Chương 106 : Mối tình đầu yêu tinh (7)
"A, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi A Ngôn."
Luôn cảm thấy tầm mắt của người đàn ông đối diện có chút không thích hợp, Lăng Vũ Uyển nhíu nhíu mày, quay đầu lại, nhẹ giọng thì thào vào tai Lăng Mộ Ngôn.
Tươi cười trên mặt Lăng Mộ Ngôn không biến, giọng nói mờ ám phảng phất trượt trên đầu lưỡi khiến sắc mặt của Lăng Vũ Uyển lại đỏ ửng lên, "Chúng ta đi vào thôi, A Vũ."
Lăng Vũ Uyển đang định gật đầu, Ludwig lại đột nhiên cong đôi mắt lam của mình lên, thanh âm khẽ nhếch mang theo dụ dỗ rõ ràng, "Tôi đã mua được mứt hoa quả số lượng có hạn của Reth, Mộ Mộ thật sự không định đi bồi tôi sao?"
Lăng Mộ Ngôn vừa mới chuẩn bị cất bước đi nhất thời xoay lại, con ngươi đen đột nhiên sáng lên, "Là cái cửa hàng Reth kia?"
"Không sai, chính là cái cửa hàng mà Mộ Mộ thích nhất ~" Ludwig cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Lăng Vũ Uyển đang trợn mắt há mồm, âm cuối nhộn nhạo gật gật đầu, "Bởi vì biết Mộ Mộ thích, cho nên mới cố ý đi xếp hàng mua về đó ~ Thật sự không đi theo tôi sao?"
Lăng Mộ Ngôn không chút do dự gật gật đầu, đẩy Lăng Vũ Uyển ra, chuẩn bị theo hắn.
Lăng Vũ Uyển đúng lúc kéo cậu lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, nở nụ cười miễn cưỡng nhìn Ludwig, sau đó ngửa đầu lên tội nghiệp nhìn Lăng Mộ Ngôn, "A Ngôn, anh thật sự muốn vứt bỏ em sao? Em sợ lắm...."
Màu mắt của Ludwig tối hơn một chút, thật là một người phụ nữ chướng mắt....
Lăng Mộ Ngôn trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó vẫy vẫy tay với một người đứng dựa vào tường cách đó không xa. Chờ người kia chạy tới, cậu cong đôi môi đỏ tươi lên, ý cười yêu mị ra lệnh, "Anh thay tôi mang A Vũ đi vào, ngoài ra, lại phái thêm mấy người trông coi tuần tra quanh đây, nhất định phải cam đoan A Vũ được an toàn."
"Vâng!"
Lăng Vũ Uyển: "...."
Ludwig nhất thời giơ lên tươi cười thắng lợi, cười như không cười liếc sang người phụ nữ ngu xuẩn còn đang ngẩn người đứng tại chỗ, sau đó lên mặt bắt cóc Lăng Mộ Ngôn.
Lăng Vũ Uyển: "...." A a a, cư nhiên dám bắt cóc cậu chủ của các cô, quả thực đi tìm chết mà!! Đừng để cô điều tra ra anh ta là ai, nếu không anh ta nhất định sẽ phải chết, ngao ngao ngao!!!
Cô bóp nát tai nghe mini bên tai, ánh mắt nháy mắt liền trở nên âm u.
"Mứt đâu?"
Cùng Ludwig đến cạnh xe của hắn, Lăng Mộ Ngôn ôm cánh tay, không chút khách khí trừng hắn mở cửa xe.
"Mộ Mộ thật sự theo tôi đến đây?" Khóe môi Ludwig tươi cười ý vị không rõ, ngồi trên xe, giọng điệu ôn nhu nói, "Thật khiến tôi được sủng mà kinh a, còn tưởng rằng cậu nhất định sẽ đi vào với người phụ nữ kia chứ."
Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, cong đôi môi màu đỏ tươi, "Sát ý trên người anh rõ ràng như vậy, cho rằng tôi không phát hiện ra sao?"
Ludwig nhất thời ai oán, "Thì ra chỉ vì không muốn mất cấp dưới đáng yêu kia của cậu sao? Thật đau lòng mà, Mộ Mộ.... Tôi mà đau lòng thì sẽ không muốn ăn mứt hoa quả, không muốn ăn mứt liền...."
Lăng Mộ Ngôn hơi run rẩy khóe môi, không chút kiên nhẫn nói, "Không phải anh lấy mứt ra dụ tôi đi theo anh sao, có quan hệ gì với A Vũ đâu?"
"Nhưng rất chướng mắt." Ludwig một tay chống cằm, giọng nói đột nhiên trở nên nguy hiểm, "Mộ Mộ chỉ thuộc về mình tôi mà thôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm ~"
"Anh?" Lăng Mộ Ngôn cười như không cười liếc hắn một cái, đôi mắt đen sương mù mờ mịt lóe ra tia sáng yêu dã, "Tối qua anh ngủ đụng vào chân giường sao? Làm sao mà đầu óc có vấn đề vậy."
Tươi cười của Ludwig không biến, đôi mắt màu lam ôn nhu như nước, "Không có a, ai bảo Mộ Mộ cứ xuất hiện ở trước mặt tôi đâu? Mộ Mộ xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ gợi lên hứng thú của tôi ~"
"Da mặt của anh đã dày đến mức đao kiếm đâm không thủng rồi." Giọng điệu của Lăng Mộ Ngôn rất bình thản, "Đường não về hình như cũng có vấn đề, tuy rằng nhà họ Lăng không chuyên về y học, nhưng y thuật của bác sĩ trong gia tộc vẫn không tồi, có cần tôi gọi người ta đến xem bệnh cho anh không?"
"Không tin sao? Mỗi một câu, mỗi một từ tôi nói với Mộ Mộ.... Đều xuất phát từ chân tâm a ~!
"Thật không?" Lăng Mộ Ngôn cười hừ một tiếng, giọng nói biếng nhác tràn ngập dụ hoặc, "Vậy hiện tại, mứt hoa quả của tôi đâu?"
Ludwig: "...."
Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng lấy một hộp mứt từ trong xe ra, nửa thật nửa giả oán giận, "Mộ Mộ thích mứt hoa quả đến vậy sao? Vừa nói đến mứt, mắt liền sáng rực lên, làm tôi thật ghen tị a."
Lăng Mộ Ngôn mở hộp ra, lấy một viên từ bên trong bỏ vào miệng, sau đó vừa lòng nheo mắt phượng lại, ngay cả giọng điệu dường như cũng không còn xa cách nữa, "Đó là vì ăn mứt sẽ khiến tâm tình người ta trở nên khoái trá, không phải sao? Mỗi khi ngậm mứt thì sẽ cảm thấy, thế giới này cũng vì nó mà chẳng còn u ám làm người chán ghét nữa."
Ludwig chớp mắt mấy cái, "Lý do Mộ Mộ thích.... Haha, thực đặc biệt ^_^"
Lăng Mộ Ngôn cẩn thận cắn mứt thành từng miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, "Không phải sao? Chẳng lẽ là vì ăn vào sẽ có cảm giác rất hạnh phúc?"
Ludwig tưởng tượng một chút bộ dạng của Lăng Mộ Ngôn như trong lời nói.... Nhưng tưởng tượng không ra.
"Mộ Mộ dễ bị bắt cóc như vậy, thật đúng là khiến tôi lo lắng ~"
Lăng Mộ Ngôn cong khóe môi lên thành một nụ cười lạnh, kiêu ngạo nói, "Anh cảm thấy có ai có thể đánh thắng được tôi?"
"Ô, ai mà biết được?" Tươi cười của Ludwig trở nên ý vị sâu xa.
Lăng Mộ Ngôn không thèm để ý đến hắn, lại cụp mi xuống, cầm lấy một viên mứt. Ludwig cũng không để ý, chống cằm thưởng thức bộ dạng ngậm mứt đến hai má phồng lên của cậu, a, thật là cả người đều trở nên đáng yêu lên.
"Nếu đã mời cậu ăn mứt số lượng có hạn của Reth, Mộ Mộ có thể theo tôi đến một nơi một lúc được không?" Ludwig cong khóe môi lên thành độ cong ôn nhu, đôi mắt màu lam sáng lòe lòe nhìn cậu.
Lăng Mộ Ngôn nhai mứt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không chút để ý gật gật đầu.
Tuy rằng nội tâm của Ludwig vô cùng vừa lòng nhưng trên mặt vẫn giả bộ hỏi, "Nhiệm vụ lần này cậu không tham gia cũng không sao sao?"
Lăng Mộ Ngôn liếc xéo hắn một cái, "Hiện tại anh mới nghĩ đến, có phải đã hơi muộn rồi hay không?"
Ludwig nhất thời mặt đầy vô tội, "Tôi chỉ là đang quan tâm Mộ Mộ mà thôi, nhưng lúc ấy thật sự rất ~ tức giận, người phụ nữ xấu xí kia sao có thể ôm cánh tay cậu được? Mất hứng, thật sự rất mất hứng ~"
Lăng Mộ Ngôn dựa vào xe, lười biếng ngáp một cái, tư thế rõ ràng ngạo mạn không thể chịu nổi, nhưng lại lộ ra một loại khí cất cao quý thanh nhã độc đáo, "Biếи ŧɦái."
Trên mặt Ludwig lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Mộ Mộ luôn nói tôi biếи ŧɦái, thực đau lòng mà."
"Chẳng lẽ anh không phải sao? Coi toàn bộ thế giới là đồ chơi, còn luôn tự cho mình là đúng." Lăng Mộ Ngôn nhướn mắt phượng lên liếc xéo hắn, trong mắt có ba phần sáng liễm diễm câu hồn người, "Anh cho rằng người khác sẽ tin tưởng anh sao?"
Ludwig cười nhẹ nhàng, cũng không cãi lại, "Vậy đi bồi tôi đến một nơi đi, Mộ Mộ?"
"Có chỗ tốt gì?"
".... Không phải vừa nãy đã cho cậu một hộp mứt hoa quả rồi hay sao?"
Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, đưa hộp mứt ra phía sau, "Đây là của tôi, chẳng có liên hệ gì đến anh cả."
Ludwig: "...."
Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc vươn ngón tay ra, ý bảo, "Năm hộp mứt hoa quả số lượng có hạn của Reth, bằng không, khỏi bàn nữa."
Ludwig lấy tay che mắt, cố nén cười đến run run cả người, giọng nói mang theo ý cười hoa lệ khẽ nhếch, "A. được thôi ~ Chỉ cần Mộ Mộ thích ~"
Lăng Mộ Ngôn nhất thời vừa lòng mở cửa xe ra, ngồi vào chỗ phó điều khiển.
"Bờ biển?"
Lăng Mộ Ngôn đạp lên bờ cát mềm mại, nghiêng đầu nhìn người thanh niên tươi cười ôn nhu đi cạnh mình, không khỏi nhướn cao mày.
Ludwig cũng không đáp lại, chỉ nhìn ra xa xa, ngắm biển và trời cùng một màu, sau đó, vươn tay ra chỉ về cơn sóng bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu trắng ở xa xa bờ biển đang dần dần tới đây, khóe môi tươi cười mờ mịt không rõ, "Nhìn kìa, Mộ Mộ."
Lăng Mộ Ngôn nhìn theo hướng hắn chỉ, nhíu mày, "Cái gì?"
"Cái phần sương trắng kia, chính là Mộ Mộ đó." Trong đôi mắt màu lam của Ludwig hiếm khi lóe ra tia sáng cơ trí (....), hắn trầm tĩnh nói, giọng có chút mơ hồ không rõ, "Nhưng, chỉ có biển chống đỡ thì mới bay lên được, không phải sao?"
Lăng Mộ Ngôn đột nhiên thu hồi tươi cười, lạnh lùng nhìn hắn.
Ludwig quay đầu lại, im lặng nhìn cậu thiếu niên yêu tinh đối diện, ngay lúc Lăng Mộ Ngôn nhịn không được muốn bùng phát, hắn đột nhiên chỉ vào cậu, cười to liên tục, "Mộ Mộ, vẻ mặt của cậu thật nghiêm túc hahahaha, hoàn toàn đang lừa cậu thôi, Mộ Mộ cư nhiên cho là thật hahahahaha!"
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Phù phù....
Thiếu niên như yêu tinh trong thần thoại tươi cười ôn nhu thu hồi chân, nhìn người đàn ông bị đạp rơi xuống biển, giãy dụa lên lên xuống xuống, giọng nói lạnh bạc như tuyết phảng phất trượt trên đầu lưỡi, câu hồn câu phách.....
"Biếи ŧɦái gì đó, quả nhiên vẫn đi tìm chết thì tốt hơn ~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro