Quyển 5 - Chương 59: Nữ vệ sĩ và thiếu gia hắc đạo thích bị ngược (4)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được sử dụng với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagiaa. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó.

Cố Minh Nguyệt chắc chắn rằng Tiêu Kính Lâm trong nguyên tác không có máu M càng đau càng thích. Có thể nói, từ lúc hắn và nữ chính gặp gỡ cho đến khi yêu nhau rồi giết nhau, họ luôn cư xử vô cùng bình thường, sở thích về tình dục cũng nằm trong mức chấp nhận được, không thú vị như bây giờ.

À, không đúng.

Bởi vì thuộc tính M của hắn có lẽ sẽ không có cơ hội bị phát hiện, dù sao ai lại cầm tinh con hổ dám ức hiếp thiếu gia Hiệp hội Thanh Phong?

Nghĩ kỹ lại, Tiêu Kính Lâm trong nguyên tác chỉ bị một hai vết thương nhẹ, mỗi lần bác sĩ băng bó cho hắn đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận, nếu nói kỹ thuật cao siêu của bác sĩ trong việc băng bó không đau, không bằng nói rằng không ai dám đắc tội người đàn ông có bối cảnh không dễ chọc này ngay cả khi hắn đang bị thương. Bộ không thấy một hàng đàn ông khỏe mạnh mặc vest đen với cơ bắp rắn chắc đứng cạnh nhau như bức tường phía sau hắn ta sao? Tốt nhất nên an phận một chút.

Một màn lớn như vậy mà chính phủ không thể trấn áp được, có thể khiến người ta tuyệt vọng đối với trật tự của thế giới nhiệm vụ này.

Trong nguyên tác, Tả Hiểu Nam luôn là người bị thương nặng khi cô luôn xông pha chặn súng hoặc dao, tất cả những vết thương nghiêm trọng đáng lẽ thuộc về nam chính đều được chuyển sang một cách thần kỳ cho cô. Vì vậy, sau khi cô bị bắn chết , cốt truyện bước vào giai đoạn ổn định, nam chính cũng chỉ có khả năng bị thương nhẹ.

Khi chủ nhân của cơ thể Tả Hiểu Nam được thay thế bởi Cố Minh Nguyệt, liệu cô có còn làm lá chắn thịt cho hắn như trước không? Haha, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trong nguyên tác cốt truyện không có nói về việc hôm nay Tiêu Kính Lâm bị thương. Cố Minh Nguyệt đóng vai trò chủ đạo trong cuộc tấn công này, đổ một xô dầu nóng vào trái tim những người sẵn sàng ra tay, khơi dậy ngọn lửa báo thù của bọn họ. Dù sao chuyện này cũng không thể tách rời với An Nguyên Lí Mĩ, sau này nhóm An Nguyên chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

Ai ôi, không có cách nào, ai bảo thân phận nam chính khó khăn như vậy? Để thân thể này sau này có thể sống một cuộc sống hạnh phúc ổn định, những trở ngại cản đường cô phải bị tiêu diệt.

Một nụ cười đẹp như tiên nở trên khuôn mặt người phụ nữ, và một cảm giác áp bức bao trùm lan khắp cơ thể cô trong nhà kho tối tăm.

Có hàng ngàn cái gọi là tệ nạn, giống như cái thiện, đều có hai mặt, không thể bị đánh giá bằng một tiêu chuẩn duy nhất, hành động theo sở thích và lợi ích của bản thân đúng là không phù hợp, nhưng nếu kết quả thấy trước có thể mang lại lợi ích cho ổn định xã hội, làm thế nào nó có thể trở thành tư lợi bản thân? Ví dụ như làm suy yếu sức mạnh của hắc đạo...

Trong mắt người đàn ông trước mặt nhiễm đầy sương mù, khuôn mặt hồng rực như hoa đào, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở dữ dội, lớp vải giữa hai chân đã trở nên ướt đẫm.

Nhìn thấy vẻ ngoài ngon miệng của hắn, cô không khỏi nảy ra những suy nghĩ cực đoan đang lớn dần trong bóng tối...

Cố Minh Nguyệt cảm thấy có lẽ đây là cơ hội ông trời ban tặng. Ở thời điểm cô thực hiện nhiệm vụ, tâm lý luôn trong trạng thái như một ngọn núi lửa đang hoạt động không thể phun trào, bây giờ có vẻ như cuối cùng cũng có thể tìm được lối thoát để bày tỏ cảm xúc của mình.

Có lẽ, nỗi đau do viên đạn xuyên qua ngực mà cô phải chịu đựng ngay khi xuyên qua có thể cùng nhau hảo hảo thanh toán.

Mình nên làm điều đó như thế nào? Khóe miệng Cố Minh Nguyệt nhếch lên một đường cong tà ác, nhìn Tiêu Kính Lâm như đang nhìn một đống thịt hay một đống bột, trong mắt hiện lên vẻ háo hức.

Sau khi phát tiết, đôi mắt Tiêu Kính Lâm cuối cùng cũng trở nên trong trẻo. Cảm giác vừa rồi quả thực quá tuyệt vời, cơn đau dữ dội còn kèm theo cảm giác ngứa ngáy nhẹ, từ ngoài da xuyên thấu vào tận xương tủy, mỗi một cái chạm vào đều có thể khuấy động tất cả điểm mẫn cảm trong cơ thể đau nhứ. đồng thời vang lên, mang đến cho hắn khoái cảm tột đỉnh...

Từ từ... Hình như có gì đó không đúng...

Tiêu Kính Lâm sau khi nhận ra đã thay đổi sắc mặt của mình, làn da của hắn gần như biến thành màu của gan lợn. Hắn không biết mình nên cảm thấy thế nào, nên xấu hổ hay nên tức giận khi bị thuộc hạ phát hiện ra những mặt chưa được biết tới của chính hắn.

Hắn muốn tức giận mắng Cố Minh Nguyệt, nhưng khi ánh mắt chạm vào mặt cô, hơi thở của hắn gần như ngừng lại.

Thật là một khuôn mặt rực rỡ và quyến rũ (trương dương u mị)! Vẻ mặt cô lạnh lùng và tàn nhẫn, đôi mắt sáng lên trên khuôn mặt như thể cô đang nhìn xuống một sinh vật nhỏ bé và thấp hèn. Ánh mắt này khiến hắn run rẩy toàn thân. Hắn chỉ nghĩ rằng bất luận cô đối xử với hắn như thế nào cũng tốt, tốt nhất là bị cô hung hăng giẫm nát dưới chân.

Cố Minh Nguyệt rất nhanh liền ý thức được tâm nguyện của hắn, duỗi chân giẫm lên phần thịt vẫn còn cứng ngắc, dùng một lực mạnh di tới di lui, nhưng không có hại đến tận gốc rễ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tôi cho phép anh ra chưa?"

Tiêu Kính Lâm lập tức khuất phục trước giọng điệu khinh thường của người phụ nữ, run rẩy cầu xin: "Đừng, tôi xin lỗi... Làm ơn, xin cô... Tôi không thể kiềm chế được..." "

"Ồ... muốn tôi cho anh cái gì? Tôi có cho phép thiếu gia cứng trước mặt tôi chưa?" Cố Minh Nguyệt dùng một đầu ngón tay nâng khuôn mặt người đàn ông đang thấp thỏm lo âu, trong mắt hắn thủy quang tràn cả ra ngoài, sau đó lại trượt đầu ngón tay của cô xuống vai trái của hắn véo mạnh vết thương, máu lập tức thấm qua mấy lớp băng y tế.

Đầu ngón tay nhuốm máu nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hồng nhạt, nhuộm chúng thành một màu tươi sáng quyến rũ. Cố Minh Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hút nốt chỗ máu còn sót lại trên đầu ngón tay, tay còn lại đột nhiên cầm côn thịt cứng như sắt nóng hổi của Tiêu Kính Lâm, cười quyến rũ nói: "Nếu tôi để thiếu gia cứng, chúng ta có nên làm gì khác để nâng cao mối quan hệ của chúng ta không?"

"Cái, cái gì." Tiêu Kính Lâm bị mê hoặc bởi sự quyến rũ đột ngột của Cố Minh Nguyệt. Hắn choáng váng, ngốc nghếch mở miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng đã bị đôi môi đỏ như máu của người phụ nữ chặn lại, chiếc lưỡi đinh hương xuyên vào giữa hàm răng hắn nhảy múa.

"Này thiếu gia, anh có muốn tôi không?"

[Nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh.]

Tiêu Kính Lâm dường như nghe thấy những lời như ma chú sâu trong tâm trí lại vang lên bên tai. Hắn biết rằng mình đang bị ảo ảnh thính giác, tuy biết không nên nhưng hắn thực sự không thể kiềm chế được ham muốn, hắn chỉ muốn làm theo trái tim mình mà giao hợp vui vui vẻ vẻ, hắn tin rằng người phụ nữ trước mặt nhất định sẽ cho hắn một cơ hội trải nghiệm phi thường và tuyệt vời.

"Nam... muốn..." Người đàn ông thốt lên hai chữ đầy khao khát, mong chờ bước tiếp theo của người phụ nữ.

"Tôi cũng muốn cùng thiếu gia làm tình... Nhưng..." Cố Minh Nguyệt tà ác bĩu môi lẩm bẩm, nhìn rất khó xử, trong ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, cô nhìn hắn với vẻ bất mãn ham muốn, nhẹ giọng nói: "Lâm tiểu thư nên làm sao bây giờ?"

Chết tiệt! Tiêu Kính Lâm chợt nhận ra vừa rồi mình đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tiểu Ưu!

Người phụ nữ trước mặt xinh đẹp gợi cảm không thể tả được, nhất là khí chất trên người cô khiến hắn cảm thấy phát ngứa từ tận đáy lòng. Mỗi lần bị đôi mắt lạnh như hồ nước đó nhìn chằm chằm, liếc nhìn ánh mắt đông cứng đó, hắn sẽ cảm thấy toàn thân nóng bừng, tứ chi tê dại, xương cốt mềm nhũn như bùn.

Nhưng, hắn đã có Tiểu Ưu, đáy mắt Tiêu Kính Lâm hiện lên vẻ giãy dụa.

Cố Minh Nguyệt tự nhiên nhìn thấy người đàn ông vùng vẫy, cô nhàn nhã ôm lấy dương vật còn chưa mềm ra chút nào, tao nhã trêu chọc tâm tình rối bời của hắn. Tiêu Kính Lâm sớm muộn sẽ phải trải qua lựa chọn này, tốt nhất hắn càng sớm càng tốt nhận ra sự thật, nếu không...

Tiêu Kính Lâm trong lòng đang giằng co, hắn đang cân nhắc có nên hay không nên bảo vệ lời hứa của hắn, hay là... Ánh mắt hắn lướt qua Cố Minh Nguyệt, hiểu rõ ý tứ của cô, biết rằng cô đang kiểm tra hắn.

Tính tình Tiểu Ưu luôn nóng nảy, hai tháng hẹn hò thường xuyên xảy ra cãi vã, hắn có chút mệt mỏi.

Người phụ nữ đối diện hắn chắc chắn hơn Tiểu Ưu về mọi mặt, và hắn cũng không có bất kỳ tình cảm nào với cô. Kể từ ngày đó trong phòng làm việc, sau khi nhìn thấy cô, hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn luôn muốn nhìn thấy lại nụ cười xinh đẹp đó... Khi nghĩ rằng cô chỉ cười với mình, lồng ngực hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, phản ứng từ hạ thân không ngừng xuất hiện.

Điều thực sự khiến hắn đưa ra quyết định chính là khi Cố Minh Nguyệt dùng sức nhéo đỉnh thịt hắn, cảm giác đau đớn và khoái cảm quả thực tuyệt không thể tả.

"Cho tôi, tôi muốn cô!" Tiêu Kính Lâm gầm lên một tiếng, đẩy Cố Minh Nguyệt xuống đè lên người cô, bày tỏ rõ ràng mong muốn của mình.

Xong!

Cố Minh Nguyệt chặn miệng nam nhân đang định hôn cô, mị quang lưu chuyển: "Muốn thì phải nghe lời."

Vẻ mặt Tiêu Kính Lâm âm tình bất định.

"Anh sợ cái gì? Tôi đương nhiên sẽ không làm tổn thương anh." Giọng nói của người phụ nữ lay động lòng người, tay cô luồn vào trong quần của người đàn ông xoa xoa vật cứng nóng hổi đó. "Đồng ý không?"

Tiêu Kính Lâm vô thức liếm liếm đôi môi nứt nẻ, lắp bắp nói: "Đồng... đồng ý."

Mặc dù người phụ nữ này từ nãy đến giờ không hề quan tâm cũng không thuận theo, hiện tại ngay cả đức tính ngoan ngoãn cũng đã mất đi, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào sự trung thành của cô.

Cố Minh Nguyệt từ dưới người hắn chui ra, quyến rũ cởi bộ áo liền quần và quần lót, nắm lấy cổ áo của nam nhân, mị nhãn như tơ.

"Anh là của tôi."

Tác giả nói:

Đầu chương sau thịt, xin lỗi vì để mọi người phải chờ lâu.

Bất quá tôn chỉ của tôi chính là yêu cầu thịt nước chảy thành sông, cốt truyện không đến mức không có cách nào triển khai.

Đừng có gấp, về sau thịt nhiều hơn nha XDDD

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro