Chương 69 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn 11
"Cậu Ngôn, hôm nay vẫn dậy sớm như thường nha."
Lăng Mộ Ngôn vừa mới chui ra khỏi lều, liền nghe được tiếng ân cần thăm hỏi sang sảng của nhóm binh lính. Cậu mỉm cười, gật gật đầu với bọn họ, "Chào buổi sáng, vất vả.... Đúng rồi, Diêm Dạ đâu?"
"Cậu Quân nói, phía trước có xảy ra chút tình huống nhỏ nên đã dẫn người đi xem xét rồi." Trong đó, có một binh sĩ cười chỉ chỉ về phía trước, "Hiện tại, chúng tôi đang đợi tại chỗ chờ lệnh đó."
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi lo lắng, "Tình huống nhỏ? Không có việc gì đi?"
"Có cậu Quân ở, sao lại có chuyện được?" Binh lính mặt đầy sùng bái, mười phần tín nhiệm nói.
"Cũng phải, Diêm Dạ quả thật rất lợi hại." Lăng Mộ Ngôn tán thành gật gật đầu, "Tôi cũng rất bội phục anh ấy."
Nhất thời trên mặt binh lính cười như nở hoa, tự hào nói, "Không phải tôi chém gió đâu, cậu Quân của chúng tôi mạnh không giống người thường, hơn nữa hiện tại đã mang quân hàm thiếu tướng rồi đấy, nói không chừng qua vài năm nữa là làm thượng tướng rồi!"
Lăng Mộ Ngôn nhịn không được nở nụ cười, "Phải, chuyện này rất có thể xảy ra."
"Cái gì rất có thể xảy ra?" Sau lưng đột nhiên có một trận gió lạnh đánh úp lại, một giọng nói lãnh ngạnh đạm mạc vang lên ở sau lưng.
Chỉ thấy anh lính vừa nãy còn cười như hoa giờ đã nghiêm mặt lại, nghiêm trang hành một lễ với Quân Diêm Dạ, sau đó, lập tức lủi đi.
"Không có gì, chỉ là hỏi xem vừa nãy anh đi đâu mà thôi." Lăng Mộ Ngôn cười, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn bóng dáng người binh lính kia, sau đó, xoay người lại nói với Quân Diêm Dạ.
"Phía trước xuất hiện một đám thỏ biến dị, đã giải quyết xong." Quân Diêm Dạ hơi hơi gật đầu, nói xong còn xách ra một con thỏ không biết tự nơi nào đưa cho cậu.
Lăng Mộ Ngôn theo bản năng tiếp nhận con thỏ, ôm vào trong lòng, một dấu chấm hỏi cực lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu cậu.
"Nó giống cậu."
Sau khi Quân Diêm Dạ thoải mái bỏ lại câu này, anh liền đi nhanh về cái lều của mình ở bên kia, chỉ để lại một mình Lăng Mộ Ngôn mê mang đứng tại chỗ, cúi đầu mắt to trừng mắt nhỏ với con thỏ mắt đỏ biến dị đang ở trong lòng này....
Bọn họ sao giống nhau được?
Mà Lăng Mộ Ngôn đang hoang mang không hiểu lại không phát hiện, Quân Diêm Dạ đưa lưng về phía cậu, chạy về lều kia đang hư hư thực thực cong khóe môi lên.
....
Lăng Mộ Ngôn ôm con thỏ tươi cười ôn hòa ngồi ở bên cạnh Quân Diêm Dạ, hoàn toàn không nhìn tầm mắt của người bên cạnh lúc đầu kinh ngạc sau đó nhịn cười, lâu lâu cậu còn ôn nhu vuốt ve lông con thỏ nữa.
Hai người này quả thực giống nhau.
Quân Diêm Dạ nhìn con thỏ khi gặp mình thì hung ác nhìn chằm chằm, ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn thì lại trở nên dịu ngoan nghe lời kia, trên mặt vẫn duy trì vẻ cao thâm khó lường như trước, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ như vậy.
"Còn khoảng bao lâu nữa là chúng ta đến căn cứ?" Mắt thấy khoảng cách cách căn cứ càng ngày càng gần, Lăng Mộ Ngôn có chút nóng vội hỏi.
Quân Diêm Dạ cũng không trả lời, chỉ quăng ánh mắt lạnh lùng cho cậu lính có lúm đồng tiền nhỏ ngồi phía trước anh, binh lính tên Thẩm Nham nhất thời ngầm hiểu, cười đáp lại, "Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, ngày mai là có thể đến."
"Thật sao? Vậy là tốt rồi." Trong mắt đen của Lăng Mộ Ngôn hiện lên chút khẩn trương, cậu cúi đầu vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ, môi mỏng gợi lên chút độ cong nhu hòa.
"Cậu không hỏi tình hình hiện tại của nhà họ Lăng sao?"
Nghe thấy tiếng của Quân Diêm Dạ, Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu lên, "Hả?"
"Lâu vậy rồi mà cậu vẫn không hỏi tình huống nhà họ Lăng, tính cứ nhịn xuống như vậy sao?"
"Không phải, bởi vì tôi biết có cha và Mặc Duệ ở, nhà họ Lăng khẳng định sẽ rất an toàn." Lăng Mộ Ngôn thản nhiên trả lời, lại cong môi lên cười nói, "Hơn nữa, khi anh gặp tôi lần đầu tiên, cũng đã để lộ ra tin nhà họ Lăng hiện tại đang rất tốt, bằng không anh cũng sẽ không nói rằng nhà họ Lăng đang đi tìm tôi."
Quân Diêm Dạ yên lặng nhìn cậu, "Không phải lần đầu tiên."
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, ".... Cái gì?"
"Không phải gặp nhau lần đầu tiên." Quân Diêm Dạ lại lạnh lùng lặp lại lần nữa,
Lăng Mộ Ngôn chần chờ hỏi, "Ý của anh là, lúc trước chúng ta.... Đã gặp nhau?"
Quân Diêm Dạ u ám nhìn cậu, rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Lăng Mộ Ngôn lại dường như có thể nhìn ra anh có chút.... Thất vọng?
Thất vọng?
"Lúc trước, tôi từng gặp anh ta sao?" Ngón tay của Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng điểm vào đầu con thỏ, hỏi ở trong lòng.
[Ừm, lúc trước đúng thật từng có một lần chạm mặt.] 001 đáp, [Đó là lần tham dự tiệc tùng duy nhất của anh, có điều hai người cũng không nói gì nhiều với nhau.]
".... Sao tôi lại không nhớ gì?"
[Bởi vì khi đó, anh chỉ muốn chuồn êm ra khỏi bữa tiệc để ra ngoài tìm Lăng Mặc Duệ, nhưng không cẩn thận đụng phải Quân Diêm Dạ mà thôi.]
"Hình như có chút.... Ấn tượng?" Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, cố gắng hồi tưởng, trong trí nhớ hình như đã từng xảy ra một chuyện như vậy, nhưng cậu thật sự không thể nhớ ra diện mạo của đối phương. "Vậy lúc đó sao bạn lại không nói cho tôi biết?"
[Là do Ngôn Ngôn nói muốn công lược từng người một mà, nên tôi đã không đề cập đến.] 001 hơi ủy khuất nói.
"Cho nên trách tôi sao?"
[Không, không, không, đều là do hệ thống có vấn đề QwQ] 001 nằm úp sấp, [Là do tôi không nói rõ ràng với anh, huhuhu, anh hãy tha thứ cho 001 đi!]
"Bé ngoan."
[.... QAQ]
"Nói như vậy, ngược lại trong bốn người, Quân Diêm Dạ là người dễ bị công lược nhất?" Dù sao chỉ vì một lần gặp nhau như vậy mà vẫn còn nhớ đến hiện tại.
[Kỳ thật Ngôn Ngôn làm như vậy cũng rất đúng, nếu lúc đó anh thường xuyên gặp mặt anh ta thì chưa chắc gì Quân Diêm Dạ đã khắc sâu ấn tượng về anh đến như vậy] 001 lập tức có tinh thần, tự cho mình rất có khí chất học giả, đẩy đẩy cặp kính mắt không tồn tại, nói, [Nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn ngầm chú ý đến anh, ấn tượng tốt về anh cũng luôn luôn gia tăng.]
Lăng Mộ Ngôn cười nghiền ngẫm, "Vì sao cũng không nói chuyện này cho tôi?"
[Bởi vì cảm thấy không cần thiết thôi, dù sao cuối cùng cũng sẽ gặp nhau, lúc đó Ngôn Ngôn sẽ biết, nói trước ngược lại lại không tốt.... Tôi sai rồi, Ngôn Ngôn, sau này sẽ không dám giấu diếm anh chuyện gì nữa, thật đó (:3" <)_] 001 khóc rống lên, lau nước mắt.
Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, chặt đứt liên hệ với 001.
"Thật xin lỗi, tôi... Không nhớ ra." Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, hơi áy náy nói, "Lúc trước, chúng ta gặp nhau khi nào thế?"
Quân Diêm Dạ nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài này, "Không nhớ ra thì quên đi, dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng gì."
Lăng Mộ Ngôn cắn môi ngượng ngùng cười cười với anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi đùa với con thỏ.
Phát hiện Lăng Mộ Ngôn vì chơi với con thỏ mà không còn chú ý đến nơi này, cặp mắt lãnh liệt của Quân Diêm Dạ mới hơi hơi nhu hòa xuống. Anh nhìn một người một thỏ trước mắt, tầm mắt dừng lại vào cái lúm đồng tiền xoáy sâu bên môi kia, thật lâu không dời đi.
"Suỵt, đây là bí mật của hai chúng ta thôi đó nha!" Cậu thiếu niên nhỏ tuổi tuấn tú sạch sẽ đặt ngón trỏ lên môi, bên môi là lúm đồng tiền như ẩn như hiện, mang theo đáng yêu cùng trẻ con không nói nên lời, "Anh không được nói chuyện tôi chuồn êm ra ngoài với người khác đâu đấy, làm ơn mà."
Dưới ánh trăng mông lung, cặp mắt đen cong cong như trăng lưỡi liềm của cậu thiếu niên phát ra tia sáng sạch sẽ trong trẻo.
.... Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Quân Diêm Dạ không khỏi có chút mất hồn, anh thật không ngờ đến giờ mình vẫn không quên lần gặp Lăng Mộ Ngôn đó, mỗi khi mệt mỏi, trong đầu anh đều hiện ra bộ dáng cười rộ với lúm đồng tiền bên môi của cậu.
Vốn tưởng rằng sau khi nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, có lẽ anh sẽ không còn như vậy nữa, nhưng sau khi chân chính gặp lại cậu....
Ngược lại càng kỳ quái hơn.
Trong đầu không còn hiện lên bóng dáng nhỏ nhắn của cậu thiếu niên kia, thay vào đó là dung nhan ôn nhu tuấn nhã khi cậu đã lớn lên.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ bao hàm yêu chiều, Quân Diêm Dạ vừa mới hoàn hồn thì đã thấy con thỏ kia đang liếm cắn ngón tay của Lăng Mộ Ngôn, mà Lăng Mộ Ngôn cũng mặc kệ để nó cắn, vẻ mặt ôn nhu yêu chiều, chơi đến quên trời quên đất.
"...." Nhất thời ánh mắt nhìn con thỏ của Quân Diêm Dạ trở nên không tốt.
.... Thật chướng mắt.
Có lẽ là bản năng động vật, con thỏ gần như lập tức cảm giác được nguy hiểm, nó hộc ngón tay của Lăng Mộ Ngôn ra, dựng lông lên, nhe răng nhếch miệng, dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông có vẻ mặt lãnh ngạnh ở bên.
Lăng Mộ Ngôn cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Quân Diêm Dạ.
Bị phát hiện, Quân Diêm Dạ sống lưng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi thấy cũng không có hành động kỳ quái gì, anh nhẹ nhàng gõ đầu con thỏ, cười nhẹ một tiếng, "Nghịch ngợm."
Con thỏ: .... QAQ
"Tuy rằng đã kiểm chứng động vật biến dị sẽ không lây virus, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu tốt nhất nên cẩn thận chút." Quân Diêm Dạ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, mặt đầy nghiêm túc.
"Hả?" Lăng Mộ Ngôn có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu, lộ ra tươi cười nhu hòa, "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi."
Con vật nào đó bị hãm hại: ....
"Cậu rất tin tưởng Lăng Mặc Duệ?" Không biết nhớ tới chuyện gì, Quân Diêm Dạ đột nhiên tìm tòi nghiên cứu hỏi.
"Mặc Duệ?" Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, ánh mắt mềm mại, "Đương nhiên tin."
"Anh ta rất hận nhà họ Lăng." Quân Diêm Dạ nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, "Mặc Duệ sao có khả năng hận nhà họ Lăng được, Diêm Dạ, anh nghĩ quá nhiều rồi."
"Thật sao?" Quân Diêm Dạ nhướn mày, "Vậy cậu có biết mấy người Lăng Doanh kia hiện tại thế nào không?"
Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, "Lăng Doanh làm sao cơ?"
"Trên đường được đưa đến căn cứ L, bọn họ cũng đã bị lây nhiễm, cuối cùng bị Lăng Mặc Duệ đánh gục." Quân Diêm Dạ yên lặng nhìn cậu, "Lúc anh ta xuống tay cũng không hề có chút do dự."
Lăng Mộ Ngôn cụp mắt xuống, tay ôm con thỏ chậm rãi buộc chặt, ".... Thật sao?"
"Cậu cảm thấy đây là trùng hợp?"
"Tôi không biết." Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một lúc, hộc ra một hơi thật sâu, thản nhiên nói.
"...."
"Khi bọn Lăng Doanh bắt nạt Mặc Duệ, Mặc Duệ luôn cố nhịn, anh ấy chưa từng kể cho tôi biết bọn họ bắt nạt anh ấy như thế nào, nhưng tôi biết bọn họ nhất định luôn bắt nạt Mặc Duệ, bởi vì trước đây tôi đã từng tận mắt chứng kiến bọn Lăng Doanh bắt nạt anh ấy như thế nào." Lăng Mộ Ngôn khẽ mím cặp môi mỏng lại, sắc mặt hơi tái nhợt, "Cho nên.... Nếu sau tận thế mà Lăng Doanh còn bắt nạt Mặc Duệ, tôi cảm thấy, có lẽ...."
"Chân tướng là gì, tôi tuyệt không cảm thấy hứng thú." Quân Diêm Dạ thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cậu tốt nhất nên cẩn thận."
Lăng Mộ Ngôn nhìn con thỏ ngoan ngoãn liếm ngón tay của mình, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Ừ, nhưng tôi tin Mặc Duệ tuyệt đối sẽ không hủy nhà họ Lăng."
Quân Diêm Dạ lạnh lùng nói, "Tùy cậu."
"Nhưng tôi biết Diêm Dạ đang lo lắng cho tôi, cảm ơn anh, Diêm Dạ."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro