Thuyền nhỏ đong đưa (6)

"Con rốt cuộc đánh nhau với ai vậy, tốt xấu gì cũng nói với mẹ một tiếng chứ Ý Kỳ..." Lưu Uyển Tú đau lòng nhìn mặt con trai xanh xanh tím tím, cẩn thận thoa thuốc cho hắn.

Lý Ý Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế, khóe miệng lạnh lẽo, không rên một tiếng, cũng không kêu đau.

Lý Điền Nghị nét mặt âm trầm trừng hắn: "Đánh chết càng tốt! Mày còn mặt mũi về nhà sao? Rất có tiền đồ mà, thuyền nhà mình cũng mặc kệ, mấy hôm trước thì  cả ngày không thấy bóng dáng đâu; hôm nay càng tốt, còn học được thói lưu manh ra ngoài đánh nhau với người ta!." Ông dùng một chút, lại tức giận đến phát run, "Chuyện đứng đắn không làm, đánh nhau cho thêm mất mặt. Tao sẽ đến nhà Ngọc Dung cầu hôn cho mày, mày còn chứng mắt con gái người ta? Người ta không chê mày thì mày nên vui mừng mới đúng! Cưới vợ rồi liền thành thật an phận cho tao, đừng có càng lớn lại càng bướng bỉnh như vậy!" Dứt lời, Lý Điền Nghị liền đi ra cửa.

"Cha." Lý Ý Kỳ  trầm giọng mở miệng, "Con đã có người trong lòng."

Con trai buông một câu nói thành công cản bước chân đang hấp tấp của ông lại, liền quay đầu nghi ngờ nhìn hắn: "Bớt nói xạo đi." Đầu gỗ hơn hai mươi năm đột nhiên bảo mình thông suốt sao? Muốn ông tin tưởng, nằm mơ hả?

"Cha, mẹ, chỉ duy nhất chuyện hôn sự lần này, con trai tuyệt không lừa dối hai người." Lý Ý Kỳ nghiêm túc nhìn cha mẹ hắn, biết hôm nay đã đến lúc đem sự tình nói rõ một lần.

Lý Điền Nghị không được tự nhiên quay trở lại, xem xét mặt mũi con trai bầm dập, ghét bỏ bĩu môi, vừa tức vừa đau lòng: "Được, nói nghe thử xem là con gái nhà ai?" Lưu Uyển Tú cũng rất tò mò nhìn con trai bà.

Lý Ý Kỳ mở miệng, gọn gàng lưu loát: "Cháu ngoại của Lâm gia, Lê Thu."

"Cái gì?!" Hai vợ chồng nghe con trai nói xong đều nghẹn họng nhìn trân trối, hắn sao lại coi trọng cô gái mới từ thành phố kia đến rồi?

Cha Lý nhanh chóng trấn định lại, nhắm hai mắt nghĩ ngợi, thở dài: "Ý Kỳ, con có nghĩ tới không, nha đầu là người có học thức cao, mà ngươi chỉ là hán tử nông thôn chỉ nhận biết được vài mặt chữ. Nhà chúng ta lại... không giàu có như nhà bọn họ, con chỉ là dựa vào tướng mạo tốt một chút, nhưng mà cô nương nhà người ta cũng là tiểu mỹ nhân số một số hai, cho dù là tiểu cô nương kia nguyện ý, cha mẹ cô ấy cũng không thể nào chấp nhận đâu..." Kỳ thực còn một câu ông không dám nói, nữ nhân quá xinh đẹp sợ là càng giống như hồ ly tinh, làm sao có thể cả đời chung thủy với con trai ông. Vết thương trên mặt con trai hôm nay, sợ là nguyên nhân bắt đầu từ cô ta mà ra cả.

Nghe Lý Điền Nghị nói xong, Lưu Uyển Tú trong lòng có chút không phục, ngập ngừng một chút, lại phát hiện chính mình không tìm được lời nào phản bác hắn. Bà chỉ cảm thấy con trai vất vả lắm mới động tâm một lần, tự nhiên cần phải ủng hộ hắn, nào có chuyện liên tiếp dội cho hắn vài gáo nước lạnh đâu.

Lưu Uyển Tú sờ sờ tóc ngắn cũn của con trai: "Cha con nói đều là có đạo lý, nhưng mẹ tin tưởng Ý Kỳ nhà chúng ta sau này chắc chắn rất có tiền đồ. Chỉ cần con thích, cha mẹ nhất định giúp con cưới người ta về nhà."

Mắt Lý Ý Kỳ đỏ ửng, ôm chầm lấy mẹ hắn, lời cha vừa nói hết thảy hắn đều đã từng nghĩ tới, việc cha mẹ Lê Thu có thể không vừa ý hắn cũng nằm trong dự liệu cả, hắn mới không thèm quan tâm đâu. Duy nhất là việc cha mẹ hắn có thể bị người nhà kia lạnh mắt nhìn... Hắn vô cùng hối hận,  sao hai mươi năm qua mình cứ mơ mơ màng màng mà sống như vậy, nhưng mà nếu như không phải là bộ dáng hôm nay, thì sao có khả năng gặp được Lê Thu từ thành phố về nông thôn ở... Vận mệnh có đôi khi cứ trêu đùa con người như vậy, hắn còn có thể làm gì, phải nhanh chóng trưởng thành lên thôi.

Lý Điền Nghị vỗ vỗ vai con trai, quở trách nói: "Con chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Sợ rồi à? Cũng chỉ là một cô nương thôi, thích thì cưới về nhà. Chỉ là cô nương kia đối với con... là thật sự thật lòng, hay chỉ là đùa giỡn?"

"Cha, cha nói cái gì vậy!" Lý Ý Kỳ buồn bực mình cha hắn, "A Thu không phải là người như vậy."

Cha Lý hừ một tiếng, tỏ ý không thèm quan tâm nữa. Chân trước bước ra ngoài, chân sau quay lại dặn dò: "Bộ dạng xấu xí này của con tốt nhất đừng ra cửa nữa, mấy ngày nay chuyện trên sông không cần con quan tâm, tịnh dưỡng cho tốt, bằng không điểm mạnh duy nhất là khuôn mặt này liền xong đời, xem chừng cô nương người ta ghét bỏ không thèm gả đâu!"

Lý Điền Nghị ngoài miệng thì không khách khí xỉ vả con trai, nhưng lời nói dối lòng chính là rất quan tâm hắn. Giờ này khóe môi ông giương lên rất cao, như là đã nhìn thấy những ngày sau ngậm kẹo đùa cháu như thế nào rồi a...

Lý Ý Kỳ mặt ngơ ngác nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, con hiện tại nhìn không ra hình người nữa sao?"

Lưu Uyển Tú không thèm nhìn hắn, cười cười bước ra cửa, mặt trời xuống núi rồi, nên thu quần áo vào thôi...

Mặt Lý Ý Kỳ nhanh chóng đen như đít nồi.

***

"Chu Trạch Vũ, sắc trời không còn sớm nữa, hay là đêm nay cậu ở lại đây một đêm đi, nhà bà ngoại tôi vẫn còn một phòng trống. Đến sáng mai lại đi?" Lê Thu lo lắng nhìn nam nhân có chút thất hồn lạc phách, không đành lòng nhìn hắn cứ như vậy một mình trở về.

Chu Trạch Vũ nhìn con ngươi trong veo của cô, cảm xúc gì đều có thể nhìn ra trong đôi mắt ấy, duy chỉ có tình yêu là không thấy. Hắn liền cảm thấy có chút vô lực, miễn cưỡng nhìn cô cười cười: "Không được, anh là một đại nam nhân lại ở lại nhà bà ngoại em, bị người khác nhìn thấy đối với em chung quy đều không tốt. Anh hiện tại liền đi, có lẽ sẽ bắt kịp chuyến xe cuối cùng trở về thành phố..."

Lê Thu thấy hắn kiên trì, cũng không giữ lại nữa: "Vậy, tôi đưa cậu đi."

"Cũng được..."

.................

Trên đường nhỏ trong thôn, đồng ruộng đan xen. Nam nhân đi ở phía trước, cô gái nhỏ cách vài bước chân theo sao.

Chu Trạch Vũ cười khổ quay đầu lại: "A Thu, em có chỗ nào giống đang tiễn anh đi... Anh biết đường đi mà, em mau trở về đi."

Lê Thu bối rối cúi đầu, trên mặt hơi phiếm hồng. Đang muốn trả lời liền phát hiện bản thân mình rơi vào một vòng ôm ấm áp--

"A Thu," Chu Trạch Vũ có chút tham luyến hương thơm nhàn nhạt trên người cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh đời này chỉ từng thích qua một mình em, cũng chính vì thích, cho nên mới muốn được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em. Vốn tưởng rằng người sẽ mang lại hạnh phúc cho em chính là anh, không nghĩ tới... bên phía cha anh và cha em anh sẽ xử lý tốt, em cứ yên tâm." 

"A Thu, em nhất định phải sống thật tốt. Nếu như, hắn đối với em không tốt... Thôi đi, người em chọn, cuối cùng sẽ không sai đâu..." Nam nhân buông cô ra, trong mắt toàn một màu đỏ cùng tình yêu, "Anh đi đây." Nói rồi khẽ cắn môi, xoay người nhanh chóng rời đi. 

Lê Thu đứng tại chỗ, khóc không thành tiếng.

Đường là từ gồm một trái một phải ghép lại, cộng thêm dùng chân đi ra, các quy tắc sắp xếp nói cho người ta một chuyện, mỗi người đều đi trên những con đường khác nhau. Mà cô cùng Chu Trạch Vũ đã sớm định không thể cùng đi trên một con đường.

Lê Thu lau lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, trong lòng nghĩ: Cậu cũng phải sống tốt đấy.

Cô nhìn phía tây màu hồng đậm mong đợi, mong đợi ngày mai thuộc về cô, thuộc về Lý Ý Kỳ, cũng thuộc về Chu Trạch Vũ, ngày mai sẽ tốt hơn...

---------------

Lời tác giả: tuy rằng đây là thịt văn, nhưng chỗ cần công đạo thì phải luôn có công đạo a. Chương này tuy rằng hơi ngắn, nhưng có nhiều chuyển biến, tâm tính Lý Ý Kỳ chuyển biến lớn, còn có Chu nhị thiếu nhân vật này, xem như hết đất diễn rồi nha. Có bình luận nói thích chuyện tình tay ba, kỳ thực đã dự kiến cả rồi, ở hiện thực khẳng định là hắn sẽ ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng mà đây là thịt văn, hơn nữa Thái tử của chúng ta mới là nam chính a  (o>///<o)



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro