Nữ pháo hôi tu tiên giới 05

edit by ap

Tân Khởi ôm lấy vai Khương Phỉ, nhanh chóng bay về phía khách điếm.

Tần Hoài Viễn cùng vài đệ tử đang từ chợ đêm Du Phương trấn ra tới, không khí hỗn tạp tiêu tán, năm giác quan của hắn trở nên nhạy bén. Như thể phát giác ra điều gì đó, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai thân ảnh vụt qua giữa trời đêm tối tăm.

Tần Hoài Viễn kinh ngạc, hắn làm trừ ma sư gần trăm năm, chưa bao giờ cảm nhận được ma khí nồng đậm như vậy, sợ là ma đầu kia sớm đã tới Độ Kiếp rồi, không lâu nữa liền trở thành ma tôn.

Nếu có được nội đan của ma đầu này, một bước thành tiên chỉ trong chớp mắt.

Hơn nữa nhìn bộ dạng ma đầu kia không ổn định, ma khí khó kiểm soát, chắc chắn là đang chịu thiên phạt rất nặng.

Hôm nay hắn gặp được ma đầu tu vi cường đại như vậy, nếu không nhanh chóng lợi dụng đêm trăng tròn này, chỉ sợ lần sau sẽ không gặp được vận may như vậy nữa.

"Sư phụ?" Một vài đồ đệ thấy Tần Hoài Viễn khựng lại, khó hiểu hỏi.

Tần Hoài Viễn hoàn hồn, rút trường kiếm từ sau lưng: "Có ma khí."

Một đám đồ đệ thấy vị sư phụ Nguyên Anh kỳ nghiêm túc như vậy, cũng trở nên thận trọng hơn.

Tần Hoài Viễn quay lại nhìn chợ đêm sầm uất: "Đừng để ma đầu kia tới gần chợ, nơi đó khá hỗn tạp, không tiện ra tay."

"Rõ!"

Bên kia.

Tân Khởi ôm Khương Phỉ, cảm nhận rõ tình hình bên trong cơ thể mình đang dần nứt ra, thối rữa, hóa thành một bãi bùn, ngay cả đầu gối cũng như bị đập nát thành từng mảnh, khó dùng sức lực.

Dưới ánh trăng, pháp lực của hắn tiêu tán càng thêm nhanh, ngay cả việc bay theo hướng gió cũng trở nên gian nan.

Hắn khó khăn hít thở bay về phía khách điếm ở ngay phía trước.

Nhưng ngay trong tức khắc, xẹt qua một thanh trường kiếm, lướt qua trước mắt hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trên chuôi kiếm khắc một chữ "Đạo".

Tân Khởi cười mỉa mai, không cần nghĩ cũng biết là trừ ma sư, nghiêng đầu tránh đi, nhưng trường kiếm lại như có ý thức, lần nữa hướng về phía hắn.

Tân Khởi triệu hồi pháp lực, ngón tay vung về phía trường kiếm, thanh kiếm trong nháy mắt như "Chết" đi, thẳng tắp rơi xuống.

Tân Khởi cảm thấy đau nhói, do cưỡng bức sử dụng pháp lực, đan điền cuồn cuộn, trong miệng đầy vị tanh.

Tần Hoài Viễn một thân bào màu xáo bay lên, nắm lấy trường kiếm nhìn Tân Khởi, trong mắt đầy tham lam, quả thật là ma đầu Độ Kiếp kỳ , cách ma tôn không xa.

"Ma đầu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Nói rồi Tần Hoài Viễn lần nữa vung kiếm.

Tân Khởi một tay ôm lấy Khương Phỉ, một tay triều tới hồng quang đỏ đậm, đối đầu đòn tấn công của Tần Hoài Viễn.

Trường kiếm run rẩy trên tay Tần Hoài Viễn, sau đó "Bang" vỡ ra làm bốn.

Một mảnh vỡ va vào mũ thư sinh trên đầu Tân Khởi, mũ rơi ra, róc đen như lụa buông xuống.

Tần Hoài Viễn cả kinh, vội tránh đi, hắn không ngờ ma đầu dù phải chịu thiên phạt mà một thân pháp lực thâm sâu như vậy. Khi hắn nhìn về phía Tân Khởi lại không khỏi mỉm cười.

Ma đầu sắc mặt tái nhợt như lệ quỷ, tóc dài trung bay trong gió, khóe môi cùng khóe mắt trào máu, hai mắt biến đỏ, ma khí không ngừng tiết ra ngoài.

Thiên phạt.

"Ngươi cho rằng đêm nay có thể chạy thoát sao?" Tần Hoài Viễn cười lớn, rồi sau đó nói với các đệ tử phía sau, "Bày trận"

Đội hình mười người vây quanh Tân Khởi, khắc chế ma khí trên người hắn.

Tần Hoài Viễn nằm ngoài trận pháp, lại lần đánh về phía Tân Khởi.

Khương Phỉ nghe thấy động tĩnh, tìm đúng thời cơ "tỉnh lại", ngẩng đầu nhìn về phía nam tử: "Tân Khởi?"

Lúc này hắn đâu còn là thư sinh thanh nhược Tân Khởi, ngược lại......lông mày hơi hướng lên, sắc mặt tái nhợt như xác chết, máu chảy dưới khóe mắt cùng khóe môi, hai mắt đỏ đậm, dáng hình quỷ dị lại yêu nghiệt.

Tân Khởi sửng sốt, cúi đầu nhìn Khương Phỉ.

Hắn sẽ không để mình gặp rắc rối, càng sẽ không cho phép chính mình bị con kiến giết chết.

Hắn còn chưa chứng kiến Nhân giới cùng nam nhân kia biến thành địa ngục, làm sao có thể chết được?

Với hắn mà nói, chỉ có hắn mới được phép lợi dụng mọi người.

Bao gồm cả Khương Phỉ.

Xung quanh có trận pháp áp chế, thế tấn công của Tần Hoài Viễn gần ngay trước mắt.

Tân Khởi rũ mắt, dùng hết pháp lực còn sót lại trong tay mở một đường sống, đẩy Khương Phỉ ra ngoài.

Khương Phỉ quay đầu nhìn hắn, mái tóc đen dài bị pháp lực thổi hỗn độn, một sợi tóc phất gương mặt, hai mắt đầy mờ mịt cùng bối rối: "Tân Khởi......" Nàng khó hiểu gọi hắn.

Tân Khởi ngẩn ra, cảm thấy thanh âm nữ tử như thở dài, khắc sâu trong đáy lòng, thậm chí...... nàng còn vươn tay lại như muốn ôm lấy hắn.

Như cảnh tượng trong chợ đêm, bắt lấy tay hắn cùng nhau chạy về phía trước.

Nhưng mà trong nháy mắt, tất thảy đều biến mất.

Từng đòn pháp khí của Tần Hoài Viễn giáng lên phía sau lưng Khương Phỉ.

Nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, người đã ngã xuống hư lá rụng trên mặt đất.

Cẩu nam nhân.

Lúc Khương Phỉ ngã xuống trong lòng liền phun ra ba chữ này.

Hành động của Tân Khởi nhìn có vẻ giống như cố gắng đẩy nàng khỏi nguy hiểm, nhưng kỳ thật chính là để nàng thành lá chắn. Mà hắn lại nắm chặt thời cơ, nhanh chóng sử dụng pháp lực còn sót lại phá trận rồi tẩu thoát.

May mắn thay, trận pháp chỉ có thể khắc chế Ma tộc, trừ ma sư kia mới chỉ ở Nguyên Anh kỳ, lại muốn bắt sống Tân Khởi nên vẫn chưa dùng hết toàn lực, nàng chống cự, thương thế không nghiêm trọng lắm.

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn trận pháp đang tập kích Tân Khởi, mà vừa rồi Tần Hoài Viễn đánh trượt Tân Khởi, thẹn quá hóa giận, dồn hết công lực đánh Tân Khởi.

Khương Phỉ cười lạnh: "Hệ thống, đừng để cẩu nam nhân rời đi."

【 hệ thống: Ký chủ? 】

"Giúp trừ ma sư kia một phen đi."

Vừa dứt lời, trận pháp đã bị Tân Khởi công phá, "Oanh" một tiếng, đồ đệ đều lần lượt ngã xuống đất, phun máu tươi.

Tần Hoài Viễn như cảm thấy được thiên địa trợ lực, pháp lực cuồn cuộn trong tay đánh về phía Tân Khởi.

"Tân Khởi!" Khương Phỉ ra vẻ nôn nóng bay lên, như muốn nhào về phía Tân Khởi.

Nhưng mà Tần Hoài Viễn lại nhanh hơn một bước, vung một chưởng trúng ngay nội đan Tân Khởi.

Thân thể Tân Khởi rung chuyển dữ dội, phun ra một ngụm máu lớn, nội đan nứt ra, toàn thân đau đớn dữ dội, lần đầu tiên sau hàng trăm năm che trời lấp đất hắn có cảm giác hồn phi phách tán.

Phía trước là bóng đen bao phủ, Tân Khởi cảm thấy có người gọi tên hắn, sau đó xuất hiện một bóng người trước mặt.

Hắn cúi đầu, gương mặt Khương Phỉ tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, khóe môi chảy máu.

Tân Khởi bình tĩnh nhìn nàng khóe môi nàng, bị hắn lợi dụng nàng mới bị thương, bây giờ còn xông lên tìm hắn làm gì chứ?

Muốn chặn chưởng đó cho hắn sao?

Nhưng...... Vì cái gì?

Nàng rõ ràng biết, hắn vừa mới hại nàng, vì sao còn muốn xông lên?

Nàng đúng là thật ngu ngốc đi?

"Ta mang ngươi rời đi......" khóe môi Khương Phỉ run rẩy, gian nan chống tay lên người hắn, vận pháp lực mang theo hắn bay về phía chân núi.

Tần Hoài Viễn vẫn đắm chìm ở một chưởng chấn động kia, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Một chưởng kia đến từ tay nam tử kia sao? Hắn chỉ mới là Nguyên Anh tu sĩ, vì sao lại có pháp lực cường đại như thế?

"Sư phụ?" Đồ đệ gọi hắn.

Tần Hoài Viễn phục hồi tinh thần, nhìn hai tay chính mình: "Truy đuổi!"

Bất luận như thế nào, hôm nay không thể bỏ lỡ được!

Vô Niệm sơn rất lớn, núi non trùng điệp, một mảnh rừng cây rậm rạp, càng dễ che giấu tung tích.

Sâu trong rừng rậm.

Khương Phỉ đặt Tân Khởi xuống, vươn tay tay dùng pháp thuật cuốn cành lá lên, đem hai người bao vây ở trong đó, chỉ để lại một lối ra nhỏ.

Dưới ánh trăng, Khương Phỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn: "Tân Khởi, ngươi thế nào rồi, Tân Khởi?"

Đầu ngón tay lạnh lẽo, thậm chí còn run rẩy.

Tân Khởi không nói gì.

Nội đan đau đớn, nguyên thần hỗn độn, thiên phạt đêm trăng tròn, tất cả mọi chuyện đều ập đến trong đêm nay.

Hắn lại vẫn còn sống.

Xương cốt vẫn đang từng tất mà đứt gãy, xương máu trong thân thể hắn hóa thành một bãi bùn, làn da như không thể che đậy được, hắn không còn chút sức lực nào để chống đỡ bản thân.

"Tân Khởi? Tân Khởi?" thanh âm Khương Phỉ mang theo chút nức nở.

Tân Khởi gian nan nhìn nàng, trong màn đêm đen kịt cùng sương mù chỉ nhìn thấy hai mắt nàng ngấn lệ.

Không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ nàng chắn một chưởng kia cho mình, vẻ mặt đầy bối rối, nhưng vẫn vươn tay ra như muốn ôm chặt hắn.

Cô nương ngốc.

Tân Khởi lại cười khẩy, chỉ muốn cười một cái, nhưng một chút sức lực cũng không có.

Tứ chi bắt đầu biến dạng, bộ dạng ghê tởm như con đỉa, làn da bọc lấy khối thịt thối rữa, pháp lực dần mất đi, quanh thân rực lên ánh sáng đỏ.

"Tân Khởi?" Khương Phỉ dần kinh ngạc, nhìn hắn một thân hắn được bao bọc trong xích quang, "Đây là, đây là...... Ma khí?"

Tân Khởi nhìn về phía Khương Phỉ, liếc mắt một cái nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nàng, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận.

Tại sao lại sợ hắn?

Nàng không phải đối hắn động tâm sao? Mới vừa rồi ở biết rõ hắn muốn hại chết nàng, còn không sợ mà xông lên muốn che chở hắn?

Nhưng hắn cũng nhớ rõ nàng trước kia từng nói: Từ xa xưa tiên ma vốn khác biệt. Nàng không thích ma.

Lại vào lúc này, linh khí xung quanh dâng trào, thanh âm Tần Hoài Viễn vang lên: "Ta đã nhận thấy hơi thở của hắn, hẳn là đang ở trong rừng rậm này!"

Khương Phỉ xịt keo cứng ngắt: "Bọn họ đuổi tới rồi."

Tân Khởi nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.

Khương Phỉ trầm mặc một lát, đột nhiên mỉm cười với hắn, mi mắt cong cong, trong mắt còn ngấn lệ.

Tân Khởi khó hiểu.

Trong nháy mắt, Khương Phỉ đột nhiên duỗi tay, dùng pháp thuật kết từng cái kết giới bao quanh Tân Khởi.

Đến lượt Tân Khởi xịt keo cứng ngắt, ánh mắt hung ác.

Quả thật là "không cùng chủng tộc, tất có dị tâm", biết hắn là Ma tộc liền đem hắn vây lại?

Tân Khởi cố nén nội đan run rẩy cùng đau đớn, kết giới của một Kim Đan kỳ, liều một lần vẫn có thể phá, sau đó đem ma khí còn sót lại độ cho nàng, để nàng nếm thử tư vị bị trừ ma sư đuổi giết......

Sương mù màu đỏ ẩn hiện ngưng kết trên tay hắn, đang muốn phát ra thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Khương Phỉ cúi người, môi nhẹ nhàng chạm lên môi hắn, khiến hắn rùng mình.

Tân Khởi ngơ ngẩn.

Khương Phỉ ôn nhu liếm sạch vết máu khô nơi khóe môi, rồi sau đó hơi hé môi, nhẹ nhàng hút.

Tân Khởi bỗng trợn trừng mắt.

Khương Phỉ hút đi ma khí kích động trong cơ thể hắn, sau đó đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia đỏ mị hoặc, nàng mỉm cười với hắn,từ bên hông rút ra trường kiếm vàng nhạt, cùng kết giới trên người hắn giống nhau.

"Sẽ không ai tìm được chàng đâu." Nói xong, nàng phi thân ra ngoài, không chút sợ hãi mà phóng thích ma khí vừa hút vào.

Tân Khởi vẫn cứng đờ mà nằm trong bụi cây.

Nàng đang bảo vệ hắn sao?

Hắn muốn truyền ma khí cho nàng, để nàng bị người đuổi giết, nàng lại tự mình hút lấy ma khí.

Hắn lợi dụng nàng, để nàng bị trừ ma sư một chưởng đánh trúng, nàng không chút do dự lại lần nữa bảo vệ hắn.

Nàng quả nhiên thật ngu ngốc.

Ngốc đến biết rõ hắn hại nàng, còn bảo vệ hắn.

Sao lại có thể ngốc đến vậy?

Tân Khởi gian nan ngẩng đầu, toàn thân sớm đã không một chỗ nào hoàn chỉnh, gân cốt, linh mạch cùng nội đan đều bị thương......

Nhưng đây là lần đầu tiên, không chỉ thân thể này đau đớn, còn có một loại cảm giác khó hiểu, rõ ràng ngực đã không còn cảm giác nhói lên.

Một loại đau đớn vô hình.

Tân Khởi độ hảo cảm: 30.

Nóng hổi vừa edit xong nè, nay tui edit cấp tốc 2 chap thay lời xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua bỏ dở làm cả nhà iu chờ đợi rùi hụt hẫng và cảm ơn cả nhà vẫn kiên trì theo dõi truyện rất nhìuuuuu (。˃ ˂ )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro