Sau khi tan học, cậu tính toán thời gian chạy nhanh xuống lớp học của Giang Trầm Tức ở tầng dưới, đợi vài phút liền thấy được dáng người cao lớn kia. Giang Trầm Tức hôm nay mặc một bộ trang phục màu xám bạc, cả người mang theo một cổ cấm dục tinh anh, cơ hồ làm tầm mắt mọi người đều ở trên người anh lưu luyến, người này quả thực chính là phóng ra hormone khắp nơi mà!
Mộc Hi Thần có chút thích thú mà liếm liếm môi, ẩn giấu phía dưới cặp kính gọng đen là đôi mắt đào hoa rực rỡ lấp lánh, làm cả khuôn mặt đều trở nên sinh động, nếu bị liếc nhìn, cơ hồ có thể đem hồn người câu đi.
Giang Trầm Tức nhìn thấy cậu ngay khi cậu vừa đi tới, bước chân vô thức dừng lại, thực mau liền khôi phục như thường, "Tiểu Lê? Như thế nào lại ở chỗ này?" Anh đẩy chiếc kính gọng vàng của mình, một động tác tùy ý lại tản ra sức hấp dẫn chết người.
Ánh mắt Mộc Hi Thần trong chớp mắt liền tối lại, cúi đầu có chút khẩn trương mà siết chặt góc áo, đến khi Giang Trầm Tức bắt đầu hoài nghi đây lại là một cái trò đùa dai của cậu thì mới ngẩng đầu lên, nhút nhát sợ sệt mà mở miệng, "Đại...... Đại ca, trước cổng trường có một tiệm cơm mới mở, nghe nói...... ăn rất ngon. Anh có muốn đi ăn cùng với em không?"
Nói xong lại đột nhiên cúi đầu, chỉ lộ ra chóp tai và cần cổ thon dài đã phiếm hồng.
Mắt Giang Trầm Tức lóe lên một tia sáng, này lại là trò gì đây? Vẫn là muốn lấy lòng anh?
Bất quá là cái gì đều không sao cả, đệ đệ này hiện tại có thể mang đến cho anh nhiều lạc thú, vậy là đủ rồi, vì anh mà đặt thật nhiều tâm tư, a.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại hoàn toàn không hiện bất cứ thứ gì, thậm chí còn khẽ cười một chút, "Vậy đi thôi." Nói rồi xoay người, đi vài bước thấy người nào đó không có theo kịp, liền quay đầu lại nói, "Em không dẫn đường à?"
Mộc Hi Thần lúc này mới giật mình tự như một con mèo con sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng bước đi, tựa hồ là cậu không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, đôi mắt cong lên như mảnh trăng non, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm Giang Trầm Tức lần thứ hai thất thần.
Thẳng đến lúc hai người đã ngồi xuống, Giang Trầm Tức mới phản ứng lại. Nhìn thiếu niên đối diện thật cẩn thận uống trà sữa, đôi lúc lại dùng ánh mắt tự cho là đã dấu kín nhìn trộm anh, khóe miệng không tự giác mà cong lên, anh cảm giác không có sai, gia hỏa này, quả nhiên rất có ý tứ.
Ngón tay Giang Trầm Tức từng nhịp từng nhịp mà gõ lên mặt bàn, đây là một hành động nhỏ khi anh đang suy nghĩ. Nếu thư ký của anh ở đây, sợ là lông tơ đều phải đứng lên. Mỗi khi BOSS bày ra biểu tình trầm tư như vậy, có nghĩa là, lại có người sắp gặp xui xẻo!
Anh quét mắt nhìn khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên, đột nhiên nói, "Em mời anh ra đây, không chỉ là vì ăn cơm đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa dứt lời, liền nhìn đến Giang Lê đột nhiên bừng tỉnh từ chính suy nghĩ của mình, không cần nghĩ ngợi mà trả lời, "Bởi vì vừa rồi em nghe được có mấy người nói muốn giáo huấn anh, em lo lắng anh xảy ra chuyện cho nên......" Lời nói còn chưa nói xong, thiếu niên đột nhiên hoàn toàn phục hồi tinh thần trừng lớn hai mắt. Đôi mắt nguyên bản tròn xoe hiện tại càng giống mắt mèo, thậm chí còn phủ một tầng hơi nước mỏng, tựa như bị người hung hăng khi dễ, gương mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng lấy mắt thường có thể thấy được.
Giang Trầm Tức ngây ngẩn cả người, nhìn đến Giang Lê vùi mặt vào đôi tay của chính mình, bộ dáng hận không thể chui xuống dưới gầm bàn, không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười sung sướng quanh quẩn trong căn phòng nho nhỏ.
Không biết cười bao lâu mới dừng lại, liền chính bản thân anh cũng thực kinh ngạc, càng lớn lên, trên lưng càng phải gánh vác nhiều trọng trách, tuy rằng trên mặt hàng năm treo một nụ cười dịu dàng mê hoặc người khác, nhưng anh bao lâu đã không được cười sảng khoái như thế này?
Nghĩ đến tất cả những điều này đều do người đệ đệ tiện nghi này mang lại, Giang Trầm Tức nhìn về phía Mộc Hi Thần tầm mắt càng trở nên sâu sắc, đứa nhỏ này, còn có thể mang đến cho anh bao nhiêu kinh hỉ?
"Có người nói muốn giáo huấn anh?"Giọng nói ôn nhu của Giang Trầm Tức vang lên, anh thật sự không nhịn được, liền đưa tay xoa nhẹ mái tóc thoạt nhìn có xúc cảm thực tốt kia một phen, "Sợ anh xảy ra chuyện? Ân? Ở trong mắt em, anh vô dụng như vậy sao, có vài người liền không đối phó được?"
"Không phải, em không có ý đó, em chỉ là lo lắng...... Em......" Mộc Hi Thần đột nhiên ngẩng đầu, tựa như bị dọa đến, đỏ ửng trên mặt rút đi, nháy mắt trở nên trắng bệch, cậu há miệng thở dốc liều mạng muốn giải thích, lại chỉ có thể gắt gao cắn môi, nhìn qua tựa hồ là lo mình ăn nói vụng về, giải thích không rõ, lại hỗn loạn một tia ủy khuất, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Trầm Tức, phảng phất chỉ cần anh nói một chữ "có", cậu lập tức liền khóc.
Giang Trầm Tức nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cậu, ngược lại càng muốn cười, liều mạng kiềm chế khóe miệng không ngừng nhếch lên, sờ sờ khuôn mặt cậu, "Được, ca ca nói giỡn thôi, anh biết tiểu Lê chỉ là lo lắng anh đúng không? Nào, em nói cho anh, em nghe được những gì?"
Da thịt tinh tế dưới tay làm anh có chút lưu luyến, thời điểm rời đi còn thuận tay véo một phen, xúc cảm ngoài ý muốn không tồi.
Mộc Hi Thần vuốt khuôn mặt chính mình, vẻ mặt lên án mà nhìn anh, ủy ủy khuất khuất mà nói lên những gì mình nghe được, cuối cùng còn trừng mắt nhìn anh một cái, giống như là đang trách cứ anh không biết quan tâm người tốt.
Trên thực tế Giang Trầm Tức đối với những người đó hoàn toàn không hứng thú. Dư Lệ này vốn dĩ cũng không phải cái gì tốt, nàng kỳ thật là người nằm vùng do Tiêu Dật Trần an bài ở bên anh, ý đồ dùng sắc đẹp tới mê hoặc, anh đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho nên sáng sớm cũng đã thu thập được một ít tin tức bí mật của gia đình Dư Lệ, tùy thời có thể cho nàng một kích hủy diệt.
Bất quá Giang Lê lại làm anh cảm ngoài ý muốn. Với đôi mắt của mình, có thể nhìn ra đứa nhỏ này đối với anh là thật lòng, nếu là cậu lừa gạt anh, kia người này cũng không khỏi quá mức đáng sợ, vì vậy khả năng này về cơ bản có thể loại trừ.
Như vậy Giang Lê là khi nào trở thành như thế này? Anh cẩn thận nhớ lại mọi hành động của cậu kể từ khi cậu tới Giang gia, lại ngạc nhiên phát hiện thiếu niên nhìn qua âm trầm kia kỳ thật vẫn luôn đi theo phía sau anh, chỉ là mỗi lần bị anh phát hiện, đều sẽ diễn sinh ra một cuộc cãi vã không hề có ý nghĩa, chẳng lẽ là anh hiểu sai ý?
Đứa nhỏ này là thật sự sùng bái anh, lại xuất phát từ tự ti và kiêu ngạo, mới dùng thái độ ác liệt để che dấu cảm xúc thật của chính mình?
Tự cho là phát hiện chân tướng, Giang Trầm Tức sờ sờ cằm chính mình, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, nếu thật là như vậy, kia anh không ngại chiếu cố đứa nhỏ này một chút, Giang Lê hiện tại, xác thật làm anh cảm giác thực thuận mắt.
Vô luận là cậu e lệ cười, hay vẫn là tính cách tối tăm trước đây, hiện tại đều trở thành những thứ hấp dẫn anh, làm anh không tự giác mà đem tầm mắt đặt trên người cậu.
Ngô, đây thật sự là cảm giác có đệ đệ sao? Giang Trầm Tức sờ trái tim đột nhiên nảy lên của chính mình, tựa hồ không tồi, kia anh liền không ngại, càng sủng ái cậu nhiều hơn!
Mộc Hi Thần cảm thụ được khí tức quanh thân Giang Trầm Tức biến hóa, ở nơi anh không nhìn thấy lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Nói về diễn kịch, cậu chính là người am hiểu nhất!
Đối với một pháo hôi đã luân hồi mấy trăm đời mà nói, mỗi lần đều phải đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, sau nhiều lần luân hồi, sớm đã đem kỹ thuật diễn trau dồi đến mức cao nhất, hơn nữa các loại cảm xúc hỉ nộ ai oán cậu đều tự mình trải qua, vô luận là cảm xúc như thế nào, cậu đều có thể dễ dàng biểu đạt nó.
Dưới sự dẫn dắt của Mộc Hi Thần, quan hệ của cậu cùng Giang Trầm Tức hòa hoãn lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hiện tại cốt truyện cũng không sai biệt lắm tiến hành đến đoạn nam chủ nữ chủ cũng nhau đính ước, tiếp tục đi, nhất định sẽ càng thêm thú vị!
Trong thời gian này, Tề Triết đã thử mọi thủ đoạn mà hắn có thể nghĩ ra, nhưng tất cả đều bị Mộc Hi Thần hóa giải, cậu cũng không nghĩ tới, nhìn qua âm ngoan Tề đại thiếu gia cư nhiên đơn thuần như vậy, dùng đều là những mánh khóe mà học sinh tiểu học đã dùng chán, cái gì xé sách bài tập a, phát động toàn ban đồng học cô lập cậu, lại thu mua lão sư làm giả chứng cứ a linh tinh, quả thực ấu trĩ, hoàn toàn không có làm Mộc Hi Thần cảm nhận được lạc thú, nhàm chán vô cùng.
Hôm nay, cậu bị một đám lưu manh chắn ở một góc vườn trường. Nhìn đám thanh niên ốm yếu, đủ loại màu tóc trước mặt, Mộc Hi Thần cười nhạt một tiếng, tốt xấu gì cũng là cấp bậc cao, biết sẽ tới thời điểm phải thương gân động cốt, nếu không hắn thật đúng là hoài nghi Tề Triết có phải hay không sửa đổi tính tình.
Nhìn xung quanh, không có ai trong góc, ngay cả khi có một hoặc hai đồng học thấy một màn như vậy cũng ăn ý mà cúi đầu bước nhanh hơn vì sợ phiền toái. Mộc Hi Thần vừa lòng gật gật đầu, địa phương này thực tốt, cậu cũng đã lâu không có động thủ, hôm nay rốt cuộc có thể hảo hảo luyện tập gân cốt, lại nói tiếp, còn muốn cảm ơn Tề Triết này phần "đại lễ" này nữa!
Đang lúc cậu xoay xoay cổ tay, chuẩn bị đem nhóm người trước mặt này hảo hảo chỉnh đốn, một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên, "Các ngươi đang làm gì? Ta đã nói cho lão sư, lão sư thực nhanh liền tới, không muốn gặp phiền toái liền nhanh rời đi!"
Mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn đến một mỹ nữ đứng ở lỗi vào của con hẻm nhỏ, nàng đứng ngược sáng, như một tiên nữ trên chín tầng trời hạ phàm, mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nói vài câu tàn nhẫn, liền xoay người chạy đi.
Mộc Hi Thần mắt thấy con mồi đào tẩu, có chút không vui mà nhướng mày. Trùng hợp như vậy? Mỗi lần Giang Lê xảy ra chuyện, Mộc Tiêm Tiêm đều có thể kịp thời xuất hiện, chỉ có thể cảm khái một câu "sức mạnh của cốt truyện thật vĩ đại", không biết còn tưởng rằng này đều là kế hoạch của nàng nữa!
Mộc Tiêm Tiêm đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu tình Mộc Hi Thần, liền cho rằng cậu sợ hãi, vừa bước tới vừa nhẹ giọng an ủi, "Giang Lê, không có việc gì, ta đem người xấu đều đuổi đi rồi, sẽ không lại có người thương tổn ngươi."
Mộc Hi Thần nhìn nàng, vẻ mặt cảm kích, hai mắt tràn đầy si mê, dựa theo biểu hiện Giang Lê lúc này nói, "Cảm ơn ngươi Tiêm Tiêm, mỗi lần đều là có ngươi giúp ta ta mới có thể an toàn, ngươi quả thực chính là thiên sứ của ta."
Mộc Tiêm Tiêm mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đấm đầu vai cậu một chút, hờn dỗi nói, "Cái gì thiên sứ a, đừng nói bừa, ta chính là một người bình thường, lần sau bọn họ lại khi dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta, ta sẽ để Dật Trần đi giáo huấn bọn họ."
Ánh mắt Mộc Hi Thần nháy mắt ảm đạm, cúi đầu, do dự nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi, "Ngươi cùng hắn...... ở bên nhau?"
Mộc Tiêm Tiêm nghe vậy, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, như một thiếu nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, lại nhìn đến đến hai mắt Mộc Hi Thần hơi hơi ảm đạm thì thu liễm một chút, nàng mím môi, duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu, "Chúng ta đã chính thức kết giao, Giang Lê, ngươi...... ngươi vĩnh viễn sẽ là bằng hữu của ta, không phải sao?"
Mộc Hi Thần há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ là gắt gao cắn miệng mình, qua nửa ngày, mới rầu rĩ mà trả lời, "Phải, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ là bạn tốt."
Mộc Tiêm Tiêm nhìn bộ dáng khổ sở mất mát của cậu, thoáng có chút thương tiếc, nàng biết Giang Lê đối chính mình rất là mê luyến, nhưng nàng hiện tại đã có Dật Trần, cho nên...... Chỉ có thể nói với cậu lời xin lỗi. Cuối cùng lại an ủi cậu vài câu, mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nữ chủ, khuôn mặt Mộc Hi Thần lộ ra một nụ cười châm chọc.
Mộc Tiêm Tiêm này, quả nhiên là bitch!
Khi xem cốt truyện trước, cậu liền phát hiện, mỗi lần có người nhằm vào Giang Lê, nữ chủ đều sẽ giống như chúa cứu thế xuất hiện, đem người khi dễ cậu không đau không ngứa mà trách cứ hai câu, nhân danh "đồng học" xoát đủ hảo cảm Giang Lê, lại hoàn toàn phớt lờ cậu, nàng như vậy sẽ khiến Giang Lê gặp nhiều tai hoạ hơn.
Hơn nữa nàng cùng Tiêu Dật Trần lúc sau ở bên nhau, quyết đoán vứt bỏ cái lốp xe dự phòng này, rốt cuộc không đi tìm cậu nữa. Chính là khi bị Tiêu Dật Trần đuổi ra ngoài, người đầu tiên nghĩ đến lại là Giang Lê, biết rõ cậu đối với chính mình có ý, còn muốn lôi kéo danh nghĩa "bạn tốt", làm cậu đem nàng đưa tới chỗ Giang Trầm Tức, bởi vì Giang Trầm Tức có thể chiếu cố tốt cho nàng và có thể có sinh hoạt tốt hơn.
A, đây là người mà Giang Lê tôn sùng là "ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đen tối"? Thật là buồn cười!
Nếu nàng muốn làm bạn tốt, kia cậu phải hảo hảo làm "bạn tốt" của nàng!
"Tiểu Lê, như thế nào ở chỗ này? Nàng là ai?" Một bàn tay đặt lên vai cậu, mùi nước hoa Cologne dễ ngửi nháy mắt tràn ngập ở chóp mũi cậu, tựa như bị toàn bộ bao vây ở trong lồng ngực người nọ, Giang Trầm Tức nhìn về phía cậu, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra không vui.
Anh lại đây tìm đệ đệ cùng nhau ăn cơm, lại nhìn thấy cậu giống cái ngốc tử nhìn chằm chằm bóng dáng một nữ nhân? Nữ nhân này có cái gì tốt, vóc dáng ngắn ngủn lại khô gầy khô gầy, mặt khẳng định lớn lên cũng chẳng ra gì!
Giang Trầm Tức không biết sự bất mãn này từ đâu mà đến, chỉ có thể theo bản năng đem nó quy kết vì "Không hy vọng đệ đệ yêu sớm, bị nữ nhân không đứng đắn lừa mất". Tưởng tượng như vậy, trong lòng thoải mái nhiều, một bên lôi kéo Mộc Hi Thần hướng nhà ăn đi, một bên giáo dục cậu, "Về sau cách xa nữ nhân xa một chút biết không? Các nàng phần lớn đều rất có tâm cơ, em đơn thuần như vậy, sợ là một giây đã bị các nàng bán cũng không biết!"
Ai biết rằng vẫn đệ đệ luôn vô cùng thuận theo lại thái độ khác thường mà lớn tiếng phản bác anh, "Tiêm Tiêm mới không phải cái gì nữ nhân không thể hiểu được, nàng là người duy nhất trong trường học rất tốt với ta, vẫn luôn giúp ta, nếu không có nàng, ta ở cái này trường học đã sớm chịu hết nổi rồi." Ngữ khí cậu có chút kích động, gương mặt phiếm hồng, nhưng là lần này, là thực sự tức giận.
Giang Trầm Tức bước chân đột nhiên dừng lại, tay không tự giác ôm lấy bả vai cậu mà dùng sức, Giang Lê đây là đối nữ nhân kia động tâm? Tiêm Tiêm sao? Còn có cái gì gọi là ở trong trường học sắp chịu hết nổi, có ai dám đối với phó với đệ đệ của Giang Trầm Tức này sao?
Hai mắt anh híp lại, khí thế sắc bén lộ ra, cách một tầng kính cũng không tiêu giảm nửa phần, xem ra, anh đã bỏ qua không ít thứ đâu!
Mộc Hi Thần cảm thụ được lệ khí trên người Giang Trầm Tức, làm bộ sợ hãi cúi đầu, đem chính mình thu lại, khóe miệng lại không tự giác nhếch lên, Tề Triết a Tề Triết, hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút!
Tác giả có lời muốn nói: Mộc Mộc là ảnh đế nga, thích nhất là, mượn đao giết người! Loại người này phiền nhất luôn đem danh nghĩa "bạn tốt", thường thường xoát độ tồn tại, ngẫu nhiên cấp thêm hy vọng, lại không bao giờ nghĩ đến muốn ở bên người ta, hummmmm!
(Mộc Mộc ở đây là Mộc Tiêm Tiêm)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro