Trong truyện cổ tích ngày xửa ngày xưa, bên trong một lâu đài cổ luôn sẽ có một nàng công chúa mỹ lệ, sống một cuộc sống hạnh phúc vô ưu vô lự.
Mà Aurora, là một nàng công chúa mỹ lệ như thế, cô có phụ vương mẫu hậu yêu thương mình, thần dân tôn sùng yêu quý cô, mà cô còn là một người ôn nhu văn nhã, đơn thuần tốt bụng.
Công chúa Aurora thích đi dạo bên bờ biển, bởi như vậy vừa có thể hưởng thụ thời gian thanh tịnh, vừa có thể thưởng thức phong cảnh xanh thẳm mỹ lệ kia.
"Công chúa, gần đây người.... Hình như có chút kỳ quái?" Người hầu nhìn công chúa đặt tay lên cửa sổ, hướng nhìn xa xa, thử hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Aurora cả kinh, theo bản năng thu hồi tay, "Không có, sao Rya lại hỏi như vậy?"
Rya mở to mắt, "Nhưng gần đây người hình như không còn thích tản bộ bên bờ biển, bộ dạng lại có chút thất hồn lạc phách, là ai bắt nạt người sao?"
Hai má Aurora hơi hơi nhiễm hồng, vội vàng xua tay ngượng ngùng, cười dịu dàng nói, "Không không không, thật sự không có ai bắt nạt ta cả, Rya, ta chỉ là, chỉ là...."
"Chẳng lẽ người còn lo lắng chuyện Ma tộc sao?" Rya truy hỏi, nhưng thấy bộ dạng xấu hổ lại ẩn ẩn ngọt ngào nhu tình kia của công chúa, cô không khỏi hơi hơi dừng lại, đột nhiên suy đoán ra chuyện gì, kinh ngạc trừng lớn con mắt, "Chẳng lẽ công chúa đã có người trong...."
Aurora bỗng nhiên bịt kín miệng cô, theo bản năng khẩn trương quay đầu nhìn ra ngoài cửa, xong mới hai má đỏ bừng nhỏ giọng nói, "Rya, ngươi không cần lớn tiếng như vậy, lỡ bị người khác nghe thấy thì không tốt đâu."
"Ưm ưm ưʍ...." Rya giãy dụa vung cánh tay, thần sắp không thở nổi rồi, công chúa QAQ!
May là Aurora đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, vội vàng buông tay xuống, ngượng ngùng xin lỗi, sau đó có chút ngại ngùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vậy nói cách khác...." Rya xoa ngực nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới thật cẩn thận thử hỏi, "Công chúa, quả nhiên người.... Có người trong lòng rồi?"
Mặt Aurora lại nhất thời đỏ rực, qua một hồi lâu mới cúi đầu vân vê ngón tay, giọng nhỏ như muỗi kêu, ừ một tiếng.
Rya chỉ cảm thấy suýt nữa không thở nổi vì bị cái tin tức khiếp sợ này đả kích, cô nuốt nước miếng một cái rồi mới có can đảm tiếp tục truy hỏi, "Vậy, vậy, hắn.... Là người như thế nào?"
..... Vì sao công chúa có người thích mà người hầu thân cận nhất là nàng lại không biết?! [ôm mặt hò hét]
"Rất, rất xinh đẹp." Aurora hơi quẫn bách đi tới bên cửa sổ, ngón tay trắng nõn khẩn trương không ngừng vuốt ve khung cửa.
Rya: "...." Rất xinh đẹp là có ý gì, công chúa QAQ! [quỳ]
"Rya, kỳ thật chàng không phải là người." Aurora cũng không phát hiện vẻ mặt nước mặt lưng tròng của người hầu ở sau lưng, vẫn nhẹ nhàng nói.
Rya: "...!!!" Chẳng lẽ quỷ sao?!
"Chàng là một vị Nhân Ngư mỹ lệ, Rya." Công chúa dường như cũng phát hiện mình nói sai, vội vàng bổ sung chi tiết, vẻ mặt tràn ngập dịu dàng, "Ngươi không biết đâu, chàng có một đôi mắt màu lam sáng mê người như hai viên ngọc bí quý giá nhất thế gian vậy, cặp mắt này còn sáng còn thần bí hơn cả ánh sao trên trời, xanh thẳm thâm thúy hơn cả nước biển đại dương. Tuy rằng ta chỉ mới thấy chàng một lần ở phía xa xa, nhưng Rya à, ngươi không biết đâu, khi chàng nhìn về phía ta, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên sáng sủa mỹ lệ hẳn lên, khiến ta mất hồn mất phách, thật sự không thể quên. Thậm chí hiện tại chàng đã tiến vào trong mộng của ta hằng đêm, ánh mắt đẹp hơn cả ánh sao kia lòe lòe tỏa sáng trước mắt ta....."
Tương phản với Aurora đang thao thao bất tuyệt cùng nhu tình mật ý, Rya càng nghe thì càng thấy tuyệt vọng, bộ dạng này của công chúa rõ ràng là đã yêu đến tâm can rồi a! Thật sự chỉ mới đưa mắt nhìn nhau ở phía xa xa thôi sao?! Hơn nữa người kia còn là một Nhân Ngư.... Là Nhân Ngư đó, hoàn toàn bất đồng chủng tộc với các nàng a!
Nếu quốc vương mà biết.... Trong lòng Rya càng lúc càng nặng nề, ngón tay đặt trước người cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy cả lên.
"Rya, nếu ngươi thấy chàng, tin chắc rằng ngươi nhất định cũng sẽ cảm thấy chàng vô cùng xinh đẹp." Aurora đan hai tay ở trước ngực, khóe môi tràn ngập ý cười dịu dàng làm người ta say mê, "Ta không thể không chế tình cảm của mình được, ta nghĩ ta đã thật sự yêu chàng Rya, hơn nữa, tình cảm của ta dành cho chàng càng ngày càng sâu nặng, không thể tự kiềm chế."
"Nhưng mà công chúa, quốc vương, ngài ấy...."
Aurora nao nao, vẻ mặt đột nhiên chùng xuống, giọng điệu lại kiên định mười phần, "Ta tin phụ vương nhất định sẽ ủng hộ ta."
Rya thở dài, lại lộ ra ý cười, lên tiếng hỏi, "Không biết thần có thể may mắn bồi người đến gặp vị Nhân Ngư mỹ lệ kia một lần nữa hay không?"
Aurora kinh hỉ quay đầu lại, "Rya, ngươi không phản đối?"
Rya cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói, "Công chúa, người đã thành thế này, Rya làm sao có thể làm người thương tâm khổ sở được?"
Có lẽ sau khi công chúa đi gặp người kia một lần nữa, sẽ không còn nhớ mãi không quên như vậy. Cô miễn cưỡng thầm nghĩ như thế, nhưng cũng biết bản thân đang si tâm vọng tưởng.
Đôi mắt đẹp của Aurora hơi hơi ánh hơi nước, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, tràn ngập cảm kích nói cảm ơn.
....
"Rya, ngươi thật sự rất may mắn!" Vừa mới đến bờ biển, Aurora đột nhiên khẽ dừng chân, giật mình ngây ngẩn cả người. Lúc Rya đang muốn hỏi, thì đã nghe thấy giọng nói hơi hơi kích động của công chúa, "Không nghĩ tới lần này đúng lúc gặp được chàng nổi lên trên mặt biển! Rya, ngươi mau nhìn, chàng ở chỗ đó, trên tảng đá ngầm!"
Rya cũng không ngờ sẽ may mắn như thế, lại gặp được Nhân Ngư mà công chúa từng gặp được một lần kia, vội vàng nhìn về phía công chúa chỉ, sau đó, cô liền ngẩn ra.
Mái tóc dài màu lam thẫm nhẹ nhàng phất theo chiều gió, một đôi mắt thâm thúy còn sáng hơn cả sao trên trời làm người ta mê say. Ngồi trên tảng đá ngầm kia là một vị Nhân Ngư mỹ lệ đến mức không có cách nào hình dung, người đó chỉ vẻn vẹn lộ ra nửa người, da thịt trắng nõn tỉ mỉ, cơ thể dài rộng đơn bạc như lại có cơ nhục duyên dáng. Từng giọt nước trượt xuống dọc theo đường cong tuyệt mỹ kia, làm tầm mắt người ta không khỏi nhìn theo đường chảy của nó, dưới ánh trăng nhu hòa phản chiếu xuống biển, có thể mơ hồ thấy được cái đuôi màu xanh lạnh ở dưới nước của Nhân Ngư, tinh tế lại không yếu đuối, vẩy cá lam sẫm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chói mắt hơn cả ngọc trai trong biển, đong đưa nhàn nhã theo dòng nước.
.... Cái gọi là "Thanh nhã vô song, ôn nhuyễn như ngọc", đại khái chính là như vậy.
"Có phải chàng rất xinh đẹp hay không?" Nhìn người hầu cũng lâm vào kinh diễm, Aurora không khỏi hơi hơi hất cằm lên, tràn ngập tự hào nhẹ giọng cười hỏi.
Lúc này Rya mới hồi hồn, dụi dụi mắt vội vàng nói xin lỗi, "Xin lỗi công chúa, vừa rồi thần...."
"Không sao, lúc trước ta còn khoa trương hơn cả ngươi kia." Aurora cười khẽ một tiếng, thản nhiên kể ra lịch sử đen của mình, "Khi chàng nhìn qua, ta thậm chí còn suýt chút nữa đã nhảy vào biển, cảm giác lúc ấy thật sự rất chật vật."
"Các ngươi là...." Một giọng nói ôn nhuyễn thanh nhã mang chút nghi hoặc đột nhiên truyền đến, "Nhân loại?"
Aurora cả kinh, quay đầu lại liền thấy Nhân Ngư không biết tự lúc nào đã bơi tới đây, đang hiếu kỳ nhìn các cô, cô theo bản năng lui ra sau một bước, hai má nhiễm lên màu hồng phấn, "Ngươi, ngươi...."
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi cá, lông mi dài xinh đẹp hơi hơi run run, xin lỗi, "Dọa đến ngươi sao, thật xin lỗi."
"Không!" Aurora đột nhiên cao giọng kêu lên, thấy Nhân Ngư kinh ngạc nhìn lại mới phát hiện mình đã thất lễ, mặt không khỏi càng hồng hơn, nhỏ giọng bổ sung, "Ý của ta là, không có, ngươi không có dọa đến ta, là do ta mà thôi."
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cười nhẹ, mắt xanh của cậu cong như trăng rằm, toát ra ánh sáng lam sẫm chói mắt.
Aurora bị nhìn nhất thời chân tay càng thêm luống cuống, trong phút chốc, tim cô đập thình thích như nai con chạy loạn.
.... Xong rồi, ta nhất định đã rơi vào bể tình rồi.
Công chúa ôn nhu bình dị gần gũi thầm nghĩ như thế, đan hai tay đặt trước ngực, lẳng lặng khẩn cầu ở trong lòng.
Hỡi Nữ Thần Aurora mà ta luôn kính yêu, xin ngài hãy phù hộ cho tín đồ trung thành có được tình yêu chân thành tha thiết của vị Nhân Ngư này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro