Chương 111 : Phiên ngoại Mối tình đầu yêu tinh

Tiếp sau khi hai gia tộc lớn nhà họ Lăng và Heath Voight bắt tay giảng hòa là một đoạn thời gian rất im ắng. Gần như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tranh đoạt địa bàn kịch liệt từ xưa giữa hai gia tộc lớn này, bởi vì chỗ căn bản đều đã bị Ludwig vì lấy lòng người yêu mà cam tâm tình nguyện dâng cả hai tay ở trong cuộc họp đàm phán giữa hai gia tộc.

Đối với chuyện này, Adonis ngay cả nổi nóng cũng lười tỏ vẻ: gia chủ trứng thối đây là hoàn toàn muốn ở rể nhà họ Lăng a, đáng giận QAQ!

Sarxiro liếc xéo cậu một cái, lại đem suy nghĩ vùi vào trong máy tính. Ngu ngốc, dù sao từ sau khi yêu đương, không có ngày nào là IQ của gia chủ online cả, đều đã qua bao lâu rồi mà vẫn không thể quen. Hơn nữa, như vầy không phải rất hòa bình sao, cuối cùng cũng không còn phải thấy cảnh gia chủ vì bực bội khi rời giường liền đá cấp dưới bay vào tường, thế mà còn không hài lòng sao?

Lanvys vừa ăn kem, vừa ngáp một cái. Tuy là nói như vậy, nhưng nhìn gia chủ trước kia là một tên biếи ŧɦái thuộc tính S giờ đột nhiên hóa thân thành trung khuyển ăn cỏ thuộc tính M, thậm chí còn vì Lăng Mộ Ngôn hiện đã trở thành gia chủ nhà họ Lăng đi học nấu cơm.... Chậc chậc, hiện tại anh cũng không dám đi gặp người nhà họ Lăng, cảm thấy thực mất mặt thay cho Heath Voight (⸝w<.)

Mà hôm nay, trong nhà Ludwig nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Đã ba năm trôi qua, nhưng thời gian không hề lưu lại nửa điểm dấu vết ở trên người Kỷ Lưu Cảnh, thiếu nữ vẫn mang hình tượng thỏ trắng nhỏ khả ái kiều khiếp như trước, cho nên mặc cho ai cũng không nghĩ đến con thỏ trắng có bộ dạng chọc người trìu mến này, kỳ thật lại là một con thỏ ăn thịt người hung mãnh đang âm thầm ngủ đông, sẽ thừa dịp người ta thả lỏng cảnh giác liền một ngụm cắn chết người đó.

"Cô đến làm cái gì?" Ludwig mặt đầy không kiên nhẫn đóng cửa lại, nhìn thiếu nữ chắp tay sau lưng, nhảy nhót đi về phía trước đánh giá bốn phía, dựa vào một bên tường, lạnh lùng hỏi. Lăng Mộ Ngôn hiện không có ở đây, ngay cả bộ dạng ngụy trang miễn cưỡng thân mật của hắn cũng lười lôi ra.

Kỷ Lưu Cảnh chớp cặp mắt còn xanh hơn cả phỉ thúy, tươi cười hoạt bát nghiêng đầu qua, giọng nói ngọt ngào lại mềm nhẹ thanh thúy, "Làm sao, không chào đón à?"

Ludwig giơ lên tươi cười còn ôn nhu như gió mùa xuân hơn cả thiên sứ, "Đúng đó, thật là không chào đón."

Kỷ Lưu Cảnh cũng không để ý, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng lại hiện ra mười phần khả ái, "Anh không chào đón cũng không có cách à nha, ai biểu tôi là do sư phụ mời đến cơ chứ?"

Màu mắt của Ludwig khẽ tối đi, giọng nói nhu tình như nước lại ẩn ẩn sát khí, "Nếu không phải vì cô hiện tại là người của nhà họ Lăng...."

"Tôi không chỉ là người của nhà họ Lăng, mà còn là học sinh quan trọng nhất trong lòng sư phụ nữa ~" Kỷ Lưu Cảnh ngắt lời hắn, tươi cười giảo hoạt trả lời, hoàn toàn không còn sợ hãi yếu đuối như lần đầu hai người mới gặp, "Thế nào, hình như mọi giả thiết của anh đều không gạt bỏ được sự tồn tại của tôi a ~"

Ludwig thu liễm tươi cười ôn nhu, trong con ngươi màu lam u ám mỹ lệ lóe ra tia sáng băng lãnh, mắt hắn sắc bén nhìn thiếu nữ, người duy nhất dám nói chuyện với hắn như vậy chỉ có Mộ Mộ, mà hắn cũng chỉ cho phép một mình Mộ Mộ nói với hắn như thế, người khác.... Cho dù là học sinh mà Mộ Mộ yêu thích nhất cũng không được.

Thấy người đối diện hình như thật sự nghiêm túc dâng sát khí, Kỷ Lưu Cảnh chuyển động tròng mắt, cười hì hì giơ hay tay lên, "Tôi thật sự rất muốn đánh nhau với anh, nhưng lần này thì không được, trên người tôi có mang theo văn kiện bí mật của nhà họ Lăng đó ~ Anh cũng không muốn không cẩn thận làm hư nó, sau đó bị sư phụ phát hiện đi?"
Ludwig: "...." Cô ta nhất định cố ý!

"Ai ~" Kỷ Lưu Cảnh thấy hắn thật sự thu hồi sát khí, không khỏi ngạc nhiên, mặt đầy ngây thơ nói, "Anh thật đúng là hóa thân của trung khuyển ăn cỏ a ~ Lần trước, tôi có nghe nói anh giải phẫu sống một người phụ nữ có ý đồ câu dẫn anh, còn khiến sư phụ hiểu lầm, tôi vốn còn không tin đâu, thì ra là thật à!"

"Cho nên, lần này cô đến.... Kỳ thật là muốn thay Mộ Mộ hết giận?" Nghe vậy, Ludwig tức giận trừng cô, giọng điệu chê cười, "Chuyện kia đã qua bao lâu rồi? Khi đó, không biết có bao nhiêu người nhà họ Lăng đến đòi công lý, hiện giờ cô mới đến?"

"Nói ra lời này cũng đúng thật xót xa a." Kỷ Lưu Cảnh phồng hai má lên, suиɠ sướиɠ khi người khác gặp họa, cười nói, "Có điều ai biểu anh là biếи ŧɦái làm người ta không thể tin tưởng chứ ~ Lại nói, lúc đó, tôi đúng lúc có nhiệm vụ phải làm nên không biết chuyện này, hiện tại biết rồi đương nhiên là phải tới tìm anh tính sổ ~"
Người đàn ông ôn nhu tốt đẹp như thiên sứ thuần khiết đang dựa vào tường đột nhiên đứng thẳng dậy, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, tươi cười của hắn càng thêm chân thật, phảng phất như đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cười như gió mùa xuân, giọng nói thì ngọt nị, "Tôi chỉ cần Mộ Mộ tin tưởng tôi là được rồi ~"

Kỷ Lưu Cảnh không ngoài dự liệu thấy buồn nôn, vội vàng xoa xoa cánh tay.

"Gia chủ, ngài đang tìm gì đó?"

Lanvys cắn kẹo mút trong miệng, hiếu kỳ nhìn Ludwig đang lục lọi quần áo của mình tìm đồ, lên tiếng hỏi.

"Di động của tôi đâu?" Ludwig còn chưa có thói quen mang di động nhíu mày, nếu không phải nhớ ra mình phải gọi điện thoại cho người yêu thì chỉ sợ hắn lại quên mất cái di động vốn nên mang theo bên người.

"Di động? Có phải quên ở trong khách sạn lúc trước hay không?" Lanvys chớp mắt mấy cái, hồi tưởng, "Lúc trước không phải gia chủ muốn gọi điện thoại cho gia chủ nhà họ Lăng, nhưng sợ anh ta đã ngủ mất rồi nên mới nhịn xuống không gọi sao?"
Ludwig đương nhiên cũng nghĩ tới, liền quay trở lại khách sạn.

"Ngài Heath Voight, đây là di động của ngài phải không?" Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng chầm chậm đi tới, đưa di động trong tay cho Ludwig, tươi cười khiêu khích, "Còn may là ngài đặt ở trên bàn, nếu không thì đã mất rồi."

Ludwig nhận di động, hơi hơi mỉm cười nói cảm ơn. Sau đó, cúi đầu xuống, ngón tay không biết động chỗ nào, chỉ thấy hắn đột nhiên nhăn mày lại, ném di động cho Sarxiro, lạnh lùng nói, "Có người đã động vào nó."

Sarxiro liếc người phụ nữ đột nhiên hơi kích động, mặt không biểu tình dạ một tiếng, sau đó, nhanh chóng tìm ra đoạn nói chuyện bằng giọng nói đã bị cắt bỏ.

"Alo, chào ngài?" Rõ ràng là giọng nói của người phụ nữ ngọt nị xinh đẹp trước mắt vang lên.
Đầu dây bên kia hiển nhiên dừng trong một cái chớp mắt, sau đó giọng nói cười như không cười của Lăng Mộ Ngôn truyền tới, ".... Chào cô, tôi tìm Ludwig."

Màu mắt của Ludwig nhất thời tối đi, thu liễm tươi cười, không biết tự lúc nào lộ ra một tia đông lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chân đã bắt đầu mềm, trong lòng dần dần dâng lên sát ý.

"A, hiện tại anh ấy đang tắm rửa, anh có chuyện gì sao?" Giọng nói của người phụ nữ vừa ngượng ngùng lại hàm chứa mờ ám, phảng phất như đang ám chỉ chuyện gì đó.

"Không có gì, cô cứ để anh ta tiếp tục tắm đi." Giọng nói không chút để ý của Lăng Mộ Ngôn mang theo ý cười, phảng phất lây nhiễm mưa bụi sương mù chốn Giang Nam, lại ẩn ẩn lộ ra một phen phong tình kiều diễm.

"Ừ.... Chờ một chút, xin hỏi anh là?" Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên thẹn thùng, giống như bị thanh âm yêu dã hoa lệ này first–kill.
".... A." Tiếng cười khẽ quanh co khúc khuỷu của Lăng Mộ Ngôn vang lên, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.

Ludwig nghe tiếng cười khẽ cuối cùng này, nhất thời lo lắng, tạm thời cũng không quan tâm nên xử lý người phụ nữ này như thế nào, vội vàng đoạt lại di động từ trong tay Sarxiro, không ngừng gọi vào số của Lăng Mộ Ngôn, đáng tiếc Lăng Mộ Ngôn lại tắt máy.

Ludwig nhất thời ném di động, trong mắt dâng lên âm trầm, khóe môi cũng nhiễm lên ý cười máu tanh, âm lãnh nhìn ả đột nhiên ngã xuống đất, giọng nói mềm nhẹ khẽ nhếch, "Cô.... Cố ý để Mộ Mộ hiểu lầm tôi?"

"Tôi, không phải đâu, ngài Heath Voight, tôi không phải...."

Ả tuyệt vọng cầu xin tha thứ, Ludwig lại thờ ơ, chỉ tươi cười ôn nhu tốt đẹp như thiên sứ, sau đó, hơi hơi nheo lại đôi mắt lam lóe tia sáng u ám nguy hiểm.
Sarxiro và Lanvys thấy gia chủ lại sắp phát bệnh, lập tức đuổi đám người trong khách sạn ra ngoài.

Mãi cho đến khi một đao giải phẫu cuối cùng người phụ nữ hoàn tất, màu máu trong mắt Ludwig mới dần dần rút đi. Hắn đứng lên, cười như gió mùa xuân, lấy khăn lau kỹ tay, sau đó, cất bước rời khỏi khách sạn, cái khăn nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên khăn là vết máu đỏ tươi.

Sarxiro: "...." Lúc này thật nhớ Adonis, đồ ngốc chăm chỉ kia tuy rằng sẽ lớn tiếng oán giận nhưng ít nhất cũng sẽ tích cực dọn dẹp nơi này.

Mà Lanvys....

"Việc dọn dẹp liền giao cho cậu, Sarxiro, tôi vừa ăn kẹo xong, thấy máu liền không quá thoải mái ~" Chống lại tầm mắt của anh, Lanvys theo phản xạ giơ lên khuôn mặt tươi cười thuần khiết, giọng điệu tin tưởng nói.

Sarxiro: "...." Sao lúc chủ động đưa dao cho gia chủ thì không thấy anh có chỗ nào không thoải mái? Khi đó, anh quả thực hưng phấn muốn chết thì có.
Mà ở bên này, Ludwig vội vàng lo lắng chạy về nhà. Sau khi có chút thấp thỏm mở cửa vào, liền thấy người yêu đang ôm gối lười biếng, dựa nửa người vào sofa đọc sách, hắn vui sướng cong khóe môi lên, vừa định đi đến giải thích, liền thấy Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng liếc xéo hắn một cái, chỉ chỉ vào cái bàn phím máy tính ở cạnh nhưng bị hắn xem nhẹ....

"Anh hiểu chư?" Cậu cười khẽ, tăng âm cuối lên, ẩn ẩn lộ ra một vòng quanh co khúc khuỷu.

Ludwig: "...." Chỉ, chỉ cần Mộ Mộ không hiểu lầm hắn là được QAQ

Choang....

Tiếng chén trà vỡ vụn đột nhiên vang lên, kéo Ludwig từ trong hồi ức trở về hiện tại. Khi hắn thấy cái chén trà mà Kỷ Lưu Cảnh không cẩn thận làm vỡ, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, tay không tự giác rụt lui ra sau lưng. Không xong, đây là cái chén mà Mộ Mộ thích nhất, nhất định sẽ lại bị đánh....
Chờ một chút!

Lần này cũng đâu phải do hắn gây họa đâu! Ludwig không tự giác lại lộ ra vẻ mặt suиɠ sướиɠ khi thấy người gặp họa, để xem cô còn dám kiêu ngạo vì từng được Mộ Mộ dạy bảo qua hay không, lúc này, hừ hừ hừ....

Kỷ Lưu Cảnh nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của hắn, trong lòng cũng đột nhiên có dự cảm không tốt. Cô sờ sờ cằm, sau đó mặt đầy ngây thơ, nghiêng đầu hỏi, "Chén trà này.... Có vấn đề gì à?"

Ludwig cao lãnh liếc cô một cái, sau đó xoay đầu đi.

Kỷ Lưu Cảnh không khỏi càng thêm hiếu kỳ, liền cúi đầu xuống nghiên cứu chén trà này. Qua một phút, sắc mặt của cô đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhíu nhíu mày, sao cái chén trà này có hoa văn giống bộ chén trà mà sư phụ thích nhất thế nhỉ?

....

Chờ sau khi Lăng Mộ Ngôn trở về.

Mắt thấy chén trà bị vỡ trên mặt đất, Lăng Mộ Ngôn nhất thời thu liễm tươi cười, nheo cặp mắt phượng xinh đẹp lại.
Kỷ Lưu Cảnh thấy sư phụ mặt không biểu tình bị áp suất thấp vây quanh, nhất thời hiểu ra, sau đó lập tức chuyển sang vẻ mặt lã chã chực khóc....

"Sư phụ, xin, xin lỗi, em không biết đó là chén của anh, nếu không nhất định sẽ...." Cô vừa nói vừa cắn cắn môi, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Ludwig suиɠ sướиɠ khi thấy cô gặp họa, "Tóm lại, thật sự.... Xin lỗi sư phụ QAQ"

Ludwig đột nhiên có một loại dự cảm không tốt....

Vì thế, sau vài giây im lặng, một giọng nói đến từ địa ngục chậm rãi vang lên....

"Lu....wig...."

"Mộ, chờ, chờ chút, Mộ Mộ....!"

Tạp âm bùm bùm vang lên, Kỷ Lưu Cảnh hai tay ôm mặt, ánh mắt lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua khe hở ngón tay, ngon lành xem cảnh tượng bạo lực gia đình trước mắt. Oa oa, sư phụ thật tuyệt! Đúng, đánh như thế, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy hahaha ~!
Ngược lại với Kỷ Lưu Cảnh kích động không thôi, Ludwig bên này che cái bụng đau đớn, khóc huhuhu....

Huhu, vì sao lại lỗi của hắn QAQ! Rõ ràng là người phụ nữ kia làm vỡ chén của Mộ Mộ, vì sao lại đi trách hắn! Huhu, Mộ Mộ, em lại bất công!

.... Thắp nến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro