Chương 98:Đại sư tỷ: Nàng giết chồng chứng đạo

"Sau này ngươi phải che chở ta đó nha, ta chỉ là một con gà nhỏ yếu ớt mà thôi."
Thẩm Mộ Thanh làm nũng, chui vào lòng nàng. Vân Nhược Nguyệt ôm chặt lấy cô, khẽ đáp: "Nhóc con, không thành vấn đề, sư tỷ sẽ bảo vệ ngươi."

"Được, được, được!"

Chỉ qua một đêm, quan hệ giữa hai người đã tiến triển vượt bậc. Lăng Dạ Diệu phát hiện Thẩm Mộ Thanh ngày càng thân thiết với Vân Nhược Nguyệt, cả hai trông như tỷ muội ruột thịt, điều này khiến hắn thấy khó chịu một cách khó hiểu. Rõ ràng là hắn cứu cô, sao giờ lại cứ xoay quanh người khác?

Đến ngày quay lại tông môn, Lăng Dạ Diệu nói:
"Thẩm cô nương, chúng ta phải trở về Thanh Vân Tông rồi, e là sau này khó mà đồng hành tiếp."

Giang Độ Tuyết cứ ngỡ Lăng Dạ Diệu sẽ đưa Thẩm Mộ Thanh về tông môn. Không ngờ hắn lại nói như muốn đuổi khéo, điều này khiến nàng ta mừng rỡ, dù ngoài mặt vẫn giả bộ thất vọng:
"Thật đáng tiếc, Thẩm cô nương còn chưa kịp nhìn thấy Thanh Vân Tông, ta còn định dẫn ngươi tham quan nữa cơ."

"Sư muội, ngươi thật tốt bụng," Lăng Dạ Diệu gật đầu. "Nhưng người không thuộc Thanh Vân Tông thì không thể ở lại."

Hắn quay sang Thẩm Mộ Thanh:
"Xin lỗi Thẩm cô nương, chúng ta phải về trước."

"Ai nói nàng không thể đi?"
Vân Nhược Nguyệt bước ra chắn trước, "A Diệu, hình như một tháng nữa là đến kỳ chiêu sinh đệ tử mới của Thanh Vân Tông, đưa Thanh Thanh theo đi."

Thẩm Mộ Thanh đáp lại nàng bằng ánh mắt tràn đầy tín nhiệm – tỷ muội tốt vẫn là nàng!

"Nhưng Thẩm cô nương đến cả một con báo cũng đánh không lại."
Giang Độ Tuyết nói giọng chua chát, mỉa mai thực lực yếu kém của Thẩm Mộ Thanh, ám chỉ cô không đủ tư cách vào Thanh Vân Tông.

"Sư muội, chuyện này không cần ngươi bận tâm. A Diệu, ta chỉ nhờ ngươi một việc này thôi."

"Được rồi, vậy để Thẩm cô nương đi cùng."

Họ dùng kiếm phi hành trở về tông môn. Đây là lần đầu Thẩm Mộ Thanh đứng trên kiếm phi hành, cảm giác thật kỳ diệu – đây chính là niềm vui của tu tiên sao?

Cô ôm chặt Vân Nhược Nguyệt, hưng phấn reo lên:
"Nguyệt Nguyệt, thật là đã quá!"

"Muốn đã hơn nữa không?"

"Muốn!"

Thế là Vân Nhược Nguyệt tăng tốc độ phi kiếm lên vài phần, vèo một cái đã vượt qua Lăng Dạ Diệu và Giang Độ Tuyết phía trước.

"Nguyệt Nguyệt, ngươi thật lợi hại quá!"

"Đó là đương nhiên, ta cũng tu luyện mấy chục năm rồi."

Thời điểm Vân Nhược Nguyệt xuyên đến thế giới này mới chỉ hơn mười tuổi, giờ đã sáu mươi, chỉ là gương mặt vẫn trẻ như ngoài hai mươi.

"Trong Thanh Vân Tông ai là người mạnh nhất?"
Thẩm Mộ Thanh tò mò hỏi.

"Nếu nói toàn bộ tông môn, phải kể đến các vị cao tầng. Người mạnh nhất là Hư Lâm sư tôn – nghe nói ông ấy chỉ còn một bước nữa là độ kiếp phi thăng thành tiên. Nhưng hiện tại ông vẫn đang bế quan, đã vài trăm năm không xuất hiện."

"Nếu nói về đệ tử, thì ta chính là đệ tử mạnh nhất Thanh Vân Tông, đến cả Lăng Dạ Diệu cũng không phải đối thủ của ta."

"Oa! Ngươi ngầu quá đi! Ta bám theo ngươi cả đời luôn!"

"Điệu thấp chút đi."

Khóe môi Vân Nhược Nguyệt nhếch lên, nét cười kiêu ngạo không thể giấu được. Bốn chữ "thiên chi kiêu nữ" nàng hoàn toàn xứng đáng.

"Nếu sau này ra ngoài bị bắt nạt, cứ báo tên ta ra, không ai dám động đến ngươi."

"Được!"

Rất nhanh, họ đã tới trước Thanh Vân Tông. Quả nhiên không hổ là đệ nhất kiếm tông, khung cảnh mờ ảo như tiên giới, sương trắng lượn lờ, ý cảnh phi phàm.

"Nguyệt Nguyệt, cuộc sống của ngươi thật quá sung sướng."

"Rất nhanh ngươi cũng sẽ như vậy."

Vân Nhược Nguyệt có một ngọn núi nhỏ riêng. Nàng đưa Thẩm Mộ Thanh về nhà mình, dẫn cô vào phòng:
"Đây, từ nay đây là phòng của ngươi."

"Ngươi không phải là đạo lữ với Lăng Dạ Diệu sao? Hắn không ở cùng ngươi à?"

Nhắc tới Lăng Dạ Diệu, Vân Nhược Nguyệt liền nhăn mày:
"Hắn nói hai người ở chung sẽ ảnh hưởng đến tu luyện, nên bọn ta luôn sống riêng. Hơn nữa, chúng ta chỉ là đạo lữ trên danh nghĩa, thật ra cũng chưa làm gì cả."

"Ồ ~"
Thẩm Mộ Thanh cố tình kéo dài giọng đầy ẩn ý.

"Thu lại cái mặt gian tà của ngươi đi, không có gì đâu!"

"Được rồi."

Trêu đùa xong, Vân Nhược Nguyệt nghiêm túc dặn dò:
"Từ nay ngươi phải tu luyện chăm chỉ. Tu vi của ngươi hiện tại không thể nhìn nổi, nếu không e là không trụ nổi ở Thanh Vân Tông."

Nàng đưa cho Thẩm Mộ Thanh một bản bí tịch cơ bản phù hợp:
"Ta sẽ giám sát ngươi."

Thẩm Mộ Thanh có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào để nói cho nàng biết mình từng là đệ tử Hợp Hoan Tông, loại công pháp tu luyện đó... thực sự khó mà nói ra.

"Được rồi."

"Đừng có lười biếng, ta sẽ luôn theo dõi ngươi."
Vân Nhược Nguyệt ra đến cửa còn quay lại nhắc.

"Ta biết rồi. Cảm ơn Nguyệt Nguyệt!"

Nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Mộ Thanh. Cô nằm xuống giường tre cứng nhắc, than thở:
"Trời ơi, cứng quá đi."

Cùng lúc đó, một nơi khác trong Thanh Vân Tông...

Giữa một động phủ yên tĩnh và sâu thẳm, một người ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, đồng tử màu vàng kim lạnh lẽo không chút hơi người, ánh nhìn vô cùng thâm sâu.

Nam nhân đó khoác trên người một bộ áo trắng, tóc dài buộc gọn bằng ngọc quan màu xanh nhạt. Dung mạo tuấn mỹ như tranh vẽ, dáng người cao ráo thanh tú, chỉ cần đứng đó đã khiến người ta cảm thấy bị áp lực đè nặng như cả trời đất đều phủ xuống.

Hắn giơ tay, điểm nhẹ vào không trung, một sợi linh lực màu lam nhạt từ động phủ bay ra ngoài, hướng thẳng về một nơi rất rõ ràng – nơi đó có người hắn đang tìm kiếm.

Ngay lập tức, toàn bộ Thanh Vân Tông náo động.

Hư Lâm sư tôn – người đã bế quan mấy trăm năm, chuẩn bị xuất quan!

Không ai biết có được nhìn thấy chân dung thật của người hay không. Chỉ nghe đồn người ấy lớn lên như thần tiên, thực lực lại khủng bố vô song.

Thanh Vân Tông có thể trụ vững đến hôm nay phần lớn là nhờ có Hư Lâm sư tôn tọa trấn.

Trong phòng Thẩm Mộ Thanh...

Cô mềm nhũn nằm trên giường, đột nhiên một trận gió thổi qua khiến cửa phòng bật mở rồi đóng lại. Nhưng cô chẳng có sức lực mà quan tâm, chỉ lẩm bẩm:
"Thôi kệ đi, đã lâu không được ngủ giường rồi, thiên địa bao la, ngủ là trên hết."

Một bóng trắng lặng lẽ đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộ Thanh – hắn ẩn thân, không ai có thể thấy trừ khi hắn muốn.

Hắn cứ lặng lẽ đứng đó, nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng xác định rõ người nằm trên giường chính là người hắn luôn mong đợi, trái tim yên lặng bao năm lại một lần nữa đập rộn ràng vì nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng trong không khí, nhưng Thẩm Mộ Thanh như có cảm giác, liền nghiêng đầu né tránh.

Ánh mắt hắn trầm xuống, mạnh mẽ bẻ mặt cô quay lại, ngón tay giữ cằm nàng, tư thế đó khiến cô như phó mặc cho người khác giày vò.

Tìm được nàng rồi... nàng là của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro