Thế giới thứ 6 - Chương 59 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn
Sáng sớm, ánh mặt trời nhu hòa mà ấm áp, nhàn nhạt bao phủ toàn bộ nhà họ Lăng, hiện ra mười phần yên tĩnh tốt đẹp.
Gió nhè nhẹ phất qua, mang đến cảm giác man mát.
"Con hoang, khuyên mày tốt nhất đừng có ý đồ gì! Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang không ai muốn, ông nội mang mày về chỉ vì thấy mày đáng thương mà thôi, đừng có vọng tưởng những thứ không thuộc về mày!"
"Mày nên thấy may mắn, một đứa không cha không mẹ như mày mà còn có thể tiến vào nhà họ Lăng của tụi tao, nếu để tụi tao biết mày có suy nghĩ không nên có, đừng trách tụi tao không khách khí!"
"Có nghe thấy không đấy, đồ con hoang! Mày bị câm à? Nói chuyện cho tao!"
Chỉ thấy bên bể phun nước có mấy đứa nhỏ tuổi không lớn đang vây quanh, bọn chúng nâng cằm cao cao khinh thường nhìn một cậu bé chật vật ở trong ao, tươi cười ác liệt, những lời nói ác độc cũng không ngừng thốt ra khỏi miệng.
Mà đứa bé trong ao đã cao thấp toàn thân ướt đẫm, sau lưng, bức tượng hình thiên nga đang giương cánh muốn bay bằng đá không ngừng chảy nước suối ra từ mỏ, tích táp rơi xuống đầu đứa bé đó, khiến cậu bé chật vật lạ thường. Cậu bé xinh đẹp kia đứng lên, trầm mặc lau mặt đi, sắc mặt vì bệnh mà trắng bệch, đôi môi mỏng đông lạnh đến tím tái lúc này mím chặt lại, trên mặt một mảnh lạnh như băng.
"Ha, sẽ không phải bị câm thật đi? Từ khi nó vào nhà họ Lăng đến giờ thì chưa từng thấy nó nói qua một câu nào đâu."
"Em cũng chưa từng nghe nó nói, hay đúng thật là vậy?"
"Ai quan tâm nó có thật bị câm hay không đâu...."
Mấy người cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, vui đùa ầm ỹ, không một ai để ý sắc mặt càng lúc càng tái nhợt cùng thân thể lung lay sắp đổ của cậu bé kia.
Mãi cho đến khi cuối cùng hắn cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống, bắn ra một mảnh bọt nước mới khiến bọn trẻ kia giật mình lui về sau từng bước, hét toáng lên.
"Thằng câm, mày làm cái gì đây! Đây là quần áo mới của tao, nếu làm bẩn, mày lấy gì mà đền?!"
"Con hoang đúng là con hoang, một chút giáo dục cũng không có!"
"Ai nha, đáng ghét! Lúc về, phải nói với mẹ thế nào đây...."
"Thanh Thanh, các cậu đang làm gì đấy?" Giọng nói mềm mại truyền đến, một cậu bé tuấn tú sạch sẽ đi tới, thấy bọn họ xếp thành một vòng tròn, không khỏi nghiêng nghiêng đầu, tò mò hỏi.
".... Mộ Ngôn?!" Lăng Thanh giật mình, vội vàng xoay người chặn tầm mắt của cậu, "Mộ Ngôn, sao cậu lại ở đây? Không, không phải lúc này cậu hẳn đang chạy bộ với chú Hai sao?"
"Ba ba?" Cậu bé phồng hai má lên, "Ba đột nhiên có việc đi trước, để tớ về sớm."
"À, thì ra là như vậy." Lăng Thanh lúng túng cười cười, "Cái kia, tớ...."
Lăng Mộ Ngôn vô tình phất tay, "Không nói chuyện đó nữa, vừa nãy các cậu đang làm cái gì đó?"
"Tớ, tụi tớ đang...."
Lăng Mộ Ngôn làm như phát hiện ra cái gì, nhẹ nhàng đẩy Lăng Thanh ra.
"Mộ Ngôn, đừng...." Lăng Thanh không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn đẩy mình ra, phát hiện đứa "con hoang" còn đang chật vật nằm trong ao kia.
"Các cậu đang làm gì đây?! Thật là quá đáng!" Lăng Mộ Ngôn khiếp sợ mở to hai mắt, quay đầu lại, nổi giận trừng bọn họ một cái, sau đó, không chút nghĩ ngợi nhảy vào trong ao.
"Mộ Ngôn...!"
Mấy đứa trẻ này đều trở nên lo lắng, nên biết rằng cơ thể của Mộ Ngôn vốn không tốt, lỡ như.... Nghĩ đến đây, bọn họ nhất thời khiếp đảm, nhìn nhìn nhau, rồi vội vàng chạy tán loạn đi.
"Anh không sao chứ?" Lăng Mộ Ngôn nâng cậu bé kia đứng dậy, lo lắng hỏi.
Cậu bé kia chỉ nhìn cậu một cái, mãi đến khi cậu bỏ tay hắn ra, vẫn không hé răng.
Lăng Mộ Ngôn cũng không để ý, chỉ tươi cười mềm mại sáng sủa nói, "Em biết anh, anh tên là Lăng Mặc Duệ phải không?"
Lăng Mặc Duệ vẫn trầm mặc không nói.
Lăng Mộ Ngôn còn muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên đánh một cái hắt xì nho nhỏ. Cậu xoa xoa mũi, phồng má bánh bao nói, "Ôi, nguy rồi, xem ra lại phải uống mấy viên thuốc đắng kia nữa rồi."
Lăng Mặc Duệ hơi hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đứa cháu được lão gia chủ nhà họ Lăng yêu thương nhất mà hắn từng nghe những người đó nhắc tới hình như có sức khỏe luôn luôn không tốt, cậu ta hình như cũng tên là.... Mộ Ngôn?
Biết rõ thân thể mình không tốt.... Vì sao còn nhảy xuống?
Cặp mắt lam đậm của Lăng Mặc Duệ pha chút phức tạp nhìn cậu bé trước mắt này, chỉ thấy cậu lại lộ ra một nụ cười tinh thuần sáng lạn với hắn, trong lòng không khỏi hơi hơi rung động.
"Tê, hình như có hơi lạnh." Lăng Mộ Ngôn ôm cánh tay sợ run cả người, cậu dậm chân một cái, thè lưỡi với Lăng Mặc Duệ, "Em đi trước nhé, nếu không thì thật sự bị bắt uống thuốc mất! Đúng rồi, anh cũng nhanh về đi, cả người đều ướt đẫm rồi. Ừm, nhớ rõ lần sau cẩn thận một chút, đừng để bọn họ bắt nạt nữa nha ~"
Nói xong, cậu xoay người chạy đi mất, không nhìn động tác của Lăng Mặc Duệ ở phía sau.
.... Lăng Mộ Ngôn?
>>>>>>>>
"Hắt xì....!" Lăng Mộ Ngôn nằm trên giường, ỉu xìu nhìn quản gia mặt đầy nghiêm túc nhìn nhiệt kế, lộ ra một nụ cười lấy lòng, thật cẩn thận hỏi, "Ông quản gia, cháu thật sự không có việc gì...."
Giọng trẻ con mềm mãi sạch sẽ lúc đầu giờ đã trở nên khàn khàn, nghe vậy, quản gia đau lòng nhăn mày lại, trên mặt vẫn cố ra vẻ nghiêm túc nói, "Thế này mà còn nói là không có việc gì? Cậu chủ nhỏ, cậu thừa biết thân thể của mình vốn không tốt, sao còn chạy đi nghịch nước cơ chứ?"
Lăng Mộ Ngôn sợ hãi vươn tay nắm lấy góc áo của quản gia, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ làm nũng, "Cháu đâu có cố ý, ông quản gia, cháu thật sự biết sai rồi...."
Quản gia bị hoảng đến tâm can, chỉ có thể lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, "Cậu thật là, chỉ có lúc này mới chịu ngoan một chút."
"Cháu luôn rất ngoan mà." Lăng Mộ Ngôn nhỏ giọng than thở một câu.
"Ngoan mà còn chạy đi nghịch nước? Lần sau, cậu còn dám nghịch ngợm như vậy hay không." Quản gia yêu thương xoa xoa đầu cậu, "Tôi đi tìm bác sĩ Lục, cậu chủ nhỏ cứ ngủ một giấc trước đi, ngoan."
Lăng Mộ Ngôn thu hồi tay, ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Đợi đến khi quản gia đóng cửa lại, lúc này Lăng Mộ Ngôn mới nghiến ra từng chữ một, ý cười ôn hòa nói, "001, lăn ra đây cho tôi."
[Chuyện gì, có chuyện gì hả Ngôn Ngôn....] 001 nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười ôn nhu, "Có thể nói cho tôi biết vì sao lần này tôi xuyên lại biến thành trẻ con hay không, 001, hửm?"
Lần này cậu xuyên vào một quyển truyện sống lại vào mạt thế thể loại NP. Truyện đại khái kể về nữ chính sau khi sống lại không ngừng trở nên mạnh mẽ, đồng thời đi báo thù những kẻ đã hại chết mình vào kiếp trước.
Nữ chính trong truyện tên Lam Cảnh, trước khi sống lại, bị bạn học phản bội mà chết, cho nên sau khi sống lại, cô trở nên lạnh lùng vô tình, không tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào. Trước khi xuất hiện tận thế, cô thức tỉnh dị năng hệ Băng, rồi nhờ có vòng tay bằng ngọc trắng mà có một không gian có thể gieo trồng, trở thành một người dị năng song hệ cường đại.
Mà lần này, Lăng Mộ Ngôn xuyên thành người đàn ông đầu tiên được nữ chính thu vào hậu cung, cậu ôn nhu tuấn tú tốt bụng săn sóc, duy chỉ khi ở trước mặt nữ chính thì rất dễ dàng ngượng ngùng. Người chiếm địa vị cao nhất trong lòng nữ chính chính là cậu, mà cũng vì chính cậu đồng ý ở chung hòa bình với các nam chính khác, lúc này Lam Cảnh mới cam chịu cho phép mọi người ở cùng một chỗ, có thể nói đây là một người đàn ông tốt mười phần trung khuyển.
[Bởi vì trong truyện có một vị nam chính là anh họ của Lăng Mộ Ngôn – Lăng Mặc Duệ, cho nên như thế này không phải càng giúp Ngôn Ngôn dễ dàng công lược được nam chính, không phải sao?]
Trong truyện, cha của Lăng Mặc Duệ vì chống lại đám hỏi do gia tộc sắp đặt, bỏ trốn cùng với mẹ của hắn nên bị trục xuất khỏi nhà họ Lăng, mãi cho đến khi cha mẹ hắn qua đời vì tai nạn gia thông, nhà họ Lăng mới phái người đưa Lăng Mặc Duệ về. Trong mười mấy năm ở nhà họ Lăng, Lăng Mặc Duệ vì không được gia chủ yêu thương mà thường xuyên bị bắt nạt, chỉ có Lăng Mộ Ngôn được lão gia chủ thương yêu nên có địa vị cao hơn tất cả những người cùng thế hệ đã cứu hắn vài lần ngay khi hắn sắp chịu không được, cho nên sau khi tận thế đến, Lăng Mặc Duệ hủy diệt cả nhà họ Lăng, chỉ buông tha cho một mình Lăng Mộ Ngôn.
Lăng Mộ Ngôn cười tươi sáng, "Vậy thì thật phải cảm ơn 001 đã săn sóc không để tôi trực tiếp xuyên thành em bé."
[.... Không, không cần khách khí QwQ]
"Như vậy, vì sao 'Lăng Mộ Ngôn' trong truyện đã chiếm được ưu thế lớn như vậy, mà còn cam chịu chia sẻ?" Lăng Mộ Ngôn xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, "Rõ ràng 'Lăng Mộ Ngôn' trong truyện này đâu có giống với truyện vườn trường trước vì không quên được mối tình đầu mà áy náy nên mới cam nguyện chia sẻ, không phải sao?"
Nên biết rằng "Lăng Mộ Ngôn" là bạn học ngồi cùng bàn với nữ chính, trước khi sống lại hai người cũng đã từng thích thầm nhau, chỉ là đến khi tận thế đến, hai người bị tách ra nên mới bị chia cắt đến lúc chết.
[Trong truyện có nhắc tới, bởi vì 'Lăng Mộ Ngôn' vốn là một người vô cùng tốt bụng, săn sóc, trung thành với nữ chính, sau khi biết trong lòng nữ chính cũng có bọn họ, không đành lòng để người yêu khổ sở, lại thêm chuyện nữ chính sau khi sống lại trở nên lạnh lùng vô tình không tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào, vì để trói chặt cô mà cuối cùng anh ta mới đưa ra cái đề nghị này.]
Lăng Mộ Ngôn lại hắt xì một cái, cảm thấy đầu hỗn loạn, mí mắt cũng sắp không mở ra được, chỉ có thể bỏ lại một câu "Chờ đó cho tôi" rồi nặng nề ngủ mất.
001 sợ run cả người, sau lại lạc quan nhớ tới Lăng Mộ Ngôn tuy nói vậy, nhưng sau khi tỉnh giấc khẳng định đã quên mất việc nhỏ này, do đó nó thả lỏng lắc lắc đầu.
[Ngôn Ngôn, ngủ ngon ~ Chúc có giấc mơ đẹp, yêu lắm cơ æ(ø3 è) ö]
....
Từ sau lần sinh bệnh đó, Lăng Mộ Ngôn bị quản gia cưỡng chế nằm trên giường ngây người đến mấy ngày mới có thể xuống giường được.
"Cậu chủ nhỏ, cậu phải nhớ chú ý thân thể mình, một khi thấy không thoải mái thì phải mau chạy về nói cho ông quản gia, biết chưa?" Quản gia đi theo Lăng Mộ Ngôn đến cửa chính, đến nơi rồi mà vẫn còn cằn nhằn liên miên, "Không được chạm đến nước, không được cởϊ áσ khoác trên người ra, không được chạy loạn...."
"Vâng, vâng, ông quản gia, ông thật dong dài, cháu đều nhớ kỹ hết rồi." Lăng Mộ Ngôn che tai lại, nghịch ngợm le lưỡi với quản gia, sau khi thấy bóng dáng của bọn Lăng Thanh, mắt đen của cậu nhất thời sáng lên, vội vàng chạy về phía bọn họ, "Bọn Thanh Thanh cũng đến rồi! Cháu đi đây, ông quản gia, tạm biệt ~"
"Này, cậu chủ nhỏ!" Quản gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Còn chê tôi lải nhải, rõ ràng mấy hôm trước còn nói thích nhất là ông quản gia mà...."
"Thanh Thanh, hôm nay chúng ta đi đến đâu chơi?" Lăng Mộ Ngôn chạy đến trước mặt mấy người, dương khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn cười hỏi.
"Mộ Ngôn, cậu đến rồi à! Tớ kể cho cậu một trò chơi rất vui, nhưng mà cậu không được kể lại cho người lớn biết đâu đấy nhé, đặc biệt là bác quản gia." Lăng Thanh kéo tay Lăng Mộ Ngôn đi, nghiêm túc nói.
Lăng Mộ Ngôn nghiêng nghiêng đầu, tuy có hơi nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sau khi đến căn cứ bí mật mà bọn chúng nói, Lăng Mộ Ngôn liếc mắt một cái, liền thấy bóng dáng ngồi dưới bóng cây kia.
"Người kia không phải.... Là Mặc Duệ sao?" Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại nhìn Lăng Thanh, đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu ảnh ngược của cô, hoài nghi hỏi, "Thanh Thanh, không phải các cậu không thích Mặc Duệ sao? Sao anh ấy cũng ở đây?"
Lăng Thanh không được tự nhiên lui về sau từng bước, "Cái đó, là vì muốn chơi trò chơi với nhau, cho nên nó nhất định phải ở đây."
"Trò chơi?" Lăng Mộ Ngôn nhăn cặp mày xinh đẹp lại, giống như nhớ tới cái gì đó, chất vấn, "Các cậu không phải lại đang bắt nạt anh ấy đấy chứ?"
"Sao thế được, đó là do chính nó tự nguyện!" Nói xong, Lăng Doanh còn như đùa dai hô to một tiếng về phía Lăng Mặc Duệ không biết vì sao vẫn không nhúc nhích, "Có phải hay không, Lăng Mặc Duệ? Hahaha!"
".... Thật sao?" Lăng Mộ Ngôn nửa tin nửa ngờ liếc bọn họ, sau đó không chút do dự đi về phía Lăng Mặc Duệ.
Mà vừa mới đến trước người Lăng Mặc Duệ, cặp mắt tròn vo của Lăng Mộ Ngôn đã trừng lớn lên.
Chỉ thấy Lăng Mặc Duệ quỳ trên mặt đất, áo sơ mi bị xé đến nát vụn, trên mặt trên người nơi nơi đều là vết thương bầm tím, hắn nhắm mắt lại, mặt đầy thống khổ, thậm chí Lăng Mộ Ngôn còn thấy được hai tay của hắn bị trói vào cái cây sau lưng.
"Mặc Duệ, anh không sao chứ?" Lăng Mộ Ngôn lo lắng ngồi xuống, ẩn nhẫn tức giận, cởi bỏ dây thừng trói chặt hắn.
Sao đám trẻ còn này lại ác độc như vậy! Rõ ràng lúc trước cũng chỉ đẩy mạnh hắn xuống ao thôi mà!
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Lăng Mặc Duệ cuối cùng cũng hơi hơi mở mắt ra. Hắn nhìn cậu bé cau mày, mặt đầy lo lắng giúp mình cởi dây thừng, hé mở miệng ra....
"Lăng.... Mộ Ngôn?"
Một giọng nói khàn khàn khó nghe nhẹ nhàng vang lên trong gió nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro