Lưu luyến chia ly (15)

Dưỡng Tâm Điện

"Lão thập tam, lúc này đệ đã thay trẫm giảm bớt một gánh nặng trong lòng!" Dận Chân mặt đầy vui mừng, hòa ái mà nhìn về phía gương mặt có chút gầy yếu của Dận Tường, "Chuyến đi này vất vả vạn phần, hiện giờ còn chưa kịp về phủ đệ nhìn một cái xem đứa con mới sinh đi? Là trẫm không phải. Lão thập tam à, đệ muốn ban thưởng cái gì chỉ cần mở miệng, trẫm đều chuẩn tấu!" Dứt lời vui vẻ cười to, ngồi trên ghế chờ hắn thỉnh phong.

Dận Tường trầm mặc thật lâu, đôi tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, nghiêm túc mà nhìn về phía hoàng đế: "Thần đệ không cần phong thưởng cái gì." Nói xong quỳ thật mạnh cúi rạp xuống đất, "Thần đệ chỉ thỉnh cầu tứ ca, tha thứ thần đệ tội khi quân."

Dận Chân thế nhưng giật mình không thôi, tội khi quân? Người vừa mới lập công trở về, ngày thường giữ mình khuôn phép luôn hành sự dưới mí mắt của hắn, có thể làm ra tội khi quân gì? Nhưng nghe ngữ khí của hắn, cũng không giống như đang nói giỡn.

Ung Chính không nghĩ quá nhiều, nhìn bộ dáng hắn cúi đầu trên mặt đất không hiểu sao có chút đau lòng, "A, có thể là chuyện lớn gì, đứng lên rồi nói."

Dận Tường giống như không nghe thấy, cắn chặt răng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía mộ mặt nhẹ nhàng của hoàng đế, lẳng lặng mở miệng: "Tứ ca, trong lòng thần đệ vẫn luôn cất giấu một người, vốn muốn cùng nàng bên nhau cả đời, nhưng ở vị trí này của thần đệ lại không thể, thần đệ không còn cách nào.... Mới ra hạ sách này!" Hắn dừng một chút, xác thực việc này có chút khó mở miệng.

Dận Chân cũng bắt đầu ý thức được sự tình không đơn giản như vậy, hơi nhíu lông mày nhìn về phía hắn, "Hạ sách?"

"Phải." Dận Tường ngồi quỳ trên mặt đất, nhưng sống lưng thẳng tắp, cử chỉ hôm nay muốn đấp nồi dìm thuyền, "Hai đứa nhỏ trong vương phủ, toàn.... toàn bộ không phải do thần đệ sinh ra."

"Cái gì?!" Dận Chân như bị sét đánh, khó có thể tin mà híp mắt nhìn về nét mặt vô cảm của Dận Tường, "Lão thập tam, trẫm có thể là đã lớn tuổi, nghe không rõ ràng lắm.... Đệ vừa rồi, nói cái gì?"

Dận Tường lớn mật nhìn thẳng vào con ngươi hoàng đế, bình tĩnh mở miệng: "Thê thiếp trong vương phủ, ba năm qua thần đệ chưa từng chạm qua họ, hai đứa nhỏ trong vương phủ không phải là con của thần đệ."

Nửa điểm chờ đợi của Dận Chân cuối cùng biến mất, mắt nhắm lại, hung hăng hít một hơi: "Vậy đệ nói cho trẫm biết, vì cái gì?"

"Thần đệ không có biện pháp... Tứ ca, thần đệ không thể cưỡng bách chính mình cùng nữ nhân mình không yêu sinh con dưỡng cái...." Dận Tường trong lời nói mang theo một tia bi thống, "Tứ ca, Hoàng A Mã nửa đời người, người cùng đệ đều rõ như ban ngày. Mà tứ ca người càng rõ ràng hơn đệ, hậu cung tiền triều, bứt dây động rừng. Các ngươi cũng đâu rất khó khăn, nhưng mà thần đệ có đường lui khác, hà tất gì hại người hại mình a..."

"Câm miệng!" Dận Chân chụp lấy bàn đến rung vang trời, người quỳ phía dưới rõ ràng là người hắn quen thuộc nhất, vốn tưởng rằng mình hoàn toàn hiểu rõ hắn, hôm nay xem ra, vẫn là thật sự xa lạ, không khỏi lắc đầu than thở, "Dận Tường ơi Dận Tường, trẫm thật phải lau mắt mà nhìn ngươi... Đường đường là Di Thân Vương mà muốn đội nón xanh cả đời hay sao? A....." Hoàng đế trào phúng cười, nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, "Trẫm thật sự sai rồi, hà tất gì phong thiết mũ thân vương cho ngươi, nên ban cho ngươi một cái mũ xanh lên đỉnh đầu, đời đời truyền thừa mới đúng!"

Dận Tường hỉ nộ không bao giờ biểu lộ ra ngoài, nghe lời này xong sắc mặt cũng xanh mét, từ kẽ răng nhảy ra một câu: "Phải, tứ ca nói rất đúng!"

Dận Chân đau lòng lắc đầu, hắn không chỉ là thần tử mình tín nhiệm nhất, còn là huynh đệ thân cận nhất, như thế nào mình nguyện ý thóa mạ hắn như vậy, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, thoáng bình phục nỗi lòng: "Ngươi nguyện ý giúp người khác nuôi con dưỡng cái, chấp tay nhường ra vương phủ, trẫm cũng không muốn quản. Nhưng tốt xấu gì đệ cũng phải nói cho ta biết, rốt cuộc nữ nhân trong lòng đệ là ai, trẫm hỏi năm lần bảy lượt, đệ cũng không chịu nói thật cho trẫm biết? Dận Tường, với địa vị bây giờ của đệ, có nữ tử nào đệ muốn mà không được, trẫm không không bức đệ cưới Triệu giai thị, nếu đệ không muốn, ăn ngay nói thật với trẫm là được, sao có thể hồ đồ như vậy!"

Dận Tường có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, rũ mí mắt xuống: "Tứ ca, nếu không cưới Triệu giai thị, người mã hán sao có thể thật tình quy thuận người.... Chuyện quá khứ, thần đệ làm, liền không hối hận."

"Vậy đệ nói cho trẫm biết, nàng kia là ai?"

"Lê Thu," tiếng nói ôn nhuận của Dận Tường quanh quẩn trong điện to như vậy, "Ái Tân Giác La thị, Lê Thu."

Dận Chân mở to hai mắt, mở miệng không nói nên lời, giống như nhìn thứ gì đó quái dị nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn từ trên người hắn nhìn xuyên thành một cái động, "Lê Thu? Thập tam đệ, hôm nay sợ là lỗ tai trẫm có vấn đề rồi?"

"Hoàng thượng không có nghe lầm, chính là ái nữ của ngài, Lê Thu."

Dận tường lặng lẽ thay đổi xưng hô, hắn không thể không buông tay một cánh tay. Nếu như không thẳng thắn, hai người bọn họ chỉ có hai con đường để đi, tiếp tục lén lút cẩu thả, ngày ngày lo lắng sợ hãi; hoặc là buông bỏ hết thảy của cả hai, nửa đời sau đều đi trên con đường đào vong....

Mà cả hai con đường này hắn đều không nguyện ý đi, cho nên, hắn muốn cược một lần, cược phân áy náy của hoàng đế đối với bản thân mình, cược phân tình cảm cha con của hoàng đế với nữ nhi.

"Đệ!" Dận Chân chán nản, hai hắt đỏ ngầu nắm chặt chung trà ở một bên, quăng xuống nam nhân đang quỳ phía dưới. Hắn giờ khắc này, hận không thể tự tay giết chết cái tên mơ ước nữ nhi của hắn, bọn họ là thúc cháu, thúc cháu ruột thịt a!

Dận Tường cũng không né tránh, ly trà đánh thật mạnh vào trán hắn, thoáng chốc chia năm xẻ bảy, nước trà nóng bỏng, lẫn máu tươi hỗn tạp đầm đìa che kín khuôn mặt hắn

Dận Chân tức giận đến cả người phát run, không khỏi nhớ lại lần trước Lê Thu trở về từ Di Thân Vương phủ liền trở nên khác thường, cứ như vậy, giải thích cho cặn kẽ. Không chỉ có hắn, sợ là nữ nhi của mình cũng động xuân tâm rối loạn cương thường đạo lý này rồi đi, là chính mình hồ đồ, lại để hắn đi thăm nữ nhi một mình, thật là đưa dê vào miệng cọp mà.

Hắn âm thầm cắn răng, hỏi ra chuyện lo lắng nhất lúc này: "Tên hỗn trướng ngươi, sẽ không muốn nàng..."

"Tội thần không dám!" Dận Tường vội vàng đánh gãy lời hắn.

Dận Chân thở ra một hơi, may mắn may mắn, hết thảy vẫn còn đường cứu sống, "Người đâu, đem thứ lòng lang dạ sói này kéo...."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào cãi cọ--

"Để cho ta đi vào, Hoàng A Mã, Thu Nhi cầu kiến......... Hoàng A Mã-----"

Sau đó, cửa điện mở ra nửa cánh, Tô Bồi Thịnh kinh sợ lắc mình vào cửa, mới vừa rồi động tĩnh bên trong hắn nghe được rất rõ ràng, làm sao dám qua loa để cách cách tiến vào, đành phải căng da đầu tiến vào thỉnh chỉ, "Hoàng thượng, Thu cách cách cầu kiến...."

Dận Chân đau đầu mà nhắm mắt lại, việc này liền làm một lần cho dứt điểm đi, vẫy vẫy tay: "Để nó tiến vào đây."

Lê Thu vào cửa liền thấy nam nhân quỳ trên mặt đất, hành lễ cũng không lo làm, chậm rãi tiến tới gần bên người hắn. Mà Dận Tường chỉ rũ đầu xuống, không dám nhìn nàng.

"Thập tam thúc--" Lê Thu thử thăm dò gọi hắn, nàng ở trong cung nghe nói Dận Tường ở Dưỡng Tâm Điện liền gấp gáp không chờ nổi muốn nhìn thấy hắn, sau lại nghe nói là Hoàng A Mã cùng hắn nổi lên tranh chấp. Thập tam thúc vừa lập công trở về, có thể khơi lên tranh chấp gì, nghĩ một chút liền có thể đoán được có thể là vì chuyện của hai người bọn họ, nàng một khắc cũng không chờ được liền đuổi tới Dưỡng Tâm Điện.

"Thu Nhi..." Dận Tường biết tránh không khỏi, đôi tay lau đi máu tươi trên mặt, ôn nhu gọi nàng, "Thập tam thúc không có lừa nàng, hoa lê vừa mới nở thôi."

Khi Lê Thu đi đến trước mặt hắn, che miệng kinh hô một tiếng, liền rơi lệ, chỉ hoảng loạn quỳ xuống ôm chặt lấy người hắn: "Thập tam thúc, Thu Nhi biết.... Người mau đứng lên, sao người chảy nhiều máu vậy thập tam thúc........ Thu Nhi sợ hãi....."

Còn chưa chờ Dận Tường mở miệng, Ung Chính một phen kéo nữ nhi của mình qua, bàn tay to gắt gao bắt lấy cằm nàng, căm tức nhìn nàng: "Con là nử tử khuê phòng, liêm sĩ lễ nghĩa bình thường trẫm dạy con đâu hết rồi? Sao có thể làm ra chuyện không cần mặt mũi như vậy? Lê Thu ơi Lê Thu, chuyện lần này con làm, không làm thất vọng ngạch nương đã qua đời của con hay sao...."

Tiểu cô nương nhìn đến thất vọng cùng chua xót trong mắt Hoàng A Mã, lại nghĩ đến mẹ đẻ đã qua đời của nàng, trong thời gian ngắn quên mất giãy giụa khóc thút thít. Dận Chân buông nàng ra, tiếp tục mở miệng: "Người đâu, đem Di Thân Vương áp giải đến Tông Nhân Phủ giam cầm, không có ý chỉ của trẫm, ai cũng không được đến thăm!"

"Không cần a, Hoàng A Mã--" Lê Thu nắm lấy vạt áo minh hoàng của hoàng đế, nhìn Dận Tường bị bọn thị vệ nâng lên, trên trán tràn đầy vết máu, nước mắt tức khắc tuôn rơi như mưa.

"Hoàng Thượng," Dận Tường cao giọng mở miệng, "Trăm sự ta đều theo ý người. Duy nhất Thu Nhi, ta tuyệt đối sẽ không buông tay."

"Cút!" Dận Chân quát lớn một tiếng, "Cút, lập tức cút cho trẫm. Trừ phi trẫm chết, nếu không các ngươi vĩnh viễn không có khả năng bên nhau!"

-----------------

Đáng tiếc hoàng đế không chết, mà bọn họ vẫn bên nhau nha ~~

Mỗi ngày làm việc 10h nếu tăng ca sẽ là 12h, về tới nhà là như con cá chết, chủ nhật rảnh rỗi được chút mới làm được 1 chương, xin lỗi đã bắt mn đợi cả tuần, hay tha thứ cho cô gái bị dính lời nguyền tăng ca này nhé 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro