Chương 122 : Phiên ngoại Mối tình đầu nhân ngư

Nghe nói ở dưới biển sâu có một tòa lâu đài thủy tinh xa hoa thanh nhã, mà ở trong lâu đài thủy tinh này có năm vị công chúa Nhân Ngư mỹ lệ, đang sống hạnh phúc cùng với cha mẹ....

Chờ một chút, vị hoàng tử Nhân Ngư xinh đẹp làm mọi sinh vật trong biển sâu phải mê đắm mất hồn đâu rồi?

Mà mỗi khi nhắc tới chuyện này, nhóm công chúa Nhân Ngư sẽ luôn lộ ra vẻ mặt u buồn, nhìn mặt biển kinh ngạc không nói được lời nào; trên khuôn mặt bình tĩnh của Quốc Vương Biển Cả thì sẽ lộ ra mười phần không vui, ngay cả Hoàng Hậu dịu dàng dễ tính nhất cũng sẽ cụp mắt xuống không lên tiếng.

Sau đó, nhóm sinh vật cảm kích sẽ mặt đầy thương tâm ai oán kể lể, vị hoàng tử Nhân Ngư – đứa con cưng của biển cả - thanh nhã động lòng người nhất, đã vì hòa bình của đại lục, dứt khoát thay thế người bạn tốt của mình – công chúa Nhân tộc dịu dàng mỹ lệ gả cho Ma Vương bạo ngược tàn nhẫn, hiện tại cậu đang ở trong cái Ma cung u ám khủng bố kia.

Ma Vương: "...."

Mà hoàng tử Nhân Ngư lấy thân làm Chúa Cứu Thế trong truyền thuyết lại đang buồn cười dùng đuôi cá vỗ vỗ hắn, "Làm sao, chẳng lẽ tin đồn không đúng sao, Đại. Ma. Vương muốn chinh phục thế giới...?"

Ma Vương cười khổ kéo đuôi cậu vào trong lòng, bất đắc dĩ mà yêu chiều nhìn cậu, "Em rõ ràng biết ta đã sớm không còn có suy nghĩ này nữa, sao còn lôi nó ra chê cười ta làm chi."

"Không có?" Lăng Mộ Ngôn hàm ý sâu xa kéo dài giọng ra, giọng nói vẫn trong trẻo thanh nhã mê hoặc người đến cực điểm, "Tốt nhất là như thế, Blacks."

Nhất thời sắc mặt Ma Vương có hơi mất tự nhiên, ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu.

"Ba, ba!"

Ngay khi Lăng Mộ Ngôn cười như không cười định nói gì đó, một giọng nói mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên, Ma Vương vừa nghe thấy tiếng liền cảm thấy không ổn, chưa kịp làm gì thì một đứa trẻ môi hồng răng trắng mặc đồ đen viền bạc xinh đẹp nghiêng ngả chạy lảo đảo tới, thấy Lăng Mộ Ngôn, cậu bé lập tức vui vẻ ra mặt, nhào đến.

Vẻ mặt của Lăng Mộ Ngôn lập tức nhu hòa xuống, trước sắc mặt đen kịt của Ma Vương, cậu ôm lấy con trai của mình, "Noah, sao con lại đến đây? Lúc này không phải con đang chơi ở hoa viên sao?"

Noah chớp chớp cặp mắt to tròn vo vô tội, sợ hãi nhìn thoáng qua phụ vương đang phóng ánh mắt cảnh cáo về phía mình, rồi lộ ra tươi cười ngây thơ thoải mái, "Noah muốn tìm ba chơi, nên mới chạy tới đây!"

Lăng Mộ Ngôn cười ôn nhu, tràn ngập yêu thương xoa xoa đầu bé, "Ngoan."

Mà Ma Vương lại một lần nữa hối hận lúc ấy rốt cuộc mình vì cái gì mà đột nhiên bị ngu, cư nhiên vì lấy lòng người yêu, mà âm thầm lấy máu của hai người dung hợp lại, tạo ra đứa nhỏ này, xem nó như quà sinh nhật cho Croys.

.... Phải dùng vô số Dạ Minh Châu nhỏ cộng với một viên Dạ Minh Châu cực lớn mới tạo ra được nó đó!

"Đây là cái gì?" Tươi cười của Lăng Mộ Ngôn đột nhiên tắt hẳn, lau lau mực nước màu đen dính trên đầu ngón tay, sau đó chuyển mắt sang thản nhiên nhìn Ma Vương vẻ mặt cứng ngắc.

Ma Vương: "...."

Noah cắn đầu ngón tay, chớp cặp mắt lam đáng yêu vô tội, vẻ mặt ngây thơ chọc người trìu mến.

"Hiện tại Noah hẳn là đang chơi ở hoa viên?" Hoàng tử Nhân Ngư dắt ý cười ôn nhu bên khóe môi hỏi, "Hửm? Blacks, ai đã nói câu này?"

Ma Vương mặt không cảm xúc, mở mắt nói dối, "A, ta cũng cho rằng Noah hiện tại đang ở hoa viên mới đúng, ai biết nó sẽ đến tìm em đâu."

Kellers đúng là càng ngày càng vô dụng, ngay cả một đứa nhỏ yếu ớt mà cũng không giữ được. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ trong lòng, quả thực vô cùng khó chịu.

Mà Kellers bị ai đó đùa dai làm cho mặt dính đầy mực, đang căm giận rửa mặt, hoàn toàn không hề ngờ tới tương lai đen tối đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
"A, từ lúc nào mà bên trong hoa viên còn có mực nước?" Lăng Mộ Ngôn khẽ a một tiếng, hơi hơi giương cao âm cuối tươi đẹp mê người, "Anh muốn nói với ta rằng mấy bụi hoa trong đó là do mực nước biến thành sao, Blacks?"

Ma Vương: ".... Cũng, có lẽ là lúc trước nó không cẩn thận làm đổ bình mực?"

"A, ta thế mà lại không biết chất lượng mực nước trong Ma cung lại kém đến như vậy." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cho tới tận bây giờ mà vẫn còn chưa khô."

Ma Vương: "...."

"Ta nhớ rõ mình từng nói qua rằng, không muốn để Noah quá mệt mỏi đi?" Thấy Ma Vương càng lúc càng chột dạ, sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn cuối cùng cũng trầm xuống, "Hiện tại con nó mới có ba tuổi mà thôi, bắt con học đã là ép buộc nó quá mức rồi. Mà anh cũng đã đáp ứng với ta là sẽ không cố ý quá nghiêm khắc với con, hiện tại đây chính là lời hứa của anh đó sao, hửm?"
Giọng của Ma Vương nhất thời thấp xuống, nhỏ giọng giải thích, "Ta đâu có cố ý quá nghiêm khắc đâu...."

Lăng Mộ Ngôn nhất thời trừng mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

".... Ta sai rồi Croys, thật đó." Trong lòng Ma Vương có chút hoảng, cũng không để ý Noah đang ở bên nhìn bọn họ, liền sát vào người cậu, mềm giọng cầu xin, "Ta chỉ là không muốn thấy Noah đến quấy rối, Croys, em đã rất lâu rồi không thân thiết với ta, ta chỉ có hơi ghen mà thôi, Croys...."

Lăng Mộ Ngôn cười như không cười nhướn mắt phượng, cúi đầu lặp lại, "Ăn, dấm chua?"

Lỗ tai Ma Vương có chút nóng, hơi hơi nghiêng đầu đi, không quá tự nhiên nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Hoàng tử Nhân Ngư dùng cặp mắt màu lam ướŧ áŧ mê người im lặng nhìn hắn, trong mắt là từng đợt sóng nhộn nhạo nhẹ nhàng ôn nhu như nước, làm Ma Vương dù đã sớm chiều sống chung với cậu, lúc này vẫn như trước kia không khỏi có chút hoảng hốt.
"Noah, con ra hoa viên chơi trước đi, được không?" Lăng Mộ Ngôn không để ý đến Ma Vương đã có chút động tình, ôn nhu xoa xoa đầu Noah, mỉm cười hứa hẹn, "Lát nữa, ba sẽ đến tìm con, ngoan."

Noah ngoan ngoãn gật gât đầu, sau đó dùng cặp mắt lam y sì với Lăng Mộ Ngôn, bí mật liếc qua phụ vương nhà mình sắp bị dạy dỗ, trong mắt chợt lóe qua một tia suиɠ sướиɠ khi có người gặp họa.....

Hừ, đáng đời, ai biểu ông ấy lúc nào cũng muốn dùng đủ biện pháp để áp bức mình! ┌(┘^└)┐

Thật vất vả mới giãy dụa từ trong hoảng hốt đi ra, Ma Vương đột nhiên thấy không ổn, không chút do dự thuần thục biến thành hình Dực Sát, lắp bắp dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào Nhân Ngư âu yếm.

Noah: "...." Thật muốn cho đám Ma tộc sùng bái phụ vương đến xem cái cảnh dùng bộ dạng vô lại với vô liêm sỉ này của ông để lấy lòng ba ba hiện tại.
Chờ Noah đi ba bước quay đầu lại lưu luyến không rời rồi rời đi, Lăng Mộ Ngôn mới cong mắt lên, động tác mềm nhẹ đè lại cái đuôi muốn chạy trốn của Rồng Đen, khi hắn nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn cậu, cậu lộ ra một cái tươi cười ngọt ngào nhu tình bắn ra bốn phía....

"Tiểu Hắc, xem ra gần đây ta đúng thật đã quá vắng vẻ anh, không nghĩ tới lại làm anh khó chịu như vậy, hiện tại ta bồi thường cho anh nhé, ngoan?"

Rồng Đen: .... Có thể đổi sang loại bồi thường khác được không QAQ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro