Chương 83 : Mối tình đầu báo thù (5)
Sáng sớm.
Cảnh Mục Lê vừa mở cửa ra thì nghe thấy phía đối diện hình như cũng có động tĩnh. Hắn cụp mắt xuống, đóng cửa lại, cũng không có đi trước mà lẳng lặng đợi.
Lại nói Lăng Mộ Ngôn vừa mở cửa ra thì thấy người thanh niên tuấn mỹ đang bình thản nhìn mình, bước chân khẽ dừng, theo bản năng nhăn mày lại. Cậu mặt không chút thay đổi mắt đối mắt với Cảnh Mục Lê trong chốc lát, sau đó hình như cảm thấy loại hành động này quá mức ngây thơ, cho nên chỉ đơn giản dời mắt trước, cất bước đi về phía thang máy.
"Sắc mặt cậu hình như không được tốt lắm, không nghỉ ngơi tốt sao?" Không ngờ Cảnh Mục Lê luôn luôn không thích tiếp xúc với ai, lúc này đây lại đến gần, thản nhiên hỏi.
Lăng Mộ Ngôn vào trong thang máy, ấn nút xuống lầu 1, hoàn toàn không có ý để ý đến hắn.
"Nơi này chắc chắn không tốt bằng biệt thự xa hoa, hơn nữa chất lượng cách âm cũng không được tốt lắm, lúc trước cậu hẳn nên chọn chỗ gần Tần Tình mới phải." Cảnh Mục Lê đút hai tay vào trong túi, dường như cũng không chú ý tới người bên cạnh đang bài xích hắn, khuôn mặt vốn đạm mạc lúc này nhu hòa một chút, "Cậu ở đây không quen."
Cuối cùng Lăng Mộ Ngôn cũng có phản ứng, cậu cong khóe môi lên, ánh mắt châm biếm, "Vì sao lại ở không quen? Tôi vẫn luôn ở loại phòng trọ này, loại người trước kia là cậu chủ lớn như anh là người không quen mới phải."
Cảnh Mục Lê ngẩn ra, cũng không có xuất hiện cảm giác đau lòng gì, chỉ thấy hứng thú hỏi, "Trước kia cậu đã từng ở loại nhà trọ như thế này?"
Đầu càng lúc càng choáng váng, Lăng Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, dứt khoát xoay mặt đi, lười quan tâm hắn.
"Cậu không thoải mái sao?" Cảnh Mục Lê sâu sắc phát hiện Lăng Mộ Ngôn không thích hợp, lên tiếng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi, "Cảnh Mục Lê, có người nào từng nói anh rất phiền hay chưa?"
Cảnh Mục Lê: ".... Không có."
"Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên nói ra câu này, anh.rất.phiền, cho nên làm ơn anh có thể im lặng một chút được không?" Lăng Mộ Ngôn chịu đựng thái dương co rút đau đớn, khuôn mặt không cảm xúc, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Mà vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy trước mắt xoay vòng vòng, toàn thân nóng lên, cổ họng cũng trở nên không thoải mái.
.... Cậu đây là, bị làm sao?
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói mát lạnh của Cảnh Mục Lê, nhưng dù Lăng Mộ Ngôn có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nghe rõ hắn đang nói gì.
Nguy rồi, hình như lại phát sốt.....
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Lăng Mộ Ngôn lâm vào hôn mê.
....
Khi tỉnh lại, Lăng Mộ Ngôn thấy mình đang ở trên giường trong phòng ngủ. Cậu chịu đựng cơn đau đớn đến từ huyệt thái dương, ngồi dậy đánh giá căn phòng xa lạ này, chớp mắt mê man.
"Cậu tỉnh?" Giọng nói của Cảnh Mục Lê vang lên trước cửa, Lăng Mộ Ngôn giương mắt lên nhìn, liền thấy hắn đang bưng một cái bát đi về phía mình.
Lăng Mộ Ngôn cổ quái xem xét cái tạp dề mặc trên người hắn, cũng quên mất hỏi vì sao mình lại ở đây, mặt không thay đổi cúi xuống, sau đó, run run bả vai.
Tất nhiên Cảnh Mục Lê cũng chú ý tới, hắn nhướn mày thản nhiên nói đùa, "Rất vinh hạnh giải trí cho cậu, có điều, hiện giờ có phải bệnh nhân nên ngoan ngoãn dùng cơm hay không?"
"Ai là bệnh nhân?" Lăng Mộ Ngôn xoay người lại, lấy lại giọng điệu lạnh bạc của mình.
Cảnh Mục Lê kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cậu, đặt cái bát lên bàn, bất đắc dĩ nói, "Cậu nói đi? Cậu Lăng Mộ Ngôn sốt tới 40 độ."
Lăng Mộ Ngôn trầm mắt xuống, cứng rắn nói, "Chuyện này hình như không có liên quan đến anh."
Trong mắt Cảnh Mục Lê xẹt qua một chút ý cười nhàn nhạt, "Nơi này là nhà của tôi, giường cậu đang nằm là giường của tôi."
"Sao tôi lại ở trong nhà anh?" Nghe vậy, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng bài xích, nhăn mày lại, lạnh giọng hỏi.
"Cậu đã quên? Cậu té xỉu trong thang máy, tôi vốn định đưa cậu đến bệnh viện." Nhìn vẻ mặt ngớ ra của Lăng Mộ Ngôn, Cảnh Mục Lê ngoắc khóe môi, "Là cậu bám lấy tôi, sống chết không chịu để tôi đưa cậu vào bệnh viện, rõ ràng đã hôn mê rồi mà vẫn còn la hét không đi bệnh viện, y hệt một đứa trẻ vậy."
Lăng Mộ Ngôn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, "Anh Cảnh, lời vô nghĩa của anh không khỏi quá nhiều rồi đi."
"Vì thấy không tốt nếu trực tiếp lục lọi người cậu tìm chìa khóa, cho nên chỉ có thể đưa cậu vào nhà tôi trước mà thôi." Cảnh Mục Lê lộ ra ý cười bất đắc dĩ, "Cho nên, có thể đừng hung dữ với người có ơn cứu mạng cậu như vậy không?"
Nghe thấy hắn nói vậy, Lăng Mộ Ngôn cảm thấy vô cùng buồn cười, ân nhân cứu mạng?
Cậu cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói, "Tôi đâu có yêu cầu anh cứu tôi, bị anh cứu, còn không bằng để tôi một mình nằm ở đó cho xong."
".... Hận tôi đến như vậy sao?" Trong lòng Cảnh Mục Lê hơi hơi phức tạp, nhớ tới lúc nãy, cậu thanh niên này cuối cùng cũng vứt đi cái mặt nạ lạnh lùng, lộ ra một mặt yếu ớt, nắm lấy tay mình không ngừng thì thào tên Tần Tình, mà mình luôn luôn thờ ơ thế nhưng lại có chút mềm lòng, "Tôi đã từng nói qua, tôi với Tần Tình không phải là loại quan hệ như cậu tưởng."
"A, người phụ nữ kia làm nhiều cho anh như vậy, chắc tuyệt đối không nghĩ đến anh lại muốn tẩy sạch quan hệ với cô ta đi?" Lăng Mộ Ngôn không nhịn được, thấp giọng cười rộ lên, dường như vì cảm xúc có hơi kích động, cậu lại càng không ngừng ho khan.
.... Rõ ràng, rõ ràng cậu hẳn phải cảm thấy suиɠ sướиɠ sảng khoái, nhưng vì sao trong lòng lại càng thấy khó chịu?
Cảnh Mục Lê bất đắc dĩ nhìn cậu, sâu trong mắt đen là dung túng nhàn nhạt, "Cậu thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi, Lăng Mộ Ngôn. Đang bệnh đừng nên nói nhiều như vậy, không bằng...."
"Tôi nghĩ nhiều?" Lăng Mộ Ngôn nhất thời thống hận trừng hắn, đôi mắt trong suốt lúc này lại trở nên ủ dột sâu thẳm, cậu lạnh lùng liếc Cảnh Mục Lê, nhịn không được cười xuy ra tiếng, cằm hơi hơi hất lên, ngay cả giọng nói cũng đều mang theo chút ngạo mạn lạnh lùng, "Lúc trước, cô ta với tôi chia tay là vì cô ta nói đã yêu phải anh, Cảnh Mục Lê. Hiện giờ anh còn ngụy biện sao, thật là buồn cười."
Cảnh Mục Lê ngẩn ra, không ngờ Tần Tình lúc trước lại lấy mình ra làm lá chắn, khó trách cậu lại hận hắn như vậy.
"Cậu còn yêu cô ta." Cảnh Mục Lê nói chắc chắn, khi nói ra những lời này, không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn xem nhẹ nó đi.
"Tôi sẽ yêu loại phụ nữ tham hư vinh, ngại nghèo yêu giàu sao?" Lăng Mộ Ngôn thốt ra, làm như cảm thấy cảm xúc của mình hình như có hơi quá mức kích động, cậu nhíu mày lại, sau đó vung tay che mắt, cười trào phúng, giọng nói lại không khống chế trở nên run run, "Đừng đùa, tôi đã sớm quên cô ta rồi.... Tôi đã sớm không còn thích cô ta nữa!"
"Trong ngoài không đồng nhất như vậy thật sự tốt sao? Nếu đã sớm không thèm để ý, vì sao khi cậu ở nước ngoài vẫn luôn chú ý đến chuyện của cô ta? Nếu đã không thèm để ý, cậu cần gì phải đối địch với tôi." Trên mặt Cảnh Mục Lê vẫn bình thản như trước, nhưng giọng điệu lại sắc bén mười phần, "Khi tôi nói tôi với Tần Tình không có quan hệ, cậu kích động như vậy làm gì? Cuối cùng...."
Hắn nhìn Lăng Mộ Ngôn muốn cãi lại, nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng đâu có nói đó là Tần Tình, vậy cậu nghĩ đến ai?"
Như chọc trúng chỗ đau, Lăng Mộ Ngôn co mạnh đồng tử lại, nhưng cũng rất mau đã khôi phục lại vẻ mặt bình tình, "Anh Cảnh nói đùa, lúc nãy anh nhắc tới Tần Tình, nếu không phải anh nhắc tới trước, tôi nghĩ mình cũng sẽ không nghĩ đến cô ta."
"Mặc kệ tôi nói có đúng hay không, trước ăn cháo cái đã." Cảnh Mục Lê cười cười, sau đó tự nhiên bưng bát cháo đưa cho cậu, "Nếu để lạnh thì ăn không ngon đâu, đây là cháo tôi khổ khổ lắm mới nấu ra đó, không cần đến mức phải đạp hư chút tâm ý này đi."
Đề tài nhảy đi quá nhanh, nhất thời Lăng Mộ Ngôn không thể đuổi kịp suy nghĩ, mờ mịt chớp mắt. Chờ sau khi phản ứng lại, cậu nhất thời có loại cảm giác nhục chí khi bạn đang chuẩn bị lấy lý tranh cãi với người ta, ai dè người ta lại hoàn toàn không theo ý bạn, không khỏi hậm hực hừ lạnh một tiếng, châm chọc, "Cháo anh nấu có thể ăn được sao, tôi sợ sẽ bị ai đó độc chết đây."
Cảnh Mục Lê cũng không tức giận, cười dung túng nói, "Mấy năm nay, tôi đều tự mình nấu cơm, tuy rằng không thể cam đoan ăn ngon, nhưng ăn được là chắc chắn."
Lăng Mộ Ngôn: "...." Vì sao hắn không ồn ào với cậu?
..... Phát triển kiểu này có phải đã có chỗ nào không đúng rồi không?
"Không cần khách khí, chúng ta hiện giờ là hàng xóm, giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường." Cảnh Mục Lê thừa dịp cậu ngây người, sờ sờ lên trán cậu, sau đó cười yếu ớt nói, "Hình như đã hạ sốt rồi đấy, nhỡ rõ phải ăn hết cháo, sau đó lại nghỉ ngơi thêm một lát."
Lăng Mộ Ngôn vừa mở miệng định nói chuyện, thì đã thấy Cảnh Mục Lê giật mình nói, "Nếu cậu lo chuyện công ty thì lúc nãy, thư ký của cậu có gọi cho cậu, tôi đã nói cho anh ta biết tình huống của cậu rồi, anh ta còn nhờ tôi chăm sóc cho cậu nữa đó."
Lăng Mộ Ngôn nhất thời nghẹn khuất: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro