Chương 81 : Mối tình đầu báo thù (3)

Rừng cây nhỏ.

"Đàn anh Cảnh, không ngờ sẽ gặp được anh ở đây!" Tần Tuyết nhẹ nhàng đi tới, mặt đầy kinh hỉ nhìn người thanh niên tuấn mỹ ngồi dưới bóng cây đọc sách.

Cảnh Mục Lê ngẩng đầu lên, đạm mạc "Ừ" một tiếng.

Tầm Tuyết nhìn người ngồi trên mặt đất, do dự một chút, sau đó đè váy xuống, thật cẩn thận ngồi xuống, tò mò hỏi, "Đàn anh Cảnh đang đọc gì thế?"

Cảnh Mục Lê không đáp lời.

Tần Tuyết cũng lơ đễnh, tự hỏi tự đáp, "Nhất định là sách rất khó hiểu đi, đàn anh Cảnh lợi hại như vậy mà...."

Ngay khi tay ấn trang sách của Cảnh Mục Lê hơi hơi dừng lại, Tần Tuyết lại mang vẻ ngưỡng mộ đơn thuần nhìn về phía hắn, "Em rất bội phục đàn anh Cảnh, cái gì cũng có thể học một cách dễ dàng, không giống em, chị gái dạy em nhiều thứ như vậy, mà em quá ngốc, ngay cả học làm vòng tay cũng không học được...."

"Là do cô quá ngu." Cảnh Mục Lê không nhìn vẻ mặt đột nhiên sửng sốt của ả, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Từ diện mạo là có thể thấy được rồi."

Tần Tuyết: "...."

Tiếng cười khẽ truyền đến từ sau lưng Tần Tuyết, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Một cậu thiếu niên tuấn tú, người mặc đồng phục càng hiện ra vẻ thanh nhã đứng cách hai người không xa, sắc mặt cậu hơi tái nhợt, đôi mắt phượng vừa đen nhánh lại sáng ngời, hàm chứa ý cười nhìn hai người kia.

Sắc mặt Tần Tuyết nháy mắt trắng bệch, "Anh Mộ Ngôn!"

"Tiểu Tuyết, thật khéo." Lăng Mộ Ngôn cất bước đi tới, sau đó vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Cảnh Mục Lê, hơi hơi do dự, "Đây là...?"

"A, đây là đàn anh Cảnh, Cảnh Mục Lê, em chỉ, chỉ trùng hợp thấy đàn anh Cảnh, cho nên mới lên tiếng gọi mà thôi." Tần Tuyết vội vàng đứng lên, xua xua tay lo lắng giải thích.

Nghe vậy, Cảnh Mục Lê không khỏi nhàn nhạt nhướn mày, như nghĩ đến chuyện gì, khóe môi toát ra chút ý cười nhạo khinh thường.

"Cảnh Mục Lê?" Lăng Mộ Ngôn hơi hơi kinh ngạc, sau đó giật mình cười nói, "Thì ra là đàn anh Cảnh, trước kia từng nghe qua tên của đàn anh, đáng tiếc vẫn không có cơ hội gặp mặt."

Cảnh Mục Lê vẫn lạnh nhạt như trước, nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Sao anh Mộ Ngôn lại ở đây?" Tần Tuyết bất an hỏi, "Chị, chị em với anh đâu thường đi đường này?"

"Phòng y tế không phải ở mặt sau của rừng cây sao, anh mới đi ra khỏi đó. Hơn nữa, Tình Tình không muốn đi qua rừng cây, cho nên anh mới thường không đi đường tắt này." Nhắc tới người yêu, trong mắt Lăng Mộ Ngôn tràn đầy nhu tình, "Hôm nay, em ấy có việc không bồi anh, cho nên anh đi đường tắt."

Tay đặt bên người của Tần Tuyết nắm chặt lại, miễn cưỡng cong khóe môi lên, "Thì ra là vậy sao...."

Lăng Mộ Ngôn cười gật gật đầu, sau đó thắc mắc hỏi, "Còn Tiểu Tuyết? Sao cũng ở đây?"

"Trước không nói đến em, anh Mộ Ngôn lại thấy không khỏe sao?" Tần Tuyết nói sang chuyện khác, mặt lo lắng hỏi, "Mấy hôm trước, chị em nói anh phát sốt, hiện giờ còn chưa khỏe lại sao?"

Lăng Mộ Ngôn có vẻ hơi nản, "Sớm hết sốt rồi, Tiểu Tuyết không cần lo lắng.... Chỉ là khi nãy, học tiết thể dục không cẩn thận bị ngã, tay bị cắt một đường mà thôi."

Cảnh Mục Lê làm như cái gì cũng không nghe thấy, cúi đầu đọc sách nhưng khóe miệng lại thoáng cong lên.

Tần Tuyết cũng không cảm thấy có gì buồn cười, chỉ đau lòng nói, "Nhất định rất đau phải không?.... Sao chị em lại không ở cạnh anh, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn chuyện bồi anh Mộ Ngôn đi băng bó vết thương cơ chứ."
Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nhìn ả, "Tình Tình đâu có biết anh bị thương."

"Thật, thật à?" Tần Tuyết cắn môi dưới, "Thì ra là vậy, chị em còn chưa biết.... Nếu đã biết, nhất định cũng sẽ rất đau lòng đi?"

"Suỵt...." Lăng Mộ Ngôn đặt ngón trỏ lên môi, cười cười nhờ vả, "Đừng nói cho Tình Tình biết, được chứ? Bằng không, em ấy sẽ lo lắng."

Sắc mặt Tần Tuyết hơi hơi cứng đờ, mắt ướŧ áŧ gật gật đầu.

Vì sao, vì sao chị lại cướp anh Mộ Ngôn đi? Nếu không phải chị đoạt anh Mộ Ngôn, hiện tại cô cũng sẽ hạnh phúc giống như chị đi. Người đàn ông ôn nhu, ưu tú, sắc sóc, chung tình như vậy hẳn là của cô mới đúng....

Rõ ràng, là cô thích anh Mộ Ngôn trước mà....

Tần Tuyết càng nghĩ càng thấy khó chịu, giọng run run lấy cớ mình đột nhiên thấy không thoải mái, tạm biệt Lăng Mộ Ngôn, sau đó vội vàng chạy ra khỏi rừng cây, ngay cả ý đồ muốn đến gần Cảnh Mục Lê lúc trước của ả cũng bị ném sau đầu.
"Này, Tiểu Tuyết?" Lăng Mộ Ngôn ngốc ngốc nhìn bóng dáng của ả, lẩm bẩm, "Phòng y tế đâu phải ở hướng đó...."

"Thật là trì độn, cậu thật sự có bạn gái sao?" Một giọng nói mát lạnh lại lộ vẻ bất cần vang lên, Cảnh Mục Lê khép sách lại, ngửa đầu lên nhìn cậu, nhướn mày hỏi.

Tươi cười của Lăng Mộ Ngôn khẽ thu lại, "Mấy lời này của đàn anh Cảnh cũng quá thất lễ rồi đi, đương nhiên tôi đã có bạn gái."

"Vậy bạn gái của cậu...."

"Tình Tình sẽ chỉ thích tôi." Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc nói rõ, "Tình Tình đã cam đoan với tôi rằng sẽ chỉ thích mình tôi."

"...." Cảnh Mục Lê khó có khi hết chỗ nói, chớp mắt một cái, "Vậy bạn gái của cậu đối với cô gái kia thế nào?"

Lăng Mộ Ngôn chẳng hiểu ra sao, "Thế nào là thế nào? Hai người đó không phải là chị em sao, đương nhiên em ấy rất thích Tiểu Tuyết rồi."
Cảnh Mục Lê hứng thú nhìn cậu, "Hình như cậu.... Có chút địch ý với tôi?"

Vẻ mặt của Lăng Mộ Ngôn hơi cứng đờ, kinh ngạc nhìn hắn, thốt ra thành lời, "Làm sao anh biết được?"

Cảnh Mục Lê: "...." Cậu thật sự chán ghét hắn sao?"

"Vì sao?" Hắn không nhịn được hỏi.

Bởi vì gia thế nến vốn dĩ đã có rất nhiều người ghét hắn, nhưng cũng không có ai dám biểu lộ ra mặt. Lăng Mộ Ngôn là người đầu tiên chán ghét hắn mà còn thản nhiên thừa nhận, Cảnh Mục Lê không khỏi nổi lên hứng thú với cậu.

"Nào có vì cái gì...." Lăng Mộ Ngôn do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận, "Tình Tình có vài lần nhắc tới anh, thậm chí lần trước còn vì anh mà không chú ý tới tôi."

"Cho nên.... Cậu coi tôi thành tình địch?" Cảnh Mục Lê kéo dài giọng, buồn cười hỏi.

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt, đột nhiên nghiêm mặt, "Tình Tình đã nói chỉ yêu mình tôi, tôi coi anh làʍ ŧìиɦ địch để làm gì?"
"Vậy vì sao cậu còn có địch ý với tôi?"

"Tuy rằng biết người Tình Tình yêu là tôi, nhưng lực chú ý vẫn luôn bị anh hấp dẫn, điều này làm tôi rất bất mãn." Lăng Mộ Ngôn thản nhiên, "Cho nên thấy anh, đương nhiên tôi liền thấy không vui rồi."

".... Cậu đúng thật là thẳng thắn mà." Cảnh Mục Lê dở khóc dở cười, nhưng cũng không cảm thấy tức giận gì cả.

Đã lâu rồi không gặp qua một người đơn thuần, thẳng thắn đến thành khẩn như vậy, cho nên Cảnh Mục Lê không khỏi cảm thấy rất mới mẻ.

"A, đã tan học rồi sao?" Nghe thấy tiếng chuông, Lăng Mộ Ngôn vội vàng cúi đầu nhìn giờ, "Tôi đã hẹn với Tình Tình gặp nhau ở phòng học rồi, đàn anh Cảnh, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."

Cảnh Mục Lê nhìn bóng dáng của cậu, đột nhiên lẩm bẩm, "Mộ Ngôn, là Lăng Mộ Ngôn kia sao?"
>>>>>>>>>

Sau đó, Tần Tình và Lăng Mộ Ngôn tiếp tục nói yêu đương yên bình mà ngọt ngào, nhưng vào một đêm nào đó, Tần Tình đột nhiên chạy đến gõ cửa nhà họ Lăng.

".... Tình Tình?" Lăng Mộ Ngôn đau lòng ôm lấy cô, tay kia trấn an vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu hỏi, "Làm sao vậy, có phải bị ngã rồi hay không?"

Tần Tình run run cả người, hai tay ôm lấy Lăng Mộ Ngôn cũng càng ngày càng chặt, cô như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không ngừng lẩm bẩm tên của Mộ ngôn, một tiếng rồi lại một tiếng, đầy thê lương bất lực.

Lăng Mộ Ngôn căng thẳng, lại không dám đẩy cô ra, đành phải ôn nhu không ngừng đáp lại.

"Mộ Ngôn...."

"Ừ, anh đây."

"Mộ Ngôn...."

"Ừ, anh ở đây."

"Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, Mộ Ngôn...."

"Ừ, anh đây, anh vẫn luôn ở đây, Tình Tình."

....

Hai người vẫn cứ đứng trước cửa câu đến câu đi như vậy, mãi cho đến khi Tần Tình hơi hơi bình tĩnh lại.
"Em làm sao thế, Tình Tình?" Thấy Tần Tình dường như đã tốt hơn chút, Lăng Mộ Ngôn mới thăm dò hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe thấy câu hỏi của cậu, trong mắt Tần Tình nhất thời tràn ngập ý hận và phẫn nộ làm người ta kinh hãi, cô giống như nhớ lại chuyện gì, đột nhiên đình chỉ không được, run run ôm đầu ngồi xuống, "Mẹ, mẹ...."

Lăng Mộ Ngôn cũng ngồi xuống theo, nửa quỳ trên mặt đất, lo lắng nhìn cô, "Bác gái? Bác gái gì? Tình Tình, em rốt cuộc bị sao vậy?"

Tần Tình ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập nước mắt, "Bọn họ dám đốt hết di vật của mẹ, Mộ Ngôn, bọn họ cư nhiên dám....!"

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, "Vì sao?"

"Đều là lỗi của em, đều là lỗi của em...." Tần Tình khóc nức nở, cắn răng nói, "Nếu không phải em quá đắc ý khinh địch, cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện chuyện em lén lút làm.... Vì cảnh cáo em, bọn họ cư nhiên dám đốt sạch toàn bộ di vật mà mẹ giữ lại cho em! Bọn họ đều đáng chết, đáng chết!!!"
"Lén lút? Tình Tình, em đã làm cái gì?" Lăng Mộ Ngôn thấy bộ dạng này của cô, vừa đau lòng vừa nghi hoặc, "Bọn họ là ai?"

"Bọn họ?" Tần Tình cười lạnh một tiếng, "Còn không phải là Tần Giang Châu với Tần Tuyết sao!"

"Bác trai và Tiểu Tuyết?" Lăng Mộ Ngôn kinh hãi lắp bắp, lại càng không hiểu, "Không phải quan hệ của em với họ tốt lắm sao, sao bọn họ lại làm như vậy?"

"Tốt lắm? Phải, là tốt lắm." Cặp mắt đỏ bừng của Tần Tình mang theo lạnh lẽo và tàn nhẫn, "Tốt đến...." Cô hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn chúng!

Thật muốn lột da của Tần Gia Châu xuống, nhìn xem bên trong có phải đã có mùi hư thối hay chưa.... Ông ta căn bản không phải là người, là một tên súc vật! Không, ngay cả súc vật, ông ta cũng không bằng!

Lăng Mộ Ngôn không có nghe rõ, "Tình Tình?"

"Ông ta...."
.... Không được, không thể để Mộ Ngôn biết cô có một mặt như vậy được!

Tần Tình bừng tĩnh, ổn định lại cảm xúc, đánh tinh thần lên, miễn cưỡng cười nói, "Không có gì, khi nãy em chỉ nói lung tung thôi, Mộ Ngôn, anh đừng tưởng thật...."

Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, "Hả?"

"Em chỉ gặp ác mộng mà thôi, tỉnh dậy thấy sợ mà trong nhà lại không có người.... Cũng chỉ biết chạy tới tìm anh." Tần Tình nhìn cậu thật sâu, ánh mắt thâm tình mà tuyệt vọng.

Lăng Mộ Ngôn cũng không chú ý tới người yêu không thích hợp, chỉ dở khóc dở cười xoa xoa đầu cô, "Tình Tình, em thật là, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng em gặp chuyện gì, sợ thì gọi cho anh để anh qua, em một mình chạy tới làm gì, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"

"Ừ, em sai rồi." Tần Tình chua sót kéo kéo khóe môi, "Em quên mất, sau đó không biết làm sao mà lại chạy đến...."
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười cười, "Vậy giờ để anh đưa em về...."

"Không cần." Tần Tình quả quyết cự tuyệt, "Lát nữa em sẽ gọi tài xế đến đón em."

".... Tình Tình?"

Như hạ quyết tâm chuyện gì đó, Tần Tình đột nhiên lui ra sau, nở nụ cười dịu dàng. Cô vươn hai tay ra, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Mộ Ngôn, để em ôm một cái, được không?"

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, bật cười, "Vì sao lại không được? Tình Tình, hôm nay em rất lạ đó."

"Ừ, bởi vì gặp ác mộng mà...." Tần Tình ôm chặt lấy Lăng Mộ Ngôn, tươi cười trên mặt cô rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng lại cảm thấy bi thương còn hơn cả bóng đêm hắc ám, "Cho nên mới muốn cảm thụ lại một lần, độ ấm trên người Mộ Ngôn."

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Lăng Mộ Ngôn đỏ bừng, "Vậy, vậy Tình Tình cứ ôm đi."
"Mộ Ngôn, phải nhớ kỹ, người em yêu nhất là anh. Chỉ yêu anh thôi, thật sự chỉ yêu mình anh thôi...."

Giọng điệu của Tần Tình không tha mà kiên định, giống như đang chuẩn bị cho lần xa nhau cuối cùng....

".... Hẹn gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro