Đồng căn sinh - Chương 1

Kiếp thứ 3: Đồng căn sinh (Cùng một gốc/ Cùng cội rễ: Anh chồng ở nông thôn x em dâu xinh đẹp gặp nạn)

--------------------------------------------------------

Lý Ý Kỳ ngồi dựa vào dưới gốc cây hoè già, cành lá rậm rạp đến mức màu xanh như biến thành màu đen, rơi xuống một mảnh chỗ ngồi mát lạnh, ngẫu nhiên sẽ có ánh sáng mặt trời chiếu bóng loang lỗ trên gò má, bên tai là tiếng ve ồn ào.

Nam nhân lẳng lặng nhắm mắt một lát, mới mặt không cảm xúc lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là một cái bánh thầu bột không lớn không nhỏ, hắn mang đến từ nhà từ buổi sáng, bánh đã có chút cứng, nhưng hắn vẫn ăn đến rất là thoả mãn.

Hôm nay thật sự quá nóng, một ngụm nước cũng có chút không nỡ uống, việc đồng án vội vã còn phải làm hơn nửa ngày, chút nước này vào bụng rất nhanh liền biến thành mồ hôi, dính đến mức hắn không thấy rõ cái gì cả...

Có chút không tha nuốt xuống ngụm bánh màn thầu cuối cùng, nam nhân cách lớp vải thô xoa nhẹ bụng xẹp lép, vẫn đói như cũ, nhưng cũng hết cách rồi, đầu xuân nhị đệ phải vào kinh thi cử, là trụ cột duy nhất trong nhà, hắn không thể không thắt lưng buộc bụng tiết kiệm một chút bạc làm lộ phí, đệ đệ muốn đọc sách, ăn uống chi tiêu ngày thường cho đệ ấy nhất định không được qua loa sơ sài.

Ân, chờ hết khoảng thời gian bận rộn này, hắn liền lên núi săn ít động vật, nhị đệ mấy ngày nay cũng không được nếm chút thịt nào rồi...

Nhớ tới người đệ đệ này của mình, khóe miệng cương nghị thanh lãnh của Lý Ý Kỳ không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.

Nhà họ Lý nhà hắn vốn là gia đình  khá giả trong thôn, nương hắn là đệ nhất mĩ nhân nổi danh làng trên xóm dưới, lúc còn trẻ không biết làm bao nhiêu tiểu tử nhớ thương, người làm mai cơ hồ là đạp nát ngạch cửa nhà nương, cuối cùng thế nhưng lại tên trầm mặc ít nói cha cưới đến trên tay...

Những lời này dĩ nhiên không phải nghe cha hắn nói, là nương trong một đêm đông, ôm hắn còn nhỏ tuổi trên tay, ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu nói. Lý Ý Kỳ tinh tường nhớ rõ, âm thanh nương khi đó hết sức ôn nhu, trong từng lời nói đều cất chứa hạnh phúc nhợt nhạt.

Vào năm hắn mười tuổi ấy, cha nương lại sinh thêm được một đứa nhỏ, chính là nhị đệ Lý Hoài Cảnh.

6 năm sau, nương lại có thai, đem cha hắn cao hứng đến hỏng rồi, liền sủng nương hắn đến muốn gì được đó, tuy nhiên do đã cao tuổi, cha cẩn thận chăm sóc mười tháng, thật vất vả chờ đến ngày nở nhụy khai hoa, ai ngờ ngày ấy nương sinh, thai nằm sai vị trí, nương hắn khó khăn lắm mới sinh hạ được tam đệ nhưng lại không qua khỏi trực tiếp nhắm mắt xuôi tay.

Tam đệ đáng thương kia bởi vì sinh ra khó khăn vất vả, liền có chút yếu ớt, còn chưa đầy tháng liền chết non...

Lý Ý Kỳ tinh tường nhớ rõ, người cha cần lao ngày thường, từ khi nương đi liền như người mất hồn, chuyện gì cũng không buồn làm, cả ngày chỉ biết ôm quần áo của nương, trong miệng không biết cứ lẩm bẩm cái gì. Thế nhưng khi tam đệ chết, ông lại có vẻ phá lệ bình tĩnh, không rõ vui buồn.

Lý Ý Kỳ biết, cha hắn tuy không nói nhiều, nhưng tình cảm đối với nương vô cùng sâu đậm, đối nương cực tốt, mà nương cũng yêu sâu sắc cha hắn.

Khi đó hắn lo lắng nhất chính là, sau khi mất đi nương cùng tam đệ, cha hắn lại không có biểu hiện gì lạ, ai ngờ một ngày kia khi trời vừa sáng, cha hắn liền treo cổ trên cây táo lớn trước nhà...

Lý Ý Kỳ mười sáu tuổi, tính tình hoàn toàn giống y đúc cha hắn. Đối mặt với biến cố như thế, không khóc cũng không nháo, mang theo đệ đệ nhỏ hơn sáu tuổi, một mình tự an táng phụ thân của bọn họ.

Lý Hoài Cảnh lúc đó vẫn còn nhỏ, tay nắm chặt vạt áo đại ca không bỏ, ở trong ngực hắn khóc cho cả người đầy nước mắt, đứa bé nho nhỏ, đầu tiên là mất đi nương, sau đó lại mất đi tiểu đệ đệ hắn mong đợi mười tháng, cuối cùng ngay cả núi dựa phụ thân cũng đã đi rồi, tự nhiên là vô cùng thất thố.

Mà Lý Ý Kỳ cũng chỉ nói cho nhị đệ hắn biết: Không khóc, sau này đại ca sẽ làm cha đệ, sẽ bảo hộ đệ cả đời.

Ngày thứ hai, cây táo lớn trước nhà họ Lý liền không thấy tăm hơi bóng dáng, mà đôi tay Lý Ý Kỳ lại sưng đỏ lên, bên chân tùy tiện ném một cái rìu, quỳ gối trước mộ mẹ cùng tam đệ, lặng lẽ lau nước mắt...

Đảo mắt đã hai mươi năm, nhị đệ trước kia chỉ biết trốn trong ngực hắn khóc, giờ đây đã trưởng thành thành một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tuấn lãng phi phàm, cho dù chỉ mặc một thân vải thô khâu khâu vá vá chằng chịt, cũng khó nén được khí độ quanh thân, tuyệt không giống bộ dáng của con nhà nông dân, mà càng giống như một công tử nhà giàu sinh trưởng trong thành.

Hơn nữa, nhị đệ này của hắn, từ nhỏ đã thông minh vô cùng, một mình Lý Ý Kỳ liền ôm hết tất cả công việc trong nhà, để nhị đệ chuyên tâm đọc sách.

Lý Hoài Cảnh cũng không thua kém, thức khuya dậy sớm chăm chỉ đi đến học đường, theo chân tiên sinh đọc sách, mười sáu tuổi liền thành cử nhân trẻ tuổi nhất trong thôn. Hiện giờ đang dùi mài kinh sử, chờ kì khảo thí vào mùa xuân...

Lý Ý Kỳ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú màu đồng toàn là nét vui mừng cùng thỏa mãn. Hắn có chút vất vả cũng không sao, chỉ cần nhị đệ có tiền đồ, hắn liền không làm cha nương nơi hoàng tuyền phải thất vọng...

Đang lúc nghĩ ngợi, trong ruộng bắp nhà mình lại vang lên âm thanh "sàn sạt", Lý Ý Kỳ lập tức cảnh giác mà nhìn qua --

Đang là mùa thu hoạch bắp, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn có trộm lớn gan như vậy sao?

Nam nhân lớn lên cao to, vai rộng eo thô, tự nhiên không sợ hãi mấy tên trộm vặt, khuôn mặt liền lạnh, hướng đến phía những cây bắp đang lay động chậm rãi tới gần.

Còn chưa đi được đến đâu, kẻ trộm kia liền từ trong những cây bắp rậm rạp um tùm chui ra tới, lại là một nữ nhân, đầu tóc rối tung, quần áo tả tơi, chỉ có đôi mắt mở to chấn kinh dường như đang nhìn về phía hắn.

Lý Ý Kỳ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phục hồi tinh thần lại đang muốn mở miệng răn dạy, tên trộm kia liền "phù phù" một tiếng, quỳ rạp xuống đất: "Vị đại ca này, cầu xin ngươi hãy cứu ma ma của ta đi... Nàng, nàng sắp không được rồi..."

Nam nhân sống ở nông thôn đã hơn hai mươi tám năm, chưa bao giờ nghe qua giọng nói dễ nghe như vậy, giờ phút này nàng lại mang theo âm thanh khóc lóc nức nở, kiều kiều mềm mại, tựa như rót mật vào tai, thật sự say lòng người, tuy hai người xưa nay chưa hề quen biết, nhưng tự nhiên hắn lại sinh ra một phen đau lòng cùng thương tiếc...

Hóa ra không phải là kẻ trộm gì, nghe thanh âm nàng, hẳn là một cái cô nương gia (cô gái chưa lấy chồng) đi.

Nông dân cũng không có quá nhiều thứ phải kiêng dè, Lý Ý Kỳ tiến lên nâng nàng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi từ từ nói, rốt cuộc là làm sao? Ma ma kia của ngươi ở đâu?"

Kỳ thực nam nhân biết , "ma ma" kia rõ ràng chỉ có trong nhà có tiền mới mời nổi, lại nghĩ đến âm sắc của cô nương này, chẳng lẽ lại là khuê các tiểu thư gặp nạn?

Tiểu cô nương nghe được nam nhân nói, giống như vất vả lắm mới bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chỉ vào hướng mảnh bắp sau lưng nói, "Ở đằng kia kìa... Ma ma đã vài ngày không được ăn cơm... chúng ta... chúng ta... lại đi đường suốt đêm, ma ma đã lớn tuổi, chịu không nổi..."

Tiểu nha đầu ngập ngừng vài cái, nhưng vẫn không có đem tất cả mọi chuyện ra kể hết. Tuy rằng vị ca ca trước mắt này thoạt nhìn có vẻ là người tốt, nhưng vẫn cần đề phòng một chút.

Lý Ý Kỳ nghe chỉ bằng một bên tai (ý nói không tập trung, không để tâm nhiều lắm), cũng không thèm để ý chút chi tiết thật thật giả giả bên trong, thẳng bước tiến vào trong ruộng bắp nhà mình, quả thực thấy một bà lão gầy yếu ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi đang nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua rất là không tốt.

Nam nhân không chút do dự, tức khắc cõng phụ nhân trên lưng, một mặt nói với tiểu cô nương đứng ở một bên: "Đi, ta mang ma ma ngươi đi đến chỗ lang trung trong thôn xem một chút, có lẽ còn có thể cứu chữa được!"

Tiểu cô nương nghe vậy vui mừng phát khóc: "Cảm ơn.... Đại ca này cảm ơn ngươi..."

Lý Ý Kỳ lúc này mới cẩn thận đánh giá qua tiểu cô nương, một đôi mắt hạnh nước mắt lưng tròng, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, trên khuôn mặt toàn là bùn đất, nhất thời không nhìn ra dung mạo như thế nào, nhưng nhìn qua dáng người này, thật sự là... hẳn là một tiếu lệ tiểu cô nương đi...

Nam nhân không được tự nhiên dời đi ánh mắt, thấp giọng nói: "Không cần cảm tạ, cho dù là ai cùng sẽ không thấy chết mà không cứu, đi thôi..."

Nói xong, hắn bước nhanh về phía trước.

Bước chân nam nhân rất lớn, đi đường mang theo gió, cô nương phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn, bởi vậy trong chốc lát giữa trán liền toát ra mồ hôi, môi cũng bắt đầu trắng bệch, nhưng nàng không thể nói, ma ma còn đang nguy kịch, nàng mà còn trì hoãn, thì nhất định sẽ mất mạng...

Mà đúng lúc này nam nhân lại dừng bước chân, lo lắng quay đầu nhìn về phía nàng: "Ngươi nếu chịu không nổi liền nghỉ ở đây một lát đi, nhà của lão lang trung là nhà ở phía cuối con đường này, nhìn thấy không? Ta cõng ma ma ngươi qua trước, ngươi.... ngươi chậm rãi theo sau cũng được..."

Tiểu cô nương có chút kinh ngạc với sự cẩn thận chăm sóc của nam nhân, lập tức cảm kích gật đầu, "Như vậy cũng được, làm phiền đại ca..."

Lý Ý Kỳ rầu rĩ "ân"một tiếng, bước nhanh chân dài, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi.

----------------------------------------------------

Chào các nàng ta đã trở lại rồi đây, hẹn đầu tháng mà ta ăn chơi dữ dội quá đến nay mới up được (>o<)

Thật sự sau khi đọc xong bản cv của kiếp thứ 3 này mà nó không liên quan đến việc kí ức của Thái tử và Lê Thu có dấu hiệu phục hồi thì có lẽ ta đã bỏ qua nó luôn mà tiến thẳng đến kiếp thứ 4 rồi.

Thật sự chịu không nổi Lê Thu ở kiếp này luôn, mẹ tác giả quên lắp não cho nữ chính của chúng ta rồi hay sao í, tuy là bả muốn viết một thể loại incest trá hình của anh chồng em dâu nhưng cái cốt truyện thì máu chó tung trời, Lê Thu nhu nhược không có một tí chính kiến nào luôn, Thái tử thì... đỡ hơn một chút xíu, nhấm mạnh chỉ là hơn một chút xíu thôi, so với Dận Tường ở kiếp trước thì phải nói... không có cửa xách dép cho ảnh luôn (TToTT)

Tuy không muốn spoil gì nhưng các nàng hãy chuẩn bị tinh thần cho một Lê Thu không não ở kiếp này đi nha, hoặc là khỏi lắp não cho mình khi đọc kiếp này luôn cho tiện. Cẩn thận lại ngộ độc máu chó rồi ghét luôn nữ chính thì khổ lắm á...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro