Chương 84 : Mối tình đầu báo thù (6)

"Tiểu Tuyết, sao em lại đột nhiên đến đây?"

Lăng Mộ Ngôn đặt ly nước tới trước mặt Tần Tuyết, rồi ngồi xuống. Cậu nhìn cô gái xinh đẹp nhu nhược trước mắt, vẻ mặt luôn lạnh lùng dường như có chút nhu hòa.

Tần Tuyết dịu dàng nói tiếng cảm ơn, bưng cái ly lên uống một ngụm, sau đó đáp, "Em chỉ muốn đến xem anh Mộ Ngôn sống ở đây thế nào, có ở quen hay không mà thôi."

Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ, "Sao lại ở không quen được, anh ở đâu mà chả thế."

"Anh Mộ Ngôn, cơ thể của anh vốn không tốt, vì sao còn ở nơi không nên ở này?" Tần Tuyết không tán thành lắc lắc đầu, "Giấc ngủ nhất định không tốt, nhìn quầng thâm dưới mắt anh đi."

"Chỉ là do chênh lệch giờ mà thôi, anh vừa về nước nên còn chưa quen." Lăng Mộ Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, trong mắt hiện lên chút ủ rũ, "Còn dám nói anh, bản thân em cũng đâu có sức khỏe tốt, đã kêu em ở nước ngoài nghỉ ngơi cho khỏe rồi, sao lại theo anh về nước làm chi."

Tần Tuyết không khỏi hơi hơi khẩn trương nắm chặt cái ly, sắc mặt ửng đỏ, "Em, em chỉ là, em không quen sống ở nước ngoài, nhớ nhà nên mới...."

"À, thật không?" Lăng Mộ Ngôn thuận miệng đáp, sau đó không dấu vết cụp mắt xuống nhìn đồng hồ.

Lúc này, hắn hẳn lại qua đây đi?

Mà cậu vừa mới nghĩ như vậy, tiếng chìa khóa mở cửa lại đột nhiên vang lên.

Lăng Mộ Ngôn lập tức chuyển ánh mắt về phía Tần Tuyết, chân thành mà lại nghiêm túc giống như đang nghe báo cáo gì đó.

Tần Tuyết: ".... Anh Mộ Ngôn?"

Lăng Mộ Ngôn nhướn mày, "Hử?"

"Đó là...." Tần Tuyết do dự nhìn ra cửa chính, sau khi phát hiện người đàn ông tuấn mỹ đi vào, ả giật mình đứng phắt lên, "Anh, anh là.... Cảnh Mục Lê?!"

Tất nhiên Cảnh Mục Lê cũng thấy Tần Tuyết, nhưng lại làm bộ không nghe thấy ả nói, xách cái túi, cười cười với Lăng Mộ Ngôn chỉ lộ ra cái ót về phía hắn, "Tôi vào nha, Mộ Ngôn."

Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn chuyên chú nhìn vào tài liệu không biết từ đâu ra ở trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.

Tần Tuyết nhất thời nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người, anh Mộ Ngôn.... Sao anh ấy lại quen thuộc với Cảnh Mục Lê như vậy?

Cảnh Mục Lê ý cười càng sâu, "Này, tối nay làm món canh nấm cậu thích nhé?"

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng tay lại, lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

"Canh nấm rất ấm dạ dày, dạ dày cậu không tốt lại còn thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, nên uống nhiều canh một chút." Cảnh Mục Lê tự nói xong, sau đó làm như giờ mới phát hiện ra Tần Tuyết, giật mình hỏi, "Đúng rồi, hôm nay có khách sao? Hay là tôi về trước...?"

Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, rối rắm nửa ngày cuối cùng mặt không chút cảm xúc, cực kỳ không tình nguyện phun ra hai chữ, "Không cần."

Cảnh Mục Lê mỉm cười hài lòng, "Vị này là?"

"Xin lỗi, là tôi thất lễ, tôi chỉ không ngờ tới đàn anh Cảnh sẽ xuất hiện ở đây." Tần Tuyết vội vàng thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nở nụ cười nhu nhược, "Đàn anh Cảnh không phải cùng chị tôi...?"

Nghe thấy Tần Tuyết nói vậy, Lăng Mộ Ngôn dường như lại nhớ tới chuyện gì đó không tốt, vẻ mặt nhìn Cảnh Mục Lê cũng không khỏi lạnh hơn, sau đó phiền chán quay đầu đi.

Cảnh Mục Lê có chút buồn bực, nhưng trên mặt vẫn không chút để ý liếc ả một cái, hỏi, "Cô là?"

Tần Tuyết tươi cười cứng đờ, lúng túng nói, "Tôi là em gái của Tần Tình, Tần Tuyết, đàn anh Cảnh."

Cảnh Mục Lê nhướn mày, "A, thật sao? Không có ấn tượng gì."

Tần Tuyết: "...."

"Tiểu Tuyết, hiện giờ ở đây không quá tiện, em cứ về trước đi." Lăng Mộ Ngôn đứng lên, xoa xoa đầu cô, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói, "Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, anh sẽ tới thăm em, em cứ dưỡng sức khỏe cho tốt vào, ngoan."
Tần Tuyết lập tức quên đi bối rối, đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy, anh Mộ Ngôn nhất định phải tới thăm em đấy nhé."

Nhìn hành động thân mật của hai người, Cảnh Mục Lê không khỏi cảm thấy hơi hờn giận, nhíu mày lại. Sao Lăng Mộ Ngôn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt như thế chứ?

Chờ Tần Tuyết đi rồi, Lăng Mộ Ngôn lại ngồi về sofa, nghiêm túc xem tài liệu.

Cảnh Mục Lê dường như hoàn toàn không chú ý tới mình đây là bị làm lơ, chỉ đi tới, ngồi xuống đối diện cậu, chống cằm, cười yếu ớt nhìn cậu.

Lăng Mộ Ngôn bị nhìn đến không được tự nhiên, nhíu nhíu mày, hơi hơi dịch người đi.

"Cậu đối xử rất tốt với Tần Tuyết." Cảnh Mục Lê lên tiếng cảm thán, "Tôi còn nhớ, bảy năm trước, thái độ của cậu với cô ta cũng rất ôn nhu, hiện tại vẫn là như thế."
Lăng Mộ Ngôn đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng nói, "Anh muốn nói cái gì?"

".... Lăng Mộ Ngôn, sao cậu lại nhẫn tâm với tôi như vậy?"

Lăng Mộ Ngôn nâng mắt lên, cười nhạo, "Anh có tư cách sao, Cảnh Mục Lê?"

Không đợi Cảnh Mục Lê phản bác, Lăng Mộ Ngôn tiếp tục mở miệng, cậu thuận tay ném tài liệu sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, "Anh muốn biết vì sao tôi lại đối xử tốt với Tiểu Tuyết? Bởi vì bảy năm trước, tôi mắc mưa té xỉu ở ven đường, là Tiểu Tuyết đã cứu tôi, là cô ấy vẫn luôn ở cạnh tôi, cổ vũ cho tôi nên hiện tại tôi mới có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này, lý do này đầy đủ chưa?"

Cảnh Mục Lê nhướn mày, cười nói, "Bởi vì bị đá nên cậu mất hết can đảm? Vậy thật đúng là đồ vô dụng mà."

Trong mắt Lăng Mộ Ngôn lóe qua tia sắc lạnh, giọng điệu chê cười, "Không sai, tôi chính là đồ vô dụng như vậy đấy, cho nên lúc trước mới có thể chật vật như vậy."
Cảnh Mục Lê chỉ cười khẽ, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại tỏ vẻ quan tâm nói, "Mệt rồi đi? Tôi đi nấu cơm cho cậu trước, tối nay nhớ đi ngủ sớm một chút."

Lăng Mộ Ngôn: "...." Hắn có thể đừng nhảy đề tài nhanh như vậy được hay không?

"Bệnh còn chưa hết, không cần phải cố gắng như vậy, không có lợi cho thân thể." Cảnh Mục Lê thong dong đứng lên, dù đang xách một túi rau nhưng vẫn hiện ra vẻ thanh quý thoát tục như trước.

Đoán không ra rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, giận dữ nói, "Tôi đã nói rồi, nơi này không chào đón anh, đừng có xuất hiện ở trong này, được không?"

"Coi như là tôi đang bồi thường, không được sao?" Cảnh Mục Lê vô tội chớp chớp mắt, lắc lắc cái chìa khóa trong tay, "Anh thư ký kia của cậu ngay cả chìa khóa cũng đã đưa cho tôi, nhờ tôi phải chăm sóc cậu cho thật tốt đó."
".... Đồ, phản, bội." Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi, theo đôi môi mỏng thấp giọng phun ra mấy chữ này.

Nhìn bộ dạng khó chịu của cậu, Cảnh Mục Lê nhịn không được nhếch khóe môi lên.

>>>>>>>>

"Tổng giám đốc Lăng đúng thật tuổi trẻ tài cao, nhìn nhóm các cậu, mấy lão già như chúng tôi đều phải thấy mặc cảm." Trong bữa tiệc sinh nhật của người thừa kế Thẩm thị, tổng giám đốc Thẩm thị cười tủm tỉm bắt tay với Lăng Mộ Ngôn, phát ra lời khen ngợi thật lòng.

"Tổng giám đốc Thẩm quá khen rồi, chẳng qua tôi có hơi may mắn hơn người khác mà thôi, cái này đâu có tính là cái gì." Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ, nhưng mắt đen lại lóe ra ánh tự tin, làm người ta không thể dời mắt.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, tổng giám đốc Thẩm lại phải đi chiêu đãi những người khác. Lăng Mộ Ngôn cũng được phen thở phào nhẹ nhõm, cậu có chút không kiên nhẫn kéo kéo caravat, nhìn bốn phía chung quanh, trầm ngâm một lúc rồi cất bước đi tới ban công.
Cậu ghé vào trên lan can, vẻ mặt đạm mạc nhìn phong cảnh phía dưới, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, hờn giận quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy người con gái mặc bộ váy dạ hội màu tím đậm vẫn thanh thuần sạch sẽ như bảy năm trước đang ngớ ra nhìn Lăng Mộ Ngôn, thời gian bỗng dưng như quay về lần đầu tiên hai người gặp nhau.

"Anh cũng thấy phòng học rất loạn, cho nên đi ra đây hít thở không khí sao?" Dưới cây liễu, thiếu nữ quay đầu lại nhìn thiếu niên tuấn tú đang nhìn mình, nghịch ngợm chớp chớp mắt với cậu.

Thiếu niên ngớ ra nhìn cô gái tươi cười như hoa, không biết tự lúc nào đã gật đầu.

Nhưng, mãi đến thật lâu sau dó, thiếu nữ mới biết, kỳ thật ngày đó, cậu chỉ mới đi ra từ phòng y tế, đang chuẩn bị đi về phòng học mà thôi.
"Mộ Ngôn, thì ra anh cũng tới chỗ này à." Tần Tình dùng tay vén luồng tóc bị gió nhẹ thổi loạn ra sau tai, cười cười dịu dàng, "Tôi cứ nghĩ anh không quá hứng thú với một nơi như thế này, không nghĩ tới...."

"Cô hiểu tôi rất rõ sao?" Lăng Mộ Ngôn xoay người, dựa lưng vào lan can, cười như không cười hỏi.

Tần Tình sửng sốt, nhưng không thất thố như bữa trước, chỉ tỏ vẻ xin lỗi nói, "Xin lỗi, là tôi tự cho mình là đúng, anh đừng để ý, Mộ Ngôn."

Lăng Mộ Ngôn trào phúng, "Biết thì tốt rồi."

"Nhưng Mộ Ngôn này, anh có thể đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi với nhà họ Tần được không?" Tần Tình yên lặng nhìn cậu, "Tôi không muốn làm anh bị thương."

"Bị thương?" Lăng Mộ Ngôn cảm thấy vô cùng buồn cười, ánh mắt tối tăm, mềm nhẹ nói, "Cô cho là mình còn có thể làm tôi bị thương được nữa hay sao, hửm? Đại tiểu thư họ Tần cũng quá mức tự tin rồi đi, nói ra thật làm trò cười thiên hạ mà."
Tần Tình hơi hơi nhíu mày, "Vô luận như thế nào, nể mặt tình cảm lúc trước của chúng ta, mời anh a...!"

Lời còn chưa dứt, một lực đẩy mạnh mẽ đẩy cô áp về vách tường phía sau. Tần Tình mở to hai mắt, nhìn gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ ở trong gang tấc kia, dường như cô còn có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực dồn dập đang bổ nhào vào mặt mình, hơi thở trở nên mờ ám.

Trong lòng Tần Tình khẽ run lên.

(Editor: Truyện này truyện sủng, không có ngược. Có ngược thì cũng chỉ ngược nữ chính ak.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro