Chương 103 : Mối tình đầu yêu tinh (4)

Khu ký túc xá cũ.

Kỷ Lưu Cảnh ôm sách nghiêng đầu, tò mò nhìn đám người chen chen nhốn nháo phía trước, không hiểu bọn họ đang nhìn cái gì.

"Thật đó.... Có người chết...."

"Ở bên trong.... Bị đinh lên trên tường...."

"Trên tường đều là máu.... Hình như là...."

".... Tàn nhẫn.... Đáng sợ...."

Kỷ Lưu Cảnh nghe được tiếng thảo luận đứt quãng truyền đến từ phía trước, tâm tình suиɠ sướиɠ cong lên thành tươi cười dịu dàng hồn nhiên.

"Ngu xuẩn, em cho rằng mình đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật gì đó sao?" Giọng nói thản nhiên cười như không cười vang lên, Kỷ Lưu Cảnh quay đầu lại, liền thấy Lăng Mộ Ngôn không biết tự lúc nào đã đứng ở bên cạnh mình, vẫn mang cặp kính đen cũ kỹ kia, yên lặng nhìn cô.

Trên mặt Kỷ Lưu Cảnh hơi lộ ra tia xấu hổ, gãi gãi hai má, kéo dài âm cuối như đang làm nũng, "Sư phụ...."

"Tôi đã dạy em thế nào, hửm?" Hoàn toàn miễn dịch với vẻ mặt tỏ ra dễ thương của thỏ trắng nhỏ, Lăng Mộ Ngôn cong khóe môi nhìn về phía trước.

Kỷ Lưu Cảnh nhất thời ủ rũ cụp lỗ tai xuống, khiếp vía thốt lên, "Không được dễ dàng bại lộ chính mình, ừm, tốt nhất là nên dùng một kích gϊếŧ luôn, không cần phải dùng đến kích thứ hai...."

....

"Sư, sư phụ.... Không, em không thể...."

"Bé ngoan, lúc này hẳn nên trực tiếp đâm xuống đi...." Lăng Mộ Ngôn đứng ở sau lưng cô, cười nhẹ vươn tay ra, dụ dỗ cô thò tay về phía trước, bên tai tràn ngập lời nỉ non như ác ma mê hoặc người sa đọa.

....

Đột nhiên nhớ tới cảnh lần đầu tiên được thầy huấn luyện, Kỷ Lưu Cảnh "Phừng" một cái, hai má đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng lên như bị lửa thiêu, tim đập bùm bùm không thôi.

"Hửm? Tai em đỏ kìa, A Lưu." Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không nhận ra Kỷ Lưu Cảnh không thích hợp, giọng điệu bình thản nói, "Là vì cuối cùng cũng hiểu được xấu hổ là cái gì sao, vi sư rất vui mừng."

Kỷ Lưu Cảnh: "...." Sư phụ lúc nào cũng không hiểu phong tình như vậy, không sao, tôi đã quen, thật đó [quay đầu đi] [nghiến răng nghiến lợi].

"Em chỉ nhịn không được thôi mà, chỉ cần vừa nghĩ tới cái người lúc trước còn kêu gào muốn cắt mặt em giờ phút này đã bị đinh ở trên tường trước...." Hai má của Kỷ Lưu Cảnh vẫn đỏ bừng như trước, khóe môi nhiễm lên ý cười thỏa mãn hạnh phúc khiến cô thoạt nhìn càng giống một con thỏ trắng nho nhỏ thuần khiết không rành sự đời, ".... Liền hoàn toàn không dừng lại được."

"Có cần tôi huấn luyện lại em lần nữa không?"

"A, sư phụ thật là." Kỷ Lưu Cảnh phồng má, than thở một câu như thầm oán, sau đó, ánh mắt chuyển động, cười hì hì nói, "Sư phụ, trước kia anh nói anh thích nụ cười của em vào lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, là thật sao?"

Lăng Mộ Ngôn cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, cậu làm như bố thí nhìn cô một cái, nhướn mày, "Làm sao, nhớ ra rồi?"

Quả nhiên, sư phụ vì còn nhớ rõ cô cho nên mới cho phép cô tiếp cận cậu đi?! Kỷ Lưu Cảnh dùng hai tay ôm mặt, cả người đều trở nên kích động.

"Không có sai, hơn nữa ngay ngày đầu tiên tới lớp liền nhận ra em." Phảng phất như biết Kỷ Lưu Cảnh đang nghĩ gì, Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ nhàng, ngay cả giọng nói cũng tự động lây dính mưa bụi sương mù chốn Giang Nam, "Lúc ấy tôi liền nghĩ, con thỏ con này.... Vẫn khả ái ngốc nghếch trước sau như một a."

Kỷ Lưu Cảnh: ".... QAQ" Sư phụ, anh đây là đang khen tôi đó sao, huhuhu, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ gì cả!!

Lăng Mộ Ngôn nhìn bộ dạng hai cái tai dài rũ xuống vì buồn bực rối rắm của cô, khóe môi không nhịn được cong lên, "Thỏ ngốc."
Loại, loại giọng điệu yêu chiều này...!

Sư, sư, sư phụ...!!

Kỷ Lưu Cảnh cảm thấy cả người đều muốn nổ tung, đỉnh đầu cũng hợp thời phát ra tiếng bốc hơi nước....

"Thế nào, mấy hôm trước, lúc em trở về có người hoài nghi không?" Lăng Mộ Ngôn chuyển ánh mắt về đám người còn đang vô giúp vui, giọng điệu đạm mạc hỏi.

Nói đến chuyện đứng đắn, Kỷ Lưu Cảnh cũng không tiếp tục giả ngu, cô banh khuôn mặt khả ái, nghiêm túc nói, "Hoàn toàn không có, bọn Ludwig căn bản không hề chú ý em có về biệt thự hay không, thậm chí hôm qua lúc em trở về, bọn họ cũng không có để ý tới chuyện trong trường có người mất tích. Hình như bọn họ đang bận chuyện gì đó, ngay cả chuyện có học sinh chết thảm như vậy ở trong trường học mà bọn họ dường như cũng không để tâm lắm."
"A, thật sao?" Lăng Mộ Ngôn buông mi xuống, sau khi đọc xong tin nhắn trên di động, ý cười bên khóe môi càng ngày càng lớn, thoạt nhìn mặt ngoài cứ như vậy không chớp mắt tản ra mùi vị yêu dã ma mị, hấp dẫn đến tầm mắt si mê của Kỷ Lưu Cảnh, "Tìm được rồi, manh mối về Heath Voight ~"

Cậu lấy ngón tay trắng xoa xoa đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng, "Hôm qua Heath Voight đã xuất toàn lực truy tìm anh Mộc, mà hội trưởng Ludwig được cho là con rối, cư nhiên cũng đang bận rộn tìm người.... Thật là một sự trùng hợp thú vị, không phải sao?"

Kỷ Lưu Cảnh nhất thời phản ứng lại, mở to hai mắt, "Nói cách khác...."

Lăng Mộ Ngôn nói tiếp suy đoán, thản nhiên tổng kết, "Ludwig quả nhiên không phải là con rối do Heath Voight phái tới, thậm chí hắn có quan hệ rất sâu với Heath Voight, rất có khả năng là một nhân vật cao tầng trong Heath Voight."
"Che dấu đủ sâu a." Kỷ Lưu Cảnh khinh thường hừ một tiếng, "Dấu đầu lộ đuôi thì tính là hảo hán gì!"

Đầu gối đột nhiên bị trúng một tên, khóe môi của Lăng Mộ Ngôn không khỏi run rẩy một chút, không giận ngược lại còn cười, tà tà liếc cô một cái, "Dấu đầu.... Lộ đuôi?"

Nháy mắt đã có phản ứng là bản chất của sát thủ bọn họ, Kỷ Lưu Cảnh vội lắc lắc cái đuôi, sát vào người Lăng Mộ Ngôn, cười lấy lòng nói, "A, a, hoàn toàn không có ý nói sư phụ đâu! Sư phụ phải tin tưởng em! Sư phụ, sư phụ ~ sư phụ....."

Lăng Mộ Ngôn lấy ngón tay búng vào trán Kỷ Lưu Cảnh, ghét bỏ đẩy cô ra, "Hiện giờ da mặt của em đúng là càng ngày càng dày đấy, dày.... Từng này nè."

Lăng Mộ Ngôn vừa nói, mặt vừa không chút biểu tình khoa tay múa chân, bộ dạng dễ thương đến mức Kỷ Lưu Cảnh phải vội dùng hai tay ôm mặt vặn vẹo, huhu, sư phụ lại tỏ vẻ dễ thương theo kiểu ác ý rồi, khổng hổ là ngài yêu tinh khiến cô nhớ mãi không quên a ~!
Nói, đeo kính vào liền biến thân thành mọt sách nghiêm túc, cởi kính ra liền biến thành yêu tinh bắn ánh sáng liễm diễm ra bốn phía này rốt cuộc là cái thiết lập gì a! Hoàn toàn không có khoa học, được chứ?! Kỷ Lưu Cảnh lải nhải.

"Đó là ai? Sao nhìn có điểm quen mắt vậy?"

Ludwig đứng dưới bóng cây, nhìn đôi nam nữ sóng vai đứng cạnh nhau ở phía trước, nhướn mày cảm thấy hứng thú hỏi.

Adonis nhìn theo tầm mắt của Ludwig, nháy mắt mặt trắng bệch ra. Đáng chết, cư nhiên quên mất chuyện này! Anh còn chưa kịp tra cậu ta là ai...! [Tay Nhĩ Khang]

Lần này thật sự sẽ không bị gia chủ trứng thối gϊếŧ chết sao? [mặt tuyệt vọng]

Gia chủ trứng thối, không cần nghĩ ra, đừng có nghĩ ra, đừng có nghĩ đến, đừng có nghĩ đến.... Adonis phá lệ cầu nguyện ở trong lòng.

"Haha, hình như lúc trước tôi có sai Adonis cậu...." Không may, Ludwig có trí nhớ cực kỳ tốt với người hay chuyện làm hắn hứng thú, vì thế, hắn cười tủm tỉm, có ý sâu xa nhìn cấp dưới đáng thương đã hóa thành đá, "Giao tư liệu về người này cho tôi thì phải?"
Mặt của Adonis dần dần vặn vẹo lên, lại tiến vào trạng thái bùng nổ, "Đó là vì chưa kịp tra thì đã bị gia chủ trứng thối là anh phái đi tra chuyện khác! Sau đó, lực chú ý vẫn luôn tập trung vào việc truy tìm anh Mộc, nào có công phu đi tra chuyện này cho anh, gia chủ trứng thối, anh đừng có cố tình gây sự a...!!!"

Phanh....

Adonis lần thứ XXX bị gia chủ trứng thối nhà mình ném đập vào tường (cây?), may mà mạng cứng cỏi nên mới sống sót.

Sau lưng ẩn ẩn nghe thấy tiếng ồn ào, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng quay đầu lại, liền thấy có một tên đại biếи ŧɦái nào đó đang ý vị không rõ nhìn chằm chằm vào mình, cậu bình tĩnh đẩy gọng kính, đồng dạng không cam tâm yếu thế, đáp trả lại bằng một cái tươi cười có ý nghĩa sâu xa.

Ludwig thoáng ngẩn ra, lại lộ ra vẻ mặt áp chế hưng phấn. Hắn nhìn nhầm chăng? Cho rằng chỉ là một món đồ chơi lỗ mãng hơi có chút đặc biệt mà thôi, không nghĩ tới cậu lại che dấu sâu như vậy? Haha, thú vị, thật sự rất thú vị, thật sự quá thú vị mà ahahahaha!
Chuyện này thật là một cái.... Kỉnh hỉ lớn a! Một anh Mộc cư nhiên còn chưa đủ, ông trời lại đưa cho hắn thêm một món đồ chơi thú vị như vậy! Thật khiến hắn rất hưng phấn, không nghĩ tới trong mấy ngày nhàm chán truy tìm anh Mộc – cư nhiên lại may mắn gặp được món đồ chơi thú vị này!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro