

Khi đó cậu hơi há mồm, có chút kinh ngạc. Nhưng là không có người nào nguyện ý tin tưởng cậu thật sự không chơi bóng rổ, mỗi người đều cảm thấy cậu khinh thường khi chơi với họ. Ở sau lưng cậu còn cười nhạo, nói Ninh Thư chỉ thích hợp chơi cùng với bọn con gái.

Ẻo lả.

Ninh Thư không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Minh Hiên, cậu sau khi lấy hết can đảm nói ra những lời này, ngược lại là thở một hơi nhẹ nhõm.

Cậu sẽ không lại chơi bóng rổ. Cho nên khi đối phương giật mình hay ánh mắt cười nhạo đều không quan hệ với cậu. Ninh Thư tập mãi thành thói quen.

" Sẽ cảm thấy thực mất mặt sao?" Thanh âm của nam nhân truyền đến.

Cậu ngẩng đầu lên.

Đối phương đứng ở chỗ đó, hơi hạ đuôi lông mày xuống, lãnh đạm nói: " Tôi trước kia cũng có rất nhiều thứ không biết, hiện tại đều đã học xong."

Ninh Thư sửng sốt một chút. Nam nhân rũ mắt, đạm thanh nói: " Cuối tuần tôi cho người qua đón cậu."

Cậu liền lộ ra biểu tình mờ mịt.

" Không phải không biết chơi sao? Tôi dạy cậu."

Ninh Thư chớp mắt, phản ứng lại ý tứ của đối phương, vội vàng nói: " Vậy có phải hay không quá phiền anh rồi?"

" Tôi không thấy phiền toái gì cả." Dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: " Nhưng nếu cậu không muốn cũng có thể từ chối."

Ninh Thư đương nhiên không có khả năng cự tuyệt.

" Cảm ơn Thẩm tiên sinh."

" Nếu thật sự muốn cảm ơn...." Thẩm Minh Hiên vươn tay, xoa xoa đầu thiếu niên, thấp giọng: " kêu tôi một tiếng chú nào."

Mặt Ninh Thư đỏ lên.

Thẩm Minh Hiên nhìn qua còn rất trẻ, tuy rằng tuổi thực của hắn cùng khuôn mặt khác xa nhau. Nhưng là Thẩm lão tiên sinh tuổi già mới có con, còn là con trai độc nhất, từ bối phận mà nói có thể cùng với Ninh phụ nói chuyện ngang hàng.

Cậu hơi hé miệng: " Cảm ơn chú Thẩm ."

Thẩm Minh Hiên khẽ ừ một tiếng, nhìn thời gian, nói: " Buổi chiều cuối tuần, địa điểm là ở nhà tôi, không có vấn đề gì đi?"

Ninh Thư gật gật đầu.

Cùng lúc đó, Bạch Lê Lê dọn dẹp đồ vật, thời điểm đi ngang qua bãi đỗ xe, không cẩn thận bị các nam sinh dùng bóng rổ đập trúng. Sau khi loạng choạng chúi về trước không cẩn thận quệt ra dấu vết bên hông chiếc siêu xe.

Nữ sinh mở to hai mắt nhìn.

Cô đã từng ở tạp chí nhìn qua chiếc xe như vậy, nếu không nhầm giá trị chiếc xe phải lên đến 7 con số.

Bạch Lê Lê tay chân luống cuống, cô cũng chỉ là con gái của một gia đình bình thường thậm chí có điểm khó khăn, ngày thường còn vừa học vừa đi làm thêm, hiện tại làm xước một chiếc xe quý giá như vậy cô sao có thể bồi thường nổi?

Nhưng các nam sinh chơi bóng rổ đó cái gì cũng không muốn thừa nhận, đem bóng rổ nhặt lên liền lập tức giải tán.

Bạch Lê Lê có điểm muốn khóc, trong lòng cô có điểm xúc động muốn chạy trốn dù sao cũng không có người nhìn thấy. Nhưng giãy giụa hồi lâu vẫn là quyết định lưu lại.

Cho đến khi tiếng bước chân vang lên.

Bạch Lê Lê đứng lên, nhìn thấy nam nhân một thân tây trang giày da lạnh lùng , không khỏi có chút giật mình. Rốt cuộc vị đại nhân này không lâu về trước đã ở trong trường diễn thuyết qua.

Trong lòng cô, nam nhân nhìn qua cực kỳ có giáo dưỡng, ưu nhã lại lãnh đạm làm cho cô cảm thấy có một chút an tâm.

Bạch Lê Lê không khỏi mở miệng nói: " Thẩm, Thẩm tổng, ngài khỏe."

Nam nhân tựa hồ phát hiện ra cô, rũ mắt, mang theo chút cao cao tại thượng cùng xa cách. Bạch Lê Lê nhìn ra trong mắt hắn sự dò hỏi, liền vội vàng nói: " Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không cẩn thận va phải xe của ngài."

Nam nhân nhìn theo phương hướng cô chỉ, nghe đối phương giải thích: " Nhưng không phải tôi cố ý, mà có người không cẩn thận....."

Lời cô còn chưa nói xong đã bị đánh gãy. Nam nhân không nặng không nhẹ liếc cô một cái, thanh âm trầm thấp: " Tôi không biết cô có phải cố ý hay vô ý, hiện giờ tôi phải về công ty, phiền cô tránh ra."

Bạch Lê Lê kinh ngạc: " Thẩm tổng, tôi thật sự không phải cố ý....."

Cô có chút hoảng loạn mà tiếp tục giải thích: " Vừa rồi thời điểm tôi đi qua nơi này....."

" Tôi rất bận, không có để ý đến chút việc nhỏ nhặt này."

" Cũng không cần bồi thường. Cho nên, cô hiện tại có thể rời đi rồi."

Ánh mắt thâm thúy của nam nhân nhìn lại đây, trên mặt lộ ra một loại hờ hững lạnh nhạt.

Sau lưng Bạch Lê Lê không khỏi có chút phát lạnh.

Vừa rồi cô ngồi ở dưới, rành mạch mà nhìn đến. Thời điểm đối phương diễn thuyết, đối với bất cứ vấn đề nào của các bạn học đều là kiên nhẫn ưu nhã. Nhưng Thẩm Minh Hiên trước mặt này lại mang theo chút không để ý cùng lạnh nhạt. Ánh mắt nhìn qua không có bất kỳ độ ấm nào.

Đương lúc Bạch Lê Lê còn đang ngây người, nam nhân đã ngồi lên xe, khởi động xe rời đi, chỉ để lại một làn khói.

Mà bên này, Ninh Thư không nghĩ tới nam nữ chủ đã gặp mặt, còn không biết nguyên nhân là do Bạch Lê Lê làm xước xe của hắn. Tuy rằng trong nhà cô nghèo nhưng nguyện ý ở lại gánh vác trách nhiệm, vẻ ngoài xinh đẹp cùng nhân phẩm tốt đã lưu lại cho cho nam nhân một ấn tượng sâu đậm, còn chủ động lưu lại danh thiếp.

Cậu còn không biết, Thẩm Minh Hiên đối với nữ chủ Bạch Lê Lê không những không lưu lại danh thiếp mà thái độ còn thực lạnh nhạt, cũng với người xa lạ đối đãi không có cái gì khác nhau.

Thực nhanh đến cuối tuần, cậu lấy tiền tiết kiệm của mình mua một bộ đồ đồng phục mới, ngồi trên xe Thẩm Minh Hiên phái tới, xuất phát đến Thẩm gia. Cậu trong lòng không khỏi có điểm nhảy nhót.

Không có nam sinh nào là không thích một ít các loại vận động bao gồm cả Ninh Thư. Trừ bỏ có thể xoát độ hảo cảm của nam nhân, chờ mong của cậu đều đặt lên trên bóng rổ.

Tới Thẩm gia, quản gia ra mở cửa xe nói: " Ninh thiếu gia, ông chủ đã ở bên trong chờ, cậu có thể đi thay đổi quần áo một chút."

Ninh Thư gật gật đầu.

Đầu tiên là đi đến phòng thay đồ để đổi quần áo. Thẩm gia rất lớn, không chỉ có sân tư nhân, còn có một bể bơi thật lớn, ngoài ra còn có một khu chuyên môn dành cho chơi bóng rổ và tennis.

Thời điểm Ninh Thư thay đồ đi ra, nam nhân đang ngồi uống nước.

Thẩm Minh Hiên hôm nay mặc một bộ đồ hưu nhàn, thân ảnh cao lớn nhìn qua thon dài đĩnh bạt.

" Thẩm tiên sinh"

Thẩm Minh Hiên quay đầu, ánh mắt dừng trên người thiếu niên đánh giá một chút. Làn da thiếu niên trắng nõn như một khối bạch ngọc thượng hạng, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú xinh đẹp. Hơi thở ôn hòa cùng đôi mắt sạch sẽ trong vắt. Sạch sẽ đến mức người khác đều muốn lưu lại trên đó dấu vết.

Bao gồm Thẩm Minh Hiên.

Hắn bất động thanh sắc mà lăn hầu kết một chút, trầm thấp mà đáp lời: " Như thế nào chính mình chuẩn bị trang phục?"

Nhìn thấy cậu biểu tình hoang mang, giải thích: " Tôi cũng chuẩn bị một bộ để ở phòng thay đồ, cậu không thấy sao?"

Ninh Thư sửng sốt một chút. Nguyên lai bộ đồ cậu nhìn thấy kia là đối phương chuẩn bị cho cậu. Vừa định mở miệng lại thấy đối phương nói: " Sững sờ ở đó làm gì?"

Cậu do dự một chút.

" Thẩm tiên sinh, xin lỗi, anh đợi tôi một chút."

Thiếu niên xoay người, hướng tới phòng thay đồ mà đến.

Cậu không phủ nhận đây là một loại lấy lòng, nhưng cậu xác thực không nghĩ tới Thẩm Minh Hiên sẽ chuẩn bị đồ cho mình. Đến phòng thay đồ, cậu nhìn thấy một đồ cầu phục sắc đỏ mà bộ hiện tại của cậu là màu lam.

Thời điểm cậu cầm lấy mới phát hiện trên mặt trên của cầu phục thế nhưng lại in một nhân vật hoạt hình đáng yêu thì không khỏi sửng sốt. Quần áo của cậu trước nay đều một loại đơn giản, ngay cả bộ quần áo đang mặc hiện tại trên mặt cũng là các con số.

Ninh Thư nhìn chằm chằm nhân vật hoạt hình, có chút do dự. Cuối cùng vẫn mặc vào, ngoài ý muốn thực vừa người.

" Thẩm tiên sinh."

Thanh âm thiếu niên truyền đến mang theo một chút ngượng ngùng. Thẩm Minh Hiên ngước mắt nhìn lại, đôi mắt tối đi một chút. Ninh Thư đứng tại chỗ, có điểm thẹn thùng, không khỏi lúng túng nói: " Thẩm tiên sinh.... quần áo ngài mua này tôi mặc có phải quá ngây thơ......"

" Không phải tôi mua."

" Là tôi nói bọn họ dựa theo thể trọng của cậu mà mua."

Nam nhân sắc mặt như thường, lãnh đạm nói: " Bất quá, nó rất phù hợp với cậu."

Phù hợp sao?

Ninh Thư không biết. Cậu chỉ biết mình là một nam sinh, mặc loại đồ mang phong cách này có điểm quái dị, khả năng chỉ có các nữ sinh mới cảm thấy thực đáng yêu.

Cậu cũng cảm thấy mình đã hiểu lầm lớn rồi, cậu như nào lại thấy đây là đồ nam nhân tự mua chứ? Trước tiên không nói đối phương sẽ tự mình đi làm việc nhỏ nhặt này, hơn nữa muốn mua cũng sẽ không mua phong cách như này.

Cậu ở trong lòng thở dài một hơi. Nghĩ thầm, đây hẳn là một nữ thư ký đi mua đi?

Dáng người Thẩm Minh Hiên bảo trì rất tốt, Ninh Thư nhìn liền đoán ra ngày thường nam nhân thường xuyên rèn luyện. Ngược lại cho dù tự hạn chế, chỉ riêng sức bật này cũng đủ làm người khác giật mình.

Ninh Thư đừng nói là đoạt bóng, ngay cả bóng cậu còn không chạm tới được. Thiếu niên có điểm thở hồng hộc.

Nam nhân dẫn bóng, cũng không quên thấp giọng chỉ dạy cho cậu. Ninh Thư do dự mà đem bóng cầm tới, sau đó nhảy một chút.

Không tới.

Thẩm Minh Hiên thấp thấp mà cười một tiếng.

Cậu tuy rằng biết đối phương không có ý tứ cười nhạo nhưng gương mặt vẫn có điểm nóng lên.

Thực mất mặt.

Ninh Thư ở trong các lĩnh vực khác, thiên phú cũng không tồi. Nhưng ở phương diện vận động này lại giống như bẩm sinh không có tế bào vận động.

Cậu không khỏi có điểm uể oải, cũng có một chút hâm mộ. Nam nhân dễ như trở bàn tay đem bóng ném đi, một cú 3 điểm hoàn hảo.

Thẩm Minh Hiên thấy cậu vậy liền thấp giọng: " Thời tôi còn đi học đã từng vào đội bóng rổ của trường."

Thiếu niên hơi mở to đôi mắt, bên trong có chút kinh ngạc cùng tán thưởng, còn có hâm mộ.

Nam nhân khom lưng, hơi thở nhích lại gần.

Trầm thấp bên tai cậu: " Cầm lấy bóng rổ thật tốt, đem cánh tay nâng lên, tôi có thể giúp cậu tiến bộ."



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro