Chương 2: Lãng mạn trong khuôn viên trường (1)
Mộc Hi Thần chậm rãi mở mắt, khẽ quay đầu đánh giá căn phòng. Cả căn phòng được trang trí bằng màu xám và màu xanh lạnh lẽo, thoạt nhìn, là một người có tính cách hướng nội tối tăm.
Cậu chạm vào vòng tay, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp nhận cốt truyện và ký ức của thân thể.
Thế giới lần này là một câu chuyện vườn trường , mô-típ cũ rích tổng tài bá đạo cùng cô bé lọ lem, cộng thêm một chút ân oán hào môn cùng thương chiến [1], hắc bang.
Phàm là chuyện như vậy, bình thường đều có một nam chủ tổng tài khốc suất cuồng bá duệ [2], một nữ chủ xuất thân bình dân nhưng tướng mạo tuyệt mỹ, tính cách cứng cỏi, một nam nhị ôn nhu thâm tình yên lặng bảo hộ, cộng thêm một nữ phụ chuyên gia tìm đường chết không gì lay chuyển được, thỉnh thoảng lại đi xoát độ tồn tại, thúc đẩy tình cảm của các vai chính.
Nữ chủ Mộc Tiêm Tiêm là do một người phụ nữ bình dân sinh ra, nhưng lại giống với cô bé lọ lem, bề ngoài thanh thuần xinh đẹp, tính cách lạc quan hướng về phía trước. Nàng thi đậu vào trường quý tộc nổi danh cả nước, đương nhiên là miễn học phí, vào ngày nhập học đắc tội nam chủ Tiêu Dật Trần.
Mà nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh lại không quá phận lấy lòng làm nam chủ nháy mắt liền chú ý tới nàng, sau đó là một hồi ngược luyến tình thâm [3].
Thật là một cốt truyện vô cùng cẩu huyết, nam chủ vì muốn nữ chủ quan tâm đến mình đã lên kế hoạch để nữ chủ làm hỏng đồ của mình, sau đó yêu cầu bồi thường.
Nhưng nam chủ bình thường đều dùng cái gì? Đồ cao cấp được làm riêng, nữ chủ đương nhiên không bồi thường nổi, chỉ có thể làm theo yêu cầu của nam chủ, đến nhà hắn làm hầu gái để trả nợ, kết quả là trong quá trình ở chung, hai người nảy sinh tình cảm, sau đó HE?
Ha hả, suy nghĩ thật đẹp.
Mộc Tiêm Tiêm là một nữ hài tử đơn thuần không rành thế sự, sau khi yêu nam chủ liền toàn tâm toàn ý [4], nhưng nam chủ là ai? Thái tử gia của tập đoàn Hoàn Vũ, vô số nam nữ muốn bò lên giường hắn, một Mộc Tiêm Tiêm không đủ để ngăn cản bước chân của y.
Tuy rằng hắn đối với Mộc Tiêm Tiêm đã nảy sinh một chút hảo cảm, nhưng bởi vì có được quá mức dễ dàng, hắn thực nhanh liền mất đi hứng thú, bắt đầu tìm kiếm những mỹ nhân khác.
Mộc Tiêm Tiêm thất tình, chỉ có thể một lần nữa trở lại quỹ đạo vốn có của mình, lại vào lúc này tình cờ gặp nam nhị, cùng nam chủ là một trong hai giáo thảo [5], Giang Trầm Tức.
Kỳ thật Giang Trầm Tức bởi vì quan hệ của Tiêu Dật Trần, cũng đã chú ý nữ chủ từ sớm, cũng bị sự kiên cường lạc quan của nàng cảm động, chỉ là bởi vì nàng đã có lựa chọn của chính mình, mới không thể không nhịn xuống, yên lặng quan tâm.
Mà hiện tại nhìn thấy nữ chủ, cậu vô cùng lo lắng, liền xung phong nhận việc chiếu cố nữ chủ, nhưng không ngờ lại phát hiện nàng mang thai hài tử của Tiêu Dật Trần. Giang Trầm Tức tuy rằng khổ sở, cũng chỉ cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng làm bạn.
Cũng trong khoảng thời gian này, nỗi sợ mất đi nữ chủ đã khiến nam chủ nhận ra tình cảm của chính mình, liền chặt đứt mọi quan hệ oanh oanh yến yến bên ngoài, muốn tìm để đem nàng trở về, nhưng trong số các tình nhân của hắn lại có một người tàn nhẫn độc ác, trong nhà có quan hệ với hắc đạo, liền thuê sát thủ muốn ám sát nữ chủ, kết quả là được một pháo hôi thầm mến nữ chủ thay nàng chắn một đao.
Nữ chủ trả giá bằng việc bị sảy thai, được nam chủ thuận lợi cứu ra, sau đó nam chủ bằng nhiều cách khác nhau, chèn ép nam phụ, bù đắp tình cảm cho nữ chủ, nam nhị từ chức, hai người vui vui vẻ vẻ HE.
Mà Mộc Hi Thần, chính là pháo hôi chắn đạn cho nữ chủ.
Nhìn đến chỗ này, Mộc Hi Thần cười, pháo hôi sao? Dù sao thì hiện tại cậu tuyệt đối không đi chắn đạn cho nữ nhân ngu ngốc kia, không có hệ thống quản lí, cậu sẽ thích gì làm nấy, không cần quá tiêu sái, đây cũng chính là thế giới đầu tiên cậu đến theo đúng nghĩa, cậu sẽ tận hưởng sự tự do không bị ràng buộc.
Thân thể này gọi là Giang Lê, là đệ đệ trên danh nghĩa của nam nhị Giang Trầm Tức, bất quá hai người lại không có nửa điểm quan hệ.
Giang Lê là do Giang phụ Giang Quốc Lập trước kia cùng một vị bằng hữu làm nên sự nghiệp, lại vì ông mà ra mặt, bị kẻ thù ám toán, thê tử sau khi biết chuyện cũng nhảy sông mà chết, để lại hài tử bơ vơ không nơi nương tựa. Giang Quốc Lập thấy thế liền mang hài tử kia về, vì thể hiện sự biết ơn và rộng lượng của mình, ở trước mặt người ngoài đối đãi với cậu so với con ruột còn thân thiết hơn.
Nhưng Giang Quốc Lập chỉ làm như thế trước mặt người ngoài, Giang Lê cũng biết thân phận của chính mình nên vẫn luôn sống trong lo sợ, vẻ ngoài hèn nhát và đáng thương khiến ai nấy đều khó chịu, chính vì thế nên quan hệ giữa cậu và Giang Trầm Tức không tốt. Mọi người làm lơ cậu khiến cho cậu ngày càng tự ti, lặp đi lặp lại hình thành một vòng tuần hoàn, khiến cho nội tâm nguyên chủ vô cùng tối tăm, tính cách lại có chút tự bế.
Bất quá tính cách như vậy quả thực dễ dàng bị nữ chủ hấp dẫn. Có lẽ, đối với cậu ta, nữ chủ luôn lạc quan kiên cường không ngừng cố gắng là một tia sáng soi sáng cuộc đời cậu ta?
Nhưng bây giờ......
Mộc Hi Thần cười nhạt một tiếng, lập tức đứng lên đi tới cái gương trước mặt, cẩn thận đánh giá thân thể này.
Thân thể này cao khoảng 1m7, thân hình nho nhỏ, hai chân thẳng tắp thon dài, làn da nhợt nhạt do quanh năm không có ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ lại thập phần tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh ngập nước kia, phá lệ câu nhân, chỉ là bị mái tóc quá dài che khuất, cộng thêm một cái kính đen dày cộp, thực sự đem toàn bộ sự xinh đẹp che đi.
Vốn là, có thể tự xưng là nam phụ, diện mạo khẳng định không đến nỗi nào, chỉ tiếc nguyên chủ quá mức tự ti, luôn cúi đầu, lại không dám lộ diện trước công chúng, theo bản năng khiến chính mình trở nên xấu xí để giảm sự tồn tại.
Kỳ thật cũng do sự yếu đuối và luôn trốn tránh ấy, mới là thứ tạo nên toàn bộ bi kịch. Không ai muốn nhìn thấy một người như vậy, cũng trách không được người khác không thích cậu.
Mộc Hi Thần nhướng mày, nếu thân thể này bị cậu tiếp nhận, kia cậu liền không khách khí. Thay bộ đồ ngủ, tùy ý mở tủ quần áo, lại phát hiện bên trong cơ hồ là một màu đen và xám, Mộc Hi Thần giật giật khóe miệng, đứa trẻ này căn bản là tự ti hướng nội đến mức muốn bệnh rồi đi?
Bất đắc dĩ, Mộc Hi Thần chỉ có thể tùy tiện chọn một bộ, cầm thẻ kim sắc của mình rồi đi ra ngoài. Giang Quốc Lập tuy rằng là một ngụy quân tử, thích làm ra vẻ, bất quá về phương diện vật chất thì trước nay chưa từng bạc đãi cậu, cho nên trong thẻ này có khá nhiều tiền, ngu gì mà không dùng!
Cậu đi đến cửa hiệu cắt tóc trước tiên, đem mái tóc quá dài của mình cắt bỏ bớt, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp kia, sau đó là làm kiểu tóc một chút, nháy mắt khí chất cả người từ tiểu sinh tối tăm thay đổi thành mỹ thiếu niên u buồn. Sau đó cậu lại đến trung tâm mua sắm chọn vài chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng và quần jeans đơn giản.
Cậu cũng không tính toán làm mình thay đổi quá đột ngột, cho nên chỉ ở một số phương diện sửa lại đôi chút.
Nhưng bởi vì thân thể này thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, cơ hồ giống như người mẫu, hơn nữa khí chất của cậu chuyển biến, người cậu liền giống như cái giá treo quần áo, cả người giống như phát sáng, làm cho người khác không có cách nào dời đi tầm mắt.
Trong tiệm, các cô gái đều ríu rít vây quanh người cậu, còn có rất nhiều nữ sinh đỏ mặt chụp ảnh trộm. Mộc Hi Thần đối với điều này không chút nào để ý, thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt u buồn liếc qua các nàng một cái, dẫn tới các nữ sinh phát ra từng trận thét chói tai.
Chờ đến lúc cậu về nhà, Giang Trầm Tức đã về. Mộc Hi Thần yên lặng đánh giá nam nhị thâm tình trong truyền thuyết một chút, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Nam nhân ngồi trên sô pha, khuôn mặt tuấn mỹ sắc sảo đến không chê vào đâu được, nhưng anh lại để mái tóc dài đến tai, đeo một cặp kính vàng, cử chỉ ôn tồn lễ độ, thân thiết mỉm cười, lại che giấu sự cường thế và sắc bén.
Mộc Hi Thần tầm mắt lại không tự giác ở trên eo và bụng của anh lưu luyến, sách, đôi chân dài này, nhìn ra chắc hẳn là 1m87 đi? Cho dù bị bao đến kín mít, cũng có thể nhìn ra đường cong cùng sức bật của cơ bắp.
Là một thuần 0, lại xuất phát từ nhiệm vụ không thể không đối các loại nữ nhân làm ra bộ dáng thâm tình cùng vô quyện trả giá, hiện tại thật vất vả có thể thở một hơi, lại gặp gỡ nam nhân có mị lực như vậy, cậu thật đúng là...... có chút tâm động, bất quá đáng tiếc.
Tuy rằng luân hồi mấy trăm đời, Mộc Hi Thần đã sớm không có quan niệm đạo đức luân lý, nhưng là cậu vẫn không muốn chọc phải quá nhiều phiền toái. Rốt cuộc thông qua tư liệu, Giang Trầm Tức này chỉ yêu người khác phái.
Nếu là song tính luyến, cậu liền không khách khí.
Hơn nữa bẻ cong một thẳng nam gì đó, tuy rằng rất có tính khiêu chiến, nhưng là đây là thế giới thứ nhất cậu hoàn toàn được tự do, cậu chỉ muốn tận hưởng thời gian nhàn hạ khó có được, không muốn biến khéo thành vụng.
Trong lúc cậu bí mật đánh giá Giang Trầm Tức thì đồng thời, anh cũng kinh ngạc mà đánh giá cậu.
Giang Trầm Tức nhìn mỹ thiếu niên u buồn trước mặt, cơ hồ không có cách nào liên tưởng cậu cùng nam hài luôn có vẻ mặt tối tăm tự ti trước kia là một, rõ ràng là thân hình giống nhau, khuôn mặt giống nhau, thậm chí đôi kính đen dày cộp kia vẫn vậy. Hay là do anh lâu lắm không thấy cậu? Như thế nào lại cảm thấy mình hoàn toàn không quen biết người đệ đệ này?
Giang Trầm Tức dùng tay đẩy mắt kính trên mũi, mang theo một tia do dự cùng thăm dò, "Giang Lê?" Ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, lại ẩn dấu sự sắc bén, uy áp của người bề trên không thể nghi ngờ lộ ra.
Mộc Hi Thần nhìn nam nhân kia, chỉ là một động tác như vậy, lại toát ra sự cám dỗ chết người, ánh mắt cậu trong phút chốc lại u ám đi vài phần, nghe thấy tiếng gọi của nam nhân, hơi hơi co rúm người lại một chút, thậm chí lui về phía sau một bước nhỏ, tựa hồ là có điểm sợ hãi, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nhẹ giọng hô, "Đại ca."
Bị thiếu niên ngây ngô mang gương mặt tươi cười lay động, Giang Trầm Tức không khỏi cảm thấy có chút thất thần.
Đứa nhỏ này được mang về năm mười hai tuổi, cậu biết rõ thân phận của mình, cho nên không thân thiết với bọn họ, đối với anh còn vô cùng thù địch, dĩ vãng anh đều là không quan tâm, chính là hiện tại...... anh như thế nào lại cảm thấy chính mình thật giống như chưa từng quen biết cậu?
Nhìn nam nhân trong đôi mắt mang theo nghi hoặc, không biết vì cái gì, một khuôn mặt cấm dục lại lộ ra thần sắc như vậy, cư nhiên dễ thương đến không ngờ.
Nụ cười của Mộc Hi Thần hơi mở lớn, cậu lật đật chạy tới, do dự một hồi mới thật cẩn thận mà ngồi ở bên cạnh anh. Từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ được đóng gói vô cùng tinh xảo, cậu cúi đầu, tựa hồ do dự thật lâu, mới có chút run rẩy mà đưa qua, "Anh hai, em hôm nay đi ra ngoài đi dạo, sau đó...... Đây là em...... Ân...... mua cho anh, anh nhìn xem có thích hay không?"
Mặc dù ngắn ngủn nói mấy câu, thiếu niên lại giống như đã sử dụng hết dũng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt vô thức mang theo vài phần mong đợi và cẩn thận. Đôi mắt ngập nước tựa như một loại động vật nhỏ mềm, chạm đến tầm mắt ấy, tâm anh nháy mắt trở nên mềm, chỉ muốn đem cậu ôm vào trong ngực mà sủng.
Giang Trầm Tức sững sờ một lúc, "Cho anh?"
Không trách được anh giật mình như vậy, trước đây Giang Lê nói với anh một câu đều làm không được, tại sao lại có thể tặng cho anh một món quà?
Nhưng nhìn thiếu niên ánh mắt ngập nước mang theo vẻ khẩn trương, anh ma xui quỷ khiến mà mở chiếc hộp trong tay ra, thậm chí còn không nghĩ liệu có thể hay không là một mánh khóe để trêu cợt anh, cư nhiên lại ẩn ẩn mang theo một tia chờ mong.
Bên trong hộp là một cái kẹp cà vạt tinh xảo, được làm từ bạch kim, mặt trên được khảm một viên hồng ngọc, lại được khắc hoa văn viền bạc tinh xảo, gọn gàng lại không mất đi sự tinh tế, dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ra quang mang nhỏ, có vẻ đẹp đẽ mà không hề loá mắt.
Giang Trầm Tức nhìn chiếc hộp trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia ám mang không dễ phát hiện, anh thích sưu tầm những chiếc kẹp cà vạt, nhưng sở thích nhỏ này lại không cho người khác biết, làm thế nào mà người đệ đệ chưa bao giờ chú ý đến mình lại biết được? Chẳng lẽ cậu ta vẫn luôn theo dõi mình?
Nhìn sắc mặt của anh biến hóa, Mộc Hi Thần có chút sững sờ, không thích sao?
Chính là không thích cũng không cần trưng ra khuôn mặt nghiêm túc như vậy đi. Cậu chính là nhìn trúng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà cậu đối với mắt nhìn của chính mình từ trước đến nay rất có tự tin, hơn nữa đồ vật đều đã đưa, hiện tại lùi bước cũng không phải là tính cách của cậu. Tình trạng như vậy đồng dạng còn có nam nhị kiêm đại ca của cậu, anh rất có hảo cảm với cậu, cái gọi là đồng bệnh tương liên [6] không hơn gì thế, cho nên không khỏi muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Là một diễn viên, Mộc Hi Thần muốn xoát hảo cảm, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Hai mắt cậu lập tức trở nên ảm đạm, khẽ cắn môi, mắt to có một chút hơi nước, mang theo vài phần ủy khuất, lại vẫn quật cường mà nhìn chằm chằm Giang Trầm Tức, nức nở nói, "Anh...... không thích sao?" Giọng nói mềm mại mang theo giọng mũi, tựa như bị người hung hăng khi dễ.
Giang Trầm Tức bừng tỉnh, lấy lại tinh thần liền nhìn thấy thiếu niên lã chã chực khóc, tựa hồ chỉ cần anh nói một tiếng "Đúng", lập tức có thể rơi lệ.
Bộ dáng ủy khuất lại quật cường kia làm trái tim anh đột nhiên co rút, rõ ràng là biểu tình quen thuộc vô cùng, chính là lần này lại cố tình làm gợn sóng trong lòng anh, giống như đâm một cây châm vào nơi mềm mại nhất, đâm anh rất đau, hô hấp trong nháy mắt đình trệ.
Nghĩ đến vừa rồi suy nghĩ quá chuyên chú, vô thức bỏ qua cậu, trên mặt anh một lần nữa treo lên nụ cười ôn nhuận, "Không, anh thực thích."
Thiếu niên hai mắt sáng lên, ngay cả chiếc kính dày kia cũng không thể ngăn được ánh sáng trong mắt cậu, giống như hai viên pha lê chói lóa. "Kia...... Anh sẽ để em đeo nó cho anh chứ?"
Nhìn bộ dáng vui vẻ của thiếu niên, đôi môi Giang Trầm Tức cũng vô thức mà nhếch lên, "Được."
Mộc Hi Thần cầm chiếc hộp trong tay. Những ngón tay trắng nõn cầm lấy chiếc cà vạt đen của anh, linh hoạt di chuyển, đen trắng đan xen, mang theo một sự dụ hoặc khó lòng giải thích.
Giang Trầm Tức khẽ cúi đầu xuống. Từ góc độ của anh vừa lúc có thể nhìn thấy đỉnh đầu của thiếu niên, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống trước mặt cậu như một tấm sa tanh, không biết có phải do ánh mặt trời có vấn đề hay không, cư nhiên có một vài sợi tóc ánh vàng, rực rỡ lấp lánh. Còn có mấy cọng tóc dựng lên, mang theo một chút nghịch ngợm, làm người ta vô thức muốn chạm vào.
Làn da của thiếu niên trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh ẩn dưới làn da. Cái cổ thon dài rũ xuống, để lộ ra phần gáy yếu ớt, không hề phòng bị, nhìn xuống phía dưới chính là chiếc áo sơ mi trắng, do khom lưng, từ góc độ của anh, cảnh xuân bên trong bị nhìn không sót thứ gì.
Không biết vì cái gì, khi nhìn đến hai điểm phấn hồng kia, rõ ràng đều là nam nhân, không phải nữ nhân mềm mại đầy đặn, Giang Trầm Tức lại không hiểu vì lý do gì cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, hơi thở của anh đột nhiên tăng thêm, cưỡng ép chính mình quay đầu đi, mới dần dần bình tĩnh lại.
"Được rồi." Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu niên, anh mới một lần nữa quay đầu, cúi đầu nhìn về phía chiếc cà vạt của mình, chiếc kẹp tinh tế mang theo sự quý phái khó có thể bỏ qua, dường như trở thành điểm nhấn hoàn hảo cho bộ tây trang màu đen. Cả người anh tản mát ra một loại vẻ đẹp gần như kỳ diệu, nhưng lại làm nhạt đi khí chất quân tử ôn nhuận.
Mộc Hi Thần vừa lòng mà nhìn tác phẩm của mình, trên mặt lại hiện lên vẻ ngại ngùng, tựa hồ là cố lấy dũng khí, mới nhẹ nhàng nói, "Anh thật soái." Nói xong tựa như con thỏ bị chấn kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó ngượng ngùng mà cúi đầu, phần tai lộ ra dưới mái tóc chậm rãi nhiễm màu đỏ.
Giang Trầm Tức nhìn cậu, giống như vô tình mà nói, "A Lê hôm nay, dường như biến hóa rất lớn."
Mộc Hi Thần nghe anh nói, ở góc độ anh nhìn không tới lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sau đó ngẩng đầu bất an mà nhìn anh, "Tóc em dài quá, che khuất đôi mắt, liền đi tỉa một chút, rất khó xem sao?"
Giọng nói của cậu có chút hoảng loạn, lại khổ sở mà đỏ mắt, nhìn qua tựa như một đứa trẻ không nhận được lời khen ngợi từ người lớn, trông rất đáng thương.
Giang Trầm Tức bị vẻ mặt của cậu khiến cho tâm đều mềm thành một đoàn, rối rắm một chút, vẫn là thuận theo ý định của mình mà vươn tay, ở trên đỉnh đầu nhìn qua có xúc cảm thực tốt kia xoa nhẹ một chút, đổi lấy một nụ cười kinh hỉ từ thiếu niên, "Không, rất đẹp."
Sau đó hai chân dài đứng lên, hướng tầng hai mà đi đến, không hề liếc mắt nhìn thiếu niên phía sau dù chỉ một cái.
Khoảnh khắc anh xoay người, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm tư.
Hôm nay Giang Lê thật sự biến hóa rất lớn, từ một người u ám biến thành người hướng nội nhút nhát, sự né tránh thù hận lại trở thành niềm khát khao, tuy rằng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng là nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện.
Giang Trầm Tức cũng không phải là cậu bé ngây thơ cái gì cũng đều không hiểu. Huống chi người thừa kế gần như bị coi là công cụ, đối với những cảm tình đó, đã sớm không có bất kỳ kỳ vọng gì, cho nên anh hiện tại chỉ là thuần túy tò mò thôi, Giang Lê lần này, là muốn chơi trò gì đây? Cậu lại muốn làm cái gì?
Anh lặng lẽ đẩy kính lên, che khuất ánh mắt sắc bén.
Cư nhiên có chút chờ mong, hãy khiến cho anh nhìn xem, cái gọi là đệ đệ này, sẽ còn mang đến cho anh ít nhiều lạc thú.
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện đầu tiên đã bắt đầu rồi, vì để mau chóng thích ứng với tiết tấu, lại sợ cốt truyện sụp đổ, cho nên tôi đã lựa chọn vườn trường văn tươi mát, các thiên thần nhỏ có thể cùng nhau bắt côn trùng hoặc là thảo luận cốt truyện nga, yêu mọi người! ( づ ̄3 ̄ ) づ╭?~
-------------------------------
[1] thương chiến: cạnh tranh thương mại
[2] khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách
[3] ngược luyến tình thâm: ngược tâm thê thảm
[4] toàn tâm toàn ý: một lòng một dạ
[5] giáo thảo: hotboy
[6] đồng bệnh tương liên: (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro