Chương 104 : Mối tình đầu yêu tinh (5)

Thư viện Baroa.

Lăng Mộ Ngôn cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn sách trong tay, phảng phất như đang chìm đắm trong đại dương tri thức bên trong cuốn sách. Cái ghế dựa bên cạnh đột nhiên bị nhẹ nhàng kéo ra, có người ngồi lên đó. Cậu dường như không hề phát hiện, vẫn không ngẩng đầu lên.

Một tiếng cười khẽ ôn nhu đột nhiên vang lên, "Thấy hay sao?"

Tay chuẩn bị lật sang trang khác của Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng, lại làm như không có việc gì lật ngược trang sách qua.

"Đúng là bình tĩnh a...." Ludwig một tay chống cằm, mắt không hề chớp một cái thưởng thức nhìn cậu, cười như không cười, hàm ý sâu xa nói, "Có điều cũng phải thôi, dù sao cũng là người có năng lực khiêu khích Heath Voight nhiều lần mà vẫn có thể lui ra toàn thân nguyên vẹn mà.... Phải không 'anh Mộc sương mù' ~!"

Cơ thể của Lăng Mộ Ngôn theo bản năng căng thẳng, cuối cùng cũng chịu quay đầu qua nhìn thẳng vào Ludwig. Ngừng lại một chút, cậu rốt cuộc nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, "Không ngờ Heath Voight còn chưa vô dụng như vậy, thật ra ngoài dự đoán của tôi."

Chán ghét nhất là người khác không nhìn mình, Ludwig lúc này đương nhiên rất hưởng thụ tầm mắt chăm chú của cậu, hắn cười thoải mái, khí chất ôn nhu vô hại hồn nhiên như thiên thần, "Cũng vậy, tôi cũng hoàn toàn không hề nghĩ tới, sau khi cậu cố ý bại lộ mình rồi mà vẫn còn bình tĩnh ở lại địa bàn của Heath Voight."

Lăng Mộ Ngôn chậm rãi tháo kính xuống, lộ ra cặp mắt phượng đen như mực, diêm dúa như Nhân Ngư làm người ta hồn xiêu phách lạc, đôi mắt chất chứa ngàn vạn tao nhã khắp thế gian này hiện giờ đang lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất như không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt, "Bởi vì muốn biết rõ một vài chuyện, mà hiện tại, hiển nhiên tôi đã chiếm được đáp án, không phải sao?"

Chẳng sợ lúc trước đã gặp qua dung nhan như yêu tinh của cậu, Ludwig lúc này vẫn không khỏi có chút mất hồn, sau đó, tươi cười hơi liễm diễm, từ chối cho ý kiến, nhướn nhướn mày lên, "Hả?"

"Ví như.... Hội trưởng hội Baroa vốn luôn bị mọi người cho rằng chỉ là một con rối của Heath Voight.... Kỳ thật có lẽ cũng không hề vô dụng như trên tư liệu đã viết. Có lẽ có thể làm một cái giả thiết lớn mật...." Cậu vừa nói vừa cười khẽ một tiếng, như ngọc trong tuyết trắng, trong rét lạnh tràn ngập sương mù như lụa mỏng, lại ẩn ẩn lộ ra phép thử mờ ám, "Có lẽ, anh ta chính là.... Gia chủ thần bí của Heath Voight?"

Ludwig khẽ dừng, đôi mắt màu lam như biển xanh sôi trào từng đợt sóng ngầm màu xanh, dần dần dâng lên hơi thở nguy hiểm điên cuồng.

Con ngươi đen của Lăng Mộ Ngôn lóe ra tia sáng hưng phấn, không chút yếu thế cũng tản ra sát khí lãnh liệt.

"Ahahahahahahahahahahahaha!!" Ludwig đột nhiên điên cuồng cười ha hả, cơ thể cũng vì hưng phấn mà khẽ run lên, "Quả nhiên, quả nhiên cậu là người đầu tiên tôi khẩn cấp muốn đem đi giải phẫu! Nếu là cậu, bộ dạng nhiễm máu tươi nhất định sẽ rất đẹp đi hahahaha!!"

Đến lúc đó, nhất định sẽ nghiêm túc cắt cậu ra thành từng miếng, dùng chỉ bạc xinh đẹp khâu lại thành một đóa hoa thuần trắng vĩnh viễn không héo, dùng máu tươi nhuộm cánh hoa thành màu hồng, lại đặt đôi mắt đen nhánh của cậu điểm xuyết thành nhụy hoa xinh đẹp nhất trong đóa hoa, cuối cùng trở thành hàng mỹ nghệ tinh xảo có thể làm hắn vừa lòng ~!!

(Editor: WTF! Quả nhiên, không có biếи ŧɦái nhất, chỉ có biếи ŧɦái hơn!)

.... Bông hoa sương mù nhiễm máu sao! Thật đáng để người ta mong đợi!!!

Con ngươi đen sâu thẳm của Lăng Mộ Ngôn nhìn Ludwig đã hoàn toàn thay đổi thành bộ dạng khác, chú ý tới đáy mắt nhiễm màu máu đỏ tươi của hắn, bình tĩnh bình luận, "Biếи ŧɦái à?"
Sau đó.... Vẫn bình tĩnh như trước, lấy cặp súng ra.

"Thật xin lỗi, tuy rằng biết anh vì bị vạch trần thân phận nên mới thẹn quá hóa giận, nhưng...." Cậu cười lạnh giơ cặp súng lên, bên trong con ngươi hồi xiêu phách lạc kia, đều là ánh sáng lạnh nhẹ nhàng nhộn nhạo, "Nghe được cách ăn nói này, quả nhiên vẫn thấy thực khó chịu."

"Cậu nói.... Thẹn quá hóa giận?"

.....

Nghe tiếng chiến đấu kịch liệt không ngừng truyền ra từ bên trong, Adonis bẻ tay cố gắng ức chế du͙ƈ vọиɠ muốn được chiến đấu, nội tâm không nhịn được muốn nổ tung, "Cho nên nói đi, vì sao gia chủ trứng thối có thể đi tìm anh Mộc khiêu chiến, trong khi tôi lại phải ở ngoài này trông cửa....!!"

Sarxiro dựa vào tường, mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu thấy máu, "Bởi vì cậu đánh không lại anh Mộc."
".... Fuck, sao anh lại biết tôi đánh không lại!!"

"Muốn đánh cược hay không?" Sarxiro ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu lại nhìn anh, giật nhẹ khóe miệng, "Tôi cá là cậu chỉ cần vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của anh ta liền sẽ bị bắn chết."

Adonis: "...." Anh chỉ là giá trị vũ lực a! Đâu phải chỉ kỹ xảo ám sát!!

Sarxiro mặt không cảm xúc, dùng loại giọng điệu khó có thể tin hỏi ngược lại, "Cậu muốn nói chuyện quang minh chính đại với sát thủ?"

Adonis: "...."

....

"Trong súng của cậu hết đạn rồi."

Bên trong thư viện đã biến thành một đống hỗn độn, Ludwig chỉ sợ chưa từng phải chật vật như thế này lau máu bên khóe miệng, cười khẽ, giọng điệu bình tĩnh kết luận.

"Chẳng lẽ anh còn có sức?" Lăng Mộ Ngôn tùy ý quẳng cặp súng xuống đất, cao ngạo nhìn lại hắn, giọng điệu cũng đồng dạng bình tĩnh.
"Haha.... Nếu đã như vậy, hay là chúng ta đàm phán đi?" Ludwig đột nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ cả người lẫn vật đều vô hại, "Chúng ta cũng đâu có thâm cừu đại hận gì đâu, không phải sao?"

"Anh đang nói đùa đấy à?" Con ngươi đen sương mù mờ mịt của Lăng Mộ Ngôn lóe ra tia sáng yêu dã, giọng nói lạnh bạc đến tàn khốc, "Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất.... Là người nào phản bội lại nhà họ Lăng đầu nhập vào Heath Voight, mà nguyên nhân khiến gia tộc Og phản bội lại nhà họ Lăng chính là anh, gia chủ của Heath Voight."

"Nhưng cậu đã hết đạn rồi, không phải sao?"

Vừa dứt lời, hắn nhiền thấy đuôi lông mày của cậu thiếu niên yêu tinh đối diện nhiễm lên châm chọc, tay lật một cái, cậu lại giơ một cây súng ngắn thủ công tinh xảo, đồng thời cũng nhanh chóng chĩa họng súng nhắm ngay về phía hắn, cong môi cười lãnh đạm, "Tôi chưa bao giờ giữ lại ngoài ý muốn cho mình, thưa ngài."
Ludwig chậm rãi cười, nháy mắt nhiễm lên phong tình vạn chủng, "Quả nhiên cậu thời thời khắc khắc đều làm tôi phải kinh hỉ a.... Anh Mộc."

Quả nhiên, đồ chơi vẫn là nên chậm rãi dạy dỗ thì chơi mới vui ~

"Sau đó, sau đó thì sao, sư phụ?"

Kỷ Lưu Cảnh nhẹ nhàng thoa thuốc cho Lăng Mộ Ngôn, đồng thời không ngừng truy hỏi, đôi mắt màu lục sạch sẽ như phỉ thúy lóe ra hưng phấn và sùng bái, "Có phải anh đã đánh cho tên biếи ŧɦái kia thành hoa rơi nước chảy rồi không?!"

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi ngửa mặt lên, nghe vậy cười như không cười liếc cô một cái, trong mắt lóe ba phần sáng liễm diễm, "Vì sao lại không hỏi tôi đã gϊếŧ tên biếи ŧɦái kia chưa, hửm?"

Kỷ Lưu Cảnh phồng má, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần khả ái chợt lóe một tia ai oán, càng tỏ ra điềm đạm đáng yêu, "Nếu tên biếи ŧɦái kia thật sự dễ chết như vậy, sư phụ đã chẳng coi trọng hắn rồi?"
..... Đồ trứng thối cướp lực chú ý của sư phụ đều đi tìm chết đi, tìm chết đi, tìm chết đi!!

Kỷ Lưu Cảnh giấu nửa khuôn mặt vào trong chỗ tối, âm u thầm nghĩ.

Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, trong mắt dâng lên sương mù xinh đẹp, giọng nói lạnh buốt thấu xương, "Đúng thật là chưa có chết, có điều cách Tử Thần cũng không xa."

Sư phụ, ngay cả giọng nói cũng lạnh bạc mông lung như vậy, không hổ là yêu tinh sương mù tự do trên thế giới này a ~

Kỷ Lưu Cảnh nhất thời cười đến hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, "Em biết sư phụ lợi hại nhất mà!"

"Đương nhiên tôi biết mình rất lợi hại, vấn đề là em...." Lăng Mộ Ngôn nắm lấy cằm thỏ con, khẽ nhếch thanh âm nhu mị yêu dã chọc người sợ run, "A Lưu, em có lòng tin đi khiêu khích Ludwig sao?"

Kỷ Lưu Cảnh yên lặng nhìn ngài yêu tinh trước mắt, cười duyên một cái, trong mắt lóe ra tia sáng tự tin, "Vậy sư phụ có lòng tin với em không?"
Lăng Mộ Ngôn hờ hững thu hồi tay, hơi hơi nhắm mắt lại, lười biếng nói, "Không có."

Kỷ Lưu Cảnh: "...." Sư phụ!!

"Đừng xem thường hắn, A Lưu." Lăng Mộ Ngôn chạm vào vết thương trên mặt, giọng điệu bình tĩnh bình luận, "Lần giao thủ này, cả hai đa số đều là thử, tôi cũng không dám xác định đây có phải là thực lực chân chính của hắn hay không nữa."

"Nhưng sư phụ cũng đã che dấu thực lực của mình, không phải sao?" Kỷ Lưu Cảnh chớp chớp mắt, ngây thơ nói, "Thật rất khó tưởng tượng ra được có người có thể đánh bại sư phụ, bản thân sư phụ nhất định cũng cho rằng như vậy đi?"

Có điều.... Dám làm sư phụ bị thương, nhất là bị thương trên khuôn mặt kia! Cô tuyệt đối, tuyệt đối.... Tuyệt đối sẽ không bỏ qua!! [Này!]

Lăng Mộ Ngôn nhếch đôi môi yêu dã như hoa hồng lên, nhưng không phủ nhận. Tươi cười đạm mạc trên mặt phảng phất như từng được vị Thần Sắc Đẹp thời Thượng Cổ hôn môi qua, đôi mắt đen u lãnh cao quý nhẹ nhàng nhộn nhạo tia sáng nhu hòa, trong nháy mắt dường như có thể đoạt lấy hồn phách của người khác. Cậu đặt ngón tay thon dài lên trên cằm, tư thế rõ ràng cao quý tươi đẹp ngồi ở chỗ kia, trên người lại phảng phất lây dính sương mù mông lung như lụa mỏng, dường như tùy thời đều sẽ hóa thành cơn gió bay đi.
Kỷ Lưu Cảnh tâm căng thẳng, theo bản năng kéo lấy góc áo của cậu. Khi thấy cậu nghi hoặc nhìn qua, cô thở phào một hơi, sau đó lộ ra một nụ cười thoải mái, "Sư phụ, vậy anh sẽ còn ở lại Baroa sao?"

"Đương nhiên." Đôi mắt phượng của thiếu niên yêu tinh hơi nhướn lên, cúi đầu cười ra tiếng, "Hiện tại tôi.... Đối với vị gia chủ Heath Voight này, cảm thấy hứng thú mười phần ~ Đây vẫn là lần đầu tiên có người.... À không, có biếи ŧɦái dám nói với tôi rằng, muốn biến tôi thành hàng mỹ nghệ đó ~"

Kỷ Lưu Cảnh phồng mặt, bất mãn nói, "Hắn ta cũng chỉ mạnh miệng mà thôi, sư phụ, anh quá nghiêm túc rồi."

Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nhướn mày, từ chối cho ý kiến, hừ nhẹ một tiếng.

Kỷ Lưu Cảnh thấy cậu như vậy, hai tay vội vàng ôm lấy cánh tay của cậu, mềm giọng làm nũng, "Sư phụ, anh giận sao? Đừng có giận mà, sư phụ, sư phụ ~~"
Sư phụ, ngay cả tay cũng đẹp như vậy, hắc hắc (╗)

Lăng Mộ Ngôn ghét bỏ rút cái tay bị ôm chặt ra, "Đừng có giả ngu ở trong này, có thời gian rảnh không bằng đi huấn luyện cho tốt vào, không phải đã từng cam đoan với tôi một ngày nào đó, em sẽ trả thù hết toàn bộ những người từng bắt nạt em sao?"

Kỷ Lưu Cảnh nước măt lưng tròng, cụp đôi tai thật dài xuống, sư phụ luôn không hiểu phong tình như vậy, làm sao bây giờ! Đáng giận, cô cư nhiên còn không có lực hấp dẫn lớn bằng cái tên trứng thối Ludwig kia sao?!

"Hửm?"

"Em có báo thù nha!" Nghe giọng điệu khẽ nâng mang theo uy hiếp này, Kỷ Lưu Cảnh le lưỡi vội vàng gật gật đầu, sau đó cúi đầu đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc nói, "Người đầu tiên bị em đinh lên trên tường, người thứ hai bị em ném từ trên mái nhà xuống, người thứ ba bị em dùng dao ăn cơm đâm một phát mất mạng ~"
Nói xong, cô nâng mắt lên, cười thoải mái, "Không phải sư phụ nói khuôn mặt của em rất có tính lừa gạt sao? Em coi đó là thiên phú nhé, sư phụ?"

"Nếu em không có thiên phú thì tôi đã không dạy em rồi, nhưng hiện tại người em đối phó chỉ là một ít người bình thường mà thôi." Con ngươi đen sâu thẳm của Lăng Mộ Ngôn chống lại đôi mắt lục sạch sẽ vô tội phảng phất có thể phản chiếu vạn vật thế gian của cô, "Nếu chống lại người có giá trị vũ lực cao hơn một chút.... Em căn bản còn chưa đủ tư cách."

Kỷ Lưu Cảnh nghiêng nghiêng đầu, mặt đầy bất đắt dĩ, "Sư phụ thật là, luôn đả kích em như vậy."

"Là em nói với tôi rằng em muốn trở nên mạnh hơn, đúng không?"

Kỷ Lưu Cảnh nghiêm túc, "Đúng vậy!"

"Đi sân huấn luyện đi, A Lưu." Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói, "Đi huấn luyện ở nơi tôi từng phải vượt qua, sau đó, sống sót trở về."
Kỷ Lưu Cảnh mỉm cười, cười đến có chút nghiền ngẫm, "Sư phụ không sợ em về không được sao?"

"Em là người sắp sửa tiếp nhận vị trí của tôi, A Lưu. Nếu ngay cả chút lòng tin này cũng không...."

"Đương nhiên là có ~" Đôi mắt xanh lục như trẻ con không rành sự đời của thiếu nữ nhiễm lên chút ý cười, "Sư phụ có lòng tin với em như vậy, sao em lại không có lấy một chút tin tưởng cơ chứ ~ Đã sớm muốn đến chỗ sư phụ từng đi huấn luyện xem thử rồi, hiện tại.... Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này ahaha ~"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro