Nữ pháo hôi tu tiên giới 03

edit by ap

Sơn động.

Khương Phỉ dựa vào vách đá, nhìn người ở cửa động đang nghiền nát thảo dược, rõ là cảnh đẹp ý vui, nhưng y phục thư sinh kéo dài trên mặt đất, dính bùn đất cùng lá khô, thành ra bức họa vốn đẹp lại dính đầy vết bẩn.

Không biết bao lâu, âm thanh nghiền nát dừng lại.

Khương Phỉ hơi rũ mắt, lúc giương mắt lên liền biến thành bộ dáng phúc hậu, vô hại. Tân Khởi cầm nghiền nát tốt thảo dược đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống để đắp thuốc vào chân nàng.

Hai chân Khương Phỉ co quắp lại, vì đau mà khuôn mặt tái đi: "Đa tạ Tân công tử, hay là để ta tự mình làm......" khi nhìn thấy rõ thảo dược, liền ngừng lại, "Là tiên linh thảo, Tân công tử...để tìm được thứ này......"

Nàng vừa nói vừa nhìn vệt máu trên mu bàn tay cùng bùn đất trên y phục hắn.

Tiên linh thảo, thánh dược Tu Tiên giới, có thể nói đây là linh thảo rất hiếm.

Cũng chính vởi vì loại dược liệu này vô cùng quý giá, cho nên lúc hái, người hái phải dùng pháp thuật vạn phần cẩn, một chút sơ  sẩy trong nháy mắt thôi sẽ khiến dược liệu bị hỏng.

Tân Khởi nhìn theo ánh mắt nàng, sau đó ôn hòa cười: "Khương cô nương yên tâm, có lẽ ta khá may mắn nên mới chỉ đi loạn vài bước đã gặp được một gốc tiên linh thảo, vừa hay đem về để chữa thương giúp cô nương."

Hắn nhìn vệt máu loang lổ trên tà váy trắng tinh của nàng: "Khương cô nương bị thương từ đầu gối đến cẳng chân, chỉ cử động một chút vết thương liền rách ra, vẫn nên để ta giúp Khương cô nương thay thuốc đi."

Khương Phỉ mím môi, đành nhẹ nhàng gật đầu.

Tân Khởi chậm rãi vén vạt áo lên, nhìn vết thương sâu hoắm, thật lâu sau tựa như cực kỳ đau lòng chạm khẽ vào.

Chân Khương Phỉ hơi hơi co rúm lại.

Tân Khởi hoàn hồn, cười đầy áy náy nhìn nàng: "Vết thương sâu như vậy, Khương cô nương cũng chưa từng hé răng câu nào."

Nói rồi hắn cẩn thận đắp linh thảo đã được nghiền nát lên miệng vết thương, thủ pháp ôn nhu, làm rất chuyên chú, nếu không có -10 độ hảo cảm trên đỉnh đầu, thật giống bộ dáng đang đối xử tốt với người trong lòng.

Khương Phỉ trào phúng cười, bởi vì trước đó nàng dùng chút thủ đoạn, nghĩ đến đây, nàng dứt khoát nhìn hắn không chớp mắt, hô hấp thực bình tĩnh.

"Tốt rồi, chỉ sợ khoảng thời gian này phải kéo dài hơn dự kiến......" Tân Khởi nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt đón nhận ánh mắt Khương Phỉ.

Khương Phỉ như hài tử trộm ăn đường bị phát hiện, lông mi run lên, nhanh chóng cúi đầu, hai tai phiếm hồng.

Tân Khởi liếc nhìn gò má ửng hồng của cô, trong lòng vô cùng mỉa mai.

Trong nháy mắt lại trở về ôn nhu: "Nếu Khương cô nương không chê, ta liền hộ tống Khương cô nương ra khỏi chương mộc lâm."

"Ta không ngại......" Khương Phỉ vừa muốn lắc đầu, lại như vừa nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn hắn, "Có phải sẽ làm chậm hành trình của ngươi không?"

"Ta?" Tân Khởi lắc đầu cười, "Ta bất quá chỉ là một thư sinh, nhờ có cao nhân chỉ điểm, tu chút pháp thuật, hiện giờ chỉ là một  kẻ thu hành bình thường du ngoạn khắp thiên hạ mà thôi."

Khương Phỉ mắt sáng rực lên: "Vậy dọc đường đi...... làm phiền Tân công tử rồi." Nói xong, cúi đầu có chút hoảng loạn, nắm một đóa hoa dại trong tay, không nhìn hắn nữa.

Chương mộc lâm tràn đầy linh khí, hoa dại mọc đầy rừng, trong lòng Khương Phỉ không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Tân Khởi nhìn ánh mắt nàng lấp lánh vui sướng, càng thêm châm chọc. Ngu xuẩn lại nông cạn, có chút cảnh vật vừa mắt liền động tâm, thật không thú vị.

Nhưng hắn thực mau chuyển ánh mắt qua nhánh hoa dại trong tay nàng: "Khương cô nương thích hoa này sao?"

"Hả?" Khương Phỉ dừng một chút, tiện đà nói, "Hoa dại thanh tú xinh đẹp, tất nhiên là chọc người yêu thích."

"Nhưng mà ta thích nhất chính là hoa lan trên vách đá, tuy ít người thấy đẹp, nhưng với ta lại thực sự rất đẹp."

Nói xong, nàng ngẩng đầu cười với hắn, lại rất nhanh cúi xuống, "Thật đáng tiếc, ta hiện giờ pháp lực vẫn chưa đủ mạnh......"

Tân Khởi nhìn nàng, hơi hơi híp mắt, hoa lan đá sao?

Đang nghĩ, liền nghe thấy vài tiếng "Thầm thì".

Tân Khởi phục hồi tinh thần, Khương Phỉ vẫn đang cúi đầu, tai đỏ bừng như sắp chảy máu: "Xin lỗi, Tân công tử......"

"Là ta suy xét không chu toàn."

Tân Khởi cười khẽ, xoay ra khỏi sơn động. Lúc trở về, trong tay mang theo một con thỏ hoang, hắn lưu loát xử lí thịt thỏ, lại chặt một nhánh cây, nhóm lửa nướng.

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười yếu ớt.

Tân Khởi quay đầu nhìn lại.

Trong sơn động ánh sáng mờ mịt, Khương Phỉ sắc mặt tái nhợt, dưới ngọn lửa nhìn qua lại có chút hồng hào, ý cười đầy mặt nhìn hắn: "Tân công tử, thỏ hoang không phải nướng như vậy."

Nàng nói xong liền tiếp lấy thịt thỏ trên tay hắn, sau đó quay người lại, lấy gia vị trước đó đã chuẩn bị trong tay ra, lật qua thỏ hoang, rắc từng chút gia vị lên đó, rắc đều rồi mới đem nhánh cây đặt tại trên đống lửa, thỉnh thoảng xoay một chút.

Tân Khởi nhìn nàng. Tay nàng vô cùng trắng, trắng đến mức phát sáng, phảng phất có thể nhìn thấy gân mạch màu xanh nhạt ẩn hiện, khiến người ta chỉ muốn rạch ra để nhìn máu tươi bắn tung tóe.

Nếu là trước kia, hắn muốn rạch liền làm luôn. Nàng thật nên biết ơn mệnh nàng còn hữu dụng.

Tân Khởi thu hồi ánh mắt.

Hắn tu luyện mấy trăm năm, chỉ cần mỗi tháng ăn chút cam lộ liền đủ, huống hồ, mọi loại hành động của nhân giới đều khiến hắn chán ghét đến cực điểm, sao lại có thể biết được biện pháp nướng thịt của phàm nhân đây?

Trong sơn động tràn ngập mùi thịt nướng.

Khương Phỉ thật sự đói bụng, thân thể này vẫn chưa tu luyện đến không ăn không ngủ. Nàng cố hết sức duỗi tay để chạm tới miếng thịt thỏ cách đó không xa.

Một bàn tay to lớn tái nhợt đưa thịt thỏ cùng nhánh cây tới trước mắt nàng. Tân Khởi mặt mày ôn hòa: "Khương cô nương có việc có thể kêu ta."

Khương Phỉ mím môi, nhỏ giọng đa tạ tiếp nhận thịt thỏ, sau đó xé một tảng thịt nướng giòn đưa tới trước mặt Tân Khởi: "Ngươi cũng ăn đi."

Trong mắt Tân Khởi hiện lên vẻ chán ghét cực điểm, nhìn khối thịt trước mắt, không nói gì.

Khương Phỉ có chút thấp thỏm: "Ngươi không thích..... sao?

Còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối, Tân Khởi đột nhiên mở miệng cắn thịt trong tay nàng, môi mỏng hồng thuận vô ý chạm vào đầu ngón tay Khương Phỉ, sau đó thấp giọng nói: "Ăn rất ngon."

Mà đỉnh đầu hắn độ hảo cảm lại giảm xuống còn -13.

Khương Phỉ cúi đầu, gương mặt đỏ bừng, im bặt không đáp lại hắn.

Tân Khởi chậm rãi đứng lên, thấy bên ngoài trời đã tối: "Ta đi kiếm chút củi đốt."

Nói xong xoay người bước ra khỏi sơn động.

Khi đã cách sơn động khá xa, hắn chán ghét nhổ miếng thịt thỏ trong miệng ta, ngón trỏ gõ nhẹ vào gốc cây cổ thụ bên cạnh, cam lộ bọc trong pháp thuật màu đỏ hiện ra, cây cổ thủ chằng mấy chốc đã biến mất không dấu vết.

Tân Khởi dùng cam lộ súc miệng, trong lòng cố kìm nén sự chán ghét. Trong nháy mắt ngực bỗng truyền đến một cỗ đau đớn, xương cốt toàn thân như muốn đứt gãy. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Lại đến ban đêm, thiên phạt thật là đúng hẹn mà tới.

Cười lạnh một tiếng, Tân Khởi mặt vô biểu tình xoay người rời đi, nghĩ đến vừa rồi thần sắc Khương Phỉ ở trong sơn động trong lòng trào phúng càng sâu.

Vốn tưởng rằng thời khắc giết thê chứng đạo sắp đến, thời gian của mình không còn nhiều, mà nay tìm được thế thân, xem ra là trời đang giúp hắn.

Chương mộc lâm vốn không nhỏ, nếu Khương Phỉ không bị thương, dùng phép cũng sẽ mất một ngày một đêm, huống chi hiện giờ nàng bị thương, thể chất lại không dễ khỏi, nên hành trình hai người liền dễ dàng kéo dài.

Đi liên tục năm sáu ngày mới chỉ được một phần ba lộ trình.

Trong khoảng thời gian này, Tân Khởi mỗi ngày đều bắt gà rừng hoặc thỏ hoang, nướng cho Khương Phỉ ăn, còn tìm tiên linh thảo để nàng dưỡng thương.

Khương Phỉ cũng yên tâm hưởng thụ "Phụng dưỡng" từ tiểu ma đầu.

Hôm nay lúc nàng tỉnh dậy, Tân Khởi không ở bên cạnh.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, trong nguyên tác, có một ngày Tân Khởi liền biến mất, khi nguyên chủ đi tìm, phát hiện Tân Khởi trong lúc tới vách núi hái tiên linh thảo, thấy trên vách đá mọc một cây hoa lan.

Với ma lực của Tân Khởi, việc hái đóa hoa lan chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng hắn giả vờ ngã xuống, ngón tay bầm tím, trầy da đến mức lộ cả, máu chảy đầm đìa, bày tay lại siết chặt đóa hoa lan mà nguyên chủ yêu thích, người đầy chật vật xuất hiện trước mặt nguyên chủ.

Khổ nhục kế.

Khương Phỉ cười cười, kiên nhẫn chờ đến chạng vạng, quả nhiên vẫn không thấy bóng dáng Tân Khởi.

Mãi đến khi trời tối, nàng mới thong thả ung dung lê đôi chân đang dần khá lên về hướng Tân Khởi rời đi.

Đi chừng nửa canh giờ, cây cối phía trước dần thưa thớt, sương mù ẩn hiện.

Khi Tân Khởi nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa, hắn đang đứng trên vách núi, gió thổi khiến hai dải lụa cột trên tóc bay loạn lên, trong mắt tràn đầy trào phúng và khinh thường.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tân Khởi giơ tay lên, dùng ngón trỏ làm đao, tùy ý chém lên tay trái, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa, vẻ mặt lại trước sau không đổi sắc.

Trong phút chốc đã biến mất khỏi rìa vách đá.

Khương Phỉ đến vách đá, thấy tiên linh thảo, trên đó còn vương vài vết máu.

Biết Tân Khởi đang ở xung quanh, Khương Phỉ nhướng mày, bước nhanh hơn, cầm lấy tiên linh thảo rồi nhìn bốn phía: "Tân công tử?"

Không một âm thanh hồi đáp.

"Tân công tử?" Khương Phỉ có chút hoảng loạn.

Vẫn không người lên tiếng.

"Tân công tử?" Khương Phỉ không ngừng nhìn xung quanh, vết thương trên đùi trở nên tê dại, âm cuối khẽ run.

"Tân Khởi!"

Lời cuối vừa dứt, dưới vực sâu truyền đến một tiếng đáp.

Bước chân Khương Phỉ cứng đờ, thật lâu sau  mới dám quay đầu nhìn lại.

Tân Khởi chậm rãi leo lên từ vách núi, Y phục thư sinh trên người sớm bị vết máu cùng vết bẩn làm dơ, ngón tay dính đầy máu tươi.

Nhưng trong lòng bàn tay đẫm máu, vẫn cố chấp nắm chặt đóa hoa lan, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, lại mang theo vài phần nhu tình, phía sau dải lụa theo gió bay múa.

Rồi sau đó, hắn từ từ nở nụ cười, đưa hoa lan dính đầy máu cùng sương tới trước mặt nàng: "Khương cô nương, ta nhớ nàng từng nói thích nó."

Khương Phỉ cúi đầu, nhìn hoa lan đá tinh xảo mà quỷ dị, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Cẩu nam nhân kỹ thuật diễn thật tốt.

Nàng bình tĩnh nhìn đóa hoa, hốc mắt ửng đỏ, dùng sức hất nhánh lan xuống mặt đất, rồi đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt tràn ra, môi mím lại: "Ta không thích nó."

Ánh mắt hắn dần mất đi độ ấm.

Khương Phỉ lại tiến lên, gần mức y phục hai người chạm vào nhau, dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào: "Ta muốn ngươi sống."

Tân Khởi trong mắt đầy âm trầm, quên cả việc đẩy Khương Phỉ ra.

Tiên giới có không biết bao tiên sư muốn mạng hắn, chỉ cần có được nội đan của hắn, liền có thể thăng đến Độ Kiếp kỳ.

Trước nay chưa từng có người nói, muốn hắn còn sống.

Vậy mà lời này lại được phát ra từ miệng nữ nhân ngu xuẩn tước mặt.

Hắn còn sống, lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Ví như, hắn muốn mạng nàng.

Độ Hảo cảm Tân Khởi: -10.

......

Để ra khỏi chương mộc lâm, ước chừng cần thời gian nửa tháng.

Chuyện xảy ra trên vách núi ngày đó, hai người đều không nhắc lại, nhưng Tân Khởi cảm nhận được sự xa lạ của Khương Phỉ đối mình đã giảm rất nhiều, thậm chí còn nhiều lần đỏ mặt khi hắn tới gần.

Hắn vui mừng.

Bên ngoài khu rừng, là một địa phương tên Du Phương trấn. Là giao giới giữa Nhân giới và Tu Tiên giới, nơi này người yêu hỗn tạp, có người tu hành từ Tu Tiên giới đến muốn ngắm nhìn phồn hoa Nhân giới, có phàm nhân buôn bán, có Ma tộc cải trang trà trộn, cũng có tiên sư lần theo ma khí tìm.

Vô cùng náo nhiệt.

Chân của Khương Phỉ đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa ở chương mộc lâm vô cùng nhàm chán, chỉ có cây cùng sương mù, bên cạnh là tiểu ma đầu với khuôn mặt cười đầy giả tạo, bởi vậy khi thấy Du Phương trấn rộn ràng nhốn nháo, trống trải trong lòng liền vơi đi.

Hai bên đường, có rất nhiều người bán đồ ăn vặt nhân giới, cũng có bán một chút lá bùa cầu phúc Tu Tiên giới, âm thanh bán hàng rong rao hàng không dứt bên tai.

Tân Khởi khoanh tay đi cạnh Khương Phỉ, rũ mắt che đi sự lạnh lẽo chán ghét. Hắn chán ghét tất cả mọi thứ trên đời, nhỏ bé như con kiến, thậm chí mùi trên cơ thể người luôn khiến hắn buồn nôn, ngay cả hương phấn rẻ tiền cũng không thể che đậy  được.

Khương Phỉ không thèm để ý đến vẻ chán ghét của hắn, vẫn hứng thú nhìn hai bên, khi nhìn thấy sạp hàng của phụ nhan trước mắt, lại quay lại liếc Tân Khởi, nhấc chân đi qua.

"Cô nương muốn một ống cam thảo?" Phụ nhân nhìn thấy khách, cười hỏi.

Khương Phỉ gật gật đầu, nhưng hình như nhớ ra cái gì, sờ sờ túi tiền bên hông.

Nàng tựa hồ không có ngân lượng, chỉ có linh thạch......

"Nơi này Linh thạch cũng có thể dùng làm tiền." Bên cạnh người kiên nhẫn giải thích.

Khương Phỉ kinh hỉ, lấy ra một linh thạch đưa cho phụ nhân.

Phụ nhân kinh ngạc nhìn hai người, cho Khương Phỉ một ống cam thảo, lại đưa cho nàng một cái túi tiền, túi tiền chừng mấy chục lượng bạc vụn: "Nhị vị tiên lữ thoạt nhìn xứng đôi cực kỳ, nhất định có thể tu thành chính quả."

Khương Phỉ sửng sốt, theo bản năng liếc về phía Tân Khởi, nói: "Ngươi đừng đùa, ta với hắn vốn không phải là phu thê......"

"A tà biết rồi, tiên giới vốn không dùng hai chữ phu thê," phụ nhân mãn nhãn hiểu rõ mà cười, "Nên gọi là song tu tiên duyên."

Khương Phỉ mặt đỏ lên: "Đại nương thật sự hiểu lầm......"

Nàng vẫn chưa nói xong, Tân Khởi cười nói: "Đúng vậy, là tiên duyên." Nói xong liền nhận lấy túi tiền đưa cho Khương Phỉ.

Khương Phỉ ngơ ngác nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng, trong mắt có kinh ngạc, còn có chút mừng thầm.

Tân Khởi cười cười, thấp giọng nói: "Nếu không nhận, chỉ sợ người ta sẽ nói không ngừng."

Khương Phỉ khẽ đáp lại, hai mắt sáng ngời, nhìn túi tiền trong tay, sau đó mới yên tâm hơn một chút: "Thật không ngờ linh thạch có thể đổi thành tiền." Vừa nói vừa uống một ngụm cam thảo, cam thảo chua chua ngọt ngọt, thật ngon miệng.

Tân Khởi cố nén cười; "Nhân giới có tán tu, tu luyện được chút trò vặt liền đi giúp những người chữa bệnh cầu phúc, không thu tiền bạc chỉ thu linh thạch, Nhân giới tiền trang liền có thể đổi linh thạch, một linh thạch có thể đáng giá một trăm lượng bạc......"

Tân Khởi chưa nói xong, bên môi đột nhiên xuất hiện ống trúc, còn có một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn hắn: "Ngon lắm, ngươi cũng uống thử đi."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tân Khởi cảm thấy khẩn trương.

Người kia thậm chí không chờ hắn phản ứng lại, ống trúc hơi nghiêng, cam thảo ngọt ngào lành lạnh đã vào trong miệng hắn, trườn qua cổ họng, nuốt xuống.

Đã rất lâu rồi hắn chưa nếm qua bất cứ thứ gì ở nhân giới, nhưng hắn hiện tại lại không hề thấy ghê tởm.

Tân Khởi nhíu chặt giữa mày, nhìn nữ nhân trước mặt, ánh mắt không giấu được sự nóng bỏng.

Tựa như...... quay ngược lại mấy trăm năm trước, nam nhân hắn nên gọi một tiếng phụ thân đem nữ tử muốn quyến rũ nam nhân đó mà chỉ quấn quanh người một lớp sa mỏng nhốt trong kim sắc, hành hạ đến chết, nam nhân đó cũng là dùng ánh mắt này nhìn nữ tử.

Bá đạo, bốc lửa.

Nam nhân moi tim nàng ta, nhìn nàng trên mặt đất vặn vẹo thống khổ, sau đó tùy ý ném nàng ra ngoài.

Mà hắn được sinh ra, cũng chỉ vì nam tử nhất thời tò mò nếm thử nhân giới thôi.

Người cùng ma, sẽ sinh ra quái vật như thế nào?

Tân Khởi đột nhiên lui về phía sau một bước, cam lộ rớt ra vài giọt.

Khương Phỉ kinh ngạc nhảy dựng: "Ngươi làm sao vậy?"

Tân Khởi không nói gì, vẫn chăm chú nhìn Khương Phỉ.

Cùng một ánh mắt, hắn phải đưa ra lựa chọn giống như nam nhân kia. Hắn cũng sẽ đích thân giết Khương Phỉ.

"Tân công tử?" Khương Phỉ bất an gọi hắn.

Tân Khởi phục hồi tinh thần, lau khóe môi: "Không có việc gì, uống rất ngon."

Khương Phỉ nghe vậy, nở nụ cười.

Độ hảo cảm Tân Khởi: -5.

Khương Phỉ cười đến càng thêm vui vẻ.

Lại vào lúc này, một cái ước chừng bảy tám tuổi, ăn mặc màu xanh lơ áo tang chút nào không chớp mắt hài đồng từ bên người nàng chạy qua đi.

Khương Phỉ cảm thấy túi linh thạch bên hông bị nới lỏng.

Xung quanh đều nghe thấy than âm trường kiếm rút ra khỏi vỏ, lúc ý thức được, đã thấy trường kiếm đầy linh lực đặt trên cổ đứa nhỏ.

Đứa nhỏ bị dọa sắc mặt tái nhợt.

Khương Phỉ bước tới lấy lại túi tiền từ tay đứa trẻ, hơi khựng lại khi thấy đôi mắt phiếm đỏ đầy ma khí của nó.

Nó còn rất nhỏ, vẫn chưa biết liễm ma tính. Đây rõ ràng là tiểu ma đầu.

Khương Phỉ suy nghĩ một lát, liếc nhìn Tân Khởi, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Lần này ta tha cho ngươi, tiểu ma đầu, lần sau gặp lại, nhất định không tha."

Rồi thu hồi trường kiếm, xoay người đi đến chỗ Tân Khởi cười cười: "Tân công tử, đi thôi."

Tân Khởi nhìn về phương hướng đứa trẻ biến mất, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhìn ra nó là hậu duệ Ma tộc vừa ra đời không lâu, lại vờ như không hiểu: "Vừa rồi đó là......"

Khương Phỉ nhíu mày: "Là Ma tộc."

"Khương cô nương hình như rất chán ghét Ma tộc?" hắn dò hỏi.

Khương Phỉ nhìn hắn: "Từ xưa đến nay tiên ma vốn không hợp."

Tân Khởi khép hờ hai mắt, hồi lâu cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, vốn là rất mâu thuẫn."

Nữ nhân ngu dốt, tự cao tự đại.

Để nàng ta chết thay Yến nhi thật là xúc phạm.

Chỉ có Yến nhi mới nói, tiên hay ma đều là sinh mệnh, chỉ có Yến nhi sẽ không ghét bỏ thân phận Ma tộc của hắn.

Độ hảo cảm: -10.

Đêm đó, cả hai đều tá túc tại khách điếm.

Nơi này là khách điếm lớn nhất Du Phương trấn, vô cùng phồn hoa, chật ních người. Theo lời tiểu nhị nói, ngay cả các tiên nhân trên Vô Niệm cũng đều dừng chan tại nơi này. Lời này chỉ là khách điếm truyền ra, thật giả vẫn chưa kiểm chứng được.

Thời điểm Khương Phỉ cùng Tân Khởi tới khách điếm, chỉ còn lại một gian phòng ở phía trên, tuy bất đắc dĩ, những không còn lựa chọn nào khác.

Khoảng thời gian trước, Khương Phỉ vẫn luôn ở trong chương mộc lâm, mặc dù có nước sơn tuyền, nhưng không thoải mái bằng ở khách điếm.

Tắm gội xong thì trời đã tối mịt.

Tân Khởi từ lúc nàng tắm gội liền đi ra ngoài, giờ phút này vẫn chưa trở lại.

Khương Phỉ lười nhác dựa vào giường, thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên 【 ký chủ vì sao lại tỏ ra ghét Ma tộc? 】

Lúc nàng vừa nói nó liền muốn hỏi, nhưng ký chủ vẫn luôn đang tắm, nó đành phi lễ chớ nghe phi lễ chớ coi.

"Hả?" Khương Phỉ lười biếng cười, "Trước có Đường Phi Yến ở đó, ta đối với Ma như thế nào thân thiện, Tân Khởi tựa hồ chỉ hỏi cho có mà thôi, hắn rõ ràng biết ta chán ghét ma tộc."

Cho nên, liền để cho hắn thấy rằng nàng chán ghét Ma tộc.

Sau này, một người vốn chán ghét Ma tộc như nàng, lại có thể tiếp nhận hắn, không phải càng cảm động sao?

Huống chi Tân Khởi có tính chiếm hữu mạnh như vậy, người khác cho dù là Ma tộc, trong mắt hắn đều như cỏ rác, hắn chỉ thích nhất độc nhất vô nhị.

Nàng liền cho hắn độc nhất vô nhị.

【hệ thống: Chỉ trong nháy mắt kia, ký chủ suy nghĩ nhiều như vậy? 】

Khương Phỉ cười cười, hỏi lại: "Tân Khởi đi nơi nào?"

【 hệ thống: Lúc này khả năng đang chịu thiên phạt. 】

"Thiên phạt?"

【 hệ thống: Tu luyện ma pháp cần phải hút sinh cơ tu luyện pháp thuật của người người khác, phải trả giá bằng thiên phạt. 】

"Tân Khởi chịu cái gì thiên phạt?"

【 hệ thống: Tân Khởi pháp lực thâm sâu, thiên phạt liền càng nặng. Mỗi đêm khi ánh trăng càng sáng, Tân Khởi sẽ đau nhức không ngừng, xương cốt sẽ bị nứt ra và lành lại; mỗi tháng mười lăm trăng tròn, thiên phạt càng nặng, cùng là thời điểm pháp lực yếu nhất. Bởi vậy rất nhiều trừ ma sư thích bắt ma tốc vào ngày mười lăm hàng tháng để lấy nội đan tu luyện. 】

Mỗi đêm.

Khương Phỉ rũ mắt cười: "Vậy hắn hẳn là đã rất lâu không ngủ rồi?"

【 hệ thống: Tân Khởi đã hơn một trăm năm, chưa từng nghỉ ngơi tốt. 】

Khương Phỉ nhướng mày, không hề có thành ý nói: "Thật thảm."

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng chợt nghĩ ra một điều. Chỉ còn năm ngày nữa là đến đêm rằm tháng giêng.

Nàng nhớ không lầm, trong nguyên tác, vào ngày này Tân Khởi từng không cẩn thận tiết lộ vài tia ma khí, bị trừ ma sư nghi ngờ.

Tân Khởi liền đẩy ma khí sang cho nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị đuổi giết, hắn lại đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Đến lúc này, nguyên chủ mắc phải con đủy tình iu.

Trước đó vốn tưởng rằng đây là thủ đoạn câu dẫn của Tân Khởi, hiện giờ nghĩ lại, không phải Tân Khởi không cẩn thận tiết lộ ma khí, mà là đêm trăng tròn, pháp lực hắn suy giảm, thiên phạt còn khó mà chịu nổi, huống chi còn phải thu liễm ma khí khổng lồ như vậy?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Khương Phỉ nhanh chóng chợp mắt giả vờ ngủ.

Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Tân Khởi chậm rãi đi vào, nhìn thấy trên giường không có động tĩnh gì, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, cổ tay hiện lên một vòng lửa pháp ấn.

Khóa tình chú.

Tân Khởi đi đến bên giường, nhìn Khương Phỉ đang thở đều đều.

Thật lâu sau, hắn một tay tạo kết ấn, đem khóa tình chú từ từ truyền vào giữa mày Khương Phỉ.

Tân Khởi nhìn chằm chằm khóa tình chú du tẩu trong thân thể nàng, khóa tình chú không thể đi vào nếu người đó không có tình cảm.

Xem ra, nàng quả thực động tâm.

Nhưng trong nháy mắt, khóa tình chú lại đột nhiên tụ lại giữa mày Khương Phỉ, muốn bay ra ngoài.

Vẫn chưa hoàn toàn động tâm.

Tân Khởi vươn ngón trỏ ra giữa mày Khương Phỉ, ngăn cản hóa tình chú lao ra.

Khóa tình chú, nếu không phải cam tâm tình nguyện, liền chỉ có một đường chết.

Tân Khởi híp mắt nhìn Khương Phỉ, nàng vừa ngu xuẩn lại kiêu ngạo, cũng xứng chán ghét ma sao?

Nếu hôm nay nàng chết, hắn vẫn có thể tìm được nữ nhân thể chất chí âm chí hàn thay thế.

Khóa tình chú ở trong cơ thể Khương Phỉ càng thêm càn rỡ, thấy sắc mặt Khương Phỉ càng thêm tái nhợt, trong lòng nàng đột nhiên lại rơi ra một đóa hoa.

Một đóa hoa lan màu trắng, cánh hoa dính vết máu màu đỏ sậm.

Tân Khởi nhìn đóa hoa, hơi giật mình. Là đóa hoa lan trên vách đá ngày đó, khe đá có rất nhiều, hắn chỉ tùy ý hái một đóa thôi.

Ngày đó, nàng rõ ràng vứt đóa hoa này trên mặt đất, sao hiện giờ lại ở đây......

Nàng nhặt trở về? Vẫn luôn mang bên người?

"Đông" một tiếng khẽ vang.

Lần đầu tiên, trái tim giống như bị một thứ gì đó nhẹ nhàng va vào.

Một hồi sau, ngón trỏ đang chạm vào giữa mày Khương Phỉ thu lại, khóa tình chú nháy mắt trào ra, một lần nữa trở lại cổ tay Tân Khởi.

Độ hảo cảm Tân Khởi: 0.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro