Thế giới thứ 10 - Chương 100 : Mối tình đầu yêu tinh

Trên con đường dài dòng yên tĩnh tràn ngập bóng râm, có một cô thiếu nữ thành thuần tết tóc hai bên, một tay ôm sách, người mặc đồng phục màu trắng của trường Baroa chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ độc nhất một mảnh phong đỏ phong tình.

Phong đỏ diễm lệ hoa mỹ đã chứng kiến lịch sử lâu dài của ngôi trường học quý tộc này, ánh mặt trời loang lỗ xuyên qua lá phong chiếu xuống mặt đường, tạo nên những bóng râm mờ mờ ảo ảo.

Cô giơ sách che trước trán, đôi mắt có chút ưu sầu nhìn cây phong đỏ diễm lệ phía trên, con mắt dần dần bịt kín bởi một tầng sương mù.

Hình ảnh thiếu nữ u buồn văn nghệ tốt đẹp này lại bị một giọng nói bình thản đánh vỡ....

"Bạn học Kỷ, chào buổi sáng." Đứng trước thiếu nữ cách đó không xa, một cậu thiếu niên tóc đen, mang cặp kính đen to bổ chảng trông rõ quê mùa, nhìn không rõ mặt nghiêm trang nói.

Kỷ Lưu Cảnh hoảng sợ, khi thấy người đó là Lăng Mộ Ngôn, bạn cùng bàn với mình thì mới cẩn thận lộ ra tươi cười vừa đẹp vừa sợ hãi, "Lớp trưởng, sớm a, chào buổi sáng."

Lăng Mộ Ngôn đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn cô, "Bị muộn rồi đấy, bạn học Kỷ, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đi nhanh hơn đi."

Kỷ Lưu Cảnh "Ai" một tiếng, vội vàng cúi đầu xem đồng hồ, thấy quả nhiên là vậy, không khỏi kích động gật gật đầu, "Ừ, ừ!"

Hai người nhất thời không nói gì, sóng vai đi trên con đường nhỏ, Kỷ Lưu Cảnh lại ngoài ý muốn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất thoải mái. Kỳ thật tính cách của cô có chút thẹn thùng, nội hướng, cho nên khi đối mặt với người khác thì đều sẽ không tự chủ được cảm thấy e lệ xấu hổ. Nhưng khi đứng trước mặt Lăng Mộ Ngôn, cô lại cảm thấy rất thả lỏng, phảng phất như, phảng phất như.... Đã quen cậu từ rất lâu về trước rồi, loại thân thiết này làm cô cảm thấy an toàn, một loại an toàn mà không ai nào khác có thể cho cô.

Tuy rằng..... Cô đích thực chưa từng gặp qua lớp trưởng.

Cho nên chẳng sợ tính cách của Lăng Mộ Ngôn có chút cổ quái, cô vẫn nguyện ý chung đụng với cậu. Huống chi.... Lăng Mộ Ngôn cũng là người duy nhất trong lớp chịu trò chuyện với cô.

Nghĩ đến đây, đôi mắt hạnh trong veo sạch sẽ như nai con của Kỷ Lưu Cảnh trở nên hơi hơi ảm đạm đi một ít.

"Thứ cho tôi nói thẳng, bạn học Kỷ." Phảng phất như cuối cùng cũng nhịn không được, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên mở miệng.

"A, a? Ừ!"

"Trải qua đoạn thời gian chung đụng này, tôi cho rằng bạn học Kỷ cũng không phải là loại con gái ái mộ hư vinh." Lăng Mộ Ngôn không nhìn sắc mặt đột nhiên xấu hổ của Kỷ Lưu Cảnh, vẫn thản nhiên tiếp tục hỏi, "Vì sao bạn học Kỷ lại vào ở trong 'Biệt thự Baroa'?"

Kỷ Lưu Cảnh cắn cắn môi, mặt vừa đau vừa nóng như bị ai đó tát cho một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô luôn biết, người trong lớp.... Không, người trong trường đều xem thường cô, bởi vì cô là "Đồ chơi tư nhân" của hội trưởng Ludwig.

Cô cũng rất chán ghét xem thường bản thân như vậy, nhưng, nhưng....

Không có ai dám đắc tội Heath Voight a....

"Xin lỗi, tôi vô tình chọc vào chỗ đau của cậu." Lăng Mộ Ngôn mẫn cảm phát giác Kỷ Lưu Cảnh không thích hợp, trầm mặc một lát rồi lại bình thản nói, "Tôi chỉ muốn nói, nếu bạn học Kỷ muốn rời khỏi 'Biệt thự Baroa', tôi có thể hỗ trợ."

Kỷ Lưu Cảnh kinh ngạc nâng mắt lên, đôi mắt hạnh sạch sẽ lại khiếp đảm nhìn chằm chằm vào cậu, "Lớp trưởng...?"

Lăng Mộ Ngôn dừng bước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Tôi nói thật đấy, bạn học Kỷ. Tuy trường Baroa là địa bàn của Heath Voight, mà thế lực của Heath Voight đích thực rất lớn.... Nhưng bạn học Kỷ cũng đâu phải mấy học sinh nữ muốn trèo vào gia tộc Heath Voight đâu, vì sao còn muốn ở lại trong biệt thự chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy cậu cũng không vui vẻ gì." Nói đên đây, cậu tạm dừng một chút, "Nếu vì kiêng kị thế lực của Heath Voight, có lẽ tôi có thể hỗ trợ."
"Vì.... Sao?" Kỷ Lưu Cảnh cảm động lại có chút nghi hoặc, đôi mắt xanh lục sạch sẽ đẹp đẽ như phỉ thúy trở nên ướŧ áŧ, "Lớp trưởng, vì sao lại muốn giúp tôi? Nếu đắc tội Heath Voight, có lẽ...."

"Có lẽ là vì...." Lăng Mộ Ngôn cười khẽ, "Tôi vẫn thích nụ cười của cậu lúc lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau hơn đi?"

".... Hả?" Lần đầu tiên? Kỷ Lưu Cảnh mở to mắt, càng thấy khó hiểu. Lần đầu tiên họ gặp nhau.... Không phải ở trong phòng học sao? Khi đó, cô đã bị buộc đưa vào trong "biệt thự Baroa" rồi mà.

....

"Người này là ai?"

Người đàn ông ôn nhu tuyệt mỹ như thiên sứ thuần khiết nhẹ nhàng cười nhìn đôi nam nữ trên màn hình, chống cằm, làm như cả người lẫn vật đều vô hại, hỏi.

"Sao tôi biết được, gia chủ trứng thối!" Thanh niên tóc bạc giật giật khóe miệng, tính tình táo bạo quát.
Ludwig quay đầu lại, tươi cười vẫn ôn nhu vô hại như trước, "Adonis, cậu nói cái gì đấy?"

Adonis: "...."

Nửa ngày sau, anh thỏa hiệp xoa xoa tóc, vô lực quay đầu đi, "Biết rồi, biết rồi, lập tức đi tra cho anh là được chứ gì! Đáng giận, gia chủ trứng thối, anh chỉ biết sai bảo cấp dưới đáng thương mà thôi!!"

.... Chủ nghĩa độc tài phát xít gì đó, quả nhiên là đáng ghét nhất mà QAQ!

"A, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với người dám nói ra câu này mà thôi, không ngờ ở Baroa mà còn có người dũng cảm như vậy đấy, haha ^_^"

Adonis: "...." Anh cũng biết là mình rất bạo quân hay sao, gia chủ trứng thối?!

"Tôi thật sự chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, thật lâu không gặp qua một người thẳng thắn, có gan lớn, ngây thơ như thế...." Chậm rãi phun ra mấy từ nhìn như ca ngợi này, người đàn ông cười cười không rõ ý vị, đọc từng chữ như đang chăm chú thưởng thức. Mà ở cạnh bàn, đóa hoa hồng diễm lệ kiêu sa bị hắn nắm ở trong tay, sau đó động tác mềm nhẹ bẻ hết gai nhọn trên cành hoa, giọng nói vừa ôn nhu lại mờ ám, "Đúng thật là có gai sẽ càng thú vị hơn một chút, có điều.... Nhỏ gai xuống mới là chuyện mà tôi thích làm nhất. Cậu nói có đúng không, Adonis?"
Tươi cười của hắn rõ ràng ôn nhu yêu chiều như vậy, nhưng lại mang theo hơi thở âm lãnh máu me phát khiếp, khiến người nghe tự dưng dựng hết cả da gà lên, từng đợt hơi lạnh thấm nhập vào trong cơ thể.

Chuyện anh thích làm nhất rõ ràng là giải phẫu người a! Hưởng thụ nhất là thưởng thức cảnh máu me đầm đìa a, gia chủ trứng thối! Đừng có đột nhiên nghĩ đến cái gì liền nói đó là sở thích lớn nhất của mình như thế!

Nghe câu nói hình như có ý riêng kia của hắn, mi mắt của Adonis không tự giác run rẩy một chút, im lặng rít gào trong lòng. Có điều, mặt ngoài vẫn thu liễm chút cảm xúc nóng nảy của mình, lộ ra vẻ ngoan ngoãn kính cẩn nghe theo, cúi đầu trầm mặc.

_(:3"<)_ Anh thật không muốn bị giận chó đánh mèo đâu, cái tên gia chủ hỉ nộ vô thường đáng sợ kia orz.

"Nhưng đáng tiếc ở chỗ, sau khi nhổ sạch gai, tôi càng muốn hủy diệt hơn...." Đôi mắt lam xám của người đàn ông ôn nhu như ngọc bích trân quý nhất thế gian, cẩn thận nhìn vào lại cảm thấy sâu không thấy đáy, mang theo sự tàn nhẫn lãnh khốc sâu không lường được. Hắn thong dong chậm rãi nở nụ cười, yêu diễm diêm dúa khiến trời đất mất vẻ đẹp, trên tay chậm rãi chảy ra chất lỏng màu đỏ.
.... Đó là nước từ hoa hồng bị bóp nát.

Phòng tắm.

Lăng Mộ Ngôn ngửa đầu lên nghênh đón dòng nước phun từ phía trên, trong màn hơi nước mông lung bốc lên, khóe môi cong lên thành ý cười như có như không, từ từ nhắm hai mắt lại, đại não lại vận chuyển bằng tốc độ cao.

Chuyện lần này có thể nói là một câu chuyện ngược tàn tạ, tên có thể gọi là "Chuyện xưa không thể không nói khi ở cùng với biếи ŧɦái".

Thế lực đứng đầu trong thế giới này, nằm ở đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp, có thể nói là phân chia chiếm cứ nửa Địa Cầu, thống trị toàn bộ thế giới là hai gia tộc lớn - nhà họ Lăng và Heath Voight, là hai vị vua không ngai không thể thay thế.

Nam chính là Ludwig Heath Voight, gia chủ của Heath Voight, là một kẻ nhìn thì ôn nhu mỹ lệ như thiên sứ thuần khiết, kỳ thật là một vị vua tâm ngoan thủ lạt bất cần đời. Đùa bỡn cả thế giới trong lòng bàn tay, luôn thích mang gương mặt tươi cười ôn nhu vô hại, tính tình thì không một ai đoán được.
Mà nữ chính Kỷ Lưu Cảnh trong truyện này căn bản mang thuộc tính tiểu bạch thỏ, hồn nhiên hay sợ hãi. Sau khi không cẩn thận gợi ra hứng thú của Ludwig, cô bị bắt vào ở trong "Biệt thự Baroa", trở thành món đồ chơi tư nhân, thường xuyên bị nam chính thuộc tính S ngược đãi dạy dỗ.

Trong lúc thật sự không chịu nổi loại sinh hoạt này, Kỷ Lưu Cảnh không cẩn thận sinh ra ái mộ với Lăng Mộ Ngôn - người bạn cùng bàn nhìn có vẻ nghiêm trang kỳ thật có chút đen tối tự nhiên. Khi Lăng Mộ Ngôn bại lộ thân phận cậu chủ nhà họ Lăng của mình, quyết tâm muốn dẫn cô đi thì lại bị Ludwig phát hiện, Kỷ Lưu Cảnh bị cướp trở về đồng thời cũng bị giam cầm triệt để. Mà trong đoạn thời gian đen tối tuyệt vọng này, Kỷ Lưu Cảnh lại phát hiện không biết tự lúc nào mình đã phải lòng Ludwig....
..... Nói trắng ra cô là bệnh nhân điển hình của "Hội chứng Stockholm". [Chờ một chút!]

Tổng kết lại, kỳ thật nữ chính mới là nhân vật bi kịch nhất, mối tình đầu của cô bề ngoài là kẻ mọt sách kỳ thật bên trong là biếи ŧɦái ngu ngốc, nam chính là một tên biếи ŧɦái cường đại nguy hiểm tự kỷ vặn vẹo, vì thế chính cô cũng dần dần biếи ŧɦái.... Sau đó, cuối cùng thế giới này liền bị chơi hỏng luôn ┐(┘▼└)┌ [Lầm to!]

Cho nên....

Lúc này, cậu đối mặt, nói không chừng có lẽ sẽ là nam chính nguy hiểm nhất trong tất cả các nam chính mà cậu từng gặp.

Lăng Mộ Ngôn chậm rãi mở to mắt, nhìn dung nhan tuyệt sắc như yêu tinh mơ ảo trước gương, trong mắt chậm rãi dân lên sương mù xinh đẹp, khóe môi cũng không khỏi cong lên thành tươi cười vừa lạnh bạc vừa yêu dã.
Hiện tại thân phận của cậu là cậu chủ nhà họ Lăng - Lăng Mộ Ngôn, lúc xuyên qua đây thì mới mười lăm tuổi. Bởi vì đây là thế giới có độ nguy hiểm cao, cho nên 001 đã đặc biệt dẫn cậu vào sân huấn luyện của riêng "Lăng Mộ Ngôn" trước.

Lần này, mục đích của Lăng Mộ Ngôn khi giấu diếm thân phận tiến vào địa bàn của Heath Voight, là vì muốn kiểm chứng gia chủ của Heath Voight vẫn luôn giấu mình sau màn, chưa bao giờ lộ diện ra kia đến tột cùng là ai, gia tộc Og luôn phụ thuộc vào nhà họ Lăng có phải đã phản bội, đầu quân vào Heath Voight hay không.

Cửa đột phá nhiệm vụ là ở trên người "Kỷ Lưu Cảnh" đột nhiên trở thành đồ chơi tư nhân của hội trưởng Baroa này. Bởi vì cô cũng không phải mấy nữ sinh ngưỡng mộ Heath Voight kia, bản thân cô vốn không cam nguyện hơn nữa còn rất chán ghét, tính tình lại đủ ngây thơ tốt bụng. Đến nay cậu vẫn không tra được thân phận cụ thể của mấy người trong biệt thự Baroa, chỉ biết bọn họ là người của gia tộc Heath Voight. Cho nên thông qua Kỷ Lưu Cảnh, nói không chừng có thể tra được manh mối gì đó cũng nên.
"Ludwig...."

Đôi môi đỏ yêu dã khẽ nhúc nhích, Lăng Mộ Ngôn nhìn vào hai mắt đen lạnh lùng mông lung như sương mù phản chiến trong gương kia, trong mắt lóe ra tia sáng yêu dị.

Hiện tại nhất định đã bắt đầu hoài nghi thân phận của cậu rồi đi, hội trưởng đại nhân?

Nhưng mặc kệ anh có tra thế nào thì cái người tên "Lăng Mộ Ngôn" này chỉ có thể có chút huyết mạch mỏng manh của nhà họ Lăng, sau đó, bị gia tộc Og lừa thành con lừa dâng lên cho Heath Voight, tùy ý để các người xử trí.

.... Như vậy, kế tiếp anh sẽ có hành động gì đây, hội trưởng.... Ludwig?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro