Chương 1: Tiết tử


Chương 1: Tiết tử

"Thực xin lỗi, Tịch Lang, ngươi rất tốt, nhưng mà ...... Ta...... Ta không thể chấp nhận ngươi, người ta yêu chính là Duẫn Hạo, ngươi...... ngươi sẽ chúc phúc cho chúng ta chứ? Ngươi là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, ta không muốn....... không muốn mất đi ngươi......"

Nàng mặc y phục màu trắng, đôi bàn tay tinh tế không gì sánh được, thế nhưng lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn lại tràn đầy nước mắt, đôi mắt to ngập nước tràn đầy mong đợi, giống như nếu cự tuyệt một đôi mắt ấy, chính là một tội lỗi lớn.

Đứng ở trước mặt nàng là một nam tử vô cùng khôi ngô tuấn tú, cho dù hắn chỉ lẳng lặng đứng như vậy cũng khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ toàn thân quý khí, nhưng vẻ mặt hắn tràn đầy thống khổ, bi thương trong mắt cũng có thể khiến người có ý chí sắt đá rơi lệ, hắn giữ một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, vô cùng ôn nhu mà an ủi nàng: "Không sao, Tiểu Nguyệt, ta hiểu...... ta đều hiểu, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi, ta chúc phúc cho các ngươi."

Lông mi Tịch Lang hơi run rẩy, dường như không thể tiếp nhận, cuối cùng thống khổ mà khép lại. Hắn xoay người muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy một chiếc xe xông đến thì lại không chút do dự đem nàng đẩy ra, sau đó ngã xuống giữa vũng máu. Hắn hoảng hốt khi nghe thấy tiếng nữ tử khóc tê tâm liệt phế [1], cố gắng gượng chút sinh lực cuối cùng mà an ủi nàng: "Không khóc...... Tiểu Nguyệt, phải...... phải hạnh phúc......" Ngay sau đó thì lập tức lâm vào hắc ám.

Tịch Lang, không, là Mộc Hi Thần chậm rãi mở hai mắt. Cậu hiện tại đứng trong một căn phòng màu trắng, hai mươi mét vuông xung quanh, tất cả đồ dùng đều là một màu trắng, nhìn qua sạch sẽ đến mức khiến kẻ khác hít thở không thông.

"Thảo, tai nạn xe cộ gì đó, đau muốn chết, cái nữ nhân ngu ngốc đó!"

Nam nhân vừa rồi còn lịch sự nho nhã nháy mặt khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Mộc Hi Thần hung hăng mà nắm tóc của chính mình, sau đó lại nặng nề mà nằm xuồng giường, chải lại đầu, xem nhiệm vụ hoàn thành lần này.

Trên cổ tay cậu chợt lóe lên màu bạc cùng các mục số liệu, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra những số liệu này căn bản không có đường nối, giống như sinh trưởng ở trên tay cậu vậy. Nhưng là nó tuyệt không vô hại như mặt ngoài, là kết quả của thành tựu khoa học cao nhất, trừ bỏ tuyên bố nhiệm vụ, nó cơ hồ có quyền khống chế tuyệt đối với kí chủ.

Mộc Hi Thần ở thế giới nguyên bản cũng được coi như là cao phú suất [2], cả đời suôn sẻ trôi qua, cơ hồ không có trở ngại gì. Nếu không phải cậu bị tai nạn xe cộ mà tử vong, cũng trơ mắt nhìn những người mình yêu thương lần lượt chết thảm, làm sao có thể tin được, nhân tính cư nhiên có thể đáng ghê tởm đến mức này?

Cậu bị cha lừa hôn, đem chính mình cùng hài tử của tình nhân đánh lừa dư luận, muốn dưỡng phế cậu, thậm chí còn ở lễ trưởng thành của cậu bày ra kế hoạch khiến cậu bỏ mạng, gián tiếp khiến cho mẫu thân của cậu cũng đi theo, lại trực tiếp tức chết ông nội.

Mà hết thảy này, chỉ là vì khối tài sản kếch xù của Mộc gia mà làm ra chuyện một lời khó nói hết.

Ha, quả thực là trò cười lớn nhất của thiên hạ!

Mộc Hi Thần trôi nổi ở không trung, nhìn thấy thân thể của mình bị xé thành mảnh nhỏ, lại trơ mắt nhìn thấy hai người thân nhất của mình bị súc sinh kia hại chết. Cậu đau lòng đến gần như chết lặng, thẳng đến khi trong đầu cậu xuất hiện một âm thanh, "Muốn sống không?"

"Ngươi là ai?" Mộc Hi Thần nhìn quanh, ý đồ tìm ra nơi phát ra âm thanh kia, chính là cái gì cũng chưa phát hiện, âm thanh kia tựa như xuất hiện ở ngay trong đầu cậu, khiến kẻ khác sởn tóc gáy.

"Muốn sống không? Đến làm nhiệm vụ đi, chỉ cần đạt đủ điều kiện, có thể đưa ngươi trở lại trước ngày ngươi tử vong một ngày." Âm thanh kia nói xong, rõ ràng là âm thanh máy móc lạnh như băng, lại giống như ma chú, một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu cậu, mang theo mê hoặc khó có thể cự tuyệt.

Mộc Hi Thần trầm mặc trong phút chốc, dù sao cậu cũng không còn lựa chọn khác, cho dù bị lừa, cũng sẽ tốt hơn so với hiện tại, không phải sao?

Ôm ý nghĩ như vậy, cậu vô cùng dứt khoát mà cùng thứ đột nhiên xuất hiện kia đạt thành thỏa thuận, sau đó cái thứ có số hiệu 233 tuyên bố nhiệm vụ, từ nay về sau cậu chính là khổ bức một đường.

Ngươi không nhìn lầm, chính là khổ bức.

Bởi vì, Mộc Hi Thần cậu, bị hãm hại!

Cái hệ thống kia thật ra là hệ thống pháo hôi, sẽ dẫn dất kí chủ tiến vào các thế giới khác nhau, dựa theo kịch bản, hoàn thành sứ mệnh làm một vật hi sinh, sau đó quanh vinh mà đơn giản.

Cái gọi là vật hi sinh, chính là các diễn viên làm chất xúc tác, đá kê chân, chuyện ngu xuẩn làm hết sức mà lại không được tốt đẹp, vô luận trước kia bảo hộ nữ chủ có bao nhiêu vất vả, chỉ cần nam chủ xuất hiện, lời ngon tiếng ngọt một chút, nháy mắt vật hi sinh liền trở thành một sao băng ở tít chân trời xa xôi.

Nhưng là, chỉ có như thế này thôi ư? Quả là ngây thơ! Ngược tâm đã chớ, còn có đủ thể loại ngược thân a!!

Tựa như nhiệm vụ lần này, Tịch Lang cùng nữ chủ Tưởng Tân Nguyệt là thanh mai trúc mã, vốn đã thỏa thuận kết hôn, sau đó nam chủ đột nhiên xuất hiện, dùng hào quang nhân vật chính dễ dàng đem nữ chủ đi. Đương nhiên, căn cứ theo bộ sách '123 tiểu ngôn tình cơ bản', bất luận nam chủ ngược nữ chủ như thế nào, chẳng sợ ngược ra làm sao, cuối cùng cũng đều có thể HE.

Cho nên vừa rồi mới có một màn, Tưởng Tân Nguyệt cùng Tịch Lang ngả bài, tuy rằng Tịch Lang trong lòng vô cùng thống khổ, cũng chỉ có thể chấp nhận, sau đó lui về làm bạn tốt, yên lặng bảo hộ.

Vốn như vậy, lặng yên rời khỏi sau đó ngao du giang hồ, chính là làm một pháo hôi, như thế nào có thể có kết cục yên ổn như vậy? Làm sao có thể khiến hắn cùng các diễn viên phụ khác giống nhau?

Kia là muốn triệt để loại bỏ hả! Bằng không người ta như thế nào có thể không chuyên tâm, mở ra tấm lòng lương thiện rồi HE?

Quả nhiên, cậu cũng chỉ có thể dựa theo kịch bản đem nữ chủ đẩy ra, sau đó chính mình đi tìm đường chết, nhưng mà đem sinh mệnh để trả giá bất quá cũng chỉ làm cho nữ chủ thổn thức một hồi mà thôi, một tuần sau tâm tình vui vẻ liền cùng nam chủ kết hôn.

Kết! Hôn!!

Kiếp sống của vật hi sinh, tựa như ngốc tử bị lừa gạt, dựa theo kịch bản nhìn là đã biết đầy bi kịch kia, thật là có thể đem người bức điên, nếu là năng lực thừa nhận kém, đã sớm điên rồi, bị hệ thống áp bách rồi sụp đổ cũng là bình thường.

Làm một người không thích bị kiểm soát, Mộc Hi Thần không lúc nào không tìm kiếm phương pháp giải thoát khỏi tình hình thực tại. Trong quá trình tìm kiếm, cậu phát hiện ra rằng, kì thật cậu cũng không phải nhiệm vụ giả [3] duy nhất.

Có rất nhiều hệ thống tương tự, cái gì mà hệ thống nam chủ, hệ thống nữ chủ, hệ thống nam xứng, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, hệ thống pháo hôi là khổ bức nhất. Sau mấy trăm lần tái sinh, cậu đã khám phá ra chân tướng của hệ thống và Chủ thần.

Trên thực tế, nó căn bản sẽ không đưa cậu trở lại thế giới ban đầu, và cái gọi là sống lại, bất quá cũng chỉ là một sự xóa sổ theo nghĩa khác mà thôi.

Mỗi lần trải qua một thế giới, người thực hiện hoàn thành nhiệm vụ và nhận được tích phân tương ứng, có thể dùng để đổi các loại thân thể hay tinh thần thậm chí là cường hóa, cũng là để thích nghi tốt hơn với thế giới tiếp theo.

Nghe có vẻ như không tồi, nhưng khi nhiệm vụ giả tiếp tục phát triển mạnh mẽ và lặp đi lặp lại, một ngày nào đó họ sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Chủ thần, vì vậy vô số nhiệm vụ giả khi sức mạnh tinh thần đạt tới mức có thể uy hiếp đến Chủ thần, sẽ bị Chủ thần thông qua hệ thống loại bỏ, năng lượng tinh thần và sinh mệnh trở thành nguồn dinh dưỡng duy trì các thế giới nhỏ.

Cho nên, bọn họ bất quá chỉ là làm không công cho Chủ thần thôi, nhưng lại bị qua sông đoạn cầu, huống chi cứ như vậy dựa theo kịch bản mà lần lượt tìm đường chết, quả thực là ngu xuẩn!

Mộc Hi Thần không có lúc nào là không nghĩ đến việc thoát khỏi trạng thái này. Cậu phát hiện sự kiểm soát của hệ thống ngày càng yếu đi, thuyết minh rằng năng lượng của cậu đã đủ mạnh, có lẽ đã bị Chủ thần theo dõi, cho nên hắn phải tìm được phương pháp chạy thoát, chẳng sợ ngọc nát đá tan, cũng không thể để cho chúng thành công!

Mà hiện tại, chính là thiếu một cơ hội.

Khi cậu đang lang thang và chờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo, hệ thống lại gửi đến một thông báo, "Cảnh báo cảnh báo, không gian của Chủ thần bị các vật thể lạ xâm chiếm, sẽ ngừng hoạt động trong 5 phút." Đó là một âm thanh lạnh như băng, lại mang theo một tia khẩn trương cùng trầm trọng khó có thể phát hiện.

Hai mắt Mộc Hi Thần sáng lên, vật thể lạ xâm chiếm? Xem ra lão thiên gia cũng không quen nhìn!

Cậu lấy một con dao từ ngăn kéo bên cạnh giường , trên cổ tay mình trượt vài cái, trong mắt lại không có chút khẩn trương mà ngược lại tràn đầy hứng thú, Chủ thần a......

Muốn nuốt chửng ta, vậy đồng quy vu tận [4] đi!

Giơ tay chém xuống, lưỡi dao sắc bén ở cổ tay rạch một đường lớn, máu đỏ tươi tức thì chảy đầy đất, tiếng cảnh báo của 233 điên cuồng vang lên,

【 tích —— giá trị sinh mệnh của kí chủ bị hao tổn, mở ra chữa trị! 】

Cổ tay bị thương của cậu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục, chính là ánh sáng của vòng tròn trên tay nhạt đi rất nhiều, hiện tại 233 không có biện pháp theo Chủ thần thu lấy năng lượng, miễn là tiêu thụ hết năng lượng của nó, thứ này cũng chỉ có thể để tùy cậu xoa nắn.

Trên mặt Mộc Hi Thần là một nụ cười điềm tĩnh, dường như cậu không hề cảm thấy đau đớn. Cậu vuốt ve cổ tay mình cho đến khi nghe thấy tiếng【 tích —— hệ thống năng lượng không đủ, tiến vào ngủ đông! 】mới dừng lại động tác trên tay.

Dưới thân cậu đã có một vũng máu đỏ tươi, đem khăn trải giường toàn bộ nhiễm đỏ, nhìn qua hết sức đáng sợ, mà khuôn mặt cậu cũng lộ ra vẻ nhợt nhạt gần như là bệnh hoạn.

Mộc Hi Thần dùng dao cắt khăn trải giường, qua loa băng bó một chút miệng vết thương, động tác vô cùng nhanh nhẹn mở bảng điều khiển ảo. Có thể là do vật thể lạ xâm chiếm, bộ điều khiển chính và tất cả các tường lửa gần như bị tê liệt, hơn nữa 233 hôn mê không có cách nào giám thị hành động của hắn, làm cho cậu vô cùng thuận lợi mà xâm nhập hệ thống trung tâm.

Cậu cố nén choáng váng và vội vàng thay đổi tất cả các lệnh bên trong, giải phóng quyền kiểm soát của tất cả các hệ thống, và thậm chí xóa hoàn toàn 233 khỏi bộ điều khiển chính, và sau đó xuyên thủng tất cả các tường lửa, mới bật cười mĩ mãn.

Tại thời điểm này, rất nhiều hệ thống bị ngắt kết nối cùng một lúc, điều này chắc chắn đủ để Chủ thần bận rộn một thời gian, và sẽ có một thời gian dài để nó tìm thấy cậu.

Khi nó sửa chữa hệ thống một lần nữa, năng lượng tinh thần của cậu đã đủ mạnh, miễn là cậu vào rất nhiều thế giới, và sau đó muốn tìm thấy cậu, khó hơn so với lên trời!

Nếu vẫn bị tìm thấy, vậy trực tiếp kéo hệ thống phát nổ. Dù sao, sống lâu như vậy, cũng mệt mỏi lắm rồi.

Cậu chịu đựng cơn chóng mặt và lặng lẽ ngồi trên giường, chờ đợi không gian của Chủ thần trở lại bình thường, đó cũng là phán quyết cuối cùng của cậu.

Nếu 233 được Chủ thần phát hiện trong lần đầu tiên, thì cậu chạy đến đâu cũng vô dụng, nhưng nếu những gì cậu vừa làm hiệu quả, hệ thống thực sự tạm thời hoặc thậm chí xóa sổ sự tồn tại vĩnh viễn, thì ... cậu được tự do !

Cái đầu ngày càng nặng nề khiến Mộc Hi Thần không thể không ngủ, chờ cậu lần thứ hai tỉnh lại, căn phòng trở nên xám xịt, nói cách khác, hiện tại là buổi tối, nhưng Chủ thần vẫn không tuyên bố nhiệm vụ cho cậu! !

Cậu đứng dậy khỏi giường, trải qua cơn chóng mặt ban đầu, cậu nhanh chóng ổn định cơ thể và mở 233, lại thấy rằng 233 đã hoàn toàn cắt đứt kết nối với Chủ thần. Bây giờ nó chỉ là một công cụ công nghệ cao, ngay cả khi nó cực kỳ quen thuộc với dao động tín hiệu của Chủ thần, cũng có thể mở ra một rào cản giúp hắn tránh được sự tìm kiếm của Chủ thần.

Sau khi nhận được kết quả mà mình muốn, Mộc Hi Thần mỉm cười và chọn ngẫu nhiên một thế giới hiện đại trên bảng điều khiển. Không biết lần này cậu và vật hi sinh kết hợp, điều gì sẽ xảy ra với cốt truyện?

Thật sự là làm cho người ta chờ mong cực kỳ!

Tác giả có một điều muốn nói: Lần đầu tiên viết khoái xuyên, còn nhiều hạn chế, cảm ơn các thiên thần nhỏ sẵn sàng đọc, nếu có bất kỳ cốt truyện hay BUG logic nào, xin các thiên thần chỉ ra, Mặc Mặc sẽ cố gắng viết, cảm ơn thiên thần nhỏ đã sẵn sàng chứng kiến ​​sự trưởng thành của Mặc Mặc và nhân vật chính!

-----------------------------------------------

[1]: đau khổ tột cùng

[2]: cao to, giàu có, đẹp trai

[3]: người làm nhiệm vụ

[4]: chết chung

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro