Chương 113 : Mối tình đầu nhân ngư (2)

"Ngôn Ngôn, rốt cuộc là loài gì ~"

Nhị công chúa kéo cánh tay của em trai làm nũng, mềm giọng dò hỏi.

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cong mắt lên, chậm rì rì nói, "Nó rất khổng lồ, một mình em không nâng lên nổi."

Các chị gái: "...." Cho nên?!

Vì thế, cuối cùng, nhóm Nhân Ngư vẫn do do dự dự theo Lăng Mộ Ngôn tới chỗ đá ngầm bên cạnh, sau đó, không khỏi lấy ánh mắt sợ hãi nhìn về phía con quái vật lớn ở trước mắt.

Rồng Đen có thân hình xinh đẹp mạnh mẽ lại thoạt nhìn hung ác mười phần dường như đã nhận ra các cô tới gần, nó mở to đôi mắt màu vàng rực cực lớn, hung ác âm trầm trừng đám Nhân Ngư đang xem xét nó, toàn bộ cơ thể cũng căng chặt lại vì cảnh giác, nhưng do bị thương quá nặng nên không thể đứng dậy được, chỉ có thể bất an không ngừng dùng móng vuốt cào cào cát dưới thân.

Lúc vô tình chống lại cặp mắt vàng ròng băng lãnh kiêu căng kia, nhóm Nhân Ngư cách nó khá gần nhất thời cứng đờ. Đặc biệt là ngũ công chúa nhát gan nhất, nháy mắt đã bơi ra sau lưng Lăng Mộ Ngôn, vụиɠ ŧяộʍ nhô đầu ra quan sát con Rồng Đen hình như không thân thiện lắm này.

"Không có việc gì, không có việc gì." Lăng Mộ Ngôn vươn tay ra, ôn nhu an ủi, tính thử vuốt ve sống lưng con rồng, Rồng Đen cứng đờ người, lại hơi hơi nâng người đứng lên, con ngươi màu vàng rực tràn ngập sát ý trừng thiếu niên Nhân Ngư trước mắt, nó nhe ra hàm răng rồng sắc nhọn, trắng như tuyết, có lực sát thương mười phần, bao trùm trên vảy lưng rồng màu đen xinh đẹp là gai xương bén nhọn, móng rồng dưới thân cào mạnh trên mặt đất, cái đuôi cực lớn hơi hơi dựng thẳng lên, từ yết hầu phát ra tiếng gầm uy hiếp.

"Ngôn Ngôn, đừng....!" Ngũ công chúa đứng ở chỗ tương đối gần thậm chí có thể nhìn thấy ánh lửa màu lam tối ẩn ẩn từ trong miệng Rồng Đen, bị dọa đến mức tim đều sắp nhảy ra ngoài, theo bản năng vươn tay ra muốn kéo em trai về.

Nhưng mà, ngay sau đó, cô lại phát hiện em trai nhà mình không biết đã chạm vào chỗ nào, chỉ thấy Rồng Đen lại cứng đờ người, không tự chủ được "oành" một tiếng, ngã xuống đất, đá vụn bắn lên tung tóe, ngũ công chúa theo bản năng nhắm chặt mắt, lấy tay che, nửa ngày sau liền nghe thấy tiếng rồng ngâm dài mà u oán từ con Rồng Đen kia phát ra.

"Bé ngoan, rõ ràng bị thương thì nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng cào cào chỗ cách cổ Rồng Đen khoảng ba tấc, cong đôi mắt lam lên, khẽ cười nói.

Rồng Đen: "...."

Rồng Đen nức nở một tiếng, tuy rằng không biết Nhân Ngư này làm thế nào mà biết được nhược điểm của mình, nhưng ngại tình trạng bị thương nặng hiện tại của mình, nó dứt khoát buồn bực lộn người một cái, mở cánh phải ra che lấy đầu mình, không muốn để ý đến cậu.

Rồng Đen có vảy màu đen, mắt vàng rực, lửa rồng màu lam tối, hơn nữa âm trầm hung ác, không dễ tiếp cận....

"Ngôn Ngôn, chẳng lẽ đây chính là.... Rồng Dực Sát trong truyền thuyết?" Nhị công chúa bác học nhất kinh ngạc thì thào, sau khi thấy Lăng Mộ Ngôn gật đầu khó hiểu, cô suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh, "Trời ạ, Ngôn Ngôn, em dám nhặt loài Dực Sát hung ác nhất của tộc Rồng mang về!"

"Dực Sát?" Tam công chúa mờ mịt quay đầu lại, "Trong tộc Rồng có loài này sao?"

"Chị tưởng đã sớm tuyệt chủng rồi chứ...." Tứ công chúa vẻ mặt băng lãnh, có chút phức tạp nhìn Rồng Đen vùi đầu cuộn tròn cả người kia, "Nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng không thể xem là bạn tốt của Nhân Ngư, vì bọn họ quá mức hung ác, lại yêu thích gϊếŧ chóc, căn bản không giống với loài Rồng khác tính tình ôn hòa, không tranh với đời."
"Sẽ không thế đâu, các chị suy nghĩ nhiều rồi, em cảm thấy Dực Sát rất đáng yêu."

Lăng Mộ Ngôn phồng hai má lên, hơi hơi nghiêng đầu, buồn cười chọt chọt sống lưng Rồng Đen, Rồng Đen run người lên, dời cánh xuống, kiêu căng liếc xéo cậu một cái. Phát hiện thiếu niên Nhân Ngư vô hại, nó duỗi cái cổ ra lắc đầu, lại gian nan di chuyển cơ thể về phía bên kia, sau đó phun ra một ngụm lửa rồng xuống mặt đất, vươn móng vuốt dập tắt lửa, lúc này mới nằm sấp xuống, thỏa mãn vỗ vỗ mặt đất, hưởng thụ sương khói tràn ngập bản thân, tiếp tục vùi đầu ngủ đông.

Các chị gái: "...."

"Có phải rất đáng yêu hay không? Nó đang dỗi với em đấy!" Lăng Mộ Ngôn cười càng thêm vui vẻ, mắt lam lấp lánh nhìn Rồng Đen liếm liếm móng vuốt, thay đổi sắc mặt, rũ mí mắt xuống làm như nháy mắt hóa moe, làm cậu hận không thể nhào lên hung hăng ôm lấy, "Chị, chúng ta mang nó về cung điện thủy tinh được không?"
"Không được....!" Các chị gái nhất thời trăm miệng một lời phản đối, lại lo lắng đề phòng xem xét Rồng Đen đang dựng tai lên nghe ngóng, nháy mắt trưng bộ mặt khóc tang.

.... Em trai bảo bối luôn không có ý thức nhận biết nguy hiểm như vậy, thật sự tốt sao!

Lăng Mộ Ngôn hơi buồn bực, phồng mặt bánh bao lên, "Được rồi, không mang về nhà cũng được, có điều...." Cậu chuyển động tròng mắt, mềm mềm giọng nói, "Phải để em chữa trị cho nó, có thể đi?"

"Chữa, chữa trị?" Ngũ công chúa cố giữ nụ cười, vụиɠ ŧяộʍ dò xét Rồng Đen dường như rất thờ ơ, run run rẩy rẩy nhỏ giọng nói, "Không tốt lắm đâu, cái kia, nó, dù sao nó cũng là...."

"Nhưng nó đang bị thương nặng a, nó có thể là con Dực Sát duy nhất còn lại ở trên thế gian này đó." Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, mềm mại trả lời, sau đó, khẽ liếc qua thoáng nhìn rồng Dực Sát không biết tự lúc nào đã vụиɠ ŧяộʍ lộ một con mắt ra nhìn mình chăm chú, không khỏi hơi hơi cong khóe môi lên.
"Nói vậy cũng phải....." Đại công chúa nhíu nhíu mày, lắc lắc cái đuôi hồng, dường như có chút dao động. Cô cắn đôi môi đỏ kiều diễm, do dự nhìn đôi mắt vàng băng lãnh đang nhìn chằm chằm vào mình, suy tư xem có nên đáp ứng em trai hay không.

.... Mắt vàng?

"Ô oa!" Đại công chúa cả kinh nháy mắt ngả ra phía sau, vòng eo tinh tế mềm mại cũng theo phản xạ ngả theo, nếu không phải phía sau là tam công chúa, chỉ sợ nguyên cả người cô đều đã ngã thê thảm vào trong biển rồi.

Rồng Đen: "...." Nhân Ngư này thật ngu, hoàn toàn không muốn ăn.

Dòng khí ấm áp nhu hòa đột nhiên thông qua lưng, ấm áp truyền đến miệng vết thương, Rồng Đen đột nhiên dừng cái đuôi lại, sau khi nhận ra đây là kỹ năng chữa trị hệ thủy đặc biệt của Nhân Ngư, nó mới chậm rãi thả lỏng người, dòng khí này quá mức ấm áp thoải mái, nó không khỏi hơi hơi nheo cặp mắt vàng lại, đôi mắt vốn băng lãnh lúc này dường như cũng trở nên nhu hòa hơn, đuôi nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, thoạt nhìn nhàn nhã tự đắc mười phần.
Đại công chúa: "...." Ngươi là thú cưng sao?! Lúc trước còn ra vẻ hung dữ muốn ăn rụng nàng, hiện tại đảo mắt một cái liền biến thành bộ dạng như thú cưng này, tưởng giả đáng yêu là có thể khiến nàng quên đi cảm giác phẫn nộ vì bị xem là đồ ăn sao! Nói cho ngươi biết, không! Có! Khả! Năng!!

.... Ngươi vẫn là Rồng Dực Sát tàn nhẫn hung ác trong truyền thuyết đó sao (┘'□՛)┘⁔╨?!

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi thu hồi năng lực, cười tủm tỉm hỏi, "Có phải đã thấy thoái mái hơn rồi không, Tiểu Hắc?"

Tiểu Hắc? Rồng Đen khó chịu nâng đuôi lên, hung hăng quất về phía cậu một cái, cao ngạo ngẩng đầu lên. Thấy thiếu niên Nhân Ngư vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn phun một làn khói từ trong mũi ra, suиɠ sướиɠ khi người khác gặp họa, rống lên một tiếng.

"Không thích cái tên này sao?" Lăng Mộ Ngôn chớp chớp cặp mắt lam trong veo, ý cười giật mình nói, sau đó, mặt đầy vẻ ngốc moe, đột nhiên nâng tay phải lên, "A.... Vậy thì cứ gọi là Tiểu Hắc đi!"
Phù phù!

Cái tay trắng nõn mang theo vây cá màu lam đậm nhìn có vẽ nhu nhược hung hăng nhéo miếng thịt béo trên lưng Rồng Đen, Rồng Đen khó khăn lắm mới nâng người dậy liền ngã thê thảm lại xuống đất, bắt lên một mảnh bọt nước tung tóe.

Rồng Đen hoảng sợ chống cự hai lần, nhưng vẫn bị cánh tay nhỏ trên lưng trông có vẻ mềm nhẹ kia tầng tầng đè xuống, nó u oán nức nở một tiếng, tư thế thê thảm, bất đắc dĩ ngoan ngoãn nằm lên mặt đất.

Trong mắt vàng của Rồng Đen lóe lên tia hung ác, nội tâm lại đang im lặng rưng rưng....

Không có khả năng, Nhân Ngư luôn mảnh mai sao lại có sức lực lớn như vậy QAQ!

Đáng ghét, chờ vết thương tốt lên, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con cá này!!

"Thì ra Tiểu Hắc thích chơi đùa với ta như vậy ~" Hoàng tử Nhân Ngư khả ái cười cực kỳ vui vẻ, sau đó bất đắc dĩ xoa xoa hai má, hơi buồn rầu nói, "Có điều, Tiểu Hắc, vết thương của ngươi vẫn chưa tốt, dù sao bị thương nặng thế vẫn nên nghỉ ngơi đi, nhưng mà...."
Rồng Đen hoảng sợ nhìn thiếu niên Nhân Ngư dễ dàng nắm lấy cái đuôi muốn trốn của mình, sau đó, cậu tươi cười mềm mại, đáng yêu nói, "Chơi một lần cũng không sao ~"

A ~ cái đuôi, lớn QAQ!

.... Xuất hiện rồi! Sức lực thần kỳ, quái lạ của Ngôn Ngôn!!

Trong lòng các chị gái im lặng phối âm cho cái cảnh tượng đối lập thị giác mãnh liệt này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro